Mỹ Nhân Ngọt Ngào Xuyên Thành Trà Xanh Pháo Hôi Được Đoàn Sủng Trong Niên Đại Văn

Chương 2:

Trước Sau
Một lúc không thấy cô trả lời, lòng Hứa Thanh Tô chùng xuống, anh ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, dùng vẻ cưng chiều ngày thường nhìn cô, nói:

"Nhu Mễ, đừng giỡn nữa, chúng ta đi ngay bây giờ."

"Hứa Thanh Tô, tôi sẽ không bỏ trốn cùng anh đâu!"

Nguyễn Nhu Mễ mở to đôi mắt hạnh nhân trả lời.

Cô không muốn chết!

Cả người Hứa Thanh Tô cứng đờ, anh ta trợn tròn mắt, vẻ mặt vừa không thể tin vừa chột dạ.

Có phải cô đã biết chuyện anh ta chân hai thuyền không? Nên mới không muốn bỏ trốn cùng anh ta?

"Nhu Mễ, anh sai rồi, anh đã dứt khoát với Vương Hiểu Linh ở đầu thôn rồi, em yên tâm, anh chỉ thích một mình em thôi."

Nguyễn Nhu Mễ: "???"

Cô không ngờ rằng còn có chuyện này, tên cặn bã này còn nuôi cá sau lưng cô nữa!

"Hứa Thanh Tô, vậy thì anh hãy dẫn Vương Hiểu Linh của anh đi đi!"



Nguyễn Nhu Mễ căng khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, nhấn mạnh:

"Tôi không thích anh, cho nên sẽ không đi cùng anh đâu."

"Vậy thì em thích ai?"

Bị từ chối liên tục, Hứa Thanh Tô tức giận đến mức mất lý trí, anh ta buột miệng nói:

"Nguyễn Nhu Mễ, em thích ai? Trong đội chúng ta ngoài anh ra, còn ai xứng với em?"

Anh ta là học sinh trung cấp, cô là học sinh trung học cơ sở, về trình độ học vấn thì họ tương xứng.

Hiện tại anh ta là giáo viên tiểu học, còn Nguyễn Nhu Mễ lại là con gái của đội trưởng đội sản xuất Hồng Kỳ, về thân phận cũng coi như xứng với anh ta. Hơn nữa Nguyễn Nhu Mễ thực sự rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh nhân, má đào, giống như cành đào hồng vừa chớm nở trên khe núi vào đầu tháng ba mùa xuân, e ấp động lòng người.

Anh ta không thể chấp nhận được, một Nguyễn Nhu Mễ xinh đẹp như vậy lại rơi vào vòng tay của một người đàn ông khác.

Nhưng anh ta lại không dám đến nhà họ Nguyễn cầu hôn, đội trưởng Nguyễn nổi tiếng là người chiều con gái, với điều kiện gia đình của anh ta, nếu dám đến nhà họ Nguyễn cầu hôn, Nguyễn Hướng Quốc chắc chắn sẽ đá anh ta ra ngoài.

Mà lần này người được tổ chức sắp xếp xem mắt là Nguyễn Nhu Mễ, vừa khéo cũng là cơ hội duy nhất của anh ta, đợi anh ta dẫn Nguyễn Nhu Mễ đi, gạo nấu thành cơm. Vậy thì cho dù đội trưởng Nguyễn không thích anh ta, cũng phải chấp nhận anh ta.

Nguyễn Nhu Mễ không biết suy nghĩ của đối phương nhưng cô biết rằng, nếu không giải quyết được phiền phức này, sớm muộn gì cũng gặp họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau