Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Chương 71: Phiên ngoại 10

Trước Sau
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Lâm Dục rửa mặt xong, dáng vẻ vờ như không có chuyện gì xảy ra đi tìm Hạ Trầm.

Khoảng cách phòng của bọn họ không xa, đi mấy bước là tới phòng Hạ Trầm.

Lâm Dục đứng ở cửa, giơ tay gõ nhẹ lên cửa: “Hạ Trầm, ngươi dậy chưa?”

Bên trong truyền đến một tiếng “đùng”, sau đó một thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên: “Dậy rồi, chờ một chút.”

Lâm Dục cong môi, cố ý nói: “Vậy ta đi vào trước.”

“Chờ một chút!” Trong phòng lại truyền đến một trận chấn động: “Ta lập tức ra ngay!”

Lâm Dục tưởng tượng chàng trai thường ngày chậm chạp, giờ phút này đang luống cuống tay chân vội vàng mặc quần áo, cậu xém chút nữa cười ra tiếng.

Một lát sau, cánh cửa “cọt kẹt” một tiếng mở ra.

Một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện: “A Dục, hôm nay ngươi dậy thật sớm.”

Vẻ mặt của Hạ Trầm trông vẫn như thường lệ, nhưng vạt áo hơi lộn xộn lại lộ ra một khuyết điểm.

Lâm Dục nhớ rằng anh đã từng nói với cậu, đời này lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, trong đầu anh tự nhiên xuất hiện một số hình ảnh không thể miêu tả, nhưng trên mặt anh vẫn giả vờ đứng đắn.

Vậy chàng trai đang đứng trước mặt cậu bây giờ, liệu có phải cũng là trong ngoài không đồng nhất?

Nghĩ tới đây, cậu tiến lên một bước, đồng thời đưa tay chạm vào quai hàm góc cạnh kia.

Những ngón tay trắng nõn thon dài như búp măng ngọc đột nhiên vươn ra, trong đầu Hạ Trầm hiện lên một tia kinh hãi, thân thể theo bản năng lui về phía sau một bước.

“Trốn cái gì?” Lâm Dục đi theo anh tiến lên, ngón tay trượt xuống rơi vào cổ áo: “Vạt áo không chỉnh tề.”

Hạ Trầm ổn định thân hình, nhưng ánh mắt lại nhìn sang nơi khác: “Ta tự mình làm được……”

Lời còn chưa dứt, hơi thở đột nhiên tràn ngập gian phòng.

Đầu ngón tay hơi mát lạnh tựa như chạm vào làn da lộ ra ở cổ, anh suýt nữa khó có thể kiềm chế bản thân nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn trong giấc mơ đêm qua…

Hầu kết vô thức nuốt xuống, vành tai bằng mắt thường có thể thấy được dần chuyển sang màu đỏ.

Lâm Dục đem tất cả những phản ứng này thu hết vào trong mắt, trong lòng cảm thấy rất mới lạ.

Khi Hạ Trầm đối mặt với cậu, hoặc là sẽ hết sức kiềm chế, không vượt qua dù chỉ một chút, hoặc là sẽ mất đi lý trí ngay khi thứ kia xuất hiện, mạnh mẽ đến mức không thể trốn thoát.

Chẳng lẽ bởi vì lần này bọn họ xem như là trúc mã cùng nhau lớn lên, cho nên Hạ Trầm mới trở nên ngây thơ như vậy?

Sau khi kết thúc lần kiểm tra đầu tiên, Lâm Dục bình tĩnh buông tay xuống: “Mọi thứ đều thu thập ổn hết chưa?”

“Ta không có nhiều đồ đạc.” Hạ Trầm tỉnh táo lại: “Ta chỉ định mang theo kiếm và lương khô.”

“Mang thêm quần áo để tắm rửa.” Lâm Dục đẩy đẩy vai anh, ý bảo anh xoay người trở về phòng: “Sau khi đại hội trừ tà lần này kết thúc, ta muốn đi dạo xung quanh với ngươi.”



Sự kiện giới tu đạo mỗi năm một lần chính thức bắt đầu, lần này Lâm Dục không tập trung vào cuộc thi, cậu càng cảm thấy hứng thú với chàng trai ngây thơ Hạ Trầm.

Tuy rằng không coi trọng, nhưng hai người vẫn dựa vào ăn ý tu luyện mấy năm nay, dễ dàng chiếm được hai vị trí đầu bảng, nhất thời gây chấn động toàn giới tu đạo.

Tuy nhiên, một màn kịch tính đã xảy ra, sau khi danh sách các tu sĩ được đưa ra, Hạ Trầm lại bị loại bỏ.

“Ta biết có uẩn khúc.” Lâm Dục cười lạnh một tiếng: “Một đám tu sĩ thế gia vọng tộc tự cho là chính thống này, há không phải muốn thấy những tán tu không có môn phái, lai lịch lại giỏi hơn họ sao?”

Ở kiếp đó, Hạ Trầm bị vu khống bị lừa gạt…, anh không biết được chân tướng trong đó nên cũng bỏ qua, nhưng lần này bọn họ rõ ràng kề vai sát cánh chiến đấu, đại hội trừ tà mà cũng dám trợn mắt nói dối.

“Quên đi, A Dục.” Hạ Trầm nhàn nhạt nói: “Danh sách với ta mà nói không là gì, để bọn hắn quyết định đi.”

“Không được!” Lâm Dục nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Danh dự này là của ngươi, ta nhất định sẽ vì ngươi mà giành lấy, đáng lẽ không phải ngươi gánh chịu nước bẩn, ta cũng không bao giờ cho phép bất cứ ai đổ xô nước đó lên người ngươi!”

Trái tim Hạ Trầm nóng lên, anh ngơ ngác nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng đầy kiên định đó, gần như lẩm bẩm một mình: “A Dục, sao ngươi lại…”

Đối xử với ta tốt như vậy?

Năm đó từ lần đầu tiên gặp gỡ bên hồ đã đưa anh về nhà, đã nhiều năm như vậy, chàng trai nhỏ bé này như một ngọn núi lúc nào cũng che trước người anh.

Tính khí rõ ràng là lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng chỉ cần liên quan đến anh, dù nhỏ đến đâu cậu đều cố gắng giành lấy cho anh.



“Ngươi đi với ta.” Lâm Dục không để ý anh đang lẩm bẩm một mình, kéo cánh tay rắn chắc của anh: “Hôm nay ta phải đi tìm công đạo.”

Hạ Trầm bất giác bước theo, ánh mắt anh rơi xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình, đôi mắt anh tối sầm lại vài phần.

Lâm Dục trực tiếp đi đến cửa Liên Minh Tu Đạo: “Ta muốn gặp minh chủ của các ngươi.”

Ở kiếp đó, cậu tại đại hội trừ tà một trận thành danh, không lâu sau đó Đạo Minh minh chủ chi vị bị gia chủ của Lâm gia tiếp nhận vị trí, nhưng hiện tại minh chủ không có quan hệ gì với Lâm gia.

Tuy nhiên, cậu là nhị công tử của Lâm gia, đứng đầu trong danh sách tu sĩ, người của Đạo Minh không dám ngăn cản, đành phải lui vào báo lại.

Một lúc sau, một giọng nói già nua và uy nghiêm từ bên trong vọng ra: “Mời vào. “

Lâm Dục không chút do dự bước lên bậc thang, theo sau là Hạ Trầm.

Sau khi vào cửa, chỉ thấy trên đài cao có một ông lão giống như thần tiên đang ngồi, phía dưới ở hai bên có vài vị trưởng lão trạc tuổi ông lão phía trên.

“Vãn bối Lâm Sơ Dật, bái kiến ​​Đạo Minh minh chủ.” Lâm Dục chắp tay hành lễ, mặc dù trong lòng cậu rất tức giận, nhưng cũng không làm mất đi lễ nghi thế gia công tử.

“Ngươi chính là nhi tử của Lâm Đạo Viễn?” Đạo Minh minh chủ chậm rãi nói: “Ngươi vì sao muốn gặp bổn tọa?”

“Bên cạnh ta là vị trí thứ hai trong đại hội trừ tà này, Hạ Trầm.” Lâm Dục nâng mắt: “Vãn bối xin hỏi, vì sao Đạo Minh lại gạch tên anh ấy ra khỏi danh sách tu sĩ?”

Đạo Minh minh chủ liếc nhìn trưởng lão bên trái, trưởng lão hiểu ý: “Qua kiểm chứng, trong đại hội trừ tà Hạ Trầm đã sử dụng những thủ đoạn bất chính.”

“Kiểm chứng? Ai kiểm chứng?” Lâm Dục liên tục hỏi ngược lại: “Chứng cứ ở đâu, có thể đem ra đây cho mọi người xem được không?”

“Cái này…” Trưởng lão cùng những người khác nhìn nhau: “Công bố chỉ sợ không tiện, Đạo Minh lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tu sĩ, cho nên muốn âm thầm giải quyết, Hạ Trầm ngươi cảm thấy thế nào?”

Hạ Trầm không hề phản ứng, chậm rãi trả lời: “Ta không quan tâm đến thanh danh, các vị có thể công khai.”

“Ngươi…” Trưởng lão bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng, ngữ khí trở nên cứng rắn: “Dù sao chuyện này đã giải quyết xong, các ngươi trở về đi!”

Lâm Dục lạnh lùng nói: “Ta ở cùng một chỗ với Hạ Trầm trong suốt đại hội trừ tà này, theo như ý của các ngươi, ta cũng lừa bịp?”

Đại trưởng lão phất tay áo: “Lão phu không có nói như vậy!”

“Minh chủ, Đạo Minh thứ nhất không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, thứ hai, lại không muốn giải oan cho Hạ Trầm.” Lâm Dục lại đưa mắt về phía bục cao, giọng điệu chân thật đáng tin: “Trong trường hợp này, ta sẽ tự mình rút lui rút khỏi danh sách tu sĩ, cũng sẽ không bao giờ tham gia đại hội trừ tà này nữa.”

Ngay sau khi lời nói được đưa ra, tất cả người ngồi đây đều bất ngờ.

Một khi hai thành viên đứng đầu danh sách tu sĩ không còn nữa, như vậy danh sách này tự nhiên sẽ trở thành trò cười, huống chi ảnh hưởng của Lâm gia hiện tại trong giới quý tộc, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Khi đó, nếu sự việc trở nên nghiêm trọng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Lúc này minh chủ cũng không ngồi yên được nữa, lớn tiếng khiển trách: “Đừng có hồ đồ!”

Lâm Dục không chút sợ hãi, ngữ khí thẳng thắn: “Vãn bối không làm loạn, mà chỉ tìm kiếm công đạo thôi.”

Ở một thời gian và không gian khác, cậu đã khiến Hạ Trầm phải chịu đựng nỗi oan gần một ngàn năm, đời này cậu thề sẽ bảo vệ thanh danh của người yêu cho đến chết.

Minh chủ sắc mặt u ám, các trưởng lão cũng không dám nói lời nào.

“Đạo Minh đuổi Hạ Trầm ra ngoài đơn giản chỉ vì anh ấy là một tu sĩ bình thường không có lai lịch hay giáo phái.” Lâm Dục gằn từng chữ, nói năng khí phách: “Nhưng hôm nay ta có thể nói với mọi người ở đây rằng anh ấy là khách quý của tôi, Lâm Sơ Dật, ai muốn khi dễ anh ấy, trước tiên hỏi Lâm gia có đáp ứng hay không.”

Cuối cùng, chàng trai đã lấy lại được danh dự của mình.



Rời khỏi Đạo Minh, ngay khi hai người trở lại nhà trọ, người phục vụ đã nghênh đón: “Hai vị công tử, ta cùng các ngươi thương lượng một chút được không?”

Lâm Dục tâm tình rất tốt, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mấy ngày nay khách không ít, nhà trọ của chúng tôi không đủ phòng.” Người phục vụ khom lưng, thận trọng hỏi: “Hai vị quý nhân đi du ngoạn cùng nhau, có thể nhường lại một phòng hay không?”

Hạ Trầm vừa định từ chối, bên tai vang lên một tiếng đáp lại vui vẻ: “Được, không thành vấn đề.”

Lâm Dục liếc hắn một cái, trong giọng nói mang theo ý cười nói: “Ta cùng vị công tử này tình – cảm như anh em ruột, ở cùng một phòng cũng không thành vấn đề.”

Mấy ngày nay bọn họ ngủ riêng, buổi tối Hạ Trầm đóng chặt cửa lại, cậu vừa lúc đang sầu não vì không có cơ hội điều tra nét mặt ngây thơ của Hạ công tử đâu..

Hai tay buông thõng bên người của Hạ Trầm siết chặt, nhưng vẫn không phản đối.

Vào sương phòng, Lâm Dục đi đến bên giường, giơ tay cởi bỏ thanh kiếm bên hông, lại tiếp tục cởi thắt lưng.



“A Dục?” Hạ Trầm trong nháy mắt quay người lại: “Ngươi muốn làm gì?”

“Cởi quần áo, chuẩn bị đi ngủ.” Lâm Dục quay mặt lại, khó hiểu hỏi: “Ngươi đi ngủ không cởi quần áo sao?”

“Ta… ” Hạ Trầm động động cổ họng một cái: “Ta đi lấy chậu nước cho ngươi rửa mặt. “

Lâm Dục chớp chớp mi: “Ta lại đột nhiên muốn đi tắm.”

Bóng người cao lớn quay lưng về phía cậu lộ rõ ​​vẻ cứng ngắc, sau đó vội vàng đi tới cửa: “Ta đi phân phó tiểu nhị.”

Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã mang bồn tắm và nước nóng vào phòng.

Hạ Trầm theo sau tiểu nhị ra ngoài, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo đó vang lên: “Hạ Trầm, ngươi cũng rời đi làm gì?”

Khóe mắt thoáng thấy thiếu niên đã cởi áo khoác, Hạ Trầm vội vàng đóng cửa lại, thấp giọng đáp: “Ta không đi, ta chỉ canh giữ ở cửa.”

Lâm Dục nhịn cười, cũng không làm khó anh: “Được.”

Hạ Trầm dựa lưng vào khung cửa nhắm mắt lại.

Nhưng mất thị lực, thính giác của anh trở nên đặc biệt nhạy cảm, tiếng quần áo ma sát, tiếng nước khi bước vào bồn tắm, thậm chí tưởng tượng dòng nước ấm áp chảy trên làn da trắng như tuyết…

Một cơn nóng dâng lên trong người, Hạ Trầm hít một hơi thật sâu và bắt đầu mặc niệm thanh tâm chú.

Nếu A Dục biết trong lòng anh ẩn chứa những ý nghĩ bẩn thỉu như vậy, nhất định sẽ ghét anh, có lẽ sẽ không bao giờ cho phép anh lại gần nữa.

Không, anh không được để chuyện này xảy ra!

Không lâu sau, Lâm Dục mở cửa: “Ta tắm xong rồi.”

Hơi nóng và hương thơm cùng nhau xông vào mặt, Hạ Trầm lập tức tập trung nín thở, hắn thấp giọng đáp: “Ừm.”

“Để tiểu nhị gánh thêm một thùng nước vào, ngươi cũng thuận tiện tắm chút đi.” Lâm Dục nhìn anh: “Ngươi cũng muốn ta tránh ra sao?”

Hạ Trầm buột miệng nói: “Ngươi mới vừa tắm xong, không nên ra gió.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Lâm Dụ vuốt vuốt mái tóc hơi ẩm: “Vậy ta đi ngủ trước.”

Tiểu nhị cẩn thận bước vào thay thùng mới và đổ đầy nước, bước ra ngoài sau khi hoàn thành công việc.

Quay lưng về phía cửa, Lâm Dục nằm nghiêng xuống, uể oải nói: “Đừng lo, ta sẽ không nhìn trộm ngươi tắm đâu.”

Hạ Trầm dừng tay cởi thắt lưng, thanh âm khàn khàn khó hiểu: “Ta cũng không phải khuê nữ, còn sợ ngươi nhìn lén ta sao?”

Lâm Dục cong cong khóe môi, ngươi tốt nhất đừng sợ.

Sau lưng dần dần vang lên tiếng nước, cậu đoán rằng Hạ Trầm đã cởi quần áo, bước vào bồn tắm, giả vờ vô tình lật người.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Hạ Trầm sững người một lúc, sau đó đột nhiên chìm cả người vào trong nước.

Nhưng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ để Lâm Dục xác nhận suy đoán của mình.

Xa cách tiểu Hạ Trầm lâu lắm rồi, cậu không khỏi thầm giật mình, thậm chí còn hoài nghi không biết mình rốt cuộc làm sao nuốt trôi…

Hạ Trầm trầm giọng nói: “Không phải nói không nhìn lén sao?

Lâm Dục đáp: “Không phải nói không sợ ta nhìn trộm sao?”

Nói xong, ánh mắt cậu quanh minh chính đại chuyển từ bờ vai rộng rãi quét xuống phía dưới.

Cơ ngực và cơ bắp tay lộ ra trên mặt nước căng cứng như một tảng đá lớn, lại giống như một con mãnh thú sẵn sàng ra trận.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, hơi thở của Hạ Trầm ngày càng nặng nề.

Trong sương phòng không mấy rộng rãi, nhiệt độ chậm rãi tăng vọt.

Lâm Dục quyết tâm giành lại chút quyền chủ động trước chàng trai, cậu chậm rãi ngồi dậy nửa thân trên, một đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng đáp xuống đất, từng bước từng bước một hướng về phía bên kia bước tới.

“Lâm Dục.” Đôi mắt đen kia đột nhiên trở nên thâm trầm, Hạ Trầm lên tiếng cảnh cáo.

Lâm Dục khựng lại, đầu ngón chân run lên theo bản năng.

Cậu và Hạ Trầm quá quen thuộc, cậu cực kỳ hiểu rõ ánh mắt, ngữ khí và độ căng cơ thể hiện tại của người kia, chính xác thì nó có nghĩa là gì…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau