Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 192: Nghề tay trái

Trước Sau
Hoạt Nhân Kiếm khải nhân trí tuệ, Sát Nhân Đao yên diệt linh tính, Lục Áp lấy trí tuệ vô hình hóa binh khí hữu hình, vừa có thể đánh chém, vừa có thể phát huy tác dụng vốn có. Năm đó cậu bé thiên tài Đạo môn là La Vô Chu tới Linh Hữu, cũng bị một chiêu kiếm của Lục Áp độ hóa, sau đó trở về khóc lóc đòi làm hòa thượng.

Cũng bởi có lần giáo huấn ấy, Chu Tâm Đường hết sức kiêng dè Linh Hữu. Giang Vô Thủy từng tận mắt chứng kiến tình cảnh năm đó, xem như là người biết rõ ràng nhất.

Bởi vậy nên, bây giờ sắc mặt Giang Vô Thủy cũng khó coi nhất.

Năm đó vì không gây ra khủng hoảng, Chu Tâm Đường cũng không nói chuyện này cho các đệ tử khác biết, những đệ tử này cùng lắm chỉ nghi ngờ, không biết vì sao có người muốn dạy học cho họ, cũng không biết Giang Vô Thủy bị làm sao.

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Giang Vô Thủy sợ hãi quá rõ ràng, dẫn tới các đạo sĩ khác cũng rối loạn.

Đoàn Giai Trạch vẫn nhớ chuyện lần trước Giang Vô Thủy quỳ rạp xuống, bởi vậy nên tiến lên đỡ lấy cánh tay ông, đỡ ông ngồi xuống chỗ ngồi, “Ông nghỉ ngơi cho tốt, chuyên tâm nghe giảng nhé.”

Giang Vô Thủy bi phẫn nói: “Vườn trưởng Đoàn, cậu nhất định phải làm như vậy à?”

Đoàn Giai Trạch gật đầu: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người thôi.”

Giang Vô Thủy nhìn nhiều sư điệt thậm chí là chất tôn như vậy, trong lòng thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, nhưng lại không hạ được quyết tâm. Nói thật là, bây giờ thời buổi đã khác, chí ít Giang Vô Thủy vẫn chưa thể dâng sinh mệnh mình cho tín ngưỡng.

Thế là, Giang Vô Thủy chỉ tuyệt vọng nhìn Đoàn Giai Trạch một chút. Đây là chủ ý của vườn trưởng Đoàn, hơn nữa ban nãy anh còn nói là muốn tốt cho mọi người….

Giang Vô Thủy ngồi hàng ghế đầu tiên, lúc bấy giờ ông quay đầu lại nhìn các vãn bối còn đang ôm nỗi nghi hoặc, rầu rĩ nói: “Dù thế nào đi nữa.. Mọi người có nhau!”

Các đạo sĩ càng sợ hơn, rốt cuộc có ý gì hả!!

Đoàn Giai Trạch nhìn bộ dạng kia của Giang Vô Thủy, biết ông ấy đã hiểu lầm rồi, bèn liếc mắt ra hiệu cho Lục Áp, ý là có thể bắt đầu rồi.

Thế là, ngay lúc mọi người còn hoảng hốt không yên, Lục Áp mở giáo án ra, sau đó nói: “Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa; đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt..”

Lục Áp đang giảng “Kinh Thanh Tĩnh”, hắn theo con đường Huyền môn, tuy không phải đệ tử tam giáo, thế nhưng cũng coi như có gốc gác. Năm đó Đạo Tổ mở lớp, phụ thân của Lục Áp là đệ tử ký danh của Đạo Tổ, cùng với mấy đồng môn Tam Thanh. Hơn nữa Lục Áp nói lúc hắn tạm giữ chức vụ ở thiên đình, cũng từng tán gẫu với Thái Thượng Lão Quân, coi như cũng có thể giảng bài đâu ra đấy cho mấy người này.

Đoàn Giai Trạch không tu hành, bởi vậy nên không có trải nghiệm như các đạo sĩ này. Bọn họ đều đã nhập môn, Lục Áp vừa mở miệng, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy âm thanh như từ trời cao vọng xuống, lại rơi vào trong linh đài.

Tu vi khác nhau, những gì có thể hiểu được cũng bất đồng, mọi người đều vô thức thu lại biểu cảm.

Giang Vô Thủy đang bi phẫn là rõ nhất, vẻ mặt ông dần thả lỏng, nhưng ánh mắt hơi căng thẳng, chìm trong tâm tình vi diệu khó giải thích, nghe Lục Áp giảng bài.

Đoàn Giai Trạch ngồi bên cạnh nhìn, cảm thấy nhàm chán giống như lúc xem Kỳ Tích học, anh muốn rời đi, còn không bằng đi xem rái cá uống sữa.

Đoàn Giai Trạch mới đi được hai bước, Lục Áp đã lia ánh mắt nghiêm nghị về phía anh.

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Sao hả, không được đi à?

Đoàn Giai Trạch dùng khẩu hình nói: Em đi làm việc.

Lục Áp dùng ánh mắt uy hiếp Đoàn Giai Trạch, không cho phép anh đi, còn giơ giáo án trong tay lên.

Đoàn Giai Trạch nhụt chí ngồi xuống, anh không hiểu được, nhưng Lục Áp còn bắt anh ở lại. Anh cũng biết, nhất định Lục Áp không có ý muốn khai sáng tu hành cho anh, đó là chuyện của Long tộc, Lục Áp đây rõ ràng là muốn Đoàn Giai Trạch nhìn ngắm tư thế tài hoa của mình..

Hết cách rồi, Đoàn Giai Trạch chỉ có thể ngồi ở hàng đầu, không thể nghịch điện thoại, bèn chống cằm ngắm Lục Áp.

Hiển nhiên Lục Áp hơi đắc ý, chỉ thiếu điều bay lên cao.

Một bài giảng ba tiếng, Lục Áp không quên ăn quên ngủ như Bảo Châu, đặt giáo án xuống, “Tan học.”

Lúc này các đạo sĩ mới như tỉnh khỏi giấc chiêm bao.

Ban nãy mọi người đều chìm trong nội dung bài giảng của Lục Áp, không rảnh bận tâm chuyện khác, mãi đến lúc này, Giang Vô Thủy mới hoàn hồn lại, ngạc nhiên: Tình huống gì đây? Ban nãy cư sĩ Lục vừa giảng “Kinh Thanh Tĩnh” cho bọn họ à?!

Một cư sĩ Phật môn, ở đây giảng “Kinh Thanh Tĩnh” cho các đạo sĩ, còn giảng đến mức vài đệ tử nhập định luôn!

Không không.. bây giờ Giang Vô Thủy cũng không biết nên xưng hô với vị cao nhân này như thế nào nữa.

Lục Áp nào bận tâm Giang Vô Thủy đang sợ hãi điều gì, hắn hỏi Đoàn Giai Trạch: “Giảng thế nào?”

Theo lý thuyết, dù có hỏi, cũng nên hỏi người nghe giảng chứ, thế mà Lục Áp lại hỏi Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch cười gượng gật đầu: “Tuấn tú lắm á.”

Lục Áp hài lòng.

Các đạo sĩ khác: “………..”

Bởi chịu uy nghiêm của Lục Áp, Giang Vô Thủy sợ đến độ không dám nói chuyện, nhưng thực sự không kiềm chế được, một lúc sau hỏi Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, chuyện.. chuyện này rốt cuộc là sao đây?”

Giang Vô Thủy cạn lời, đổi lại những người khác gặp tình huống này, cũng không thể động não được.

“Chuyện là thế đó, từ nay tầm giờ này hằng tuần mọi người tới đây học.” Đoàn Giai Trạch dìu Giang Vô Thủy, vừa dẫn họ đi ra, vừa nói, “Thực ra cũng không có gì đâu, bây giờ ai mà chẳng có nghề tay trái chứ? Thôi, mọi người quay về đi.”

Giang Vô Thủy: “……….”

Giang Vô Thủy bị Đoàn Giai Trạch đẩy ra ngoài, các đạo sĩ khác cũng bị mời ra, sau đó cánh cửa đóng lại, bỏ lại các đạo sĩ Lâm Thủy quán đang đứng hình.

Các đạo sĩ đứng hình vì sao trong vườn thú lại có một tiền bối bá đạo như vậy, mà Giang Vô Thủy thì nghĩ nhiều hơn một chút.

Lục Áp tu hành Phật gia, có thể nhìn thấy qua Sát Nhân Đao Hoạt Nhân Kiếm, mà ban nãy cũng thể hiện được sự nghiên cứu của hắn với Đạo môn. Giang Vô Thủy thật sự không thể tin, lại có người có thể tu hành song song tới mức đáng kinh ngạc như vậy.

Giang Vô Thủy phải vịn tay sư điệt mới có thể đứng vững, há miệng một lúc, mới nói: “…Thế rốt cuộc cái nào mới là nghề tay trái?!!!”

….

Chu Tâm Đường sốt ruột đi tới đi lui, thi thoảng hỏi một câu: “Đã mấy giờ rồi, sao chưa ai về?”

Chu Tâm Đường vẫn luôn cảm thấy bất an với chuyện các đệ tử môn hạ bị gọi tới Linh Hữu. Đây không chỉ là linh cảm sâu xa trong lòng nhắc nhở ông, mà từ logic cũng cảm thấy không ổn.

Vườn trưởng Đoàn là người tốt, biết họ bị gò bó, bởi vậy nên bình thường sẽ không chủ động tổ chức các hoạt động như vậy. Lần này lại túm lấy một đệ tử, bảo cậu ta thông báo trong group, thậm chí còn ám chỉ, không được phép không ai tới.

Chu Tâm Đường không đoán được rốt cuộc Đoàn Giai Trạch muốn làm gì, bởi vậy nên càng thêm bất an.

Họ ăn cơm xong mới đi, bây giờ đã mấy tiếng trôi qua, trên đường không thấy bóng ai, mà rõ ràng Chu Tâm Đường đã nhắc nhở họ, nếu gặp chuyện, dù là chuyện tốt hay xấu cũng phải dùng điện thoại báo lại một tiếng.

“Chủ nhiệm à, tôi cảm thấy sẽ không có chuyện gì đâu, vườn trưởng Đoàn tâm địa thiện lương.” Thiệu Vô Tinh trấn an Chu Tâm Đường.

“Ừ.. tôi biết, sáng nay vườn trưởng Đoàn còn like lại trong vòng bạn bè của tôi, chắc là sẽ không trở mặt đâu.” Chu Tâm Đường thở dài, nói rằng, “Nhưng mà tôi cứ có cảm giác sẽ có thay đổi gì đó…”



Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông, Giang Vô Thủy gọi tới.

Chu Tâm Đường vội vã bắt máy, ngoài miệng Thiệu Vô Tinh an ủi Chu Tâm Đường, nhưng trên thực tế cũng không kiềm chế được tiến lên mấy bước, muốn nghe xem họ nói gì.

Âm lượng rất lớn, Thiệu Vô Tinh cũng loáng thoáng nghe được một vài âm thanh.

“Chủ nhiệm à, bây giờ chúng con đang trên đường trở về.” Giọng Giang Vô Thủy sốt sắng, nói không đầu không đuôi, “Không phải biểu diễn gì đâu! Vườn trưởng Đoàn bảo tiền bối Lục tới giảng cho chúng con mấy tiếng! Ở hiện trường có mấy sư điệt nhập định rồi!!”

Lúc đó Chu Tâm Đường chao đảo, nếu không nhờ có Thiệu Vô Tinh đỡ lấy, suýt chút nữa ông đã ngã dập mông.

—— Bóng ma Lục Áp để lại trong lòng ông, thực sự quá lớn.

“Cái.. cái gì cơ..” Giọng Chu Tâm Đường lạnh ngắt, thực ra ông nghe thấy rõ, nhưng không thể tin được! Vườn trưởng Đoàn “thiện lương” thế mà lại làm ra chuyện khiến người ta giận sôi như vậy!

Giang Vô Thủy nghe thấy động tĩnh bên kia, nghĩ tới phản ứng của chủ nhiệm giống như mình, thế nhưng trước mặt các tiểu bối, ông không thể nói rõ, chỉ an ủi qua loa, tiền bối Lục giảng “Kinh Thanh Tĩnh” cho chúng con…”

Thiệu Vô Tinh nghe không rõ, nhìn Chu Tâm Đường hỏi lại, “Kinh gì cơ?”

Chắc là ông nghe nhầm rồi, chắc là mấy cái như “Kinh Pháp Hoa” thôi.

Chu Tâm Đường cầm điện thoại, cũng sững sờ nhìn Thiệu Vô Tinh lẩm bẩm nói: “Kinh Thanh Tĩnh”….”

Thiệu Vô Tinh: “?????????”

…….

Rái cá mẹ ngậm gáy bé rái cá từ trong tổ đi ra, móng vuốt mềm mại của chúng nó lần đầu tiên đặt ra ngoài lãnh thổ.

Đoàn Giai Trạch và nhân viên chăn nuôi ngồi bên ngoài chào đón chúng nó, thậm chí nhân viên chăn nuôi còn cho chúng ăn một ít đồ. Bé rái cá đã cai sữa có thể ăn đồ ăn khác, rái cá mẹ đẩy chúng nó, để chúng nó bò cùng mình.

Tốc độ của bé rái cá rất chậm, chúng tò mò nhìn thế giới bên ngoài, không có chỗ nào là không thấy mới mẻ.

Nhân viên chăn nuôi không cần dụ dỗ cho ăn, rái cá mẹ liền đưa bầy con tới bên ao.

Du khách chờ đợi đã lâu khẽ reo lên thành tiếng, trên fanpage nói có lẽ mấy ngày này rái cá mẹ sẽ đưa con ra “Va chạm xã hội”, mọi người tới nhìn bé rái cá đều tới đợi từ trước, bây giờ cuối cùng cũng đợi được.

Sáu bé rái cá, phải tốn rất nhiều sức mới có thể quản lý được, cũng may mà rái cá mẹ đã có chút kinh nghiệm, lại thêm tốc độ của chúng tương đối chậm, nên vẫn tạm chăm sóc được.

Một bé rái cá nhân lúc mẹ không chú ý, bò về phía du khách, thu hút rất nhiều ánh mắt.

Nhân viên chăn nuôi vội túm lấy gáy nó, xách nó về bên cạnh mẹ.

Rái cá mẹ rướn người trên mỏm đá, rồi nhảy xuống ao.

Sau khi lặn dưới ao một lúc, nó mới lộ đầu ra, duy trì tư thế chân đạp nước, cất tiếng kêu với con mình.

Âm thanh này là đang gọi các con của nó hạ thủy, thế nhưng đây là lần đầu tiên các bé rái cá nhìn thấy ao, đại đa số bọn chúng đều do dự, chỉ có một bé rái cá to gan, bước về phía trước, cứ như vậy cắm đầu xuống nước.

Các du khách biết, họ đang được chứng kiến cảnh rái cá mẹ lần đầu tiên dạy con bơi.

Rái cá mẹ để bé rái cá nhảy xuống nước nằm trên lưng mình, để nó ngâm nửa người trong làn nước, sau đó lại gọi những con rái cá khác.

Thế nhưng năm con rái cá trên bờ không có gan đó, không những không tiến lên phía trước, còn lùi lại mấy bước.

Rái cá mẹ trở mình, để bé rái cá nằm trên ngực mình, giọng bắt đầu trở nên nôn nóng, nó cố gắng để các bé rái cá kia hiểu rõ, chúng nó cũng giống như người anh lớn mật, trời sinh là kiện tướng bơi lội, hạ thủy không thành vấn đề.

Nhân viên chăn nuôi và Đoàn Giai Trạch tìm chỗ ngồi xuống, bọn họ cảm thấy có lẽ sẽ tốn thời gian, rái cá không thể học bơi nhanh như vậy.

Thế nhưng, hiển nhiên họ đã đánh giá thấp trình độ gắt gỏng của con rái cá mới làm mẹ, rái cá mẹ dẫn rái cá con bơi vài vòng, sau đó tha nó lên mặt đất, để nó nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu tính sổ với những con rái cá khác.

Không biết có phải do ăn đồ ngon nên trí thông minh cũng tăng lên hay không, rái cá mẹ có vẻ giảo hoạt. Nó vây quanh bầy rái cá con vài vòng, dường như đang quan sát chúng nó.

Bầy rái cá con này cũng chẳng thua kém, chúng đang mải nô đùa —— bên ngoài vang lên những tiếng màn trập, các du khách cũng đang mải quan sát chúng nó nô đùa với nhau.

“Ôi ôi, ông xem đi, nó cắn đuôi rồi kìa!”

“Con kia nằm xuống lăn lội, đáng yêu chết đi được ý…”

“Bé rái cá nằm trên ngực mẹ cũng rất đáng yêu.. Ơ, sao lại ra đây?”

“Mẹ nó tới, muốn dạy dỗ con mình à?”

Các du khách đoán rất đúng, rái cá mẹ bắt đầu đẩy con nhỏ, để chúng hạ thủy.

Thế nhưng rái cá con bám chặt mặt đất, kêu ầm ĩ cả lên, không chịu hạ thủy, có vẻ rái cá mẹ không làm được gì.

Vì đồ chơi mô phỏng, đồ ăn của động vật đều do nhân viên chăn nuôi đặt, thậm chí giấu ở những nơi kín đáo. Rái cá mẹ xác định, lấy rau xanh từ một góc ra.

Bầy rái cá con thấy đồ ăn, dồn dập đuổi theo bước chân mẹ, theo mẹ nó đi tới bên mỏm đá.

Rái cá mẹ để rau xanh ở đó, sáu con rái cá mỗi con một góc, vùi đầu chuyên tâm ăn.

Nhân viên chăn nuôi nuốt nước miếng, “Sao tôi cứ có cảm giác có gì đó sai sai.”

Rái cá mẹ đột nhiên bỏ cuộc không dạy dỗ, bắt đầu cho con ăn, hay là do cậu ta nghĩ quá nhiều rồi?

Một giây sau, một bé đang đắm chìm trong mỹ vị rau xanh bị rái cá mẹ nhổm mông, hất từ trên mỏm đá xuống vũng nước nông.

Sau đó, cứ như thả sủi cảo, từng con rái cá cũng bị mẹ nó đẩy xuống.

Nhân viên chăn nuôi: “…Mẹ ơi, còn biết đường đánh lén nữa! Đột nhiên nhớ tới cảnh năm đó ba dạy tui bơi.”

Cậu hơi căng thẳng, con rái cá lần đầu làm mẹ này thực sự quá dữ, khiến cậu ta lo lắng không biết liệu con non có gặp nguy hiểm gì không. Phải biết, có rất nhiều động vật bé bởi vì mẹ không có kinh nghiệm mà chết yểu.

“Có lẽ phụ huynh trên đời này đều giống nhau.” Đoàn Giai Trạch nín cười nói.

Các du khách cũng ngẩn ra, con rái cá này quá.. nên nói là thông minh hay là táo bạo đây? Con không chịu học bơi, thế là lừa chúng nó tới gần nước, sau đó nhân lúc chúng mải ăn, đẩy từng con xuống.

Bởi vì là khu nước nông, nên bầy rá cái cùng lắm chỉ bị sặc nước.

Con rái cá mới làm mẹ này cũng không được kiên trì, khuyên bảo từng con một, dụ dỗ chúng xuống nước, sau đó dạy dỗ.. Nếu gộp lại, chắc phải tốn nửa tháng ấy nhỉ?

Rái cá mẹ thông minh đẩy chúng xuống nước, bản thân cũng trượt từ sườn dốc của mỏm đá xuống, bắt đầu dạy chúng cách hoạt động dưới nước.



Sau khi bầy rái cá bị lừa, đôi mắt ướt át nhìn xung quanh, hết sức đáng yêu.

Rái cá mẹ không có cảm giác tội lỗi một chút nào, ngược lại còn đắc ý.

Thể lực rái cá con bình thường, sau khi hoạt động đủ rồi, rái cá mẹ lại ngậm từng con lên.

Bởi vì tiếp xúc với nhân viên chăn nuôi từ nhỏ, bầy rái cá con khá là thân thiết với con người, tuy rằng kiệt sức, nhưng chúng vẫn bò về hướng ấy, hưởng thụ ánh mắt nhân loại, thích ý nằm xuống ưỡn bụng ra.

Đoàn Giai Trạch đi tới, ngồi xuống vuốt ve bụng rái cá con, rái cá con ưỡn ẹo, móng vuốt ôm chặt tay Đoàn Giai Trạch.

“Ôi….!!!” Các du khách cất tiếng hâm mộ, cảm xúc tay thoạt nhìn thôi đã rất thích rồi!

Đoàn Giai Trạch vuốt từ bụng lên, dừng lại ở cổ một lúc, lại vân vê đôi tai tròn, xoa bóp nhẹ nhàng cho chúng nó. Sau đó bế rái cá lên, đưa về phía các du khách.

Động tác này khiến mọi người càng thêm bất bình, “Đây là nhân viên chăn nuôi à? Ghét thật ấy! Biết rõ chúng ta không thể sờ được!”

“Ôi, hình như đây là vườn trưởng của họ..”

“……..”

“…Đạ mấu, làm vườn trưởng vì cái này thật à?”

Có người gọi Đoàn Giai Trạch: “Soái ca, có thể giơ cao lên một chút không?”

Đoàn Giai Trạch ngẫm lại cũng không thấy có vấn đề gì, cũng từ từ nâng cao tay lên, kết quả không biết có du khách nào, lấy điện thoại ra bắt đầu mở nhạc phối đoạn sư tử con được giơ lên trong “Vua sư tử”.

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Mọi người yên tĩnh một lúc, cũng cất tiếng cười vang.

Đoàn Giai Trạch cạn lời, sau khi buông rái cá xuống, lại vuốt ve rái cá mẹ, rái cá mẹ đang làm nũng với Đoàn Giai Trạch, muốn được ăn đồ ngon.

“Vườn trưởng à, quầy bán vé gọi điện thoại tới, nói là chủ nhiệm Chu của Lâm Thủy quán tới.” Một nhân viên chạy tới, thông báo với Đoàn Giai Trạch.

Cậu ta còn giải thích một chút, thực ra không phải ai cũng biết chủ nhiệm Chu, hơn nữa chủ nhiệm Chu còn mặc trang phục thường tới. Vốn là nhân viên ngoài cửa còn muốn ông mua vé, nhưng ông đưa thẻ chứng nhận của mình ra.

Người ta vừa nhìn, không phải đạo sĩ bình thường gì đó, mà là quán chủ của Lâm Thủy quán. Tuy rằng trong vườn thú không có quy định rõ ràng, nhưng chỗ bọn họ là đơn vị liên hợp bán vé đấy, sao có thể thu vé vào cửa của chủ nhiệm Chu được? Thế là họ liền đưa Chu Tâm Đường vào, tiện thể gọi điện thoại thông báo cho vườn trưởng.

Trằn trọc gọi điện thoại một hồi mới thông báo được tới bên đây, Đoàn Giai Trạch thấy ông tự mình tới, bèn đi ra ngoài.

Rái cá mẹ còn chưa được cho ăn, nó từng được Đoàn Giai Trạch chữa thương cho, sau đó lúc sinh con, biết chỗ Đoàn Giai Trạch có đồ tốt, ôm rịt chân Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch tập tễnh hai bước, kéo rái cá mẹ xuống.

Nhân viên chăn nuôi cũng vội tới, hai tay ôm ngang người rái cá mẹ, Đoàn Giai Trạch đi rồi, nó vẫn còn uốn éo, vung vẩy vuốt của mình. Bầy rái cá con ở dưới thân mẹ, đáng thương nhìn anh.

Các du khách bên ngoài đều lẩm bẩm: Sao cứ như cảnh cha tụi nhỏ bỏ vợ bỏ con vậy?

Đến khi Đoàn Giai Trạch về văn phòng, Chu Tâm Đường đã ngồi đây đợi một hồi lâu.

Vừa thấy Đoàn Giai Trạch, ông liền đứng dậy, giọng điệu có vẻ bình tĩnh, thực ra trong đó còn ẩn chứa nỗi kích động, “Vườn trưởng Đoàn.”

Đoàn Giai Trạch bắt chặt tay Chu Tâm Đường, “Mời ông ngồi xuống.”

Đã có người tới rót trà cho Chu Tâm Đường, Đoàn Giai Trạch đi cho cá ăn, sau đó thoải mái nói: “Sao ông lại tới đây?”

Chu Tâm Đường cũng đứng dậy, “Vườn trường à! Tôi.. tôi thực sự không biết nói gì.. tôi tới nói lời cảm ơn!”

Tu vi của ông cao hơn một chút, nên cũng lý giải sâu sắc hơn, vừa nghe nhóm Giang Vô Thủy quay về kể lại, liền vô cùng kinh hãi. Một vị đại năng Đạo môn ở ngay trong thành phố Đông Hải, nhưng ông lại cho rằng đó là cư sĩ Phật môn!

Làm người Đạo môn, Chu Tâm Đường càng cho rằng Lục Áp tu Đạo pháp là chính. Đương nhiên, trình độ “nghề tay trái” của đối phương cũng quá đáng sợ!

Chu Tâm Đường ở Lâm Thủy quán đã rất ngạc nhiên, dù tiền bối Lục làm thế nào, ngược lại Chu Tâm Đường đã nghĩ thông, cảnh giới của họ không lý giải nổi.. Cuối cùng toàn bộ hóa thành sự cảm kích, xúc động.

Ngoài ra còn một chuyện nữa là..

Chu Tâm Đường hết sức khó xử nói: “Không biết.. khóa này còn thu nhận học sinh không?”

Ông ước ao nhìn Đoàn Giai Trạch, biết chuyện này vườn trưởng Đoàn làm chủ được —— hơn nữa bảo ông đi xin Lục Áp, ông thực sự không dám.

“Vốn là tôi mong tất cả mọi người tới, nhưng mà…” Đoàn Giai Trạch áy náy nói, “Thầy giáo cảm thấy không tới nghĩa là không có cơ duyên lần này, tôi thấy, cùng lắm chỉ thêm được chủ nhiệm Chu mà thôi.”

Chu Tâm Đường vừa thất vọng lại vừa vui mừng, làm quán chủ đương nhiên ông thất vọng vì không có nhiều đệ tử có thể được Lục Áp chỉ điểm, nhưng cá nhân mà nói lại cảm thấy may mắn.

Chu Tâm Đường hết sức vui mừng vì quyết định của mình mấy năm trước, ông chọn không làm phiền, không từ chối Linh Hữu, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, phương án báo đáp thế tục như vậy, nhất định là do vườn trưởng Đoàn sắp xếp.

Đoàn Giai Trạch nhìn biểu hiện của Chu Tâm Đường, liền nói: “Ôi đừng khách sáo như vậy, ông cũng có tuổi rồi, mỗi lần cúi đầu chào, tôi cảm thấy rất khó xử.”

Chu Tâm Đường bật cười, “Cậu cứ đùa.”

Đoàn Giai Trạch vẫn nghe Chu Tâm Đường thành tâm nói mấy lời cảm ơn, anh thay Lục Áp nói: “Thực ra mọi người tu luyện tốt, là lời cảm ơn tốt nhất dành cho họ rồi.”

Đây đương nhiên là câu trả lời khách sáo, Lục Áp mặc kệ mấy người tu hành dưới nhân gian có tiến bộ hay không đấy.

Đoàn Giai Trạch cũng mừng rỡ, Chu Tâm Đường không tò mò tìm hiểu chuyện “nghề tay trái” của Lục Áp, anh đỡ tốn tế nào để biện lời nói dối, có thể Chu Tâm Đường biết rõ chiếm được tiện nghi thì không lảm nhảm nhiều.

Đoàn Giai Trạch tiễn Chu Tâm Đường ra ngoài, quay đầu nhìn Lục Áp, sợ đến mức lui bước.

Lục Áp: “Tiểu đạo sĩ muốn xin học à?”

Đoàn Giai Trạch: “…Ừm.”

Lục Áp ôm cánh tay hừ một tiếng.

Đoàn Giai Trạch kéo hắn vừa đi vừa nói: “Thầy Lục ơi, anh tài giỏi như vậy, không thành vấn đề đâu đúng không? Thầy Lục à…”

Tiểu Tô vốn đang vội vàng đi ngang qua, tay ôm máy ảnh, đúng lúc nghe thấy câu nói này, đột nhiên nghiêng đầu nhìn.

Đoàn Giai Trạch: “……”

Ánh mắt Tiểu Tô đã nói lên được hết: “Vườn trưởng à…”

Rốt cuộc mấy người đang play gì vậy…

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau