Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Chương 3: Tôi là mèo
Reng, reng, reng.
Phan Miêu Vũ đang trong giấc ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cậu mơ màng quơ quơ tay sau đó bắt máy để lên tai mình nhỏ giọng thì thầm:
"Alo."
"Này, cậu đã bàn bạc xong với hắn ta chưa." Giọng nói của một cô gái đầy kiêu căng vang lên.
Phan Miêu Vũ mở bừng mắt sau đó nhìn lại điện thoại mình đang cầm, thì ra tiếng chuông điện thoại vang lên là cái điện thoại mà Phan Ân Ly đã đưa cho nguyên chủ, bên trong chỉ có duy nhất một số của cô ta. Cậu lười biếng đưa lại điện thoại đến bên lỗ tai, bên trong tiếng nói của người được xem là nữ cường vẫn không ngừng oan oan nói.
"Chúng tôi đã bàn bạc xong, sau này gia đình cô cùng anh ta không có chút liên quan nào cả." Cậu vừa nói vừa híp mắt buồn ngủ.
"Tốt, vậy là được." Phan Ân Ly hài lòng nói sau đó nhanh chóng cúp máy.
Phan Miêu Vũ nghe tiếng tút tút vang lên liền ném điện thoại sang một bên sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ thêm một chút.
Không biết cậu đã ngủ bao lâu, đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ mới giật mình tỉnh dậy. Cậu mơ màng rời khỏi giường sau đó lết cơ thể lười biếng đi đến cửa mở cửa ra.
Lương trợ lý đứng bên ngoài cửa, thấy cánh cửa mở ra khuôn mặt xinh đẹp của người bên trong thò ra, dáng vẻ đầy lười biếng, hai mắt liêm diêm buồn ngủ. Cậu không hề nhìn rõ anh ta là ai liền nhỏ giọng hỏi.
"Anh tìm ai ạ."
"Cậu Phan, Nguyễn thiếu gia đang chờ bên ngoài ạ."
"Hả." Phan Miêu Vũ ngơ ngác chưa kịp định hình: "Ai ạ."
"Nguyễn Minh Hoàng, Ngày hôm qua cậu Phan đây đã gặp." Lương trợ lý thở dài nói rõ ràng hơn.
Phan Miêu Vũ lúc này mới nhớ ra ngày hôm qua hai người đã hẹn nhau đi đăng ký kết hôn, cậu gật đầu rồi nói nhỏ: "Chờ tôi một chút." Rồi xoay người đi vào trong, cậu vẫn để cửa mở rộng.
Dù sao bên trong nhà cũng chẳng có lấy thứ gì đắt tiền, dù có muốn trôm cũng chỉ có hai cái di động cậu tùy tiện ném trên niệm ở giữa nhà mà thôi.
Lương trợ lý không ngờ cậu cứ như vậy mà đi vào trong, anh ta ngơ ngác nhìn vào trong nhà không biết nên đi vào trong nhà chờ hay xoay người ra ngoài xe chờ, suy nghĩ một hồi anh ta đành tiếp tục đứng trước cửa chờ.
Phan Miêu Vũ sau khi thay đồ xong liền ra khỏi nhà tắm cầm cái điện thoại mà cục yêu tinh phát cho bỏ vào túi rồi đi ra khỏi cửa, cậu xoay người khóa cửa lại sau đó nói với người đang đứng hình bên cạnh: "Đi thôi."
"Được." Lương trợ lý ngơ ngác gật đầu rồi dẫn cậu đi đến chiếc xe mà Nguyễn Minh Hoàng đang đậu.
Chiếc xe màu đen đậu bên ngoài đường, hiện tại trời đã về chiều, gió thoải nhè nhẹ mát mẻ, nhìn thấy Phan Miêu Vũ cùng Lương trợ lý đi tới tài xế xe liền nhanh chóng mở cửa sau rồi cung kính đưa tay mời:
"Cậu chủ đang chờ ạ."
"Cảm ơn." Phan Miêu Vũ gật đầu rồi cúi người ngồi vào ghế.
"Lâu quá." Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cậu hừ lạnh một tiếng. Anh tưởng rằng cậu cố tình để anh đợi nên thái độ cực kỳ bực dọc.
"Xin lỗi. Khi Lương trợ lý gõ cửa tôi mới tỉnh dậy."
Nguyễn Minh Hoàng không tin lắm liền nhìn Lương trợ lý qua gương chiếu hậu trong xe, thấy cái gật đầu của anh ta, anh mới câu mày khó hiểu:
"Cậu ngủ cả ngày hôm nay?"
Phan Miêu Vũ không chút dấu diếm gật đầu: "Đúng vậy." Không chỉ vậy cậu còn thành thật nói: "Tôi ngủ từ tối hôm qua."
Nguyễn Minh Hoàng khó tin bật hốt: "Cậu là heo à."
Phan Miêu Vũ lắc đầu: "Không tôi là mèo."
Nguyễn Minh Hoàng cạn lời không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu. Anh cảm thấy nói thêm một chút nữa thì chỉ số thông minh của mình sẽ tuột xuống bởi cái người tự nói mình là mèo này.
Rõ ràng là một lời nói thật nhưng khi người khác nghe thấy lại chẳng hề để tâm, đây chính là chuyện cười như thế đó.
Phan Miêu Vũ thấy anh không hỏi gì nữa liền tự nhiên dựa người ra ghế ngồi rồi nhắm mắt lại. Đi ra đường thật mệt mỏi, thật lười biếng cậu vẫn còn muốn ngủ nữa mà.
Vì vậy cậu nghe theo tâm nguyện tiếp tục nhắm mắt ngủ gật trên xe.
Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy người bên cạnh một lúc lâu cũng không nhúc nhích liền xoay đầu nhìn qua thì thấy cậu đang cực kỳ vô tư mà ngủ rồi.
"Cậu là heo đầu thai đó hả?" Anh trừng lớn mắt nói, tuy rất bực mình nhưng lại không đưa tay lay cậu dậy, cứ như vậy mà hậm hực nhìn ra ngoài cửa xe.
Căn nhà trọ mà Phan Miêu Vũ ở khá xa cục dân chính không những vậy trên đường còn gặp kẹt xe nên phải mất một tiếng sau hai người mới có thể đến nơi.
"Cậu chủ, đến nơi rồi ạ." Tài xế nhìn gương chiếu hậu khẽ nói.
Nguyễn Minh Hoàng gật đầu rồi đưa tay lay cậu. Tuy khuôn mặt anh đen cực kỳ nhưng động tác trên tay lái rất nhẹ nhàng.
Phan Miêu Vũ mơ màng mở mắt nhỏ giọng hỏi: "Đến nơi rồi sao."
"Ừ." Nguyễn Minh Hoàng đáp rồi xoay người xuống xe.
"À." Phan Miêu Vũ lầm bầm đưa hai tay dụi dụi mắt rồi cũng mở cửa xe ra đi xuống.
Phan Miêu Vũ đang trong giấc ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cậu mơ màng quơ quơ tay sau đó bắt máy để lên tai mình nhỏ giọng thì thầm:
"Alo."
"Này, cậu đã bàn bạc xong với hắn ta chưa." Giọng nói của một cô gái đầy kiêu căng vang lên.
Phan Miêu Vũ mở bừng mắt sau đó nhìn lại điện thoại mình đang cầm, thì ra tiếng chuông điện thoại vang lên là cái điện thoại mà Phan Ân Ly đã đưa cho nguyên chủ, bên trong chỉ có duy nhất một số của cô ta. Cậu lười biếng đưa lại điện thoại đến bên lỗ tai, bên trong tiếng nói của người được xem là nữ cường vẫn không ngừng oan oan nói.
"Chúng tôi đã bàn bạc xong, sau này gia đình cô cùng anh ta không có chút liên quan nào cả." Cậu vừa nói vừa híp mắt buồn ngủ.
"Tốt, vậy là được." Phan Ân Ly hài lòng nói sau đó nhanh chóng cúp máy.
Phan Miêu Vũ nghe tiếng tút tút vang lên liền ném điện thoại sang một bên sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ thêm một chút.
Không biết cậu đã ngủ bao lâu, đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ mới giật mình tỉnh dậy. Cậu mơ màng rời khỏi giường sau đó lết cơ thể lười biếng đi đến cửa mở cửa ra.
Lương trợ lý đứng bên ngoài cửa, thấy cánh cửa mở ra khuôn mặt xinh đẹp của người bên trong thò ra, dáng vẻ đầy lười biếng, hai mắt liêm diêm buồn ngủ. Cậu không hề nhìn rõ anh ta là ai liền nhỏ giọng hỏi.
"Anh tìm ai ạ."
"Cậu Phan, Nguyễn thiếu gia đang chờ bên ngoài ạ."
"Hả." Phan Miêu Vũ ngơ ngác chưa kịp định hình: "Ai ạ."
"Nguyễn Minh Hoàng, Ngày hôm qua cậu Phan đây đã gặp." Lương trợ lý thở dài nói rõ ràng hơn.
Phan Miêu Vũ lúc này mới nhớ ra ngày hôm qua hai người đã hẹn nhau đi đăng ký kết hôn, cậu gật đầu rồi nói nhỏ: "Chờ tôi một chút." Rồi xoay người đi vào trong, cậu vẫn để cửa mở rộng.
Dù sao bên trong nhà cũng chẳng có lấy thứ gì đắt tiền, dù có muốn trôm cũng chỉ có hai cái di động cậu tùy tiện ném trên niệm ở giữa nhà mà thôi.
Lương trợ lý không ngờ cậu cứ như vậy mà đi vào trong, anh ta ngơ ngác nhìn vào trong nhà không biết nên đi vào trong nhà chờ hay xoay người ra ngoài xe chờ, suy nghĩ một hồi anh ta đành tiếp tục đứng trước cửa chờ.
Phan Miêu Vũ sau khi thay đồ xong liền ra khỏi nhà tắm cầm cái điện thoại mà cục yêu tinh phát cho bỏ vào túi rồi đi ra khỏi cửa, cậu xoay người khóa cửa lại sau đó nói với người đang đứng hình bên cạnh: "Đi thôi."
"Được." Lương trợ lý ngơ ngác gật đầu rồi dẫn cậu đi đến chiếc xe mà Nguyễn Minh Hoàng đang đậu.
Chiếc xe màu đen đậu bên ngoài đường, hiện tại trời đã về chiều, gió thoải nhè nhẹ mát mẻ, nhìn thấy Phan Miêu Vũ cùng Lương trợ lý đi tới tài xế xe liền nhanh chóng mở cửa sau rồi cung kính đưa tay mời:
"Cậu chủ đang chờ ạ."
"Cảm ơn." Phan Miêu Vũ gật đầu rồi cúi người ngồi vào ghế.
"Lâu quá." Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cậu hừ lạnh một tiếng. Anh tưởng rằng cậu cố tình để anh đợi nên thái độ cực kỳ bực dọc.
"Xin lỗi. Khi Lương trợ lý gõ cửa tôi mới tỉnh dậy."
Nguyễn Minh Hoàng không tin lắm liền nhìn Lương trợ lý qua gương chiếu hậu trong xe, thấy cái gật đầu của anh ta, anh mới câu mày khó hiểu:
"Cậu ngủ cả ngày hôm nay?"
Phan Miêu Vũ không chút dấu diếm gật đầu: "Đúng vậy." Không chỉ vậy cậu còn thành thật nói: "Tôi ngủ từ tối hôm qua."
Nguyễn Minh Hoàng khó tin bật hốt: "Cậu là heo à."
Phan Miêu Vũ lắc đầu: "Không tôi là mèo."
Nguyễn Minh Hoàng cạn lời không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu. Anh cảm thấy nói thêm một chút nữa thì chỉ số thông minh của mình sẽ tuột xuống bởi cái người tự nói mình là mèo này.
Rõ ràng là một lời nói thật nhưng khi người khác nghe thấy lại chẳng hề để tâm, đây chính là chuyện cười như thế đó.
Phan Miêu Vũ thấy anh không hỏi gì nữa liền tự nhiên dựa người ra ghế ngồi rồi nhắm mắt lại. Đi ra đường thật mệt mỏi, thật lười biếng cậu vẫn còn muốn ngủ nữa mà.
Vì vậy cậu nghe theo tâm nguyện tiếp tục nhắm mắt ngủ gật trên xe.
Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy người bên cạnh một lúc lâu cũng không nhúc nhích liền xoay đầu nhìn qua thì thấy cậu đang cực kỳ vô tư mà ngủ rồi.
"Cậu là heo đầu thai đó hả?" Anh trừng lớn mắt nói, tuy rất bực mình nhưng lại không đưa tay lay cậu dậy, cứ như vậy mà hậm hực nhìn ra ngoài cửa xe.
Căn nhà trọ mà Phan Miêu Vũ ở khá xa cục dân chính không những vậy trên đường còn gặp kẹt xe nên phải mất một tiếng sau hai người mới có thể đến nơi.
"Cậu chủ, đến nơi rồi ạ." Tài xế nhìn gương chiếu hậu khẽ nói.
Nguyễn Minh Hoàng gật đầu rồi đưa tay lay cậu. Tuy khuôn mặt anh đen cực kỳ nhưng động tác trên tay lái rất nhẹ nhàng.
Phan Miêu Vũ mơ màng mở mắt nhỏ giọng hỏi: "Đến nơi rồi sao."
"Ừ." Nguyễn Minh Hoàng đáp rồi xoay người xuống xe.
"À." Phan Miêu Vũ lầm bầm đưa hai tay dụi dụi mắt rồi cũng mở cửa xe ra đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất