Mỹ Vị Song Tính Bạn Cùng Phòng
Chương 3
Hút vú, bấm âm đế, chỉ gian cao trào
Trình Cảnh bị Triệu Trạch cưỡng ép ôm xuống giường, cứ như vậy trần như nhộng mà bại lộ ở dưới ngọn đèn, khiến cậu xấu hổ đến ngón chân mượt mà đều cuộn tròn, làn da do xấu hổ mà xuất hiện màu hồng nhạt, Triệu Trạch thấy mà cổ họng căng lên.
Một lát sau, Triệu Trạch đem Trình Cảnh ném lên giường của mình, thân thể trắng nõn hoàn mỹ ở trên giường tối màu đối lập rõ ràng, càng lộ vẻ mập mờ kiều diễm, kích thích tính khí dưới thân Triệu Trạch lại lớn một vòng. Mà Trình Cảnh bị ném lên giường phản ứng chậm chút sau đó nhanh chóng kéo chăn qua che cơ thể mình, một mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm vào Triệu Trạch, hai tay nắm lấy chăn mền, lộ ra mấy ngón tay tinh tế thon dài, nổi bật ở trong chăn mền tối màu, tay kia cũng trắng chói mắt, đẹp mắt như vậy, thật thích hợp còng lại mà. Triệu Trạch một bên mắt lom lom nhìn mỹ nhân trên giường đang run lẩy bẩy, một bên hờ hững nhưng động tác lại nhanh chóng thoát y phục của mình, lộ ra tính khí mạnh mẽ giữa háng, vật kia khoảng chừng 20cm, thô to như cánh tay, phía trước đã hơi ướt át, hành thân còn phồng lên gân xanh đáng sợ, nhìn xấu xí lại có lực công kích mười phần.
Trình Cảnh ngoại trừ thấy nam căn trắng trẻo mũm mĩm của mình ra, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua tính khí của nam nhân khác, bây giờ nhìn thấy cái đồ to dài của Triệu Trạch lại có chút bị dọa sợ, cơ thể lại rụt ra đằng sau thêm một tí, đôi mắt đẹp hiện ra vẻ khép sợ cùng ghét bỏ mà nhìn vật kia, nghĩ thầm Triệu Trạch mặc dù đáng giận, nhưng dáng dấp vẫn rất dễ nhìn, như thế nào mà vật phía dưới lại xấu như vậy.
Triệu Trạch thấy Trình Cảnh nhìn dưới hông của mình, còn ra dáng vẻ bị hoảng sợ, liền vui vẻ mà cười nói: "Lẳng lơ, thích không", nói xong liền vén cái chăn bị Trình Cảnh lôi kéo, nghiêng người đè lên, cái đồ vật to dài đáng sợ kia thẳng tắp tiến vào giữa hai cái bắp đùi của Trình Cảnh, cảm giác giống như chân giao làm Triệu Trạch sướng đến thở gấp một tiếng, trong giây lát lại muốn càng nhiều. Mà Trình Cảnh dường như bị cái đồ vật kia làm bỏng đến, vội vàng muốn ngồi dậy lui ra né tránh, còn chưa lui được hai lần, liền bị Triệu Trạch bắt trở về.
Triệu Trạch làm như lúc trước lại đem cổ tay tinh tế trắng nõn của Trình Cảnh đặt tại đỉnh đầu, dùng chân của mình khống chế gắt gao hai chân thon dài đang bất an muốn loạn động, tư thế như vậy Trình Cảnh lại trở thành một con dê đang chờ bị làm thịt, không có một chút lực phản kháng nào, chỉ có thể dùng con ngươi trong suốt mang theo hơi nước nhìn người ở trên thân khẩn cầu nói: "Triệu Trạch cậu đừng như vậy, thả tôi ra thả ra, cầu xin cậu", Triệu Trạch nhìn xem người dưới thân vẻ mặt ủy khuất lại sợ hãi, cúi đầu xuống ghé vào tai cậu, trầm giọng nói một cách nguy hiểm: "Lẳng lơ, em là không có tư cách nói điều kiện với tôi, nếu là em muốn ngày mai mọi người trong trường đều biết em mọc thêm một cái bức, liền thử giãy dụa nữa xem", Trình Cảnh nghe Triệu Trạch vô tình cảnh cáo, vừa ủy khuất vừa sợ, lại nhịn không được mà khóc lên, mang theo tiếng khóc nức nở đứt quãng cầu khẩn: "Đừng..cậu đừng nói ra ngoài...không thể...tôi không động đậy là được chứ gì...Triệu Trạch cậu đừng như vậy" "Từ nay về sau đều nghe lời tôi thì sẽ không có người khác biết bí mật này, có chịu hay không?" "..." "Không chịu?" "Đáp ứng tôi đáp ứng mà, cầu cậu không muốn" Trình Cảnh bị thúc ép đáp ứng yêu cầu quá đáng của đối phương, cảm giác nhục nhã càng lớn, khóc đến càng dữ, mà Triệu Trạch thấy Trình Cảnh đáp ứng rồi, liền ôn nhu một chút, lau nước mắt cho cậu nói: "Yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với em, ngoan", nói xong liền thả lỏng ràng buộc.
Sau khi được tự do thì Trình Cảnh cũng không dám chạy trốn, lấy tay lau nước mắt, đuôi mắt đỏ ủy khuất khóc nức nở nói: "Tại sao cậu lại muốn khi dễ tôi như vậy, tôi đắc tội cậu chỗ nào mà cậu xấu xa như vậy", Triệu Trạch thấy Trình Cảnh khóc đến nước mắt như mưa, tính khí dưới thân càng cứng rắn hơn, đem người ôm vào trong lòng ngực nói: "Bảo bối, em khóc cũng thực tao, càng đẹp hơn, tôi rất muốn làm chết em", Trình Cảnh sau khi nghe lời này liền vội vàng nín khóc, còn lấy cái tay trắng nõn mảnh khảnh lên xoa xoa nước mắt, Triệu Trạch thấy thế cười khẽ, người ở trong ngực thật là quá đáng yêu, thấy đến trong lòng ngứa ngáy.
Một lát sau, Trình Cảnh hoàn toàn không khóc nữa, nhưng hốc mắt vẫn còn hồng hồng, lông mi dài cũng ướt nhẹp, con mắt màu trà trong suốt ướt át cũng chứa đầy ủy khuất, Triệu Trạch nhìn người dưới thân bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, cúi đầu xuống hôn trấn an đôi mắt phiếm hồng của Trình Cảnh một chút, lại cưng chìu vuốt ve mái tóc màu nâu mềm mại, nói: "Như vậy mới ngoan, có gì phải khóc, ngược lại bản thân em cũng là tự chơi, tôi sẽ làm cho em thoải mái hơn".
Trình Cảnh nghe lời nói khẽ của đối phương tiểu huyệt lại lặng lẽ chảy nước, chính cậu cũng không biết vì cái gì nghe Triệu Trạch nói như vậy thì tiểu huyệt liền ngứa, thế nhưng như vậy là không đúng, thật dâm đãng, khuôn mặt Trình Cảnh hơi ửng đỏ, nghiêng đầu không nhìn người trên thân nữa. Truyện Light Novel
Triệu Trạch thấy bộ dáng Trình Cảnh xấu hổ mang theo chút e sợ thì cũng nhịn không được nữa, một tay chống ở bên đầu của Trình Cảnh, một tay nắm khuôn mặt Trình Cảnh, ép buộc cậu quay sang nhìn mình, thấy bên trong con ngươi trong suốt màu trà tất cả đều là hình bóng của mình, Triệu Trạch câu môi cười cười nói: "Bảo bối, tôi nhịn không được", nói xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng nước mang đầy dấu răng, dấu răng này vẫn là Trình Cảnh vì nhẫn nại cao trào mà tự mình cắn ra.
Trình Cảnh thấy Triệu Trạch lại hôn mình, muốn đẩy ra nhưng lại không dám, chỉ ngơ ngác bất động, tùy ý Triệu Trạch làm xằng làm bậy, chỉ có khi bị cắn đau mới kêu lên một tiếng. Một lát sau Triệu Trạch dường như chơi chán đôi môi đỏ kia, đưa đầu lưỡi ra xâm nhập, lại phát hiện Trình Cảnh ngậm chặt hàm răng, thế là ngước mắt trầm giọng ra lệnh: "Há mồm", nhưng Trình Cảnh mặc dù không dám phản kháng, nhưng cũng không muốn hoan nghênh cái người xấu dám bắt nạt cậu, liền giữ im lặng.
Triệu Trạch thấy như vậy, mắt đen thâm thúy trầm xuống nói: "Lẳng lơ, tôi đã nói rồi nghe lời sẽ bớt ăn đau khổ, đây chính là do em tự tìm lấy", nói xong liền tiếp tục hôn môi đỏ kia, đồng thời lấy tay hung hăng bấm cái núm vú nhạy cảm một cái, Trình Cảnh bị đau nhíu mày hừ một tiếng liền nới lỏng hàm răng, mà Triệu Trạch liền nhân cơ hội này tiến quân thần tốc, tiến vào ấm áp khoang miệng tàn phá bừa bãi khắp nơi, còn câu lấy chiếc lưỡi mềm mại của Trình Cảnh cùng nhảy múa, Trình Cảnh không có chút kinh nghiệm nào bị hắn hôn đến quân lính tan rã, đôi mắt ửng đỏ nhắm lại mang theo nước mắt sinh lý, trong cổ cũng phát ra âm thanh "Ngô...ngô..." biểu đạt bất mãn của mình.
Một lát sau, Trình Cảnh tựa hồ không thở được, không tự chủ mà lấy tay đẩy lồng ngực của Triệu Trạch, Triệu Trạch cảm thấy Trình Cảnh kháng cự, buông lỏng ra cánh môi bị chà đạp đến sưng đỏ, mặt đen lại nói: "Lẳng lơ, dám đẩy tôi?", Trình Cảnh gặp bộ dáng như vậy của Triệu Trạch, không khỏi có chút sợ, trong mắt chứa hơi nước ủy khuất nhỏ giọng nói: "Tôi không có, chỉ là tôi không thở được".
Triệu Trạch sau khi nghe xong thì sắc mặt tốt một chút, cưng chìu thở dài: "Ngu ngốc, lúc hôn lấy hơi đều không biết hả? Trước đó không có bị người khác hôn sao?" Trình Cảnh đôi mắt rũ xuống yếu ớt trả lời: "Không có", bây giờ Triệu Trạch mới ý thức được là chính mình cướp đi nụ hôn đầu tiên của Trình Cảnh, trong lòng không khống chế được mà vui vẻ, sờ lên đôi môi đỏ mọng bị hôn sưng nói: "Không sao, tôi dạy cho em, về sau tôi hôn nhiều một chút thì em sẽ biết thôi", Trình Cảnh nghe lời này đồng thời cảm nhận được ngữ khí cưng chiều của đối phương, không khỏi đỏ mặt, trong lòng lại âm thầm phản bác: Ai muốn hôn cậu.
Triệu Trạch thấy dáng vẻ thuần tình của Trình Cảnh, trong đáy mắt nhịn không được mang theo ấm áp, cúi đầu xuống tiếp tục hôn, ở trên cái cổ trắng nõn tinh tế lưu lại mấy dấu hôn, ngay cả trên xương quai xanh tinh xảo cũng lưu lại một cái dấu răng.
Sau đó hướng xuống dưới, Triệu Trạch một ngụm ngậm lấy cái núm vú đã đứng thẳng, tinh tế liếm láp quầng vú, tiếp đó hướng về núm vú mẫn cảm không thôi mà một hút mạnh khẽ cắn một phen, đồng thời tay cũng rời khỏi giữa hai chân Trình Cảnh, hai ngón tay trực tiếp đâm vào cái huyệt đang chảy nước, chậm rãi đút vào, dù sao huyệt của Trình Cảnh cũng rất nhỏ, không thể làm cậu bị thương, ngón tay cái thì chống đỡ ở cái âm hạch bị Trình Cảnh chơi lớn, hung hăng xoa nắn.
Lúc này 3 điểm mẫn cảm đều bị đùa bỡn Trình Cảnh có chút chịu không nổi, trong huyệt thật trướng, âm đế bị xoa thật xót, ngực cũng bị hút vừa đau vừa sướng, thật sự so với mình tự chơi thoải mái...
Thế nhưng là quá sung sướng, kích thích cơ thể Trình Cảnh hơi run rẩy, trong đôi mắt lại ánh lên hơi nước, cánh tay theo bản năng mà để ở trên bờ vai rộng của Triệu Trạch muốn đẩy ra, còn chưa kịp dùng sức, chỉ thấy Triệu Trạch ngẩng đầu, miệng nhếch lên một cái đường cong nguy hiểm nói: "Em đẩy nữa thử xem?", nói xong liền hung hăng xoa bóp âm đế sưng to, mà vừa bấm một cái, Trình Cảnh kêu lên một tiếng thân thể run rẩy phun ra, tưới cho bàn tay của Triệu Trạch đầy nước.
Trình Cảnh bị Triệu Trạch cưỡng ép ôm xuống giường, cứ như vậy trần như nhộng mà bại lộ ở dưới ngọn đèn, khiến cậu xấu hổ đến ngón chân mượt mà đều cuộn tròn, làn da do xấu hổ mà xuất hiện màu hồng nhạt, Triệu Trạch thấy mà cổ họng căng lên.
Một lát sau, Triệu Trạch đem Trình Cảnh ném lên giường của mình, thân thể trắng nõn hoàn mỹ ở trên giường tối màu đối lập rõ ràng, càng lộ vẻ mập mờ kiều diễm, kích thích tính khí dưới thân Triệu Trạch lại lớn một vòng. Mà Trình Cảnh bị ném lên giường phản ứng chậm chút sau đó nhanh chóng kéo chăn qua che cơ thể mình, một mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm vào Triệu Trạch, hai tay nắm lấy chăn mền, lộ ra mấy ngón tay tinh tế thon dài, nổi bật ở trong chăn mền tối màu, tay kia cũng trắng chói mắt, đẹp mắt như vậy, thật thích hợp còng lại mà. Triệu Trạch một bên mắt lom lom nhìn mỹ nhân trên giường đang run lẩy bẩy, một bên hờ hững nhưng động tác lại nhanh chóng thoát y phục của mình, lộ ra tính khí mạnh mẽ giữa háng, vật kia khoảng chừng 20cm, thô to như cánh tay, phía trước đã hơi ướt át, hành thân còn phồng lên gân xanh đáng sợ, nhìn xấu xí lại có lực công kích mười phần.
Trình Cảnh ngoại trừ thấy nam căn trắng trẻo mũm mĩm của mình ra, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua tính khí của nam nhân khác, bây giờ nhìn thấy cái đồ to dài của Triệu Trạch lại có chút bị dọa sợ, cơ thể lại rụt ra đằng sau thêm một tí, đôi mắt đẹp hiện ra vẻ khép sợ cùng ghét bỏ mà nhìn vật kia, nghĩ thầm Triệu Trạch mặc dù đáng giận, nhưng dáng dấp vẫn rất dễ nhìn, như thế nào mà vật phía dưới lại xấu như vậy.
Triệu Trạch thấy Trình Cảnh nhìn dưới hông của mình, còn ra dáng vẻ bị hoảng sợ, liền vui vẻ mà cười nói: "Lẳng lơ, thích không", nói xong liền vén cái chăn bị Trình Cảnh lôi kéo, nghiêng người đè lên, cái đồ vật to dài đáng sợ kia thẳng tắp tiến vào giữa hai cái bắp đùi của Trình Cảnh, cảm giác giống như chân giao làm Triệu Trạch sướng đến thở gấp một tiếng, trong giây lát lại muốn càng nhiều. Mà Trình Cảnh dường như bị cái đồ vật kia làm bỏng đến, vội vàng muốn ngồi dậy lui ra né tránh, còn chưa lui được hai lần, liền bị Triệu Trạch bắt trở về.
Triệu Trạch làm như lúc trước lại đem cổ tay tinh tế trắng nõn của Trình Cảnh đặt tại đỉnh đầu, dùng chân của mình khống chế gắt gao hai chân thon dài đang bất an muốn loạn động, tư thế như vậy Trình Cảnh lại trở thành một con dê đang chờ bị làm thịt, không có một chút lực phản kháng nào, chỉ có thể dùng con ngươi trong suốt mang theo hơi nước nhìn người ở trên thân khẩn cầu nói: "Triệu Trạch cậu đừng như vậy, thả tôi ra thả ra, cầu xin cậu", Triệu Trạch nhìn xem người dưới thân vẻ mặt ủy khuất lại sợ hãi, cúi đầu xuống ghé vào tai cậu, trầm giọng nói một cách nguy hiểm: "Lẳng lơ, em là không có tư cách nói điều kiện với tôi, nếu là em muốn ngày mai mọi người trong trường đều biết em mọc thêm một cái bức, liền thử giãy dụa nữa xem", Trình Cảnh nghe Triệu Trạch vô tình cảnh cáo, vừa ủy khuất vừa sợ, lại nhịn không được mà khóc lên, mang theo tiếng khóc nức nở đứt quãng cầu khẩn: "Đừng..cậu đừng nói ra ngoài...không thể...tôi không động đậy là được chứ gì...Triệu Trạch cậu đừng như vậy" "Từ nay về sau đều nghe lời tôi thì sẽ không có người khác biết bí mật này, có chịu hay không?" "..." "Không chịu?" "Đáp ứng tôi đáp ứng mà, cầu cậu không muốn" Trình Cảnh bị thúc ép đáp ứng yêu cầu quá đáng của đối phương, cảm giác nhục nhã càng lớn, khóc đến càng dữ, mà Triệu Trạch thấy Trình Cảnh đáp ứng rồi, liền ôn nhu một chút, lau nước mắt cho cậu nói: "Yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với em, ngoan", nói xong liền thả lỏng ràng buộc.
Sau khi được tự do thì Trình Cảnh cũng không dám chạy trốn, lấy tay lau nước mắt, đuôi mắt đỏ ủy khuất khóc nức nở nói: "Tại sao cậu lại muốn khi dễ tôi như vậy, tôi đắc tội cậu chỗ nào mà cậu xấu xa như vậy", Triệu Trạch thấy Trình Cảnh khóc đến nước mắt như mưa, tính khí dưới thân càng cứng rắn hơn, đem người ôm vào trong lòng ngực nói: "Bảo bối, em khóc cũng thực tao, càng đẹp hơn, tôi rất muốn làm chết em", Trình Cảnh sau khi nghe lời này liền vội vàng nín khóc, còn lấy cái tay trắng nõn mảnh khảnh lên xoa xoa nước mắt, Triệu Trạch thấy thế cười khẽ, người ở trong ngực thật là quá đáng yêu, thấy đến trong lòng ngứa ngáy.
Một lát sau, Trình Cảnh hoàn toàn không khóc nữa, nhưng hốc mắt vẫn còn hồng hồng, lông mi dài cũng ướt nhẹp, con mắt màu trà trong suốt ướt át cũng chứa đầy ủy khuất, Triệu Trạch nhìn người dưới thân bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, cúi đầu xuống hôn trấn an đôi mắt phiếm hồng của Trình Cảnh một chút, lại cưng chìu vuốt ve mái tóc màu nâu mềm mại, nói: "Như vậy mới ngoan, có gì phải khóc, ngược lại bản thân em cũng là tự chơi, tôi sẽ làm cho em thoải mái hơn".
Trình Cảnh nghe lời nói khẽ của đối phương tiểu huyệt lại lặng lẽ chảy nước, chính cậu cũng không biết vì cái gì nghe Triệu Trạch nói như vậy thì tiểu huyệt liền ngứa, thế nhưng như vậy là không đúng, thật dâm đãng, khuôn mặt Trình Cảnh hơi ửng đỏ, nghiêng đầu không nhìn người trên thân nữa. Truyện Light Novel
Triệu Trạch thấy bộ dáng Trình Cảnh xấu hổ mang theo chút e sợ thì cũng nhịn không được nữa, một tay chống ở bên đầu của Trình Cảnh, một tay nắm khuôn mặt Trình Cảnh, ép buộc cậu quay sang nhìn mình, thấy bên trong con ngươi trong suốt màu trà tất cả đều là hình bóng của mình, Triệu Trạch câu môi cười cười nói: "Bảo bối, tôi nhịn không được", nói xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng nước mang đầy dấu răng, dấu răng này vẫn là Trình Cảnh vì nhẫn nại cao trào mà tự mình cắn ra.
Trình Cảnh thấy Triệu Trạch lại hôn mình, muốn đẩy ra nhưng lại không dám, chỉ ngơ ngác bất động, tùy ý Triệu Trạch làm xằng làm bậy, chỉ có khi bị cắn đau mới kêu lên một tiếng. Một lát sau Triệu Trạch dường như chơi chán đôi môi đỏ kia, đưa đầu lưỡi ra xâm nhập, lại phát hiện Trình Cảnh ngậm chặt hàm răng, thế là ngước mắt trầm giọng ra lệnh: "Há mồm", nhưng Trình Cảnh mặc dù không dám phản kháng, nhưng cũng không muốn hoan nghênh cái người xấu dám bắt nạt cậu, liền giữ im lặng.
Triệu Trạch thấy như vậy, mắt đen thâm thúy trầm xuống nói: "Lẳng lơ, tôi đã nói rồi nghe lời sẽ bớt ăn đau khổ, đây chính là do em tự tìm lấy", nói xong liền tiếp tục hôn môi đỏ kia, đồng thời lấy tay hung hăng bấm cái núm vú nhạy cảm một cái, Trình Cảnh bị đau nhíu mày hừ một tiếng liền nới lỏng hàm răng, mà Triệu Trạch liền nhân cơ hội này tiến quân thần tốc, tiến vào ấm áp khoang miệng tàn phá bừa bãi khắp nơi, còn câu lấy chiếc lưỡi mềm mại của Trình Cảnh cùng nhảy múa, Trình Cảnh không có chút kinh nghiệm nào bị hắn hôn đến quân lính tan rã, đôi mắt ửng đỏ nhắm lại mang theo nước mắt sinh lý, trong cổ cũng phát ra âm thanh "Ngô...ngô..." biểu đạt bất mãn của mình.
Một lát sau, Trình Cảnh tựa hồ không thở được, không tự chủ mà lấy tay đẩy lồng ngực của Triệu Trạch, Triệu Trạch cảm thấy Trình Cảnh kháng cự, buông lỏng ra cánh môi bị chà đạp đến sưng đỏ, mặt đen lại nói: "Lẳng lơ, dám đẩy tôi?", Trình Cảnh gặp bộ dáng như vậy của Triệu Trạch, không khỏi có chút sợ, trong mắt chứa hơi nước ủy khuất nhỏ giọng nói: "Tôi không có, chỉ là tôi không thở được".
Triệu Trạch sau khi nghe xong thì sắc mặt tốt một chút, cưng chìu thở dài: "Ngu ngốc, lúc hôn lấy hơi đều không biết hả? Trước đó không có bị người khác hôn sao?" Trình Cảnh đôi mắt rũ xuống yếu ớt trả lời: "Không có", bây giờ Triệu Trạch mới ý thức được là chính mình cướp đi nụ hôn đầu tiên của Trình Cảnh, trong lòng không khống chế được mà vui vẻ, sờ lên đôi môi đỏ mọng bị hôn sưng nói: "Không sao, tôi dạy cho em, về sau tôi hôn nhiều một chút thì em sẽ biết thôi", Trình Cảnh nghe lời này đồng thời cảm nhận được ngữ khí cưng chiều của đối phương, không khỏi đỏ mặt, trong lòng lại âm thầm phản bác: Ai muốn hôn cậu.
Triệu Trạch thấy dáng vẻ thuần tình của Trình Cảnh, trong đáy mắt nhịn không được mang theo ấm áp, cúi đầu xuống tiếp tục hôn, ở trên cái cổ trắng nõn tinh tế lưu lại mấy dấu hôn, ngay cả trên xương quai xanh tinh xảo cũng lưu lại một cái dấu răng.
Sau đó hướng xuống dưới, Triệu Trạch một ngụm ngậm lấy cái núm vú đã đứng thẳng, tinh tế liếm láp quầng vú, tiếp đó hướng về núm vú mẫn cảm không thôi mà một hút mạnh khẽ cắn một phen, đồng thời tay cũng rời khỏi giữa hai chân Trình Cảnh, hai ngón tay trực tiếp đâm vào cái huyệt đang chảy nước, chậm rãi đút vào, dù sao huyệt của Trình Cảnh cũng rất nhỏ, không thể làm cậu bị thương, ngón tay cái thì chống đỡ ở cái âm hạch bị Trình Cảnh chơi lớn, hung hăng xoa nắn.
Lúc này 3 điểm mẫn cảm đều bị đùa bỡn Trình Cảnh có chút chịu không nổi, trong huyệt thật trướng, âm đế bị xoa thật xót, ngực cũng bị hút vừa đau vừa sướng, thật sự so với mình tự chơi thoải mái...
Thế nhưng là quá sung sướng, kích thích cơ thể Trình Cảnh hơi run rẩy, trong đôi mắt lại ánh lên hơi nước, cánh tay theo bản năng mà để ở trên bờ vai rộng của Triệu Trạch muốn đẩy ra, còn chưa kịp dùng sức, chỉ thấy Triệu Trạch ngẩng đầu, miệng nhếch lên một cái đường cong nguy hiểm nói: "Em đẩy nữa thử xem?", nói xong liền hung hăng xoa bóp âm đế sưng to, mà vừa bấm một cái, Trình Cảnh kêu lên một tiếng thân thể run rẩy phun ra, tưới cho bàn tay của Triệu Trạch đầy nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất