Chương 2
Phương Trập hôn nhẹ lên đôi môi Nguyên Ngọc, khẽ nói:"Đây là cách chào giữa đôi bạn cực thân thiết."
"Nhưng cậu chỉ có thể áp dụng với tôi thôi, biết chưa nào?"
Nguyên Ngọc ngơ ngác sờ môi, nghe câu này của Phương Trập đầu nhỏ của cậu khẽ xoay chuyển, rồi thấy nó quá phức tạp cậu liền từ bỏ nghĩ tiếp, dù sao lời Phương Trập nói luôn đúng, cậu nghe theo là được.
Phương Trập tiếp tục dẫn (dụ) dắt (dỗ) Nguyên Ngọc:"Đây là hành động cảm ơn."
Anh kéo eo Nguyên Ngọc dính sát vào người mình, đôi môi hai người chạm nhau, anh cạy môi cậu ra, môi răng quấn quýt.
"Ưm...."
Nguyên Ngọc nhíu mi, không thích ứng kịp.
Tiết tấu vốn đang nhẹ nhàng, đột nhiên cậu lại rên một tiếng khiến Phương Trập phát hoả. Môi lưỡi khăng khít, nụ hôn nóng bỏng khó kìm chế.
Lúc đầu Nguyên Ngọc thấy lạ lẫm không thể thích ứng được, rồi dần dần bị tiết tấu nồng cháy lôi cuốn.
Hôn rồi lại hôn, Nguyên Ngọc mới nếm trải mùi vị hôn lưỡi sao có thể chịu lâu vậy được? Cậu cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi.
Vậy là cậu phản kháng vỗ vỗ vai Phương Trập, mông cũng vặn vẹo muốn nhấc lên.
Cặp mông tròn trịa căng mẩy của Nguyên Ngọc không chịu yên phận, vô tình cọ xát vào 'cậu em' đang nửa cương của Phương Trập.
Phương Trập rút đầu lưỡi ra, trước khi buông tha đôi môi cậu còn dùng dằng liếm môi dưới cậu rồi cắn xuống.
"Ư...!"
Nguyên Ngọc trừng mắt, vừa giận dỗi vừa không hiểu.
Phương Trập buông cậu ra, vuốt ve chiếc vì cái hôn nồng nhiệt mà mềm nhũn của Nguyên Ngọc, bàn tay anh lần mò lên da thịt mịn màng đó, thoăn thoắt chui xuống chiếc quần đùi cậu, bàn tay to nắm lấy 'cậu nhỏ'' đang ngẩng đầu, xoa nắn, ấn bóp.
"Đừng..."
Bị nắm lấy điểm nhạy cảm, Nguyên Ngọc căng eo trong thoáng chốc rồi lại mềm oặt gục đầu lên vai Phương Trập.
"Cậu cứng rồi, tôi giúp cậu bắn."
Phương Trập khẽ thì thầm bên tai Nguyên Ngọc, bờ môi chạm nhẹ lên vành tai đã nóng bừng này.
Trong phòng ký túc xá thanh vắng chỉ có hai con người còn ở thì lại đang dán sát nhau an ủi.
Sẽ rất bình thường nếu cùng là con trai giúp nhau giải quyết vấn đề mà bạn nam nào cũng có, nhưng đằng này, bạn nam trông có vẻ nhỏ nhắn hơn nọ lại trần trụi thân dưới banh chân trên đùi một bạn nam trông cao ráo hơn mình, đuôi mắt đỏ ửng ướt át, vừa thở dốc vừa rên rỉ.
Bạn nam nhỏ con hơn cuối cùng đã xuất tinh nhưng người còn lại thì chưa. Thanh niên bóp mông bạn nam đang mềm nhũn trong lòng mình, thì thầm vài lời.
Bạn nam đỏ mặt, vừa nhìn quanh quất trong phòng ký túc xá vừa cự nự xoay người đi xuống, chân trần chạm đất, 2 tay chống lên mặt bàn rồi chậm chạp nhếch cặp mông tròn lẳn.
Vạt áo ngủ cũng không che nổi mông cậu.
Phương Trập hít sâu, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chặp vào một chỗ nho nhỏ và hồng hào nào đó, anh đứng dậy, nhét 'cậu em' đã cứng đến sắp nổ tung của mình vào đùi non Nguyên Ngọc.
"Kẹp chặt."
Tiếng nói trầm thấp, khàn khàn nhiễm dục đầy tính khiêu gợi của đàn ông mới trưởng thành.
Nguyên Ngọc không hiểu sao bỗng xấu hổ, trái tim đập thình thịch.
Phương Trập nắm eo Nguyên Ngọc, thở dốc thúc hông, 'cậu em' của anh được đùi non Nguyên Ngọc kẹp chặt, theo đó ma sát với 'cậu nhỏ' của Nguyên Ngọc. Nhìn từ phía sau, giống như Phương Trập đang thật sự đi vào trong Nguyên Ngọc vậy.
Cả hai dây dưa một lúc lâu, đến khi xử lý mọi chuyện xong xuôi thì đã qua 1 tiết giảng rồi.
Khi ngồi vào lớp học, Nguyên Ngọc hoang mang nhớ lại chuyện buổi sáng, lúc đầu là cậu nhờ Phương Trập làm giúp luận văn rồi được Phương Trập dạy cách đền đáp cảm ơn gì đó, sau đó thì...
Nhưng tại sao lại làm đến chuyện đó chứ?
Nguyên Ngọc ôm mặt, vành tai trắng trẻo đỏ bừng.
Vì quấn lấy nhau quá lâu cuối cùng làm lỡ một tiết học rồi.
Cậu không hiểu nhiều lắm, nhưng cứ nghĩ đến chuyện thân mật giải quyết giữa anh em bạn thân này là cậu cứ thấy xấu hổ không thôi.
"Nhưng cậu chỉ có thể áp dụng với tôi thôi, biết chưa nào?"
Nguyên Ngọc ngơ ngác sờ môi, nghe câu này của Phương Trập đầu nhỏ của cậu khẽ xoay chuyển, rồi thấy nó quá phức tạp cậu liền từ bỏ nghĩ tiếp, dù sao lời Phương Trập nói luôn đúng, cậu nghe theo là được.
Phương Trập tiếp tục dẫn (dụ) dắt (dỗ) Nguyên Ngọc:"Đây là hành động cảm ơn."
Anh kéo eo Nguyên Ngọc dính sát vào người mình, đôi môi hai người chạm nhau, anh cạy môi cậu ra, môi răng quấn quýt.
"Ưm...."
Nguyên Ngọc nhíu mi, không thích ứng kịp.
Tiết tấu vốn đang nhẹ nhàng, đột nhiên cậu lại rên một tiếng khiến Phương Trập phát hoả. Môi lưỡi khăng khít, nụ hôn nóng bỏng khó kìm chế.
Lúc đầu Nguyên Ngọc thấy lạ lẫm không thể thích ứng được, rồi dần dần bị tiết tấu nồng cháy lôi cuốn.
Hôn rồi lại hôn, Nguyên Ngọc mới nếm trải mùi vị hôn lưỡi sao có thể chịu lâu vậy được? Cậu cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi.
Vậy là cậu phản kháng vỗ vỗ vai Phương Trập, mông cũng vặn vẹo muốn nhấc lên.
Cặp mông tròn trịa căng mẩy của Nguyên Ngọc không chịu yên phận, vô tình cọ xát vào 'cậu em' đang nửa cương của Phương Trập.
Phương Trập rút đầu lưỡi ra, trước khi buông tha đôi môi cậu còn dùng dằng liếm môi dưới cậu rồi cắn xuống.
"Ư...!"
Nguyên Ngọc trừng mắt, vừa giận dỗi vừa không hiểu.
Phương Trập buông cậu ra, vuốt ve chiếc vì cái hôn nồng nhiệt mà mềm nhũn của Nguyên Ngọc, bàn tay anh lần mò lên da thịt mịn màng đó, thoăn thoắt chui xuống chiếc quần đùi cậu, bàn tay to nắm lấy 'cậu nhỏ'' đang ngẩng đầu, xoa nắn, ấn bóp.
"Đừng..."
Bị nắm lấy điểm nhạy cảm, Nguyên Ngọc căng eo trong thoáng chốc rồi lại mềm oặt gục đầu lên vai Phương Trập.
"Cậu cứng rồi, tôi giúp cậu bắn."
Phương Trập khẽ thì thầm bên tai Nguyên Ngọc, bờ môi chạm nhẹ lên vành tai đã nóng bừng này.
Trong phòng ký túc xá thanh vắng chỉ có hai con người còn ở thì lại đang dán sát nhau an ủi.
Sẽ rất bình thường nếu cùng là con trai giúp nhau giải quyết vấn đề mà bạn nam nào cũng có, nhưng đằng này, bạn nam trông có vẻ nhỏ nhắn hơn nọ lại trần trụi thân dưới banh chân trên đùi một bạn nam trông cao ráo hơn mình, đuôi mắt đỏ ửng ướt át, vừa thở dốc vừa rên rỉ.
Bạn nam nhỏ con hơn cuối cùng đã xuất tinh nhưng người còn lại thì chưa. Thanh niên bóp mông bạn nam đang mềm nhũn trong lòng mình, thì thầm vài lời.
Bạn nam đỏ mặt, vừa nhìn quanh quất trong phòng ký túc xá vừa cự nự xoay người đi xuống, chân trần chạm đất, 2 tay chống lên mặt bàn rồi chậm chạp nhếch cặp mông tròn lẳn.
Vạt áo ngủ cũng không che nổi mông cậu.
Phương Trập hít sâu, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chặp vào một chỗ nho nhỏ và hồng hào nào đó, anh đứng dậy, nhét 'cậu em' đã cứng đến sắp nổ tung của mình vào đùi non Nguyên Ngọc.
"Kẹp chặt."
Tiếng nói trầm thấp, khàn khàn nhiễm dục đầy tính khiêu gợi của đàn ông mới trưởng thành.
Nguyên Ngọc không hiểu sao bỗng xấu hổ, trái tim đập thình thịch.
Phương Trập nắm eo Nguyên Ngọc, thở dốc thúc hông, 'cậu em' của anh được đùi non Nguyên Ngọc kẹp chặt, theo đó ma sát với 'cậu nhỏ' của Nguyên Ngọc. Nhìn từ phía sau, giống như Phương Trập đang thật sự đi vào trong Nguyên Ngọc vậy.
Cả hai dây dưa một lúc lâu, đến khi xử lý mọi chuyện xong xuôi thì đã qua 1 tiết giảng rồi.
Khi ngồi vào lớp học, Nguyên Ngọc hoang mang nhớ lại chuyện buổi sáng, lúc đầu là cậu nhờ Phương Trập làm giúp luận văn rồi được Phương Trập dạy cách đền đáp cảm ơn gì đó, sau đó thì...
Nhưng tại sao lại làm đến chuyện đó chứ?
Nguyên Ngọc ôm mặt, vành tai trắng trẻo đỏ bừng.
Vì quấn lấy nhau quá lâu cuối cùng làm lỡ một tiết học rồi.
Cậu không hiểu nhiều lắm, nhưng cứ nghĩ đến chuyện thân mật giải quyết giữa anh em bạn thân này là cậu cứ thấy xấu hổ không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất