Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi
Chương 2
"Tư Tư nhà tôi tận mắt nhìn thấy do Tịch Tu nhà các người làm, chẳng lẽ là giả được à?" Mẹ Đỗ chống nạnh mắng to: "Các người dạy dỗ Tịch Tu kiểu gì thế? Hả? Hôm nay đập cửa kính nhà chúng tôi, có phải ngày mai sẽ cạy cửa nhà chúng tôi luôn không hả?"
Mẹ Tịch tức chết được: "Con trai chúng tôi sẽ không làm chuyện này, bà đừng ngậm máu phun người."
Buổi tối vắng vẻ, mẹ Đỗ lớn tiếng đánh thức không ít người, mọi người đều sôi nổi mở cửa kêu bọn họ yên tĩnh chút đi.
Đều là hàng xóm với nhau cả, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thấy nhà họ Đỗ và nhà họ Tịch cãi nhau nên các bác gái còn đi lên khuyên can, nói bây giờ đã tối rồi khuya rồi không nên cãi nhau nữa, không có việc gì lớn thì đi ngủ nhanh đi!
Mẹ Đỗ thêm mắm dặm muối kể lại sự việc, thiếu điều không nói Tịch Tu giống như thằng côn đồ đầu đường xó chợ thôi.
Mẹ Tịch ăn nói vụng về, bà nhìn mẹ Đỗ bại hoại thanh danh của con trai nhà mình mà tức muốn chết nên định xông ra liều mạng với bà ta.
Lại bỗng nhiên nghe được giọng nói của con trai bà vang lên ở cửa: "Mẹ, mọi người đang ồn ào gì vậy?"
Tịch Tu mặc áo ngủ, trên đầu còn có cọng tóc ngốc nghếch dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô có chút trẻ con mang đầy sự mơ màng, có vẻ như vừa bị đánh thức lúc đang ngủ ngon lành.
Đôi mắt to tròn nửa mở còn đang phiếm hơi nước, nhìn thật sự vô cùng ngoan ngoãn.
Mọi người đều là hàng xóm mười mấy năm rồi, ai mà không biết Tịch Tu nhà họ Tịch nghe lời hiểu chuyện, tuy là học tập chẳng ra gì nhưng lại rất hiếu thảo, rất thích giúp đỡ mọi người cho nên mọi người đều rất yêu thích cậu.
Rồi chợt nghe được Tịch Tu lấy đá ném vỡ cửa kính thủy tinh ban công nhà họ Đỗ, nói thật, tất cả các ông chú bác gái ở đây đều không tin.
Mẹ Đỗ vừa thấy Tịch Tu ra tới thì càng hăng hái hơn, bà ta chỉ vào mũi cậu mắng, nói cậu còn nhỏ đã học hành không giỏi, sau này ra xã hội nhất định không có tiền đồ, còn bắt cậu phải đền tiền.
Dáng người mẹ Đỗ to mập rất giống với khí thế của người đàn bà đanh đá đang chửi đổng lên, còn Tịch Tu trước mặt bà ta thì lại gầy gầy yếu yếu, đôi mắt ướt dầm dề nhìn cực kỳ vô tội, nhìn là thấy đáng thương, làm cho trái tim người khác không tự chủ được mà nghiêng về phía cậu.
Trước giờ mẹ Đỗ luôn là kiểu người đàn bà chanh chua không bao giờ biết nói lý lẽ, trong xóm mười người thì hết chín người đã từng cãi nhau với bà ta, cho nên đặc biệt làm cho người ta không thấy thích nổi.
"Dì Đỗ à, con không có mà. Hôm nay lúc con đi ra ngoài mua thức ăn thì có đi ngang qua nhà của dì, kết quả nghe được Đỗ Tư Tư đang cãi nhau với một cậu con trai ở trên ban công, sau đó xô xát làm cho bồn hoa từ trên đó rơi xuống suýt chút nữa đập lên đầu con rồi. Cửa kính thủy tinh nhà dì bị hư có thể là do cậu con trai mà Đỗ Tư Tư dẫn vào làm hư đấy!"
Tịch Tu còn cố ý sờ sờ cái mũi của mình, bồn hoa xoẹt ngang qua mũi của cậu, mặc dù không nghiêm trọng nhưng có hơi bị tróc da.
Mẹ Tịch nhìn thấy, đau lòng muốn chết: "Con gái nhà bà không lo học hành mà lo yêu đương rồi cãi nhau với người ta, làm cho đồ trong nhà bị hư hỏng rồi lại đổ thừa cho con trai tôi, đây là đạo lý gì chứ."
Tịch Tu an ủi mẹ Tịch nói: "Không sao mà mẹ, may mắn là con trốn nhanh nên chỉ có cái mũi bị trầy da tí thôi."
Tiếng cãi nhau của Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo lớn như thế, cách âm của tòa nhà cũ này lại không tốt nên có thể nói vẫn có không ít người ở nhà cách vách nghe được.
Xác thật là một nam một nữ đang cãi nhau.
Đỗ Tư Tư quen bạn trai nhưng cha Đỗ mẹ Đỗ đều không biết, càng đừng nói đến việc con gái còn mang theo bạn trai về nhà mình, thậm chí lại là vào buổi tối.
Mẹ Đỗ tức đến đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, giận mắng Đỗ Tư Tư: "Mày yêu đường à?"
Đỗ Tư Tư cực kỳ hoảng hốt, vội vàng nói: "Không có, không có, con không có, là Tịch Tu nói dối đó."
Tịch Tu có chút kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn, như không dám tin nói: "Tôi không có nói sai mà, cậu con trai đó là lớp bên cạnh lớp chúng ta, tên Nam Cung Ngạo, tôi biết mà."
Đỗ Tư Tư tức tới dậm chân, ả không ngờ Tịch Tu lại là loại người này, thế mà khai ra chuyện ả đang yêu đương nói cho phụ huynh biết.
Mẹ của ả không cho phép ả đang học cấp 3 mà yêu đương, nếu như mẹ ả thật sự biết thì chắn chắn sẽ chạy không thoát một trận 'thịt xào măng'* đâu.
(*'Thịt xào măng': Nghĩa là một trận đánh đập. Vì ngày xưa hầu hết người lớn tuổi đều dùng dụng cụ bằng tre hoặc lát tre hoặc cành tre để đánh con nít, mà dụng cụ bằng tre thì dùng để đập thịt nên được mở rộng thành 'thịt xào măng'.)
Ả sống chết không thừa nhận, dưới tình thế cấp bách còn chế ra chuyện Tịch Tu yêu thầm ả rồi thổ lộ bị ả từ chối nên mới thẹn quá hóa giận ném nát cửa kính nhà ả.
Tịch Tu bị lời nói tầm xàm của ả làm cho kinh sợ luôn rồi, cậu và Đỗ Tư Tư đã làm hàng xóm nhiều năm, thế mà đây vẫn là lần đầu tiên cậu phát hiện thì ra ả lại là loại người như vậy.
Cũng đúng thôi, nếu ả không phải loại người như này thì cũng sẽ không thể sau khi đập chết cậu mà còn yên tâm thoải mái oán trách cha mẹ cậu không cho ả sắc mặt tốt.
Đối mặt với sự bôi nhọ của Đỗ Tư Tư, Tịch Tu có chút bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng: "Tôi không nói chuyện yêu đương ở cấp 3, tôi phải cố gắng học hành cho tốt, hơn nữa hôm nay tôi có vào nhà cậu đâu nào. Cậu nói xem, sao tôi có thể đứng ở dưới lầu mà lấy một mảnh vỡ nhỏ như này ném nát cửa kính ban công nhà cậu được, tôi cũng có phải là lực sĩ đâu, làm sao ném lên đó được chứ?"
Tịch Tu nhìn về phía mọi người: "Các chú các dì, mọi người có nhìn thấy con đi vào nhà của Đỗ Tư Tư không?"
Người trụ ở căn hộ gần nhất với nhà họ Đỗ vội vã lắc đầu: "Không, không thấy, tôi chưa từng gặp cậu ta tới nhà họ Đỗ."
Hàng xóm ở gần nhà họ Tịch nói: "Nếu Tịch Tu thật sự đập vỡ cửa kính nhà cháu thì sao còn có thể vui vẻ, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà xách túi BBQ nướng về nhà chứ?"
Lúc Tịch Tu trở về, ông vừa vặn nhìn thấy, Tịch Tu còn hỏi ông có muốn ăn xiên nướng BBQ không nữa kìa.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng không thấy. Với lại, Tư Tư à, đừng nói Tịch Tu, ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng không thể dùng một mảnh vỡ nhỏ như này ném bể nát cửa kính nhà cháu được đâu, sao cháu có thể đổ thừa Tịch Tu như vậy được?"
Không sai, một mảnh vỡ nhỏ của bồn hoa bị Đỗ Tư Tư nắm chặt trong tay được coi như là chứng cứ cho chuyện này.
Tịch Tu vì tẩy trắng cho mình mà cậu còn chủ động đề nghị nhờ một người đàn ông trong bọn họ có sức lực lớn nhất, khỏe mạnh nhất để ném thử xem thế nào.
Cho dù ném bể cửa sổ nhà cậu thì cũng không thành vấn đề.
Dựa theo vị trí vào lúc đó, người đàn ông lấy hết sức lực bú sữa mẹ mà ném vào cửa thủy tinh, nhưng do mảnh vỡ quá nhỏ nên chỉ có thể chạm vào cửa kính một chút, ngay cả vết trầy còn không có.
Đổi lại nếu để cho Tịch Tu chỉ là một học sinh cấp ba tới làm thì thậm chí còn chưa ném được lên tận lầu 3 đâu.
Đáp án đã rõ ràng.
Đỗ Tư Tư tức tới dậm chân, không thể ngờ được Tịch Tu lại gian xảo như thế: "Cậu ta gạt người, rõ ràng sức lực của cậu ta rất lớn, mảnh vỡ đó còn làm trầy mặt Nam Cung Ngạo đến đổ máu. Cậu ta còn ném cái cây vào miệng con nữa, mọi người đừng tin cậu ta."
Mọi người nghe xong, sắc mặt càng thêm vi diệu.
Nam Cung Ngạo?
Không phải cô nói không có ở chung với cậu trai nào ở nhà cô sao? Tại sao bây giờ lại có rồi?
Trong lòng Tịch Tu cười thầm, trên mặt lại giả vờ tủi thân vô cùng nói: "Tôi thật sự không có mà, sức lực của tôi vẫn nằm trong phạm vi của một người bình thường thôi à."
Mọi người đều là hàng xóm mười mấy năm, sức lực của Tịch Tu thế nào ai mà không biết chứ, thậm chí có thể nói còn yếu hơn so với những người nhỏ tuổi hơn nữa kìa.
Đỗ Tư Tư miệng toàn lời nói dối, bịa đặt bôi nhọ, quả thật quá kỳ cục rồi.
Ả luống cuống rồi chợt túm lấy tay Tịch Tu muốn Tịch Tu phải ném thử.
Làm sao mẹ Tịch có thể để cho người khác bắt nạt con trai bà nên liền túm tay ả ra, hai mắt bốc lửa: "Đỗ Tư Tư, sao cháu lại thế này? Bản thân mình quen bạn trai còn mang bạn trai về nhà, cãi nhau với bạn trai rồi tự làm hỏng đồ nhà mình, sau đó lại đổ thừa cho Tịch Tu nhà cô, sao cháu lại―"
Mẹ Tịch nhìn ả vẫn chỉ là đứa trẻ nên đành nuốt bốn chữ 'không biết xấu hổ' trở vào.
Trước kia bà còn cảm thấy Đỗ Tư Tư không giống với mẹ Đỗ chút nào, một bà mẹ Dạ Xoa lại nuôi nấng ra được đứa con rất nghe lời ngoan ngoãn, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy nghe lời ngoan ngoãn cái gì, gặp quỷ thì có! Cùng một màu với mẹ Đỗ không sai!
"Đúng vậy! Sao có thể đổ thừa lên đầu Tịch Tu chứ? Nếu không phải bây giờ đã làm sáng tỏ thì chẳng phải làm cho người ta hiểu lầm rồi à?"
"Quen bạn trai thì quen bạn trai đi, nhưng khuya khoắt sao lại cho bạn trai vào nhà? Lại còn cãi nhau đến như vậy? Bây giờ chỉ là làm bể cửa kính thôi, chứ lỡ như người đó ra tay đánh người thì làm sao bây giờ?"
...
Mọi người mồm năm miệng mười, tất cả đều đang dạy dỗ Đỗ Tư Tư.
Đỗ Tư Tư tức mà nước mắt lưng tròng, sao Tịch Tu lại hư đốn ác độc thế này chứ, rõ ràng do cậu ta ném bể cửa kính mà còn đổ lên đầu ả với Nam Cung Ngạo.
"Tôi không bao giờ làm bạn bè với cậu nữa."
Đỗ Tư Tư khóc lóc nói xong những lời này rồi chạy nhanh về nhà.
Vẻ mặt cha Đỗ mẹ Đỗ nhăn nhó đuổi theo, dĩ nhiên là sau khi về nhà, Đỗ Tư Tư sẽ không thể trốn thoát được một trận đánh mắng rồi.
Tối hôm nay, nhà họ Đỗ đã quá mất mặt, thanh danh của Đỗ Tư Tư cũng hôi thối không ngửi được. Trong mắt phụ huynh bây giờ ả chính là người nói dối thành tinh, thành tích tốt cũng không được tích sự gì, đạo đức không được nghĩa là người không xài được.
Tịch Tu thu hoạch tràn đầy sự quan tâm, cậu đều cười cười nói lời cám ơn với mọi người, cám ơn mọi người đã tin tưởng cậu.
Hàng xóm cảm thấy đây chỉ là một chuyện rất nhỏ nhưng Tịch Tu lại trịnh trọng như thế, họ càng thêm cảm thấy đây chính là một đứa trẻ tốt.
So sánh với Đỗ Tư Tư thì đúng là một trời một vực.
Cho nên nói, thành tích không cao không đại diện cho tất cả, tuy rằng thành tích của Đỗ tư Tư nằm trong top 10 toàn khối, Tịch Tu thì đội sổ nhưng về đạo đức thì Đỗ Tư Tư lại kém hơn rất nhiều so với Tịch Tu.
Thành công đánh thắng trận trở về, nghẹn cho Đỗ Tư Tư nói không nên lời làm cho Tịch Tu vô cùng vui sướng, muốn làm giống như người vượn Thái Sơn ở trong rừng hét lên.
Vui vẻ quá mà!
Mẹ Tịch cha Tịch còn dặn dò riêng Tịch Tu, sau này đừng đến gần Đỗ Tư Tư quá, nhân phẩm của cô bé đó có vấn đề.
Tịch Tu nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, cha mẹ, con biết mà."
Vốn dĩ cậu cũng không có giao tình gì với Đỗ Tư Tư, tuy là biết nhau đã mười mấy năm lại lớn lên cùng một địa phương, lại còn là bạn học cùng lớp nhưng bọn họ đúng là không có quan hệ hữu nghị sâu nặng gì cho cam.
Trước đây cậu còn muốn hỏi Đỗ Tư Tư một vài vấn đề về việc học, nhưng khi thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Đỗ Tư Tư thì cậu không còn đến gần ả nữa.
Tịch Tu đắc ý nằm lại trên giường ngủ, hoàn toàn không biết bên nhà họ Đỗ đang cãi nhau ngất trời.
Mẹ Đỗ cầm chổi lông gà đuổi đánh Đỗ Tư Tư, bà ta ôm kỳ vọng rất lớn với Đỗ Tư Tư, nhất định con gái bà ta phải thi đậu được đại học trọng điểm, cấp 3 không được yêu đương gì hết.
Kết quả ngược lại, không chỉ yêu đương mà còn đưa bạn trai về nhà, về nhà lại còn cãi nhau ném bể nát cửa kính, muốn làm lại cửa kính thủy tinh đó thì phải tốn hơn cả ngàn đồng, đây đều là tiền đó!
"Mẹ, mẹ, đừng đánh! Đừng đánh nữa!" Đỗ Tư Tư khóc lóc không thôi, trong lòng ả càng thêm hận Tịch Tu, thậm chí oán trách luôn cả Nam Cung Ngạo. Tại sao sau khi ả bị mẹ gã làm cho nhục nhã mà gã còn đi cãi nhau với ả chứ, làm hại sự việc phát triển thành như thế này.
Quả nhiên chia tay gã mới là lựa chọn chính xác nhất.
HOÀN CHƯƠNG 2.
Mẹ Tịch tức chết được: "Con trai chúng tôi sẽ không làm chuyện này, bà đừng ngậm máu phun người."
Buổi tối vắng vẻ, mẹ Đỗ lớn tiếng đánh thức không ít người, mọi người đều sôi nổi mở cửa kêu bọn họ yên tĩnh chút đi.
Đều là hàng xóm với nhau cả, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thấy nhà họ Đỗ và nhà họ Tịch cãi nhau nên các bác gái còn đi lên khuyên can, nói bây giờ đã tối rồi khuya rồi không nên cãi nhau nữa, không có việc gì lớn thì đi ngủ nhanh đi!
Mẹ Đỗ thêm mắm dặm muối kể lại sự việc, thiếu điều không nói Tịch Tu giống như thằng côn đồ đầu đường xó chợ thôi.
Mẹ Tịch ăn nói vụng về, bà nhìn mẹ Đỗ bại hoại thanh danh của con trai nhà mình mà tức muốn chết nên định xông ra liều mạng với bà ta.
Lại bỗng nhiên nghe được giọng nói của con trai bà vang lên ở cửa: "Mẹ, mọi người đang ồn ào gì vậy?"
Tịch Tu mặc áo ngủ, trên đầu còn có cọng tóc ngốc nghếch dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô có chút trẻ con mang đầy sự mơ màng, có vẻ như vừa bị đánh thức lúc đang ngủ ngon lành.
Đôi mắt to tròn nửa mở còn đang phiếm hơi nước, nhìn thật sự vô cùng ngoan ngoãn.
Mọi người đều là hàng xóm mười mấy năm rồi, ai mà không biết Tịch Tu nhà họ Tịch nghe lời hiểu chuyện, tuy là học tập chẳng ra gì nhưng lại rất hiếu thảo, rất thích giúp đỡ mọi người cho nên mọi người đều rất yêu thích cậu.
Rồi chợt nghe được Tịch Tu lấy đá ném vỡ cửa kính thủy tinh ban công nhà họ Đỗ, nói thật, tất cả các ông chú bác gái ở đây đều không tin.
Mẹ Đỗ vừa thấy Tịch Tu ra tới thì càng hăng hái hơn, bà ta chỉ vào mũi cậu mắng, nói cậu còn nhỏ đã học hành không giỏi, sau này ra xã hội nhất định không có tiền đồ, còn bắt cậu phải đền tiền.
Dáng người mẹ Đỗ to mập rất giống với khí thế của người đàn bà đanh đá đang chửi đổng lên, còn Tịch Tu trước mặt bà ta thì lại gầy gầy yếu yếu, đôi mắt ướt dầm dề nhìn cực kỳ vô tội, nhìn là thấy đáng thương, làm cho trái tim người khác không tự chủ được mà nghiêng về phía cậu.
Trước giờ mẹ Đỗ luôn là kiểu người đàn bà chanh chua không bao giờ biết nói lý lẽ, trong xóm mười người thì hết chín người đã từng cãi nhau với bà ta, cho nên đặc biệt làm cho người ta không thấy thích nổi.
"Dì Đỗ à, con không có mà. Hôm nay lúc con đi ra ngoài mua thức ăn thì có đi ngang qua nhà của dì, kết quả nghe được Đỗ Tư Tư đang cãi nhau với một cậu con trai ở trên ban công, sau đó xô xát làm cho bồn hoa từ trên đó rơi xuống suýt chút nữa đập lên đầu con rồi. Cửa kính thủy tinh nhà dì bị hư có thể là do cậu con trai mà Đỗ Tư Tư dẫn vào làm hư đấy!"
Tịch Tu còn cố ý sờ sờ cái mũi của mình, bồn hoa xoẹt ngang qua mũi của cậu, mặc dù không nghiêm trọng nhưng có hơi bị tróc da.
Mẹ Tịch nhìn thấy, đau lòng muốn chết: "Con gái nhà bà không lo học hành mà lo yêu đương rồi cãi nhau với người ta, làm cho đồ trong nhà bị hư hỏng rồi lại đổ thừa cho con trai tôi, đây là đạo lý gì chứ."
Tịch Tu an ủi mẹ Tịch nói: "Không sao mà mẹ, may mắn là con trốn nhanh nên chỉ có cái mũi bị trầy da tí thôi."
Tiếng cãi nhau của Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo lớn như thế, cách âm của tòa nhà cũ này lại không tốt nên có thể nói vẫn có không ít người ở nhà cách vách nghe được.
Xác thật là một nam một nữ đang cãi nhau.
Đỗ Tư Tư quen bạn trai nhưng cha Đỗ mẹ Đỗ đều không biết, càng đừng nói đến việc con gái còn mang theo bạn trai về nhà mình, thậm chí lại là vào buổi tối.
Mẹ Đỗ tức đến đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, giận mắng Đỗ Tư Tư: "Mày yêu đường à?"
Đỗ Tư Tư cực kỳ hoảng hốt, vội vàng nói: "Không có, không có, con không có, là Tịch Tu nói dối đó."
Tịch Tu có chút kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn, như không dám tin nói: "Tôi không có nói sai mà, cậu con trai đó là lớp bên cạnh lớp chúng ta, tên Nam Cung Ngạo, tôi biết mà."
Đỗ Tư Tư tức tới dậm chân, ả không ngờ Tịch Tu lại là loại người này, thế mà khai ra chuyện ả đang yêu đương nói cho phụ huynh biết.
Mẹ của ả không cho phép ả đang học cấp 3 mà yêu đương, nếu như mẹ ả thật sự biết thì chắn chắn sẽ chạy không thoát một trận 'thịt xào măng'* đâu.
(*'Thịt xào măng': Nghĩa là một trận đánh đập. Vì ngày xưa hầu hết người lớn tuổi đều dùng dụng cụ bằng tre hoặc lát tre hoặc cành tre để đánh con nít, mà dụng cụ bằng tre thì dùng để đập thịt nên được mở rộng thành 'thịt xào măng'.)
Ả sống chết không thừa nhận, dưới tình thế cấp bách còn chế ra chuyện Tịch Tu yêu thầm ả rồi thổ lộ bị ả từ chối nên mới thẹn quá hóa giận ném nát cửa kính nhà ả.
Tịch Tu bị lời nói tầm xàm của ả làm cho kinh sợ luôn rồi, cậu và Đỗ Tư Tư đã làm hàng xóm nhiều năm, thế mà đây vẫn là lần đầu tiên cậu phát hiện thì ra ả lại là loại người như vậy.
Cũng đúng thôi, nếu ả không phải loại người như này thì cũng sẽ không thể sau khi đập chết cậu mà còn yên tâm thoải mái oán trách cha mẹ cậu không cho ả sắc mặt tốt.
Đối mặt với sự bôi nhọ của Đỗ Tư Tư, Tịch Tu có chút bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng: "Tôi không nói chuyện yêu đương ở cấp 3, tôi phải cố gắng học hành cho tốt, hơn nữa hôm nay tôi có vào nhà cậu đâu nào. Cậu nói xem, sao tôi có thể đứng ở dưới lầu mà lấy một mảnh vỡ nhỏ như này ném nát cửa kính ban công nhà cậu được, tôi cũng có phải là lực sĩ đâu, làm sao ném lên đó được chứ?"
Tịch Tu nhìn về phía mọi người: "Các chú các dì, mọi người có nhìn thấy con đi vào nhà của Đỗ Tư Tư không?"
Người trụ ở căn hộ gần nhất với nhà họ Đỗ vội vã lắc đầu: "Không, không thấy, tôi chưa từng gặp cậu ta tới nhà họ Đỗ."
Hàng xóm ở gần nhà họ Tịch nói: "Nếu Tịch Tu thật sự đập vỡ cửa kính nhà cháu thì sao còn có thể vui vẻ, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà xách túi BBQ nướng về nhà chứ?"
Lúc Tịch Tu trở về, ông vừa vặn nhìn thấy, Tịch Tu còn hỏi ông có muốn ăn xiên nướng BBQ không nữa kìa.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng không thấy. Với lại, Tư Tư à, đừng nói Tịch Tu, ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng không thể dùng một mảnh vỡ nhỏ như này ném bể nát cửa kính nhà cháu được đâu, sao cháu có thể đổ thừa Tịch Tu như vậy được?"
Không sai, một mảnh vỡ nhỏ của bồn hoa bị Đỗ Tư Tư nắm chặt trong tay được coi như là chứng cứ cho chuyện này.
Tịch Tu vì tẩy trắng cho mình mà cậu còn chủ động đề nghị nhờ một người đàn ông trong bọn họ có sức lực lớn nhất, khỏe mạnh nhất để ném thử xem thế nào.
Cho dù ném bể cửa sổ nhà cậu thì cũng không thành vấn đề.
Dựa theo vị trí vào lúc đó, người đàn ông lấy hết sức lực bú sữa mẹ mà ném vào cửa thủy tinh, nhưng do mảnh vỡ quá nhỏ nên chỉ có thể chạm vào cửa kính một chút, ngay cả vết trầy còn không có.
Đổi lại nếu để cho Tịch Tu chỉ là một học sinh cấp ba tới làm thì thậm chí còn chưa ném được lên tận lầu 3 đâu.
Đáp án đã rõ ràng.
Đỗ Tư Tư tức tới dậm chân, không thể ngờ được Tịch Tu lại gian xảo như thế: "Cậu ta gạt người, rõ ràng sức lực của cậu ta rất lớn, mảnh vỡ đó còn làm trầy mặt Nam Cung Ngạo đến đổ máu. Cậu ta còn ném cái cây vào miệng con nữa, mọi người đừng tin cậu ta."
Mọi người nghe xong, sắc mặt càng thêm vi diệu.
Nam Cung Ngạo?
Không phải cô nói không có ở chung với cậu trai nào ở nhà cô sao? Tại sao bây giờ lại có rồi?
Trong lòng Tịch Tu cười thầm, trên mặt lại giả vờ tủi thân vô cùng nói: "Tôi thật sự không có mà, sức lực của tôi vẫn nằm trong phạm vi của một người bình thường thôi à."
Mọi người đều là hàng xóm mười mấy năm, sức lực của Tịch Tu thế nào ai mà không biết chứ, thậm chí có thể nói còn yếu hơn so với những người nhỏ tuổi hơn nữa kìa.
Đỗ Tư Tư miệng toàn lời nói dối, bịa đặt bôi nhọ, quả thật quá kỳ cục rồi.
Ả luống cuống rồi chợt túm lấy tay Tịch Tu muốn Tịch Tu phải ném thử.
Làm sao mẹ Tịch có thể để cho người khác bắt nạt con trai bà nên liền túm tay ả ra, hai mắt bốc lửa: "Đỗ Tư Tư, sao cháu lại thế này? Bản thân mình quen bạn trai còn mang bạn trai về nhà, cãi nhau với bạn trai rồi tự làm hỏng đồ nhà mình, sau đó lại đổ thừa cho Tịch Tu nhà cô, sao cháu lại―"
Mẹ Tịch nhìn ả vẫn chỉ là đứa trẻ nên đành nuốt bốn chữ 'không biết xấu hổ' trở vào.
Trước kia bà còn cảm thấy Đỗ Tư Tư không giống với mẹ Đỗ chút nào, một bà mẹ Dạ Xoa lại nuôi nấng ra được đứa con rất nghe lời ngoan ngoãn, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy nghe lời ngoan ngoãn cái gì, gặp quỷ thì có! Cùng một màu với mẹ Đỗ không sai!
"Đúng vậy! Sao có thể đổ thừa lên đầu Tịch Tu chứ? Nếu không phải bây giờ đã làm sáng tỏ thì chẳng phải làm cho người ta hiểu lầm rồi à?"
"Quen bạn trai thì quen bạn trai đi, nhưng khuya khoắt sao lại cho bạn trai vào nhà? Lại còn cãi nhau đến như vậy? Bây giờ chỉ là làm bể cửa kính thôi, chứ lỡ như người đó ra tay đánh người thì làm sao bây giờ?"
...
Mọi người mồm năm miệng mười, tất cả đều đang dạy dỗ Đỗ Tư Tư.
Đỗ Tư Tư tức mà nước mắt lưng tròng, sao Tịch Tu lại hư đốn ác độc thế này chứ, rõ ràng do cậu ta ném bể cửa kính mà còn đổ lên đầu ả với Nam Cung Ngạo.
"Tôi không bao giờ làm bạn bè với cậu nữa."
Đỗ Tư Tư khóc lóc nói xong những lời này rồi chạy nhanh về nhà.
Vẻ mặt cha Đỗ mẹ Đỗ nhăn nhó đuổi theo, dĩ nhiên là sau khi về nhà, Đỗ Tư Tư sẽ không thể trốn thoát được một trận đánh mắng rồi.
Tối hôm nay, nhà họ Đỗ đã quá mất mặt, thanh danh của Đỗ Tư Tư cũng hôi thối không ngửi được. Trong mắt phụ huynh bây giờ ả chính là người nói dối thành tinh, thành tích tốt cũng không được tích sự gì, đạo đức không được nghĩa là người không xài được.
Tịch Tu thu hoạch tràn đầy sự quan tâm, cậu đều cười cười nói lời cám ơn với mọi người, cám ơn mọi người đã tin tưởng cậu.
Hàng xóm cảm thấy đây chỉ là một chuyện rất nhỏ nhưng Tịch Tu lại trịnh trọng như thế, họ càng thêm cảm thấy đây chính là một đứa trẻ tốt.
So sánh với Đỗ Tư Tư thì đúng là một trời một vực.
Cho nên nói, thành tích không cao không đại diện cho tất cả, tuy rằng thành tích của Đỗ tư Tư nằm trong top 10 toàn khối, Tịch Tu thì đội sổ nhưng về đạo đức thì Đỗ Tư Tư lại kém hơn rất nhiều so với Tịch Tu.
Thành công đánh thắng trận trở về, nghẹn cho Đỗ Tư Tư nói không nên lời làm cho Tịch Tu vô cùng vui sướng, muốn làm giống như người vượn Thái Sơn ở trong rừng hét lên.
Vui vẻ quá mà!
Mẹ Tịch cha Tịch còn dặn dò riêng Tịch Tu, sau này đừng đến gần Đỗ Tư Tư quá, nhân phẩm của cô bé đó có vấn đề.
Tịch Tu nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, cha mẹ, con biết mà."
Vốn dĩ cậu cũng không có giao tình gì với Đỗ Tư Tư, tuy là biết nhau đã mười mấy năm lại lớn lên cùng một địa phương, lại còn là bạn học cùng lớp nhưng bọn họ đúng là không có quan hệ hữu nghị sâu nặng gì cho cam.
Trước đây cậu còn muốn hỏi Đỗ Tư Tư một vài vấn đề về việc học, nhưng khi thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Đỗ Tư Tư thì cậu không còn đến gần ả nữa.
Tịch Tu đắc ý nằm lại trên giường ngủ, hoàn toàn không biết bên nhà họ Đỗ đang cãi nhau ngất trời.
Mẹ Đỗ cầm chổi lông gà đuổi đánh Đỗ Tư Tư, bà ta ôm kỳ vọng rất lớn với Đỗ Tư Tư, nhất định con gái bà ta phải thi đậu được đại học trọng điểm, cấp 3 không được yêu đương gì hết.
Kết quả ngược lại, không chỉ yêu đương mà còn đưa bạn trai về nhà, về nhà lại còn cãi nhau ném bể nát cửa kính, muốn làm lại cửa kính thủy tinh đó thì phải tốn hơn cả ngàn đồng, đây đều là tiền đó!
"Mẹ, mẹ, đừng đánh! Đừng đánh nữa!" Đỗ Tư Tư khóc lóc không thôi, trong lòng ả càng thêm hận Tịch Tu, thậm chí oán trách luôn cả Nam Cung Ngạo. Tại sao sau khi ả bị mẹ gã làm cho nhục nhã mà gã còn đi cãi nhau với ả chứ, làm hại sự việc phát triển thành như thế này.
Quả nhiên chia tay gã mới là lựa chọn chính xác nhất.
HOÀN CHƯƠNG 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất