Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 47: Tụi tui live stream nè!

Trước Sau
Hai hôm sau, hai giờ chiều, dưới sự thúc giục của những người theo dõi, Tiểu Tô đúng giờ bật live stream lên. Hoàng Kỳ đứng bên cạnh, chuẩn bị cho mọi tình huống.

Tuy rằng đã xem live stream nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tự mình làm, Tiểu Tô còn cố ý đi học hỏi, đương nhiên, vẫn chưa đến mức chuyên nghiệp. Cô thấy vừa mới mở live stream thôi đã có mấy ngàn người vào rồi, hơn nữa còn không ngừng tăng lên, liền cười hì hì chào hỏi mọi người: “Chào mọi người.”

“Ad đó hả? Hưng phấn quá à, trông ad đáng yêu y như em tưởng tượng ý.”

“Đại tiên đâu rồi? Ngộ tới để xem đại tiên!”

“Lên sóng rồi, cổ vũ cho Lạc Lạc nhà chúng ta nào!!”

“Lục Áp đại đại đâu rồi? Muốn xem vườn trưởng ôm Lục Áp đại đại như ôm gà mái á.”

“Đúng vậy, mình là ad page, hôm nay sẽ phụ trách live stream với mọi người.” Tiểu Tô nhìn cuốn sổ ghi chép trong tay, “Mình có làm một bản kế hoạch, nhưng mà mọi người có thể góp ý muốn xem gì trước, để mình điểu chỉnh ha.”

Bình luận liền nhảy ào ào, Tiểu Tô đưa mắt nhìn, “Có vẻ mọi người đều rất mê tín, được rồi, vậy hôm nay chúng ta qua khu động vật họ chó trước nhé.” Tiểu Tô vừa đi vừa giới thiệu, “Giờ trong khu động vật họ chó, ngoài cáo Bắc Cực có từ trước — đúng, chính là Bạch Hồ đại tiên đó — với một chú cáo lông đỏ ra — còn có hai động vật mới được tiến cử, một là thỏ tuyết đang ở tạm đó, hai là cáo cát.

“Cáo cát á? Còn có cả cáo cát á? Thiệt mong đợi nha!”

“Hiếm thấy vườn thú nào có cả cáo cát.. Tui chưa từng thấy vẻ mặt ẻm trực tiếp bao giờ.”

Tiểu Tô đi tới khu động vật họ chó, đầu tiên quay toàn cảnh cho mọi người xem, “Bữa nay nắng to, nên cũng không có nhiều khách tham quan, chúng ta xem từng bạn một nhé.”

“Mị vừa thấy cáo cát rùi! Ở ngay cạnh đại tiên kìa, xếp bên nhau trông càng xấu đau xấu đớn…”

“Mỗi ngày đều mê tín, thả máy bay cho đại tiên nè.”

Quần chúng mê tín bắt đầu tặng lễ vật, Tiểu Tô cười hề hề: “Lúc này mình phải cảm tạ lễ vật của các chế nhỉ?”

Cô đi tới trước buồng của cáo cát, quay trọn Hữu Tô và cáo cát trong cùng một khung hình, bởi đứng gần sát cáo cát, nên mặt ẻm bự chẳng, cũng như trong hình ảnh, ánh mắt mơ màng chán chường.

“Chời đựu hahahahahahah đừng zoom gần như vậy, tui cười phọt cả nước.”

“Đã chụp màn hình, có meme mới rồi.”

“Xếp đại tiên với cáo cát chung một khung hình đúng là chuyện tàn nhẫn.”

“…Vãi, nhất là để con cáo ở phía trước, chế có biết mặt nó bự thế nào hông?”

“Hahahaha hông hiểu sao nhìn xong lại buồn cười.”

“Ad à ad được lắm, tui vừa mới tắm rửa thay đồ muốn bái đại tiên, ad làm dư vậy rồi sao tui có thể thành kính dâng hương được đâyyyy!”

“Tặng lễ vật, coi như là phí nuôi dưỡng cáo cát đi, trưởng thành như vậy cũng không dễ dàng gì, trưởng thành bên đại tiên càng vất vả hơn.”

Tiểu Tô còn xấu bụng nhằm vào cáo cát mà quay một hồi, chú cáo kia cũng rất nhạy cảm với ống kính, liền nhìn chòng chọc về phía bên đây, khiến rất nhiều cư dân mạng đều biểu thị cảm giác bị cáo cát nhìn chăm chú, cũng bị cuốn vào ánh mắt đầy mê muội kia.

Mãi đến khi mọi người tỏ ý đã chụp màn hình làm meme xong, Tiểu Tô mới chuyển qua phía cáo Bắc Cực, nghỉ ngơi một lúc, tán gẫu những chuyện thú vị về đại tiên khi quay quảng cáo, tiện thể để các cư dân mạng mê tín từ xa.

Đến khi được tương đối rồi, trên màn hình hiện một đống lễ vật cầu ước, Tiểu Tô lại lặng lẽ chuyển ống kính tới tấm poster tuyên truyền văn hóa lần trước được trợ lý khu phố đưa cho, mặt trên tuyên truyền giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa.

Tiểu Tô quay mấy giây, yếu ớt giải thích: “Tránh cho bị report.”

Cộng đồng mạng: “……….”

Ống kính lại di chuyển, lúc bấy giờ quay về phía thỏ tuyết.

Thỏ thì mọi người đã nhìn quen rồi, Tiểu Tô cũng giới thiệu một chút tập tính về loài thỏ với mọi người, cô thấy có một nàng thỏ đang đè lên một chú thỏ đực be bé, hớn hở nói: “Mọi người xem, trông có giống kẹo bông gòn hông?”

“..Suy nghĩ của ad thiệt kì dị.”

“Giống giống.”

“Phải nói là giống vãi linh hồn 23333”



Sau khi ra khỏi buồng quan sát động vật họ chó, Tiểu Tô liền đi tới hồ thủy cầm.

“Có sếu đầu đỏ, uyên ương, thiên nga đen, thiên nga trắng..” Tiểu Tô liệt kê ra, thấy một vài bình luận, bèn trả lời, “Ừa, đây là khuôn viên mới của tụi mình, cũng vừa mới khánh thành thôi. Ừa, ở đây trồng toàn trúc, mình cũng không rõ là trúc gì nữa, nghe vườn trưởng nói hình như là trúc Quan Âm.”

Tiểu Tô không nói măng này rất ngon, nếu như khen rồi, mọi người đến để chăm chăm bẻ măng thì biết làm sao bây giờ?

Trong hồ thủy cầm, thiên nga đen thiên nga trắng và uyên ương xếp thành từng cặp rồi bơi quanh hồ, còn sếu đầu đỏ thì đứng một chân ở hòn đảo giữa hồ.

“Mấy chú chim này không tham dự ghi hình, nhưng rất thú vị, vườn thú bọn mình có chim công, cứ mấy ngày là lại được qua đây đổi gió.” Tiểu Tô ra hiệu cho Hoàng Kỳ bế chim công tới, đây là tiết mục đã được chuẩn bị trước, để chim công tương tác cùng các loài chim mới.

Nhắc tới chim công ở Linh Hữu, nhất định có khán giả quan tâm, thậm chí có mấy người còn không biết Kim Vĩ và Thúy Thúy thuộc Linh Hữu, nhưng cũng từng xem video chúng bay lượn.

Kim Vĩ và Thúy Thúy vừa được đưa tới bên bờ, đám thiên nga và uyên ương nhanh chóng tụ lại.

Nhóm thiên nga cũng lên bờ, vây quanh hai chú chim công, như “chúng tinh phủng nguyệt”.

“Tụi nó đang giao lưu à? Thật thần kỳ, lần đầu tiên tui thấy chim công lại đi kết bạn với thiên nga đó.”

“Cầu chim công bay nào!”

Lúc này, nhóm sếu đầu đỏ giữa hồ kêu một tiếng thiệt to, tiếng kêu rất có lực xuyên thấu.

Các cư dân mạng còn chưa hiểu âm thanh phát ra từ đâu, liền thấy trong màn hình nhóm thiên nga và chim công đang bắt đầu chạy lấy đà —

Chúng chạy tới bên bờ, hai chú chim công dẫn đầu, cùng với nhóm thiên nga đen trắng phía sau, tất cả đều bắt đầu sải rộng đôi cánh để bay lên!

Chúng bay không quá cao, cũng chỉ cách mặt đất mấy mét mà thôi, mà khoảng cách từ bờ đến hòn đảo giữa hồ chỉ có mấy chục mét.

Khoảng cách này với chim công mà nói thực ra có phần hơi xa, lúc này số lượng người xem đã lên tới cả chục ngàn người, mọi người dần cảm thấy lo lắng chim công không thể thuận lợi bay tới bờ bên kia.

Thế nhưng một giây sau, họ chỉ biết ngạc nhiên không thốt được thành lời.

Sải cánh của hai chú chim công thực sự quá cường tráng rộng dày, điều này khiến khoảng cách từ bờ tới hòn đảo giữa hồ chẳng khó khăn gì với chúng.

Chúng dẫn đầu, bộ lông óng mượt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhóm thiên nga đen trắng tùy tùng phía sau, sự tương phản giữa sắc lông óng ả và đen trắng khiến con người ta chỉ biết nín lặng, phía dưới hồ mặt nước lăn tăn gợn sóng, xa xa là hàng trúc rậm, bóng chúng phản chiếu dưới mặt hồ trong veo, tựa như một bức họa.

Chim công đậu xuống hòn đảo giữa hồ, thu đôi cánh rực rỡ như phượng hoàng lại, lúc bấy giờ mọi người mới như tỉnh khỏi giấc chiêm bao.

“Đậu xanhhhhh — đẹp đến không thốt nên lời!”

“Cao xanh ơi, đẹp quá rồi!”

“Mị nổi cả da gà lun…”

“Lại có cảm giác cảm động không tên, choáng luôn gòi.”

“Mẹ mị hỏi mị xem video kiểu gì mà khóc vậy..”

“Không thể nào hình dung! Chữ “Đẹp” nó quá đơn bạc, nhưng không có từ nào để miêu tả chính xác hơn nữa!”

“Nhìn tụi nó kết bạn kết bè, tui chỉ biết khóc ngất trong WC.”

Lúc này, Tiểu Tô lặng lẽ di chuyển ống kính từ hòn đảo giữa hồ xuống phía dưới, quay về phía đám uyên ương đang ngẩn tò te ra đó.

“Suýt chút nữa quên mất còn có uyên ương…”



“Tụi nó sao vậy? Hông biết bay à?”

“Chắc là không tiện bay, so sánh với mấy đại thần kia đau đớn quá mà.”

“Ad lại lặng lẽ bổ thêm một đao 233333.”

So với các loài chim khác, đúng là uyên ương xấu hơn một chút, mấy đôi uyên ương lặng lẽ bơi về phía giữa hồ. Tiểu Tô giải thích: “Cánh của chúng không lớn, có thể bay được một chút, nhưng bay rất khó coi, nên chọn cách bơi.”

“Đúng là hông tiện bay thiệt ahahahaha.”

“Ad nói chuyện khéo quá.”

Ban nãy giống như vừa xem một show lớn, các loài chim đều bay về phía giữa hồ, Tiểu Tô cũng dời trận địa.

Lúc đi ngang qua rừng trúc, Tiểu Tô tiện thể bẻ một búp măng, rồi dẫn mọi người đi xem cảnh cho gấu trúc đỏ ăn.

Tuy rằng từng quảng cáo ở trên fanpage, nhưng vẫn có một ít người mới tới không biết, bởi vậy nên Tiểu Tô lại giải thích cho mọi người nghe về sự khác biệt giữa gấu trúc đỏ và gấu trúc.

Chú gấu trúc đỏ của vườn thú đang nằm trên phiến đá, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu qua trần nhà xuyên thấu, có thể thấy rõ bộ lông đỏ ấm áp dưới ánh mặt trời, chiếc đuôi to với chín vòng tròn quanh đuôi rủ xuống. Nhúm lông mày trắng tròn tròn khiến thoạt trông chúng vô cùng đáng yêu.

Gấu trúc đỏ rất dễ bảo, Tiểu Tô vừa vào buồng, chúng thấy măng trong tay Tiểu Tô liền lúc lắc chạy tới.

Tiểu Tô giơ cao tay hơn một chút, gấu trúc đỏ liền nhoài người lên, cái miệng hé mở, ngước đầu nhìn Tiểu Tô, đôi chân mò lên phía trước, cố gắng bắt lấy măng.

Tiểu Tô nhân cơ hội để quay chính diện chúng, khiến các cư dân mạng trông thấy moe muốn ná thở!

“Đáng iu quá!!! Ôm ẻm thơm thơm cái nào!”

“Ui đây mới là gương mặt trong lòng tui, lần trước tới vườn thú nọ để xem gấu mèo, cảm giác như bị lừa dối.”

“Úi, ad bị ôm đùi kìa..”

“Moe quáaa! Mị cũng muốn được gấu trúc đỏ ôm chân cơ!”

Gấu trúc đỏ thấy không bắt được măng, bèn ôm chặt lấy chân Tiểu Tô, cọ lên cọ xuống.

Tiểu Tô dở khóc dở cười, không thể làm gì hơn là đưa điện thoại cho Hoàng Kỳ, bản thân thì đưa măng ra cho gấu trúc đỏ, lúc bấy giờ mới có thể thoát thân.

Hai chú gấu trúc đỏ ôm măng quay về, lúc bấy giờ có thể thấy chân sau của chúng hơi khập khiễng, rất nhiều người đã lên tiếng hỏi, họ vẫn tin tưởng Linh Hữu sẽ không ngược đãi động vật.

“Chân ẻm bị sao vậy, Linh Hữu ít nhân viên chăn nuôi như vậy mà còn tranh thủ thời gian đi ngược đãi gấu trúc đỏ à?”

“Ngược đãi cái đầu thím ấy 23333”

“Hình như là cứu trợ, bị tàn tật từ trước rồi.”

“Tim tui đau quá man, Linh Hữu nhà chúng tui tuy ít nhân viên, nhưng nhỏ mà có võ nhá, ad từng nói thực ra ad làm kế toán. Cơ mà chắc không có chuyện ngược đãi động vật đâu.”

“Tui cũng làm kế toán này, hữu tá tất hữu thải…”

“Tá thải tất tương đặng?” (*)

Tiểu Tô cười cười, “Đừng như vậy, vườn trưởng đã tuyển thêm nhân viên mới, hơn nữa chúng tôi cũng có nhiều việc khác nhau.”

Cô giải thích: “Hai chú gấu trúc đỏ này được cục lâm nghiệp Đông Hải cứu trợ, trước đó chúng bị người ta săn bắt, nên bị thương ở chân, bởi vậy nên đưa tới Linh Hữu. Đã đỡ hơn nhiều rồi đó, vườn trưởng nói nếu tĩnh dưỡng một thời gian nữa, sau này đi đứng sẽ không rõ rệt, nhưng khi chạy vẫn nhìn ra được, cũng hết cách rồi.”

Tiểu Tô dừng lại một chút, lại tiếp lời: “Một vài thương nhân ác độc sẽ kinh doanh lông gấu trúc đỏ, không thì thuần dưỡng làm thú cưng. Thực ra không chỉ gấu trúc đỏ gặp trường hợp này, cũng có rất nhiều động vật bị vậy mà không được cứu. Việc này cần quần chúng cùng chung tay chống lại, dù sao không có buôn bán thì cũng sẽ không có sát hại.”

Thực ra mọi người cũng dần có nhận thức, sau khi tuyên truyền, phần lớn mọi người đều chung tay bảo vệ động vật, hay như trên bình luận vẫn có rất nhiều người mắng chửi những con buôn vô lương tâm và kẻ săn bắt.

..

Tiểu Tô nghe ý kiến của các cư dân mạng, điều chỉnh lại trình tự live stream một chút, bởi vậy nên tiếp đó cô đi tới khu triển lãm sư – hổ, tuy gọi là khu triển lãm sư – hổ, nhưng giờ vẫn chưa có hổ, chỉ có hai con sư tử, nhưng điều này tượng trưng cho việc Linh Hữu quyết tâm sau này sẽ tiến cử hổ vào.

Lúc Tiểu Tô đi tới, bất ngờ trông thấy Đoàn Giai Trạch, cô còn tưởng Đoàn Giai Trạch sẽ ở văn phòng hoặc ở buồng chim muông, hôm nay live stream chỉ cần anh hỗ trợ ở chỗ Lục Áp mà thôi.

“Trong đám đông tự nhiên lòi ra một người tóc xoăn xoăn!”

“Vườn trưởng kìa vườn trưởng kìa, tui thấy vườn trưởng kìa~~~”

Ngay cả các cư dân mạng cũng nhận ra, Tiểu Tô không thể làm gì hơn là gọi một tiếng, “Vườn trưởng ơi.”

Đoàn Giai Trạch quay đầu nhìn lại, thấy là Tiểu Tô đang live stream, bên cạnh còn có Hoàng Kỳ, “Ơ, mọi người live stream tới đây rồi à.”

Đoàn Giai Trạch tiến về phía màn hình chào hỏi, “Chào mọi người, tôi là vườn trưởng vườn bách thú Linh Hữu, hoan nghênh mọi người tới Đông Hải, tham quan Linh Hữu của chúng tôi.”

Đoàn Giai Trạch vừa mở miệng ra liền quảng cáo, sau đó nhỏ giọng giải thích với Hoàng Kỳ: “Tôi đang định vào buồng, có livestream cái này không?”

Ban nãy Đoàn Giai Trạch vừa nhận được một nhiệm vụ phụ, Hoan Hoan và Lạc Lạc vẫn chưa ghép buồng, ngày nào Lạc Lạc cũng nhảy nhót trong buồng, đột nhiên thấy phiền muộn, chú không có bạn chơi cùng, ở buồng bên có một dì sư tử, mà chẳng chịu chơi cùng, hay gãi lông cho chú.

Bởi vậy nên, Đoàn Giai Trạch liền đi tới, tranh thủ đang ít du khách, vào chơi với Lạc Lạc một chút. Vì Hoan Hoan đã lớn tuổi, cũng khá là lười, nên nếu ghép buồng Hoan Hoan cũng sẽ không chơi cùng Lạc Lạc, nói không chừng còn đánh nhau to.

Hoàng Kỳ nhỏ giọng nói: “Cậu nói mấy câu đi, sau đó quay.”

Đoàn Giai Trạch liền đi tới nói với điện thoại di động, “Anh đang định vào buồng sư tử, tiến hành một vài hoạt động giải trí. Trước đó nhân viên đã cho sư tử ăn no rồi, nên sẽ không vào cùng, cơ mà anh chơi mấy trò kỹ xảo đặc thù, mấy đứa đừng bắt chước nhé.”

“Tới rồi tới rồi, ghê quớ à, vườn trưởng lại muốn chơi cùng mãnh thú..”

“Cảnh khiêng gấu ở clip hậu trường vẫn còn sờ sờ ra đấy!”

“Vườn trưởng có thể xoa đầu sư tử không?”

Đoàn Giai Trạch mang theo một cây gậy, một sợi dây thừng và một quả cầu mây, bước vào buồng của Lạc Lạc, anh ngồi xuống một chỗ, bắt đầu lấy dây thừng buộc quả cầu mây, sau đó buộc lên đầu gậy.

Lạc Lạc nằm nhoài dưới chân Đoàn Giai Trạch, xem anh làm mấy cái này.

Sau khi buộc xong, Đoàn Giai Trạch bắt đầu dùng gậy phất quả cầu mây lên, trong nháy mắt Lạc Lạc liền nhổm người, lao lên.

Các cư dân mạng càng nhìn càng thấy quen mắt, không nhịn được mà phỉ nhổ.

“….Chời đựu, vãi cả kỹ xảo đặc thù! Đây không phải cần câu mèo hay sao?!”

“Thấy vườn trưởng lấy đồ ra còn tưởng làm bảo bối thần kỳ gì, ai dè lại làm ra cái cần câu mèo, bựa vãi.”

“Cảnh tượng thay đổi trong nháy mắt, sư tử uy vũ của tui đâu rồi?”

“Lạc Lạc uy vũ bao giờ cơ, Lạc Lạc nhà ta đó giờ là một chú mèo bự chẳng đáng yêu cơ mà?”

“Đúng đó, này mới là Lạc Lạc chứ.”

Đoàn Giai Trạch không chỉ dùng cái cần câu mèo cỡ lớn chơi cùng Lạc Lạc, anh còn đẩy Lạc Lạc xuống đất, sau đó vuốt lông, gãi cằm cho nó.

Tất cả các cư dân mạng đều ngẩn người, bọn họ đang xem thuần phục sư tử à?

“Đột nhiên tui cảm thấy mình cũng chơi với sư tử được..”

“Cảnh trong quảng cáo kia rõ là bản chất của ẻm!”

“Tui có thể nói tui cũng đang chơi với boss nhà tui như vầy hông?”



“Lạc Lạc: Sướng quá àaaa!”

Đoàn Giai Trạch vuốt lông Lạc Lạc đến là khoan khoái, lúc bấy giờ mới đi ra, lúc anh đi Lạc Lạc còn đứng hẳn dậy, hai chân trước khoát lên bả vai Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Đứng lên như vậy rồi, mới thấy Lạc Lạc rất lớn, rất có cảm giác áp bức, không hổ là động vật dọa Đoàn Giai Trạch sợ đầu tiên. Nhưng giờ Đoàn Giai Trạch đã không còn sợ ẻm nữa, anh đẩy chân nó ra, không để ý tới Lạc Lạc bị ngã chổng vó xuống đất, liền ra khỏi buồng.

Đoàn Giai Trạch đã xuất hiện rồi, đương nhiên các cư dân mạng sẽ không dễ dàng buông tha anh như vậy, mọi người thi nhau yêu cầu anh chơi chim.

Đoàn Giai Trạch thấy cách dùng từ này cũng choáng váng, “Đừng nói tình thú như vậy chứ.. Được rồi, qua thăm Lục Áp nhé.”

Tiểu Tô quay điện thoại về phía mình và Lục Áp, cười hì hì hỏi: “Lại nói, mọi người có biết vì sao Lục Áp lại lấy tên là Lục Áp hông?”

Các cư dân mạng đua nhau đoán, mọi người đều cảm thấy vì lông Lục Áp màu đỏ, giống như mãng xà Bạo Phong Tuyết, Lục Thụ và Hoàng Kim là tổ hợp ba người trong Bạch Xà truyện.

Tiểu Tô: “Không phải đâu, tại vườn trưởng nhà ta có anh bạn cũng tên là Lục Áp, mà tính ẻm chim kia giống hệt tính bạn ảnh vậy, nên đặt tên như vầy luôn.”

“Vườn trưởng cũng chơi.. chỉ là có hơi…”

“Gay gay.”

“Mị cũng lấy tên bạn trai cũ đặt cho em miu nhà mị, hahaa, giờ mỗi lần nhìn thấy ẻm lại thấy thốn dễ sợ.”

“Quan trọng là anh bạn kia có đẹp trai hông? Có ảnh ọt gì hông?”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Tiểu Tô: “Mình không dám chụp trộm, vườn trưởng à anh có ảnh không?”

Đoàn Giai Trạch: “…..Không có.”

Tiểu Tô không dám chụp trộm, anh thì dám chắc? Anh mà chụp trộm, Lục Áp tự luyến như vậy, lỡ rơi vào tay hắn, chẳng phải sau này sẽ không thoát khỏi danh fans cuồng của đạo quân hay sao?

Đoàn Giai Trạch vừa nghĩ tới cảnh kia, liền rùng mình.

….

Bên trong khu triển lãm mới khánh thành, Lục Áp đang làm việc trong căn phòng riêng của mình —— chính là đứng đực trên cành cây không động đậy.

“Đãi ngộ rất tốt nhá, bên khu triển lãm này chỉ có mình nó thôi.” Đoàn Giai Trạch bảo Tiểu Tô di chuyển ống kính, cho mọi người nhìn xem.

Lục Áp phát hiện ra họ tới, bèn đưa mắt nhìn về phía bên đây.

Đoàn Giai Trạch đi tới mở cửa ra, anh vươn tay, Lục Áp liền bay tới đáp trên cánh tay anh.

“Tui không phục, sao ẻm không đáp trên đầu vườn trưởng?”

“Trông vườn trưởng như muốn tẩn người ta vậy hahahaha!”

Theo sự nổi tiếng của Lục Áp, mấy lời chém gió của Đoàn Giai Trạch ở kênh tin tức địa phương đã không còn đủ để thỏa mãn quần chúng hóng hớt, mọi người muốn nghe nhiều chi tiết nhỏ hơn, bởi vậy nên trên màn hình có rất nhiều lời hỏi thăm vì sao Đoàn Giai Trạch cứu được Lục Áp.

Sau khi được hệ thống và Hữu Tô bồi dưỡng, lại thêm chút thiên phú của bản thân, Đoàn Giai Trạch đã có thể chém gió trơn tru.

“Đó là.. một buổi tối mây đen gió lớn.” Đoàn Giai Trạch không phụ sự mong đợi của mọi người, anh ôm Lục Áp vào trong lòng, “Anh lên núi ngắm trăng, không ngờ lại nghe thấy tiếng chim kêu “chiêm chiếp”.”

Ngay cả Tiểu Tô cũng sửng sốt: “Kêu “chiêm chiếp” á?”

Hóa ra khi Lục Áp còn bé kêu “chiêm chiếp” à?

Lục Áp: “…..”

“Nghe anh kể đây này,” Đoàn Giai Trạch nói, “Sau đó, anh vạch tán lá cây ra, liền trông thấy một chú chim non đang nằm thoi thóp, bị rụng cơ man là lông, trên một chiếc chân còn quấn dây thừng. Sau đó, anh liền đưa nó về nhà, dốc lòng chăm sóc. Khi đó lông ẻm còn màu vàng, trông như gà con vậy, mãi về sau càng lúc càng lớn, anh mới thấy, có thể nó là một loài chim quý hiếm.”

“Huấn luyện á?” Đoàn Giai Trạch thấy có người hỏi câu này, “Anh cũng không săn bắn bao giờ, sao biết huấn luyện nó chứ, anh cho… cho nó học qua video.”

“Gì mà học qua video cơ 23333.”

“Trên mạng có giáo trình học ba mươi ngày à?”

“Xin hỏi Lục Áp đại đại đã có đối tượng chưa?”

“Còn chưa có đối tượng, chim côn đồ như vậy, dù sao cũng không có đồng loại.” Đoàn Giai Trạch hàn huyên cả buổi, trả lời từng câu một, thấy cũng không còn nhiều thời gian, liền nói, “Phía sau còn có một tiết mục nhỏ, mời Lục Áp live stream cho mọi người.”

Các cư dân mạng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đoàn Giai Trạch thuận tay cầm di động lên, hình ảnh thoáng lướt qua mặt đất.

Ở mặt sau điện thoại có núm cao su lồng một chiếc vòng, Đoàn Giai Trạch lồng chiếc vòng vào móng Lục Áp, Lục Áp liền thu móng lại, chụp chặt chiếc vòng, sau đó Đoàn Giai Trạch liền dẫn nó đi tới cổng.

“…Làm gì vậy, đừng nói như tôi nghĩ nhá?”

“Móa, định làm gì vậy?”

“Vườn trưởng à, anh muốn cho tụi em ngắm cao xanh à??”

Giữa bao luồng nghi vấn, Đoàn Giai Trạch thả Lục Áp bay lên, các cư dân mạng cũng thấy hình ảnh thay đổi trong thoáng chốc.

Theo Lục Áp bay lên, toàn cảnh vườn thú được Lục Áp ghi lại, sau đó dần dần cao lên, núi Hải Giác cao vời vợi cũng được quay trọn, từ rừng cây rậm rạp tới những vách núi cheo leo, cảnh tượng hùng vĩ kinh tâm động phách. Thậm chí còn có thể trông thấy quần thể kiến trúc nhỏ xíu ở nội thành Đông Hải phía xa, và cả dải duyên hải dài tít tắp.

Lục Áp bay rất cao, quanh quẩn trên không trung mấy phút liền, mà độ hot của live stream cũng theo đó tăng lên.

“Mị vừa vào, ủa này là hình ảnh từ flycam à?”

“Là LụcÁpcam đó.”

“Ôi cao xanh ơi TAT”

“Tường thuật thăng thiên!”

“Đến quỳ! Vườn trưởng chơi lớn vãi!”

“Đẹp quá xá, sao Đông Hải đẹp thế? Ngộ muốn tới Đông Hải!”

“Quyết định rồi, kỳ nghỉ dài ngày tới mị sẽ đi Đông Hải, đẹp quá đi à!”

“Lo cho cái điện thoại quáaaa, nhỡ chúng ta rơi xuống thì làm sao bi giờ…”

Thi thoảng Lục Áp còn lấy le kỹ năng bay, tức thì bay thẳng lên cao khiến các tòa nhà ở dưới trở nên bé tí xíu, hoặc đột ngột dừng lại, đổi quỹ đạo xoắn ốc.

“Móa, cảm giác như đang lái máy bay chiến đấu vậy.”

“Giờ đang ở độ cao bao nhiêu thế?”

“Mị cũng bị Lục Áp đại đại chinh phục rồi!”

Lúc bấy giờ, LụcÁpcam bay vèo vèo cắt gió, có thể tưởng tượng tốc độ của hắn nhanh tới nhường nào, hình ảnh vô cùng kích thích, có không ít cư dân mạng kêu gào đi mở máy tính ra, cảnh này phải xem bằng màn hình lớn mới đã.

Sau đó khung cảnh lướt xuống phía sau núi Hải Giác, Lục Áp bay qua các du khách, bởi bay tầm thấp mà thi thoảng gương mặt các du khách, hay những ổ chim trên cây bị thu vào ống kính, còn có thể trông thấy rất nhiều du khách ngẩng đầu lên, duỗi tay chỉ về phía bầu trời.

Dọc đường quay trở lại Linh Hữu, Lục Áp lướt qua nhóm huơu sao, lạc đà Alpaca, hắn quẹo trái quẹo phải, cuối cùng trong màn ảnh dần hiện bóng Đoàn Giai Trạch, anh vươn tay ra, đón lấy Lục Áp, lấy di động xuống.

Đoàn Giai Trạch mỉm cười với màn hình: “Ngạc nhiên chưa, kích thích chưa nào?”(*) Hữu tá tất hữu thải, Tá thải tất tương: Đây là một quy tắc trong kế toán, đại ý là trong mỗi hạng mục, phải ghi lại món nợ ở cột “phía vay”, cũng phải ghi lại khoản tiền mà “phía cho vay “chi ra; và tất nhiên số liệu ở hai cột đó bằng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau