Chương 1: Công trình hy vọng Lăng Tiêu
Sáng tinh mơ, đỉnh núi Hải Giác mờ hơi sương, giống như đang chìm trong mây mù.
Giữa những lùm cây lộ ra một nửa khoảng đất bằng phẳng, đây cũng là nơi tọa lạc của công viên giải trí Hải Giác, công viên này đã có hai mươi năm tuổi, là tuổi thơ của không ít dân chúng vùng Đông Hải, nhưng bây giờ khách tới thăm quan ngày một vãn đi.
Đoàn Giai Trạch kéo vali đứng trước công viên, đưa mắt nhìn lên đu quay khổng lồ, lại dời đường nhìn từ chú bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài qua vườn bách thú Hải Giác vừa nhỏ lại vừa xập xệ cách đó chưa tới một trăm mét, gương mặt tuấn tú trở nên siêu thốn.
Tuy cùng tên “Hải Giác”, nhưng vườn bách thú này không có chút liên quan gì tới công viên giải trí Hải Giác cả.
Đoàn Giai Trạch nhớ mang máng, vườn bách thú này mới được xây dựng chưa đầy năm năm, là công viên tư nhân, ăn hôi khách tới thăm quan từ công viên giải trí Hải Giác bên cạnh, chứ không có bất cứ liên quan gì với nhau, giống như Bắc Đại và Bắc Đại Thanh Điểu vậy.
Thực ra truyền thông trong và ngoài khu vực cũng từng PR về công viên này mấy lần, nhưng hình như kinh doanh không được tốt, cho nên sau đó, không có sau đó nữa, những người chưa từng đặt chân vào giống như Đoàn Giai Trạch chiếm đại đa số.
Giờ tận mắt chứng kiến, chẳng thấy bóng dáng nhân viên đâu, bụi đóng kín biển hiệu, cổng lớn, mà không, phải gọi là cánh cổng ‘không lớn cho lắm’ mới phải, thì cũng đã rỉ sắt, lá khô phủ kín mặt đất, thậm chí góc tường còn đóng mạng nhện, càng tô đậm thêm bốn chữ “kinh doanh không tốt”.
Đoàn Giai Trạch đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên ốc vít bung ra, “rầm” một cái rơi bụp xuống đất, bụi bốc lên mù mịt, cảnh tượng càng thêm thê lương.
Đoàn Giai Trạch: “……………”
…
Thật ra Đoàn Giai Trạch cũng mới biết gần đây thôi, rằng anh có quan hệ to lớn với cái vườn bách thú xập xệ trước mặt này.
Mà chuyện này, phải kể từ nửa tháng trước ——
Mùa tốt nghiệp, Đoàn Giai Trạch tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật môi trường ở một trường đại học hạng hai, thi lên nghiên cứu sinh bị trượt vỏ chuối, lại không có kinh nghiệm làm việc, cho nên vẫn đang loay hoay xoay xở kiếm việc làm.
Từ sau khi lên đại học, Đoàn Giai Trạch đã phải đi làm thêm kiếm tiền, lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu, nếu không tìm được việc làm nữa, chắc chỉ có nước dọn đi.
Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một vị luật sư liên hệ với Đoàn Giai Trạch, nói rằng một người bà con xa của anh qua đời, người ấy có một vườn bách thú, quyết định để lại cho Đoàn Giai Trạch không biết đã gặp mặt từ bao nhiêu năm trước.
Với Đoàn Giai Trạch mà nói, đây đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, sau khi xác định không phải lừa gạt, bản thân không phải giao một khoản tiền nào, anh hân hoan tràn đầy mong đợi mà hẹn ngày ký hợp đồng với luật sư, để rồi sẽ mang đi bán cho người khác.
—— Dù sao thì anh không có kinh nghiệm và hứng thú kinh doanh vườn bách thú, nhưng nếu bán vườn bách thú đi, có thể nhận được một khoản tiền giúp giảm bớt áp lực trong cuộc sống.
Hôm ấy tới văn phòng luật sư, Đoàn Giai Trạch đọc hết hợp đồng xong, liền ký tên mình xuống.
Thế nhưng vừa ký tên xong, đột nhiên anh phát hiện bên trong có một tờ hợp đồng kỳ lạ chưa từng nhìn thấy, trên đó có viết một số điều khoản, cái gì mà bên B tự nguyện chấp nhận “Công trình hy vọng Lăng Tiêu”, phụ trách giúp đỡ những nhân viên mà bên A phái tới, giúp bên A mở rộng quy mô,..vv…
“Luật sư Vương, cái gì đây?” Đoàn Giai Trạch rút tờ hợp đồng ra, vắt óc mãi mà không hiểu tại sao lúc nãy kiểm tra hợp đồng mình lại bỏ sót tờ này.
Luật sư Vương không hiểu mô tê gì, cầm tờ hợp đồng qua nhìn, cũng ngẩn người ra, “Tôi cũng không biết nữa, vốn trong đó không có tờ này.. cái này.. không trình bày đúng quy tắc, cũng không được đóng dấu, nên không có hiệu lực pháp lý.”
Luật sư Vương nhận xét theo bản năng nghề nghiệp.
“Lạ thật đấy, cái này ở đâu ra vậy nhỉ?” Luật sư Vương mờ mịt, cầm qua hỏi trợ lý in hợp đồng.
Vẻ mặt cậu trợ lý cũng vô cùng mơ màng, đoạn nói: “Hay là có người dùng máy in của chúng ta in cái này, sau đó in tờ này ra, lúc em in lại không cẩn thận, kẹp vào bên trong?”
Cậu ta cũng vắt nát óc ra mới có thể nghĩ ra một câu trả lời tạm coi như hợp lý như vậy, nhưng chính cậu nghe mà cũng thấy khó tin, mà luật sư Vương và Đoàn Giai Trạch chưa từng biết tới sự tồn tại của nó, chỉ có thể tạm thừa nhận lời lý giải này.
“Chắc là.. vậy rồi.” Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nói như vậy.
..
Đoàn Giai Trạch ra khỏi văn phòng luật sư, trong tay còn cầm theo một danh thiếp, là một người môi giới mà luật sư Vương có lòng tốt đề cử với anh, có thể giúp anh xử lý chuyện bán lại vườn bách thú, anh định sau khi quay về sẽ liên hệ với họ.
Ngoài đường ầm ĩ tiếng người và xe, thế nhưng đột nhiên Đoàn Giai Trạch lại có thể nghe thấy một giọng nói hết sức rõ ràng mạch lạc, cứ như phát từ trong đầu mình ra vậy.
[Chào bạn, bạn có đồng ý tải app “Công trình hy vọng Lăng Tiêu” xuống không?]
Đoàn Giai Trạch đứng hình, suýt chút nữa ngã dập mặt xuống đất.
Công trình hy vọng Lăng Tiêu? Đó không phải cái tên xuất hiện trên tờ hợp đồng kì quái ban nãy hay sao? Thế nhưng tờ hợp đồng kia đã bị luật sư Vương cho vào máy nghiền giấy nghiền thành vụn mất rồi.
Đoàn Giai Trạch nhìn ngó xung quanh, dường như những người khác không nghe thấy giọng nói này. Giữa ban ngày ban mặt mà anh bị dọa toát cả mồ hôi hột.
Đùa à, gì mà khủng bố thế?!
Đang buổi trưa, phố xá sầm uất, người tới người lui, ngựa xe như nước áo quần như nêm.
Đoàn Giai Trạch đứng ngơ ngác giữa dòng người tấp nập, cất bước mà không tiến được lên, cảm thấy lạnh sống lưng.
Áng chừng một phút trôi qua, nhịp tim Đoàn Giai Trạch dần khôi phục lại bình thường, nhưng giọng nói lạ lùng kia lại một lần nữa vang lên, khiến Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn.
[Không trả lời, tự động tải xuống ——]
….. Ê ê cái app lưu manh này!!!
Rốt cuộc là công trình đen tối, ứng dụng quỷ quái gì cơ chứ? Đừng nói là đột nhiên ghim trong đầu anh đấy nhé?!
Đoàn Giai Trạch căng thẳng chờ đợi một hồi, thấy dường như trong đầu không xuất hiện thứ gì kì lạ. Trong đầu anh lóe lên tia sáng, lấy điện thoại ra, thế mà bên trong lại có một ứng dụng mới thật.
Đoàn Giai Trạch thử một chút. Còn không xóa được nữa.
Logo app là một đám mây màu xanh nhạt, tên là “Công trình hy vọng Lăng Tiêu.”
Đã tên là công trình, vậy hiển nhiên không phải trò chơi gì hay ho rồi, nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Anh tìm một bồn hoa, đoạn ngồi xuống, đôi bàn tay run run mở app ra.
Nếu nói logo chỉ có vẻ hơi đẹp, thì giao diện app này hoàn toàn có thể xưng là có “kiểu cách lãnh đạo”.
“Kiểu cách lãnh đạo” là cái gì ấy hả?
Là một giao diện rất hoành tráng, màu sắc cũng thật bắt mắt, nhất là hai màu vàng đỏ, lại còn có thêm cái khung ngầu bá cháy.
Thế nhưng mấy cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là nội dung bên trong.
Nhưng nội dung trong app này lại rất đơn giản, đơn giản đến mức thoạt trông có vẻ sơ sài. Trong mục người sử dụng đã được đăng ký tự động, hiển thị tên Đoàn Giai Trạch, ngoài ra còn có phân loại các mục như “Tư liệu của tôi”, “Nhiệm vụ của tôi”, “Quản lý động vật”.
Ấn vào mục “Tư liệu của tôi”, bên trong liền hiển thị nội dung như sau:
Tên: Đoàn Giai Trạch (Chủ vườn)
Giới tính: Nam.
Tuổi: 23.
– Vườn bách thú Hải Giác:
Diện tích: 40 mẫu (= 26 666.668 m2)
Nhân viên: 0
Độ nổi tiếng: 0
Đoàn Giai Trạch đọc lướt qua, đến khi kéo xuống dưới, thấy có một mục mang tên “Về chúng tôi”, bèn mở ra xem qua.
“Giới thiệu: Công trình hy vọng Lăng Tiêu, đây là công trình giúp đỡ các thanh niên ưu tú trong tam giới gây dựng sự nghiệp, cung cấp miễn phí các dịch vụ giúp đỡ. Bao gồm phái những nhân viên tới theo định kỳ, lên kế hoạch giúp đỡ phát triển kinh doanh, sau khi người được giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ theo sẽ được phát phần thưởng. Trải qua một trăm năm phát triển, công trình hy vọng Lăng Tiêu đã được bán tự động hóa, hệ thống sẽ tự động chọn lựa những người ưu tú ký hợp đồng, lên kế hoạch tăng trưởng phát triển..”
Lại lướt xuống phía dưới, còn có một mục là “Dịch vụ hợp đồng”, anh mở ra xem, bên trong thế mà lại có một vài thông tin vô cùng quan trọng.
“Hủy hợp đồng: Tải đơn hủy hợp đồng xuống và làm theo hướng dẫn rồi gửi tới văn phòng làm việc của “Công trình hy vọng Lăng Tiêu”, xét duyệt theo chu kỳ 70 năm.”
“Vi phạm hợp đồng: Ngũ lôi oanh đỉnh.”
“Khiển trách: Người sử dụng nhận nhiệm vụ nhưng không hoàn thành đúng thời hạn sẽ bị sét đánh vào tay một lần, tích lũy vượt quá ba lần tương đương với vi phạm hợp đồng.”
Ngũ lôi oanh đỉnh? Đừng nói là ngũ lôi oanh đỉnh mà anh đang nghĩ đó nhé?!
Hai mắt Đoàn Giai Trạch đột nhiên tối sầm lại, hận không thể túm lấy cái tên thiết kế mà la to:
Này này, đây là cái chế độ khủng bố ngang ngược gì cơ chứ, sao nói chọn là chọn tui luôn hả, ai mượn các người giúp gây dựng sự nghiệp chứ?! Thế quần nào muốn hủy hợp đồng còn phải đợi bảy mươi năm, thế quần nào làm trái hợp đồng lại bị ngũ lôi oanh đỉnh cơ chứ?!
Với cả cái trừng phạt do không hoàn thành nhiệm vụ kia sao nghe thiếu khoa học vầy?! Sét đánh vào lòng bàn tay, đùa hả, đánh xong có mà ngoẻo từ đời tám ngoánh nào rồi mà còn có lần sau.
Qua một lúc Đoàn Giai Trạch mới có thể bình tĩnh lại, anh ôm đầu thở dài. Mọi người đi qua đều ngoái đầu nhìn lại, thầm nghĩ không biết có phải cậu chàng này vừa bị rớt ví hay không.
Ôi dời ơi thần linh ơi.
Giờ xem ra không thể bán vườn bách thú đi được rồi. Anh thử một chút, không đổi được tên, xem ra hệ thống công trình này có vẻ rất cứng ngắc, đã bị ràng buộc rồi.
Nếu Đoàn Giai Trạch bán vườn bách thú đi, sẽ bị mất quyền hành trong tay, lại không thể làm nhiệm vụ, sau đó bị sét đánh vào tay.. mà cũng có thể bị phán là vi phạm hợp đồng, sau đó ‘ngũ lôi oanh đỉnh’.. dù sao thì kết cục cũng thê thảm như nhau.
Vẫn là lạc quan lên thì hơn, Đoàn Giai Trạch tự an ủi bản thân, nếu mình nghiêm túc hoàn thành được mục tiêu sự nghiệp, thì đây có khác gì bàn tay vàng trời ban đâu!
Xem xem, công trình hy vọng này bá đạo như vậy, kỹ năng lại chất lừ, nếu phát triển theo đúng hướng, anh mở vườn bách thú xong ăn nên làm ra, chắc đời sẽ lên hương luôn.. nhỉ?Chú thích:– Bắc Đại: Đại học Bắc Kinh, một trong những trường đại học thuộc hàng top của Trung Quốc.
– Bắc Đại Thanh Điểu: Là cơ sở giáo dục công nghệ thông tin APTECH (Công ty giáo dục và đạo tạo CNTT của Ấn Độ), dựa vào cơ sở và nguồn tài nguyên giáo dục của Bắc Đại để phát triển
– Ngũ lôi oanh đỉnh: Ý của câu này là làm việc xấu sẽ bị trời đất trừng phạt.
Chữ “lôi” ở đây là động từ, chỉ một hành động đánh chủ động, mang ý trừng phạt. (Cũng bao gồm cả sét đánh)
Ngũ ở đây là ngũ hành trong tự nhiên, lần lượt là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Cho nên ngũ lôi là kim lôi, mộc lôi, thủy lôi, hỏa lôi, thổ lôi.
Kim lôi: Chỉ đao kiếm, kim loại, những chuyện như tai nạn xe.
Mộc lôi: Chỉ gậy gỗ, bị ngã từ trên cao xuống, bị cây đè..
Hỏa lôi: Chỉ hỏa thiêu, điện giật, sét đánh..
Thủy lôi: Chỉ chết chìm, ngập nước, trong lúc đi được gặp tai nạn ngoài ý muốn, sinh bệnh…
Thổ lôi: Chỉ đất vùi, động đất, nhà sập, những vật từ trên cao rơi xuống..
Giữa những lùm cây lộ ra một nửa khoảng đất bằng phẳng, đây cũng là nơi tọa lạc của công viên giải trí Hải Giác, công viên này đã có hai mươi năm tuổi, là tuổi thơ của không ít dân chúng vùng Đông Hải, nhưng bây giờ khách tới thăm quan ngày một vãn đi.
Đoàn Giai Trạch kéo vali đứng trước công viên, đưa mắt nhìn lên đu quay khổng lồ, lại dời đường nhìn từ chú bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài qua vườn bách thú Hải Giác vừa nhỏ lại vừa xập xệ cách đó chưa tới một trăm mét, gương mặt tuấn tú trở nên siêu thốn.
Tuy cùng tên “Hải Giác”, nhưng vườn bách thú này không có chút liên quan gì tới công viên giải trí Hải Giác cả.
Đoàn Giai Trạch nhớ mang máng, vườn bách thú này mới được xây dựng chưa đầy năm năm, là công viên tư nhân, ăn hôi khách tới thăm quan từ công viên giải trí Hải Giác bên cạnh, chứ không có bất cứ liên quan gì với nhau, giống như Bắc Đại và Bắc Đại Thanh Điểu vậy.
Thực ra truyền thông trong và ngoài khu vực cũng từng PR về công viên này mấy lần, nhưng hình như kinh doanh không được tốt, cho nên sau đó, không có sau đó nữa, những người chưa từng đặt chân vào giống như Đoàn Giai Trạch chiếm đại đa số.
Giờ tận mắt chứng kiến, chẳng thấy bóng dáng nhân viên đâu, bụi đóng kín biển hiệu, cổng lớn, mà không, phải gọi là cánh cổng ‘không lớn cho lắm’ mới phải, thì cũng đã rỉ sắt, lá khô phủ kín mặt đất, thậm chí góc tường còn đóng mạng nhện, càng tô đậm thêm bốn chữ “kinh doanh không tốt”.
Đoàn Giai Trạch đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên ốc vít bung ra, “rầm” một cái rơi bụp xuống đất, bụi bốc lên mù mịt, cảnh tượng càng thêm thê lương.
Đoàn Giai Trạch: “……………”
…
Thật ra Đoàn Giai Trạch cũng mới biết gần đây thôi, rằng anh có quan hệ to lớn với cái vườn bách thú xập xệ trước mặt này.
Mà chuyện này, phải kể từ nửa tháng trước ——
Mùa tốt nghiệp, Đoàn Giai Trạch tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật môi trường ở một trường đại học hạng hai, thi lên nghiên cứu sinh bị trượt vỏ chuối, lại không có kinh nghiệm làm việc, cho nên vẫn đang loay hoay xoay xở kiếm việc làm.
Từ sau khi lên đại học, Đoàn Giai Trạch đã phải đi làm thêm kiếm tiền, lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu, nếu không tìm được việc làm nữa, chắc chỉ có nước dọn đi.
Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một vị luật sư liên hệ với Đoàn Giai Trạch, nói rằng một người bà con xa của anh qua đời, người ấy có một vườn bách thú, quyết định để lại cho Đoàn Giai Trạch không biết đã gặp mặt từ bao nhiêu năm trước.
Với Đoàn Giai Trạch mà nói, đây đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, sau khi xác định không phải lừa gạt, bản thân không phải giao một khoản tiền nào, anh hân hoan tràn đầy mong đợi mà hẹn ngày ký hợp đồng với luật sư, để rồi sẽ mang đi bán cho người khác.
—— Dù sao thì anh không có kinh nghiệm và hứng thú kinh doanh vườn bách thú, nhưng nếu bán vườn bách thú đi, có thể nhận được một khoản tiền giúp giảm bớt áp lực trong cuộc sống.
Hôm ấy tới văn phòng luật sư, Đoàn Giai Trạch đọc hết hợp đồng xong, liền ký tên mình xuống.
Thế nhưng vừa ký tên xong, đột nhiên anh phát hiện bên trong có một tờ hợp đồng kỳ lạ chưa từng nhìn thấy, trên đó có viết một số điều khoản, cái gì mà bên B tự nguyện chấp nhận “Công trình hy vọng Lăng Tiêu”, phụ trách giúp đỡ những nhân viên mà bên A phái tới, giúp bên A mở rộng quy mô,..vv…
“Luật sư Vương, cái gì đây?” Đoàn Giai Trạch rút tờ hợp đồng ra, vắt óc mãi mà không hiểu tại sao lúc nãy kiểm tra hợp đồng mình lại bỏ sót tờ này.
Luật sư Vương không hiểu mô tê gì, cầm tờ hợp đồng qua nhìn, cũng ngẩn người ra, “Tôi cũng không biết nữa, vốn trong đó không có tờ này.. cái này.. không trình bày đúng quy tắc, cũng không được đóng dấu, nên không có hiệu lực pháp lý.”
Luật sư Vương nhận xét theo bản năng nghề nghiệp.
“Lạ thật đấy, cái này ở đâu ra vậy nhỉ?” Luật sư Vương mờ mịt, cầm qua hỏi trợ lý in hợp đồng.
Vẻ mặt cậu trợ lý cũng vô cùng mơ màng, đoạn nói: “Hay là có người dùng máy in của chúng ta in cái này, sau đó in tờ này ra, lúc em in lại không cẩn thận, kẹp vào bên trong?”
Cậu ta cũng vắt nát óc ra mới có thể nghĩ ra một câu trả lời tạm coi như hợp lý như vậy, nhưng chính cậu nghe mà cũng thấy khó tin, mà luật sư Vương và Đoàn Giai Trạch chưa từng biết tới sự tồn tại của nó, chỉ có thể tạm thừa nhận lời lý giải này.
“Chắc là.. vậy rồi.” Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nói như vậy.
..
Đoàn Giai Trạch ra khỏi văn phòng luật sư, trong tay còn cầm theo một danh thiếp, là một người môi giới mà luật sư Vương có lòng tốt đề cử với anh, có thể giúp anh xử lý chuyện bán lại vườn bách thú, anh định sau khi quay về sẽ liên hệ với họ.
Ngoài đường ầm ĩ tiếng người và xe, thế nhưng đột nhiên Đoàn Giai Trạch lại có thể nghe thấy một giọng nói hết sức rõ ràng mạch lạc, cứ như phát từ trong đầu mình ra vậy.
[Chào bạn, bạn có đồng ý tải app “Công trình hy vọng Lăng Tiêu” xuống không?]
Đoàn Giai Trạch đứng hình, suýt chút nữa ngã dập mặt xuống đất.
Công trình hy vọng Lăng Tiêu? Đó không phải cái tên xuất hiện trên tờ hợp đồng kì quái ban nãy hay sao? Thế nhưng tờ hợp đồng kia đã bị luật sư Vương cho vào máy nghiền giấy nghiền thành vụn mất rồi.
Đoàn Giai Trạch nhìn ngó xung quanh, dường như những người khác không nghe thấy giọng nói này. Giữa ban ngày ban mặt mà anh bị dọa toát cả mồ hôi hột.
Đùa à, gì mà khủng bố thế?!
Đang buổi trưa, phố xá sầm uất, người tới người lui, ngựa xe như nước áo quần như nêm.
Đoàn Giai Trạch đứng ngơ ngác giữa dòng người tấp nập, cất bước mà không tiến được lên, cảm thấy lạnh sống lưng.
Áng chừng một phút trôi qua, nhịp tim Đoàn Giai Trạch dần khôi phục lại bình thường, nhưng giọng nói lạ lùng kia lại một lần nữa vang lên, khiến Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn.
[Không trả lời, tự động tải xuống ——]
….. Ê ê cái app lưu manh này!!!
Rốt cuộc là công trình đen tối, ứng dụng quỷ quái gì cơ chứ? Đừng nói là đột nhiên ghim trong đầu anh đấy nhé?!
Đoàn Giai Trạch căng thẳng chờ đợi một hồi, thấy dường như trong đầu không xuất hiện thứ gì kì lạ. Trong đầu anh lóe lên tia sáng, lấy điện thoại ra, thế mà bên trong lại có một ứng dụng mới thật.
Đoàn Giai Trạch thử một chút. Còn không xóa được nữa.
Logo app là một đám mây màu xanh nhạt, tên là “Công trình hy vọng Lăng Tiêu.”
Đã tên là công trình, vậy hiển nhiên không phải trò chơi gì hay ho rồi, nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Anh tìm một bồn hoa, đoạn ngồi xuống, đôi bàn tay run run mở app ra.
Nếu nói logo chỉ có vẻ hơi đẹp, thì giao diện app này hoàn toàn có thể xưng là có “kiểu cách lãnh đạo”.
“Kiểu cách lãnh đạo” là cái gì ấy hả?
Là một giao diện rất hoành tráng, màu sắc cũng thật bắt mắt, nhất là hai màu vàng đỏ, lại còn có thêm cái khung ngầu bá cháy.
Thế nhưng mấy cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là nội dung bên trong.
Nhưng nội dung trong app này lại rất đơn giản, đơn giản đến mức thoạt trông có vẻ sơ sài. Trong mục người sử dụng đã được đăng ký tự động, hiển thị tên Đoàn Giai Trạch, ngoài ra còn có phân loại các mục như “Tư liệu của tôi”, “Nhiệm vụ của tôi”, “Quản lý động vật”.
Ấn vào mục “Tư liệu của tôi”, bên trong liền hiển thị nội dung như sau:
Tên: Đoàn Giai Trạch (Chủ vườn)
Giới tính: Nam.
Tuổi: 23.
– Vườn bách thú Hải Giác:
Diện tích: 40 mẫu (= 26 666.668 m2)
Nhân viên: 0
Độ nổi tiếng: 0
Đoàn Giai Trạch đọc lướt qua, đến khi kéo xuống dưới, thấy có một mục mang tên “Về chúng tôi”, bèn mở ra xem qua.
“Giới thiệu: Công trình hy vọng Lăng Tiêu, đây là công trình giúp đỡ các thanh niên ưu tú trong tam giới gây dựng sự nghiệp, cung cấp miễn phí các dịch vụ giúp đỡ. Bao gồm phái những nhân viên tới theo định kỳ, lên kế hoạch giúp đỡ phát triển kinh doanh, sau khi người được giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ theo sẽ được phát phần thưởng. Trải qua một trăm năm phát triển, công trình hy vọng Lăng Tiêu đã được bán tự động hóa, hệ thống sẽ tự động chọn lựa những người ưu tú ký hợp đồng, lên kế hoạch tăng trưởng phát triển..”
Lại lướt xuống phía dưới, còn có một mục là “Dịch vụ hợp đồng”, anh mở ra xem, bên trong thế mà lại có một vài thông tin vô cùng quan trọng.
“Hủy hợp đồng: Tải đơn hủy hợp đồng xuống và làm theo hướng dẫn rồi gửi tới văn phòng làm việc của “Công trình hy vọng Lăng Tiêu”, xét duyệt theo chu kỳ 70 năm.”
“Vi phạm hợp đồng: Ngũ lôi oanh đỉnh.”
“Khiển trách: Người sử dụng nhận nhiệm vụ nhưng không hoàn thành đúng thời hạn sẽ bị sét đánh vào tay một lần, tích lũy vượt quá ba lần tương đương với vi phạm hợp đồng.”
Ngũ lôi oanh đỉnh? Đừng nói là ngũ lôi oanh đỉnh mà anh đang nghĩ đó nhé?!
Hai mắt Đoàn Giai Trạch đột nhiên tối sầm lại, hận không thể túm lấy cái tên thiết kế mà la to:
Này này, đây là cái chế độ khủng bố ngang ngược gì cơ chứ, sao nói chọn là chọn tui luôn hả, ai mượn các người giúp gây dựng sự nghiệp chứ?! Thế quần nào muốn hủy hợp đồng còn phải đợi bảy mươi năm, thế quần nào làm trái hợp đồng lại bị ngũ lôi oanh đỉnh cơ chứ?!
Với cả cái trừng phạt do không hoàn thành nhiệm vụ kia sao nghe thiếu khoa học vầy?! Sét đánh vào lòng bàn tay, đùa hả, đánh xong có mà ngoẻo từ đời tám ngoánh nào rồi mà còn có lần sau.
Qua một lúc Đoàn Giai Trạch mới có thể bình tĩnh lại, anh ôm đầu thở dài. Mọi người đi qua đều ngoái đầu nhìn lại, thầm nghĩ không biết có phải cậu chàng này vừa bị rớt ví hay không.
Ôi dời ơi thần linh ơi.
Giờ xem ra không thể bán vườn bách thú đi được rồi. Anh thử một chút, không đổi được tên, xem ra hệ thống công trình này có vẻ rất cứng ngắc, đã bị ràng buộc rồi.
Nếu Đoàn Giai Trạch bán vườn bách thú đi, sẽ bị mất quyền hành trong tay, lại không thể làm nhiệm vụ, sau đó bị sét đánh vào tay.. mà cũng có thể bị phán là vi phạm hợp đồng, sau đó ‘ngũ lôi oanh đỉnh’.. dù sao thì kết cục cũng thê thảm như nhau.
Vẫn là lạc quan lên thì hơn, Đoàn Giai Trạch tự an ủi bản thân, nếu mình nghiêm túc hoàn thành được mục tiêu sự nghiệp, thì đây có khác gì bàn tay vàng trời ban đâu!
Xem xem, công trình hy vọng này bá đạo như vậy, kỹ năng lại chất lừ, nếu phát triển theo đúng hướng, anh mở vườn bách thú xong ăn nên làm ra, chắc đời sẽ lên hương luôn.. nhỉ?Chú thích:– Bắc Đại: Đại học Bắc Kinh, một trong những trường đại học thuộc hàng top của Trung Quốc.
– Bắc Đại Thanh Điểu: Là cơ sở giáo dục công nghệ thông tin APTECH (Công ty giáo dục và đạo tạo CNTT của Ấn Độ), dựa vào cơ sở và nguồn tài nguyên giáo dục của Bắc Đại để phát triển
– Ngũ lôi oanh đỉnh: Ý của câu này là làm việc xấu sẽ bị trời đất trừng phạt.
Chữ “lôi” ở đây là động từ, chỉ một hành động đánh chủ động, mang ý trừng phạt. (Cũng bao gồm cả sét đánh)
Ngũ ở đây là ngũ hành trong tự nhiên, lần lượt là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Cho nên ngũ lôi là kim lôi, mộc lôi, thủy lôi, hỏa lôi, thổ lôi.
Kim lôi: Chỉ đao kiếm, kim loại, những chuyện như tai nạn xe.
Mộc lôi: Chỉ gậy gỗ, bị ngã từ trên cao xuống, bị cây đè..
Hỏa lôi: Chỉ hỏa thiêu, điện giật, sét đánh..
Thủy lôi: Chỉ chết chìm, ngập nước, trong lúc đi được gặp tai nạn ngoài ý muốn, sinh bệnh…
Thổ lôi: Chỉ đất vùi, động đất, nhà sập, những vật từ trên cao rơi xuống..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất