Chương 20: Thiên Đồng 4
"Hoàng Kỳ. Ngươi nghĩ dạng tế đàn này sẽ dùng vào mục đích gì?"
"Tế đàn lập ra có nhiều mục đích. Thường là để hiệu triệu một nguồn năng lực. Linh lực? Loại lực gì? Ác linh ư?"
"Không sai. Cụ thể là loại ác linh gì?"
Hoàng Kỳ nhìn lại một lượt xung quanh.
"Quỷ nhi?"
Thư Vân cười nhẹ, tỏ ý hài lòng với câu trả lời của tiểu tử áo tím, xem ra hắn có những kiến thức sơ đẳng về Quỷ Trận.
"Thư Vân, liệu rằng ngươi có thể chuyển những tiểu thây này ra khỏi trận đàn này được không?"
"Từng thây này lại có một loại kết giới khác nhau, ngươi có để ý những chiếc bùa trên ngực chúng không? E rằng... ta cùng lắm chỉ có thể ra vào trận. Duy nhất mỗi mình kẻ dán bùa lên mới có khả năng khai ấn." - Thư Vân thở dài ngao ngán.
Hoàng Kỳ cau mày, tiếp tục quan sát kĩ lưỡng từng thi thể một, tự vấn liệu có cách nào giải trừ được loại bùa chú này. Tuy nhiên khi vừa chạm đến, bùa chú đỏ rực tỏa ra sức nóng tựa như một chảo dầu khiến đầu ngón tay của Hoàng Kỳ ngay lập tức bỏng rộp lên.
"Những đứa trẻ xung quanh nếu còn đầu thì sẽ có một vết thương trên trán, hình dạng giống như một lỗ kim vậy, nếu không nhầm thì đây là lỗ trích hồn*." - Hoàng Kỳ nhận xét.
*nơi trích xuất hồn phách
"Lỗ trích hồn khiến nạn nhân chết từ từ, không đau đớn, bởi vậy linh khí chỉ bị ép ra từ từ, đảm bảo lưu lượng vừa đủ, nếu có bất kỳ dấu hiệu nào bất ổn thì cũng có thể phản ứng ngay lập tức. Kẻ làm ra trận linh đàn này có lẽ không phải mới làm một lần. Các lỗ trích hồn trên trán thi thể rất gọn gẽ, tỉ mỉ, độ sâu đồng nhất. Cho thấy thủ pháp kẻ này rất dứt khoát, tỉ mỉ, chính là một kim đâm thẳng vào, không gớm tay." - Hoàng Kỳ cúi xuống dưới chân, để ý thấy một mẩu hương cháy xém, bèn cầm lên quan sát. Mùi hương không khét, phảng phất hương cỏ ngọt thanh, chỉ có thể là Thiên Mộc Tàng Hương. Đây là một thứ linh hương có tác dụng trấn an linh thức, nếu dùng nhiều sẽ có tác dụng là tê liệt hoàn toàn linh thức để điều khiển. Bây giờ trong đầu Hoàng Kỳ chỉ đau đáu một câu hỏi: Thứ còn thiếu ở đây là gì? Hay người còn thiếu ở đây là ai?
"Ta nghĩ rằng nơi này sẽ dành cho vật tế cuối cùng ở ngay giữa linh đàn." - Thư Vân nhận xét, tay bấm bấm tính toán qua lại "Là người, không phải vật." - Tựa như có thể đọc được suy nghĩ của Hoàng Kỳ mà trả lời.
Hoàng Kỳ trầm tư suy nghĩ. Tại sao thủ phạm không thực hiện trận đồ ngay? Có nghĩa rằng vật tế cuối cùng không hề dễ kiếm. Vậy hẳn phải là đỉnh cao của vật tế, một cực phẩm tinh phách chí âm chí dương. Nghĩa là bát tự thuần âm nhưng ngày sinh phải thuần dương. Người như vậy thiên hạ này đâu có nhiều. Muốn gặp được thì phải nhờ duyên, tu luyện tinh thâm, nhân vi đạt tới cảnh giới rất cao mới có thể định vị được, vô cùng tốn thời gian. Nếu đã chỉ chọn nạn nhân trong trấn đó thì chắc chắn hắn sẽ không đi đâu xa. Mà gần đây cũng không có chỗ để hắn tìm người, vậy chỉ có thể gói gọn trong trấn của Thư Vân. Để một trận đồ đạt hiệu quả cao thì phải thực hiện trong 49 ngày, tính từ ngày đứa trẻ đầu tiên mất tích, hôm nay đã ngày thứ 42, vậy còn một tuần nữa để tìm ra cực phẩm tinh phách. Để xem tinh phẩm của hung thủ cao, hay may mắn của Hoàng Kỳ cao hơn. Hoàng Kỳ đề nghị Thư Vân cùng mình quay về trấn, Thư Vân gật đầu nhẹ tỏ ý đồng tình.
Hai người họ đi cách trận đồ một cách rừng thì gặp Ôn Quýnh và Tịch Thư tại một con suối nhỏ đang nghịch đất đá. Tịch Thư tỏ vẻ mừng rỡ, chạy đến bên Thư Vân giật giật vạt áo trắng muốt, tỏ ý trách móc:
"Sao hai người đi lâu vậy? Có phải định để bọn ta chết ở đây không?"
"Đã nói là hai người về trước cơ mà? Sao lại ở đây?"
Ôn Quýnh chỉ ngượng ngùng gãi đầu e dè đáp:
"Hai người chúng ta...không biết đường về."
"Cũng không trách hai người. Huyền vũ sa đồ đều ở trong tay ta. Ta vô ý quá." - Hoàng Kỳ gãi đầu.
Tịch Thư đòi được cõng, Thư Vân liền khom người xuống, đưa hai tay ra đằng sau. Tịch Thư hớn hở trèo lên sau lưng Thư Vân. Đi được nửa đường, Tịch Thư đã ngủ ngon lành sau lưng Thư Vân, chẳng màng thế sự xung quanh. Ánh chiều nhập nhoạng tịch dương những tia nắng đỏ tía xuyên qua từng kẽ lá đổ lên bốn bóng hình chao nghiêng qua từng triền đồi khe suối.
Khi trở về đến trấn nhỏ, trời đã tối hẳn. Cả dãy phố được thắp sáng bởi đèn lồng lấp lánh đủ sắc màu, người qua kẻ lại tấp nập, tuy nhiên những biểu tượng rắn in xuống đường đi trong sắc xanh đỏ ẩn hiện có hơi quỷ dị đối với Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh.
Đường quay trở lại phủ có hơi xa, Tịch Thư tỉnh dậy thì kêu đói bụng cho nên họ quyết định ở lại trong trấn dùng bữa và nghỉ ngơi. Hoàng Kỳ ngồi phịch xuống ghế, lấy tay quạt quạt xua tan cơn nóng rồi hô lớn: "Tiểu nhị đâu?". Thư Vân phủi phủi ghế gỗ rồi đặt Tịch Thư xuống, từ tốn tự kéo ghế cho mình rồi an tọa. Từng hành động tuy nhỏ nhưng hết sức khiết phích thanh lịch khiến Ôn Quýnh không thể rời mắt. Sau ba tiếng gọi nóng giận của Hoàng Kỳ thì tiểu nhị từ sau bếp hớt hải chạy tới, cẩn trọng hành lễ với Thư Vân rồi cúi đầu xin lỗi những người còn lại. Hoàng Kỳ chỉ than vãn: "Bổn thiếu gia ta đói quắn quéo cả bụng vào rồi mà các người lại để ta mất kiên nhẫn như vậy! Quán các người có gì đặc biệt?"
"Khách quan thứ lỗi, hôm nay bếp của chúng tiểu nhân hơi đông cho nên không ra kịp. Mong khách quan lượng thứ. Tệ quán không có gì đặc biệt, chỉ đặc biệt ở chỗ món gì cũng có."
"Làm gì có chuyện đó được. Vùng này ở nơi xa xôi. Không thể có chuyện món gì các người cũng có."
"Nếu khách quan không tin, xin cứ kể tên một món, tiểu nhân sẽ mang lên ngay."
"Hmmm...chả giò tôm hùm?"
"Có!"
"Cơm lam?"
"Các vị cứ đùa. Đương nhiên là có ạ."
"Canh ngó sen hầm sườn non?"
"Có ạ."
"Nhộng rang mật mía?"
"Có ạ."
"Bún đậu riêu ốc."
"Có ạ."
*Sau 7749 món ăn*
"Thịt chó???"
"Cái này...thì không. Ai lại ăn thịt chó cơ chứ?"
"Haha, ta biết ngay mà. Nhưng mà ta không ăn. Ta chỉ thấy có người ăn thôi." Tự dưng nghe thấy giọng Khương Diệp văng vẳng: "Ngươi định ăn thịt đồng loại hay gì?" rồi tự mình lầm bầm: "Đồng loại cái con khỉ." rồi lấy tay khơ khơ.
Ba người còn lại chỉ nhìn Hoàng Kỳ với một ánh mắt...kì thị.
Bữa cơm ấy có đến mười món, món nào món nấy cũng đầy ăm ắp thơm phức. Đồ ăn vừa lên hết Hoàng Kỳ đã vùi mặt vào ăn như không có ngày mai. Khi hắn gắp đến miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng trên đĩa cũng là lúc hắn nuốt vào bụng mình miếng "liêm sỉ" còn yếu ớt sót lại. Sau đó họ ăn hoa quả và dùng trà tráng miệng. Hoàng Kỳ xoa xoa cái bụng đã căng tròn rồi cười mãn nguyện. Vừa hay có một nữ tử bước đến bàn của bốn người họ với chiếc bụng bầu tròn lẳn được phu quân dìu tới, có lẽ là gần sinh:
"Tiểu nữ An An và phu quân bái kiến Thư Vân cốc chủ." - An An khó nhọc cúi người hành lễ.
"Không cần khiên cưỡng hành lễ với ta. Nhìn bộ dạng ngươi, chắc hẳn sắp đến ngày sinh rồi, ngươi thấy sao?"
"Cảm tạ người đã quan tâm, nhờ phúc của tiên nhân mà tiểu nữ mang bầu đứa trẻ này rất an nhàn không ốm nghén gì." - An An cười rạng rỡ, nhìn phu quân, đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc.
"Là ông trời ban phúc. Ta đâu có công trạng gì. Chúc hai người mẹ tròn con vuông. À ta có thứ này muốn tặng đứa bé" - Thư Vân lấy từ trong tay áo một chiếc lắc chân bằng bạc, chạm khắc hình rồng bay trong mây quấn một sợi chỉ ngũ sắc xung quanh - "Thứ này sẽ mang đến may mắn và bảo hộ cho con hai ngươi."
"Đa tạ cốc chủ." - An An và phu quân rối rít cảm ơn.
Trước khi rời đi nữ tử còn tặng cho Tịch Thư một giỏ kẹo nhỏ, bên trong là những viên kẹo trong suốt đủ sắc màu thơm phúc. Tịch Thư quay sang Ôn Quýnh:
"Tỷ chọn lấy vài viên đi!"
"Vậy ta lấy viên màu xanh lá này nha!"
"Ê sao không cho ta vậy?" - Hoàng Kỳ tỏ ra bất bình
"Ta quen biết gì ngươi?" - Tịch Thư lạnh nhạt đáp
"Ta quen người trước mà..." - Hoàng Kỳ phụng phịu
Thư Vân lấy vạt áo, che miệng cười hiền.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Kỳ dậy từ rất sớm vốn vì cả đêm trằn trọc không ngủ được do mải suy nghĩ về trận đồ, cách duy nhất bây giờ có lẽ là chạy quanh cái trấn này, gõ cửa từng nhà để hỏi con cái nhà đó sinh ngày nào, giờ nào.
Vì một lý do nào đó sáng sớm hôm nay lại se lạnh hơn thường nhật, hà nhẹ một hơi có thể kết thể kết thành một màng khói trắng tinh. Hoàng Kỳ lấy từ trong túi càn khôn một tấm áo bào làm từ lông sói nhuộm màu tím pha ánh bạc, ở viền áo thêu hoa văn liên hoa xám bạc tinh xảo, choàng lên mình rồi bước ra khỏi khách phòng. Định bụng gọi những người còn lại dậy nhưng thiết nghĩ trời hẵng còn sớm, cứ để cho bọn họ ngủ, hôm qua cũng là một ngày dài rồi.
Nhìn thấy một sạp bánh bao nhỏ ở ven đường, Hoàng công tử xà lại gần rồi hỏi mua bánh bao. Tuy nhiên khi người bán hàng vừa báo giá, y sực nhớ ra mình chẳng có đồng nào trong người ngoài tiền tệ của Nã giới, nhiều nhưng hoàn toàn vô dụng ở đây. Chợt nhanh trí nghĩ ra một lý do:
"Bánh này ta mua cho Thư Vân cốc chủ, ngươi bỏ vào túi đi."
"À bánh cho cốc chủ ư. Công tử cứ cầm lấy, không phải trả tiền đâu." - Ông lão bán bánh hồ hởi nói.
Hoàng Kỳ cảm ơn rồi bước đi, nhoẻn miệng cười khà khà khà tỏ vẻ đắc trí. Đến một góc chợ thì gặp thấy vị phu quân của An An cô nương ngày hôm qua đang hớt hải mua đồ:
"Lão bá có thể bán hàng nhanh tay lên không? Vợ ta hôm nay vừa mới sinh, những đồ này ta cần rất gấp."
Hoàng Kỳ đi tới chào hỏi:
"Chào huynh, hôm qua thấy huynh và phu nhân còn mang bụng bầu tới hành lễ với cốc chủ, hôm nay đã sinh rồi sao? Xin hỏi là nam nhi hay nữ nhi vậy?"
"Haha, chào huynh. Đúng vậy, phu nhân ta sinh sớm hơn dự kiến, nhưng được giờ rất đẹp, một bé trai kháu khỉnh."
"Giờ đẹp là giờ gì vậy?"
"Là Thần Thì Tứ Khắc*, đại cát đại cát. Ta phải về ngay đây, cảm ơn huynh đã hỏi thăm, mong huynh chuyển lời cảm ơn của ta đến cốc chủ." - Dứt lời người đó đã hớt hải chạy đi.
*Khoảng 9h sáng - giờ Thìn, ý nói thời (giờ) được Thần linh phù hộ, khắc được tứ (ban) cho
Hoàng Kỳ nhẩm nhẩm tính tính:
"Hôm nay ngày 9, tháng 9 của tháng. Hmmm..đứa trẻ này...dương bạo nhỉ nhưng tiếc lại bát tự thuần âm, tưởng tốt mà không tốt lắm,... ơ nhưng mà,...thế chẳng phải là một cực phẩm tinh phách hay sao?? Mà một đứa bé như vậy, chắc là không sao đâu nhỉ. Tuổi tính ra đã đâu tròn một tuổi." - Hoàng Kỳ tự nhủ rồi tặc lưỡi, nhét bánh bao vào mồm ăn rồi đi tiếp. Thực ra không phải là không hoài nghi, nhưng theo các sách vở mà Hoàng Kỳ coi cọp từ các đạo trưởng ở Liên Sơn, hắn chưa thấy có quyển nào nói về dùng trẻ sơ sinh tế đàn. Thôi thì cứ đặt tạm một dấu chấm hỏi ở bé trai kia, đi tìm thêm người đã rồi tính sau.
Cả 6 ngày đằng đẵng trôi qua, chẳng có lấy một ai khớp với tiêu chí mà Hoàng Kỳ đang tìm kiếm. Gõ nát cửa cả trấn, điều tra nhân khẩu ngày sinh tháng đẻ của từng người một, cẩn thận ghi chép lại. Dù có cực phẩm tinh phách cũng chỉ là một lão bá đã ngoài ngũ tuần.
Danh sách cứ một ngày một dài chẳng có dấu hiệu dừng lại, đến một lúc Hoàng Kỳ đã ôm trên mình cả một cuộn giấy dài lê lết đi trên đường, nhưng chẳng tìm ra một cực phẩm tinh phách nào nữa. Ôn Quýnh cô nương là đại vệ của Mạnh Thị, chắc chắn xử lý những chuyện này sẽ mau lẹ, gọn gàng hơn, tuy nhiên kể cả có như vậy thì kết quả cũng chẳng hề khá khẩm hơn là bao.
Sự lê lết uể oải của Hoàng Kỳ bị xua tan ngay lập tức bởi một tiếng khóc tru ai oán xé ruột xé gan phát ra từ một căn nhà cách đó không xa
"Con ta đâu??? Ahhhhhhhhhhh Con ta đâu? Các người để con của ta ở đâu?????"
Bản tính nhiều chuyện của Hoàng Kỳ kéo y đến gần với tiếng kêu khóc ai oán thảm thiết ấy. Ló đầu vào sau cánh cổng mở toang, Hoàng Kỳ chứng kiến một cảnh tượng rất đỗi bi thương, là An An cô nương, tay còn ôm một chiếc chăn đỏ chót tựa đang bồng đang bế trên tay một tiểu hài tử, nhưng không có gì hết. Tròng mắt cô nương ấy co thắt lại, tơ máu nổi lên đầy oán hận. Phu quân của An An đang tra khảo từng gia nô một, căm phẫn lao phăm phăm ra ngoài, vừa hay va phải Hoàng Kỳ đang đứng lấp ló ở cửa.
"Vị huynh đài, nhà huynh xảy ra chuyện gì vậy?" - Hoàng Kỳ gặng hỏi.
"Con trai ta...biến mất rồi! Huynh biết Thư Vân cốc chủ đang ở đâu đúng không? Dẫn ta đến gặp người...chỉ có người mới có thể tìm thấy con trai ta."
Hoàng Kỳ thầm nghĩ, một đứa trẻ có thể đến công đường báo cáo mà, việc gì phải phiền đến Thư Vân, nhưng xét việc đây là một đứa trẻ sơ sinh, làm bậc phụ huynh chắc chắn sẽ bất chấp tất cả. Hoàng Kỳ như sực nhớ ra điều gì đó, lập tức bảo vị kia:
"Huynh ở lại đây, ta sẽ đi tìm cốc chủ cho huynh, bọn ta sẽ tìm ra con của huynh, huynh đừng lo." - rồi hớt hải chạy về khách trọ.
Về đến nơi, Hoàng Kỳ chạy thẳng lên phòng Thư Vân, gấp gáp đập cửa uỳnh uỳnh.
"Cốc chủ, người mau ra đây, xảy ra chuyện rồi!!!"
Thư Vân từ tốn mở cửa phòng ra:
"Có chuyện gì mà ngươi tìm ta gấp vậy?"
"Người mau đi theo ta. Ta sẽ giải thích trên đường đi."
Cả ba người họ để lại Tịch Thư vẫn ngủ say trong phòng, khóa cửa lại để đảm bảo đứa trẻ này không chạy đi đâu gây chuyện. Hoàng Kỳ niệm chú phóng thư điểu lên không hóa đại rồi bảo hai người còn lại ngồi lên, Thư Vân hơi nhăn mặt nhẹ, có lẽ bởi vì không quen cưỡi một con chim như vậy.
"Ngươi nói đi. Chuyện này là chuyện gì?"
Hoàng Kỳ nói lại một lượt các suy luận và phỏng đoán của mình, từ chuyện cực phẩm tinh phách cho đến ngày sinh tháng đẻ của tiểu hài tử nhà An An, tỏ ra lo sợ rằng kẻ gian đã bắt được đứa trẻ ấy để hoàn thành trận quỷ. Thư điểu vỗ cánh chậm dần rồi hạ xuống một mảnh đất trống gần trận đồ. Cả ba người bọn họ chạy như phi đến nơi, kết giới vẫn rực đỏ như mấy ngày trước, những thây đồng nam đồng nữ cũng không có dấu hiệu đổi thay, duy chỉ có linh đàn ở giữa giờ đã có một đứa trẻ đỏ hỏn cuốn trong một chiếc chăn đỏ khóc thét chói tai, đứng bên cạnh là một kẻ mặc một bộ đồ đen, tóc tai rũ rượi che kín mặt đang cầm một nắm Thiên Mộc Tàng Hương, bàn tay tím tái, móng tay dài ngoằng sắc nhọn, hắn phẩy tay qua một phát, cả nắm hương cháy bừng bừng, hắn cắm nắm hương vào lư đồng rồi bế đứa trẻ lên dỗ dành:
"Bé con ngoan nào, suỵt suỵt, sẽ sớm qua thôi, tất cả những bi oan hồng trần này, ngươi sẽ không phải trả qua điều gì hết." - Rồi rút ra một chiếc kim châm dài cả tấc bằng sắt đen tuyền.
Hoàng Kỳ hét lớn:
"MAU DỪNG TAY!!!"
Kẻ kia khựng lại một chút rồi ngẩng lên, mái tóc hắn chỉ để lộ ra con mắt trái trắng dã vô hồn. Hoàng Kỳ ngạc nhiên: "Một quỷ lệnh?" rồi quay sang Thư Vân:
"Người mau vào kết giới ngăn hắn lại!"
Thư Vân lao đến kết giới nhưng bị xích quang tác động một chưởng đánh văng trở lại, ngã sõng soài trên mặt đất, khó nhọc kêu lên:
"Hắn...đã củng cố kết giới...ta không thâm nhập được." - Thư Vân nắm chặt hai lòng bàn tay
Hoàng Kỳ ngạc nhiên, nhìn thấy kim châm trong tay hắn, lo lắng đến cực độ, không được, không thể để hắn thành công. Hoàng Kỳ lúc ấy không còn khả năng phân tích tình hình nữa, bất chấp lao vào kết giới rồi cũng bị văng ra, nhưng bị thương nặng hơn Thư Vân rất nhiều. Đúng lúc ấy, con quỷ dơ kim châm lên cao rồi suỵt suỵt dỗ dành đứa trẻ:
"Đừng khóc nữa nào."
Đúng rằng tiếng khóc đã nín bặt ngay sau đó. Hắn đã tạo ra lỗ dẫn hồn thành công.
Hắn đặt đứa trẻ xuống tấm bùa lớn đã được trải sẵn, ngay lập tức một ánh sáng tím ngắt chiếu từ dưới mặt đất chiếu lên, xác đứa bé bay lơ lửng phát phát quang đỏ rực, Những thây xung quanh bắt đầu giật lắc điên loạn. Bởi đứa trẻ cuối cùng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, việc dẫn hồn rất nhanh gọn, có thể diễn ra ngay lập tức. Quỷ lệnh cười mất kiểm soát rồi biến mất. Xác của đứa trẻ sơ sinh bị không khí xé thành hàng ngàn miếng thịt nhỏ bay trong không không trung. Những bộ phận bị tách rời của mười hai đứa trẻ kia kết lại thành một tiểu quỷ thân thể mục rữa, tiểu quỷ hít một hơi lấy hết những miếng thịt sơ sinh vào trong thân thể, hai mắt phát sáng ra tia đỏ chết chóc, quỷ nhi bước đến từng thây đứa trẻ nhỏ nhất trong cả đám, cắn xé ăn uống một cách ngon lành. Hết thây này đến thây khác, không chừa lại kể cả một cục xương. Mỗi lần ăn xong một thây, quỷ nhi sẽ lớn lên gấp đôi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh sợ xanh mặt, ghê tởm cực độ. Riêng phần Hoàng Kỳ, hai mắt đục ngầu, hành động vô định, thần tính tiêu tán. Trong đầu hắn chỉ hiện lên hai chữ: "Do ta." Chỉ cần hắn không bỏ qua đứa trẻ ấy, chỉ cần hắn đến sớm hơn một chút, chỉ cần hắn không quá tự cao tự đại, thì tất thảy những bi kịch này đâu có xuất hiện. Đáng tiếc, sự tình tới nước này, không thể vãn hồi.
Quỷ nhi nói ra những tiếng đầu đời một cách méo xệch, tựa như có cả trăm nghìn giọng khác nhau: "Đói...mẹ ơi....đói!!!" rồi nhìn ba kẻ trước mặt, rống lên một tiếng tựa một con thú rồi lao như điên tới. Thư Vân nhanh chóng đứng dậy, động tác nhanh gọn đẩy Ôn Quýnh và Hoàng Kỳ ra một chỗ khác. Quỷ nhi bị cướp thức ăn, điên loạn lao đến chỗ Thư Vân, nhe nanh giương vuốt. Thư Vân làm động tác tay tạo thành một hình chữ thập vẽ vào không trung một đạo bạch quang ấn vào người quỷ nhi khiến nó đứng hình.
"Hai người mau chạy đi, di tản mọi người trong chấn. Ta ở đây giữ chân quỷ nhi."
Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh chạy bán sống bán chết đến chỗ Thư Điểu, bay một mạch về trấn để di tản mọi người. Chẳng bao lâu sau đó quỷ nhi do ngửi được mùi sinh khí, đã đuổi đánh Thư Vân lùi đến ngay sát hai người bọn họ. Những bậc phụ huynh mất con khi nhìn thấy quỷ nhi vì một lý do nào đấy mà òa khóc lao đến phía con quái vật ấy, báo hại Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh ra sức ngăn cản. Bọn họ đồng loạt gào thét:
"Con ta. Con của ta. Con ta về rồi." - Ám hồn thuật che mắt họ, khiến hình ảnh trong mắt lúc này chỉ là những đứa trẻ bé bỏng đáng thương đang nói:
"Cha, mẹ. Sao hai người không đi tìm con?".
"Con lạnh lắm...con rất khát...rất đói."
"Con có được về nhà nữa không?"
Tất thảy mấy chục người lao tới phía con quỷ, dang tay muốn ôm chặt con mình, chỉ nhận lại một cái ngoạm ngon lành. Quỷ nhi cắn đứt đầu từng người một rồi nhai rôm rốp, cười mãn nguyện. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng ấy lại càng kinh hãi chạy nháo nhào. Thư Vân lôi từ trong áo một lá bùa trống trơn, vẽ vào trong không khí những kí tự bùa phép, tay tựa như ngòi bút vạch ra hào quang khiến ký tự nhập vào lá bùa. Thư Vân bấp chấp lao tới quỷ nhi, dán bùa vào trán con quỷ khát máu. Quỷ nhi bỗng nhiên đứng khựng lại, thét lên một tiếng chói tai. Cả người nó tan ra thành một làn khói đục ngầu đỏ như máu rồi kết tụ lại thành một khối cầu. Tụ tán liên tục, dồn dập. Khối huyết cầu ngày một hỗn độn đến đỉnh điểm rồi tan hẳn vào không khí.
Tách.
Tách.
Trời đổ một cơn mưa rào, dân chúng run rẩy trong màn mưa, không tin vào những gì vừa chứng kiến.
Những ngày sau đấy Thư Vân dùng phép thuật củng cố lại làng mạc, xây lại từng khung cửa, cột nhà đã bị tàn phá. Mất mát về vật chất có thể dễ dàng được đền bù, nhưng mất mát về tinh thần thì không hề. Mọi người vẫn cảm nhận được sự ảm đạm sau cơn dư chấn của thảm kịch vừa qua, chẳng ai nói với ai một lời.
Ôn Quýnh ngỏ ý muốn rời đi, vì biết nơi này khá gần một nơi cô đang muốn lánh xa, không thể ở lại lâu. Hoàng Kỳ gợi ý:
"Chắc hẳn cô muốn rửa tay gác kiếm sớm đúng không? Hay đến chỗ tỷ tỷ ta đi... Có một lời của ta chắc chắn cô sẽ được đãi ngộ không tồi. Cuộc sống ở Thụy Khuê Bắc Hà thành cũng rất tốt, và xa nơi này."
"Đa tạ Hoàng công tử. Nếu vậy thì cảm phiền người rồi." - Ôn Quýnh bày tỏ lòng biết ơn
Ngày hôm sau Ôn Quýnh lên đường hướng về phương bắc, cầm trong tay một lá thư Hoàng Kỳ gửi đến cho Hư Vô.
—————-
Một tuần sau.
Tại một thành mạc oanh vũ hiện đại, nhà cửa bọc thép, xây quanh một tượng đá đầu hỏa lân khắc trên một đỉnh núi cao. Một công trình kì vĩ như vậy ắt chỉ có thể là Gia Định Đề Ngạn Phủ.
Một tên lính hớt hải chạy vào trong đại điện nơi Cường Bích đang duyệt tấu văn, trên tay đảo qua đảo lại hai viên học ngắn hình đầu kỳ lân một đen một đỏ:
"Cường Bích Tôn, có chuyện lớn xảy ra rồi!"
"Có chuyện gì mà phải báo đến ta?"
"Mạn bắc thành, có một con quỷ ăn thịt dân chúng. Hơn chục mạng người đã bị nó ăn sống. Cầu người đến xem xét."
Cường Bích phất áo, gắn đại đao vào sau lưng, phi đăm đăm như một cơn cuồng phong ra khỏi phủ. Thứ gì có thể động tới được hàng ngũ phòng thủ kiên cố của Gia Định? Cả thành Gia Định đều được phủ gai bọc thép, chịu được sức công phá của cả một đàn Bạch Tượng*, vậy mà thứ này có thể dễ dàng đi qua, quả không tầm thường.
*Bạch Tượng = voi trắng, một dạng thần thú có sức mạnh tương đối lớn ở Nã Giới.
"Tế đàn lập ra có nhiều mục đích. Thường là để hiệu triệu một nguồn năng lực. Linh lực? Loại lực gì? Ác linh ư?"
"Không sai. Cụ thể là loại ác linh gì?"
Hoàng Kỳ nhìn lại một lượt xung quanh.
"Quỷ nhi?"
Thư Vân cười nhẹ, tỏ ý hài lòng với câu trả lời của tiểu tử áo tím, xem ra hắn có những kiến thức sơ đẳng về Quỷ Trận.
"Thư Vân, liệu rằng ngươi có thể chuyển những tiểu thây này ra khỏi trận đàn này được không?"
"Từng thây này lại có một loại kết giới khác nhau, ngươi có để ý những chiếc bùa trên ngực chúng không? E rằng... ta cùng lắm chỉ có thể ra vào trận. Duy nhất mỗi mình kẻ dán bùa lên mới có khả năng khai ấn." - Thư Vân thở dài ngao ngán.
Hoàng Kỳ cau mày, tiếp tục quan sát kĩ lưỡng từng thi thể một, tự vấn liệu có cách nào giải trừ được loại bùa chú này. Tuy nhiên khi vừa chạm đến, bùa chú đỏ rực tỏa ra sức nóng tựa như một chảo dầu khiến đầu ngón tay của Hoàng Kỳ ngay lập tức bỏng rộp lên.
"Những đứa trẻ xung quanh nếu còn đầu thì sẽ có một vết thương trên trán, hình dạng giống như một lỗ kim vậy, nếu không nhầm thì đây là lỗ trích hồn*." - Hoàng Kỳ nhận xét.
*nơi trích xuất hồn phách
"Lỗ trích hồn khiến nạn nhân chết từ từ, không đau đớn, bởi vậy linh khí chỉ bị ép ra từ từ, đảm bảo lưu lượng vừa đủ, nếu có bất kỳ dấu hiệu nào bất ổn thì cũng có thể phản ứng ngay lập tức. Kẻ làm ra trận linh đàn này có lẽ không phải mới làm một lần. Các lỗ trích hồn trên trán thi thể rất gọn gẽ, tỉ mỉ, độ sâu đồng nhất. Cho thấy thủ pháp kẻ này rất dứt khoát, tỉ mỉ, chính là một kim đâm thẳng vào, không gớm tay." - Hoàng Kỳ cúi xuống dưới chân, để ý thấy một mẩu hương cháy xém, bèn cầm lên quan sát. Mùi hương không khét, phảng phất hương cỏ ngọt thanh, chỉ có thể là Thiên Mộc Tàng Hương. Đây là một thứ linh hương có tác dụng trấn an linh thức, nếu dùng nhiều sẽ có tác dụng là tê liệt hoàn toàn linh thức để điều khiển. Bây giờ trong đầu Hoàng Kỳ chỉ đau đáu một câu hỏi: Thứ còn thiếu ở đây là gì? Hay người còn thiếu ở đây là ai?
"Ta nghĩ rằng nơi này sẽ dành cho vật tế cuối cùng ở ngay giữa linh đàn." - Thư Vân nhận xét, tay bấm bấm tính toán qua lại "Là người, không phải vật." - Tựa như có thể đọc được suy nghĩ của Hoàng Kỳ mà trả lời.
Hoàng Kỳ trầm tư suy nghĩ. Tại sao thủ phạm không thực hiện trận đồ ngay? Có nghĩa rằng vật tế cuối cùng không hề dễ kiếm. Vậy hẳn phải là đỉnh cao của vật tế, một cực phẩm tinh phách chí âm chí dương. Nghĩa là bát tự thuần âm nhưng ngày sinh phải thuần dương. Người như vậy thiên hạ này đâu có nhiều. Muốn gặp được thì phải nhờ duyên, tu luyện tinh thâm, nhân vi đạt tới cảnh giới rất cao mới có thể định vị được, vô cùng tốn thời gian. Nếu đã chỉ chọn nạn nhân trong trấn đó thì chắc chắn hắn sẽ không đi đâu xa. Mà gần đây cũng không có chỗ để hắn tìm người, vậy chỉ có thể gói gọn trong trấn của Thư Vân. Để một trận đồ đạt hiệu quả cao thì phải thực hiện trong 49 ngày, tính từ ngày đứa trẻ đầu tiên mất tích, hôm nay đã ngày thứ 42, vậy còn một tuần nữa để tìm ra cực phẩm tinh phách. Để xem tinh phẩm của hung thủ cao, hay may mắn của Hoàng Kỳ cao hơn. Hoàng Kỳ đề nghị Thư Vân cùng mình quay về trấn, Thư Vân gật đầu nhẹ tỏ ý đồng tình.
Hai người họ đi cách trận đồ một cách rừng thì gặp Ôn Quýnh và Tịch Thư tại một con suối nhỏ đang nghịch đất đá. Tịch Thư tỏ vẻ mừng rỡ, chạy đến bên Thư Vân giật giật vạt áo trắng muốt, tỏ ý trách móc:
"Sao hai người đi lâu vậy? Có phải định để bọn ta chết ở đây không?"
"Đã nói là hai người về trước cơ mà? Sao lại ở đây?"
Ôn Quýnh chỉ ngượng ngùng gãi đầu e dè đáp:
"Hai người chúng ta...không biết đường về."
"Cũng không trách hai người. Huyền vũ sa đồ đều ở trong tay ta. Ta vô ý quá." - Hoàng Kỳ gãi đầu.
Tịch Thư đòi được cõng, Thư Vân liền khom người xuống, đưa hai tay ra đằng sau. Tịch Thư hớn hở trèo lên sau lưng Thư Vân. Đi được nửa đường, Tịch Thư đã ngủ ngon lành sau lưng Thư Vân, chẳng màng thế sự xung quanh. Ánh chiều nhập nhoạng tịch dương những tia nắng đỏ tía xuyên qua từng kẽ lá đổ lên bốn bóng hình chao nghiêng qua từng triền đồi khe suối.
Khi trở về đến trấn nhỏ, trời đã tối hẳn. Cả dãy phố được thắp sáng bởi đèn lồng lấp lánh đủ sắc màu, người qua kẻ lại tấp nập, tuy nhiên những biểu tượng rắn in xuống đường đi trong sắc xanh đỏ ẩn hiện có hơi quỷ dị đối với Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh.
Đường quay trở lại phủ có hơi xa, Tịch Thư tỉnh dậy thì kêu đói bụng cho nên họ quyết định ở lại trong trấn dùng bữa và nghỉ ngơi. Hoàng Kỳ ngồi phịch xuống ghế, lấy tay quạt quạt xua tan cơn nóng rồi hô lớn: "Tiểu nhị đâu?". Thư Vân phủi phủi ghế gỗ rồi đặt Tịch Thư xuống, từ tốn tự kéo ghế cho mình rồi an tọa. Từng hành động tuy nhỏ nhưng hết sức khiết phích thanh lịch khiến Ôn Quýnh không thể rời mắt. Sau ba tiếng gọi nóng giận của Hoàng Kỳ thì tiểu nhị từ sau bếp hớt hải chạy tới, cẩn trọng hành lễ với Thư Vân rồi cúi đầu xin lỗi những người còn lại. Hoàng Kỳ chỉ than vãn: "Bổn thiếu gia ta đói quắn quéo cả bụng vào rồi mà các người lại để ta mất kiên nhẫn như vậy! Quán các người có gì đặc biệt?"
"Khách quan thứ lỗi, hôm nay bếp của chúng tiểu nhân hơi đông cho nên không ra kịp. Mong khách quan lượng thứ. Tệ quán không có gì đặc biệt, chỉ đặc biệt ở chỗ món gì cũng có."
"Làm gì có chuyện đó được. Vùng này ở nơi xa xôi. Không thể có chuyện món gì các người cũng có."
"Nếu khách quan không tin, xin cứ kể tên một món, tiểu nhân sẽ mang lên ngay."
"Hmmm...chả giò tôm hùm?"
"Có!"
"Cơm lam?"
"Các vị cứ đùa. Đương nhiên là có ạ."
"Canh ngó sen hầm sườn non?"
"Có ạ."
"Nhộng rang mật mía?"
"Có ạ."
"Bún đậu riêu ốc."
"Có ạ."
*Sau 7749 món ăn*
"Thịt chó???"
"Cái này...thì không. Ai lại ăn thịt chó cơ chứ?"
"Haha, ta biết ngay mà. Nhưng mà ta không ăn. Ta chỉ thấy có người ăn thôi." Tự dưng nghe thấy giọng Khương Diệp văng vẳng: "Ngươi định ăn thịt đồng loại hay gì?" rồi tự mình lầm bầm: "Đồng loại cái con khỉ." rồi lấy tay khơ khơ.
Ba người còn lại chỉ nhìn Hoàng Kỳ với một ánh mắt...kì thị.
Bữa cơm ấy có đến mười món, món nào món nấy cũng đầy ăm ắp thơm phức. Đồ ăn vừa lên hết Hoàng Kỳ đã vùi mặt vào ăn như không có ngày mai. Khi hắn gắp đến miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng trên đĩa cũng là lúc hắn nuốt vào bụng mình miếng "liêm sỉ" còn yếu ớt sót lại. Sau đó họ ăn hoa quả và dùng trà tráng miệng. Hoàng Kỳ xoa xoa cái bụng đã căng tròn rồi cười mãn nguyện. Vừa hay có một nữ tử bước đến bàn của bốn người họ với chiếc bụng bầu tròn lẳn được phu quân dìu tới, có lẽ là gần sinh:
"Tiểu nữ An An và phu quân bái kiến Thư Vân cốc chủ." - An An khó nhọc cúi người hành lễ.
"Không cần khiên cưỡng hành lễ với ta. Nhìn bộ dạng ngươi, chắc hẳn sắp đến ngày sinh rồi, ngươi thấy sao?"
"Cảm tạ người đã quan tâm, nhờ phúc của tiên nhân mà tiểu nữ mang bầu đứa trẻ này rất an nhàn không ốm nghén gì." - An An cười rạng rỡ, nhìn phu quân, đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc.
"Là ông trời ban phúc. Ta đâu có công trạng gì. Chúc hai người mẹ tròn con vuông. À ta có thứ này muốn tặng đứa bé" - Thư Vân lấy từ trong tay áo một chiếc lắc chân bằng bạc, chạm khắc hình rồng bay trong mây quấn một sợi chỉ ngũ sắc xung quanh - "Thứ này sẽ mang đến may mắn và bảo hộ cho con hai ngươi."
"Đa tạ cốc chủ." - An An và phu quân rối rít cảm ơn.
Trước khi rời đi nữ tử còn tặng cho Tịch Thư một giỏ kẹo nhỏ, bên trong là những viên kẹo trong suốt đủ sắc màu thơm phúc. Tịch Thư quay sang Ôn Quýnh:
"Tỷ chọn lấy vài viên đi!"
"Vậy ta lấy viên màu xanh lá này nha!"
"Ê sao không cho ta vậy?" - Hoàng Kỳ tỏ ra bất bình
"Ta quen biết gì ngươi?" - Tịch Thư lạnh nhạt đáp
"Ta quen người trước mà..." - Hoàng Kỳ phụng phịu
Thư Vân lấy vạt áo, che miệng cười hiền.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Kỳ dậy từ rất sớm vốn vì cả đêm trằn trọc không ngủ được do mải suy nghĩ về trận đồ, cách duy nhất bây giờ có lẽ là chạy quanh cái trấn này, gõ cửa từng nhà để hỏi con cái nhà đó sinh ngày nào, giờ nào.
Vì một lý do nào đó sáng sớm hôm nay lại se lạnh hơn thường nhật, hà nhẹ một hơi có thể kết thể kết thành một màng khói trắng tinh. Hoàng Kỳ lấy từ trong túi càn khôn một tấm áo bào làm từ lông sói nhuộm màu tím pha ánh bạc, ở viền áo thêu hoa văn liên hoa xám bạc tinh xảo, choàng lên mình rồi bước ra khỏi khách phòng. Định bụng gọi những người còn lại dậy nhưng thiết nghĩ trời hẵng còn sớm, cứ để cho bọn họ ngủ, hôm qua cũng là một ngày dài rồi.
Nhìn thấy một sạp bánh bao nhỏ ở ven đường, Hoàng công tử xà lại gần rồi hỏi mua bánh bao. Tuy nhiên khi người bán hàng vừa báo giá, y sực nhớ ra mình chẳng có đồng nào trong người ngoài tiền tệ của Nã giới, nhiều nhưng hoàn toàn vô dụng ở đây. Chợt nhanh trí nghĩ ra một lý do:
"Bánh này ta mua cho Thư Vân cốc chủ, ngươi bỏ vào túi đi."
"À bánh cho cốc chủ ư. Công tử cứ cầm lấy, không phải trả tiền đâu." - Ông lão bán bánh hồ hởi nói.
Hoàng Kỳ cảm ơn rồi bước đi, nhoẻn miệng cười khà khà khà tỏ vẻ đắc trí. Đến một góc chợ thì gặp thấy vị phu quân của An An cô nương ngày hôm qua đang hớt hải mua đồ:
"Lão bá có thể bán hàng nhanh tay lên không? Vợ ta hôm nay vừa mới sinh, những đồ này ta cần rất gấp."
Hoàng Kỳ đi tới chào hỏi:
"Chào huynh, hôm qua thấy huynh và phu nhân còn mang bụng bầu tới hành lễ với cốc chủ, hôm nay đã sinh rồi sao? Xin hỏi là nam nhi hay nữ nhi vậy?"
"Haha, chào huynh. Đúng vậy, phu nhân ta sinh sớm hơn dự kiến, nhưng được giờ rất đẹp, một bé trai kháu khỉnh."
"Giờ đẹp là giờ gì vậy?"
"Là Thần Thì Tứ Khắc*, đại cát đại cát. Ta phải về ngay đây, cảm ơn huynh đã hỏi thăm, mong huynh chuyển lời cảm ơn của ta đến cốc chủ." - Dứt lời người đó đã hớt hải chạy đi.
*Khoảng 9h sáng - giờ Thìn, ý nói thời (giờ) được Thần linh phù hộ, khắc được tứ (ban) cho
Hoàng Kỳ nhẩm nhẩm tính tính:
"Hôm nay ngày 9, tháng 9 của tháng. Hmmm..đứa trẻ này...dương bạo nhỉ nhưng tiếc lại bát tự thuần âm, tưởng tốt mà không tốt lắm,... ơ nhưng mà,...thế chẳng phải là một cực phẩm tinh phách hay sao?? Mà một đứa bé như vậy, chắc là không sao đâu nhỉ. Tuổi tính ra đã đâu tròn một tuổi." - Hoàng Kỳ tự nhủ rồi tặc lưỡi, nhét bánh bao vào mồm ăn rồi đi tiếp. Thực ra không phải là không hoài nghi, nhưng theo các sách vở mà Hoàng Kỳ coi cọp từ các đạo trưởng ở Liên Sơn, hắn chưa thấy có quyển nào nói về dùng trẻ sơ sinh tế đàn. Thôi thì cứ đặt tạm một dấu chấm hỏi ở bé trai kia, đi tìm thêm người đã rồi tính sau.
Cả 6 ngày đằng đẵng trôi qua, chẳng có lấy một ai khớp với tiêu chí mà Hoàng Kỳ đang tìm kiếm. Gõ nát cửa cả trấn, điều tra nhân khẩu ngày sinh tháng đẻ của từng người một, cẩn thận ghi chép lại. Dù có cực phẩm tinh phách cũng chỉ là một lão bá đã ngoài ngũ tuần.
Danh sách cứ một ngày một dài chẳng có dấu hiệu dừng lại, đến một lúc Hoàng Kỳ đã ôm trên mình cả một cuộn giấy dài lê lết đi trên đường, nhưng chẳng tìm ra một cực phẩm tinh phách nào nữa. Ôn Quýnh cô nương là đại vệ của Mạnh Thị, chắc chắn xử lý những chuyện này sẽ mau lẹ, gọn gàng hơn, tuy nhiên kể cả có như vậy thì kết quả cũng chẳng hề khá khẩm hơn là bao.
Sự lê lết uể oải của Hoàng Kỳ bị xua tan ngay lập tức bởi một tiếng khóc tru ai oán xé ruột xé gan phát ra từ một căn nhà cách đó không xa
"Con ta đâu??? Ahhhhhhhhhhh Con ta đâu? Các người để con của ta ở đâu?????"
Bản tính nhiều chuyện của Hoàng Kỳ kéo y đến gần với tiếng kêu khóc ai oán thảm thiết ấy. Ló đầu vào sau cánh cổng mở toang, Hoàng Kỳ chứng kiến một cảnh tượng rất đỗi bi thương, là An An cô nương, tay còn ôm một chiếc chăn đỏ chót tựa đang bồng đang bế trên tay một tiểu hài tử, nhưng không có gì hết. Tròng mắt cô nương ấy co thắt lại, tơ máu nổi lên đầy oán hận. Phu quân của An An đang tra khảo từng gia nô một, căm phẫn lao phăm phăm ra ngoài, vừa hay va phải Hoàng Kỳ đang đứng lấp ló ở cửa.
"Vị huynh đài, nhà huynh xảy ra chuyện gì vậy?" - Hoàng Kỳ gặng hỏi.
"Con trai ta...biến mất rồi! Huynh biết Thư Vân cốc chủ đang ở đâu đúng không? Dẫn ta đến gặp người...chỉ có người mới có thể tìm thấy con trai ta."
Hoàng Kỳ thầm nghĩ, một đứa trẻ có thể đến công đường báo cáo mà, việc gì phải phiền đến Thư Vân, nhưng xét việc đây là một đứa trẻ sơ sinh, làm bậc phụ huynh chắc chắn sẽ bất chấp tất cả. Hoàng Kỳ như sực nhớ ra điều gì đó, lập tức bảo vị kia:
"Huynh ở lại đây, ta sẽ đi tìm cốc chủ cho huynh, bọn ta sẽ tìm ra con của huynh, huynh đừng lo." - rồi hớt hải chạy về khách trọ.
Về đến nơi, Hoàng Kỳ chạy thẳng lên phòng Thư Vân, gấp gáp đập cửa uỳnh uỳnh.
"Cốc chủ, người mau ra đây, xảy ra chuyện rồi!!!"
Thư Vân từ tốn mở cửa phòng ra:
"Có chuyện gì mà ngươi tìm ta gấp vậy?"
"Người mau đi theo ta. Ta sẽ giải thích trên đường đi."
Cả ba người họ để lại Tịch Thư vẫn ngủ say trong phòng, khóa cửa lại để đảm bảo đứa trẻ này không chạy đi đâu gây chuyện. Hoàng Kỳ niệm chú phóng thư điểu lên không hóa đại rồi bảo hai người còn lại ngồi lên, Thư Vân hơi nhăn mặt nhẹ, có lẽ bởi vì không quen cưỡi một con chim như vậy.
"Ngươi nói đi. Chuyện này là chuyện gì?"
Hoàng Kỳ nói lại một lượt các suy luận và phỏng đoán của mình, từ chuyện cực phẩm tinh phách cho đến ngày sinh tháng đẻ của tiểu hài tử nhà An An, tỏ ra lo sợ rằng kẻ gian đã bắt được đứa trẻ ấy để hoàn thành trận quỷ. Thư điểu vỗ cánh chậm dần rồi hạ xuống một mảnh đất trống gần trận đồ. Cả ba người bọn họ chạy như phi đến nơi, kết giới vẫn rực đỏ như mấy ngày trước, những thây đồng nam đồng nữ cũng không có dấu hiệu đổi thay, duy chỉ có linh đàn ở giữa giờ đã có một đứa trẻ đỏ hỏn cuốn trong một chiếc chăn đỏ khóc thét chói tai, đứng bên cạnh là một kẻ mặc một bộ đồ đen, tóc tai rũ rượi che kín mặt đang cầm một nắm Thiên Mộc Tàng Hương, bàn tay tím tái, móng tay dài ngoằng sắc nhọn, hắn phẩy tay qua một phát, cả nắm hương cháy bừng bừng, hắn cắm nắm hương vào lư đồng rồi bế đứa trẻ lên dỗ dành:
"Bé con ngoan nào, suỵt suỵt, sẽ sớm qua thôi, tất cả những bi oan hồng trần này, ngươi sẽ không phải trả qua điều gì hết." - Rồi rút ra một chiếc kim châm dài cả tấc bằng sắt đen tuyền.
Hoàng Kỳ hét lớn:
"MAU DỪNG TAY!!!"
Kẻ kia khựng lại một chút rồi ngẩng lên, mái tóc hắn chỉ để lộ ra con mắt trái trắng dã vô hồn. Hoàng Kỳ ngạc nhiên: "Một quỷ lệnh?" rồi quay sang Thư Vân:
"Người mau vào kết giới ngăn hắn lại!"
Thư Vân lao đến kết giới nhưng bị xích quang tác động một chưởng đánh văng trở lại, ngã sõng soài trên mặt đất, khó nhọc kêu lên:
"Hắn...đã củng cố kết giới...ta không thâm nhập được." - Thư Vân nắm chặt hai lòng bàn tay
Hoàng Kỳ ngạc nhiên, nhìn thấy kim châm trong tay hắn, lo lắng đến cực độ, không được, không thể để hắn thành công. Hoàng Kỳ lúc ấy không còn khả năng phân tích tình hình nữa, bất chấp lao vào kết giới rồi cũng bị văng ra, nhưng bị thương nặng hơn Thư Vân rất nhiều. Đúng lúc ấy, con quỷ dơ kim châm lên cao rồi suỵt suỵt dỗ dành đứa trẻ:
"Đừng khóc nữa nào."
Đúng rằng tiếng khóc đã nín bặt ngay sau đó. Hắn đã tạo ra lỗ dẫn hồn thành công.
Hắn đặt đứa trẻ xuống tấm bùa lớn đã được trải sẵn, ngay lập tức một ánh sáng tím ngắt chiếu từ dưới mặt đất chiếu lên, xác đứa bé bay lơ lửng phát phát quang đỏ rực, Những thây xung quanh bắt đầu giật lắc điên loạn. Bởi đứa trẻ cuối cùng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, việc dẫn hồn rất nhanh gọn, có thể diễn ra ngay lập tức. Quỷ lệnh cười mất kiểm soát rồi biến mất. Xác của đứa trẻ sơ sinh bị không khí xé thành hàng ngàn miếng thịt nhỏ bay trong không không trung. Những bộ phận bị tách rời của mười hai đứa trẻ kia kết lại thành một tiểu quỷ thân thể mục rữa, tiểu quỷ hít một hơi lấy hết những miếng thịt sơ sinh vào trong thân thể, hai mắt phát sáng ra tia đỏ chết chóc, quỷ nhi bước đến từng thây đứa trẻ nhỏ nhất trong cả đám, cắn xé ăn uống một cách ngon lành. Hết thây này đến thây khác, không chừa lại kể cả một cục xương. Mỗi lần ăn xong một thây, quỷ nhi sẽ lớn lên gấp đôi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh sợ xanh mặt, ghê tởm cực độ. Riêng phần Hoàng Kỳ, hai mắt đục ngầu, hành động vô định, thần tính tiêu tán. Trong đầu hắn chỉ hiện lên hai chữ: "Do ta." Chỉ cần hắn không bỏ qua đứa trẻ ấy, chỉ cần hắn đến sớm hơn một chút, chỉ cần hắn không quá tự cao tự đại, thì tất thảy những bi kịch này đâu có xuất hiện. Đáng tiếc, sự tình tới nước này, không thể vãn hồi.
Quỷ nhi nói ra những tiếng đầu đời một cách méo xệch, tựa như có cả trăm nghìn giọng khác nhau: "Đói...mẹ ơi....đói!!!" rồi nhìn ba kẻ trước mặt, rống lên một tiếng tựa một con thú rồi lao như điên tới. Thư Vân nhanh chóng đứng dậy, động tác nhanh gọn đẩy Ôn Quýnh và Hoàng Kỳ ra một chỗ khác. Quỷ nhi bị cướp thức ăn, điên loạn lao đến chỗ Thư Vân, nhe nanh giương vuốt. Thư Vân làm động tác tay tạo thành một hình chữ thập vẽ vào không trung một đạo bạch quang ấn vào người quỷ nhi khiến nó đứng hình.
"Hai người mau chạy đi, di tản mọi người trong chấn. Ta ở đây giữ chân quỷ nhi."
Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh chạy bán sống bán chết đến chỗ Thư Điểu, bay một mạch về trấn để di tản mọi người. Chẳng bao lâu sau đó quỷ nhi do ngửi được mùi sinh khí, đã đuổi đánh Thư Vân lùi đến ngay sát hai người bọn họ. Những bậc phụ huynh mất con khi nhìn thấy quỷ nhi vì một lý do nào đấy mà òa khóc lao đến phía con quái vật ấy, báo hại Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh ra sức ngăn cản. Bọn họ đồng loạt gào thét:
"Con ta. Con của ta. Con ta về rồi." - Ám hồn thuật che mắt họ, khiến hình ảnh trong mắt lúc này chỉ là những đứa trẻ bé bỏng đáng thương đang nói:
"Cha, mẹ. Sao hai người không đi tìm con?".
"Con lạnh lắm...con rất khát...rất đói."
"Con có được về nhà nữa không?"
Tất thảy mấy chục người lao tới phía con quỷ, dang tay muốn ôm chặt con mình, chỉ nhận lại một cái ngoạm ngon lành. Quỷ nhi cắn đứt đầu từng người một rồi nhai rôm rốp, cười mãn nguyện. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng ấy lại càng kinh hãi chạy nháo nhào. Thư Vân lôi từ trong áo một lá bùa trống trơn, vẽ vào trong không khí những kí tự bùa phép, tay tựa như ngòi bút vạch ra hào quang khiến ký tự nhập vào lá bùa. Thư Vân bấp chấp lao tới quỷ nhi, dán bùa vào trán con quỷ khát máu. Quỷ nhi bỗng nhiên đứng khựng lại, thét lên một tiếng chói tai. Cả người nó tan ra thành một làn khói đục ngầu đỏ như máu rồi kết tụ lại thành một khối cầu. Tụ tán liên tục, dồn dập. Khối huyết cầu ngày một hỗn độn đến đỉnh điểm rồi tan hẳn vào không khí.
Tách.
Tách.
Trời đổ một cơn mưa rào, dân chúng run rẩy trong màn mưa, không tin vào những gì vừa chứng kiến.
Những ngày sau đấy Thư Vân dùng phép thuật củng cố lại làng mạc, xây lại từng khung cửa, cột nhà đã bị tàn phá. Mất mát về vật chất có thể dễ dàng được đền bù, nhưng mất mát về tinh thần thì không hề. Mọi người vẫn cảm nhận được sự ảm đạm sau cơn dư chấn của thảm kịch vừa qua, chẳng ai nói với ai một lời.
Ôn Quýnh ngỏ ý muốn rời đi, vì biết nơi này khá gần một nơi cô đang muốn lánh xa, không thể ở lại lâu. Hoàng Kỳ gợi ý:
"Chắc hẳn cô muốn rửa tay gác kiếm sớm đúng không? Hay đến chỗ tỷ tỷ ta đi... Có một lời của ta chắc chắn cô sẽ được đãi ngộ không tồi. Cuộc sống ở Thụy Khuê Bắc Hà thành cũng rất tốt, và xa nơi này."
"Đa tạ Hoàng công tử. Nếu vậy thì cảm phiền người rồi." - Ôn Quýnh bày tỏ lòng biết ơn
Ngày hôm sau Ôn Quýnh lên đường hướng về phương bắc, cầm trong tay một lá thư Hoàng Kỳ gửi đến cho Hư Vô.
—————-
Một tuần sau.
Tại một thành mạc oanh vũ hiện đại, nhà cửa bọc thép, xây quanh một tượng đá đầu hỏa lân khắc trên một đỉnh núi cao. Một công trình kì vĩ như vậy ắt chỉ có thể là Gia Định Đề Ngạn Phủ.
Một tên lính hớt hải chạy vào trong đại điện nơi Cường Bích đang duyệt tấu văn, trên tay đảo qua đảo lại hai viên học ngắn hình đầu kỳ lân một đen một đỏ:
"Cường Bích Tôn, có chuyện lớn xảy ra rồi!"
"Có chuyện gì mà phải báo đến ta?"
"Mạn bắc thành, có một con quỷ ăn thịt dân chúng. Hơn chục mạng người đã bị nó ăn sống. Cầu người đến xem xét."
Cường Bích phất áo, gắn đại đao vào sau lưng, phi đăm đăm như một cơn cuồng phong ra khỏi phủ. Thứ gì có thể động tới được hàng ngũ phòng thủ kiên cố của Gia Định? Cả thành Gia Định đều được phủ gai bọc thép, chịu được sức công phá của cả một đàn Bạch Tượng*, vậy mà thứ này có thể dễ dàng đi qua, quả không tầm thường.
*Bạch Tượng = voi trắng, một dạng thần thú có sức mạnh tương đối lớn ở Nã Giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất