Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70

Chương 15:

Trước Sau
Lại dặn Thịnh Phóng:

"Tiểu Phóng, con đi lấy khăn mặt, phải lau khô tóc ướt cho em gái con."

Hai chị em lập tức nhanh chân.

Mã thị lau khô nước trên người Thịnh Mãn Mãn, thay quần áo sạch, lại bắt đầu lau tóc, mái tóc ngắn nhanh chóng được lau khô một nửa. Lúc này, bác sĩ Cao được mời đến, bắt mạch cho Thịnh Mãn Mãn.

"Không sao."

Bác sĩ Cao nói.

"Sao con bé không tỉnh vậy?"

Mã thị sốt ruột hỏi.

Bác sĩ Cao:

"Xem mạch thì không có vấn đề gì, tại sao không tỉnh được, năng lực của tôi cũng có hạn, thực sự không nhìn ra được... Vậy thì, tôi thử day ấn huyệt nhân trung xem."

Thịnh Mãn Mãn giả vờ hôn mê trong lòng giật mình, thầm mắng đồ lang băm, lang băm! Nếu như day ấn như vậy, không phải cô còn đau đến mức hét lên sao? Nghĩ đến đó, cô không thể giả vờ được nữa, mí mắt giật giật, sau đó cô từ từ mở mắt.

"Tỉnh rồi tỉnh rồi, mẹ ơi, em gái tỉnh rồi!"

Thịnh Phóng mừng rỡ hét lên.

Chỉ là niềm vui này không kéo dài được bao lâu, vì cô chú ý thấy biểu cảm của em gái có chút kỳ lạ, giống như, ngốc rồi...



Đúng vậy, lúc này Thịnh Mãn Mãn nằm trên giường làm ra vẻ đờ đẫn, mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Mã thị và những người khác còn chưa kịp buông lỏng thì lại lo lắng, giọng run run nói:

"Tiểu Mãn, mẹ đây, mẹ đây."

Người trên giường không có phản ứng gì, biểu cảm không hề thay đổi, giống như thực sự ngốc rồi.

"Bác sĩ Cao, bác mau xem xem con gái nhỏ của tôi bị làm sao vậy?"

Thịnh Chu vội vàng nói.

Bác sĩ Cao đưa tay ra trước mặt Thịnh Mãn Mãn vẫy vài cái, lại lật mắt và bắt mạch, cuối cùng thở dài nói:

"Mạch của đứa trẻ này không có vấn đề gì, xuất hiện tình trạng này tôi thực sự không chẩn đoán được, các người nên mời người khác giỏi hơn đi."

Sau khi bác sĩ Cao đi, phòng ba của Thịnh Gia một mảnh ảm đạm, mặc cho họ nói gì với Thịnh Mãn Mãn, người trên giường vẫn không có phản ứng gì.

"Cha nó ơi, xin cha ít tiền, chúng ta đưa Tiểu Mãn đến trấn trên chữa, nếu trấn trên không chữa được thì chúng ta đến huyện."

Mã thị khóc lóc nói, Thịnh Khai và Thịnh Phóng hai chị em cũng lau nước mắt theo.

"Được, để anh đi nói với cha."

Thịnh Chu lập tức định ra đồng tìm cha.

"Con đi hỏi thăm xem em gái con bị rơi xuống sông thế nào."



Thịnh Phóng lau nước mắt cũng đi ra ngoài, cô phải đi tìm anh Vương Liêm, Vương Liêm đưa người về xong lại đi làm đồng rồi.

Rất nhanh Thịnh Chu buồn bã đi trở về:

"Cha nói không có tiền, anh nói với cha lấy chút lương thực đi đổi làm tiền mà cha cha không cho."

Mã thị lập tức tức giận mắng:

"Tại sao cha không cho? Vì sao vậy? Tiểu Mãn nhà chúng ta hiện tại đã thành ra thế này, lẽ nào mặc kệ con bé như vậy, cả đời ngơ ngơ ở đây sao?!"

Mã thị vừa nói vừa cười, vừa cười vừa rơi nước mắt, còn có thể vì sao, vì là con gái, chỉ vì là con gái!

Mặt Thịnh Chu buồn rười rượi đứng bên giường:

"Đợi cha về, anh sẽ cầu xin cha."

Mã thị nghe xong chỉ lắc đầu:

"Cha nó ơi, em thấy cầu xin thế nào, cha cũng không đồng ý."

Trước đây cô nói muốn đưa con gái đến huyện chữa bệnh, đó là mơ ước trong lúc nóng vội, cô biết có thể đến trấn trên xem bệnh đã là phúc phận của con gái rồi, đáng tiếc, con gái cô không có phúc phận đó.

"Để anh quỳ xuống trước mặt cha."

Thịnh Chu nói:

"Để cha thương xót con gái mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau