Mỹ Nhân Ngọt Ngào Xuyên Thành Trà Xanh Pháo Hôi Được Đoàn Sủng Trong Niên Đại Văn
Chương 11:
Nhà tư bản á! Trong đội của họ cũng có! Tên tư bản đó còn đang ở trong chuồng bò, mùa đông thì xúc tuyết đào hang, mùa hè thì nhặt phân bò quét nhà vệ sinh, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị người ta coi thường, lúc nào cũng bị chửi rủa.
Chị gái cậu sau này tuyệt đối! Tuyệt đối! Không thể sống cuộc sống như vậy.
Cho dù chị gái vẫn luôn không thích người em trai này, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn chị gái nhảy vào hố lửa.
Nguyễn Cốc Vũ năm nay mười ba tuổi, đã là một thiếu niên cao lớn, cậu ấn con gà mái xuống, ngay cả Nguyễn Hướng Quốc là người lớn cũng phải chịu thua, cậu vừa nuốt nước miếng vừa nói: "Chị không ăn gà mái, con cũng không ăn, bố, bố nghĩ cách đi, đừng để chị đi xem mắt với tên tư bản kia!"
Trong suy nghĩ của cậu, chỉ cần chị gái không ăn con gà mái này thì bố sẽ không thể đưa chị gái đi xem mắt được.
Còn cậu, cậu không thèm đâu!!
Nguyễn Hướng Quốc vui mừng vì đứa con trai út của mình biết thương chị gái nhưng cũng buồn vì con không tin mình, ông cười khổ: "Cốc Vũ, trong mắt con, bố là loại người như vậy sao?"
Nguyễn Cốc Vũ nới lỏng tay, lông gà trên cánh con gà mái cũng dựng đứng lên, cậu vẫn còn ba phần không tin: "Thật sự không đưa chị đi sao?"
"Thật!" Nguyễn Hướng Quốc đảm bảo, ông múc một gáo nước nóng đổ lên con gà mái, rồi nhanh chóng nhổ lông: "Bố đã tính rồi... đưa chị con..."
Ông còn chưa nói hết câu thì cửa nhà họ Nguyễn bên ngoài đã bị gõ thình thịch, tiếng gõ ngày một to.
Nguyễn Hướng Quốc dừng tay, cau mày: "Giờ này đến nhà, sợ là có chuyện gấp." Ông ném con gà, dặn con trai: "Con nhổ nốt lông gà, cho vào nồi hầm, nấm hương bố đã ngâm rồi, con đổ vào là được, đun nhỏ lửa vài tiếng, lúc chị con dậy vừa kịp uống."
Nguyễn Cốc Vũ không nhận được câu trả lời mong muốn nhưng cũng không thất vọng, cậu biết tính bố mình, chắc chắn ông đã có cách rồi.
Cậu nhổ lông gà, lấy hết nội tạng gà ra, cẩn thận nhặt lấy mề gà: "Chị thích ăn mề gà, phải giữ lại." Cậu nhìn nấm hương, liếc ra ngoài, thấy bố mình nhất thời không về được, liền chạy đến tủ đứng, lén lấy vài viên đường phèn, bỏ vào nồi, cười tươi: "Chị thích ăn ngọt!" Chị ấy chắc chắn sẽ thích canh gà ngọt ngọt.
Nguyễn Hướng Quốc ở ngoài cửa hoàn toàn không biết đứa con trai út của mình suýt nữa đã làm hỏng cả nồi gà.
Ông tùy tiện khoác một chiếc áo ba lỗ, mở cửa, không thấy người lớn, ngược lại thấy một đứa trẻ, ông cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Người gõ cửa không phải ai khác, chính là đứa trẻ đến báo tin, thằng Cẩu Đản nhà lão Lý hàng xóm, nó húp mũi, liếm viên kẹo trong lòng bàn tay nói: "Chú đội trưởng, đội chúng ta có người bỏ trốn rồi, bây giờ mọi người đang tập trung ở đầu làng tìm người!"
Chị gái cậu sau này tuyệt đối! Tuyệt đối! Không thể sống cuộc sống như vậy.
Cho dù chị gái vẫn luôn không thích người em trai này, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn chị gái nhảy vào hố lửa.
Nguyễn Cốc Vũ năm nay mười ba tuổi, đã là một thiếu niên cao lớn, cậu ấn con gà mái xuống, ngay cả Nguyễn Hướng Quốc là người lớn cũng phải chịu thua, cậu vừa nuốt nước miếng vừa nói: "Chị không ăn gà mái, con cũng không ăn, bố, bố nghĩ cách đi, đừng để chị đi xem mắt với tên tư bản kia!"
Trong suy nghĩ của cậu, chỉ cần chị gái không ăn con gà mái này thì bố sẽ không thể đưa chị gái đi xem mắt được.
Còn cậu, cậu không thèm đâu!!
Nguyễn Hướng Quốc vui mừng vì đứa con trai út của mình biết thương chị gái nhưng cũng buồn vì con không tin mình, ông cười khổ: "Cốc Vũ, trong mắt con, bố là loại người như vậy sao?"
Nguyễn Cốc Vũ nới lỏng tay, lông gà trên cánh con gà mái cũng dựng đứng lên, cậu vẫn còn ba phần không tin: "Thật sự không đưa chị đi sao?"
"Thật!" Nguyễn Hướng Quốc đảm bảo, ông múc một gáo nước nóng đổ lên con gà mái, rồi nhanh chóng nhổ lông: "Bố đã tính rồi... đưa chị con..."
Ông còn chưa nói hết câu thì cửa nhà họ Nguyễn bên ngoài đã bị gõ thình thịch, tiếng gõ ngày một to.
Nguyễn Hướng Quốc dừng tay, cau mày: "Giờ này đến nhà, sợ là có chuyện gấp." Ông ném con gà, dặn con trai: "Con nhổ nốt lông gà, cho vào nồi hầm, nấm hương bố đã ngâm rồi, con đổ vào là được, đun nhỏ lửa vài tiếng, lúc chị con dậy vừa kịp uống."
Nguyễn Cốc Vũ không nhận được câu trả lời mong muốn nhưng cũng không thất vọng, cậu biết tính bố mình, chắc chắn ông đã có cách rồi.
Cậu nhổ lông gà, lấy hết nội tạng gà ra, cẩn thận nhặt lấy mề gà: "Chị thích ăn mề gà, phải giữ lại." Cậu nhìn nấm hương, liếc ra ngoài, thấy bố mình nhất thời không về được, liền chạy đến tủ đứng, lén lấy vài viên đường phèn, bỏ vào nồi, cười tươi: "Chị thích ăn ngọt!" Chị ấy chắc chắn sẽ thích canh gà ngọt ngọt.
Nguyễn Hướng Quốc ở ngoài cửa hoàn toàn không biết đứa con trai út của mình suýt nữa đã làm hỏng cả nồi gà.
Ông tùy tiện khoác một chiếc áo ba lỗ, mở cửa, không thấy người lớn, ngược lại thấy một đứa trẻ, ông cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Người gõ cửa không phải ai khác, chính là đứa trẻ đến báo tin, thằng Cẩu Đản nhà lão Lý hàng xóm, nó húp mũi, liếm viên kẹo trong lòng bàn tay nói: "Chú đội trưởng, đội chúng ta có người bỏ trốn rồi, bây giờ mọi người đang tập trung ở đầu làng tìm người!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất