Mỹ Nhân Ngọt Ngào Xuyên Thành Trà Xanh Pháo Hôi Được Đoàn Sủng Trong Niên Đại Văn
Chương 48:
Nguyễn Nhu Mễ: "Ân nhân, anh yên tâm, anh nói tên cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không khai anh ra đâu." Cô vỗ ngực, thề thốt: "Tôi cũng trốn xem mắt mà! Khai anh ra, anh tưởng tôi còn chạy được sao?"
——Anh tưởng bây giờ trong trường ai mà không biết hai chúng ta trốn xem mắt hả???
Cố Đình Lan có chút mệt mỏi, đột nhiên nảy ra một ý trả thù nhỏ, nếu cô biết mình chính là đối tượng xem mắt của cô...
Anh đột nhiên có chút mong chờ phản ứng của cô.
Cố Đình Lan không thể chính miệng nói ra mình chính là đối tượng xem mắt của cô, như vậy quá tàn nhẫn.
Anh xé một tờ giấy trắng từ mô hình khẩu súng, rồng bay phượng múa viết tên mình lên đó——Cố Đình Lan.
Đưa tờ giấy cho cô.
Nghĩ thầm, sau khi cô nhận ra, có phải sẽ sợ đến chết tại chỗ không?
"Thật bí ẩn." Nguyễn Nhu Mễ nhận lấy tờ giấy, chữ trên tờ giấy là chữ thảo, ba chữ viết như mây trôi nước chảy, mạnh mẽ hữu lực.
Nhưng mà, rất tiếc, cô không nghiên cứu nhiều về chữ thảo.
Nguyễn Nhu Mễ cầm tờ giấy cẩn thận nhận dạng, cuối cùng đưa ra một kết luận chắc chắn.
Cô thử gọi: "Cố Nghe Lời?" Bố mẹ nào lại đặt tên không có tâm như vậy chứ!
"..." Tay Cố Đình Lan run lên, mô hình khẩu súng bị rơi xuống đất!!!
Cố Đình Lan lại một lần nữa thất thần rời khỏi bên cạnh Nguyễn Nhu Mễ, mỗi lần như vậy, cô đều có thể cho anh sự bất ngờ, chưa từng để anh đoán đúng.
Tâm trạng Cố Đình Lan phức tạp vô cùng.
Anh bị người ta vội vã gọi đi, học sinh trong lớp dùng khẩu súng thật mới đến làm mô hình, suýt nữa thì bắn chết người, đây là chuyện lớn.
Chỉ sợ sẽ chết người.
Nguyễn Nhu Mễ còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Đình Lan đã biến mất ở bờ sông, đến cũng vội, đi cũng vội, giống như người này chưa từng xuất hiện vậy.
Chỉ là, tờ giấy trong tay lại nhắc nhở cô, ân nhân quả thực đã đến.
Nguyễn Nhu Mễ cầm tờ giấy, lại xem đi xem lại nhiều lần, cô xác định mình không nhìn nhầm, chữ đầu tiên đọc là Cố, chữ thứ hai đọc là Nghe, chữ thứ ba viết liền nhau, bên trái là bộ chữ ngôn, bên phải phía trên là một chấm, phía dưới bên phải là một cái miệng, ngoài chữ "Lời" ra, cô không nghĩ ra chữ nào khác.
Nguyễn Nhu Mễ dùng đầu lưỡi để trứ răng trên, nhẹ nhàng chuyển một vòng, đọc thành tiếng: "Cố Nghe Lời."
Cô liên tiếp gọi mấy tiếng, phát hiện cũng khá thuận miệng.
Bờ sông đã bị phát hiện, cô không thể ở lại đây được nữa.
Nguyễn Nhu Mễ ước chừng buổi xem mắt cũng sắp kết thúc, không bằng bây giờ đi ra ngoài, về nhà sớm một chút.
——Anh tưởng bây giờ trong trường ai mà không biết hai chúng ta trốn xem mắt hả???
Cố Đình Lan có chút mệt mỏi, đột nhiên nảy ra một ý trả thù nhỏ, nếu cô biết mình chính là đối tượng xem mắt của cô...
Anh đột nhiên có chút mong chờ phản ứng của cô.
Cố Đình Lan không thể chính miệng nói ra mình chính là đối tượng xem mắt của cô, như vậy quá tàn nhẫn.
Anh xé một tờ giấy trắng từ mô hình khẩu súng, rồng bay phượng múa viết tên mình lên đó——Cố Đình Lan.
Đưa tờ giấy cho cô.
Nghĩ thầm, sau khi cô nhận ra, có phải sẽ sợ đến chết tại chỗ không?
"Thật bí ẩn." Nguyễn Nhu Mễ nhận lấy tờ giấy, chữ trên tờ giấy là chữ thảo, ba chữ viết như mây trôi nước chảy, mạnh mẽ hữu lực.
Nhưng mà, rất tiếc, cô không nghiên cứu nhiều về chữ thảo.
Nguyễn Nhu Mễ cầm tờ giấy cẩn thận nhận dạng, cuối cùng đưa ra một kết luận chắc chắn.
Cô thử gọi: "Cố Nghe Lời?" Bố mẹ nào lại đặt tên không có tâm như vậy chứ!
"..." Tay Cố Đình Lan run lên, mô hình khẩu súng bị rơi xuống đất!!!
Cố Đình Lan lại một lần nữa thất thần rời khỏi bên cạnh Nguyễn Nhu Mễ, mỗi lần như vậy, cô đều có thể cho anh sự bất ngờ, chưa từng để anh đoán đúng.
Tâm trạng Cố Đình Lan phức tạp vô cùng.
Anh bị người ta vội vã gọi đi, học sinh trong lớp dùng khẩu súng thật mới đến làm mô hình, suýt nữa thì bắn chết người, đây là chuyện lớn.
Chỉ sợ sẽ chết người.
Nguyễn Nhu Mễ còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Đình Lan đã biến mất ở bờ sông, đến cũng vội, đi cũng vội, giống như người này chưa từng xuất hiện vậy.
Chỉ là, tờ giấy trong tay lại nhắc nhở cô, ân nhân quả thực đã đến.
Nguyễn Nhu Mễ cầm tờ giấy, lại xem đi xem lại nhiều lần, cô xác định mình không nhìn nhầm, chữ đầu tiên đọc là Cố, chữ thứ hai đọc là Nghe, chữ thứ ba viết liền nhau, bên trái là bộ chữ ngôn, bên phải phía trên là một chấm, phía dưới bên phải là một cái miệng, ngoài chữ "Lời" ra, cô không nghĩ ra chữ nào khác.
Nguyễn Nhu Mễ dùng đầu lưỡi để trứ răng trên, nhẹ nhàng chuyển một vòng, đọc thành tiếng: "Cố Nghe Lời."
Cô liên tiếp gọi mấy tiếng, phát hiện cũng khá thuận miệng.
Bờ sông đã bị phát hiện, cô không thể ở lại đây được nữa.
Nguyễn Nhu Mễ ước chừng buổi xem mắt cũng sắp kết thúc, không bằng bây giờ đi ra ngoài, về nhà sớm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất