Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng
Chương 4: Lâm Xuyến (2)
Lâm Khê nhớ lại mọi chuyện, bắt đầu suy nghĩ về con đường tương lai của mình.
Hiện tại là năm 1972, đang trong thời kỳ cao trào của phong trào thanh niên trí thức xuống nông thôn, còn năm năm nữa mới đến kỳ thi đại học năm 1977, vì vậy rất có thể cô sẽ phải ở lại nông thôn năm năm.
Thi đại học là điều chắc chắn phải làm. Những năm 80, 90 được gọi là thời kỳ mà "một con lợn đứng trước gió cũng có thể bay lên". Đã đến đây, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Tuy nhiên, mục tiêu hàng đầu bây giờ là chăm sóc cho cơ thể này, vì sức khỏe là vốn liếng của cách mạng mà.
Hơn nữa, với cơ thể này, làm sao mà chịu nổi công việc nặng nhọc ở nông thôn.
Còn về người chị cả của nguyên chủ, đúng là một kẻ lòng dạ độc ác.
Trước khi rời đi, cô phải loại bỏ cái gai này, cũng coi như là xả giận cho nguyên chủ.
Lâm Khê suy nghĩ một hồi mới thả lỏng. Cô không quen đánh trận mà không có chuẩn bị.
Ngẩng đầu lên, cô thấy cậu em trai đang đứng ở cửa nhìn mình.
Cô vẫy tay gọi cậu lại. Lâm Hâm bước tới, liền bị Lâm Khê nhét một miếng trứng vào miệng.
Lâm Hâm lúng túng, không dám nhổ ra, chỉ biết vẫy tay, mắt đỏ hoe.
Khó khăn lắm mới nuốt xuống được, cậu vội nói: “Chị hai, em không phải đến để xin chị trứng đâu. Chị tự ăn đi, chị cần bồi bổ sức khỏe mà.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của em trai, lòng Lâm Khê ấm áp.
Cô xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Chị biết, Tiểu Hâm đang quan tâm chị hai, đúng không? Chỉ là chị hai ăn không nổi nữa, em giúp chị hai một chút nhé?”
Nhìn vào đôi mắt mỉm cười của chị hai, Lâm Hâm ngây người.
Không phải nguyên chủ không dịu dàng, mà là trước đây, trên gương mặt cô luôn có nét u sầu.
Nhưng bây giờ, dù sắc mặt của Lâm Khê vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần thì rất tốt, mang lại cảm giác tràn đầy sức sống.
Nhưng Lâm Hâm còn nhỏ, không suy nghĩ nhiều, chỉ có chút ngạc nhiên. Vì cậu nhanh chóng bị mùi thơm của trứng chinh phục.
Nhìn Lâm Hâm ăn ngon lành, Lâm Khê xót xa xoa đầu cậu.
Tuy nhà họ Lâm là gia đình công nhân viên chức, còn có một người con trai đang trong quân ngũ gửi tiền về hỗ trợ gia đình. Nhưng ba đứa con đều phải đi học, cộng thêm sức khỏe của Lâm Khê không tốt, thường xuyên phải đi khám bệnh, vì vậy gia đình không mấy khá giả.
Ở thành phố, mua thứ gì cũng cần phiếu, vì vậy trứng trong nhà thường để dành cho Lâm Khê, vì đồ bồi bổ cơ thể rất ít.
Lâm Hâm lại là đứa hiểu chuyện, mỗi lần đều nhường trứng cho chị hai ăn. Lâm Xuyến thì lại kiêu căng, Lâm Khê có gì cô ta cũng đòi có, vì vậy trứng trong nhà thường để cho hai người họ, Lâm Hâm chỉ thỉnh thoảng mới được ăn một quả.
Hiện tại là năm 1972, đang trong thời kỳ cao trào của phong trào thanh niên trí thức xuống nông thôn, còn năm năm nữa mới đến kỳ thi đại học năm 1977, vì vậy rất có thể cô sẽ phải ở lại nông thôn năm năm.
Thi đại học là điều chắc chắn phải làm. Những năm 80, 90 được gọi là thời kỳ mà "một con lợn đứng trước gió cũng có thể bay lên". Đã đến đây, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Tuy nhiên, mục tiêu hàng đầu bây giờ là chăm sóc cho cơ thể này, vì sức khỏe là vốn liếng của cách mạng mà.
Hơn nữa, với cơ thể này, làm sao mà chịu nổi công việc nặng nhọc ở nông thôn.
Còn về người chị cả của nguyên chủ, đúng là một kẻ lòng dạ độc ác.
Trước khi rời đi, cô phải loại bỏ cái gai này, cũng coi như là xả giận cho nguyên chủ.
Lâm Khê suy nghĩ một hồi mới thả lỏng. Cô không quen đánh trận mà không có chuẩn bị.
Ngẩng đầu lên, cô thấy cậu em trai đang đứng ở cửa nhìn mình.
Cô vẫy tay gọi cậu lại. Lâm Hâm bước tới, liền bị Lâm Khê nhét một miếng trứng vào miệng.
Lâm Hâm lúng túng, không dám nhổ ra, chỉ biết vẫy tay, mắt đỏ hoe.
Khó khăn lắm mới nuốt xuống được, cậu vội nói: “Chị hai, em không phải đến để xin chị trứng đâu. Chị tự ăn đi, chị cần bồi bổ sức khỏe mà.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của em trai, lòng Lâm Khê ấm áp.
Cô xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Chị biết, Tiểu Hâm đang quan tâm chị hai, đúng không? Chỉ là chị hai ăn không nổi nữa, em giúp chị hai một chút nhé?”
Nhìn vào đôi mắt mỉm cười của chị hai, Lâm Hâm ngây người.
Không phải nguyên chủ không dịu dàng, mà là trước đây, trên gương mặt cô luôn có nét u sầu.
Nhưng bây giờ, dù sắc mặt của Lâm Khê vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần thì rất tốt, mang lại cảm giác tràn đầy sức sống.
Nhưng Lâm Hâm còn nhỏ, không suy nghĩ nhiều, chỉ có chút ngạc nhiên. Vì cậu nhanh chóng bị mùi thơm của trứng chinh phục.
Nhìn Lâm Hâm ăn ngon lành, Lâm Khê xót xa xoa đầu cậu.
Tuy nhà họ Lâm là gia đình công nhân viên chức, còn có một người con trai đang trong quân ngũ gửi tiền về hỗ trợ gia đình. Nhưng ba đứa con đều phải đi học, cộng thêm sức khỏe của Lâm Khê không tốt, thường xuyên phải đi khám bệnh, vì vậy gia đình không mấy khá giả.
Ở thành phố, mua thứ gì cũng cần phiếu, vì vậy trứng trong nhà thường để dành cho Lâm Khê, vì đồ bồi bổ cơ thể rất ít.
Lâm Hâm lại là đứa hiểu chuyện, mỗi lần đều nhường trứng cho chị hai ăn. Lâm Xuyến thì lại kiêu căng, Lâm Khê có gì cô ta cũng đòi có, vì vậy trứng trong nhà thường để cho hai người họ, Lâm Hâm chỉ thỉnh thoảng mới được ăn một quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất