Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy
Chương 59: Anh ấy là người yêu của con
Hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai khiến cột sống tê dại muốn chết, Lâm Dục không khống chế được rùng mình một cái, theo bản năng trốn về phía sau: “Anh nghĩ cái gì, làm sao em biết được….”
Hạ Trầm không chịu buông tha đuổi theo đè lên, khóa chặt cậu giữa người mình và đầu giường, giọng nói trầm thấp từ tính càng lúc càng khản đặc: “Thật sự không biết?”
“Ngoại trừ lần em bị thương ở chỗ không người đó, một năm anh chỉ trở về đúng một lần.” Lâm Dục cố gắng chống lại lồng ngực to lớn rắn chắc: “Mỗi lần gặp mặt, anh còn giả bộ vô cùng đứng đắn, làm sao em biết anh đang suy nghĩ cái gì?”
“Vậy em có biết, vì sao một năm anh chỉ gặp em một lần không?” Cuối cùng Hạ Trầm không kiềm chế được, há miệng ngậm lấy thịt tai nóng bỏng, giọng nói cũng trở nên mơ hồ không rõ: “Bởi vì anh sợ vừa thấy em sẽ không khống chế được chính mình, anh muốn lột bộ áo trắng kia ra, muốn đè em xuống giường…”
Tám trăm năm trước, nhị công tử Lâm gia là nhân vật tài giỏi xuất chúng giống như tiên tử trên chín tầng mây, người thường liếc mắt nhìn nhiều một cái cũng là mạo phạm.
Nhưng lần đầu tiên Hạ Trầm nhìn thấy cậu đã muốn khiến một thân áo trắng không dính bụi trần kia nhuộm màu của chính mình.
Lần đó sau khi trở về từ cõi chết cả hai sớm chiều ở chung là thời gian anh nảy sinh tham lam cùng si vọng điên cuồng nhất.
Khi đó anh thậm chí đã từng suy nghĩ, nếu anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của bắt Lâm công tử đi rồi giam cầm cậu, vậy thì từ nay về sau chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, có thể có được.
Cho dù chỉ là một đời, anh nguyện ý dùng đời đời kiếp kiếp đánh đổi.
Nhưng sau cùng anh vẫn không nỡ, không nỡ kéo Lâm công tử phong hoa tuyết nguyệt như vậy vào vực sâu.
Sao cậu có thể bỏ được?
“Thì ra tám trăm năm trước, anh đã có cái suy nghĩ này…” Lâm Dục không thể tin nổi nhìn anh: “Cho nên anh mới…”
“Cho nên bộ phận phân chia ra của anh đã thay thế anh tám trăm năm trước, thực hiện chấp niệm sâu sắc nhất anh giấu trong lòng.” Nụ hôn nóng ẩm dần dần di chuyển, Hạ Trầm gần như thở dài: “Vừa nghĩ đến chúng ta đã bỏ lỡ hơn tám trăm năm, anh cảm thấy thật tiếc nuối, thật sự tiếc nuối…”
May mắn thay, ông trời đã cho họ một cơ hội, tất cả làm lại từ đầu.
Ánh mắt Lâm Dục chớp chớp, khó nhịn ngẩng chiếc cổ thon dài trắng nõn như thiên nga lên, đứt quãng gọi: “Hạ, Hạ Trầm…”
“Ừm, anh ở đây.” Động tác hôn môi cũng không ảnh hưởng đến việc anh trả lời: “Bảo bối ngoan, anh rất nhớ em, nhớ em hơn tám trăm năm…”
Hơn tám trăm năm đốt cốt thiêu hồn khổ sở, chống đỡ anh vẫn luôn là người trong lòng.
Anh biết, người trong lòng anh đang chờ anh, cho nên dù có như thế nào anh cũng không thể bị bóng tối cắn nuốt.
Lâm Dục rốt cuộc không ngăn cản được thế công của đối phương, ngón tay túm lấy vạt áo buông lỏng.
Tình yêu và dục vọng tích tụ gần gần ngàn năm bùng phát trong nháy mắt, giống như một ngọn lửa cuồng nộ rung trời chuyển đất hoàn toàn nhấn chìm hai người…
Tỉnh dậy từ giấc ngủ say, Hạ Trầm duy trì dáng hình năm đó, mái tóc đen xõa xuống, dây dưa không ngừng với mái tóc trắng như tuyết.
Lâm Dục giống như người chết đuối vớ được cành cây, ngón tay túm lấy mái tóc dài như lụa trên đầu.
Nhưng lòng bàn tay cậu quá ướt, trơn đến mức không nắm được tóc, rất nhanh đã vô lực trượt xuống mép giường.
Một bàn tay to khác tìm được tay cậu, năm ngón tay từng ngón từng ngón đan vào trong kẽ ngón tay cậu, ngón tay kề sát ngón tay, mồ hôi nóng bỏng giao hòa, như thể giữa bọn họ chưa từng bỏ lỡ gần ngàn năm năm tháng.
*
Đối với tất cả những gì xảy ra trong phòng ngủ, những người khác trong Lâm gia hoàn toàn vô tri vô giác.
Người duy nhất biết chuyện chỉ có Thanh Mai, cô vụng trộm đi tới trước phòng ngủ, vốn dĩ chỉ là muốn cầu xin Hạ Trầm có thể cho cô đi vào nhìn một cái hay không, kết quả lại không cẩn thận nghe được động tĩnh kỳ quái.
Cô dựa vào cánh cửa cẩn thận phân biệt, loáng thoáng nghe được giọng của tiểu thiếu gia.
Cô vui mừng khôn xiết, đang chuẩn bị gõ cửa lại nghe được tiếng tiểu thiếu gia khóc nhưng lại giống như không khóc.
Mắt Thanh Mai trừng to, trong nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt cô đỏ bừng từ trán đến cổ.
Tuy rằng cô còn nhỏ tuổi, nhưng hiện tại nữ sinh trung học biết rất nhiều thứ, âm thanh này lập tức khiến cô liên tưởng đến…
*
Mãi đến chiều hôm sau, cửa phòng ngủ mới mở ra từ bên trong.
Hạ Trầm đầu tóc đen xõa ra, trên người khoác một bộ áo ngủ.
Thân hình hai người chênh lệch không nhỏ, vì vậy nên chiếc áo ngủ rộng thùng thình trên người Lâm Dục mặc lên người anh lập tức biến thành đồ bó sát, phác họa cơ bắp rõ ràng.
Thanh Mai chỉ nhìn thoáng qua, mặt lại đỏ lên.
“Lấy chút đồ ăn tới đây.” Hạ Trầm vẫn chưa để ý đến cô, dùng giọng điệu như lẽ đương nhiên phân phó nói.
“A?” Thanh Mai ngây ngốc đáp một tiếng, sau đó hoàn hồn, liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng…”
Suy nghĩ một chút, Hạ Trầm lại bổ sung: “Thanh đạm một chút.”
Theo lý thuyết Lâm Dục đã đói bụng lâu như vậy, hẳn là sẽ muốn ăn một ít đồ gì đó để bồi bổ, sao lại ăn thanh đạm…
Mặc dù trong đầu tràn ngập muôn vàn suy nghĩ đen tối, nhưng Thanh Mai vẫn dặn dò nhà bếp nấu bữa tối bưng lên.
Lần này ra mở cửa vẫn là Hạ Trầm.
Cửa phòng khép hờ, Thanh Mai vội vàng liếc mắt một cái, chỉ thấy trong đống chăn lộn xộn có một người nằm, đồng thời một mùi nồng nặc đập vào chóp mũi.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
“Bảo bối, đồ ăn đến rồi.” Hạ Trầm bưng khay thức ăn ngồi ở mép giường, đào trong chăn ra một viên kẹo nhỏ dính dính.
Hai mắt Lâm Dục nhắm nghiền, lông mi như chiếc quạt nhỏ bị nước mắt ướt đẫm dính thành từng cụm, khuôn mặt ửng hồng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương vừa chịu bắt nạt thảm thiết.
“Thật đáng thương…” Hạ Trầm ôm người vào trong ngực, thương tiếc vô ngần hôn lên mí mắt sưng đỏ, trong giọng nói lại tràn đầy thỏa mãn không chút che dấu.
“A…” Mí mắt Lâm Dục nhấc lên, giọng nói lạnh lùng thường ngày vừa khàn vừa mềm: “Ai hại?”
“Là anh, đều tại anh.” Hạ Trầm đưa tay lấy bát cháo, thấp giọng dỗ dành: “Ăn chút gì đó trước, ăn no xong lại tính sổ anh, được không?”
Lâm Dục hừ một tiếng, nằm trong lòng anh há miệng ăn đồ anh đút.
Hạ Trầm hôn lên đỉnh đầu cậu: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Nhiều lắm.” Lâm Dục ngẩng mặt lên, tức giận hầm hừ: “Chỗ nào cũng không thoải mái.”
“Không phải nói cái đó.” Hạ Trầm mỉm cười, ngay sau đó nghiêm mặt nói: “Em hấp thụ quá nhiều oán khí, anh sợ…”
“Em không sao.” Lâm Dục cắt ngang lời anh: “Linh khí của em trở về một chút rồi.”
“Thật không?” Hạ Trầm như suy nghĩ gì đó: “Lúc nào, sao có thể trở về được?”
“Thì…” Lâm Dục cắn cắn đầu lưỡi, tiếng nói trở nên mơ hồ không rõ: “Chính là… Chính là linh lực em cho anh…”
“Từ người anh?” Hạ Trầm lộ vẻ kinh ngạc: “Sao anh lại không biết?”
Lâm Dục ngượng ngùng bò xuống đùi người đàn ông: “Đừng hỏi nữa!”
Ngay khi cậu sắp thành công bò vào trong chăn, Hạ Trầm giữ chặt mắt cá chân trắng đến chói mắt, kéo người lại.
Lâm Dục giãy giụa: “Anh làm gì vậy?”
“Làm.” Hạ Trầm giữ chặt cậu, cọ cọ đôi môi đỏ bừng ướt át, cười sâu xa: “Thì ra có phương pháp tu đạo như thế này, không chỉ là truyền thuyết.”
Mắt thấy trứng không chọi được đá, Lâm Dục thay đổi chiến thuật, mở to đôi mắt lấp lánh ngập nước, đáng thương nói: “Hạ Trầm, em mệt lắm…”
“Ngoan.” Hạ Trầm liếm liếm nốt ruồi đỏ thẫm: “Anh trả cho em thêm một chút linh lực.”
Vốn dĩ vẫn có điều cố kỵ, dù sao bé ngoan vừa thoát khỏi chỗ chết, anh không dám xuống tay quá tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ đã biết không chỉ không làm tổn thương cơ thể cậu, còn có thể giúp cậu chữa thương, vậy…
“Em không cần… Cho anh hết….” Eo Lâm Dục run rẩy lợi hại: “Không cần a ưm…”
“Chuyện này không thể do em được.” Hạ Trầm lại trưng biểu cảm dịu dàng như nước quen thuộc: “Nếu lúc trước em cho anh mà không hỏi ý anh, vậy hôm nay anh cho em cũng không cần em đồng ý.”
Những linh lực thuộc về Lâm Sơ Dật lưu chuyển trong cơ thể anh gần ngàn năm, hiện giờ lại được anh tưới tắm về dưới một hình thức khác.
Ở một mức độ nào đó, điều này không phải là một sự hòa hợp thành một thể thực sự sao?
*
Ba ngày sau, Lâm Chính Dương rốt cuộc không thể nhịn được mà gõ cửa: “A Dục! A Dục rốt cuộc con thế nào rồi?”
Một lát sau, cửa phòng mở ra, một khuôn mặt anh tuấn lộ ra: “Có chuyện gì không?”
Vẻ mặt tức giận của Lâm Chính Dương trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng ông không cam lòng nhượng bộ: “Cậu, cậu… Cậu để tôi xem A Dục!”
Ngày đó ông đã suy nghĩ cẩn thận, ông biết toàn bộ không phải chân tướng tám trăm năm trước, nếu không con trai ông sẽ không thể sống êm đẹp.
Nhưng người trước mắt này thực sự quá mức kiêu ngạo, cho dù anh cùng thế hệ với tổ tông Lâm gia, nhưng Lâm Dục đời này chuyển sinh thành con trai mình, thân làm cha muốn nhìn con trai mình lại khó như lên trời, thật nực cười!
Ánh mắt Hạ Trầm bình tĩnh: “Em ấy cần nghỉ ngơi.”
“Hạ Trầm…” Đúng lúc này, trong phòng ngủ vang lên một giọng nói khàn khàn: “Để cha em vào.”
Hạ Trầm hơi híp mắt, đáp: “Được.”
Dứt lời, anh nghiêng người, như ban ân mở miệng nói: “Vào đi.”
Lâm Chính Dương không nói hai lời, bước nhanh vào trong phòng: “A Dục!”
“Cha.” Lâm Dục dựa vào đầu giường, chăn bọc kín người, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lâm Chính Dương thấy con trai sắc mặt không tệ, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng rốt cuộc thả lại trong bụng, lúc này mới chú ý tới mái tóc của cậu: “A Dục, tóc con chuyển sang màu đen rồi sao?”
“Vâng.” Lâm Dục vươn tay sờ sờ đuôi tóc: “Sáng nay đã chuyển sang màu đen.”
Sau khi được người nào đấy họ Hạ kiên trì tưới rót, linh lực của cậu miễn cưỡng khôi phục ba phần.
Tầm mắt Lâm Chính Dương theo động tác của cậu dừng trên cánh tay trần trụi: “A Dục, cánh tay con bị sao vậy?”
Lâm Dục khựng lại một chút, nhanh chóng nhét cánh tay vào trong chăn: “Không có gì…”
Cho dù có trì độn đến đâu, lần này Lâm Chính Dương cũng ý thức được có gì đó không đúng. Gương mặt già cứng đờ, ông xoay người bổ một chưởng về phía người đứng sau: “Cậu dám!”
Hạ Trầm ôm cánh tay, tùy ý di chuyển một bước, dễ dàng tránh được một chưởng tràn ngập lửa giận.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng gặp nạn.
“Sao cậu dám hả!” Lâm Chính Dương tức giận thổi râu trừng mắt, chửi um lên: “Cậu đã chết tám trăm năm rồi! Sao còn dám nhúng chàm con trai tôi?”
Hạ Trầm cười khẩy: “Khi tôi biết Lâm Dục, tổ tông của ông còn đang bị tôi đánh cho răng rơi đầy đất kia kìa.”
Trong lòng Lâm Chính Dương giật thót, suýt nữa tức giận ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Lâm Dục thật sự không nhìn nổi nữa, mang theo nội tâm xấu hổ giải thích: “Cha, con đã nhớ tới toàn bộ ký ức, thật ra Hạ Trầm là…”
“Anh là gì?” Hạ Trầm nghiến răng hàm sau, vẻ mặt giống như chỉ cần cậu nói ra đáp án làm mình không hài lòng thì sẽ nhào tới cắn cậu.
Lâm Dục ngước mắt lên, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Anh ấy là tri kỷ của con, cũng là người yêu của con.”
------oOo------
Hạ Trầm không chịu buông tha đuổi theo đè lên, khóa chặt cậu giữa người mình và đầu giường, giọng nói trầm thấp từ tính càng lúc càng khản đặc: “Thật sự không biết?”
“Ngoại trừ lần em bị thương ở chỗ không người đó, một năm anh chỉ trở về đúng một lần.” Lâm Dục cố gắng chống lại lồng ngực to lớn rắn chắc: “Mỗi lần gặp mặt, anh còn giả bộ vô cùng đứng đắn, làm sao em biết anh đang suy nghĩ cái gì?”
“Vậy em có biết, vì sao một năm anh chỉ gặp em một lần không?” Cuối cùng Hạ Trầm không kiềm chế được, há miệng ngậm lấy thịt tai nóng bỏng, giọng nói cũng trở nên mơ hồ không rõ: “Bởi vì anh sợ vừa thấy em sẽ không khống chế được chính mình, anh muốn lột bộ áo trắng kia ra, muốn đè em xuống giường…”
Tám trăm năm trước, nhị công tử Lâm gia là nhân vật tài giỏi xuất chúng giống như tiên tử trên chín tầng mây, người thường liếc mắt nhìn nhiều một cái cũng là mạo phạm.
Nhưng lần đầu tiên Hạ Trầm nhìn thấy cậu đã muốn khiến một thân áo trắng không dính bụi trần kia nhuộm màu của chính mình.
Lần đó sau khi trở về từ cõi chết cả hai sớm chiều ở chung là thời gian anh nảy sinh tham lam cùng si vọng điên cuồng nhất.
Khi đó anh thậm chí đã từng suy nghĩ, nếu anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của bắt Lâm công tử đi rồi giam cầm cậu, vậy thì từ nay về sau chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, có thể có được.
Cho dù chỉ là một đời, anh nguyện ý dùng đời đời kiếp kiếp đánh đổi.
Nhưng sau cùng anh vẫn không nỡ, không nỡ kéo Lâm công tử phong hoa tuyết nguyệt như vậy vào vực sâu.
Sao cậu có thể bỏ được?
“Thì ra tám trăm năm trước, anh đã có cái suy nghĩ này…” Lâm Dục không thể tin nổi nhìn anh: “Cho nên anh mới…”
“Cho nên bộ phận phân chia ra của anh đã thay thế anh tám trăm năm trước, thực hiện chấp niệm sâu sắc nhất anh giấu trong lòng.” Nụ hôn nóng ẩm dần dần di chuyển, Hạ Trầm gần như thở dài: “Vừa nghĩ đến chúng ta đã bỏ lỡ hơn tám trăm năm, anh cảm thấy thật tiếc nuối, thật sự tiếc nuối…”
May mắn thay, ông trời đã cho họ một cơ hội, tất cả làm lại từ đầu.
Ánh mắt Lâm Dục chớp chớp, khó nhịn ngẩng chiếc cổ thon dài trắng nõn như thiên nga lên, đứt quãng gọi: “Hạ, Hạ Trầm…”
“Ừm, anh ở đây.” Động tác hôn môi cũng không ảnh hưởng đến việc anh trả lời: “Bảo bối ngoan, anh rất nhớ em, nhớ em hơn tám trăm năm…”
Hơn tám trăm năm đốt cốt thiêu hồn khổ sở, chống đỡ anh vẫn luôn là người trong lòng.
Anh biết, người trong lòng anh đang chờ anh, cho nên dù có như thế nào anh cũng không thể bị bóng tối cắn nuốt.
Lâm Dục rốt cuộc không ngăn cản được thế công của đối phương, ngón tay túm lấy vạt áo buông lỏng.
Tình yêu và dục vọng tích tụ gần gần ngàn năm bùng phát trong nháy mắt, giống như một ngọn lửa cuồng nộ rung trời chuyển đất hoàn toàn nhấn chìm hai người…
Tỉnh dậy từ giấc ngủ say, Hạ Trầm duy trì dáng hình năm đó, mái tóc đen xõa xuống, dây dưa không ngừng với mái tóc trắng như tuyết.
Lâm Dục giống như người chết đuối vớ được cành cây, ngón tay túm lấy mái tóc dài như lụa trên đầu.
Nhưng lòng bàn tay cậu quá ướt, trơn đến mức không nắm được tóc, rất nhanh đã vô lực trượt xuống mép giường.
Một bàn tay to khác tìm được tay cậu, năm ngón tay từng ngón từng ngón đan vào trong kẽ ngón tay cậu, ngón tay kề sát ngón tay, mồ hôi nóng bỏng giao hòa, như thể giữa bọn họ chưa từng bỏ lỡ gần ngàn năm năm tháng.
*
Đối với tất cả những gì xảy ra trong phòng ngủ, những người khác trong Lâm gia hoàn toàn vô tri vô giác.
Người duy nhất biết chuyện chỉ có Thanh Mai, cô vụng trộm đi tới trước phòng ngủ, vốn dĩ chỉ là muốn cầu xin Hạ Trầm có thể cho cô đi vào nhìn một cái hay không, kết quả lại không cẩn thận nghe được động tĩnh kỳ quái.
Cô dựa vào cánh cửa cẩn thận phân biệt, loáng thoáng nghe được giọng của tiểu thiếu gia.
Cô vui mừng khôn xiết, đang chuẩn bị gõ cửa lại nghe được tiếng tiểu thiếu gia khóc nhưng lại giống như không khóc.
Mắt Thanh Mai trừng to, trong nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt cô đỏ bừng từ trán đến cổ.
Tuy rằng cô còn nhỏ tuổi, nhưng hiện tại nữ sinh trung học biết rất nhiều thứ, âm thanh này lập tức khiến cô liên tưởng đến…
*
Mãi đến chiều hôm sau, cửa phòng ngủ mới mở ra từ bên trong.
Hạ Trầm đầu tóc đen xõa ra, trên người khoác một bộ áo ngủ.
Thân hình hai người chênh lệch không nhỏ, vì vậy nên chiếc áo ngủ rộng thùng thình trên người Lâm Dục mặc lên người anh lập tức biến thành đồ bó sát, phác họa cơ bắp rõ ràng.
Thanh Mai chỉ nhìn thoáng qua, mặt lại đỏ lên.
“Lấy chút đồ ăn tới đây.” Hạ Trầm vẫn chưa để ý đến cô, dùng giọng điệu như lẽ đương nhiên phân phó nói.
“A?” Thanh Mai ngây ngốc đáp một tiếng, sau đó hoàn hồn, liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng…”
Suy nghĩ một chút, Hạ Trầm lại bổ sung: “Thanh đạm một chút.”
Theo lý thuyết Lâm Dục đã đói bụng lâu như vậy, hẳn là sẽ muốn ăn một ít đồ gì đó để bồi bổ, sao lại ăn thanh đạm…
Mặc dù trong đầu tràn ngập muôn vàn suy nghĩ đen tối, nhưng Thanh Mai vẫn dặn dò nhà bếp nấu bữa tối bưng lên.
Lần này ra mở cửa vẫn là Hạ Trầm.
Cửa phòng khép hờ, Thanh Mai vội vàng liếc mắt một cái, chỉ thấy trong đống chăn lộn xộn có một người nằm, đồng thời một mùi nồng nặc đập vào chóp mũi.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
“Bảo bối, đồ ăn đến rồi.” Hạ Trầm bưng khay thức ăn ngồi ở mép giường, đào trong chăn ra một viên kẹo nhỏ dính dính.
Hai mắt Lâm Dục nhắm nghiền, lông mi như chiếc quạt nhỏ bị nước mắt ướt đẫm dính thành từng cụm, khuôn mặt ửng hồng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương vừa chịu bắt nạt thảm thiết.
“Thật đáng thương…” Hạ Trầm ôm người vào trong ngực, thương tiếc vô ngần hôn lên mí mắt sưng đỏ, trong giọng nói lại tràn đầy thỏa mãn không chút che dấu.
“A…” Mí mắt Lâm Dục nhấc lên, giọng nói lạnh lùng thường ngày vừa khàn vừa mềm: “Ai hại?”
“Là anh, đều tại anh.” Hạ Trầm đưa tay lấy bát cháo, thấp giọng dỗ dành: “Ăn chút gì đó trước, ăn no xong lại tính sổ anh, được không?”
Lâm Dục hừ một tiếng, nằm trong lòng anh há miệng ăn đồ anh đút.
Hạ Trầm hôn lên đỉnh đầu cậu: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Nhiều lắm.” Lâm Dục ngẩng mặt lên, tức giận hầm hừ: “Chỗ nào cũng không thoải mái.”
“Không phải nói cái đó.” Hạ Trầm mỉm cười, ngay sau đó nghiêm mặt nói: “Em hấp thụ quá nhiều oán khí, anh sợ…”
“Em không sao.” Lâm Dục cắt ngang lời anh: “Linh khí của em trở về một chút rồi.”
“Thật không?” Hạ Trầm như suy nghĩ gì đó: “Lúc nào, sao có thể trở về được?”
“Thì…” Lâm Dục cắn cắn đầu lưỡi, tiếng nói trở nên mơ hồ không rõ: “Chính là… Chính là linh lực em cho anh…”
“Từ người anh?” Hạ Trầm lộ vẻ kinh ngạc: “Sao anh lại không biết?”
Lâm Dục ngượng ngùng bò xuống đùi người đàn ông: “Đừng hỏi nữa!”
Ngay khi cậu sắp thành công bò vào trong chăn, Hạ Trầm giữ chặt mắt cá chân trắng đến chói mắt, kéo người lại.
Lâm Dục giãy giụa: “Anh làm gì vậy?”
“Làm.” Hạ Trầm giữ chặt cậu, cọ cọ đôi môi đỏ bừng ướt át, cười sâu xa: “Thì ra có phương pháp tu đạo như thế này, không chỉ là truyền thuyết.”
Mắt thấy trứng không chọi được đá, Lâm Dục thay đổi chiến thuật, mở to đôi mắt lấp lánh ngập nước, đáng thương nói: “Hạ Trầm, em mệt lắm…”
“Ngoan.” Hạ Trầm liếm liếm nốt ruồi đỏ thẫm: “Anh trả cho em thêm một chút linh lực.”
Vốn dĩ vẫn có điều cố kỵ, dù sao bé ngoan vừa thoát khỏi chỗ chết, anh không dám xuống tay quá tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ đã biết không chỉ không làm tổn thương cơ thể cậu, còn có thể giúp cậu chữa thương, vậy…
“Em không cần… Cho anh hết….” Eo Lâm Dục run rẩy lợi hại: “Không cần a ưm…”
“Chuyện này không thể do em được.” Hạ Trầm lại trưng biểu cảm dịu dàng như nước quen thuộc: “Nếu lúc trước em cho anh mà không hỏi ý anh, vậy hôm nay anh cho em cũng không cần em đồng ý.”
Những linh lực thuộc về Lâm Sơ Dật lưu chuyển trong cơ thể anh gần ngàn năm, hiện giờ lại được anh tưới tắm về dưới một hình thức khác.
Ở một mức độ nào đó, điều này không phải là một sự hòa hợp thành một thể thực sự sao?
*
Ba ngày sau, Lâm Chính Dương rốt cuộc không thể nhịn được mà gõ cửa: “A Dục! A Dục rốt cuộc con thế nào rồi?”
Một lát sau, cửa phòng mở ra, một khuôn mặt anh tuấn lộ ra: “Có chuyện gì không?”
Vẻ mặt tức giận của Lâm Chính Dương trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng ông không cam lòng nhượng bộ: “Cậu, cậu… Cậu để tôi xem A Dục!”
Ngày đó ông đã suy nghĩ cẩn thận, ông biết toàn bộ không phải chân tướng tám trăm năm trước, nếu không con trai ông sẽ không thể sống êm đẹp.
Nhưng người trước mắt này thực sự quá mức kiêu ngạo, cho dù anh cùng thế hệ với tổ tông Lâm gia, nhưng Lâm Dục đời này chuyển sinh thành con trai mình, thân làm cha muốn nhìn con trai mình lại khó như lên trời, thật nực cười!
Ánh mắt Hạ Trầm bình tĩnh: “Em ấy cần nghỉ ngơi.”
“Hạ Trầm…” Đúng lúc này, trong phòng ngủ vang lên một giọng nói khàn khàn: “Để cha em vào.”
Hạ Trầm hơi híp mắt, đáp: “Được.”
Dứt lời, anh nghiêng người, như ban ân mở miệng nói: “Vào đi.”
Lâm Chính Dương không nói hai lời, bước nhanh vào trong phòng: “A Dục!”
“Cha.” Lâm Dục dựa vào đầu giường, chăn bọc kín người, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lâm Chính Dương thấy con trai sắc mặt không tệ, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng rốt cuộc thả lại trong bụng, lúc này mới chú ý tới mái tóc của cậu: “A Dục, tóc con chuyển sang màu đen rồi sao?”
“Vâng.” Lâm Dục vươn tay sờ sờ đuôi tóc: “Sáng nay đã chuyển sang màu đen.”
Sau khi được người nào đấy họ Hạ kiên trì tưới rót, linh lực của cậu miễn cưỡng khôi phục ba phần.
Tầm mắt Lâm Chính Dương theo động tác của cậu dừng trên cánh tay trần trụi: “A Dục, cánh tay con bị sao vậy?”
Lâm Dục khựng lại một chút, nhanh chóng nhét cánh tay vào trong chăn: “Không có gì…”
Cho dù có trì độn đến đâu, lần này Lâm Chính Dương cũng ý thức được có gì đó không đúng. Gương mặt già cứng đờ, ông xoay người bổ một chưởng về phía người đứng sau: “Cậu dám!”
Hạ Trầm ôm cánh tay, tùy ý di chuyển một bước, dễ dàng tránh được một chưởng tràn ngập lửa giận.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng gặp nạn.
“Sao cậu dám hả!” Lâm Chính Dương tức giận thổi râu trừng mắt, chửi um lên: “Cậu đã chết tám trăm năm rồi! Sao còn dám nhúng chàm con trai tôi?”
Hạ Trầm cười khẩy: “Khi tôi biết Lâm Dục, tổ tông của ông còn đang bị tôi đánh cho răng rơi đầy đất kia kìa.”
Trong lòng Lâm Chính Dương giật thót, suýt nữa tức giận ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Lâm Dục thật sự không nhìn nổi nữa, mang theo nội tâm xấu hổ giải thích: “Cha, con đã nhớ tới toàn bộ ký ức, thật ra Hạ Trầm là…”
“Anh là gì?” Hạ Trầm nghiến răng hàm sau, vẻ mặt giống như chỉ cần cậu nói ra đáp án làm mình không hài lòng thì sẽ nhào tới cắn cậu.
Lâm Dục ngước mắt lên, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Anh ấy là tri kỷ của con, cũng là người yêu của con.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất