Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy
Chương 40: Bé cưng liếm sạch giúp tôi
Đây là lần đầu tiên Lâm Dục bị người ta gọi là “Bé cưng”, dù sao cha là người nghiêm túc cứng nhắc sẽ không dừng những tên gọi thân mật cưng chiều thế này, những người khác thì càng không có gan lỗ mãng với Lâm tiểu thiếu gia.
“Đừng gọi tôi lung tung…” Cậu dằn lại cảm xúc vừa xấu hổ lại phức tạp trong lòng, khó khăn quay mặt đi, định dùng giọng hung dữ lấy lại chút mặt mũi: “Không biết xấu hổ! Ai khen cậu?”
Từ khi có vài hành vi khá là thân mật với Hạ Trầm, cậu từng âm thầm lên mạng tìm đọc những thông tin liên quan rồi lỡ nhấp vào link đề cử, bất ngờ bị bắt tiếp nhận cú sốc trần trụi nào đó.
Cho nên dù hai ngày nay cậu luôn quấn quýt Hạ Trầm, nhưng mỗi khi anh định tiến thêm một bước cậu sẽ sợ hãi lùi bước, bởi vì chỉ dựa vào một ít xúc cảm mơ hồ, cậu cũng có thể cảm nhận được của anh còn đáng sợ cậu nhìn thấy trong phim…
“Đó không phải khen thì là gì?” Hạ Trầm nhất quyết không tha mà đuổi theo dán vào cậu, thậm chí lấy tay thò vào ổ chăn ấm áp dễ chịu: “Mà rốt cuộc có hợp hay không thì phải làm thử mới biết được…”
“A…” Cơ thể dưới chăn giật bắn một cái, Lâm Dục trừng đôi mắt mờ hơi sương: “Hạ Trầm, cậu lại làm tôi, tôi giận thật đấy!”
Trước giờ chỉ có Lâm tiểu thiếu gia làm người ta tức chết không đền mạng, nhưng hôm nay cuối cùng cậu cũng được trải nghiệm cái gì gọi là đấm vào bông – có sức mà không dùng được.
“Được, không làm em.” Lúc này Hạ Trầm đổi về lại dáng vẻ dịu dàng dễ nói chuyện: “Vậy em nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì?”
Tim Lâm Dục đập mạnh một cái, thề thốt phủ nhận: “Không có chuyện gì hết.”
“Tôi dễ gạt vậy à?” Hạ Trầm tách ra, ánh mắt khóa chặt cậu không lệch một ly: “Nếu em không nói, vậy tôi tự đoán.”
“Cậu đừng đoán!” Trong giọng Lâm Dục mang theo chút cầu xin: “Cậu cứ coi như… Coi như tôi còn chưa chuẩn bị tốt, đừng ép tôi được không?”
Hạ Trầm nhíu mày, lặng im chuyên chú nhìn cậu, không nói được hay không.
Lâm Dục không thể chịu nổi ánh mắt như vậy, ngay khi cậu sắp không chịu được phải đầu hàng thì trán được khẽ hôn một cái.
Hạ Trầm cúi đầu thở dài nói: “Tôi ép em khi nào? Sao tôi nỡ ép em cho được?”
Hai câu ngắn ngủi, nói làm lòng Lâm Dục vừa chua xót lại khó chịu, nhưng chỉ có thể cắn răng không nói tiếng nào.
Hạ Trầm dứt lời buông tay ra, thẳng lưng lên: “Đi xuống ăn cơm trưa trước đi, chú Lâm còn đang chờ chúng ta.”
“Được.” Lâm Dục ngồi dậy theo: “Cơm nước xong cậu đi về trước đi.”
Hạ Trầm nghiêng mặt: “Không đón giao thừa cùng tôi?”
“Tôi không có thói quen đón giao thừa.” Lâm Dục rũ mi: “Cậu tìm người khác đón đi.”
“Em biết rõ…” Hạ Trầm đứng dậy khỏi giường, nửa câu sau nhỏ đến gần như không nghe thấy: “Tôi chỉ muốn đi cùng em…”
Lâm Chính Dương nhìn con một cái: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
“Vâng.” Lâm Dục trả lời, kéo ghế ra ngồi xuống.
Lâm Chính Dương hơi không đoán được hai đứa này rốt cuộc đã làm lành hay chưa, đành hắng giọng: “Ăn cơm đi.”
“Vâng, chú Lâm.” Hạ Trầm lên tiếng, đeo bao tay một lần, động tác thành thạo tao nhã bắt đầu bóc vỏ tôm.
Chỉ lát sau cái đĩa nhỏ chất đầy tôm bóc vỏ đặt đến trước mặt Lâm Dục.
“A Dục không thích ăn tôm.” Lâm Chính Dương nhìn đĩa tôm buột miệng nói.
Cùng lúc lời nói cất lên, đầu đũa trong tay Lâm Dục đã đưa về phía đĩa tôm bóc vỏ, lúc này dừng giữa không trung.
Hạ Trầm mặt như thường giải thích: “Chắc cậu ấy ngại bóc vỏ tôm phiền phức thôi.”
“Ừ.” Lâm Dục khó nói thêm gì trước mặt cha, gắp tôm lên chấm dấm chua đưa vào miệng, tranh thủ liếc anh một cái.
“Tiểu Hạ à, không ngờ cháu hiểu khẩu vị A Dục thật.” Vẻ mặt Lâm Chính Dương hơi phức tạp.
“Tàm tạm ạ.” Hạ Trầm khiêm tốn cười: “Bọn cháu thường cùng nhau ăn cơm.”
Ăn xong bữa cơm, Lâm Dục đang định bảo người ta đi mau thì nghe cha nói: “Hai đứa tính đi đâu? Bảo tài xế đưa hai đứa đi.”
“Ơ?” Cậu khựng lại: “Con không…”
“Không phải nói tối muốn cùng đón giao thừa à?” Lâm Chính Dương dặn dò Hạ Trầm: “Thể chất A Dục đặc biệt không thể ở bên ngoài quá muộn, Tiểu Hạ cháu nhớ để ý nhắc nó.”
Hạ Trầm nhìn ông một cái, cười đáp: “Chú Lâm, chú yên tâm, cháu nhất định trông kỹ Lâm Dục.”
Thế là, Lâm Dục cứ vậy bị cha ruột cho rơi vào thế bí, đành cùng đi với Hạ Trầm.
Hạ Trầm lái xe đến nên không để tài xế Lâm gia đưa họ đi.
Sau khi xe rời nhà cũ Lâm gia, anh mới chầm chậm mở miệng hỏi: “Đêm nay tính đi đón giao thừa với ai?”
Giọng anh nói hơi lạnh nhạt, đôi mắt đen nhìn xe cộ phía trước, góc mặt nghiêng với đường cong sắc nét trông cũng không có cảm xúc gì.
Cũng đúng, mình làm những chuyện như vậy, ai mà vui cho được?
“Không tính đi với ai.” Lâm Dục nhẹ giọng trả lời: “Buổi sáng nói vậy thôi.”
“Phải không?” Cũng không biết Hạ Trầm có tin hay không: “Vậy giờ em muốn đi đâu?”
Lâm Dục vốn định một mình trốn đi, đợi thứ đó lại hiện thân thì đồng quy vu tận với nó.
Nếu may mắn, có lẽ cậu không cần phải chết, tuy xác suất này là cực kỳ nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Hạ Trầm, đột nhiên cậu đổi ý.
“Cậu muốn đi đâu?” Cậu quay sang, nhìn thoáng đôi môi mím chặt, giọng bất giác mềm xuống: “Nếu không có chuyện gì, tối nay cùng đón giao thừa với tôi đi.”
Tay đặt trên tay lái siết chặt, Hạ Trầm đối diện ánh mắt cậu, nở nụ cười cực đẹp: “Thật?”
“Thật.” Lâm Dục nhẹ giọng đáp: “Đêm nay cậu muốn làm gì, tôi cũng làm với cậu.”
Hạ Trầm nhíu mày, giọng trở nên mập mờ hơn: “Làm gì cũng được?”
Lâm Dục không nghĩ nhiều, kiên định gật đầu: “Gì cũng được.”
Hạ Trầm lại cười, vươn tay nắm tay cậu, đặt ở bên môi hôn: “Tôi không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở một mình với em.”
Hơn một giờ sau, hai người về lại căn biệt thự nhỏ bên hồ.
Lâm Dục bị nắm bước lên bậc thang, trong lòng đầy phức tạp.
Nếu biết nửa ngày sau sẽ về lại, cậu cần gì phải hơn nửa đêm không ngủ lén chạy ra chứ?
“Trên lầu có phòng chiếu phim, em vào trước tìm bộ phim đi.” Vào cửa rồi, Hạ Trầm bỏ tay ra: “Tôi lấy chút hoa quả đồ ăn vặt đến.”
“Được.” Lâm Dục trả lời, khi lên cầu thang bước chân lại hơi chần chừ.
Thứ đó đè cậu ở cầu thang tùy tiện đùa bỡn để lại nỗi ám ảnh không nhẹ cho cậu, cậu luôn lo lắng đi lên sẽ bị xúc tu xuất hiện trong hư không bắt lại.
May mà cậu thuận lợi lên được lầu, không chuyện gì xảy ra.
Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, tìm đến phòng chiếu phim, đẩy cửa bước vào.
Bình thường cậu không thích xem phim nên không nghiên cứu gì về những thiết bị này, vọc hơn nửa ngày mới bật được máy chiếu.
Cậu thấy được một đống đĩa phim ở trong ngăn kéo, lật đại ra mấy đĩa, đều là chưa xem bao giờ.
Ngay lúc cậu đang do dự thì cửa phòng chiếu phim bị đẩy ra, Hạ Trầm bưng đĩa hoa quả đi vào: “Chọn xong chưa?”
“Rồi.” Lâm Dục không lăn tăn nữa, nhét đại một cái đĩa vào: “Xem cái này thử, nếu không thích cậu đổi cái khác.”
Hạ Trầm đặt đĩa hoa quả xuống bàn trà, tắt đèn ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây.”
Lâm Dục theo lời đi tới, ngồi xuống để lại khe hở cỡ một người giữa hai người.
“Ngồi xa tôi vậy làm gì?” Hạ Trầm bật cười: “Sợ tôi ăn em hay sao?”
Lâm Dục nghĩ nghĩ, hơi dịch tới gần anh một chút.
Hạ Trầm vươn tay một cái, ôm gọn cậu lên đùi.
Lâm Dục đá sô pha: “Làm gì?”
“Đừng nhúc nhích.” Hạ Trầm tay bóp chặt vòng eo nhỏ, đè giọng nói: “Phim chiếu rồi.”
Lâm Dục ngừng giãy giụa, quay đầu nhìn về phía màn hình.
Lúc cậu bỏ đĩa vào không thấy tên phim, mở màn trông như là phim nước ngoài.
Cậu tập trung xem phim, tự động điều chỉnh thành một tư thế thoải mái trong lòng anh.
Hạ Trầm cười khẽ, bưng đĩa hoa quả đến gần mình, cầm hoa quả đã cắt sẵn đưa đến bên môi cậu.
Lâm Dục há miệng ăn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn ảnh lớn.
Không nghĩ xem xem, nội dung phim bắt đầu hơi sai sai.
Thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp cãi nhau dữ dội với người đàn ông trưởng thành đẹp trai, theo cơ thể va chạm, ánh mắt đối diện bỗng cùng dừng lại.
Giây sau, hai người như không chịu thua hôn nhau.
“Khụ khụ…” Lâm Dục bị nghẹn ho khan.
“Cẩn thận chút.” Hạ Trầm nhẹ nhàng vỗ cậu, giọng không nghe ra một chút khác thường.
Cuối cùng Lâm Dục cũng biết, tại sao xem đến giờ nữ chính vẫn chưa xuất hiện.
Cậu hơi lúng túng, nhưng người đàn ông phía sau dường như không có chuyện gì, bảo dừng phim thì hơi giống giấu đầu hở đuôi, đành phải tiếp tục rúc vào lồng ngực ấm áp, ngoan ngoãn nhận hoa quả đưa tới, yên lặng cầu nguyện không có chuyện gì sốc não xảy ra.
Nhưng đáng sợ là, hai nam chính hôn đến nồng nhiệt, hơn nữa bắt đầu tiến hành trao đổi sâu hơn…
Lâm Dục quả thực như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không được tự nhiên dịch dịch cái mông, định cách xa người đàn ông phía sau chút.
Nào biết cậu cọ qua cọ lại, lại đưa tới hiệu quả ngược.
Màu đen trong mắt Hạ Trầm càng đậm hơn, lặng lẽ lấy quả dâu tây đưa đến bên môi.
Lâm Dục theo bản năng cắn một miếng dâu tây nhòn nhọn trong tay anh, chua chua ngọt ngọt tràn vào khoang miệng, chưa kịp nuốt, dâu tây lại đưa tới gần miệng hơn.
Cậu đành phải cắn tiếp, nước bắn ra theo khớp xương ngón tay thon dài chảy xuống.
Cùng lúc đó, âm thanh 3D vang vọng trong phòng chiếu, cậu thậm chí hơi không phân biệt được, tiếng nước nhớp nháp rốt cuộc là từ bộ phim hay là…
“Ưm…” Vừa nuốt dâu xuống, ngón tay dính đầy nước dâu màu đỏ theo vào khoang miệng.
“Tay ướt hết rồi…” Cằm Hạ Trầm đặt trên đầu cậu, giọng nói trầm thấp từ tính không hiểu sao trở nên có chút quyến rũ: “Bé cưng, liếm sạch giúp tôi đi.”
Vành tai Lâm Dục đỏ bừng, không dám nhìn hai người quấn quýt trong màn hình lớn, nhưng lại thật nghe lời mà chuyển động đầu lưỡi.
“Shh…” Hạ Trầm hít vào một hơi, ngón giữa cũng đi vào, dùng hai ngón tay kẹp đầu lưỡi non mềm khuấy đảo.
Khoang miệng chảy ra càng nhiều nước bọt làm ngón tay càng ướt hơn.
Lâm Dục vẫn còn nhớ nhiệm vụ của mình, vô tri vô giác liếm ngón tay ướt đẫm một cái.
Nhịp thở trên đầu thoáng chốc dồn dập, Hạ Trầm rút ngón tay ra, ngược lại nắm cái cằm thon thon, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, có chút hung ác hôn xuống.
Lâm Dục bị ôm vào ngực thừa nhận nụ hôn, chẳng bao lâu thì bắt đầu giãy giụa “Ưm ưm”.
Không phải cậu ảo giác, hôm nay Hạ Trầm hôn thật vội vàng xao động, vừa bắt đầu đã cắn môi cậu, kéo lưỡi cậu ra mút, như muốn nuốt cả lưỡi và cậu vào bụng, không dịu dàng nhẹ nhàng như thường ngày.
Hơn nữa, cậu càng giãy dụa anh lại ôm cậu càng chặt, mãi đến khi cậu không thở nổi.
Hạ Trầm tạm buông ra cánh môi sưng đỏ ấm nóng, men theo gò má hôn đến vành tai, ngậm cái tai có nốt ruồi son vào miệng cắn.
Lâm Dục run lên, cái đầu bị hôn đến choáng váng đột nhiên tỉnh táo lại.
Cậu không nhịn được nhớ tới thứ đó cố chấp với lỗ tai cậu như biến thái, mỗi lần xuất hiện luôn tra tấn vành tai cậu, giống như bây giờ…
“Hạ Trầm…” Cậu giơ lên tay như nhũn ra, nâng gương mặt vùi vào gáy, giọng cũng khe khẽ run: “Để tôi nhìn cậu…”
Hạ Trầm phun ra cái tai ướt đẫm, tìm được đôi mắt ngập nước, giọng khàn khàn: “Ừ?”
Xác nhận người thân thiết với mình, Lâm Dục chủ động đưa hai tay vòng cổ anh, cọ gương mặt nóng bừng vào gáy, thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu vừa rồi, vừa rồi rất hung dữ…”
“Hung dữ lắm sao?” Hạ Trầm giữ yên cái mông nhỏ tròn trĩnh.
Lâm Dục khẽ gật đầu: “Hung dữ đến hơi không giống cậu…”
“Sao lại không giống tôi?” Con mắt đen nhánh xuất hiện tơ đỏ, Hạ Trầm thấp giọng hỏi: “Sẽ còn hung dữ nữa, không thích?”
Hạ Trầm thế này đối với cậu, quả thật làm cậu nhớ tới vài ký ức không tốt, nhưng thật ra nói ghét cũng không tới, chỉ là có hơi sợ…
Cậu ngẩng mặt, hôn môi mỏng một cái: “Cậu nhẹ chút…”
Hạ Trầm rũ mắt, ánh mắt dừng ở đôi môi đỏ mọng vừa hôn đã sưng lên: “Bé cưng, sao biết làm nũng rồi?”
Lâm Dục xấu hổ đến mặt ửng đỏ, nhưng không buông tay ra.
Hạ Trầm áp chế sắc đỏ trong mắt lại, đồng ý nói: “Được, tôi sẽ nhẹ nhàng chút.”
Dứt lời, anh dịu dàng ngậm cánh môi ướt át, như trấn an mà liếm mút qua lại.
Lâm Dục không khỏi phát ra tiếng hừ thoải mái, ngón tay luồn vào tóc anh.
Đúng lúc này, di động kề đùi rung lên.
Lâm Dục lơ mơ nói: “Điện thoại…”
“Không nhận.” Hạ Trầm lấy di động từ trong túi cậu ném đến một góc sô pha, tiếp tục hôn cậu.
Nhưng di động liên tục rung không ngừng, có vẻ phải nhận cho bằng được.
Lâm Dục lo lắng có chuyện gì quan trọng, ngồi thẳng đi lấy di động, lại bị đè về lại lần nữa.
“Đã nói đêm nay cùng tôi rồi.” Hạ Trầm tách đôi chân thẳng dài ra, vòng lên hông mình, bế cậu đứng dậy đi ra: “Làm gì cũng được.”
Lúc này Lâm Dục mới nhận ra, khi nói câu đó rốt cuộc anh đã nghĩ gì.
Nhưng còn chưa đợi cậu sửa lại cho đúng, Hạ Trầm đã ngước mặt ngăn lại đôi môi đang mở.
Cửa phòng chiếu phim mở ra, hai người dính chặt như trẻ sinh đôi di chuyển đến phía phòng ngủ.
Lúc đi khó tránh khỏi sẽ cọ sát, toàn thân Lâm Dục như nhũn ra, cả người gần như ngồi trên cánh tay rắn chắc của anh, môi lưỡi dán nhau không có tách ra dù là một giây.
Mà di động đặt ở trên sô pha còn đang không ngừng rung, màn hình hiện chữ: Bệnh viện.
------oOo------
“Đừng gọi tôi lung tung…” Cậu dằn lại cảm xúc vừa xấu hổ lại phức tạp trong lòng, khó khăn quay mặt đi, định dùng giọng hung dữ lấy lại chút mặt mũi: “Không biết xấu hổ! Ai khen cậu?”
Từ khi có vài hành vi khá là thân mật với Hạ Trầm, cậu từng âm thầm lên mạng tìm đọc những thông tin liên quan rồi lỡ nhấp vào link đề cử, bất ngờ bị bắt tiếp nhận cú sốc trần trụi nào đó.
Cho nên dù hai ngày nay cậu luôn quấn quýt Hạ Trầm, nhưng mỗi khi anh định tiến thêm một bước cậu sẽ sợ hãi lùi bước, bởi vì chỉ dựa vào một ít xúc cảm mơ hồ, cậu cũng có thể cảm nhận được của anh còn đáng sợ cậu nhìn thấy trong phim…
“Đó không phải khen thì là gì?” Hạ Trầm nhất quyết không tha mà đuổi theo dán vào cậu, thậm chí lấy tay thò vào ổ chăn ấm áp dễ chịu: “Mà rốt cuộc có hợp hay không thì phải làm thử mới biết được…”
“A…” Cơ thể dưới chăn giật bắn một cái, Lâm Dục trừng đôi mắt mờ hơi sương: “Hạ Trầm, cậu lại làm tôi, tôi giận thật đấy!”
Trước giờ chỉ có Lâm tiểu thiếu gia làm người ta tức chết không đền mạng, nhưng hôm nay cuối cùng cậu cũng được trải nghiệm cái gì gọi là đấm vào bông – có sức mà không dùng được.
“Được, không làm em.” Lúc này Hạ Trầm đổi về lại dáng vẻ dịu dàng dễ nói chuyện: “Vậy em nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì?”
Tim Lâm Dục đập mạnh một cái, thề thốt phủ nhận: “Không có chuyện gì hết.”
“Tôi dễ gạt vậy à?” Hạ Trầm tách ra, ánh mắt khóa chặt cậu không lệch một ly: “Nếu em không nói, vậy tôi tự đoán.”
“Cậu đừng đoán!” Trong giọng Lâm Dục mang theo chút cầu xin: “Cậu cứ coi như… Coi như tôi còn chưa chuẩn bị tốt, đừng ép tôi được không?”
Hạ Trầm nhíu mày, lặng im chuyên chú nhìn cậu, không nói được hay không.
Lâm Dục không thể chịu nổi ánh mắt như vậy, ngay khi cậu sắp không chịu được phải đầu hàng thì trán được khẽ hôn một cái.
Hạ Trầm cúi đầu thở dài nói: “Tôi ép em khi nào? Sao tôi nỡ ép em cho được?”
Hai câu ngắn ngủi, nói làm lòng Lâm Dục vừa chua xót lại khó chịu, nhưng chỉ có thể cắn răng không nói tiếng nào.
Hạ Trầm dứt lời buông tay ra, thẳng lưng lên: “Đi xuống ăn cơm trưa trước đi, chú Lâm còn đang chờ chúng ta.”
“Được.” Lâm Dục ngồi dậy theo: “Cơm nước xong cậu đi về trước đi.”
Hạ Trầm nghiêng mặt: “Không đón giao thừa cùng tôi?”
“Tôi không có thói quen đón giao thừa.” Lâm Dục rũ mi: “Cậu tìm người khác đón đi.”
“Em biết rõ…” Hạ Trầm đứng dậy khỏi giường, nửa câu sau nhỏ đến gần như không nghe thấy: “Tôi chỉ muốn đi cùng em…”
Lâm Chính Dương nhìn con một cái: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
“Vâng.” Lâm Dục trả lời, kéo ghế ra ngồi xuống.
Lâm Chính Dương hơi không đoán được hai đứa này rốt cuộc đã làm lành hay chưa, đành hắng giọng: “Ăn cơm đi.”
“Vâng, chú Lâm.” Hạ Trầm lên tiếng, đeo bao tay một lần, động tác thành thạo tao nhã bắt đầu bóc vỏ tôm.
Chỉ lát sau cái đĩa nhỏ chất đầy tôm bóc vỏ đặt đến trước mặt Lâm Dục.
“A Dục không thích ăn tôm.” Lâm Chính Dương nhìn đĩa tôm buột miệng nói.
Cùng lúc lời nói cất lên, đầu đũa trong tay Lâm Dục đã đưa về phía đĩa tôm bóc vỏ, lúc này dừng giữa không trung.
Hạ Trầm mặt như thường giải thích: “Chắc cậu ấy ngại bóc vỏ tôm phiền phức thôi.”
“Ừ.” Lâm Dục khó nói thêm gì trước mặt cha, gắp tôm lên chấm dấm chua đưa vào miệng, tranh thủ liếc anh một cái.
“Tiểu Hạ à, không ngờ cháu hiểu khẩu vị A Dục thật.” Vẻ mặt Lâm Chính Dương hơi phức tạp.
“Tàm tạm ạ.” Hạ Trầm khiêm tốn cười: “Bọn cháu thường cùng nhau ăn cơm.”
Ăn xong bữa cơm, Lâm Dục đang định bảo người ta đi mau thì nghe cha nói: “Hai đứa tính đi đâu? Bảo tài xế đưa hai đứa đi.”
“Ơ?” Cậu khựng lại: “Con không…”
“Không phải nói tối muốn cùng đón giao thừa à?” Lâm Chính Dương dặn dò Hạ Trầm: “Thể chất A Dục đặc biệt không thể ở bên ngoài quá muộn, Tiểu Hạ cháu nhớ để ý nhắc nó.”
Hạ Trầm nhìn ông một cái, cười đáp: “Chú Lâm, chú yên tâm, cháu nhất định trông kỹ Lâm Dục.”
Thế là, Lâm Dục cứ vậy bị cha ruột cho rơi vào thế bí, đành cùng đi với Hạ Trầm.
Hạ Trầm lái xe đến nên không để tài xế Lâm gia đưa họ đi.
Sau khi xe rời nhà cũ Lâm gia, anh mới chầm chậm mở miệng hỏi: “Đêm nay tính đi đón giao thừa với ai?”
Giọng anh nói hơi lạnh nhạt, đôi mắt đen nhìn xe cộ phía trước, góc mặt nghiêng với đường cong sắc nét trông cũng không có cảm xúc gì.
Cũng đúng, mình làm những chuyện như vậy, ai mà vui cho được?
“Không tính đi với ai.” Lâm Dục nhẹ giọng trả lời: “Buổi sáng nói vậy thôi.”
“Phải không?” Cũng không biết Hạ Trầm có tin hay không: “Vậy giờ em muốn đi đâu?”
Lâm Dục vốn định một mình trốn đi, đợi thứ đó lại hiện thân thì đồng quy vu tận với nó.
Nếu may mắn, có lẽ cậu không cần phải chết, tuy xác suất này là cực kỳ nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Hạ Trầm, đột nhiên cậu đổi ý.
“Cậu muốn đi đâu?” Cậu quay sang, nhìn thoáng đôi môi mím chặt, giọng bất giác mềm xuống: “Nếu không có chuyện gì, tối nay cùng đón giao thừa với tôi đi.”
Tay đặt trên tay lái siết chặt, Hạ Trầm đối diện ánh mắt cậu, nở nụ cười cực đẹp: “Thật?”
“Thật.” Lâm Dục nhẹ giọng đáp: “Đêm nay cậu muốn làm gì, tôi cũng làm với cậu.”
Hạ Trầm nhíu mày, giọng trở nên mập mờ hơn: “Làm gì cũng được?”
Lâm Dục không nghĩ nhiều, kiên định gật đầu: “Gì cũng được.”
Hạ Trầm lại cười, vươn tay nắm tay cậu, đặt ở bên môi hôn: “Tôi không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở một mình với em.”
Hơn một giờ sau, hai người về lại căn biệt thự nhỏ bên hồ.
Lâm Dục bị nắm bước lên bậc thang, trong lòng đầy phức tạp.
Nếu biết nửa ngày sau sẽ về lại, cậu cần gì phải hơn nửa đêm không ngủ lén chạy ra chứ?
“Trên lầu có phòng chiếu phim, em vào trước tìm bộ phim đi.” Vào cửa rồi, Hạ Trầm bỏ tay ra: “Tôi lấy chút hoa quả đồ ăn vặt đến.”
“Được.” Lâm Dục trả lời, khi lên cầu thang bước chân lại hơi chần chừ.
Thứ đó đè cậu ở cầu thang tùy tiện đùa bỡn để lại nỗi ám ảnh không nhẹ cho cậu, cậu luôn lo lắng đi lên sẽ bị xúc tu xuất hiện trong hư không bắt lại.
May mà cậu thuận lợi lên được lầu, không chuyện gì xảy ra.
Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, tìm đến phòng chiếu phim, đẩy cửa bước vào.
Bình thường cậu không thích xem phim nên không nghiên cứu gì về những thiết bị này, vọc hơn nửa ngày mới bật được máy chiếu.
Cậu thấy được một đống đĩa phim ở trong ngăn kéo, lật đại ra mấy đĩa, đều là chưa xem bao giờ.
Ngay lúc cậu đang do dự thì cửa phòng chiếu phim bị đẩy ra, Hạ Trầm bưng đĩa hoa quả đi vào: “Chọn xong chưa?”
“Rồi.” Lâm Dục không lăn tăn nữa, nhét đại một cái đĩa vào: “Xem cái này thử, nếu không thích cậu đổi cái khác.”
Hạ Trầm đặt đĩa hoa quả xuống bàn trà, tắt đèn ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây.”
Lâm Dục theo lời đi tới, ngồi xuống để lại khe hở cỡ một người giữa hai người.
“Ngồi xa tôi vậy làm gì?” Hạ Trầm bật cười: “Sợ tôi ăn em hay sao?”
Lâm Dục nghĩ nghĩ, hơi dịch tới gần anh một chút.
Hạ Trầm vươn tay một cái, ôm gọn cậu lên đùi.
Lâm Dục đá sô pha: “Làm gì?”
“Đừng nhúc nhích.” Hạ Trầm tay bóp chặt vòng eo nhỏ, đè giọng nói: “Phim chiếu rồi.”
Lâm Dục ngừng giãy giụa, quay đầu nhìn về phía màn hình.
Lúc cậu bỏ đĩa vào không thấy tên phim, mở màn trông như là phim nước ngoài.
Cậu tập trung xem phim, tự động điều chỉnh thành một tư thế thoải mái trong lòng anh.
Hạ Trầm cười khẽ, bưng đĩa hoa quả đến gần mình, cầm hoa quả đã cắt sẵn đưa đến bên môi cậu.
Lâm Dục há miệng ăn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn ảnh lớn.
Không nghĩ xem xem, nội dung phim bắt đầu hơi sai sai.
Thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp cãi nhau dữ dội với người đàn ông trưởng thành đẹp trai, theo cơ thể va chạm, ánh mắt đối diện bỗng cùng dừng lại.
Giây sau, hai người như không chịu thua hôn nhau.
“Khụ khụ…” Lâm Dục bị nghẹn ho khan.
“Cẩn thận chút.” Hạ Trầm nhẹ nhàng vỗ cậu, giọng không nghe ra một chút khác thường.
Cuối cùng Lâm Dục cũng biết, tại sao xem đến giờ nữ chính vẫn chưa xuất hiện.
Cậu hơi lúng túng, nhưng người đàn ông phía sau dường như không có chuyện gì, bảo dừng phim thì hơi giống giấu đầu hở đuôi, đành phải tiếp tục rúc vào lồng ngực ấm áp, ngoan ngoãn nhận hoa quả đưa tới, yên lặng cầu nguyện không có chuyện gì sốc não xảy ra.
Nhưng đáng sợ là, hai nam chính hôn đến nồng nhiệt, hơn nữa bắt đầu tiến hành trao đổi sâu hơn…
Lâm Dục quả thực như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không được tự nhiên dịch dịch cái mông, định cách xa người đàn ông phía sau chút.
Nào biết cậu cọ qua cọ lại, lại đưa tới hiệu quả ngược.
Màu đen trong mắt Hạ Trầm càng đậm hơn, lặng lẽ lấy quả dâu tây đưa đến bên môi.
Lâm Dục theo bản năng cắn một miếng dâu tây nhòn nhọn trong tay anh, chua chua ngọt ngọt tràn vào khoang miệng, chưa kịp nuốt, dâu tây lại đưa tới gần miệng hơn.
Cậu đành phải cắn tiếp, nước bắn ra theo khớp xương ngón tay thon dài chảy xuống.
Cùng lúc đó, âm thanh 3D vang vọng trong phòng chiếu, cậu thậm chí hơi không phân biệt được, tiếng nước nhớp nháp rốt cuộc là từ bộ phim hay là…
“Ưm…” Vừa nuốt dâu xuống, ngón tay dính đầy nước dâu màu đỏ theo vào khoang miệng.
“Tay ướt hết rồi…” Cằm Hạ Trầm đặt trên đầu cậu, giọng nói trầm thấp từ tính không hiểu sao trở nên có chút quyến rũ: “Bé cưng, liếm sạch giúp tôi đi.”
Vành tai Lâm Dục đỏ bừng, không dám nhìn hai người quấn quýt trong màn hình lớn, nhưng lại thật nghe lời mà chuyển động đầu lưỡi.
“Shh…” Hạ Trầm hít vào một hơi, ngón giữa cũng đi vào, dùng hai ngón tay kẹp đầu lưỡi non mềm khuấy đảo.
Khoang miệng chảy ra càng nhiều nước bọt làm ngón tay càng ướt hơn.
Lâm Dục vẫn còn nhớ nhiệm vụ của mình, vô tri vô giác liếm ngón tay ướt đẫm một cái.
Nhịp thở trên đầu thoáng chốc dồn dập, Hạ Trầm rút ngón tay ra, ngược lại nắm cái cằm thon thon, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, có chút hung ác hôn xuống.
Lâm Dục bị ôm vào ngực thừa nhận nụ hôn, chẳng bao lâu thì bắt đầu giãy giụa “Ưm ưm”.
Không phải cậu ảo giác, hôm nay Hạ Trầm hôn thật vội vàng xao động, vừa bắt đầu đã cắn môi cậu, kéo lưỡi cậu ra mút, như muốn nuốt cả lưỡi và cậu vào bụng, không dịu dàng nhẹ nhàng như thường ngày.
Hơn nữa, cậu càng giãy dụa anh lại ôm cậu càng chặt, mãi đến khi cậu không thở nổi.
Hạ Trầm tạm buông ra cánh môi sưng đỏ ấm nóng, men theo gò má hôn đến vành tai, ngậm cái tai có nốt ruồi son vào miệng cắn.
Lâm Dục run lên, cái đầu bị hôn đến choáng váng đột nhiên tỉnh táo lại.
Cậu không nhịn được nhớ tới thứ đó cố chấp với lỗ tai cậu như biến thái, mỗi lần xuất hiện luôn tra tấn vành tai cậu, giống như bây giờ…
“Hạ Trầm…” Cậu giơ lên tay như nhũn ra, nâng gương mặt vùi vào gáy, giọng cũng khe khẽ run: “Để tôi nhìn cậu…”
Hạ Trầm phun ra cái tai ướt đẫm, tìm được đôi mắt ngập nước, giọng khàn khàn: “Ừ?”
Xác nhận người thân thiết với mình, Lâm Dục chủ động đưa hai tay vòng cổ anh, cọ gương mặt nóng bừng vào gáy, thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu vừa rồi, vừa rồi rất hung dữ…”
“Hung dữ lắm sao?” Hạ Trầm giữ yên cái mông nhỏ tròn trĩnh.
Lâm Dục khẽ gật đầu: “Hung dữ đến hơi không giống cậu…”
“Sao lại không giống tôi?” Con mắt đen nhánh xuất hiện tơ đỏ, Hạ Trầm thấp giọng hỏi: “Sẽ còn hung dữ nữa, không thích?”
Hạ Trầm thế này đối với cậu, quả thật làm cậu nhớ tới vài ký ức không tốt, nhưng thật ra nói ghét cũng không tới, chỉ là có hơi sợ…
Cậu ngẩng mặt, hôn môi mỏng một cái: “Cậu nhẹ chút…”
Hạ Trầm rũ mắt, ánh mắt dừng ở đôi môi đỏ mọng vừa hôn đã sưng lên: “Bé cưng, sao biết làm nũng rồi?”
Lâm Dục xấu hổ đến mặt ửng đỏ, nhưng không buông tay ra.
Hạ Trầm áp chế sắc đỏ trong mắt lại, đồng ý nói: “Được, tôi sẽ nhẹ nhàng chút.”
Dứt lời, anh dịu dàng ngậm cánh môi ướt át, như trấn an mà liếm mút qua lại.
Lâm Dục không khỏi phát ra tiếng hừ thoải mái, ngón tay luồn vào tóc anh.
Đúng lúc này, di động kề đùi rung lên.
Lâm Dục lơ mơ nói: “Điện thoại…”
“Không nhận.” Hạ Trầm lấy di động từ trong túi cậu ném đến một góc sô pha, tiếp tục hôn cậu.
Nhưng di động liên tục rung không ngừng, có vẻ phải nhận cho bằng được.
Lâm Dục lo lắng có chuyện gì quan trọng, ngồi thẳng đi lấy di động, lại bị đè về lại lần nữa.
“Đã nói đêm nay cùng tôi rồi.” Hạ Trầm tách đôi chân thẳng dài ra, vòng lên hông mình, bế cậu đứng dậy đi ra: “Làm gì cũng được.”
Lúc này Lâm Dục mới nhận ra, khi nói câu đó rốt cuộc anh đã nghĩ gì.
Nhưng còn chưa đợi cậu sửa lại cho đúng, Hạ Trầm đã ngước mặt ngăn lại đôi môi đang mở.
Cửa phòng chiếu phim mở ra, hai người dính chặt như trẻ sinh đôi di chuyển đến phía phòng ngủ.
Lúc đi khó tránh khỏi sẽ cọ sát, toàn thân Lâm Dục như nhũn ra, cả người gần như ngồi trên cánh tay rắn chắc của anh, môi lưỡi dán nhau không có tách ra dù là một giây.
Mà di động đặt ở trên sô pha còn đang không ngừng rung, màn hình hiện chữ: Bệnh viện.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất