Chương 47: Rèn luyện
Edit: Gin’s
Tuy rằng công pháp của Quan Thừa Phong không thể công khai nhưng họ vẫn công khai toàn bộ những công pháp mình biết khác, những tri thức về thuốc cũng được công khai toàn bộ.
Trước đó nhóm Quan Thừa Phong đã đồng ý tất cả những người ra ngoài thành chiến đấu với dị thú đều sẽ nhận được một bộ công pháp, nhưng bây giờ tất cả công pháp đều được công khai nên lời hứa này chẳng còn ý nghĩa gì.
Cuối cùng họ quyết định sẽ cho những người kia phần thưởng khác, bao gồm nhà ở không giới hạn, thuốc, tiền tài…
Ngoài ra những người trong trấn nhỏ phụ cận thành Sùng An đã đến đây, đều được ở lại trong thành.
Không gian trong thành phố không nhiều nhưng chỉ cần sửa sang lại phủ thành chủ cũng đã đủ chỗ cho tất cả những người đó ở lại.
Còn những căn nhà thế gia dùng làm công cụ kiếm lời đã được Nhạc Hoằng dùng làm phần thưởng cho những người khác.
Những người sống ở trấn nhỏ sau khi sinh sống trong thành nếu bị bệnh phóng xạ hoặc gặp vấn đề về sức khỏe cũng sẽ được chăm sóc y tế.
Lúc trước Tân Duyên đã cho thiếu niên kia thiết bị liên lạc của mình để cậu có thể liên lạc với em trai em gái, sau khi được trị liệu tình trạng cơ thể đã khỏe lên rất nhiều, thiếu niên cũng biểu lộ thiên phú tu luyện tuyệt vời trở thành học trò của Nhạc Hoằng.
Cũng chính là lúc này, Quan Thừa Phong lần thứ hai đột phá, trở thành chiến sĩ Phúc Năng cấp bảy.
“Anh giỏi quá! Còn trẻ như vậy đã cấp bảy rồi!” Tân Duyên thấy Quan Thừa Phong lên cấp thì vui không chịu được.
Nhưng vui vẻ xong y lại tránh không được mà cảm thấy hoang mang —— Quan An mạnh như vậy y lại càng không xứng với Quan An.
Từ khi lên đến cấp bốn tốc độ tu luyện của y đang dần chậm lại…
“Cũng không có gì…” Quan Thừa Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tân Duyên, tâm trạng tốt vô cùng.
Ai lại không thích được người mình yêu sùng bái bao giờ?
Đáng tiếc Tân Duyên với hắn chỉ có sùng bái.
Tiếp tục như vậy không được…
“Quan An, sau này anh nhất định sẽ trở thành người mạnh mẽ như chú của anh!” Tân Duyên hai mắt sáng lấp lánh, nhưng nói xong cũng ảo não.
Tuy rằng Quan An vội vàng tu luyện nên vẫn chưa thu y làm đồ đệ cũng chưa lên mạng làm sáng tỏ quan hệ hai người, nhưng rõ ràng Quan An đã coi y là đồ đệ, nếu y gọi thẳng tên của Quan An có lẽ sẽ làm hắn không vui.
Nghĩ như thế Tân Duyên cẩn thận nhìn về phía Quan Thừa Phong, quả nhiên phát hiện Quan Thừa Phong có chút không vui.
Trong lòng Tân Duyên hơi hồi hộp.
Quan Thừa Phong chỉ đơn giản không thích bị người khác gọi là “Quan An”.
Hắn không chú ý tới vẻ mặt của Tân Duyên, hơi suy nghĩ một chút, lại bắt đầu: “Tân Duyên, tôi có chuyện muốn nói với cậu… Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thành Sùng An.”
“Anh muốn rời khỏi thành Sùng An? Tại sao?” Tân Duyên sững sờ.
Y rất muốn hỏi Quan An mình có cùng đi được không, nhưng dáng vẻ Quan An thế này… Rõ ràng không muốn đưa y đi!
“Có một số việc cần làm.” Quan Thừa Phong hàm hồ nói.
Tuy rằng Quan Thừa Phong sớm đã gia nhập Văn Diễn Cộng Tiến Hội, nhưng hắn rất ít khi lo chuyển của Cộng Tiến Hội, lần này rời khỏi thành Sùng An hắn cũng không có gì gấp cần làm.
Chỉ là hắn suy nghĩ xong, cảm thấy mình vẫn nên rời khỏi Tân Duyên một quãng thời gian để tỉnh táo một chút.
Tân Duyên còn trẻ, nắm giữ tương lai tốt đẹp, hắn không thể hại Tân Duyên.
Ngoài ra, hắn đã nán lại thành Sùng An quá lâu quả thật cũng có chút mong ngóng cuộc sống bên ngoài không ràng buộc.
“Vậy… Vậy bao giờ anh trở về?” Tân Duyên hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Quan Thừa Phong nói.
“Ồ… Thế tôi chờ anh về.” Tân Duyên cúi đầu, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Quan Thừa Phong thấy Tân Duyên không phản đối thì thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Sở Đông Vũ: “Sở Đông Vũ, ngày mai cậu đi với tôi.”
Sở Đông Vũ đang im lặng: “???” Quan An lại đưa hắn đi chứ không phải Tân Duyên? Chuyện gì thế này?
Tân Duyên cũng bối rối.
Quan An có việc muốn làm, dự định rời khỏi thành Sùng An một thời gian, việc này y hiểu, nhưng Quan An muốn đưa Sở Đông Vũ đi lại không muốn đưa y đi??????????
Sao Quan An phải làm như vậy? Tại sao lại bỏ y? Quan An… nhìn ra tình cảm của y rồi? Nên mới muốn tránh y?
Không, hẳn không phải như vậy, mấy ngày nay Quan An cũng không có gì khác thường, không giống như đã phát hiện ra tình cảm của y —— nếu Quan An thật sự phát hiện ra tình cảm của y nên muốn né tránh thì những ngày qua không thể tốt với y như vậy!
Nhưng chưa chắc…
Mấy ngày nay Tân Duyên vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn, nhưng thật ra y không hề “ngoan” như vẻ bề ngoài, lúc này không hề nghĩ ngợi đã nói: “Sao anh không dẫn tôi theo?”
“Cậu ta cần ra ngoài rèn luyện.” Quan Thừa Phong nói. Để hắn đưa Sở Đông Vũ cùng đi là chủ ý Nhạc Hoằng, về phần tại sao phải làm như vậy… Nhạc Hoằng hy vọng có thể tẩy não Sở Đông Vũ để Sở Đông Vũ hướng về phía họ từ tận đáy lòng.
“Anh ta phải ra ngoài luyện tập, tôi thì không cần sao? Anh không muốn đưa tôi đi có phải vì ghét tôi rồi không?” Trong lòng Tân Duyên hốt hoảng, cả người phát run.
Mấy ngày nay y đã rất nỗ lực, y hi vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ, mặt khác, y cũng hi vọng Quan An có thể nhìn thấy mình.
Kết quả Quan An phải đi, lại còn đưa Sở Đông Vũ đi!
“Tôi không ghét cậu.” Quan Thừa Phong nói.
“Thế vì sao không đưa tôi đi? Anh nhận anh ta làm học trò cũng không nhận tôi… Anh tốt với tôi chỉ vì tôi cứu chú anh đúng không? Có phải anh vẫn luôn thấy tôi rất phiền chứ gì?” Đầu óc Tân Duyên rối bời, vừa xả van là không biết mình nói gì, chờ nói xong… Y càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy.
Có khi đó giờ Quan An vẫn thấy y phiền lắm.
Nếu không, bây giờ thực lực của Sở Đông Vũ hoàn không sánh được với y, không chăm chỉ rèn luyện bằng y, tại sao Quan An lại muốn đưa Sở Đông Vũ đi rèn luyện?
Đôi mắt đau xót, nước mắt y cũng rơi xuống từng giọt.
Quan Thừa Phong không nghĩ tới Tân Duyên lại có phản ứng lớn như vậy.
Khi hắn vẫn chưa có tình cảm khác với Tân Duyên thấy Tân Duyên khóc sẽ buồn cười, nhưng bây giờ hắn thích Tân Duyên!
Huống chi gần đây Tân Duyên không khóc, hiện tại vừa khóc… khiến hắn càng thêm đau lòng.
Quan Thừa Phong nói: “Tôi không thấy phiền, tôi là sợ cậu ra ngoài sẽ bị thương… Cậu đi với chúng tôi đi.”
Nói xong, Quan Thừa Phong lén lút thở dài một hơi.
Hắn không ngờ mình lại không có nguyên tắc như vậy.
Chẳng trách mấy người trâu già gặm cỏ non lại hay bị tiểu kiều thê quấn chặt lấy như vậy.
Tân Duyên không khóc nữa mà đang lau mặt: “Cứ quyết định như vậy đi!”. Thật ra y cảm thấy mình cứ quấn lấy Quan An như vậy cũng không quá tốt.
Nếu Quan An thích phụ nữ y không nên quá gần gũi với Quan An, kéo Quan An xuống nước.
Nhưng y vẫn muốn được ở bên Quan An.
“Được.” Quan Thừa Phong nhận mệnh. Tân Duyên không muốn, việc tách ra cũng chỉ là tạm thời, thôi, cứ chờ tương lại Tân Duyên có người mình thích rồi thì hắn cũng có thể hết hy vọng.
Sở Đông Vũ: “…” Có phải hắn lại bị quên lãng rồi không? Hai người này ầm ĩ một trận vì hắn nhưng từ đầu đến cuối không hề có một câu thoại nào!
Nhưng hắn cũng đã quen rồi…
Ngày hôm sau Quan Thừa Phong mang theo Sở Đông Vũ và Tân Duyên rời khỏi thành Sùng An.
Đồng thời, cũng nhận một nhiệm vụ từ chỗ Nhạc Hoằng.
Để xây dựng tường ngăn Phúc Xạ cần dùng đến một vài kim loại hiếm, nhưng thành Sùng An không dự trữ kim loại này. Nhạc Hoằng nhờ họ đến thành Hàng Hải mang một ít kim loại hiếm từ chỗ Chân Thiệu Tề về thành Sùng An, thuận tiện mang thêm vài món đồ dùng được về.
Bởi vậy, sau khi ba người rời khỏi thành Sùng An liền hướng thẳng đến thành Hàng Hải mà đi.
Sau khi Quan Thừa Phong từ bỏ các loại suy nghĩ sẽ tách ra khỏi Tân Duyên lại bắt đầu chăm sóc cho Tân Duyên đủ đường.
Người mình thích ở bên cạnh, ai có thể không chăm sóc?
Hắn để Tân Duyên ngồi ghế phó lái trên chiến xa, trên đường đi giảng giải cho Tân Duyên về dị thú và dị thú gặp trên đường.
Sở Đông Vũ ngồi một mình phía sau không nhịn được tự kỷ.
Thôi được rồi, hắn vẫn nên tự kỷ đi thì hơn.
Thật ra hắn cảm thấy có Tân Duyên cũng rất tốt, nếu Quan An thật sự chỉ đưa một mình hắn ra ngoài rèn luyện thì chắc chắn sẽ không kiên nhẫn giảng nhiều tri thức như vậy.
Hắn thơm lây Tân Duyên mới có thể học được nhiều kiến thức như vậy.
Sở Đông Vũ càng cảm nhận điều này sâu sắc hơn vào nửa sau cuộc hành trình.
Quan An rất kiên trì dạy dỗ Tân Duyên, hắn đi dự giờ cũng nghe hiểu! Không chỉ như vậy, lo lắng Tân Duyên ở bên ngoài không khỏe Quan An không chỉ tự mình đi săn mấy con dị thú có thịt ngon mà còn dùng bếp nướng dã ngoại nướng cho họ ăn, từ sáng tới tối còn có thể lấy ra lều bạt xa hoa, chọn nơi phù hợp để cả bọn nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay ở chung hắn cũng coi như hiểu rõ Quan An, nếu không có Tân Duyên thì chắc chắn Quan An sẽ rất qua loa.
Nhưng hắn không hiểu, hai người này đã như vậy rồi mà sao cứ như… Chưa thổ lộ tình cảm?
Nhưng với Sở Đông Vũ mà nói điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho hắn suốt dọc đường không phải là những cử chỉ ngọt ngào của Quan An và Tân Duyên, cũng không phải một số dị thú mạnh mẽ, càng không phải quang cảnh ven đường.
Suốt đoạn đường này, thứ để lại ấn tượng sâu nhất chính là những khuôn mặt chết lặng trong những thị trấn nhỏ.
Trên đường Quan An sẽ tiện tay săn dị thú, mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi tại một trấn trỏ hắn sẽ chia những con dị thú đó cho người nghèo trong trấn một cách miễn phí.
Nếu hắn cho thứ khác những người đó chưa chắc có thể bảo vệ, nhưng thứ hắn cho là thịt dị thú bình thường, những người kia đều có thể ăn vào bụng.
Quan An còn có thể nói chuyện với những người này, hỏi han tình huống của họ, cũng trong những câu chuyện ấy Sở Đông Vũ biết được câu chuyện của họ.
Trong những người ấy, một vài người cả đời cũng không thể bước chân vào thành phố.
Gần một nửa là bị người khác đuổi ra khỏi thành.
Người phạm tội trong thành thị sẽ bị đưa đến những nơi chuyên dùng để cầm tù, thường là những công trường ở ngoại thành.
Nhưng những người sống trong thị trấn không hề phạm tội khi còn sống trong thành thị.
Nhưng vì bần cùng họ không thể không rời khỏi thành thị, sinh sống trong hoàn cảnh gay go.
Sở Đông Vũ trực tiếp đối mặt với mặt tối của xã hội.
Những đứa trẻ sinh ra đã tàn tật khiến hắn không thể không nghi hoặc —— con người, lẽ nào từ nhỏ đã phải chịu bất bình đẳng?
Quan Thừa Phong đưa Sở Đông Vũ đi xem không ít chuyện, tìm một vài tư liệu tẩy não Sở Đông Vũ còn kể cho Sở Đông Vũ những việc mình đã nghe đã thấy trong nhiều năm qua để Sở Đông Vũ càng thêm hiểu biết về thế giới này.
Sở Đông Vũ cũng không phải người dễ dao động, nhưng hắn bị gia tộc của mình vứt bỏ, bị đuổi giết suýt nữa bỏ mạng, lại bị người yêu phản bội, cũng vì hắn mà thành Sùng An mới bị thú triều tấn công làm chết nhiều người như vậy… Thành phố hắn xây dựng trong lòng đã đổ nát từ lâu, Quan Thừa Phong muốn hắn xây dựng cho mình một căn nhà mới cho mình ở trong lòng cũng không phải việc khó.
Cuối cùng họ cũng đi tới thành Hàng Hải.
Sau khi đến phụ cận thành Hàng Hải, Quan Thừa Phong nói với Sở Đông Vũ: “Sở Đông Vũ, những gì tôi có thể dạy cậu đều dã dạy… Sau này chỉ dựa vào chính bản thân cậu.”
Hắn nhận được tin tức từ Chân Thiệu Tề, biết được không chờ bọn họ gây xích mích thì Triệu Khoa Lâm cũng đã bắt đầu đối phó với nhà họ Vương.
Bây giờ thành Hàng Hải rất loạn, để Sở Đông Vũ đi rèn luyện một chút cũng rất tốt!
Mượn Sở Đông Vũ hắn còn có thể quan sát Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham, biết rõ đến cùng họ đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng công pháp của Quan Thừa Phong không thể công khai nhưng họ vẫn công khai toàn bộ những công pháp mình biết khác, những tri thức về thuốc cũng được công khai toàn bộ.
Trước đó nhóm Quan Thừa Phong đã đồng ý tất cả những người ra ngoài thành chiến đấu với dị thú đều sẽ nhận được một bộ công pháp, nhưng bây giờ tất cả công pháp đều được công khai nên lời hứa này chẳng còn ý nghĩa gì.
Cuối cùng họ quyết định sẽ cho những người kia phần thưởng khác, bao gồm nhà ở không giới hạn, thuốc, tiền tài…
Ngoài ra những người trong trấn nhỏ phụ cận thành Sùng An đã đến đây, đều được ở lại trong thành.
Không gian trong thành phố không nhiều nhưng chỉ cần sửa sang lại phủ thành chủ cũng đã đủ chỗ cho tất cả những người đó ở lại.
Còn những căn nhà thế gia dùng làm công cụ kiếm lời đã được Nhạc Hoằng dùng làm phần thưởng cho những người khác.
Những người sống ở trấn nhỏ sau khi sinh sống trong thành nếu bị bệnh phóng xạ hoặc gặp vấn đề về sức khỏe cũng sẽ được chăm sóc y tế.
Lúc trước Tân Duyên đã cho thiếu niên kia thiết bị liên lạc của mình để cậu có thể liên lạc với em trai em gái, sau khi được trị liệu tình trạng cơ thể đã khỏe lên rất nhiều, thiếu niên cũng biểu lộ thiên phú tu luyện tuyệt vời trở thành học trò của Nhạc Hoằng.
Cũng chính là lúc này, Quan Thừa Phong lần thứ hai đột phá, trở thành chiến sĩ Phúc Năng cấp bảy.
“Anh giỏi quá! Còn trẻ như vậy đã cấp bảy rồi!” Tân Duyên thấy Quan Thừa Phong lên cấp thì vui không chịu được.
Nhưng vui vẻ xong y lại tránh không được mà cảm thấy hoang mang —— Quan An mạnh như vậy y lại càng không xứng với Quan An.
Từ khi lên đến cấp bốn tốc độ tu luyện của y đang dần chậm lại…
“Cũng không có gì…” Quan Thừa Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tân Duyên, tâm trạng tốt vô cùng.
Ai lại không thích được người mình yêu sùng bái bao giờ?
Đáng tiếc Tân Duyên với hắn chỉ có sùng bái.
Tiếp tục như vậy không được…
“Quan An, sau này anh nhất định sẽ trở thành người mạnh mẽ như chú của anh!” Tân Duyên hai mắt sáng lấp lánh, nhưng nói xong cũng ảo não.
Tuy rằng Quan An vội vàng tu luyện nên vẫn chưa thu y làm đồ đệ cũng chưa lên mạng làm sáng tỏ quan hệ hai người, nhưng rõ ràng Quan An đã coi y là đồ đệ, nếu y gọi thẳng tên của Quan An có lẽ sẽ làm hắn không vui.
Nghĩ như thế Tân Duyên cẩn thận nhìn về phía Quan Thừa Phong, quả nhiên phát hiện Quan Thừa Phong có chút không vui.
Trong lòng Tân Duyên hơi hồi hộp.
Quan Thừa Phong chỉ đơn giản không thích bị người khác gọi là “Quan An”.
Hắn không chú ý tới vẻ mặt của Tân Duyên, hơi suy nghĩ một chút, lại bắt đầu: “Tân Duyên, tôi có chuyện muốn nói với cậu… Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thành Sùng An.”
“Anh muốn rời khỏi thành Sùng An? Tại sao?” Tân Duyên sững sờ.
Y rất muốn hỏi Quan An mình có cùng đi được không, nhưng dáng vẻ Quan An thế này… Rõ ràng không muốn đưa y đi!
“Có một số việc cần làm.” Quan Thừa Phong hàm hồ nói.
Tuy rằng Quan Thừa Phong sớm đã gia nhập Văn Diễn Cộng Tiến Hội, nhưng hắn rất ít khi lo chuyển của Cộng Tiến Hội, lần này rời khỏi thành Sùng An hắn cũng không có gì gấp cần làm.
Chỉ là hắn suy nghĩ xong, cảm thấy mình vẫn nên rời khỏi Tân Duyên một quãng thời gian để tỉnh táo một chút.
Tân Duyên còn trẻ, nắm giữ tương lai tốt đẹp, hắn không thể hại Tân Duyên.
Ngoài ra, hắn đã nán lại thành Sùng An quá lâu quả thật cũng có chút mong ngóng cuộc sống bên ngoài không ràng buộc.
“Vậy… Vậy bao giờ anh trở về?” Tân Duyên hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Quan Thừa Phong nói.
“Ồ… Thế tôi chờ anh về.” Tân Duyên cúi đầu, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Quan Thừa Phong thấy Tân Duyên không phản đối thì thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Sở Đông Vũ: “Sở Đông Vũ, ngày mai cậu đi với tôi.”
Sở Đông Vũ đang im lặng: “???” Quan An lại đưa hắn đi chứ không phải Tân Duyên? Chuyện gì thế này?
Tân Duyên cũng bối rối.
Quan An có việc muốn làm, dự định rời khỏi thành Sùng An một thời gian, việc này y hiểu, nhưng Quan An muốn đưa Sở Đông Vũ đi lại không muốn đưa y đi??????????
Sao Quan An phải làm như vậy? Tại sao lại bỏ y? Quan An… nhìn ra tình cảm của y rồi? Nên mới muốn tránh y?
Không, hẳn không phải như vậy, mấy ngày nay Quan An cũng không có gì khác thường, không giống như đã phát hiện ra tình cảm của y —— nếu Quan An thật sự phát hiện ra tình cảm của y nên muốn né tránh thì những ngày qua không thể tốt với y như vậy!
Nhưng chưa chắc…
Mấy ngày nay Tân Duyên vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn, nhưng thật ra y không hề “ngoan” như vẻ bề ngoài, lúc này không hề nghĩ ngợi đã nói: “Sao anh không dẫn tôi theo?”
“Cậu ta cần ra ngoài rèn luyện.” Quan Thừa Phong nói. Để hắn đưa Sở Đông Vũ cùng đi là chủ ý Nhạc Hoằng, về phần tại sao phải làm như vậy… Nhạc Hoằng hy vọng có thể tẩy não Sở Đông Vũ để Sở Đông Vũ hướng về phía họ từ tận đáy lòng.
“Anh ta phải ra ngoài luyện tập, tôi thì không cần sao? Anh không muốn đưa tôi đi có phải vì ghét tôi rồi không?” Trong lòng Tân Duyên hốt hoảng, cả người phát run.
Mấy ngày nay y đã rất nỗ lực, y hi vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ, mặt khác, y cũng hi vọng Quan An có thể nhìn thấy mình.
Kết quả Quan An phải đi, lại còn đưa Sở Đông Vũ đi!
“Tôi không ghét cậu.” Quan Thừa Phong nói.
“Thế vì sao không đưa tôi đi? Anh nhận anh ta làm học trò cũng không nhận tôi… Anh tốt với tôi chỉ vì tôi cứu chú anh đúng không? Có phải anh vẫn luôn thấy tôi rất phiền chứ gì?” Đầu óc Tân Duyên rối bời, vừa xả van là không biết mình nói gì, chờ nói xong… Y càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy.
Có khi đó giờ Quan An vẫn thấy y phiền lắm.
Nếu không, bây giờ thực lực của Sở Đông Vũ hoàn không sánh được với y, không chăm chỉ rèn luyện bằng y, tại sao Quan An lại muốn đưa Sở Đông Vũ đi rèn luyện?
Đôi mắt đau xót, nước mắt y cũng rơi xuống từng giọt.
Quan Thừa Phong không nghĩ tới Tân Duyên lại có phản ứng lớn như vậy.
Khi hắn vẫn chưa có tình cảm khác với Tân Duyên thấy Tân Duyên khóc sẽ buồn cười, nhưng bây giờ hắn thích Tân Duyên!
Huống chi gần đây Tân Duyên không khóc, hiện tại vừa khóc… khiến hắn càng thêm đau lòng.
Quan Thừa Phong nói: “Tôi không thấy phiền, tôi là sợ cậu ra ngoài sẽ bị thương… Cậu đi với chúng tôi đi.”
Nói xong, Quan Thừa Phong lén lút thở dài một hơi.
Hắn không ngờ mình lại không có nguyên tắc như vậy.
Chẳng trách mấy người trâu già gặm cỏ non lại hay bị tiểu kiều thê quấn chặt lấy như vậy.
Tân Duyên không khóc nữa mà đang lau mặt: “Cứ quyết định như vậy đi!”. Thật ra y cảm thấy mình cứ quấn lấy Quan An như vậy cũng không quá tốt.
Nếu Quan An thích phụ nữ y không nên quá gần gũi với Quan An, kéo Quan An xuống nước.
Nhưng y vẫn muốn được ở bên Quan An.
“Được.” Quan Thừa Phong nhận mệnh. Tân Duyên không muốn, việc tách ra cũng chỉ là tạm thời, thôi, cứ chờ tương lại Tân Duyên có người mình thích rồi thì hắn cũng có thể hết hy vọng.
Sở Đông Vũ: “…” Có phải hắn lại bị quên lãng rồi không? Hai người này ầm ĩ một trận vì hắn nhưng từ đầu đến cuối không hề có một câu thoại nào!
Nhưng hắn cũng đã quen rồi…
Ngày hôm sau Quan Thừa Phong mang theo Sở Đông Vũ và Tân Duyên rời khỏi thành Sùng An.
Đồng thời, cũng nhận một nhiệm vụ từ chỗ Nhạc Hoằng.
Để xây dựng tường ngăn Phúc Xạ cần dùng đến một vài kim loại hiếm, nhưng thành Sùng An không dự trữ kim loại này. Nhạc Hoằng nhờ họ đến thành Hàng Hải mang một ít kim loại hiếm từ chỗ Chân Thiệu Tề về thành Sùng An, thuận tiện mang thêm vài món đồ dùng được về.
Bởi vậy, sau khi ba người rời khỏi thành Sùng An liền hướng thẳng đến thành Hàng Hải mà đi.
Sau khi Quan Thừa Phong từ bỏ các loại suy nghĩ sẽ tách ra khỏi Tân Duyên lại bắt đầu chăm sóc cho Tân Duyên đủ đường.
Người mình thích ở bên cạnh, ai có thể không chăm sóc?
Hắn để Tân Duyên ngồi ghế phó lái trên chiến xa, trên đường đi giảng giải cho Tân Duyên về dị thú và dị thú gặp trên đường.
Sở Đông Vũ ngồi một mình phía sau không nhịn được tự kỷ.
Thôi được rồi, hắn vẫn nên tự kỷ đi thì hơn.
Thật ra hắn cảm thấy có Tân Duyên cũng rất tốt, nếu Quan An thật sự chỉ đưa một mình hắn ra ngoài rèn luyện thì chắc chắn sẽ không kiên nhẫn giảng nhiều tri thức như vậy.
Hắn thơm lây Tân Duyên mới có thể học được nhiều kiến thức như vậy.
Sở Đông Vũ càng cảm nhận điều này sâu sắc hơn vào nửa sau cuộc hành trình.
Quan An rất kiên trì dạy dỗ Tân Duyên, hắn đi dự giờ cũng nghe hiểu! Không chỉ như vậy, lo lắng Tân Duyên ở bên ngoài không khỏe Quan An không chỉ tự mình đi săn mấy con dị thú có thịt ngon mà còn dùng bếp nướng dã ngoại nướng cho họ ăn, từ sáng tới tối còn có thể lấy ra lều bạt xa hoa, chọn nơi phù hợp để cả bọn nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay ở chung hắn cũng coi như hiểu rõ Quan An, nếu không có Tân Duyên thì chắc chắn Quan An sẽ rất qua loa.
Nhưng hắn không hiểu, hai người này đã như vậy rồi mà sao cứ như… Chưa thổ lộ tình cảm?
Nhưng với Sở Đông Vũ mà nói điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho hắn suốt dọc đường không phải là những cử chỉ ngọt ngào của Quan An và Tân Duyên, cũng không phải một số dị thú mạnh mẽ, càng không phải quang cảnh ven đường.
Suốt đoạn đường này, thứ để lại ấn tượng sâu nhất chính là những khuôn mặt chết lặng trong những thị trấn nhỏ.
Trên đường Quan An sẽ tiện tay săn dị thú, mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi tại một trấn trỏ hắn sẽ chia những con dị thú đó cho người nghèo trong trấn một cách miễn phí.
Nếu hắn cho thứ khác những người đó chưa chắc có thể bảo vệ, nhưng thứ hắn cho là thịt dị thú bình thường, những người kia đều có thể ăn vào bụng.
Quan An còn có thể nói chuyện với những người này, hỏi han tình huống của họ, cũng trong những câu chuyện ấy Sở Đông Vũ biết được câu chuyện của họ.
Trong những người ấy, một vài người cả đời cũng không thể bước chân vào thành phố.
Gần một nửa là bị người khác đuổi ra khỏi thành.
Người phạm tội trong thành thị sẽ bị đưa đến những nơi chuyên dùng để cầm tù, thường là những công trường ở ngoại thành.
Nhưng những người sống trong thị trấn không hề phạm tội khi còn sống trong thành thị.
Nhưng vì bần cùng họ không thể không rời khỏi thành thị, sinh sống trong hoàn cảnh gay go.
Sở Đông Vũ trực tiếp đối mặt với mặt tối của xã hội.
Những đứa trẻ sinh ra đã tàn tật khiến hắn không thể không nghi hoặc —— con người, lẽ nào từ nhỏ đã phải chịu bất bình đẳng?
Quan Thừa Phong đưa Sở Đông Vũ đi xem không ít chuyện, tìm một vài tư liệu tẩy não Sở Đông Vũ còn kể cho Sở Đông Vũ những việc mình đã nghe đã thấy trong nhiều năm qua để Sở Đông Vũ càng thêm hiểu biết về thế giới này.
Sở Đông Vũ cũng không phải người dễ dao động, nhưng hắn bị gia tộc của mình vứt bỏ, bị đuổi giết suýt nữa bỏ mạng, lại bị người yêu phản bội, cũng vì hắn mà thành Sùng An mới bị thú triều tấn công làm chết nhiều người như vậy… Thành phố hắn xây dựng trong lòng đã đổ nát từ lâu, Quan Thừa Phong muốn hắn xây dựng cho mình một căn nhà mới cho mình ở trong lòng cũng không phải việc khó.
Cuối cùng họ cũng đi tới thành Hàng Hải.
Sau khi đến phụ cận thành Hàng Hải, Quan Thừa Phong nói với Sở Đông Vũ: “Sở Đông Vũ, những gì tôi có thể dạy cậu đều dã dạy… Sau này chỉ dựa vào chính bản thân cậu.”
Hắn nhận được tin tức từ Chân Thiệu Tề, biết được không chờ bọn họ gây xích mích thì Triệu Khoa Lâm cũng đã bắt đầu đối phó với nhà họ Vương.
Bây giờ thành Hàng Hải rất loạn, để Sở Đông Vũ đi rèn luyện một chút cũng rất tốt!
Mượn Sở Đông Vũ hắn còn có thể quan sát Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham, biết rõ đến cùng họ đã xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất