Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút
Chương 4: Điệp trùng hiểm trở
Lương Văn Túc là một người làm việc quả quyết, sấm rền gió dữ, sau khi phân phó hết thảy y liền trở về tẩm cung. Y mang đan dược và bảo khí thu vào túi, sau đó mở cửa địa đạo trong mật thất, địa đạo này sớm đã được tu sửa nhiều năm, Lương Văn Túc thuận lợi đi ra ngoài ma cung.
Y ngụy trang thành một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau khi tiến vào Xích Viêm Thành ngự trị bên ngoài ma cung, Lương Văn Túc liền hòa mình trong đám tu sĩ đông đúc.
Một năm trước, thời điểm Lương Văn Túc thân mang trọng thương, y hoàn toàn kéo chân sau, khiến y trong một đoạn thời gian ngắn không thể trốn đến nơi an toàn. Vì vậy, y chỉ có thể trốn tránh gần đây. Sau đó, Lương Văn Túc lựa chọn trú tạm tại một động phủ tu chân không hề đặc sắc, bế quan tu luyện.
Tô Ôn Lương nhân lúc y tu luyện liền mở mắt, tính toán của Lương Văn Túc lúc này cũng tương đối hợp lý. So với việc trở về ma cung ẩn tàng nguy hiểm trùng điệp thì không bằng sớm chạy ra ngoài, chọn một nơi yên tĩnh tu dưỡng thân thể, sau khi tốt lên thì quay lại trả thù cũng chưa muộn.
Giờ phút này, Tô Ôn Lương cũng không muốn ra ngoài, bởi vì tin tức tôn chủ mất tích không bao lâu sau nhất định sẽ bị truyền ra, đến lúc đó ma tu tất nhiên đại loạn, mười tám vị điện chủ cạnh tranh cướp đoạt tôn vị, chờ đến khi trần ai lạc định*, dựa theo thường lệ đã là chuyện mấy chục năm sau, đến lúc đó, thân thể nguyên chủ đã được chữa trị hoàn toàn, y liền nghĩ cách cướp lấy khối thân thể này.
(*Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.)
Đây là kế hoạch mà Tô Ôn Lương sớm đã tính toán từ lâu, y không muốn tiếp túc nhân lúc nguyên chủ đả tọa mới có thể điều khiển thân thể.
Y muốn hoàn toàn khống chế nó, nhưng y lại không hiểu rõ thế giới này. Tuy Tô Ôn Lương đã biết trước cốt truyện nhưng trong cốt truyện, việc tu sĩ tu luyện như thể nào, liều chết với tu sĩ khác ra sao thì không được miêu tả rõ ràng.
Nếu bây giờ y cướp lấy thân thể của Lương Văn Túc, đồng nghĩa với việc y có thể sẽ đối mặt với một thân thể tàn tạ bất kham. Tô Ôn Lương không có năng lực của Lương Văn Túc, y chỉ có thể tu luyện để đền bù vào, cho nên y lựa chọn âm thầm bất động, chờ đến khi thân thể này hoàn toàn tốt lên, Tô Ôn Lương sẽ chớp lấy thời cơ đoạt lấy nguyên chủ.
Tô Ôn Lương an tĩnh trong cơ thể của Lương Văn Túc, y cũng không phải cái gì cũng không làm, mà là đang chuyên chú cảm nhận linh khí đang chạy theo gân mạch.
Tu luyện đối với y là một chuyện xa lạ, nhưng từ khi chuyên tâm 'học hỏi', y đã có thể cảm nhận được luồng linh khí đang dao động trong thân thể mình, cho nên y học rất nghiêm túc, cảm nhận linh khí tiến vào thân thể, linh khí chậm rãi được thân thể hấp thụ, Nguyên Anh nho nhỏ trong đan điền không ngừng nuốt lấy linh khí mỏng manh.
Y phát hiện, Nguyên Anh trong thân thể y ảm đạm không ánh sáng, thậm chí có màu than chì không bình thường, Tô Ôn Lương không biết nguyên chủ đã bị thương thành cái dạng gì, gặp đối thủ ra sao, trong cốt truyện không hề đề cập đến, nhưng người nọ nhất định là một đối thủ cường đại nên mới có thể khiến nguyên chủ, đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lại rơi vào kết cục thảm như vậy.
Tô Ôn Lương nhìn Lương Văn Túc bế quan, thời gian một năm rốt cuộc đã trôi qua, chờ đến khi vết thương trên người khôi phục chút ít, y mới nhận ra sự nhanh chóng này. Đáy lòng Tô Ôn Lương cảm khái, năm tháng tu chân tựa như không hề tồn tại, chớp mắt đã qua một năm...
Lương Văn Túc tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, mang theo dịch dung đi ra ngoài.
Đã một năm không dấn thân vào hồng trần, Lương Văn Túc đi trên đường cảm nhận bầu không khí khẩn trương thần hồn nát thần tính* trong Xích Viêm Thành, nhìn người qua đường trông gà hoá cuốc**, các cửa hàng cũng đã đóng rất nhiều. Lương Văn Túc nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức nhíu lại mày đi đến tửu lâu lớn nhất Xích Viêm Thành. Đây được xem là nơi 'mật thám' trong Tu Chân giới—— Tứ Dã Các, trước khi y trở thành tôn chủ ma cung cũng thường xuyên lui tới nơi này tìm hiểu tin tức về Xa Dữ Giới.
(*Thần hồn nát thần tính: tự mình làm mình sợ, không phân biệt được thật giả, thực hư.)
(**Trông gà hóa cuốc: ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo.)
Lương Văn Túc quen cửa quen nẻo đi vào tửu lâu, phân phó với tiểu nhị người phàm: “Ta tới tìm Đế Thính.” Đây là tiếng lóng, ý là, ta tới tìm hiểu tin tức.
Tiểu nhị lập tức gật đầu, mắt nhìn thẳng dẫn Lương Văn Túc đi về phía sau tửu lầu.
Lương Văn Túc đưa một khối linh thạch hạ phẩm cho tiểu nhị, tiểu nhị lập tức vui mừng khom lưng nhận lấy, sau đó lặng yên xoay người không tiếng động rời đi. Đối với Lương Văn Túc mà nói thì y chưa bao giờ thiếu mấy đồ vật tu chân, không có liền đi cướp, cướp rồi thì ném vào nạp giới. Hơn nữa lần rời khỏi ma cung này, y đã mang theo rất nhiều đồ vật linh tinh.
Một khối linh thạch hạ phẩm đối với Lương Văn Túc mà nói thì cũng không tính là cái gì, nhưng đối với các tu sĩ cấp thấp trong Xa Dữ Giới và tiểu nhị người phàm thì cũng xót không ít. Trong Xa Dữ Giới, Hồi Xuân Đan Luyện Khí kỳ, một lọ ba mươi viên mới được một khối linh thạch hạ phẩm.
Lương Văn Túc đẩy cửa đi vào, y lập tức ngồi lên ghế tựa mềm mại, lấy trong nạp giới ra một khối linh thạch trung phẩm ném lên bàn, nói: “Linh thạch trung phẩm, hỏi mười vấn đề, giá cả không thay đổi?”
Người ngồi sau chiếc màn đen thanh âm nghẹn ngào, câu từ không rõ ràng nói: “Không thay đổi, các hạ có vấn đề gì muốn hỏi?”
Lương Văn Túc nhẹ nhàng gõ lên ghế dựa, suy tư chốc lát, hỏi: “Một năm gần đây, Diêm Uyên cung phát sinh chuyện lớn?”
Đối phương trả lời: “Thứ nhất, tôn chủ ma cung Lương Văn Túc mất tích không rõ; thứ hai, ma cung sinh biến, mười tám vị điện chủ chia năm sẻ bảy, hình thành hai đại thế lực, một bên là vây cánh tâm phúc của Lương Văn Túc, mà trong đó Cố điện chủ và Hà điện chủ cầm đầu, một bên là Vương điện chủ với ý muốn lập lại tân tôn chủ. Hai thế lực sức mạnh ngang nhau khiến ma cung một phân thành hai, chia để trị; thứ ba, một năm trước, tu sĩ chính đạo đồng loạt công kích ma cung, hai bên tử thương nghiêm trọng, mà căn nguyên chuyện này chính là bắt nguồn từ án diệt tộc của Tư Không gia, tu sĩ mạnh nhất Xa Dữ Giới Huyền Đạo Tử tự thân xuất mã vì cô nhi tộc Tư Không báo thù, tuy hai bên thương vong không ít nhưng ma cung cũng dần rơi vào thế hạ phong; thứ tư……”
Lương Văn Túc rũ mắt an tĩnh lắng nghe, ngón tay sớm đã đình chỉ gõ xuống, y không ngờ hậu nhân của Tư Không gia vậy mà có cơ hội chạy ra, lúc trước y nên tự tay giết chết nữ nhân kia, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Bất quá, bây giờ cũng đã chậm, y tiếp tục nói: “Một năm này, chuyện trong Xa Dữ Giới nói cho ta biết.”
Đối phương đáp: “Chuyện lớn nhất chính là tu sĩ chính đạo và ma cung giao đấu…… Còn có một việc, trong Xa Dữ Giới đột nhiên xuất hiện một đám tu sĩ thượng giới tu vi cực cao, bọn họ cùng tông môn đạo tu lớn nhất trong Xa Dữ Giới Thiên Diễn Tông đạt thành hiệp nghị, Thiên Diễn Tông vì vậy càng thu thêm nhiều tài nguyên, nghe nói có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi có năng lực đều được tiến vào tông môn trên thượng giới, tiền đồ vô lượng.”
Lương Văn Túc nhíu mày, đáy lòng mặc niệm: tu sĩ tu vi cực cao. Không biết vì sao, y lại đột nhiên nhớ đến hai năm trước có một đám người đã hại y trọng thương, những người này đột nhiên tới hạ giới làm gì? Lương Văn Túc hỏi: “Tu sĩ thượng giới đó, vì sao lại tiến vào hạ giới.”
Đối phương đáp: “Trong Xa Dữ Giới, không ai biết mục đích thật sự của bọn họ, nhưng căn cứ vào hành động, bắt gió bắt bóng suy đoán vài khả năng, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Có lẽ, bọn họ đến hạ giới là vì tìm kiếm một người.”
Lương Văn Túc nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, lạnh giọng hỏi: “Người bọn họ tìm kiếm là ai? Có đặc thù gì?”
“Ta cũng không biết. Bất quá, người bọn họ tìm kiếm, tướng mạo âm nhu, tu tập công pháp quỷ dị âm trầm, đại bộ phận là ma tu, nhưng cũng không thể loại trừ chính đạo. Nói đến đây, ta đoán người mà bọn họ muốn tìm có khả năng bao gồm tôn chủ đã mất tích của Diêm Uyên cung, Lương Văn Túc; con vợ cả Tạ gia, nhị đệ tử Thiên Diễn Tông Tạ Thư Nghiên; còn có đệ tử của Tô Tịnh Sinh Đan Đỉnh Các, Tô Thiên Quân.”
Lúc Lương Văn Túc nghe đến đây, trong lòng đã có bảy phần chắc chắn, y xác định người mà kẻ giấu mặt đang nói chính là đám người kia, nhớ tới thủ đoạn tàn độc của họ, y liền nhịn không được rùng mình. Cho dù y là tôn chủ ma cung, không chuyện ác nào không làm, nhưng so với đám người năm đó thì thủ đoạn của y còn quá non nớt.
Lương Văn Túc tiếp tục dò hỏi mấy vấn đề không quan trọng, sau đó liền xoay người rời đi.
Y trở về động chủ tu chân, nỗ lực đả tọa nửa canh giờ. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, nguy cơ tựa như hình với bóng, y đột ngột đứng lên, tự biết nơi này không thể ở lâu. Y luôn có một cảm giác mình đang bị ai đó theo dõi, y muốn ngay lập tức rời khỏi Xích Viêm Thành, Lương Văn Túc tùy tiện chuẩn bị tốt một chút, sau đó xuất quan.
Hành động nhanh chóng, bất động thanh sắc rời khỏi Xích Viêm Thành. Rất nhanh y đã đi cách Xích Viêm Thành một đoạn xa, đi tới một tòa thành trì khác, đây cũng là nơi được quản lý lơi lỏng nhất trong Xa Dữ Giới, cũng là nơi có số lượng tu sĩ nhiều nhất, Bạch Mã Thành. Y lập tức thay đổi phương hướng, đi xung quanh Bạch Mã Sơn ngoài Bạch Mã Thành.
Quả nhiên, thời điểm y phi thân rời đi, có mấy chục tu sĩ cấp cao lập tức đến vây quanh Bạch Mã Thành, bọn họ đứng tại chỗ chờ đợi trong chốc lát, không ai nhìn thấy thân ảnh của Lương Văn Túc, mọi người lập tức nhìn nhau vài cái, nam tử tuấn mỹ cầm đầu nói: “Dựa theo quỹ đạo phi hành của y thì có lẽ đã đến phụ cận đây rồi, chúng ta chia ra hành động, rà soát chung quanh, nếu bắt gặp thân ảnh y thì lập tức bắt về cho chủ thượng.”
Những người khác đồng loạt 'vâng' một tiếng, nháy mắt hóa thành một vệt sáng lóa, biến mất trên Bạch Mã Thành.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu thì lại xuất hiện thêm ba nhóm người. Bọn họ lại phân chia hành động.
Lương Văn Túc khống chế Bảo Khí bay tới chân núi Bạch Mã. Bạch Mã Sơn, ý nghĩa như tên, nhìn từ xa, dãy núi tựa như một con ngựa trắng. Mà Bạch Mã Thành cũng tọa lạc dưới Bạch Mã Sơn, lấy tên này.
Y đột nhiên dừng lại bước chân, từ nạp giới lấy ra một lọ Ích Khí Đan. Sau khi nuốt xuống hai viên mới tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Mã Sơn, tên nghe qua tuy rất ôn hòa, nhưng thực tế nó còn có một tên gọi khác, đó là Vụ Minh Sơn. Nơi đây không biết vì sao hàng năm đều bị sương mù bao phủ, thành phần sương mù không giống nhau, có thể khiến người hôn mê, cũng có thể khiến tu sĩ mất mạng. Cho dù là tu sĩ đã đặt chân tới ngưỡng cửa Trúc Cơ kỳ cũng không dám lên mặt tại chỗ này, nhất định phải có Ích Khí Đan, nhai nuốt hai viên mới có thể đảm bảo an toàn. Mà đệ tử Luyện Khí kỳ, cho dù có đan dược thì cũng chỉ có thể ở trong đó nửa canh giờ mà thôi.
Nguy hiểm của Bạch Mã Sơn không ngừng lại tại đây, nó được xưng là Vụ Minh Sơn, rất nhiều tu sĩ có đi không về. Vì hàng năm bị sương mù dày đặc bao phủ, địa hình nơi này cũng không được rõ ràng lắm.
Địa hình phá lệ phức tạp, ngàn vạn năm qua, có vô số tu sĩ đã đi vào đó, cũng có người vẽ ra bản đồ nơi mà mình đi tới, thế nhưng nơi đây tùy ý biến hóa, thời gian cũng không được chuẩn lắm. Đôi khi trăm năm không biến hóa một lần, đôi khi chỉ cần có một ngày đã có thể biến hóa nhiều lần.
Hơn nữa, ẩn trong đó còn có các đầm lầy chết chóc, nơi nơi phủ kín đủ loại độc vật độc trùng, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đi vào, cũng không được đảm bảo bao nhiêu. Còn có rừng rậm quỷ dị, hoa cỏ cây cối đều là màu tím, đương nhiên độc cực kỳ.
Mà nơi đây còn rập rình đầy rẫy yêu thú ác liệt, so với toàn bộ yêu thú trong Xa Dữ Giới thì độ hung tàn chính là nhất phẩm.
Chính vì lí do này nên cho dù Bạch Mã Sơn chiếm diện tích cực kỳ lớn, linh khí cũng cực kỳ thịnh vượng nhưng vẫn không bị bất kỳ tông môn nào nhìn trúng, không ai dám đến đây khai sơn lập phái.
Bất quá, muỗi dù nhỏ nhưng vẫn là thịt, tán tu tại Tu chân giới có thể so với hài tử không sợ đau, đối với tông môn lớn khinh thường, tông môn nhỏ tại Bạch Mã Sơn lại là thích nhất.
Bạch Mã Sơn tuy có nhiều uy hiếp, nhưng đường tu chân vốn chính là nghịch thiên mà đi, trải qua nhiều nguy khốn, nếm thử muôn trùng hiểm trở mới có thể được hồi báo. Song song với ác liệt tại Bạch Mã Sơn thì nó còn có nhiều thứ phong phú khác, linh khí sung mãn, các loại tài nguyên tu chân vĩnh không bao giờ khô kiệt.
Chính vì những tài nguyên và linh khí nên nó hấp dẫn rất nhiều tán tu hội tụ ở nơi này, trải qua ngàn vạn năm năm tháng tháng, nơi này sớm đã phát triển thành một tòa thành trì lớn nhất Xa Dữ Giới.
Lương Văn Túc vốn định sẽ đặt chân tại Bạch Mã Thành, nhưng trong lòng lại âm thầm xuất hiện nguy cơ khó nói. Vì vậy, y lập tức nghe theo tiếng lòng, thay đổi phương hướng đi tới Bạch Mã Sơn.
Mặc kệ người mang đến nguy cơ cho y là ai, bây giờ, thực lực của y còn chưa khôi phục. Nếu cùng người kia lấy cứng đối cứng thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, lựa chọn tốt nhất đó chính là lẻn vào Bạch Mã Sơn. Đến lúc đó, cả hai đều ở nơi tối tăm, ai thua ai thắng, không thể phân định.
Y ngụy trang thành một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau khi tiến vào Xích Viêm Thành ngự trị bên ngoài ma cung, Lương Văn Túc liền hòa mình trong đám tu sĩ đông đúc.
Một năm trước, thời điểm Lương Văn Túc thân mang trọng thương, y hoàn toàn kéo chân sau, khiến y trong một đoạn thời gian ngắn không thể trốn đến nơi an toàn. Vì vậy, y chỉ có thể trốn tránh gần đây. Sau đó, Lương Văn Túc lựa chọn trú tạm tại một động phủ tu chân không hề đặc sắc, bế quan tu luyện.
Tô Ôn Lương nhân lúc y tu luyện liền mở mắt, tính toán của Lương Văn Túc lúc này cũng tương đối hợp lý. So với việc trở về ma cung ẩn tàng nguy hiểm trùng điệp thì không bằng sớm chạy ra ngoài, chọn một nơi yên tĩnh tu dưỡng thân thể, sau khi tốt lên thì quay lại trả thù cũng chưa muộn.
Giờ phút này, Tô Ôn Lương cũng không muốn ra ngoài, bởi vì tin tức tôn chủ mất tích không bao lâu sau nhất định sẽ bị truyền ra, đến lúc đó ma tu tất nhiên đại loạn, mười tám vị điện chủ cạnh tranh cướp đoạt tôn vị, chờ đến khi trần ai lạc định*, dựa theo thường lệ đã là chuyện mấy chục năm sau, đến lúc đó, thân thể nguyên chủ đã được chữa trị hoàn toàn, y liền nghĩ cách cướp lấy khối thân thể này.
(*Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.)
Đây là kế hoạch mà Tô Ôn Lương sớm đã tính toán từ lâu, y không muốn tiếp túc nhân lúc nguyên chủ đả tọa mới có thể điều khiển thân thể.
Y muốn hoàn toàn khống chế nó, nhưng y lại không hiểu rõ thế giới này. Tuy Tô Ôn Lương đã biết trước cốt truyện nhưng trong cốt truyện, việc tu sĩ tu luyện như thể nào, liều chết với tu sĩ khác ra sao thì không được miêu tả rõ ràng.
Nếu bây giờ y cướp lấy thân thể của Lương Văn Túc, đồng nghĩa với việc y có thể sẽ đối mặt với một thân thể tàn tạ bất kham. Tô Ôn Lương không có năng lực của Lương Văn Túc, y chỉ có thể tu luyện để đền bù vào, cho nên y lựa chọn âm thầm bất động, chờ đến khi thân thể này hoàn toàn tốt lên, Tô Ôn Lương sẽ chớp lấy thời cơ đoạt lấy nguyên chủ.
Tô Ôn Lương an tĩnh trong cơ thể của Lương Văn Túc, y cũng không phải cái gì cũng không làm, mà là đang chuyên chú cảm nhận linh khí đang chạy theo gân mạch.
Tu luyện đối với y là một chuyện xa lạ, nhưng từ khi chuyên tâm 'học hỏi', y đã có thể cảm nhận được luồng linh khí đang dao động trong thân thể mình, cho nên y học rất nghiêm túc, cảm nhận linh khí tiến vào thân thể, linh khí chậm rãi được thân thể hấp thụ, Nguyên Anh nho nhỏ trong đan điền không ngừng nuốt lấy linh khí mỏng manh.
Y phát hiện, Nguyên Anh trong thân thể y ảm đạm không ánh sáng, thậm chí có màu than chì không bình thường, Tô Ôn Lương không biết nguyên chủ đã bị thương thành cái dạng gì, gặp đối thủ ra sao, trong cốt truyện không hề đề cập đến, nhưng người nọ nhất định là một đối thủ cường đại nên mới có thể khiến nguyên chủ, đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lại rơi vào kết cục thảm như vậy.
Tô Ôn Lương nhìn Lương Văn Túc bế quan, thời gian một năm rốt cuộc đã trôi qua, chờ đến khi vết thương trên người khôi phục chút ít, y mới nhận ra sự nhanh chóng này. Đáy lòng Tô Ôn Lương cảm khái, năm tháng tu chân tựa như không hề tồn tại, chớp mắt đã qua một năm...
Lương Văn Túc tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, mang theo dịch dung đi ra ngoài.
Đã một năm không dấn thân vào hồng trần, Lương Văn Túc đi trên đường cảm nhận bầu không khí khẩn trương thần hồn nát thần tính* trong Xích Viêm Thành, nhìn người qua đường trông gà hoá cuốc**, các cửa hàng cũng đã đóng rất nhiều. Lương Văn Túc nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức nhíu lại mày đi đến tửu lâu lớn nhất Xích Viêm Thành. Đây được xem là nơi 'mật thám' trong Tu Chân giới—— Tứ Dã Các, trước khi y trở thành tôn chủ ma cung cũng thường xuyên lui tới nơi này tìm hiểu tin tức về Xa Dữ Giới.
(*Thần hồn nát thần tính: tự mình làm mình sợ, không phân biệt được thật giả, thực hư.)
(**Trông gà hóa cuốc: ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo.)
Lương Văn Túc quen cửa quen nẻo đi vào tửu lâu, phân phó với tiểu nhị người phàm: “Ta tới tìm Đế Thính.” Đây là tiếng lóng, ý là, ta tới tìm hiểu tin tức.
Tiểu nhị lập tức gật đầu, mắt nhìn thẳng dẫn Lương Văn Túc đi về phía sau tửu lầu.
Lương Văn Túc đưa một khối linh thạch hạ phẩm cho tiểu nhị, tiểu nhị lập tức vui mừng khom lưng nhận lấy, sau đó lặng yên xoay người không tiếng động rời đi. Đối với Lương Văn Túc mà nói thì y chưa bao giờ thiếu mấy đồ vật tu chân, không có liền đi cướp, cướp rồi thì ném vào nạp giới. Hơn nữa lần rời khỏi ma cung này, y đã mang theo rất nhiều đồ vật linh tinh.
Một khối linh thạch hạ phẩm đối với Lương Văn Túc mà nói thì cũng không tính là cái gì, nhưng đối với các tu sĩ cấp thấp trong Xa Dữ Giới và tiểu nhị người phàm thì cũng xót không ít. Trong Xa Dữ Giới, Hồi Xuân Đan Luyện Khí kỳ, một lọ ba mươi viên mới được một khối linh thạch hạ phẩm.
Lương Văn Túc đẩy cửa đi vào, y lập tức ngồi lên ghế tựa mềm mại, lấy trong nạp giới ra một khối linh thạch trung phẩm ném lên bàn, nói: “Linh thạch trung phẩm, hỏi mười vấn đề, giá cả không thay đổi?”
Người ngồi sau chiếc màn đen thanh âm nghẹn ngào, câu từ không rõ ràng nói: “Không thay đổi, các hạ có vấn đề gì muốn hỏi?”
Lương Văn Túc nhẹ nhàng gõ lên ghế dựa, suy tư chốc lát, hỏi: “Một năm gần đây, Diêm Uyên cung phát sinh chuyện lớn?”
Đối phương trả lời: “Thứ nhất, tôn chủ ma cung Lương Văn Túc mất tích không rõ; thứ hai, ma cung sinh biến, mười tám vị điện chủ chia năm sẻ bảy, hình thành hai đại thế lực, một bên là vây cánh tâm phúc của Lương Văn Túc, mà trong đó Cố điện chủ và Hà điện chủ cầm đầu, một bên là Vương điện chủ với ý muốn lập lại tân tôn chủ. Hai thế lực sức mạnh ngang nhau khiến ma cung một phân thành hai, chia để trị; thứ ba, một năm trước, tu sĩ chính đạo đồng loạt công kích ma cung, hai bên tử thương nghiêm trọng, mà căn nguyên chuyện này chính là bắt nguồn từ án diệt tộc của Tư Không gia, tu sĩ mạnh nhất Xa Dữ Giới Huyền Đạo Tử tự thân xuất mã vì cô nhi tộc Tư Không báo thù, tuy hai bên thương vong không ít nhưng ma cung cũng dần rơi vào thế hạ phong; thứ tư……”
Lương Văn Túc rũ mắt an tĩnh lắng nghe, ngón tay sớm đã đình chỉ gõ xuống, y không ngờ hậu nhân của Tư Không gia vậy mà có cơ hội chạy ra, lúc trước y nên tự tay giết chết nữ nhân kia, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Bất quá, bây giờ cũng đã chậm, y tiếp tục nói: “Một năm này, chuyện trong Xa Dữ Giới nói cho ta biết.”
Đối phương đáp: “Chuyện lớn nhất chính là tu sĩ chính đạo và ma cung giao đấu…… Còn có một việc, trong Xa Dữ Giới đột nhiên xuất hiện một đám tu sĩ thượng giới tu vi cực cao, bọn họ cùng tông môn đạo tu lớn nhất trong Xa Dữ Giới Thiên Diễn Tông đạt thành hiệp nghị, Thiên Diễn Tông vì vậy càng thu thêm nhiều tài nguyên, nghe nói có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi có năng lực đều được tiến vào tông môn trên thượng giới, tiền đồ vô lượng.”
Lương Văn Túc nhíu mày, đáy lòng mặc niệm: tu sĩ tu vi cực cao. Không biết vì sao, y lại đột nhiên nhớ đến hai năm trước có một đám người đã hại y trọng thương, những người này đột nhiên tới hạ giới làm gì? Lương Văn Túc hỏi: “Tu sĩ thượng giới đó, vì sao lại tiến vào hạ giới.”
Đối phương đáp: “Trong Xa Dữ Giới, không ai biết mục đích thật sự của bọn họ, nhưng căn cứ vào hành động, bắt gió bắt bóng suy đoán vài khả năng, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Có lẽ, bọn họ đến hạ giới là vì tìm kiếm một người.”
Lương Văn Túc nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, lạnh giọng hỏi: “Người bọn họ tìm kiếm là ai? Có đặc thù gì?”
“Ta cũng không biết. Bất quá, người bọn họ tìm kiếm, tướng mạo âm nhu, tu tập công pháp quỷ dị âm trầm, đại bộ phận là ma tu, nhưng cũng không thể loại trừ chính đạo. Nói đến đây, ta đoán người mà bọn họ muốn tìm có khả năng bao gồm tôn chủ đã mất tích của Diêm Uyên cung, Lương Văn Túc; con vợ cả Tạ gia, nhị đệ tử Thiên Diễn Tông Tạ Thư Nghiên; còn có đệ tử của Tô Tịnh Sinh Đan Đỉnh Các, Tô Thiên Quân.”
Lúc Lương Văn Túc nghe đến đây, trong lòng đã có bảy phần chắc chắn, y xác định người mà kẻ giấu mặt đang nói chính là đám người kia, nhớ tới thủ đoạn tàn độc của họ, y liền nhịn không được rùng mình. Cho dù y là tôn chủ ma cung, không chuyện ác nào không làm, nhưng so với đám người năm đó thì thủ đoạn của y còn quá non nớt.
Lương Văn Túc tiếp tục dò hỏi mấy vấn đề không quan trọng, sau đó liền xoay người rời đi.
Y trở về động chủ tu chân, nỗ lực đả tọa nửa canh giờ. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, nguy cơ tựa như hình với bóng, y đột ngột đứng lên, tự biết nơi này không thể ở lâu. Y luôn có một cảm giác mình đang bị ai đó theo dõi, y muốn ngay lập tức rời khỏi Xích Viêm Thành, Lương Văn Túc tùy tiện chuẩn bị tốt một chút, sau đó xuất quan.
Hành động nhanh chóng, bất động thanh sắc rời khỏi Xích Viêm Thành. Rất nhanh y đã đi cách Xích Viêm Thành một đoạn xa, đi tới một tòa thành trì khác, đây cũng là nơi được quản lý lơi lỏng nhất trong Xa Dữ Giới, cũng là nơi có số lượng tu sĩ nhiều nhất, Bạch Mã Thành. Y lập tức thay đổi phương hướng, đi xung quanh Bạch Mã Sơn ngoài Bạch Mã Thành.
Quả nhiên, thời điểm y phi thân rời đi, có mấy chục tu sĩ cấp cao lập tức đến vây quanh Bạch Mã Thành, bọn họ đứng tại chỗ chờ đợi trong chốc lát, không ai nhìn thấy thân ảnh của Lương Văn Túc, mọi người lập tức nhìn nhau vài cái, nam tử tuấn mỹ cầm đầu nói: “Dựa theo quỹ đạo phi hành của y thì có lẽ đã đến phụ cận đây rồi, chúng ta chia ra hành động, rà soát chung quanh, nếu bắt gặp thân ảnh y thì lập tức bắt về cho chủ thượng.”
Những người khác đồng loạt 'vâng' một tiếng, nháy mắt hóa thành một vệt sáng lóa, biến mất trên Bạch Mã Thành.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu thì lại xuất hiện thêm ba nhóm người. Bọn họ lại phân chia hành động.
Lương Văn Túc khống chế Bảo Khí bay tới chân núi Bạch Mã. Bạch Mã Sơn, ý nghĩa như tên, nhìn từ xa, dãy núi tựa như một con ngựa trắng. Mà Bạch Mã Thành cũng tọa lạc dưới Bạch Mã Sơn, lấy tên này.
Y đột nhiên dừng lại bước chân, từ nạp giới lấy ra một lọ Ích Khí Đan. Sau khi nuốt xuống hai viên mới tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Mã Sơn, tên nghe qua tuy rất ôn hòa, nhưng thực tế nó còn có một tên gọi khác, đó là Vụ Minh Sơn. Nơi đây không biết vì sao hàng năm đều bị sương mù bao phủ, thành phần sương mù không giống nhau, có thể khiến người hôn mê, cũng có thể khiến tu sĩ mất mạng. Cho dù là tu sĩ đã đặt chân tới ngưỡng cửa Trúc Cơ kỳ cũng không dám lên mặt tại chỗ này, nhất định phải có Ích Khí Đan, nhai nuốt hai viên mới có thể đảm bảo an toàn. Mà đệ tử Luyện Khí kỳ, cho dù có đan dược thì cũng chỉ có thể ở trong đó nửa canh giờ mà thôi.
Nguy hiểm của Bạch Mã Sơn không ngừng lại tại đây, nó được xưng là Vụ Minh Sơn, rất nhiều tu sĩ có đi không về. Vì hàng năm bị sương mù dày đặc bao phủ, địa hình nơi này cũng không được rõ ràng lắm.
Địa hình phá lệ phức tạp, ngàn vạn năm qua, có vô số tu sĩ đã đi vào đó, cũng có người vẽ ra bản đồ nơi mà mình đi tới, thế nhưng nơi đây tùy ý biến hóa, thời gian cũng không được chuẩn lắm. Đôi khi trăm năm không biến hóa một lần, đôi khi chỉ cần có một ngày đã có thể biến hóa nhiều lần.
Hơn nữa, ẩn trong đó còn có các đầm lầy chết chóc, nơi nơi phủ kín đủ loại độc vật độc trùng, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đi vào, cũng không được đảm bảo bao nhiêu. Còn có rừng rậm quỷ dị, hoa cỏ cây cối đều là màu tím, đương nhiên độc cực kỳ.
Mà nơi đây còn rập rình đầy rẫy yêu thú ác liệt, so với toàn bộ yêu thú trong Xa Dữ Giới thì độ hung tàn chính là nhất phẩm.
Chính vì lí do này nên cho dù Bạch Mã Sơn chiếm diện tích cực kỳ lớn, linh khí cũng cực kỳ thịnh vượng nhưng vẫn không bị bất kỳ tông môn nào nhìn trúng, không ai dám đến đây khai sơn lập phái.
Bất quá, muỗi dù nhỏ nhưng vẫn là thịt, tán tu tại Tu chân giới có thể so với hài tử không sợ đau, đối với tông môn lớn khinh thường, tông môn nhỏ tại Bạch Mã Sơn lại là thích nhất.
Bạch Mã Sơn tuy có nhiều uy hiếp, nhưng đường tu chân vốn chính là nghịch thiên mà đi, trải qua nhiều nguy khốn, nếm thử muôn trùng hiểm trở mới có thể được hồi báo. Song song với ác liệt tại Bạch Mã Sơn thì nó còn có nhiều thứ phong phú khác, linh khí sung mãn, các loại tài nguyên tu chân vĩnh không bao giờ khô kiệt.
Chính vì những tài nguyên và linh khí nên nó hấp dẫn rất nhiều tán tu hội tụ ở nơi này, trải qua ngàn vạn năm năm tháng tháng, nơi này sớm đã phát triển thành một tòa thành trì lớn nhất Xa Dữ Giới.
Lương Văn Túc vốn định sẽ đặt chân tại Bạch Mã Thành, nhưng trong lòng lại âm thầm xuất hiện nguy cơ khó nói. Vì vậy, y lập tức nghe theo tiếng lòng, thay đổi phương hướng đi tới Bạch Mã Sơn.
Mặc kệ người mang đến nguy cơ cho y là ai, bây giờ, thực lực của y còn chưa khôi phục. Nếu cùng người kia lấy cứng đối cứng thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, lựa chọn tốt nhất đó chính là lẻn vào Bạch Mã Sơn. Đến lúc đó, cả hai đều ở nơi tối tăm, ai thua ai thắng, không thể phân định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất