Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại !!!
Chương 90
- Ngươi bị thương?!
Mạc Thiên nhíu mày, dùng thạch quang chiếu sáng trong đêm, cậu chăm chú quan sát mọi nơi của Mạc Chi Tuyệt.
- Không có gì đáng ngại, đã xử lý rồi.
Nghe vậy Mạc Thiên càng tức giận hơn, dứt khoát vạch áo của Mạc Chi Tuyệt ra. Ngay lập tức một cánh tay được băng bó cẩu thả lộ diện, trên băng trắng vẫn còn máu thấm đỏ. Thế này mà không đáng ngại? Chả lẽ đợi cánh tay bị tàn phế thì mới lo lắng?
Mạc Thiên vừa tức vừa lo, trợn mắt lên hỏi.
- Dược thuốc ở đâu?
Bị ánh mắt này của cậu bắn đến, Mạc Chi Tuyệt đành bất đắc dĩ, trong lòng lại ấm áp, chỉ vào một ngăn đựng. Cậu bước xuống giường lấy nó rồi không chần chừ mà nhanh chóng đi lại giúp hắn. Vết thương không quá dài nhưng rất sâu, vì đã cầm máu nên thoáng qua trông khá rợn. Mạc Thiên vừa làm vừa cảm thán, cái này sao hắn có thể chịu đựng tài như vậy chứ.
Tuy rằng không quá quen tay, nhưng cuối cùng Mạc Thiên cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, tiện thể thắt thêm cái nơ nho nhỏ cho hắn.
Ngắm nhìn Mạc Thiên cẩn thận tỉ mỉ như vậy, vui vẻ trong mắt của Mạc Chi Tuyệt lại càng nhiều thêm. Bất chấp cơn đau mà muốn hôn cậu.
Như nhận ra ý đồ của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên lập tức quay đầu, tay chặn bên khoé môi hắn. Bị chặn lại càng khiến hắn cảm thấy cậu đáng yêu hơn nữa, khuôn mặt tức giận lại lo lắng trông thật muốn đè. Đột nhiên, cảm giác ươn ướt trên tay làm cậu giật mình, tròn mắt rồi lập tức rút ra.
Mạc Chi Tuyệt mỉm cười một cách xấu xa, giữ chặt lấy tay cậu không buông, răng cắn nhẹ lên khớp xương hoàn mỹ đó. Sau đó ngậm lấy hai ngón liếm nhẹ. Cảm giác ấm áp lại tựa như chiếc lông vũ gãi qua khiến Mạc Thiên thấy hơi nhột, muốn rút về thì lại bị kiềm chặt.
- Ngươi!
Tiếng cười trầm thấp phát ra, Mạc Chi Tuyệt nhanh chóng hôn lên môi cậu một cái rồi ôm Mạc Thiên ngã người xuống giường, hắn hiện tại hơi mệt nên không làm gì nhiều. Cậu lập tức lo lắng nhìn sang xem có đụng vào vết thương của hắn không, sau đó chỉnh một tư thế thoải mái cho cả hai rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
...
Rè... Rè... Lạch xạch...
Âm thanh vận hành của máy móc vang lên bên tai của Mạc Thiên, hiện tại tầm mắt cậu như bị bịt kín, tối đen, lạnh lẽo. Bàn chân cứ như không tuân theo lí trí mà bước đều. Đầu óc cậu mơ hồ không rõ, cứ như có cái gì bắt ép mình phải tuân theo.
Đột ngột cậu dừng lại, bàn tay cứ như đâm trúng vật nào. Một mùi hương tanh tanh xộc thẳng vào mũi, thật khó chịu.
Trên tay truyền đến cảm giác vừa ấm vừa dính, cái mùi này, là máu!
Cảm giác buồn nôn đến cực điểm, Mạc Thiên cố gắng quay đầu chạy thoát, thế nhưng đột nhiên dưới chân biến thành khoảng không, khiến cậu không phòng bị lập tức rơi xuống.
- A!
Mạc Thiên giật mình mở mắt, cảm nhận đầu tiên là không thấy màu đen đâu mà thay vào đó là ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào. Cậu thở hồng hộc, tim đập nhanh, sự hụt hẫng khi bị rơi xuống hiện tại vẫn đang còn.
Đưa tay lên lau mồ hôi trước trán, đột nhiên cậu thấy một mảnh ẩm ướt. Hoá ra Mạc Thiên đã rơi nước mắt lúc nào không hay. Giấc mơ thật kỳ lạ.
Với tay lấy cốc nước đặt đầu giường, Mạc Thiên một hơi uống cạn nó, cố gắng đè ép sự sợ hãi trong lòng. Kể từ khi đến chỗ này, đây là lần đầu tiên cậu mơ thấy ác mộng, thật là một trải nghiệm đáng sợ. Không khí hiện tại không hề có mùi của máu đâu, đúng là cậu mơ chân thật quá rồi.
Nhìn sang bên cạnh thì thấy chiếc gối đã trống trơn, Mạc Chi Tuyệt đã đi đâu từ sáng sớm. Thật là, đang bị thương còn đi chỗ nào nữa chứ!
Mạc Thiên ngồi dậy, khăn ướt đều đã được chuẩn bị đầy đủ, cậu đầu tiên lau sạch nước mắt trên mặt, cũng còn tốt, mắt chỉ hơi ửng đỏ mà thôi, không sưng. Nếu không thì có lẽ không dám gặp người.
Giải quyết nhanh chóng bữa sáng của mình, Mạc Thiên quyết định đi ra phía sau toà kiến trúc này. Cậu sợ nếu đến chỗ vườn hoa lại gặp phải Thuần Nhã.
Nghĩ cũng chán, dạo này Mạc Chi Tuyệt có vẻ bận rộn hơn, tuy không rõ nhưng có thể thấy được hắn có chút mệt mỏi.
- Thật chán!
Mạc Thiên thở dài than lên, chậm rãi quan sát. Sau này nhìn không đẹp bằng trước nhưng đổi lại rất thoải mái, cây cối xanh tươi mát mắt, thả chậm cước bộ, cậu vừa suy nghĩ vừa nhìn thiên nhiên.
- Mạc Chi Tuyệt đã đi rồi ư?
- Đúng vậy, nghe nói dị thú lại tràn vào đây nhiều hơn.
Đột nhiên phía sau một bức tường vang lên tiếng nói chuyện, Mạc Thiên ngay lập tức dừng lại, nép vào một chỗ kín đáo rồi nín thở. Cậu không dám tiến lại gần hơn vì như thế sẽ bị phát hiện ngay.
- Bọn chúng hình như đang có âm mưu gì đó thì phải, ngày nào cũng âm thầm lặng lẽ đào một chỗ tuồn những con thú kia vào.
- Ta cũng nghĩ vậy, cấp độ ngày càng tăng, số lượng cũng thế.
Là giọng một nam một nữ, người nữ kia vừa thở dài vừa nói.
- Cũng may bên ta còn có Mạc Chi Tuyệt.
Nghe đến cái tên này, tai Mạc Thiên bất giác vểnh lên, nam chính ở gần đây ư?
- Suỵt, im lặng, ngươi quên rồi à.
Giọng nam nghiêm khắc nhắc nhở, có vẻ đang rất lén lút.
- Ấy chết, ta lỡ miệng.
Nghe thế cô gái kia giật mình, nghe qua có chút hối hận cộng sợ hãi.
- Ủa, ngươi có nghe thấy gì không?
Nam nhân kia đột nhiên hỏi lên khiến cậu lo lắng, sẽ không phải là bị phát hiện rồi chứ?
- Có sao?
- Im nào, ta đi xem.
Nam nhân bước từng bước về phía Mạc Thiên đang nấp, ánh mắt ánh lên vẻ nghi hoặc. Tim Mạc Thiên nhảy thình thịch như sấm, cậu từ từ lùi bước. Ấy thế nhưng lúc lại gần rồi thì lại không thấy người đâu.
- Chắc do ngươi hoa mắt rồi.
Nam nhân đó gãi đầu, cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng đành bỏ qua.
- Chắc vậy.
Mạc Thiên chạy liền một mạch không quay đầu, cũng may phản ứng của cậu nhanh, nếu không bị bắt gặp sẽ thấy xấu hổ lắm.
Đang cắm đầu mà chạy thì bất ngờ Mạc Thiên đâm sầm vào một người. Do ăn đau nên cậu nheo mắt lại, tay xoa xoa mũi đã ửng hồng lên.
Người bị cậu đâm trúng tựa như không ngờ đến, nhìn Mạc Thiên bằng một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Người kia hoàn hồn lại, nhẹ giọng trả lời.
- Ta không sao.
May đây là một người hiểu chuyện, lúc cậu tính chào rồi bỏ đi thì người kia lại hỏi tiếp.
- Ngươi làm gì mà hớt ha hớt hải vậy.
- À không có gì đâu.
Mạc Thiên lập tức xua tay, cười cho qua. Nam nhân nhướn mày, điệu bộ này làm cậu liên tưởng đến Mạc Chi Tuyệt.
- Đúng rồi, chưa giới thiệu, ta tên Niêm Quan.
Cái tên vừa gần vừa xa lạ, Mạc Thiên tiếp thu rồi lịch sự giới thiệu lại tên của bản thân. Vừa nói xong, Niêm Quan nở một nụ cười ấm áp, nam nhân này bình thường trông nghiêm nghị, lúc cười lên lại như gió xuân.
Y nhìn sắc trời một lúc rồi sau đó mới buông lời đề nghị.
- Ngươi có muốn đi đâu không, ta dẫn ngươi đi.
Mạc Thiên nhíu mày, dùng thạch quang chiếu sáng trong đêm, cậu chăm chú quan sát mọi nơi của Mạc Chi Tuyệt.
- Không có gì đáng ngại, đã xử lý rồi.
Nghe vậy Mạc Thiên càng tức giận hơn, dứt khoát vạch áo của Mạc Chi Tuyệt ra. Ngay lập tức một cánh tay được băng bó cẩu thả lộ diện, trên băng trắng vẫn còn máu thấm đỏ. Thế này mà không đáng ngại? Chả lẽ đợi cánh tay bị tàn phế thì mới lo lắng?
Mạc Thiên vừa tức vừa lo, trợn mắt lên hỏi.
- Dược thuốc ở đâu?
Bị ánh mắt này của cậu bắn đến, Mạc Chi Tuyệt đành bất đắc dĩ, trong lòng lại ấm áp, chỉ vào một ngăn đựng. Cậu bước xuống giường lấy nó rồi không chần chừ mà nhanh chóng đi lại giúp hắn. Vết thương không quá dài nhưng rất sâu, vì đã cầm máu nên thoáng qua trông khá rợn. Mạc Thiên vừa làm vừa cảm thán, cái này sao hắn có thể chịu đựng tài như vậy chứ.
Tuy rằng không quá quen tay, nhưng cuối cùng Mạc Thiên cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, tiện thể thắt thêm cái nơ nho nhỏ cho hắn.
Ngắm nhìn Mạc Thiên cẩn thận tỉ mỉ như vậy, vui vẻ trong mắt của Mạc Chi Tuyệt lại càng nhiều thêm. Bất chấp cơn đau mà muốn hôn cậu.
Như nhận ra ý đồ của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên lập tức quay đầu, tay chặn bên khoé môi hắn. Bị chặn lại càng khiến hắn cảm thấy cậu đáng yêu hơn nữa, khuôn mặt tức giận lại lo lắng trông thật muốn đè. Đột nhiên, cảm giác ươn ướt trên tay làm cậu giật mình, tròn mắt rồi lập tức rút ra.
Mạc Chi Tuyệt mỉm cười một cách xấu xa, giữ chặt lấy tay cậu không buông, răng cắn nhẹ lên khớp xương hoàn mỹ đó. Sau đó ngậm lấy hai ngón liếm nhẹ. Cảm giác ấm áp lại tựa như chiếc lông vũ gãi qua khiến Mạc Thiên thấy hơi nhột, muốn rút về thì lại bị kiềm chặt.
- Ngươi!
Tiếng cười trầm thấp phát ra, Mạc Chi Tuyệt nhanh chóng hôn lên môi cậu một cái rồi ôm Mạc Thiên ngã người xuống giường, hắn hiện tại hơi mệt nên không làm gì nhiều. Cậu lập tức lo lắng nhìn sang xem có đụng vào vết thương của hắn không, sau đó chỉnh một tư thế thoải mái cho cả hai rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
...
Rè... Rè... Lạch xạch...
Âm thanh vận hành của máy móc vang lên bên tai của Mạc Thiên, hiện tại tầm mắt cậu như bị bịt kín, tối đen, lạnh lẽo. Bàn chân cứ như không tuân theo lí trí mà bước đều. Đầu óc cậu mơ hồ không rõ, cứ như có cái gì bắt ép mình phải tuân theo.
Đột ngột cậu dừng lại, bàn tay cứ như đâm trúng vật nào. Một mùi hương tanh tanh xộc thẳng vào mũi, thật khó chịu.
Trên tay truyền đến cảm giác vừa ấm vừa dính, cái mùi này, là máu!
Cảm giác buồn nôn đến cực điểm, Mạc Thiên cố gắng quay đầu chạy thoát, thế nhưng đột nhiên dưới chân biến thành khoảng không, khiến cậu không phòng bị lập tức rơi xuống.
- A!
Mạc Thiên giật mình mở mắt, cảm nhận đầu tiên là không thấy màu đen đâu mà thay vào đó là ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào. Cậu thở hồng hộc, tim đập nhanh, sự hụt hẫng khi bị rơi xuống hiện tại vẫn đang còn.
Đưa tay lên lau mồ hôi trước trán, đột nhiên cậu thấy một mảnh ẩm ướt. Hoá ra Mạc Thiên đã rơi nước mắt lúc nào không hay. Giấc mơ thật kỳ lạ.
Với tay lấy cốc nước đặt đầu giường, Mạc Thiên một hơi uống cạn nó, cố gắng đè ép sự sợ hãi trong lòng. Kể từ khi đến chỗ này, đây là lần đầu tiên cậu mơ thấy ác mộng, thật là một trải nghiệm đáng sợ. Không khí hiện tại không hề có mùi của máu đâu, đúng là cậu mơ chân thật quá rồi.
Nhìn sang bên cạnh thì thấy chiếc gối đã trống trơn, Mạc Chi Tuyệt đã đi đâu từ sáng sớm. Thật là, đang bị thương còn đi chỗ nào nữa chứ!
Mạc Thiên ngồi dậy, khăn ướt đều đã được chuẩn bị đầy đủ, cậu đầu tiên lau sạch nước mắt trên mặt, cũng còn tốt, mắt chỉ hơi ửng đỏ mà thôi, không sưng. Nếu không thì có lẽ không dám gặp người.
Giải quyết nhanh chóng bữa sáng của mình, Mạc Thiên quyết định đi ra phía sau toà kiến trúc này. Cậu sợ nếu đến chỗ vườn hoa lại gặp phải Thuần Nhã.
Nghĩ cũng chán, dạo này Mạc Chi Tuyệt có vẻ bận rộn hơn, tuy không rõ nhưng có thể thấy được hắn có chút mệt mỏi.
- Thật chán!
Mạc Thiên thở dài than lên, chậm rãi quan sát. Sau này nhìn không đẹp bằng trước nhưng đổi lại rất thoải mái, cây cối xanh tươi mát mắt, thả chậm cước bộ, cậu vừa suy nghĩ vừa nhìn thiên nhiên.
- Mạc Chi Tuyệt đã đi rồi ư?
- Đúng vậy, nghe nói dị thú lại tràn vào đây nhiều hơn.
Đột nhiên phía sau một bức tường vang lên tiếng nói chuyện, Mạc Thiên ngay lập tức dừng lại, nép vào một chỗ kín đáo rồi nín thở. Cậu không dám tiến lại gần hơn vì như thế sẽ bị phát hiện ngay.
- Bọn chúng hình như đang có âm mưu gì đó thì phải, ngày nào cũng âm thầm lặng lẽ đào một chỗ tuồn những con thú kia vào.
- Ta cũng nghĩ vậy, cấp độ ngày càng tăng, số lượng cũng thế.
Là giọng một nam một nữ, người nữ kia vừa thở dài vừa nói.
- Cũng may bên ta còn có Mạc Chi Tuyệt.
Nghe đến cái tên này, tai Mạc Thiên bất giác vểnh lên, nam chính ở gần đây ư?
- Suỵt, im lặng, ngươi quên rồi à.
Giọng nam nghiêm khắc nhắc nhở, có vẻ đang rất lén lút.
- Ấy chết, ta lỡ miệng.
Nghe thế cô gái kia giật mình, nghe qua có chút hối hận cộng sợ hãi.
- Ủa, ngươi có nghe thấy gì không?
Nam nhân kia đột nhiên hỏi lên khiến cậu lo lắng, sẽ không phải là bị phát hiện rồi chứ?
- Có sao?
- Im nào, ta đi xem.
Nam nhân bước từng bước về phía Mạc Thiên đang nấp, ánh mắt ánh lên vẻ nghi hoặc. Tim Mạc Thiên nhảy thình thịch như sấm, cậu từ từ lùi bước. Ấy thế nhưng lúc lại gần rồi thì lại không thấy người đâu.
- Chắc do ngươi hoa mắt rồi.
Nam nhân đó gãi đầu, cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng đành bỏ qua.
- Chắc vậy.
Mạc Thiên chạy liền một mạch không quay đầu, cũng may phản ứng của cậu nhanh, nếu không bị bắt gặp sẽ thấy xấu hổ lắm.
Đang cắm đầu mà chạy thì bất ngờ Mạc Thiên đâm sầm vào một người. Do ăn đau nên cậu nheo mắt lại, tay xoa xoa mũi đã ửng hồng lên.
Người bị cậu đâm trúng tựa như không ngờ đến, nhìn Mạc Thiên bằng một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Người kia hoàn hồn lại, nhẹ giọng trả lời.
- Ta không sao.
May đây là một người hiểu chuyện, lúc cậu tính chào rồi bỏ đi thì người kia lại hỏi tiếp.
- Ngươi làm gì mà hớt ha hớt hải vậy.
- À không có gì đâu.
Mạc Thiên lập tức xua tay, cười cho qua. Nam nhân nhướn mày, điệu bộ này làm cậu liên tưởng đến Mạc Chi Tuyệt.
- Đúng rồi, chưa giới thiệu, ta tên Niêm Quan.
Cái tên vừa gần vừa xa lạ, Mạc Thiên tiếp thu rồi lịch sự giới thiệu lại tên của bản thân. Vừa nói xong, Niêm Quan nở một nụ cười ấm áp, nam nhân này bình thường trông nghiêm nghị, lúc cười lên lại như gió xuân.
Y nhìn sắc trời một lúc rồi sau đó mới buông lời đề nghị.
- Ngươi có muốn đi đâu không, ta dẫn ngươi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất