Mỹ Nhân Và Giáo Sư

Chương 5

Trước Sau
Xuống dưới lầu, Diệp Chuẩn đi theo bên cạnh Chử Diễm, tìm chủ đề cùng anh nói chuyện phiếm: "Giáo sư, thầy gọi em đến phòng làm việc để làm gì ạ?"

Chử Diễm không để ý đến cậu, tự mình đi về hướng văn phòng. Diệp Chuẩn cũng không thèm để ý, đi về phía trước mấy bước rồi dùng tư thế bước lùi lại, mặt đối mặt với Chử Diễm, đang định trêu hai câu thì thấy Tưởng Nguyên từ đằng sau đuổi tới.

Tưởng Nguyên là bạn thân của Diệp Chuẩn, tương phản hoàn toàn với Diệp Chuẩn tính cách nhanh nhẹn lại lớn mật, y thuộc về dạng tính cách tương đối chững chạc, phép tắc, từ nhỏ đến lớn giúp Diệp Chuẩn thu dọn không cục diện hỗn loạn nhiều không kể xiết.

Tưởng Nguyên chạy đến kéo Diệp Chuẩn qua một bên, trước tiên xin lỗi Chử Diễm: "Thật sự xin lỗi giáo sư, cậu ấy không phải học sinh lớp chúng ta, cậu ấy vừa mới nói..."

"Em là ngưỡng mộ thầy nên mới đến dự thính, lời em vừa mới nói câu nào cũng đều là lời từ đáy lòng." Diệp Chuẩn cắt ngang y, chân thành nói với Chử Diễm "Từ sau lần đầu gặp mặt giáo sư, em vẫn luôn muốn gặp lại thầy."

Chử Diễm: "..." Ngưỡng mộ không phải dùng như thế này.

Tưởng Nguyên: "..." Không trêu ghẹo sẽ chết sao?

Cậu nói gặp mặt, dĩ nhiên chính là lần ở quán trà kia.

Trong lòng hai người biết rõ nhưng Tưởng Nguyên không biết, y sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Diệp Chuẩn: "Gặp cái gì?"

"Cậu không cần biết." Diệp Chuẩn khoát khoát tay, cười với Chử Diễm nói, "Giáo sư biết là được rồi."

Diệp Chuẩn cười lên cực kì đẹp đẽ, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp đến tận cùng, dung mạo cong cong lúc cười lên ngoài ý muốn lại có cảm giác ngây thơ.

Ánh mắt Chử Diễm lướt qua ngắn ngủi nụ cười của cậu, sau đó nhìn về phía Tưởng Nguyên nói: "Tưởng Nguyên, cậu về trước đi."

"Giáo sư..."

"Trở về."

"... Vâng."

Tưởng Nguyên rất tôn trọng Chử Diễm, không làm trái ý của anh, lần nữa căn dặn Diệp Chuẩn đừng lại làm loạn, về liền gọi điện cho y, sau đó mới rời khỏi.

Sau khi y đi, Diệp Chuẩn đi theo Chử Diễm đến văn phòng.

Chử Diễm văn phòng riêng, Diệp Chuẩn vừa theo anh đi vào liền nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chử Diễm bỏ đồ lên bàn, quay đầu nhìn thấy động tác của cậu, nhướng mày: "Cậu khóa cửa làm gì?"

"Em không làm gì." Diệp Chuẩn đi đến đứng trước mặt anh, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh, giọng mang ý cười, "Em là sợ thầy muốn làm gì."

Chử Diễm: "..."

Trải qua tiếp xúc ngắn ngủi hôm nay, Chử Diễm biết miệng cậu không đứng đắn, không tiếp tục cùng cậu nói nhảm, kéo cái ghế phía sau bàn làm việc ngồi xuống, chỉ chỉ bên cạnh: "Đứng xa một chút."

"Nha." Diệp Chuẩn vô cùng phối hợp đứng vững ở nơi cách bàn làm việc 1 mét, "Giáo sư, thế này có thể chứ?"

"Tên gì?" Chử Diễm tìm kiếm từ trong máy vi tính lý lịch và danh sách học sinh chọn môn của anh.

"Họ Bảo." Diệp Chuẩn dừng lại một chút.

Chử Diễm ngẩng đầu nhìn về phía cậu, liền nghe cậu nói tiếp: "Tên Bối nhi. Dạy thầy có thể gọi tên đầy đủ của em."

Chử Diễm: "..."

Họ "Bảo", tên "Bối nhi".

Bảo bối.

Ngón tay của Chử Diễm dừng trên bàn phím một chút, cảm thấy có một cỗ tức giận từ đáy lòng xông thẳng tới, thiếu chút nữa phá vỡ sự tu dưỡng tốt cho tới nay của anh

"Giáo sư?" Diệp Chuẩn thấy anh không nói lời nào, gọi một tiếng.

Chử Diễm khẽ hít một ngụm khí, mặt không thay đổi đóng danh sách lại, từ trong ngăn kéo cầm vở trắng ném qua cho Diệp Chuẩn: "Hai ngàn chữ kiểm điểm, khi nào viết xong thì đi."



Diệp Chuẩn tiếp được vở, vô cùng sảng khoái ứng tiếng dạ, quay người ngồi xuống ở một bên cái bàn, cầm cây bút liền bắt đầu viết.

Vì muốn cùng Chử Diễm đợi lâu một chút, tốc độ viết của cậu rất chậm, lề mà lề mề viết hơn một giờ, mãi đến khi Chử Diễm lên tiếng thúc giục mới dừng, cầm vở viết xong đưa đến cho anh.

Chử Diễm tiếp nhận vở liền muốn lật ra, Diệp Chuẩn đưa tay chặn một góc vở, ngăn lại động tác của anh, cúi người chống ở trên mặt bàn đối mặt với anh: "Giáo sư, chờ em đi rồi hẵng xem chứ."

"Lý do?" Chử Diễm nhíu mày.

"Sợ thầy HOLD không nổi." Diệp Chuẩn cười, lại nói một lần, "Em đi rồi thầy lại xem chứ, ha?"

Khoảng cách của hai người tương đối gần, chữ "ha?" cuối cùng giương lên âm cuối, Chử Diễm cảm thấy anh vậy mà từ trong một chữ này nghe được chút ý vị nũng nịu.

Diệp Chuẩn hôm nay mặc áo thun đen cổ rộng, cổ áo quá lớn lúc cúi người xuống khiến đường cong duyên dáng và xương quai xanh nhìn không sót gì trong mắt Chử Diễm, màu đen của áo làm làn da tuyết trắng nổi bật lên, da nhẵn nhụi mỗi nơi đều mang vẻ dụ hoặc im ắng.

Chử Diễm bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt từ trên phiến da thịt tuyết trắng kia, lẳng lặng cùng Diệp Chuẩn liếc nhau một cái, cuối cùng thu tay, lạnh nhạt nói: "Cậu đi đi."

"Aiz." Diệp Chuẩn cười cười, đứng thẳng lên quay người ra khỏi văn phòng.

Sau khi cậu rời đi, Chử Diễm mới lật vở ra, đập vào mi mắt anh là cả trang chỉ độc hai chữ "Chử Diễm"

Nét chữ trên vở không tính là quá đẹp mắt, nhưng đặc biệt tinh tế, nhìn được người viết thật sự dụng tâm. Chử Diễm mở phía sau ra, phát hiện vài trang đằng sau cũng là tên của anh, nhất bút nhất họa (1) tất cả đều viết hết sức chăm chú.

Ở trang cuối cùng phía dưới tên còn có một dòng chữ nhỏ, là một cái tên cùng một cái nick Wechat.

—— Diệp Chuẩn, yezhun19xx

Chử Diễm: "..."

——

Diệp Chuẩn từ văn phòng ra liền thấy Tưởng Nguyên đang đợi mình, lúc hai người trở về, Tưởng Nguyên líu lo không ngừng lẩm bẩm trên đường.

"Tổ tông của tôi ơi, cậu nói xem cậu chọc ai chẳng được, hết lần này đến lần khác muốn ghẹo Chử giáo sư, cậu là muốn hù chết tôi à!?"

"Dặn đi dặn lại cậu đừng gây ra chuyện gì, cậu nhất định phải làm chuyện lớn."

"Vừa rồi ở văn phòng cậu không làm loạn với Chử giáo sư chứ?"

Diệp Chuẩn không chú ý y đang nói cái gì, trong đầu cậu suy nghĩ đều là Chử Diễm.

Sau lần đầu gặp mặt, cậu lại đi quán trà kia hai lần, nhưng đều không lại gặp được Chử Diễm, hỏi con gái của chủ tiệm, đối phương nói Chử Diễm không tiếp tục ghé đến.

Cậu vốn cho rằng bỏ lỡ một lần liền không có cơ hội, không nghĩ đến hôm nay thế mà lại gặp, đối phương lại còn là thầy của Tưởng Nguyên, duyên phận quả thật giống như đã định trước.

Tưởng tượng một chút dáng vẻ lúc Chử Diễm nhìn thấy nội dung trên notebook, cậu nhịn không được thấp giọng bật cười.

"Cười cái gì?" Tưởng Nguyên nghe được tiếng cười của cậu, lại nhìn thấy một bộ dáng vẻ hoàn toàn không nghe chính mình đang nói chuyện, y đưa tay giữ chặt cậu, "Cậu có đang nghe tôi nói hay không?"

"Ừm? Nói cái gì?" Diệp Chuẩn mờ mịt hỏi.

"... Tôi hỏi cậu thời điểm ở văn phòng không có đối Chử giáo sư làm cái gì đúng không?"

"Không có a."

"Vậy là tốt rồi."

"Thời gian ngắn như vậy có thể làm gì?"

"..."

Cậu chờ ở văn phòng một giờ, nói với tôi thời gian quá ngắn không làm được cái gì!? Cậu rốt cuộc muốn làm gì!?

Vừa nghĩ đến dáng vẻ Diệp Chuẩn ở trên lớp nghiêm trang đùa giỡn Chử giáo sư, Tưởng Nguyên đều sắp bị cậu dọa ra bệnh tim, trêu ai không trêu, cứ muốn đi trêu thầy của mình, cũng quá gan to bằng trời! Y hít thở sâu mấy lần, bình phục một chút cảm xúc muốn nổ của mình, lôi kéo Diệp Chuẩn hỏi: "Tiểu Chuẩn, cậu muốn làm tôi sầu chết à, cậu không có việc gì chọc Chử giáo sư làm cái gì?"



"Tôi thích anh ấy." Diệp Chuẩn nói chuyện đương nhiên.

"..."

Tưởng Nguyên sửng sốt một chút: "Không đúng, cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, " Diệp Chuẩn cười lặp lại một lần, "Tôi thích anh ấy, loại muốn theo anh ấy yêu đương, lên giường kia."

"..."

Tưởng Nguyên cảm thấy lớn chuyện rồi.

Y quen biết Diệp Chuẩn mấy chục năm, hai người từ tiểu học, sơ trung, cao trung đều ở một trường học, xem như huynh đệ quan hệ mật thiết cùng lớn lên.

Diệp Chuẩn dung mạo xinh đẹp, miệng lại ngọt, từ nhỏ đã là loại người được mọi người nâng trong lòng bàn tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan.

Diệp Chuẩn mê, kết giao qua không ít đối tượng, nhưng Tưởng Nguyên chưa bao giờ nghe thấy cậu thẳng thắn nói thích một người muốn theo người đó yêu đương.

Đáy mắt cậu lúc nói lời mang theo ý cười ánh sao lấp lánh, tựa hồ là nhặt được bảo bối gì.

Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng vấn đề là bảo bối này thế mà lại là thầy của mình.

Tưởng Nguyên cảm thấy đầu mình lớn hơn, lớn đến mức người một mét chín như y cũng đã không chịu nổi.

"... Tiểu Chuẩn, cậu đừng gây chuyện." Tưởng Nguyên nghiêm túc nói, "Đừng trêu chọc Chử giáo sư."

"Vì cái gì?" Diệp Chuẩn nghiêng đầu hỏi, "Cậu cũng thích thầy ấy?"

"... Nói bậy bạ gì đó!" Tưởng Nguyên suýt chút nữa phun một ngụm máu.

"Vậy cậu thích tôi à?" Diệp Chuẩn trừng to mắt, làm ra bị dáng vẻ bị dọa sợ.

"Tôi thích ông nội cậu!" Tưởng Nguyên đập cậu một cái, quả thực bị cậu nói bậy chọc tức chết

"Sao lại không được, hắn độc thân, tôi độc thân, có cái gì không thể chọc?"

"Hắn là thầy của tôi!"

"Cậu phản ứng lớn như thế, người không biết còn tưởng rằng hắn là cha cậu."

"... Diệp Chuẩn!"

"Aiz"

Diệp Chuẩn cười đủ mới vỗ vỗ bả vai Tưởng Nguyên, nói: "Mẹ ơi, nếu như cậu nói cậu thích Chử Diễm, như vậy tôi nhất định không động hắn, nhưng đã không phải, như vậy hắn chính là của tôi, cậu không thể ngăn cản tôi ha."

"... Kia là thầy của tôi."

"Tôi biết, về sau cậu có thể gọi tôi là sư mẫu nha."

"... Diệp Chuẩn!!!"

Hai người một đường ồn ào đến nhà hàng ăn cơm, trong lúc đó Tưởng Nguyên bị Diệp Chuẩn cưỡng ép muốn thời khóa biểu, còn căn dặn y lần sau có tiết của Chử Diễm nhất định phải nhắc nhở cậu cùng đi lên lớp, rõ ràng là muốn chọc người đến cùng.

Đối với chuyện này, Tưởng Nguyên cảm thấy thế giới hoàn toàn u ám.

Tác giả có lời muốn nói:

Không trêu ghẹo sẽ chết tinh nhân —— Diệp Tiểu Chuẩn.

Diệp Chuẩn (zhun), Chử (chu) Diễm (yan), mọi người cùng tôi niệm một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau