Mỹ Nhân Sao Chổi

Chương 9: Nhân ngư #8

Trước Sau
Sáng sớm ngày hôm sau, lại một thợ săn tiền thưởng khác chết trong phòng mình. Ngoại trừ nhân ngư đang nguỵ trang thành người, hiện tại chỉ còn 4 thợ săn còn sống. Bên cạnh người chết để lại một cái màn hình LCD giống 2 lần trước, phía trên viết một lời nhắc nhở không có ý tốt.

【Cơ hội của em sắp hết rồi.】

Quả thực, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình huống sẽ ngày càng bất lợi. Thanh Trường Dạ cuộn ngón tay đè lên môi, mái tóc đen che hết mặt mũi hắn. Tất cả chuyện xảy ra hôm qua loé lên trong đầu hắn, chuyện kì quái nhất chính là Siren. Rõ ràng nó đã xuất hiện trên bờ biển cách đây mấy ngàn dặm, nhưng trong tinh hạm lại không có bất cứ kẻ nào mất tích. Nhân ngư mà hắn gặp và nhân ngư nguỵ trang thành thợ săn trong tinh hạm không thể cùng tồn tại. Nhân ngư thực sự hẳn là đã tới bờ biển cứu hắn, như vậy những thợ săn ở trên tinh hạm có thể bị nhân ngư đánh lừa bằng cách nào đó, ví dụ như thôi miên?

Giọng hát như tiếng trời của nhân ngư đúng là có tác dụng thôi miên, nhưng phạm vi ảo giác lớn đến vậy...

"Đang nghĩ gì thế?" Bác sĩ kiểm tra thi thể cùng hắn quơ quơ tay trước mặt hắn: "Gọi anh 3 lần cũng không nghe."

Thanh Trường Dạ nhìn gã, người sau dưới cái nhìn bình tĩnh của thanh niên ngượng ngùng quay đầu sang bên: "Chuyện hôm qua, xin lỗi."

Hồi lâu không có trả lời, sắc mặt bác sĩ càng ngày càng xấu hổ, Thanh Trường thu ánh mắt về, thờ ơ nói: "Còn chuyện gì?"

"Tội phạm vua truy nã mấy ngày trước, là anh à?" Không đợi hắn trả lời, bác sĩ nói tiếp: "Tóc đen mắt đen hiếm thấy vô cùng, cùng giới tính, tuổi tác không chênh lệch nhiều. Không có ý xúc phạm đâu... Tuy rằng sức mạnh của cậu cũng không yếu, nhưng cậu cũng không mạnh đến mức có thể thoát khỏi đế đô một mình. Tôi đoán anh có mấy đồng đội tuyệt vời?"

Thanh Trường Dạ ra hiệu gã tiếp tục.

"Sau khi tiến vào tinh hệ Nhân ngư, chúng ta không có tín hiệu, gần như mất hết liên lạc với thế giới bên ngoài. Nhưng hôm qua tôi vô tình phát hiện," Bác sĩ chỉ chỉ chiếc tinh hạm lớn 200 năm đậu bên ngoài cửa sổ kia: "Điện thoại có một vạch tín hiệu trên chiếc tinh hạm gần đây, anh có thể thử liên lạc với bọn họ."

Sau bữa tối, Thanh Trường Dạ tránh mọi người, đi lên chiếc tinh hạm thuộc về quân đội Liên bang kia. Đúng như lời bác sĩ nói, nơi này quả là có chút tín hiệu mỏng manh, tiếc là lúc được lúc đứt, hắn men theo hướng tín hiệu mạnh dần đi thẳng vào kho hạm. Ở cuối kho hạm, Thanh Trường Dạ thấy một cái máy phát điện đơn sơ, một bộ xương trắng ngồi sát bên cạnh máy phát hiện, càng lại gần bọn họ, tín hiệu càng mạnh. Hắn từng nghe A nói, người chết không có nghĩa là dị năng chết, một số người sau khi chết, dị năng của họ chuyển thành tàn niệm bám lên hài cốt hoặc đồ vật vì chấp niệm lúc còn sống. Bộ xương khô trước mắt này nói chung là như vậy. Nếu đoán không sai, bộ xương khô trước khi chết chắc là người có năng lực đặc biệt, trên tinh hạm phụ trách việc sử dụng dị năng của mình để giữ liên lạc với quân đội Liên bang, vì không cam lòng chết ở chỗ này, cho đến sau khi chết dị năng của y vẫn còn hoạt động.

Thanh Trường Dạ bật máy truyền tin.

"A lô, đây là trung tâm thiên tài, siêu não A vì ngài phục vụ, xin hỏi ngài cần nước chanh, cà phê, hay là Coca-Cola?"

"Mẹ à," Gần 10 ngày không nghe tiếng A, Thanh Trường Dạ nói thẳng: "Cứu với."

"Hả?" A ngừng đùa giỡn vô nghĩa: "Tiểu yêu tinh sao thế?"

Hắn qua quýt kể lại tình huống của mình. Không thể không nói, A là một tên dùng não rất nhanh, sau khi nghe xong trải nghiệm mấy ngày qua của hắn, suy nghĩ chốc lát nói: "Thay vì tự cậu tìm nhân ngư, không bằng để nó chủ động nói ra chân tướng cho cậu. Cậu biết 'Nữ vu' không?"

Hình như Alan từng nói qua cái tên đầy mùi máu tanh này, đối phương là một tinh đạo tiếng tăm lừng lẫy. Thanh Trường Dạ lên tiếng.

"Nữ vu tên là Nữ vu, vì hắn là một tên yêu tà," A nói nhỏ ở cuối câu. Thanh Trường Dạ vẫn coi đây là một trong số ít tật xấu của đối phương, trước khi làm việc, A nhất định phải giải thích rõ chân tướng: "Hắn biết ma pháp, cũng biết chế thuốc. Natasha từng mua một loại thuốc từ chỗ Nữ vu, có thể khiến người ta không kiềm lòng được nói ra sự thật. Có người nói cảm hứng của loại thuốc này bắt nguồn từ một quyển tiểu thuyết huyền bí ở một ngôi sao xanh cổ đại."

"Harry Potter?"

"Sao cậu biết?" A ngạc nhiên hết sức: "Cậu là giun trong bụng tôi sao?"

"..."

Quả đúng là Veritaserum.

"Bỏ mấy giọt này vào đồ ăn từng người, rồi lần lượt hỏi là tìm được bé nhân ngư xinh đẹp," A nói: "Cậu đợi ở đây đừng nhúc nhích, tôi sẽ định vị, bảo Natasha đưa thuốc cho cậu."



"Yêu anh chết đi được, mẹ ạ."

"Khỏi cần khách khí," A cợt nhả: "Thời gian cậu kiếm được lần này đủ để tôi chơi hai đời."

Chỉ chốc lát sau, một kẽ hở bị xé ra từ không gian xung quanh hắn. Dị năng của Natasha có 2 hạn chế: Một là phải biết địa điểm chính xác, hai là không thể vận chuyển vật sống. Thanh Trường Dạ nhận lấy thuốc từ bàn tay sơn móng đỏ kia. Hắn nhìn xung quanh, xác định không có gì khác thường, Thanh Trường Dạ giấu kỹ thuốc đi ra khỏi kho hạm. Trên đường, hắn nhờ ánh trăng nhìn chằm chằm ống thuốc trên tay. Ống thuốc lưu ly hiếm thấy thể hiện rõ ràng sự xa hoa hàng ngày của chủ nhân. Nếu như không phải vì tình huống khẩn cấp, hắn quả thực muốn hỏi A chút chuyện về Nữ vu. Trong ấn tượng Alan nói Nữ vu có ham mê tàn nhẫn hành hạ người đến chết, rõ ràng Alan dùng "hắn," mà danh hiệu của tinh đạo kia lại là Nữ vu, rất thú vị.

Lúc quay lại tinh hạm của Alan đã hơn 2 giờ trôi qua, Nancy thấy hắn đi vào phòng khách, cướp lời trước khi có người khác nói: "A Dạ, anh đi đâu vậy."

"Đi dạo gần đây một chút."

Thanh Trường Dạ ngước mắt, 5 tên thợ săn còn sót lại đều tụ ở đây. Sau khi nghe câu trả lời của hắn, Nancy hơi nhíu mày, thợ săn tiền thưởng lớn tuổi nhất lên tiếng: "Chúng tôi định ở lại đại sảnh đêm nay, mặc dù lúc trước anh đã nói cách này sẽ vi phạm quy tắc trò chơi của nhân ngư, nhưng tách nhau ra nhất định sẽ có một người chết. Chúng tôi muốn mời cậu cũng ở lại đây, nếu như vạch trần được quỷ kế của nhân ngư một giây trước khi nó động thủ, vậy vẫn có thể coi là thắng."

"Được thôi," Thanh Trường Dạ gật đầu: "Nếu như muốn ở lại, mọi người ngồi cách xa nhau ra chút, khoá lại tất cả lối thông tới phòng khách."

Đồng hồ điện tử trên tường chạy không tiếng động, thời gian càng ngày càng gần 12 giờ. Các thợ săn lúc đầu còn nói chuyện phiếm giết thời gian dần trở nên im lặng, ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng dời khỏi đồng bạn cạnh mình, rồi thỉnh thoảng liếc qua đồng hồ điện tử trên tường. Con số trên đồng hồ dần tăng lên như bước đi của tử thần, không hề báo trước, cách 12 giờ còn 20 phút, đèn trên đầu bọn họ chợt tắt.

"Chết tiệt! Ai tắt đèn!"

Thợ săn không giữ được bình tĩnh đầu tiên gào to đánh vỡ im lặng, bác sĩ chen vào nói: "Không ai đụng công tắc cả! Đứt cầu dao rồi?"

Trong giọng nói ngọt ngào của Nancy ẩn chứa hoảng sợ: "Là nhân ngư làm sao?"

"Làm sao có thể! Đừng tự doạ mình nữa!"

Bóng tối đột ngột khiến tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, Thanh Trường Dạ vừa định mở miệng, khoé môi liền bị cái gì ấm áp liếm liếm, theo lý thuyết tất cả mọi người đều phải cách hắn một đoạn, có thể đụng vào hắn trong bóng đêm --

"Siren?"

Chỉ có thể là nhân ngư.

Hàm răng nhọn của đối phương ve vãn vuốt qua da thịt Thanh Trường Dạ, trượt xuống cổ. Siren cắn mở vạt áo hắn ra, dùng hai tay giữ eo Thanh Trường Dạ, đôi mắt người sau tối sầm lại. Lúc nhân ngư dụi đầu vào ngực hắn, Thanh Trường Dạ nhân cơ hội uống hớp thuốc Natasha đưa cho, hắn cúi đầu ngậm vào môi nhân ngư, không đợi đối phương phản ứng, Thanh Trường Dạ dùng sức nắm lấy gáy Siren. Bọn họ ôm hôn nhau giống như là đánh nhau hơn là thân mật, cả hai đều muốn chiếm thượng phong khiến động tác bất giác trở nên thô bạo, nhưng đồng thời cũng càng kích thích. Thanh Trường Dạ cho thuốc vào miệng Siren hết sức có thể, hắn mút lưỡi nó, từng chút một liếm qua vách khoang miệng lạnh như băng của đối phương.

"Còn bao nhiêu thời gian?!"

"5 phút!" Bác sĩ hô lớn: "Tất cả cẩn thận!"

Thanh Trường Dạ ôm lấy bờ vai của nó, thấp giọng nói: "Hôm nay em nguỵ trang thành ai rồi?"

Siren không trả lời, hắn tưởng dược hiệu còn chưa phát tác, đành phải kiên nhẫn hỏi lại một lần. Vào lúc này, Nancy hét lên một tiếng chói tai, trong đầu Thanh Trường Dạ bỗng nhiên nổi lên một âm thanh cực kì mị hoặc.

【Scott.】

Lại là ông già?



Tiếng chuông 12 giờ đúng giờ vang lên, tiếp theo đó là giọng của một gã thợ săn tiền thưởng.

"Chết... Có người chết...!"

"Ai chết? Chết tiệt có thể cho ít ánh sáng không --"

"Scott, lớn tuổi nhất giữa chúng ta," Nancy tựa hồ bị doạ sợ: "Scott chết..."

【Hình như em cho ta ăn cái gì đó,】Nhân ngư lại gần hắn:【Lúc đầu ta không hề muốn trả lời câu hỏi của em.】

"Đồ ngon."

【Trêu đùa ta vui lắm hả?】

"Vì em quá đẹp, nên tôi mới muốn trêu em."

Thanh Trường Dạ nhếch môi, hắn còn muốn nói gì đó, nhân ngư thật nhanh túm lấy ống thuốc trong tay hắn, tiếng ca làm Thanh Trường Dạ ngẩn ngơ trong nháy mắt, lúc phục hồi lại tinh thần, đối phương đã đổ toàn bộ phần thuốc còn lại vào miệng hắn.

Khổ rồi, nói sự thật thôi.

Siren hai mắt lấp lánh nhìn hắn, cho dù trong bóng tối mơ hồ, cũng có thể thấp thoáng nhìn chờ mong trên mặt nhân ngư.

【A Dạ, em thích ta không?】

Thích thích thích thích. Thanh Trường Dạ thử tự thôi miên chính mình, tiếc rằng giọng hắn hoàn toàn không bị khống chế: "Không thích."

Nhân ngư dừng một chút:【Sao lại muốn lừa ta?】

"Muốn thời gian."

【Ta rõ ràng sẽ cho em mà...】Siren có chút tổn thương nghiêng đầu:【Em coi ta là gì?】

"Đối tượng muốn ngủ cùng."

Siren hơi mở to hai mắt:【Cái gì?】

"Nghe không hiểu à," Thanh Trường Dạ ý thức được mình đang cười không tự chủ được, hắn dám cược vẻ mặt bây giờ của mình không đứng đắn cực kì, nếu không nhân ngư sẽ không lộ ra vẻ mặt phức tạp như vậy: "Tôi muốn ôm em, muốn hôn da thịt em, muốn đè em lên giường lật qua lật lại làm, muốn khiến em vừa khóc vừa xin lỗi tôi, không phải em rất thích nhét hạt châu vào người tôi sao? Tôi cũng muốn dùng món đồ kia trên người em, tôi còn muốn bắt nạt em đến nỗi khóc cũng không dám phát ra tiếng, muốn cắt đuôi cá của em đi để em không đi được đâu hết, được không nào?"

Giọng nói trầm thấp của thanh niên rơi vào không gian kín, nghe gợi cảm cực kì. Tóc đen, mắt tựa như bóng đêm, môi Thanh Trường Dạ thiên về đỏ, nhất là lúc vừa hôn xong, loại diễm sắc bức người gần như kiều diễm ướt át này. Siren trong lúc hắn nói chuyện không nói nên lời, đợi đến lúc hắn nói đến đoạn sau, hai gò má tái nhợt của nhân ngư hơi ửng đỏ.

【A Dạ, hình như ta...】Thân thể nó đè xuống, Thanh Trường Dạ biến sắc, nhân ngư hưng phấn ghé vào lỗ tai hắn nỉ non:【Nhân loại các em có nhiều trò quá, chúng ta thử từng cái được không? Ta muốn nhìn em khóc, khóc nhanh lên, A Dạ.】

"..."

Hình như có chỗ nào sai sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau