Chương 25
Ngu Tố quay đầu lại, nhìn Alpha đang chợp mắt.
Trước kia cậu hiếm có dịp nhìn Trì Yến Hành gần như vậy, cảm giác bây giờ thật sự rất khó mô tả thành lời.
Trên tường là sao biển màu xanh navy, trên tủ bày san hô trắng giống như đóa hoa nở rộ, rèm cửa cũng đổi thành chất liệu lụa mỏng, đều là đồ vừa tinh xảo vừa đắt tiền.
Gió thổi từ ban công vào, rèm cửa phập phù giống như sóng biển không ngừng ùa về.
Tất cả mọi thứ, đều là Trì Yến Hành âm thầm làm dành riêng cho cậu.
Ngu Tố thu sạch cảm giác khó chịu trước kia, quyết định nghiêm túc xướng khúc ca khiến người nọ ngon giấc, cũng tìm lại được ký ức đã mất.
Người sinh ra đã hoàn hảo tới như vậy, một phân cũng không thể thiếu.
Trì Yến Hành thấy cậu im lặng nửa ngày thì hỏi: “Sao thế? Chưa chuẩn bị xong hả?”
Ngu Tố mím mím môi: “Được rồi…”
“Em bắt đầu đi, tôi nghe.”
Ngu Tố thở ra một hơi, nhẹ nhàng bình ổn hơi thở.
Màn đêm yên tĩnh.
Biệt thự nằm bên sườn núi, bốn phía là cây cối tươi tốt, không khí tuy rằng khác nước nhưng thanh âm trong trẻo của mỹ nhân ngư vẫn cứ quấn quýt mãi không thôi.
Quản gia trở mình trong phòng nghỉ: “… Nếu như có con, Ngu tiên sinh sẽ… Sẽ…”
Ông vừa ngủ vừa nói mớ, khóe miệng lại cong lên giống như đang mơ thấy thứ gì đó cực kì ngọt ngào.
Thanh âm ngân nga mềm mại như bông gòn, theo làn gió thổi vào những viễn cảnh tươi đẹp nhất vào tâm trí.Trì Yến Hành ngủ rồi.
Ngu Tố cất lên ca từ cuối cùng, bàn tay bé nhỏ trượt trên sống mũi anh.
“Mắt đẹp mũi cũng đẹp, nhãi con nào may mắn gặp được người này khi ấy?”“Ra ngoài đi dạo đi Yến Hành, cha mẹ mua riêng bãi biển này cho con, pheromone của con ở nơi này cũng có lợi ích riêng.”
Trì Bỉnh cũng nói theo vợ: “Cả ngày ở nhà cắm mặt đọc sách, rõ ràng là Alpha gen trội trân quý, người ta nhìn vào còn tưởng nuôi Omega.”
“Sao anh lại nói con như thế? Tính của con thế nào chẳng lẽ anh không hiểu, bạn bè chơi trong trường cũng chỉ có từng ấy. Yến Hành nhà chúng ta trời sinh là Alpha, ai dám nói con chúng ta không ưu tú, phải không nào…”
Trì Yến Hành non nớt đứng trước mặt cha mẹ, còn có chú Hà phía sau.
Chú Hà vẫn tủm tỉm cười như ngày thường: “Đây là xô còn có xẻng nhỏ, có thể nghịch cát cũng có thể mang vỏ sò về, thiếu gia mang ra ngoài chơi nhé?”
Trì Yến Hành vẻ mặt ghét bỏ nhưng bị mẹ kéo tay cầm lấy.
“Đi đi con.” Trì mama sờ đầu thiếu niên, “Đi chơi vui vẻ, chúng ta ở nhà đợi con về ăn bữa tối.”
Trì Yến Hành không muốn làm phật lòng cha mẹ, chẹp miệng rồi xách đồ ra ngoài.
Trì Bỉnh ngồi trên sofa: “Y như cục nước đá di động, chẳng hiểu nó giống ai.”
Quản gia và Trì mama cùng nhìn người đang nói chuyện.
“Sao lại nhìn tôi?” Trì Bỉnh cực kì nghiêm túc, không giận mà uy, “Chẳng lẽ giống tôi?”
….
Tiếng bước chân sàn sạt, tuy mang theo nhưng chủ nhân hiển nhiên không hề muốn sờ tới.
Sóng biển cọ rửa bãi cát vàng, bầu trời trong vắt không một gợn mây, chỉ có hai mảnh màu lam giao nhau.
Thời tiết đẹp.
Trì Yến Hành dừng lại ở một bờ cát cong cong, tùy tiện ném xô và xẻng, đứng im nhìn sóng cuồn cuộn đánh vào bờ.
Pheromone vừa phân hóa giới tính chưa ổn định, cứ như vậy lan tỏa.
Thiếu niên dáng dấp cao ráo, tuy còn non nớt nhưng có thể nhìn ra tương lai đây sẽ là một anh đẹp trai hút mắt.
Không nói câu nào chờ thời gian trôi đi, đợi thủy triều xuống nhặt mấy cái vỏ sò coi như có kết quả mang về báo cáo.
“Chỗ nào cũng vậy thôi, nhàm chán.”
Giống như đang phản bác, hình ảnh trên tường cũng lay động theo.
Xa xa có vây cá xé nước nhô lên, Trì Yến Hành lồng ngực phập phồng lẩm bẩm: “Cá mập? Không phải quanh đây đã thu dọn sạch sẽ rồi sao?”
Sao lại có thứ nguy hiểm này ở đây, còn gần như vậy?
Trì Yến Hành nhíu mày tính nói cho cha biết, thấy đám vây cá sắc nhọn đang bơi về phía này.
… Đám này điên hả? Gần bờ như vậy, lao lên chính là tìm cái chết.
Trì Yến Hành lạnh mặt nhìn, muốn xem thử xem thứ này mang tới chuyện hay ho nào.
Đáng tiếc, cá mập ào ào như điên lại quay đầu giống như nhận ra cái gì.
“Ngu xuẩn.”
Trì Yến Hành nhận xét.
Alpha nhìn đám được mệnh danh là sát thủ biển sâu xoay mòng mòng, tản ra rồi lại chụm thành đàn.
Sao cứ sai sai ấy nhỉ?
Trong biển đám này IQ và thực lực ra sao? Không phải con người nữa.
Trì Yến Hành khó lắm mới bị gợi lên hứng thú, nhấc chân đi tới, nước biển lạnh lẽo chạm tới mắt cá chân.
Cá mập chẳng thấy đâu, sinh vật thần bí đuổi theo chúng cũng không lộ mặt.
Trì Yến Hành đút tay túi quần, nhìn qua chưa hề hết hi vọng.
Xác định xung quanh sóng yên biển lặng, anh bĩu môi tính quay về nhưng lại có cảm giác cổ chân bị quật vào, không đau nhưng đối lập hoàn toàn với cảm giác bị sóng đánh.
Sau đó lại có một thứ trôi tới. Một cái vỏ sò nhỏ, giống như đang muốn thu hút sự chú ý của anh.
“…”
Đây là bãi biển tư nhân mà nhỉ?
Yên lặng vài giây, lại có thêm vài thứ trôi tới. San hô, vỏ sò, đá nhỏ…
Trì Yến Hành nhìn đống “vũ khí” dưới chân, ngẩng đầu lên nhìn mấy thứ do sóng đánh vào.
….Biển rộng có đánh thì cũng không giống con người như vậy.
“Ai đấy?”
Trì Yến Hành chán nản hỏi.
Đáp lại chỉ có bọt nước ùng ục.
“Đây là bãi biển cha tôi mua lại, không được phép lặn xuống.”
Bong bóng nước ngày càng nhiều.
“Bình dưỡng khí sắp hết chưa? Đuổi cá mập lâu vậy, chắc sắp chết đuối rồi nhỉ?”
Lần này thì không giống. Một đuôi cá màu vàng kim béo béo nhô lên còn ngọ nguậy qua lại, giống như đang dò xét.
Trì Yến Hành hơi choáng váng, quá thần kì rồi.
“… Không cần vặt đuôi cá lên xã giao đâu.”
“Ùng ục…”
“Đúng lúc tôi tới thì đi ngang qua?”
Thiếu niên lá gan lớn, cũng rục rịch muốn tìm hiểu thêm.
“Ùng ục ùng ục!”
Trì Yến Hành thấy phản ứng thì lạnh giọng: “Nghe hiểu thì đừng giả thần giả quỷ nữa, nhân lúc đội tuần tra chưa tới tôi mở một mắt nhắm một mắt thả cho mà đi.”
“Bình bịch–”
Một bàn tay nhỏ vươn lên giận dữ hất nước lên người đối diện, nhưng tay quá ngắn nên không được bao xa.
“…”
“…”
Một đứa… Trẻ con?!
Vẻ mặt thiếu niên trở nên nghiêm túc. Đây không phải chuyện nhỏ. Người lớn lặn xuống thì không sao, để một đứa bé 7 8 tuổi xuống nước sâu như vậy lại là chuyện lớn rồi đấy.
Trì Yến Hành tiến lên tầm mười mấy mét, cúi xuống kéo lên móng vuốt chưa kịp lủi về biển.
“Em bị bỏ lại à? Người nhà em đâu? Chuyện này cần báo nguy! Chờ tôi gọi đội tuần tra tới…”
“…”
Trì Yến Hành thấy có gì đó sai sai. Tuy đứa bé kia bị nắm tay, nhưng người nó vẫn đang chôn dưới nước.
Chuẩn bị khom lưng xuống bế nó lên, ai ngờ đuôi cá tinh xảo quẫy cho một cái.
Tiếng động cực lớn.
Trì Yến Hành ngẩn cả người, cá nhỏ mũm mĩm cũng ngẩng lên nhìn.
“Nhân loại ngu xuẩn! Dám chạm vào ta? Ta sai cá mập lên cắn chết mi giờ!”
Vẻ mặt Alpha xanh đỏ tím vàng đủ cả, thế giới quan dường như có tiếng crack crack nứt vỡ.
Anh cúi đầu nhìn lại. Mái tóc ướt nước dính sát vào nên nhìn không rõ dung mạo, chỉ thấy đuôi cá màu vàng kim và sống lưng ú nu toàn thịt, không khỏi tưởng tượng ra cá koi béo trong bể…
“Em… Em là… Người cá?”
Mỹ nhân ngư bé nhỏ không nói chuyện, nhe hàm răng nanh ra cắn lên tay cậu thiếu niên.Trì Yến Hành đột nhiên bừng tỉnh.
Mặt trời ngoài khung cửa sổ đã lên cao. Cảm giác đau đớn trong mơ vẫn y nguyên. Anh cau mày, muốn giơ tay lên xoa xoa thái dương nhảy thình thịch.
Tay anh không cử động nổi vì có người ôm nó trong ngực rồi, thấy anh cử động còn dùng khuôn mặt vừa non nớt vừa mềm mại cọ cọ lên.
Cảm giác vừa ướt vừa ngứa, Ngu Tố nghiến răng cắn cắn lên đốt ngón tay anh, nhỏ giọng làu bàu: “Trì Yến Hành… Đừng chạy, giờ đến lượt anh bị cắn…”
Alpha nháy mắt tỉnh táo: “…..”
“Ngu Tố của tôi, em muốn cắn ai cơ?”
(TBC)
Trước kia cậu hiếm có dịp nhìn Trì Yến Hành gần như vậy, cảm giác bây giờ thật sự rất khó mô tả thành lời.
Trên tường là sao biển màu xanh navy, trên tủ bày san hô trắng giống như đóa hoa nở rộ, rèm cửa cũng đổi thành chất liệu lụa mỏng, đều là đồ vừa tinh xảo vừa đắt tiền.
Gió thổi từ ban công vào, rèm cửa phập phù giống như sóng biển không ngừng ùa về.
Tất cả mọi thứ, đều là Trì Yến Hành âm thầm làm dành riêng cho cậu.
Ngu Tố thu sạch cảm giác khó chịu trước kia, quyết định nghiêm túc xướng khúc ca khiến người nọ ngon giấc, cũng tìm lại được ký ức đã mất.
Người sinh ra đã hoàn hảo tới như vậy, một phân cũng không thể thiếu.
Trì Yến Hành thấy cậu im lặng nửa ngày thì hỏi: “Sao thế? Chưa chuẩn bị xong hả?”
Ngu Tố mím mím môi: “Được rồi…”
“Em bắt đầu đi, tôi nghe.”
Ngu Tố thở ra một hơi, nhẹ nhàng bình ổn hơi thở.
Màn đêm yên tĩnh.
Biệt thự nằm bên sườn núi, bốn phía là cây cối tươi tốt, không khí tuy rằng khác nước nhưng thanh âm trong trẻo của mỹ nhân ngư vẫn cứ quấn quýt mãi không thôi.
Quản gia trở mình trong phòng nghỉ: “… Nếu như có con, Ngu tiên sinh sẽ… Sẽ…”
Ông vừa ngủ vừa nói mớ, khóe miệng lại cong lên giống như đang mơ thấy thứ gì đó cực kì ngọt ngào.
Thanh âm ngân nga mềm mại như bông gòn, theo làn gió thổi vào những viễn cảnh tươi đẹp nhất vào tâm trí.Trì Yến Hành ngủ rồi.
Ngu Tố cất lên ca từ cuối cùng, bàn tay bé nhỏ trượt trên sống mũi anh.
“Mắt đẹp mũi cũng đẹp, nhãi con nào may mắn gặp được người này khi ấy?”“Ra ngoài đi dạo đi Yến Hành, cha mẹ mua riêng bãi biển này cho con, pheromone của con ở nơi này cũng có lợi ích riêng.”
Trì Bỉnh cũng nói theo vợ: “Cả ngày ở nhà cắm mặt đọc sách, rõ ràng là Alpha gen trội trân quý, người ta nhìn vào còn tưởng nuôi Omega.”
“Sao anh lại nói con như thế? Tính của con thế nào chẳng lẽ anh không hiểu, bạn bè chơi trong trường cũng chỉ có từng ấy. Yến Hành nhà chúng ta trời sinh là Alpha, ai dám nói con chúng ta không ưu tú, phải không nào…”
Trì Yến Hành non nớt đứng trước mặt cha mẹ, còn có chú Hà phía sau.
Chú Hà vẫn tủm tỉm cười như ngày thường: “Đây là xô còn có xẻng nhỏ, có thể nghịch cát cũng có thể mang vỏ sò về, thiếu gia mang ra ngoài chơi nhé?”
Trì Yến Hành vẻ mặt ghét bỏ nhưng bị mẹ kéo tay cầm lấy.
“Đi đi con.” Trì mama sờ đầu thiếu niên, “Đi chơi vui vẻ, chúng ta ở nhà đợi con về ăn bữa tối.”
Trì Yến Hành không muốn làm phật lòng cha mẹ, chẹp miệng rồi xách đồ ra ngoài.
Trì Bỉnh ngồi trên sofa: “Y như cục nước đá di động, chẳng hiểu nó giống ai.”
Quản gia và Trì mama cùng nhìn người đang nói chuyện.
“Sao lại nhìn tôi?” Trì Bỉnh cực kì nghiêm túc, không giận mà uy, “Chẳng lẽ giống tôi?”
….
Tiếng bước chân sàn sạt, tuy mang theo nhưng chủ nhân hiển nhiên không hề muốn sờ tới.
Sóng biển cọ rửa bãi cát vàng, bầu trời trong vắt không một gợn mây, chỉ có hai mảnh màu lam giao nhau.
Thời tiết đẹp.
Trì Yến Hành dừng lại ở một bờ cát cong cong, tùy tiện ném xô và xẻng, đứng im nhìn sóng cuồn cuộn đánh vào bờ.
Pheromone vừa phân hóa giới tính chưa ổn định, cứ như vậy lan tỏa.
Thiếu niên dáng dấp cao ráo, tuy còn non nớt nhưng có thể nhìn ra tương lai đây sẽ là một anh đẹp trai hút mắt.
Không nói câu nào chờ thời gian trôi đi, đợi thủy triều xuống nhặt mấy cái vỏ sò coi như có kết quả mang về báo cáo.
“Chỗ nào cũng vậy thôi, nhàm chán.”
Giống như đang phản bác, hình ảnh trên tường cũng lay động theo.
Xa xa có vây cá xé nước nhô lên, Trì Yến Hành lồng ngực phập phồng lẩm bẩm: “Cá mập? Không phải quanh đây đã thu dọn sạch sẽ rồi sao?”
Sao lại có thứ nguy hiểm này ở đây, còn gần như vậy?
Trì Yến Hành nhíu mày tính nói cho cha biết, thấy đám vây cá sắc nhọn đang bơi về phía này.
… Đám này điên hả? Gần bờ như vậy, lao lên chính là tìm cái chết.
Trì Yến Hành lạnh mặt nhìn, muốn xem thử xem thứ này mang tới chuyện hay ho nào.
Đáng tiếc, cá mập ào ào như điên lại quay đầu giống như nhận ra cái gì.
“Ngu xuẩn.”
Trì Yến Hành nhận xét.
Alpha nhìn đám được mệnh danh là sát thủ biển sâu xoay mòng mòng, tản ra rồi lại chụm thành đàn.
Sao cứ sai sai ấy nhỉ?
Trong biển đám này IQ và thực lực ra sao? Không phải con người nữa.
Trì Yến Hành khó lắm mới bị gợi lên hứng thú, nhấc chân đi tới, nước biển lạnh lẽo chạm tới mắt cá chân.
Cá mập chẳng thấy đâu, sinh vật thần bí đuổi theo chúng cũng không lộ mặt.
Trì Yến Hành đút tay túi quần, nhìn qua chưa hề hết hi vọng.
Xác định xung quanh sóng yên biển lặng, anh bĩu môi tính quay về nhưng lại có cảm giác cổ chân bị quật vào, không đau nhưng đối lập hoàn toàn với cảm giác bị sóng đánh.
Sau đó lại có một thứ trôi tới. Một cái vỏ sò nhỏ, giống như đang muốn thu hút sự chú ý của anh.
“…”
Đây là bãi biển tư nhân mà nhỉ?
Yên lặng vài giây, lại có thêm vài thứ trôi tới. San hô, vỏ sò, đá nhỏ…
Trì Yến Hành nhìn đống “vũ khí” dưới chân, ngẩng đầu lên nhìn mấy thứ do sóng đánh vào.
….Biển rộng có đánh thì cũng không giống con người như vậy.
“Ai đấy?”
Trì Yến Hành chán nản hỏi.
Đáp lại chỉ có bọt nước ùng ục.
“Đây là bãi biển cha tôi mua lại, không được phép lặn xuống.”
Bong bóng nước ngày càng nhiều.
“Bình dưỡng khí sắp hết chưa? Đuổi cá mập lâu vậy, chắc sắp chết đuối rồi nhỉ?”
Lần này thì không giống. Một đuôi cá màu vàng kim béo béo nhô lên còn ngọ nguậy qua lại, giống như đang dò xét.
Trì Yến Hành hơi choáng váng, quá thần kì rồi.
“… Không cần vặt đuôi cá lên xã giao đâu.”
“Ùng ục…”
“Đúng lúc tôi tới thì đi ngang qua?”
Thiếu niên lá gan lớn, cũng rục rịch muốn tìm hiểu thêm.
“Ùng ục ùng ục!”
Trì Yến Hành thấy phản ứng thì lạnh giọng: “Nghe hiểu thì đừng giả thần giả quỷ nữa, nhân lúc đội tuần tra chưa tới tôi mở một mắt nhắm một mắt thả cho mà đi.”
“Bình bịch–”
Một bàn tay nhỏ vươn lên giận dữ hất nước lên người đối diện, nhưng tay quá ngắn nên không được bao xa.
“…”
“…”
Một đứa… Trẻ con?!
Vẻ mặt thiếu niên trở nên nghiêm túc. Đây không phải chuyện nhỏ. Người lớn lặn xuống thì không sao, để một đứa bé 7 8 tuổi xuống nước sâu như vậy lại là chuyện lớn rồi đấy.
Trì Yến Hành tiến lên tầm mười mấy mét, cúi xuống kéo lên móng vuốt chưa kịp lủi về biển.
“Em bị bỏ lại à? Người nhà em đâu? Chuyện này cần báo nguy! Chờ tôi gọi đội tuần tra tới…”
“…”
Trì Yến Hành thấy có gì đó sai sai. Tuy đứa bé kia bị nắm tay, nhưng người nó vẫn đang chôn dưới nước.
Chuẩn bị khom lưng xuống bế nó lên, ai ngờ đuôi cá tinh xảo quẫy cho một cái.
Tiếng động cực lớn.
Trì Yến Hành ngẩn cả người, cá nhỏ mũm mĩm cũng ngẩng lên nhìn.
“Nhân loại ngu xuẩn! Dám chạm vào ta? Ta sai cá mập lên cắn chết mi giờ!”
Vẻ mặt Alpha xanh đỏ tím vàng đủ cả, thế giới quan dường như có tiếng crack crack nứt vỡ.
Anh cúi đầu nhìn lại. Mái tóc ướt nước dính sát vào nên nhìn không rõ dung mạo, chỉ thấy đuôi cá màu vàng kim và sống lưng ú nu toàn thịt, không khỏi tưởng tượng ra cá koi béo trong bể…
“Em… Em là… Người cá?”
Mỹ nhân ngư bé nhỏ không nói chuyện, nhe hàm răng nanh ra cắn lên tay cậu thiếu niên.Trì Yến Hành đột nhiên bừng tỉnh.
Mặt trời ngoài khung cửa sổ đã lên cao. Cảm giác đau đớn trong mơ vẫn y nguyên. Anh cau mày, muốn giơ tay lên xoa xoa thái dương nhảy thình thịch.
Tay anh không cử động nổi vì có người ôm nó trong ngực rồi, thấy anh cử động còn dùng khuôn mặt vừa non nớt vừa mềm mại cọ cọ lên.
Cảm giác vừa ướt vừa ngứa, Ngu Tố nghiến răng cắn cắn lên đốt ngón tay anh, nhỏ giọng làu bàu: “Trì Yến Hành… Đừng chạy, giờ đến lượt anh bị cắn…”
Alpha nháy mắt tỉnh táo: “…..”
“Ngu Tố của tôi, em muốn cắn ai cơ?”
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất