Chương 201: Phiên ngoại 1.2 – Nam nhân của Long vương
Tiểu Long vương nhậm chức ở sông Cửu Loan, các trưởng bối đều tặng quà tới cho y, khiến kho nhỏ của sông Cửu Loan chất đầy quà. Giai Trạch lục tìm trong đó hồi lâu, quả nhiên tìm được một cái lồng sắt lớn.
Đây là của một biểu huynh tặng cho Giai Trạch, có người nói biểu huynh luyện từ thiết Thái Hàn ở cực Bắc mà thành, chắc chắn có thể kháng lại được Tam Muội Chân Hỏa, kẻ tu đạo tầm thường một khi bị nhốt vào lại càng khó chạy trốn, được coi là một pháp bảo rất xịn. Với thẩm mỹ của Long tộc, cũng vàng son lộng lẫy, còn khảm nạm bảo thạch.
Giai Trạch chau mày nhìn chiếc lồng này, cứ có cảm giác nó còn hoa lệ hơn trong ký ức của mình.
Bạng Tinh ở bên cạnh sợ hãi hỏi: “Điện hạ, ngài muốn nhốt tên Yêu tộc kia vào trong này ạ?”
“Đúng vậy. Mà gượm đã!” Giai Trạch suy nghĩ hồi lâu, lấy mấy đoạn rong biển ra, che hết bảo thạch trên đó, thoạt trông có vẻ giống trừng phạt hơn, “Được rồi, lôi hắn vào.”
Mười tám lực sĩ cua đồng giơ càng lên, nhấc Lục Áp bỏ vào trong lồng sắt mạ vàng của Long vương.
Giai Trạch thử dùng pháp quyết mà biểu huynh truyền thụ cho mình, hài lòng nói: “Nhốt hắn mấy chục năm, xem hắn còn dám chống đối ta không.”
Bạng Tinh ngơ ngác nói: “Điện hạ à, nếu tên ấy chịu phục rồi, ngài định làm sao đây?”
Giai Trạch do dự một chút, cúi đầu suy nghĩ.
Bạng Tinh nói: “Lại tiếp tục làm ái phi ạ?”
Giai Trạch ừ một tiếng, “Xem biểu hiện của tên ấy đã.”
….
Lục Áp mơ màng tỉnh lại, cảm thấy mình đang tựa vào thứ lạnh lẽo, mở mắt ra nhìn, thế mà đang ở trong một cái lồng. Hắn đột nhiên nhớ tới con cá chạch chết tiệt kia! Làm hắn bị chóng mặt.
Sóng nước chấn động, mấy con tôm đứng trước lồng lẩm bẩm với nhau, lúc ẩn lúc hiện, đau đáu nhìn Lục Áp.
“Đây chính là tân nương của điện hạ…”
“Bởi vì bất kính với điện hạ, còn chưa được hưởng một ngày ân trạch đã bị nhốt lại rồi.”
“Hừm, trông cũng thường thôi, mất công lén tới đây xem.”
Một con tôm vuốt râu của mình, ghen tị nói.
Lục Áp đe dọa nhìn chòng chọc chúng nó: “……..”
Bầy tôm đang lảm nhảm này bị Lục Áp nhìn đau đáu, dần dà không dám ho he gì nữa, tản ra bốn phía, bơi ra ngoài theo khe cửa sổ.
Lục Áp sờ chiếc lồng, bên ngoài mạ một lớp vàng, dường như bên trong là hàn thiết cực địa, cũng không phải thứ gì vững chắc, chỉ là bây giờ hắn bị thương nặng, lại đang ở dưới nước, không thể châm nổi Thái Dương Chân Hỏa. Nếu không, vừa gặp Thái Dương Chân Hỏa nó đã tan ra rồi.
Lục Áp thấy trên chiếc lồng này còn quấn một ít rong biển, tiện tay xé đi, bên trong lộ ra mười mấy viên bảo thạch khổng lồ, ánh sáng chói mắt, không khỏi che mắt nhìn, thầm nghĩ như vậy mới xứng với hắn hơn một chút.
Gượm đã, không đúng, có sáng chói tới mấy cũng là cái lồng giam. Lục Áp oán hận siết tay thành nắm đấm, ngay cả khi hắn ở Linh Sơn cũng chưa từng bị sỉ nhục như vậy, đợi thương thế của hắn lành lại rồi, nhất định phải nướng con cá chạch kia.
Lúc bấy giờ cửa phòng mở ra, cá chạch đi vào. Lúc này Lục Áp mới trông thấy rõ cách cục của gian phòng, hắn bị đặt bên cạnh giá sách, như một món đồ trang trí, hướng về phía ngọc sàng của cá chạch ở xa xa.
Lục Áp muốn mắng mỏ cá cạch, hắn dốc hết sức, nhưng mấy ngày mấy đêm cá chạch không trở về, Lục Áp rầu rĩ đành phải tự mình dưỡng thương.
Giai Trạch đi tuần tra thủy vực của mình, đây là lần đầu tiên y đi tuần tra, phải tới từng góc nhỏ, không khỏi tốn nhiều thời gian. Mấy ngày sau y trở về, lúc vào cửa thấy Lục Áp còn sửng sốt một chút, lập tức nhớ ra, mình đã nhốt một Yêu tộc lại.
Thấy hắn nhảy nhót tưng bừng, xem ra những ngày qua ăn không ít đồ của y, Giai Trạch day day đôi mắt, tạm thời không có tâm trạng quản hắn.
Mãi Lục Áp mới đợi được y, muốn mắng y một trận cho hả giận, ai ngờ Giai Trạch vừa về đã mệt mỏi bò lên ngọc sàng, ngủ say như chết, còn đeo ốc biển vào tai, Lục Áp nói gì y cũng không nghe thấy.
Lục Áp như đánh một quyền vào bịch bông, rõ là bực mình.
Không biết bao lâu sau, con cá chạch ngủ say như chết kia mới động đậy một chút, bò trên ngọc sàng, ôm trán rên la.
Lục Áp cảnh giác nhìn sang, thấy Giai Trạch từ trên giường bò dậy, rầu rĩ ngồi trước bàn, xoa xoa cái sừng rồng của mình.
Long tộc sinh trưởng rất chậm, lúc nhỏ cái sừng chỉ to bằng ngón cái. Bây giờ đang là giai đoạn Tiểu Long vương mọc sừng, hai cái sừng giống như ngọc thạch được điêu khắc, sừng dài hơn một tấc nghiêng ra ngoài, nó mọc dài khiến Tiểu Long vương ân ẩn đau.
Lục Áp thấy Giai Trạch đau đớn xoa sừng, cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Con ác long này, báo ứng rồi đấy.”
Giai Trạch nhịn đau, không có tâm trạng đâu để cãi vã với Yêu tộc, y nhìn Lục Áp một chút, hừ lạnh: “Đợi đó, đợi sau này ngươi xuống làm nô bộc rồi, chuyên môn xoa sừng cho bổn điện hạ.”
Sắc mặt Lục Áp hết sức khó coi, “Trừ khi ta chết!!!”
…
Cái sừng của Giai Trạch đau đớn hồi lâu, mới dần dịu lại, y gục xuống bàn ngủ. Đến khi y tỉnh lại rồi cũng lay Lục Áp tỉnh lại, túm lấy lồng hỏi: “Ngươi tên gì? Là tộc gì?”
Lục Áp hờ hững nhìn Giai Trạch, không nói lời nào.
Giai Trạch chỉ tùy ý trêu một chút, y ngồi dưới đất, tựa vào lồng, rút một quyển sách được làm từ rong bên cạnh ra, lật xem. Đây đều là sự tích sông Cửu Loan, Giai Trạch xem nửa buổi, bưng một bàn thức ăn lớn vào.
Giai Trạch ở trước mặt Lục Áp ăn non nửa bàn, lại dùng dòng nước đưa đồ ăn tới trước mặt Lục Áp. Bởi hôm qua mệt mỏi, nửa đêm lại đau sừng, Giai Trạch dậy muộn, Bạng Tinh cũng không dám đánh thức. Bởi vậy nên hình như cũng không cho Lục Áp ăn.
Bản thân Giai Trạch không ích cốc, suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy chắc Lục Áp cũng đã đói bụng rồi. Tuy rằng y ghét Lục Áp, nhưng không đến mức không cho hắn ăn gì.
Lục Áp lạnh lùng đẩy đồ ăn ra, “Biến đi!!”
Giai Trạch sững sờ, tâm tình một lần nữa chuyển xấu, tức giận nói: “Không biết phân biệt.”
Giai Trạch nhét đồ ăn vào miệng mình, nhưng y lấy đồ dựa theo sức ăn của Lục Áp, với y mà nói lại hơi nhiều.
Giai Trạch ăn no căng rồi vẫn chưa hết, lại không muốn Lục Áp biết thực ra chỗ này đều được chuẩn bị cho hắn, lại cố gắng ăn thêm, thực sự ăn không vào, tức giận đưa chân đá chiếc lồng.
Ai ngờ động tác lớn, làm đồ ăn nghẹn ứ trong cổ họng phun ra, y vội vã che miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Áp. Nhưng chiếc lồng vừa nặng lại vừa kiên cố, không dao động một chút nào.
Lục Áp cảm thấy thật khó hiểu, tên này bị làm sao chứ?
“Điện hạ, điện hạ!!” Bạng Tinh hoảng loạn chạy vào, theo dòng nước va vào cửa, gã đang dùng nguyên hình, bị va mạnh như vậy, thịt trai lòi ra khỏi khe vỏ.
Giai Trạch thấy thịt trai lòi cả ra như vậy, vội vã dẫn nước mở cửa ra, “Có chuyện gì vậy?”
Bạng Tinh nói: “Thủy Hỏa đồng tử dưới trướng Chuẩn Đề Thánh Nhân ở Linh Sơn vòng tới vòng lui bên bờ sông, còn tìm tinh quái đặt câu hỏi. Chúng thần nghe lão rùa mù nói, hắn hỏi có thấy người rơi xuống ở đâu không.”
Hiển nhiên là muốn tìm Lục Áp, Lục Áp không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng suy nghĩ ngàn điều.
Ngày ấy Nữ Oa Thánh Nhân ra tay, bây giờ Thủy Hỏa đồng tử xuống tìm hắn, xem ra giữa các vị Thánh Nhân vẫn hạn chế lẫn nhau, Chuẩn Đề không thể tìm ra được hắn ở đâu, chỉ có thể dùng biện pháp vụng về này.
Thế nhưng, Thủy Hỏa đồng tử có thể tìm được không, Long vương nơi đây có thể làm chủ.
Giai Trạch hỏi: “Không ai nói lung tung đấy chứ?”
Bạng Tinh vội vã cúi đầu nói: “Đương nhiên, miệng Thủy tộc chúng thần chặt như vỏ trai của thần vậy, ngoại tộc đừng hòng hỏi ra được cái gì.”
“Thế là được rồi.” Giai Trạch cúi đầu nhìn, Lục Áp lập tức quay đầu, không cho y thấy vẻ mặt mình. Bây giờ cá chạch còn chưa biết hắn và Thủy Hỏa đồng tử là địch hay là bạn, hắn không thể tiết lộ gì.
Giai Trạch hừ một tiếng, theo Bạng Tinh ra ngoài.
…
Lục Áp chăm chỉ dưỡng thương, quả nhiên có khôi phục.
Buổi chiều lúc Giai Trạch quay về, lại gác chân trên ngọc sàng ăn đồ —— tốt xấu gì y cũng là Long tộc, ăn no nhưng cũng tiêu hóa rất nhanh. Thế nhưng ăn một lúc, cảm thấy nước xung quanh sôi lên.
Giai Trạch bò dậy, giật mình nhìn Lục Áp, lúc này mới phát hiện bốn phía xung quanh nước sôi ào ào, vội vã nhảy tới, “Ngươi làm cái gì vậy, nhốt ngươi lại thôi cũng đâu đến mức như vậy chứ! Tính tình tệ thế!”
Xung quanh Lục Áp không ngừng bốc hơi nóng, chỉ tiếc là lửa vẫn không bốc lên, trong lòng hắn đang thấy khó chịu đây, bèn cười gằn nhìn Giai Trạch.
Giai Trạch xót xa: “Đến mức phải luộc chín mình à?”
Lục Áp: “……….”
Lục Áp tức giận nói: “Luộc chín ngươi còn nghe được!”
Giai Trạch cuốn dòng nước, đưa dòng nước sôi đi, nước lạnh không ngừng dội xuống người Lục Áp, nước nóng bị cuốn đi, chảy ra ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên đụng phải Thủy tộc, chúng liền che chỗ nóng gào thét bơi đi.
Giai Trạch nghe thấy hắn không muốn tự hủy hoại mình, lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, “Thế ngươi có đói bụng không, thực ra trước đó ta muốn cho ngươi ăn, ngươi còn không muốn, làm ta suýt chút nữa bội thực.”
Lúc bấy giờ Lục Áp mới biết vì sao trước đó cá chạch lại nhìn mình như vậy, không khỏi cười nhạo một tiếng.
Giai Trạch bưng đồ ăn của mình tới đây, y nhìn dòng nước sôi chảy xuôi, nghĩ tới hình như sinh vật trên lục địa đều thích ăn đồ chín, bèn dùng đôi đũa ngọc thạch gắp thịt nhúng vào nước nóng. Sau khi nóng lên thì ăn.
Lục Áp: “………”
Lục Áp trừng mắt nhìn Giai Trạch, trong lòng thấy cạn lời, ở Linh Sơn nhiều nhân vật như vậy, mà hắn chưa từng gặp vụ này.
Có vẻ không tệ lắm, Giai Trạch nếm thử. Thực ra y thử nhúng cho Lục Áp, y nhúng chín mấy miếng thịt, muốn đút cho Lục Áp ăn.
Lục Áp vốn đang không vui vì không châm nổi lửa, chỉ có thể làm nước sôi, nhưng vì hành động suýt chút nữa nôn đồ của y mà không còn tức nổi nữa, lại thấy y dùng nước sôi nhúng thịt, thì chỉ biết trợn trắng mắt.
Do dự một lúc, Lục Áp ăn thịt. Mấy hôm nay đều ăn hải sản nguội, thi thoảng ăn chút đồ chín cũng không tệ.
Giai Trạch chơi rất vui, nhúng chín toàn bộ đồ ăn mà chia cho Lục Áp, thế thôi chưa đủ, đến rượu cũng phải đun nóng. Y an vị bên ngoài lồng, gương mặt tươi cười rạng rỡ, nếu đây không phải lồng nhốt, chỉ sợ không thấy được y đang giận Lục Áp, cơn giận đến cũng nhanh mà đi cũng vội.
Trước giờ Giai Trạch ở với cha mẹ, không cho uống nhiều, bây giờ y ra riêng, cũng quên mất tửu lượng không tốt như mình tưởng tượng, chẳng bao lâu y say mèm nằm dựa vào lồng.
Sừng rồng âm ỉ đau, trong cơn say Giai Trạch gào lên hai tiếng đau đớn.
Lục Áp thấy một nhánh sừng rồng bóng loáng xuyên qua khe hở của lồng, không dài không ngắn, chỉ mới có một nhánh mà thôi, trông còn có vẻ đáng yêu, không khỏi đưa tay ra sờ soạng, cảm giác không tệ.
“Haizz….” Nhưng Giai Trạch cảm thấy ấm áp, khác với bình thường dội nước lạnh, có cảm giác thoải mái, còn đưa đầu về phía tay hắn, gương mặt dán vào lồng, làm gò má trắng mịn bị ép thành hai nửa.
Lục Áp lập tức rụt tay về, thấy bộ dạng say mèm của Giai Trạch, khinh bỉ hừ một tiếng.
Hắn nhìn hai bên, không có Bạng Tinh ở đây, cũng không có đám tôm tép nhìn lén, bèn nhân lúc Tiểu Long vương ý thức mơ hồ, véo mạnh trên mặt y một cái cho hả giận.
Đây là của một biểu huynh tặng cho Giai Trạch, có người nói biểu huynh luyện từ thiết Thái Hàn ở cực Bắc mà thành, chắc chắn có thể kháng lại được Tam Muội Chân Hỏa, kẻ tu đạo tầm thường một khi bị nhốt vào lại càng khó chạy trốn, được coi là một pháp bảo rất xịn. Với thẩm mỹ của Long tộc, cũng vàng son lộng lẫy, còn khảm nạm bảo thạch.
Giai Trạch chau mày nhìn chiếc lồng này, cứ có cảm giác nó còn hoa lệ hơn trong ký ức của mình.
Bạng Tinh ở bên cạnh sợ hãi hỏi: “Điện hạ, ngài muốn nhốt tên Yêu tộc kia vào trong này ạ?”
“Đúng vậy. Mà gượm đã!” Giai Trạch suy nghĩ hồi lâu, lấy mấy đoạn rong biển ra, che hết bảo thạch trên đó, thoạt trông có vẻ giống trừng phạt hơn, “Được rồi, lôi hắn vào.”
Mười tám lực sĩ cua đồng giơ càng lên, nhấc Lục Áp bỏ vào trong lồng sắt mạ vàng của Long vương.
Giai Trạch thử dùng pháp quyết mà biểu huynh truyền thụ cho mình, hài lòng nói: “Nhốt hắn mấy chục năm, xem hắn còn dám chống đối ta không.”
Bạng Tinh ngơ ngác nói: “Điện hạ à, nếu tên ấy chịu phục rồi, ngài định làm sao đây?”
Giai Trạch do dự một chút, cúi đầu suy nghĩ.
Bạng Tinh nói: “Lại tiếp tục làm ái phi ạ?”
Giai Trạch ừ một tiếng, “Xem biểu hiện của tên ấy đã.”
….
Lục Áp mơ màng tỉnh lại, cảm thấy mình đang tựa vào thứ lạnh lẽo, mở mắt ra nhìn, thế mà đang ở trong một cái lồng. Hắn đột nhiên nhớ tới con cá chạch chết tiệt kia! Làm hắn bị chóng mặt.
Sóng nước chấn động, mấy con tôm đứng trước lồng lẩm bẩm với nhau, lúc ẩn lúc hiện, đau đáu nhìn Lục Áp.
“Đây chính là tân nương của điện hạ…”
“Bởi vì bất kính với điện hạ, còn chưa được hưởng một ngày ân trạch đã bị nhốt lại rồi.”
“Hừm, trông cũng thường thôi, mất công lén tới đây xem.”
Một con tôm vuốt râu của mình, ghen tị nói.
Lục Áp đe dọa nhìn chòng chọc chúng nó: “……..”
Bầy tôm đang lảm nhảm này bị Lục Áp nhìn đau đáu, dần dà không dám ho he gì nữa, tản ra bốn phía, bơi ra ngoài theo khe cửa sổ.
Lục Áp sờ chiếc lồng, bên ngoài mạ một lớp vàng, dường như bên trong là hàn thiết cực địa, cũng không phải thứ gì vững chắc, chỉ là bây giờ hắn bị thương nặng, lại đang ở dưới nước, không thể châm nổi Thái Dương Chân Hỏa. Nếu không, vừa gặp Thái Dương Chân Hỏa nó đã tan ra rồi.
Lục Áp thấy trên chiếc lồng này còn quấn một ít rong biển, tiện tay xé đi, bên trong lộ ra mười mấy viên bảo thạch khổng lồ, ánh sáng chói mắt, không khỏi che mắt nhìn, thầm nghĩ như vậy mới xứng với hắn hơn một chút.
Gượm đã, không đúng, có sáng chói tới mấy cũng là cái lồng giam. Lục Áp oán hận siết tay thành nắm đấm, ngay cả khi hắn ở Linh Sơn cũng chưa từng bị sỉ nhục như vậy, đợi thương thế của hắn lành lại rồi, nhất định phải nướng con cá chạch kia.
Lúc bấy giờ cửa phòng mở ra, cá chạch đi vào. Lúc này Lục Áp mới trông thấy rõ cách cục của gian phòng, hắn bị đặt bên cạnh giá sách, như một món đồ trang trí, hướng về phía ngọc sàng của cá chạch ở xa xa.
Lục Áp muốn mắng mỏ cá cạch, hắn dốc hết sức, nhưng mấy ngày mấy đêm cá chạch không trở về, Lục Áp rầu rĩ đành phải tự mình dưỡng thương.
Giai Trạch đi tuần tra thủy vực của mình, đây là lần đầu tiên y đi tuần tra, phải tới từng góc nhỏ, không khỏi tốn nhiều thời gian. Mấy ngày sau y trở về, lúc vào cửa thấy Lục Áp còn sửng sốt một chút, lập tức nhớ ra, mình đã nhốt một Yêu tộc lại.
Thấy hắn nhảy nhót tưng bừng, xem ra những ngày qua ăn không ít đồ của y, Giai Trạch day day đôi mắt, tạm thời không có tâm trạng quản hắn.
Mãi Lục Áp mới đợi được y, muốn mắng y một trận cho hả giận, ai ngờ Giai Trạch vừa về đã mệt mỏi bò lên ngọc sàng, ngủ say như chết, còn đeo ốc biển vào tai, Lục Áp nói gì y cũng không nghe thấy.
Lục Áp như đánh một quyền vào bịch bông, rõ là bực mình.
Không biết bao lâu sau, con cá chạch ngủ say như chết kia mới động đậy một chút, bò trên ngọc sàng, ôm trán rên la.
Lục Áp cảnh giác nhìn sang, thấy Giai Trạch từ trên giường bò dậy, rầu rĩ ngồi trước bàn, xoa xoa cái sừng rồng của mình.
Long tộc sinh trưởng rất chậm, lúc nhỏ cái sừng chỉ to bằng ngón cái. Bây giờ đang là giai đoạn Tiểu Long vương mọc sừng, hai cái sừng giống như ngọc thạch được điêu khắc, sừng dài hơn một tấc nghiêng ra ngoài, nó mọc dài khiến Tiểu Long vương ân ẩn đau.
Lục Áp thấy Giai Trạch đau đớn xoa sừng, cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Con ác long này, báo ứng rồi đấy.”
Giai Trạch nhịn đau, không có tâm trạng đâu để cãi vã với Yêu tộc, y nhìn Lục Áp một chút, hừ lạnh: “Đợi đó, đợi sau này ngươi xuống làm nô bộc rồi, chuyên môn xoa sừng cho bổn điện hạ.”
Sắc mặt Lục Áp hết sức khó coi, “Trừ khi ta chết!!!”
…
Cái sừng của Giai Trạch đau đớn hồi lâu, mới dần dịu lại, y gục xuống bàn ngủ. Đến khi y tỉnh lại rồi cũng lay Lục Áp tỉnh lại, túm lấy lồng hỏi: “Ngươi tên gì? Là tộc gì?”
Lục Áp hờ hững nhìn Giai Trạch, không nói lời nào.
Giai Trạch chỉ tùy ý trêu một chút, y ngồi dưới đất, tựa vào lồng, rút một quyển sách được làm từ rong bên cạnh ra, lật xem. Đây đều là sự tích sông Cửu Loan, Giai Trạch xem nửa buổi, bưng một bàn thức ăn lớn vào.
Giai Trạch ở trước mặt Lục Áp ăn non nửa bàn, lại dùng dòng nước đưa đồ ăn tới trước mặt Lục Áp. Bởi hôm qua mệt mỏi, nửa đêm lại đau sừng, Giai Trạch dậy muộn, Bạng Tinh cũng không dám đánh thức. Bởi vậy nên hình như cũng không cho Lục Áp ăn.
Bản thân Giai Trạch không ích cốc, suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy chắc Lục Áp cũng đã đói bụng rồi. Tuy rằng y ghét Lục Áp, nhưng không đến mức không cho hắn ăn gì.
Lục Áp lạnh lùng đẩy đồ ăn ra, “Biến đi!!”
Giai Trạch sững sờ, tâm tình một lần nữa chuyển xấu, tức giận nói: “Không biết phân biệt.”
Giai Trạch nhét đồ ăn vào miệng mình, nhưng y lấy đồ dựa theo sức ăn của Lục Áp, với y mà nói lại hơi nhiều.
Giai Trạch ăn no căng rồi vẫn chưa hết, lại không muốn Lục Áp biết thực ra chỗ này đều được chuẩn bị cho hắn, lại cố gắng ăn thêm, thực sự ăn không vào, tức giận đưa chân đá chiếc lồng.
Ai ngờ động tác lớn, làm đồ ăn nghẹn ứ trong cổ họng phun ra, y vội vã che miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Áp. Nhưng chiếc lồng vừa nặng lại vừa kiên cố, không dao động một chút nào.
Lục Áp cảm thấy thật khó hiểu, tên này bị làm sao chứ?
“Điện hạ, điện hạ!!” Bạng Tinh hoảng loạn chạy vào, theo dòng nước va vào cửa, gã đang dùng nguyên hình, bị va mạnh như vậy, thịt trai lòi ra khỏi khe vỏ.
Giai Trạch thấy thịt trai lòi cả ra như vậy, vội vã dẫn nước mở cửa ra, “Có chuyện gì vậy?”
Bạng Tinh nói: “Thủy Hỏa đồng tử dưới trướng Chuẩn Đề Thánh Nhân ở Linh Sơn vòng tới vòng lui bên bờ sông, còn tìm tinh quái đặt câu hỏi. Chúng thần nghe lão rùa mù nói, hắn hỏi có thấy người rơi xuống ở đâu không.”
Hiển nhiên là muốn tìm Lục Áp, Lục Áp không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng suy nghĩ ngàn điều.
Ngày ấy Nữ Oa Thánh Nhân ra tay, bây giờ Thủy Hỏa đồng tử xuống tìm hắn, xem ra giữa các vị Thánh Nhân vẫn hạn chế lẫn nhau, Chuẩn Đề không thể tìm ra được hắn ở đâu, chỉ có thể dùng biện pháp vụng về này.
Thế nhưng, Thủy Hỏa đồng tử có thể tìm được không, Long vương nơi đây có thể làm chủ.
Giai Trạch hỏi: “Không ai nói lung tung đấy chứ?”
Bạng Tinh vội vã cúi đầu nói: “Đương nhiên, miệng Thủy tộc chúng thần chặt như vỏ trai của thần vậy, ngoại tộc đừng hòng hỏi ra được cái gì.”
“Thế là được rồi.” Giai Trạch cúi đầu nhìn, Lục Áp lập tức quay đầu, không cho y thấy vẻ mặt mình. Bây giờ cá chạch còn chưa biết hắn và Thủy Hỏa đồng tử là địch hay là bạn, hắn không thể tiết lộ gì.
Giai Trạch hừ một tiếng, theo Bạng Tinh ra ngoài.
…
Lục Áp chăm chỉ dưỡng thương, quả nhiên có khôi phục.
Buổi chiều lúc Giai Trạch quay về, lại gác chân trên ngọc sàng ăn đồ —— tốt xấu gì y cũng là Long tộc, ăn no nhưng cũng tiêu hóa rất nhanh. Thế nhưng ăn một lúc, cảm thấy nước xung quanh sôi lên.
Giai Trạch bò dậy, giật mình nhìn Lục Áp, lúc này mới phát hiện bốn phía xung quanh nước sôi ào ào, vội vã nhảy tới, “Ngươi làm cái gì vậy, nhốt ngươi lại thôi cũng đâu đến mức như vậy chứ! Tính tình tệ thế!”
Xung quanh Lục Áp không ngừng bốc hơi nóng, chỉ tiếc là lửa vẫn không bốc lên, trong lòng hắn đang thấy khó chịu đây, bèn cười gằn nhìn Giai Trạch.
Giai Trạch xót xa: “Đến mức phải luộc chín mình à?”
Lục Áp: “……….”
Lục Áp tức giận nói: “Luộc chín ngươi còn nghe được!”
Giai Trạch cuốn dòng nước, đưa dòng nước sôi đi, nước lạnh không ngừng dội xuống người Lục Áp, nước nóng bị cuốn đi, chảy ra ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên đụng phải Thủy tộc, chúng liền che chỗ nóng gào thét bơi đi.
Giai Trạch nghe thấy hắn không muốn tự hủy hoại mình, lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, “Thế ngươi có đói bụng không, thực ra trước đó ta muốn cho ngươi ăn, ngươi còn không muốn, làm ta suýt chút nữa bội thực.”
Lúc bấy giờ Lục Áp mới biết vì sao trước đó cá chạch lại nhìn mình như vậy, không khỏi cười nhạo một tiếng.
Giai Trạch bưng đồ ăn của mình tới đây, y nhìn dòng nước sôi chảy xuôi, nghĩ tới hình như sinh vật trên lục địa đều thích ăn đồ chín, bèn dùng đôi đũa ngọc thạch gắp thịt nhúng vào nước nóng. Sau khi nóng lên thì ăn.
Lục Áp: “………”
Lục Áp trừng mắt nhìn Giai Trạch, trong lòng thấy cạn lời, ở Linh Sơn nhiều nhân vật như vậy, mà hắn chưa từng gặp vụ này.
Có vẻ không tệ lắm, Giai Trạch nếm thử. Thực ra y thử nhúng cho Lục Áp, y nhúng chín mấy miếng thịt, muốn đút cho Lục Áp ăn.
Lục Áp vốn đang không vui vì không châm nổi lửa, chỉ có thể làm nước sôi, nhưng vì hành động suýt chút nữa nôn đồ của y mà không còn tức nổi nữa, lại thấy y dùng nước sôi nhúng thịt, thì chỉ biết trợn trắng mắt.
Do dự một lúc, Lục Áp ăn thịt. Mấy hôm nay đều ăn hải sản nguội, thi thoảng ăn chút đồ chín cũng không tệ.
Giai Trạch chơi rất vui, nhúng chín toàn bộ đồ ăn mà chia cho Lục Áp, thế thôi chưa đủ, đến rượu cũng phải đun nóng. Y an vị bên ngoài lồng, gương mặt tươi cười rạng rỡ, nếu đây không phải lồng nhốt, chỉ sợ không thấy được y đang giận Lục Áp, cơn giận đến cũng nhanh mà đi cũng vội.
Trước giờ Giai Trạch ở với cha mẹ, không cho uống nhiều, bây giờ y ra riêng, cũng quên mất tửu lượng không tốt như mình tưởng tượng, chẳng bao lâu y say mèm nằm dựa vào lồng.
Sừng rồng âm ỉ đau, trong cơn say Giai Trạch gào lên hai tiếng đau đớn.
Lục Áp thấy một nhánh sừng rồng bóng loáng xuyên qua khe hở của lồng, không dài không ngắn, chỉ mới có một nhánh mà thôi, trông còn có vẻ đáng yêu, không khỏi đưa tay ra sờ soạng, cảm giác không tệ.
“Haizz….” Nhưng Giai Trạch cảm thấy ấm áp, khác với bình thường dội nước lạnh, có cảm giác thoải mái, còn đưa đầu về phía tay hắn, gương mặt dán vào lồng, làm gò má trắng mịn bị ép thành hai nửa.
Lục Áp lập tức rụt tay về, thấy bộ dạng say mèm của Giai Trạch, khinh bỉ hừ một tiếng.
Hắn nhìn hai bên, không có Bạng Tinh ở đây, cũng không có đám tôm tép nhìn lén, bèn nhân lúc Tiểu Long vương ý thức mơ hồ, véo mạnh trên mặt y một cái cho hả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất