Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại !!!
Chương 83: Say
Mạc Thiên theo ước hẹn mà cứ đến đêm lại lén tránh Cao Lãng đi tìm Mạc Chi Tuyệt. Cậu không rõ tại sao bản thân lại phải làm như vậy với một người mới gặp lần đầu nữa, đã thế nếu không phải là người tốt đẹp gì thì càng nguy, vậy mà trực giác của cậu lại ngược lại.
Đêm đến làm cái này cứ như đang vụng trộm vậy, nghĩ đến thế Mạc Thiên bất giác đỏ mặt lắc đầu, đúng là chỉ giỏi suy nghĩ lung tung.
Mấy ngày gần đây nói chuyện với hắn cũng xem như hiểu rõ một chút rồi, trừ những lúc đụng chạm nhỏ nhặt. Cậu lại có thể kết thân một người nhanh chóng như vậy, kỳ lạ thì kỳ lạ nhưng Mạc Thiên không hề thấy phản cảm, thậm chí mức độ thân thiết tiến triển cũng không hề cảm thấy có gì bất thường.
Đến nơi, Mạc Chi Tuyệt đã đứng sẵn ở đó, dáng người cao dài, gương mặt nhìn nghiêng hoàn hảo, quả thật là một khuôn mặt hại nước hại dân.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Chi Tuyệt quay đầu, thấy rõ người tới liền mỉm cười, ánh mắt sủng nịch khiến cậu tim đập rộn lên. Mạc Thiên chạm nhẹ lên ngực, tự hỏi tại sao bản thân lại trở nên như thế này, cố gắng để mình bình thường nhất có thể rồi chậm rãi đi tới.
- Ngươi tới rồi.
Trong không khí phảng phất mùi rượu, Mạc Thiên nhướn mày tò mò nhìn Mạc Chi Tuyệt. Hắn mỉm cười đưa tay lên, trên tay cầm một bình nhỏ màu trắng sứ, lắc lắc rồi hỏi cậu.
- Uống một chút chứ?
Mạc Thiên hơi do dự, đó giờ cậu rất ít khi uống rượu.
- Sẽ không say, chỉ một chút thôi mà.
Thấy điệu bộ vô tư này của hắn, Mạc Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Cả hai cùng ngồi xuống trên thảm cỏ mềm mại.
Mạc Chi Tuyệt uống một ngụm sau đó đưa sang cho Mạc Thiên, cậu cầm lấy cái bình nhìn một chút, tuy rằng không quá sành sõi về rượu nhưng Mạc Thiên đoán đây là loại rượu tốt. Hương thơm nồng đậm, ngửi là cảm thấy lâng lâng, cậu khẽ ngửa đầu nhấp nhẹ.
Vị cay cay trôi xuống cổ họng, cảm giác ấm nóng lan khắp toàn thân, tầm mắt bất ngờ trở nên mơ hồ, hình như rượu này có phần mạnh hơn cậu nghĩ, mới uống đã say.
Mạc Chi Tuyệt cười khẽ, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt hơi hồng của Mạc Thiên, tửu lượng của cậu đúng là kém. Hắn xích lại gần cậu hơn, hơi thở ấm áp phả lên gáy Mạc Thiên.
- Ngươi không biết uống rượu sao?
Mạc Thiên cũng không phản bác, gật đầu một cái. Sao mà chỉ mới một ngụm thôi đã thấy choáng váng thế này, đó giờ Mạc Thiên mới biết mình uống kém đến như vậy.
- Chắc vậy.
Thực ra cũng không thể nói cậu được, loại rượu Mạc Chi Tuyệt đưa tới đúng là cực phẩm và độ mạnh cũng không phải dạng vừa. Với người bình thường uống đã kém nay càng dễ say hơn.
Mạc Thiên đưa lên uống tiếp, tuy cay nhưng là rượu ngon, cậu thích cảm giác bay bổng thế này.
- Ngươi không sợ say sao?
Mạc Thiên lắc đầu khi nghe Mạc Chi Tuyệt hỏi vậy, tựa đầu vào hai đầu gối, mặt nghiêng sang cười với hắn.
Thấy biểu cảm này của cậu, Mạc Chi Tuyệt hận không thể ôm trọn vào lòng mà hôn, có vẻ Mạc Thiên đã ngà ngà say, dáng vẻ này thật quá đáng yêu.
Hắn cúi đầu xuống, cũng học theo cậu mà nghiêng mặt, hai khuôn mặt gần sát nhau chỉ cách một hơi thở mỏng manh. Đột nhiên trong đầu Mạc Thiên hiện đến cảnh hai người hôn nhau ngày hôm đó, mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.
- Mặt ngươi lại đỏ thêm rồi.
Bàn tay Mạc Chi Tuyệt rất mát, áp vào khuôn mặt nóng hầm hập quả thật dễ chịu, Mạc Thiên không cam lòng để nó rời đi, tay phải đưa lên giữ chặt lấy đặt lên mặt mình. Hắn ngạc nhiên nhìn hành động của cậu, có vẻ như Mạc Thiên say thật rồi, phản ứng cũng trì độn hơn, tay Mạc Chi Tuyệt nhẹ nhàng vuốt ve khoé mắt cậu.
- Ngươi có biết hành động hiện tại có thể dẫn đến chuyện gì không?
- Thế nào?
Suy nghĩ bị chất say làm chậm chạp hơn, Mạc Thiên vô thức cọ cọ lên tay hắn.
- Thế này này.
Mạc Chi Tuyệt đưa mặt lại gần sát cậu hơn, tựa như chỉ còn một chút nữa là chạm môi rồi.
- Vậy sao?
Mạc Thiên vậy mà mạnh bạo chạm lên môi hắn một cái thật, tuy chỉ chạm rồi rời nhưng lại khiến đối phương đứt mất lý trí.
Nếu ngày mai Mạc Thiên mà nhớ ra hành động này của bản thân chắc xấu hổ đến mức không dám gặp người nữa. Hôn nam nhân không sao nhưng lại hôn ngay người mình không thân quen thì quả là muốn đi đào đất.
Mạc Thiên bây giờ chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt cho cậu cảm giác rất quen thuộc, không như cái người xưng là bạn thân của cậu là Cao Lãng mà cảm giác này ngay từ ban đầu đã mãnh liệt. Cứ như Mạc Thiên và nam nhân này có mối liên kết mật thiết lắm vậy, chỉ vừa gặp đã tựa như biết từ lâu.
Muốn nói chuyện với người nọ, muốn thân thiết với người nọ, thậm chí muốn... hôn người nọ. Bị suy nghĩ kỳ lạ đột nhiên bộc phát, thế là thuận theo men rượu làm tới luôn. Nếu theo lẽ bình thường mà nói thì mối quan hệ này quá nhanh rồi, chỉ nói chuyện với nhau mấy câu đã như vậy. Nhanh đến không kịp phản ứng.
Mạc Chi Tuyệt không nghĩ Mạc Thiên lại như thế, hắn cũng muốn cậu mau chóng có cảm tình với mình nên mới tấn công chậm rãi, ai ngờ Mạc Thiên lại khiến hắn kinh hỉ đến vậy. Nếu cậu hôn hắn vậy chứng tỏ cậu thích hắn đúng không, không phải như lúc trước từ chối nó?
- Ưm...
Mạc Thiên bị Mạc Chi Tuyệt ôm ghì lấy, môi lưỡi quấn quýt lại với nhau, hương rượu trong khoang miệng trao đổi càng hôn càng say.
Mạc Thiên cũng thuận theo mà vụng về đáp trả, thật ngọt. Cậu nắm lấy vai hắn, tuy rằng có chút trục trặc nhưng vẫn cố gắng hôn lại. Hai nam nhân ôm nhau dưới ánh trăng, hình ảnh này quả thật chấn động thị giác lại như một bức tranh diễm lệ. Xem như rượu loạn tính, hôn đến mặc kệ xung quanh.
Mạc Thiên mơ màng, hình ảnh trước mắt ngày càng mờ đi sau đó tối đen. Mạc Chi Tuyệt đang hôn thì thấy thân thể cậu trở nên vô lực liền dừng lại, nhìn cái người say đến ngủ quên mà bất đắc dĩ. Cắn nhẹ lên môi nhằm trừng phạt sau đó bế cậu lên đi trở về.
Bước chân nhẹ như không, thậm chí chả nghe thấy âm thanh. Mạc Chi Tuyệt bật người một cái đã có thể nhảy lên trên lầu, hắn mở cửa rồi nhẹ nhàng đặt Mạc Thiên lên giường, kéo chăn đắp nhẹ lên người cậu.
Hôn lên trán Mạc Thiên một cái rồi lưu luyến không thôi mà rời đi, hắn còn có việc khác cần làm.
Đêm đến làm cái này cứ như đang vụng trộm vậy, nghĩ đến thế Mạc Thiên bất giác đỏ mặt lắc đầu, đúng là chỉ giỏi suy nghĩ lung tung.
Mấy ngày gần đây nói chuyện với hắn cũng xem như hiểu rõ một chút rồi, trừ những lúc đụng chạm nhỏ nhặt. Cậu lại có thể kết thân một người nhanh chóng như vậy, kỳ lạ thì kỳ lạ nhưng Mạc Thiên không hề thấy phản cảm, thậm chí mức độ thân thiết tiến triển cũng không hề cảm thấy có gì bất thường.
Đến nơi, Mạc Chi Tuyệt đã đứng sẵn ở đó, dáng người cao dài, gương mặt nhìn nghiêng hoàn hảo, quả thật là một khuôn mặt hại nước hại dân.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Chi Tuyệt quay đầu, thấy rõ người tới liền mỉm cười, ánh mắt sủng nịch khiến cậu tim đập rộn lên. Mạc Thiên chạm nhẹ lên ngực, tự hỏi tại sao bản thân lại trở nên như thế này, cố gắng để mình bình thường nhất có thể rồi chậm rãi đi tới.
- Ngươi tới rồi.
Trong không khí phảng phất mùi rượu, Mạc Thiên nhướn mày tò mò nhìn Mạc Chi Tuyệt. Hắn mỉm cười đưa tay lên, trên tay cầm một bình nhỏ màu trắng sứ, lắc lắc rồi hỏi cậu.
- Uống một chút chứ?
Mạc Thiên hơi do dự, đó giờ cậu rất ít khi uống rượu.
- Sẽ không say, chỉ một chút thôi mà.
Thấy điệu bộ vô tư này của hắn, Mạc Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Cả hai cùng ngồi xuống trên thảm cỏ mềm mại.
Mạc Chi Tuyệt uống một ngụm sau đó đưa sang cho Mạc Thiên, cậu cầm lấy cái bình nhìn một chút, tuy rằng không quá sành sõi về rượu nhưng Mạc Thiên đoán đây là loại rượu tốt. Hương thơm nồng đậm, ngửi là cảm thấy lâng lâng, cậu khẽ ngửa đầu nhấp nhẹ.
Vị cay cay trôi xuống cổ họng, cảm giác ấm nóng lan khắp toàn thân, tầm mắt bất ngờ trở nên mơ hồ, hình như rượu này có phần mạnh hơn cậu nghĩ, mới uống đã say.
Mạc Chi Tuyệt cười khẽ, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt hơi hồng của Mạc Thiên, tửu lượng của cậu đúng là kém. Hắn xích lại gần cậu hơn, hơi thở ấm áp phả lên gáy Mạc Thiên.
- Ngươi không biết uống rượu sao?
Mạc Thiên cũng không phản bác, gật đầu một cái. Sao mà chỉ mới một ngụm thôi đã thấy choáng váng thế này, đó giờ Mạc Thiên mới biết mình uống kém đến như vậy.
- Chắc vậy.
Thực ra cũng không thể nói cậu được, loại rượu Mạc Chi Tuyệt đưa tới đúng là cực phẩm và độ mạnh cũng không phải dạng vừa. Với người bình thường uống đã kém nay càng dễ say hơn.
Mạc Thiên đưa lên uống tiếp, tuy cay nhưng là rượu ngon, cậu thích cảm giác bay bổng thế này.
- Ngươi không sợ say sao?
Mạc Thiên lắc đầu khi nghe Mạc Chi Tuyệt hỏi vậy, tựa đầu vào hai đầu gối, mặt nghiêng sang cười với hắn.
Thấy biểu cảm này của cậu, Mạc Chi Tuyệt hận không thể ôm trọn vào lòng mà hôn, có vẻ Mạc Thiên đã ngà ngà say, dáng vẻ này thật quá đáng yêu.
Hắn cúi đầu xuống, cũng học theo cậu mà nghiêng mặt, hai khuôn mặt gần sát nhau chỉ cách một hơi thở mỏng manh. Đột nhiên trong đầu Mạc Thiên hiện đến cảnh hai người hôn nhau ngày hôm đó, mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.
- Mặt ngươi lại đỏ thêm rồi.
Bàn tay Mạc Chi Tuyệt rất mát, áp vào khuôn mặt nóng hầm hập quả thật dễ chịu, Mạc Thiên không cam lòng để nó rời đi, tay phải đưa lên giữ chặt lấy đặt lên mặt mình. Hắn ngạc nhiên nhìn hành động của cậu, có vẻ như Mạc Thiên say thật rồi, phản ứng cũng trì độn hơn, tay Mạc Chi Tuyệt nhẹ nhàng vuốt ve khoé mắt cậu.
- Ngươi có biết hành động hiện tại có thể dẫn đến chuyện gì không?
- Thế nào?
Suy nghĩ bị chất say làm chậm chạp hơn, Mạc Thiên vô thức cọ cọ lên tay hắn.
- Thế này này.
Mạc Chi Tuyệt đưa mặt lại gần sát cậu hơn, tựa như chỉ còn một chút nữa là chạm môi rồi.
- Vậy sao?
Mạc Thiên vậy mà mạnh bạo chạm lên môi hắn một cái thật, tuy chỉ chạm rồi rời nhưng lại khiến đối phương đứt mất lý trí.
Nếu ngày mai Mạc Thiên mà nhớ ra hành động này của bản thân chắc xấu hổ đến mức không dám gặp người nữa. Hôn nam nhân không sao nhưng lại hôn ngay người mình không thân quen thì quả là muốn đi đào đất.
Mạc Thiên bây giờ chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt cho cậu cảm giác rất quen thuộc, không như cái người xưng là bạn thân của cậu là Cao Lãng mà cảm giác này ngay từ ban đầu đã mãnh liệt. Cứ như Mạc Thiên và nam nhân này có mối liên kết mật thiết lắm vậy, chỉ vừa gặp đã tựa như biết từ lâu.
Muốn nói chuyện với người nọ, muốn thân thiết với người nọ, thậm chí muốn... hôn người nọ. Bị suy nghĩ kỳ lạ đột nhiên bộc phát, thế là thuận theo men rượu làm tới luôn. Nếu theo lẽ bình thường mà nói thì mối quan hệ này quá nhanh rồi, chỉ nói chuyện với nhau mấy câu đã như vậy. Nhanh đến không kịp phản ứng.
Mạc Chi Tuyệt không nghĩ Mạc Thiên lại như thế, hắn cũng muốn cậu mau chóng có cảm tình với mình nên mới tấn công chậm rãi, ai ngờ Mạc Thiên lại khiến hắn kinh hỉ đến vậy. Nếu cậu hôn hắn vậy chứng tỏ cậu thích hắn đúng không, không phải như lúc trước từ chối nó?
- Ưm...
Mạc Thiên bị Mạc Chi Tuyệt ôm ghì lấy, môi lưỡi quấn quýt lại với nhau, hương rượu trong khoang miệng trao đổi càng hôn càng say.
Mạc Thiên cũng thuận theo mà vụng về đáp trả, thật ngọt. Cậu nắm lấy vai hắn, tuy rằng có chút trục trặc nhưng vẫn cố gắng hôn lại. Hai nam nhân ôm nhau dưới ánh trăng, hình ảnh này quả thật chấn động thị giác lại như một bức tranh diễm lệ. Xem như rượu loạn tính, hôn đến mặc kệ xung quanh.
Mạc Thiên mơ màng, hình ảnh trước mắt ngày càng mờ đi sau đó tối đen. Mạc Chi Tuyệt đang hôn thì thấy thân thể cậu trở nên vô lực liền dừng lại, nhìn cái người say đến ngủ quên mà bất đắc dĩ. Cắn nhẹ lên môi nhằm trừng phạt sau đó bế cậu lên đi trở về.
Bước chân nhẹ như không, thậm chí chả nghe thấy âm thanh. Mạc Chi Tuyệt bật người một cái đã có thể nhảy lên trên lầu, hắn mở cửa rồi nhẹ nhàng đặt Mạc Thiên lên giường, kéo chăn đắp nhẹ lên người cậu.
Hôn lên trán Mạc Thiên một cái rồi lưu luyến không thôi mà rời đi, hắn còn có việc khác cần làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất