Chương 34: Trận chiến kết thúc
Hai người một đường hộ tống Mã Lan an toàn về chỗ Lục Vân Nghi.
Sau khi sắp xếp nơi ở tạm thời cho những người còn sống, Ngụy Quân liền giao lại hết thảy mọi chuyện cho Lục Vân Nghi xử lý. Bản thân y dẫn theo Thẩm Dao cùng một vài người sở hữu dị năng, lần nữa đi giao chiến cùng tang thi.
Bọn họ một đường chém chém giết giết, liều mạng bảo vệ người thân, bảo vệ đường sống duy nhất. Trận chiến kéo dài mãi cho đến khi ánh dương lười biếng ló dạng, chiến tranh giữa người và thi mới thực sự kết thúc và tất nhiên. Phần thắng thuộc về những người còn sống!
Tuy thắng lợi giành lại được sự sống nhưng song song với đó là những mất mát, tổn thất về mặt vật chất, tinh thần lẫn con người mà cả đội phải gánh chịu là không sao bù đắp.
Hai trong số sáu chiếc xe bị bốc cháy nhìn không ra hình dạng đã không thể sửa chữa. Lương thực dự trữ, đồ dùng cá nhân, vật tư các loại đều không hỏng thì nát.
Một phần vũ khí cũng vì trận chiến đêm qua mà hao hụt hơn nửa. Những thứ vừa liệt kê qua chỉ mới là tổn thất về phần vật chất, còn chưa kể đến những thiệt hại về người.
Vốn dĩ nhân khẩu trong đội đã ít, một nửa lại còn là nữ nhân chân yếu tay mềm. Thế nên chỉ sau đêm hôm qua, hơn một phần ba dân số trong đội đã hy sinh. Số còn lại thì lâm vào trạng thái đau đớn, hoảng loạn trước cái chết của người thân, bằng hữu.
Lặng người trước khung cảnh hoang tàn đổ nát chỉ sau một đêm, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng kêu khóc ai oán thấu tận trời xanh của những cô nhi quả phụ đã mất đi người thân.
Giờ phút này đây, Thẩm Dao mới chân chính nhận thức được sự sống còn, tồn tại ở Mạt thế quan trọng đến nhường nào.
Vốn dĩ hắn cho rằng những gì bản thân từng nghe, từng thấy trong phim ảnh đã lột tả được tất tần tật về hậu quả sau những lần chiến tranh bùng nổ hay thiên tai bất ngờ ập đến.
Nhưng sau khi đã tự thân trải nghiệm Thẩm Dao mới chợt nhận ra rằng, thực tế và tưởng tượng khác xa nhau đến mức nào.
Trái ngược với phản ứng của hắn, Ngụy Quân bên cạnh mặt vẫn bình tỉnh hạ lệnh cho hai huynh đệ Lão Tam dẫn theo người đi xem xét xung quanh xem có còn sót lại tang thi nào không.
Mộ Phàm cũng được phân công mang những thi thể bị tang thi cắn đi xử lý, Ngụy Quân chẳng những cho phép anh ta dùng đạn bắn vào đầu những thi thể đó phòng ngừa sau 24 tiếng bị thi hóa. Mà y còn cho phép bọn họ được chôn cất đàng hoàng, lập mộ lưu danh.
Về phần thân nhân của những người đã mất được giao lại cho Lục Vân Nghi sắp xếp. Thẩm Dao sau khi hoàn hồn đứng một bên chờ đến lượt tới phiên mình nhận việc nhưng hắn chờ mãi vẫn không nghe thấy Ngụy Quân lên tiếng, bèn quay sang định hỏi xem có cần giúp đỡ gì không thì lại nhìn thấy sắc mặt không tốt của y.
Hắn lúc này mới chợt nhớ đến chuyện đêm qua, Ngụy Quân vì đỡ cho hắn mà bị thương. Đáng lý ra hắn đã định đưa y đi chữa trị ngay lúc đó nhưng Ngụy Quân cứ khăng khăng phải tiêu diệt lũ tang thi trước.
Thẩm Dao khi đó còn có chút lo lắng nhưng vì nghĩ Ngụy Quân là nhân vật chính sẽ không dễ dàng chết đi chỉ vì những vết thương nhỏ này được. Nên sau đó mới đồng ý buông tha y nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện y cũng sẽ chịu ảnh hưởng, đau đớn như người bình thường.
Nói đến Ngụy Quân phút trước còn đang khỏe mạnh, vừa xoay lưng một cái cơn đau tựa hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé nơi vết thương đột ngột bùng lên.
Ban đầu, y còn cho rằng đây chỉ là ảnh hưởng hoàn toàn không có gì nghiêm trọng. Nhưng khi khí lực trong cơ thể cạn kiệt một cách nhanh chóng, năm giác quan cũng dần mất đi khả năng vốn có, ý thức bắt đầu rời rạc thì y mới nhận thức được tình trạng hiện tại của bản thân.
Nhưng đã quá muộn!
Thẩm Dao phát hiện biểu cảm bất thường của Ngụy Quân, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy thân hình cao lớn tựa thái sơn của y bất ngờ ngã sang một bên. Nếu không phải hắn kịp thời vòng tay ôm lấy y thì Ngụy Quân chắc chắn đã bị ngã cho sấp mặt.
Nhận thấy người trong lòng đã hoàn toàn mất đi ý thức, vết thương trên cánh tay đột nhiên trở nặng khiến Thẩm Dao cuống cuồng. Lập tức nhờ người đi tìm bọn người Lục Vân Nghi quay lại, bản thân thì ra sức dìu Ngụy Quân trở lại xe.
Thẩm Dao nhỏ bé cố hết sức nâng Ngụy Quân một thân cao lớn vào xe, thời điểm đặt y nằm xuống giường cũng là lúc bốn người Mộ Phàm vừa vặn trở về. Lục Vân Nghi bước vào không nói nhiều lời, lập tức tiến hành kiểm tra tình hình sức khỏe của Ngụy Quân.
Có anh bên cạnh, tất cả những người còn lại đều lo lắng đứng sang một bên chờ đợi kết quả. Lục Vân Nghi trái phải cẩn thận kiểm tra một lượt, sau cùng là xem xét vết thương trên tay trái Ngụy Quân. Chẳng rõ tình trạng ra sao, chỉ thấy anh ta đôi lúc lại chau mày khiến trái tim của những người ở đây cũng theo đó treo lên nhưng bất quá cũng chẳng ai dám đánh tiếng hỏi.
Sau khi tẩy rửa vết thương xong, Lục Vân Nghi nhờ Mộ Phàm lấy ít gạo nếp mang đi giã nhuyễn sau đó đắp lên vùng da bị tổn thương của Ngụy Quân.
Làm xong công tác sơ cứu, anh ta mới bắt đầu lên tiếng giải thích: "Vết thương tuy không sâu nhưng rất nghiêm trọng, lại thêm kéo dài quá lâu không kịp xử lý đã giúp độc thi lan nhanh, ăn sâu vào tận xương tủy."
"Theo như tôi chuẩn đoán, cánh tay này rất có thể sẽ không giữ lại được. Trước mắt cứ tạm thời dùng gạo nếp tẩy bớt một phần độc thi, sau đó muốn xử lý thế nào phải chờ Ngụy Ca tỉnh dậy quyết định."
Nghe anh ta nói xong, mọi người xung quanh lại càng thêm lo lắng. Ngụy Quân vốn là thủ lĩnh, là chỉ huy của bọn họ nên chuyện bọn họ lo lắng đến sự an nguy của y là điều hiển nhiên.
Chỉ là so với bọn họ, Thẩm Dao lại là người quan tâm đến Ngụy Quân nhiều hơn. Vì nói sao đi nữa chuyện y bị thương cũng là do cứu hắn mà nên.
Đứng cạnh giường nhìn sắc mặt trắng bệch của y, Thẩm Dao chẳng còn tâm trí để ý xung quanh. Mãi cho đến khi có người tiến đến vỗ vào vai hắn nói mấy câu. Thẩm Dao khi đó mới chợt hoàn hồn, nhìn lại đã chẳng thấy ai bên cạnh trừ Ngụy Quân đang nằm yên trên giường.
Nhớ lại vừa rồi, người vỗ vai hắn rất có thể là một trong bốn người Lục Vân Nghi căn dặn hắn chú ý, chăm sóc tốt cho Ngụy Quân.
Nhắc đến y, Thẩm Dao lại rơi vào trạng thái suy nghĩ không biết phải làm cách nào để chữa trị cho y. Hắn không thể để "con cưng" của tác giả vì một tên pháo hôi như hắn mà phải trở thành tật nguyền. Tội danh này Thẩm Dao hắn không sao gánh nổi!
Đương lúc nghĩ cách, Thẩm Dao chợt nhớ đến Linh Tuyền trong không gian có thể chữa được bách bệnh. Tuy Ngụy Quân từng có lần khuyên răn hắn, không cho hắn lợi dụng Linh Tuyền vào bất kỳ mục đích gì nhưng nếu dùng để trị thương, cứu người. Thẩm Dao tin chắc Ngụy Quân cũng không có ý kiến!
Suy nghĩ thông suốt, hắn liền lập tức nắm lấy tay y nhắm mắt cùng nhau đi vào không gian.
Vốn dĩ lúc đi vào Ngụy Quân vẫn luôn nằm yên trên giường còn Thẩm Dao thì đứng cạnh y, thế quái nào lúc vào được bên trong lại là cái tư thế Ngụy Quân nằm trên, hắn nằm dưới cơ chứ?!!
Thẩm Dao vừa tức giận vừa khó khăn đẩy thân thể đang đè trên người mình xuống: "Tránh ra tránh ra, muốn đè chết lão tử sao?!"
Thẩm Dao lầm bầm chẳng muốn đứng lên. Ngụy Quân bị hắn đẩy một cái cũng chỉ nhẹ lật người sang một bên hoàn toàn không có phản ứng nào khác.
Nằm yên điều chỉnh lại hô hấp, hắn lần nữa dìu Ngụy Quân đứng dậy. Cố hết sức di chuyển thân thể bất động của y về phía bờ sông, ngay khi vừa đến nơi. Thẩm Dao liền dùng sức đẩy mạnh một cái khiến cả người Ngụy Quân ngay tức khắc ngã xuống, chìm sâu vào lòng sông.
Chẳng mấy chốc, khu vực nước xung quanh nơi Ngụy Quân ngâm mình cũng dần chuyển đổi, từ vẻ trong xanh vốn có chuyển dần sang đen kịch chứng tỏ chất độc trong cơ thể y đã bắt đầu được đẩy ra!
Yên lặng thu mọi chuyện vào mắt, Thẩm Dao một chút động tĩnh cũng không có. Với cương vị là một độc giả mà nói, hắn hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh sinh tồn trâu bò của nam chính. Do đó, thay vì tỏ ra lo lắng Thẩm Dao lại có tâm trạng đi dạo trong lúc chờ đợi người dưới nước ngoi lên.
Ban đầu hắn vô cùng thong thả nhưng sau khi đã đi hết một vòng lớn vẫn chưa thấy Ngụy Quân ra khỏi mặt nước, hắn bắt đầu có chút sốt ruột. Vì theo như hắn biết thì sau khoảng thời vừa rồi Ngụy Quân đáng lẽ đã khôi phục mới đúng.
Vì sao lại ngâm lâu như vậy, lâu đến nổi màu sắc của nước cũng trở lại bình thường mà bóng dáng Ngụy Quân vẫn bặt vô âm tính? Phải chăng y vì độc phát công tâm, trong lúc hôn mê không kiềm chế được đã bạo phát mà chết?!!
Hoặc là dưới nước có nữ ma da chuyên thèm khát dương khí đàn ông mà Ngụy Quân chẳng may lại là nam chính có nhiều dương khí nhất, lại còn đẹp trai nên bị nó bắt mất??!!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu thực sự có nữ ma da thì Thẩm Dao lần trước chẳng phải đã bị nó bắt rồi sao? Thế quái nào vẫn còn đứng ở đây? Hay phải chăng con ma nữ không biết tốt xấu kia chê Thẩm Dao hắn không đẹp bằng Ngụy Quân, không soái bằng Ngụy Quân lại còn không phải là nhân vật chính cho nên mới không thèm bắt!
Thẩm Dao càng nghĩ càng như tự lấy đá đập vào chân mình, kiềm chế không được mắng: "Con ma nữ già nua, xấu xí chết tiệt!"
Dù biết chuyện Ngụy Quân bị ma da bắt là chuyện không thể xảy ra nhưng Thẩm Dao vẫn không tìm được nguyên nhân mặc dù biết chắc bên dưới có vấn đề.
Tự trấn an bản thân rằng tình trạng hiện tại của Ngụy Quân so với hắn trước đây nghiêm trọng hơn nhiều. Cho nên thời gian chữa trị của y mới lâu đến vậy, Thẩm Dao sau đó mới bình tĩnh đôi chút.
Hắn lần nữa kiên nhẫn chờ đợi nhưng một khắc qua đi vẫn không trông thấy bóng dáng Ngụy Quân đâu. Thẩm Dao lúc này bắt đầu hốt hoảng, vội chạy đến cạnh bờ ngồi xổm xuống.
Mặc dù nước đã trong xanh trở lại nhưng Thẩm Dao nhìn mãi cũng chẳng thấy gì, hắn bấy giờ gấp đến độ tay chân lóng ngóng quơ quào tát nước, miệng thì không ngừng gọi tên Ngụy Quân.
"Ngụy Ca, anh ở đâu?"
"Ngụy vô sỉ, nghe được tôi nói thì lập tức trả lời. Anh thành ma da rồi hả?"
"Ngụy Quân tử...."
Hắn ra sức gào gọi, hai tay lại không ngừng khuấy động mặt nước hoàn toàn không kịp chú ý đến vật thể đang từ dưới nước chui lên bất ngờ túm chặt lấy Thẩm Dao một phát, lôi thẳng xuống nước!
Trong khi hắn còn chưa kịp kêu lên, bên tai đã nghe thấy tiếng "Ùm", nước dưới sông văng lên tung tóe cùng lúc nhấn chìm toàn bộ thân thể Thẩm Dao!
_________________________________________________
Sau khi sắp xếp nơi ở tạm thời cho những người còn sống, Ngụy Quân liền giao lại hết thảy mọi chuyện cho Lục Vân Nghi xử lý. Bản thân y dẫn theo Thẩm Dao cùng một vài người sở hữu dị năng, lần nữa đi giao chiến cùng tang thi.
Bọn họ một đường chém chém giết giết, liều mạng bảo vệ người thân, bảo vệ đường sống duy nhất. Trận chiến kéo dài mãi cho đến khi ánh dương lười biếng ló dạng, chiến tranh giữa người và thi mới thực sự kết thúc và tất nhiên. Phần thắng thuộc về những người còn sống!
Tuy thắng lợi giành lại được sự sống nhưng song song với đó là những mất mát, tổn thất về mặt vật chất, tinh thần lẫn con người mà cả đội phải gánh chịu là không sao bù đắp.
Hai trong số sáu chiếc xe bị bốc cháy nhìn không ra hình dạng đã không thể sửa chữa. Lương thực dự trữ, đồ dùng cá nhân, vật tư các loại đều không hỏng thì nát.
Một phần vũ khí cũng vì trận chiến đêm qua mà hao hụt hơn nửa. Những thứ vừa liệt kê qua chỉ mới là tổn thất về phần vật chất, còn chưa kể đến những thiệt hại về người.
Vốn dĩ nhân khẩu trong đội đã ít, một nửa lại còn là nữ nhân chân yếu tay mềm. Thế nên chỉ sau đêm hôm qua, hơn một phần ba dân số trong đội đã hy sinh. Số còn lại thì lâm vào trạng thái đau đớn, hoảng loạn trước cái chết của người thân, bằng hữu.
Lặng người trước khung cảnh hoang tàn đổ nát chỉ sau một đêm, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng kêu khóc ai oán thấu tận trời xanh của những cô nhi quả phụ đã mất đi người thân.
Giờ phút này đây, Thẩm Dao mới chân chính nhận thức được sự sống còn, tồn tại ở Mạt thế quan trọng đến nhường nào.
Vốn dĩ hắn cho rằng những gì bản thân từng nghe, từng thấy trong phim ảnh đã lột tả được tất tần tật về hậu quả sau những lần chiến tranh bùng nổ hay thiên tai bất ngờ ập đến.
Nhưng sau khi đã tự thân trải nghiệm Thẩm Dao mới chợt nhận ra rằng, thực tế và tưởng tượng khác xa nhau đến mức nào.
Trái ngược với phản ứng của hắn, Ngụy Quân bên cạnh mặt vẫn bình tỉnh hạ lệnh cho hai huynh đệ Lão Tam dẫn theo người đi xem xét xung quanh xem có còn sót lại tang thi nào không.
Mộ Phàm cũng được phân công mang những thi thể bị tang thi cắn đi xử lý, Ngụy Quân chẳng những cho phép anh ta dùng đạn bắn vào đầu những thi thể đó phòng ngừa sau 24 tiếng bị thi hóa. Mà y còn cho phép bọn họ được chôn cất đàng hoàng, lập mộ lưu danh.
Về phần thân nhân của những người đã mất được giao lại cho Lục Vân Nghi sắp xếp. Thẩm Dao sau khi hoàn hồn đứng một bên chờ đến lượt tới phiên mình nhận việc nhưng hắn chờ mãi vẫn không nghe thấy Ngụy Quân lên tiếng, bèn quay sang định hỏi xem có cần giúp đỡ gì không thì lại nhìn thấy sắc mặt không tốt của y.
Hắn lúc này mới chợt nhớ đến chuyện đêm qua, Ngụy Quân vì đỡ cho hắn mà bị thương. Đáng lý ra hắn đã định đưa y đi chữa trị ngay lúc đó nhưng Ngụy Quân cứ khăng khăng phải tiêu diệt lũ tang thi trước.
Thẩm Dao khi đó còn có chút lo lắng nhưng vì nghĩ Ngụy Quân là nhân vật chính sẽ không dễ dàng chết đi chỉ vì những vết thương nhỏ này được. Nên sau đó mới đồng ý buông tha y nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện y cũng sẽ chịu ảnh hưởng, đau đớn như người bình thường.
Nói đến Ngụy Quân phút trước còn đang khỏe mạnh, vừa xoay lưng một cái cơn đau tựa hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé nơi vết thương đột ngột bùng lên.
Ban đầu, y còn cho rằng đây chỉ là ảnh hưởng hoàn toàn không có gì nghiêm trọng. Nhưng khi khí lực trong cơ thể cạn kiệt một cách nhanh chóng, năm giác quan cũng dần mất đi khả năng vốn có, ý thức bắt đầu rời rạc thì y mới nhận thức được tình trạng hiện tại của bản thân.
Nhưng đã quá muộn!
Thẩm Dao phát hiện biểu cảm bất thường của Ngụy Quân, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy thân hình cao lớn tựa thái sơn của y bất ngờ ngã sang một bên. Nếu không phải hắn kịp thời vòng tay ôm lấy y thì Ngụy Quân chắc chắn đã bị ngã cho sấp mặt.
Nhận thấy người trong lòng đã hoàn toàn mất đi ý thức, vết thương trên cánh tay đột nhiên trở nặng khiến Thẩm Dao cuống cuồng. Lập tức nhờ người đi tìm bọn người Lục Vân Nghi quay lại, bản thân thì ra sức dìu Ngụy Quân trở lại xe.
Thẩm Dao nhỏ bé cố hết sức nâng Ngụy Quân một thân cao lớn vào xe, thời điểm đặt y nằm xuống giường cũng là lúc bốn người Mộ Phàm vừa vặn trở về. Lục Vân Nghi bước vào không nói nhiều lời, lập tức tiến hành kiểm tra tình hình sức khỏe của Ngụy Quân.
Có anh bên cạnh, tất cả những người còn lại đều lo lắng đứng sang một bên chờ đợi kết quả. Lục Vân Nghi trái phải cẩn thận kiểm tra một lượt, sau cùng là xem xét vết thương trên tay trái Ngụy Quân. Chẳng rõ tình trạng ra sao, chỉ thấy anh ta đôi lúc lại chau mày khiến trái tim của những người ở đây cũng theo đó treo lên nhưng bất quá cũng chẳng ai dám đánh tiếng hỏi.
Sau khi tẩy rửa vết thương xong, Lục Vân Nghi nhờ Mộ Phàm lấy ít gạo nếp mang đi giã nhuyễn sau đó đắp lên vùng da bị tổn thương của Ngụy Quân.
Làm xong công tác sơ cứu, anh ta mới bắt đầu lên tiếng giải thích: "Vết thương tuy không sâu nhưng rất nghiêm trọng, lại thêm kéo dài quá lâu không kịp xử lý đã giúp độc thi lan nhanh, ăn sâu vào tận xương tủy."
"Theo như tôi chuẩn đoán, cánh tay này rất có thể sẽ không giữ lại được. Trước mắt cứ tạm thời dùng gạo nếp tẩy bớt một phần độc thi, sau đó muốn xử lý thế nào phải chờ Ngụy Ca tỉnh dậy quyết định."
Nghe anh ta nói xong, mọi người xung quanh lại càng thêm lo lắng. Ngụy Quân vốn là thủ lĩnh, là chỉ huy của bọn họ nên chuyện bọn họ lo lắng đến sự an nguy của y là điều hiển nhiên.
Chỉ là so với bọn họ, Thẩm Dao lại là người quan tâm đến Ngụy Quân nhiều hơn. Vì nói sao đi nữa chuyện y bị thương cũng là do cứu hắn mà nên.
Đứng cạnh giường nhìn sắc mặt trắng bệch của y, Thẩm Dao chẳng còn tâm trí để ý xung quanh. Mãi cho đến khi có người tiến đến vỗ vào vai hắn nói mấy câu. Thẩm Dao khi đó mới chợt hoàn hồn, nhìn lại đã chẳng thấy ai bên cạnh trừ Ngụy Quân đang nằm yên trên giường.
Nhớ lại vừa rồi, người vỗ vai hắn rất có thể là một trong bốn người Lục Vân Nghi căn dặn hắn chú ý, chăm sóc tốt cho Ngụy Quân.
Nhắc đến y, Thẩm Dao lại rơi vào trạng thái suy nghĩ không biết phải làm cách nào để chữa trị cho y. Hắn không thể để "con cưng" của tác giả vì một tên pháo hôi như hắn mà phải trở thành tật nguyền. Tội danh này Thẩm Dao hắn không sao gánh nổi!
Đương lúc nghĩ cách, Thẩm Dao chợt nhớ đến Linh Tuyền trong không gian có thể chữa được bách bệnh. Tuy Ngụy Quân từng có lần khuyên răn hắn, không cho hắn lợi dụng Linh Tuyền vào bất kỳ mục đích gì nhưng nếu dùng để trị thương, cứu người. Thẩm Dao tin chắc Ngụy Quân cũng không có ý kiến!
Suy nghĩ thông suốt, hắn liền lập tức nắm lấy tay y nhắm mắt cùng nhau đi vào không gian.
Vốn dĩ lúc đi vào Ngụy Quân vẫn luôn nằm yên trên giường còn Thẩm Dao thì đứng cạnh y, thế quái nào lúc vào được bên trong lại là cái tư thế Ngụy Quân nằm trên, hắn nằm dưới cơ chứ?!!
Thẩm Dao vừa tức giận vừa khó khăn đẩy thân thể đang đè trên người mình xuống: "Tránh ra tránh ra, muốn đè chết lão tử sao?!"
Thẩm Dao lầm bầm chẳng muốn đứng lên. Ngụy Quân bị hắn đẩy một cái cũng chỉ nhẹ lật người sang một bên hoàn toàn không có phản ứng nào khác.
Nằm yên điều chỉnh lại hô hấp, hắn lần nữa dìu Ngụy Quân đứng dậy. Cố hết sức di chuyển thân thể bất động của y về phía bờ sông, ngay khi vừa đến nơi. Thẩm Dao liền dùng sức đẩy mạnh một cái khiến cả người Ngụy Quân ngay tức khắc ngã xuống, chìm sâu vào lòng sông.
Chẳng mấy chốc, khu vực nước xung quanh nơi Ngụy Quân ngâm mình cũng dần chuyển đổi, từ vẻ trong xanh vốn có chuyển dần sang đen kịch chứng tỏ chất độc trong cơ thể y đã bắt đầu được đẩy ra!
Yên lặng thu mọi chuyện vào mắt, Thẩm Dao một chút động tĩnh cũng không có. Với cương vị là một độc giả mà nói, hắn hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh sinh tồn trâu bò của nam chính. Do đó, thay vì tỏ ra lo lắng Thẩm Dao lại có tâm trạng đi dạo trong lúc chờ đợi người dưới nước ngoi lên.
Ban đầu hắn vô cùng thong thả nhưng sau khi đã đi hết một vòng lớn vẫn chưa thấy Ngụy Quân ra khỏi mặt nước, hắn bắt đầu có chút sốt ruột. Vì theo như hắn biết thì sau khoảng thời vừa rồi Ngụy Quân đáng lẽ đã khôi phục mới đúng.
Vì sao lại ngâm lâu như vậy, lâu đến nổi màu sắc của nước cũng trở lại bình thường mà bóng dáng Ngụy Quân vẫn bặt vô âm tính? Phải chăng y vì độc phát công tâm, trong lúc hôn mê không kiềm chế được đã bạo phát mà chết?!!
Hoặc là dưới nước có nữ ma da chuyên thèm khát dương khí đàn ông mà Ngụy Quân chẳng may lại là nam chính có nhiều dương khí nhất, lại còn đẹp trai nên bị nó bắt mất??!!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu thực sự có nữ ma da thì Thẩm Dao lần trước chẳng phải đã bị nó bắt rồi sao? Thế quái nào vẫn còn đứng ở đây? Hay phải chăng con ma nữ không biết tốt xấu kia chê Thẩm Dao hắn không đẹp bằng Ngụy Quân, không soái bằng Ngụy Quân lại còn không phải là nhân vật chính cho nên mới không thèm bắt!
Thẩm Dao càng nghĩ càng như tự lấy đá đập vào chân mình, kiềm chế không được mắng: "Con ma nữ già nua, xấu xí chết tiệt!"
Dù biết chuyện Ngụy Quân bị ma da bắt là chuyện không thể xảy ra nhưng Thẩm Dao vẫn không tìm được nguyên nhân mặc dù biết chắc bên dưới có vấn đề.
Tự trấn an bản thân rằng tình trạng hiện tại của Ngụy Quân so với hắn trước đây nghiêm trọng hơn nhiều. Cho nên thời gian chữa trị của y mới lâu đến vậy, Thẩm Dao sau đó mới bình tĩnh đôi chút.
Hắn lần nữa kiên nhẫn chờ đợi nhưng một khắc qua đi vẫn không trông thấy bóng dáng Ngụy Quân đâu. Thẩm Dao lúc này bắt đầu hốt hoảng, vội chạy đến cạnh bờ ngồi xổm xuống.
Mặc dù nước đã trong xanh trở lại nhưng Thẩm Dao nhìn mãi cũng chẳng thấy gì, hắn bấy giờ gấp đến độ tay chân lóng ngóng quơ quào tát nước, miệng thì không ngừng gọi tên Ngụy Quân.
"Ngụy Ca, anh ở đâu?"
"Ngụy vô sỉ, nghe được tôi nói thì lập tức trả lời. Anh thành ma da rồi hả?"
"Ngụy Quân tử...."
Hắn ra sức gào gọi, hai tay lại không ngừng khuấy động mặt nước hoàn toàn không kịp chú ý đến vật thể đang từ dưới nước chui lên bất ngờ túm chặt lấy Thẩm Dao một phát, lôi thẳng xuống nước!
Trong khi hắn còn chưa kịp kêu lên, bên tai đã nghe thấy tiếng "Ùm", nước dưới sông văng lên tung tóe cùng lúc nhấn chìm toàn bộ thân thể Thẩm Dao!
_________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất