Nam Chính Vậy Mà Lại Yêu Phản Diện

Chương 10

Trước Sau
Hai mươi phút sau.

Xe hơi nhỏ lái về biệt thự nhà họ Bùi, không khí có chút quỷ dị.

Chú Trần lái xe, thỉnh thoảng lại trộm nhìn tiểu thiếu gia ở trong gương chiếu hậu. Đứa nhỏ ôm cặp sách, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường chiếu lên đôi mắt bình tĩnh, lãnh đạm của nhóc.

Cha Bùi ngồi ở ghế lái phụ, buồn bực hút thuốc, kết quả khi hút xong dùng lực quá mạnh mà đụng phải đầu ngón tay, đau đến nhe răng trợn mắt.

Nếu như là ngày thường, ông khẳng định đã bạo phát.

Nhưng trận náo động vừa rồi ở bệnh viện khiến cho ông rơi vào tình trạng hoang mang, lần đầu tiên trong đời Bùi Lợi Bân hoài nghi.... lẽ nào phương thức giáo dục của mình đã xảy ra vấn đề rồi ư?

......................

Vừa rồi ở trong bệnh viện, đứa con trai của kẻ giết người vì ngăn cản ông đánh Bùi Lâm mà ôm chặt chân ông.

Tâm tình Bùi Lợi Bân lúc đó dĩ nhiên là cảm thấy tức đến mức khó thở. Giống như là một người yêu thích sự sạch sẽ đang đi trên đường bỗng nhiên bị một con chó hoang bẩn thỉu đụng vào.

Vô cùng chán ghét! Ai biết được trên người nó có mang theo virut giết người hay không?

Gương mặt thằng nhỏ ôm chân ông ta tái nhợt, rơi xuống hai hàng nước mắt, đáng thương hề hề mà kêu lên "chú ơi". Bùi Lợi Bân không chịu nổi, con trai của tội phạm giết người thì chính là con trai của tội phạm giết người, thật ghê tởm, quấn lấy con trai ông ta vậy mà còn cầu tình?

Càng cầu xin chân thành bao nhiêu, thì Bùi Lợi Bân lại càng muốn hung hăng chỉnh thằng hỗn trướng đó bấy nhiêu.

Nhưng Bùi Lợi Bân lại không ngờ rằng.....

Hoắc Tu Tuần: "Huhu, chú ơi, Bùi Lâm, cậu ấy....cậu ấy ở trường luôn bắt nạt cháu! Chú dạy bảo cậu ấy đi ạ."

"Cậu ấy nói cháu không cha không mẹ, là quỷ nghèo bị người chán ghét, còn đánh cháu, cùng người khác bắt nạt cháu, huhuhu....."

Lời vừa ra, xung quanh liền an tĩnh.

Y tá phụ trách và người nhà bệnh nhân đều nhíu mày nhìn qua bên này.

Xoay chuyển quá nhanh, Bùi Lợi Bân nhất thời ngây ngốc, trong khi ông ta đang xử lý lượng thông tin vừa rồi thì giọng nói lạnh lùng của con trai truyền qua.

"Vậy lời tôi nói không đúng à?"

"Cậu không phải là không có mẹ, từ nhỏ không ai cần à?"

"Lại nhìn cái cặp sờn rách của cậu đi, nói cậu là quỷ nghèo thì có gì sai?"

"Còn muốn làm bạn với tôi, buồn cười chết mất. Hai chúng ta căn bản là không cùng đẳng cấp! Cha tôi là ông chủ của 3 công ty, ngay cả cặp sách cũng là của thương hiệu M bên nước Mỹ, toàn thành phố cũng chỉ có 3 chiếc, cả đời này cậu cũng không mua nổi."

"......"

Cũng quá đáng quá rồi đó.

Những người xung quanh nghe đến đây đều đều cảm thấy máu huyết sôi trào, nhao nhao quăng cho cha đứa trẻ những cái nhìn đầy khiển trách.

Có người nhịn không được nói: "Người lớn nhà này bị sao vậy, con trai anh nói những lời như vậy anh cũng không thèm dạy bảo nó hả?"

"Trong nhà có chút tiền thì có thể tùy ý để con trai bắt nạt con nhà nghèo à?"

"Ai ya, thôi bỏ đi, ông ta quản cái gì mà quản, không phải đều là do ông ta dạy hay sao! Có mấy đồng tiền dơ bẩn mà làm như ghê gớm lắm!"

Bùi Lợi Bân đâu phải là không chịu quản con trai, ông ta chỉ là có chút ngây ngốc.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, ông ta hoàn toàn không dám tin con trai ông ta ở bên ngoài lại nói ra những lời như vậy.

Không thể chịu đựng được những lời nói của người xung quanh, Bùi Lợi Bân chỉ có thể vội vàng kéo con trai và tài xế chạy trối chết.

Trên đường, chú Trần thở hồng hộc: "Anh Bùi, tôi sớm đã nói với anh rồi, không thể ngày nào cũng dạy tiểu thiếu gia như vậy được."

Bùi Lợi Bân: " Cái gì mà tôi dạy nó cơ chứ!"

Ông ta cũng thuận theo mà trừng mắt với con trai, tao dạy mày bắt nạt con trai của kẻ sát nhân à?

Tuy nhiên ông ta cũng đã từng dạy, cái gì mà giai cấp bất đồng, không cha không mẹ, ngày hôm nay Bùi Lâm đều đang rập khuôn lại những lời mà ngày thường ông ta vẫn nói.

Nhưng ít nhất ông đây cũng không có dạy mày ở bên ngoài đánh người ta!

Song, mọi thứ vẫn là do ông ta dạy dỗ mà nên. Một năm trước, Bùi Lâm mới chuyển từ trấn lên trên thành phố để đi học, môi trường xa lạ nên bị bạn học bắt nạt, về đến nhà thì âm thầm khóc. Sau đó bị Bùi Lợi Bân phát hiện, ông ta không chỉ không an ủi mà còn đánh y một trận:

"Ông đây lúc còn nhỏ tuy nghèo nhưng vẫn hoành hành ngang ngược, hiện tại cho mày ăn sung mặc sướng, vậy mà ở bên ngoài mày vẫn bị người ta ăn hiếp. Đúng là đồ bỏ đi!

Hiện tại thì tốt rồi.



Con trai ông ta thật sự một chút cũng không phải là đồ bỏ đi. Ở bên ngoài hoành hành ngang ngược, khoe giàu, đánh người, cười khẩy mà mắng người ta là quỷ nghèo không có mẹ, nửa điểm cũng không chịu thua thiệt.

Tất cả đều là do ông ta đích thân dạy dỗ thậm chí còn làm tốt hơn ông ta tưởng! Bộ dáng giống y như ông ta lúc còn trẻ!

Nhưng vì sao khi con trai biến thành như vậy, ông ta một chút cũng không cảm thấy vui vẻ?

.............................

Bùi Lâm hưởng thụ không khí yên lặng xấu hổ trong xe.

Trong đầu hồi tưởng lại những hành động của Seth lúc trước......Nhưng Seth không hổ danh là Seth, một hồi phản kích chỉnh cho cha y một trận nhớ đời.

Thật sự là quá giỏi.

Bởi vì nếu lúc ấy Seth chỉ một mực bảo vệ y, với cái tính của Bùi Lợi Bân, khi ở bệnh viện sẽ miễn cưỡng không động đến y, nhưng lúc về nhà y tuyệt đối sẽ bị đánh càng đau hơn.

Nhưng Seth lại dùng logic của chính mình đem cha y xoay vòng vòng, chân chính sử dụng phương thức "lấy độc trị độc".

Rất nhanh đã về đến nhà.

Ngoài trời mưa vẫn chưa ngừng rơi, đêm thu lạnh lẽo. May mà trong nhà có dì Đào quán xuyến, vừa bước vào cửa, đã được chào đón bằng bầu không khí ấm áp.

Khăn lông, sữa bò nóng, bữa tối phong phú.

Y về nhà, một mình Seth bị bỏ lại ở bệnh viện.

Nhưng một người trưởng thành một mình ở lại bệnh viện một đêm cũng chẳng có vấn đề gì.

Bùi Lâm rũ mắt.

.................................

Trong bệnh viện, mấy người nhà bệnh nhân vẫn còn đang lải nhải nói về "cặp cha con có tiền kia."

"Nhưng mà đứa nhỏ kia cũng thật kiên cường!"

"Đúng vậy, rất nhanh đã nín khóc, quả là một đứa trẻ ngoan."

"Sau đó nó đi đâu rồi?"

"Không biết, chắc là được bố mẹ đón về rồi."

"Nhưng không phải là nó không có bố mẹ sao?"

"......"

Những người đó không hề hay biết, ở cầu thang không người bên kia bức tường, cậu bé đang bó gối ngồi một mình ở đó.

Cậu thang âm u, tiếng mưa rơi rõ ràng.

"Hahaha...."

Hắn trốn đi nơi khác chính là vì tâm tình hiện tại của hắn vô cùng tốt, nhịn không được mà cười ra tiếng.

Nhưng nếu cười quá to, sợ là những người vừa rồi sẽ lo lắng hắn chịu kích thích quá lớn dẫn đến thần kinh có vấn đề.

Sẽ không đâu.

Hắn là con trai của kẻ giết người, nhưng con trai của kẻ giết người không nhất định sẽ bị di truyền bệnh thần kinh.

Hoắc Tu Tuần nằm trên cầu thang, vươn ngón tay ra khoảng không đen kịt.

Đầu ngón tay còn vương lại hơi ấm khi hắn nắm tay Bùi Lâm.

Hắn chậm chạp thu tay lại, như nắm lấy cái gì đó, đặt ở trên ngực.

Hắn cảm thấy thật mỹ mãn.

Vừa rồi cùng giáo sư Bùi trêu chọc ông cha hỗn trướng của y, bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý.

Loại cảm giác này thật khiến người ta mê muội......

Hoàn toàn không có bất kì sự luyện tập nào trước đó, không có thương lượng, thậm chí cũng không có giao lưu bằng mắt. Hắn vừa bắt đầu, trong nháy mắt Bùi Lâm đã có thể hiểu rõ ý đồ của hắn, thuận theo ý hắn mà phối hợp diễn kịch.

Xin hỏi còn có ai có thể làm được điều đó?

Trên thế giới này, cũng chỉ có giáo sư Bùi là có thể! Còn có cái gì có thể so với cái này, chứng minh rằng bọn họ vẫn luôn là một đôi trời sinh.

Hắn đương nhiên biết, Bùi Lâm rất kiên cường, không sợ đau giống như hắn.



Nhưng hắn vẫn không muốn khiến tên hỗn đản cuồng bạo lực kia tác động đến hắn.

Một trận gió thổi qua cầu thang, có chút lạnh....

Hoắc Tu Tuần rụt cổ vào chiếc áo khoác to rộng, màn hình máy tính trôi nổi trong không trung hiện lên, hắn nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Bùi Lâm.

18km, không có gì thay đổi.

Y đã về đến nhà.

Bùi Lâm sống trong biệt thự, căn phòng đó nhất định rất ấm áp. Giường của y trông như thế nào nhỉ? Trên đó có chăn nhung mềm mại hay không?

Người ta vẫn thường nói giáo sư Bùi là kẻ vô tâm.

Nhưng tối nay y có hay không.....có chút đau lòng hắn phải nằm ngủ trên ghế dài ở bệnh viện?

....................

Cùng ngày, Ngải Đường Đường về đến nhà, dành ra mười phút để làm bài tập lớp 4, sau đó lén lút lấy ra quyển sách ngữ văn được giấu dưới sách bài tập.

Thoạt nhìn thì chỉ là một quyển sách ngữ văn bình thường, nhưng trang cuối cùng sẽ cập nhật "đại cương cốt truyện miễn phí" trong ngày theo thời gian thực tế.

Cái này không phải là đạo cụ của riêng cậu ta, mà đây là đạo cụ mà thế giới này dành cho những người xuyện việt, thời gian cập nhật của "Đại cương cốt truyện miễn phí" là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, và được làm mới theo thời gian thực tế.

Ngải Đường Đường nhìn chằm chằm vào cốt truyện thay đổi từ sau khi Bùi Lâm đưa Hoắc Tu Tuần đi bệnh viện.

Tình tiết mới: Hoắc Tu Tuần truyền nước chữa bệnh.

Tình tiết mới: Bùi Lâm và Hoắc Tu Tuần cãi nhau.

Tình tiết mới: Cha Bùi lâm đưa y đi, Hoắc tu Tuần bị vứt lại ở bệnh viện một mình.

Ngải Đường Đường: "A!"

Cậu ta biết ngay là không thể tin vào tên phản diện kia mà!

Y vậy mà bỏ Hoắc Tu Tuần ở lại một mình? Khốn kiếp! Thật đúng là khốn kiếp! Bởi vì trên đời tồn tại những kẻ như Bùi Lâm nên mỗi khi Hoắc Tu Tuần muốn thử mở lòng với thế giới này, muốn tin tưởng vào cuộc đời này hơn một chút đều sẽ gặp phải những người bỏ rơi hắn, thương tổn hắn!

Sau đó, hắn sẽ không dám đặt kì vọng và chờ mong vào bất cứ ai.

Không được! Cậu ta muốn tới bệnh viện cứu Hoắc Tu Tuần!

Nhưng việc này cũng quá khó đối với một đứa trẻ 10 tuổi như cậu ta.

Bởi bất kì phụ huynh nào cũng sẽ không đồng ý để cho một đứa trẻ 10 tuổi ra ngoài đường vào 8 giờ tối trong cơn mưa đêm.

Làm sao đây?

Ngải Đường Đường âm thầm sốt ruột, đột nhiên sách ngữ văn lại hiện ra một tình tiết mới:

Đỗ Tiên Trạch hỏi Hoắc Tu Tuần có ăn kẹo hay không.

Đỗ Tiên Trạch?

Không đúng, Đỗ Tiên Trạch là ai? Vì sao cái tên này lại quen tai thế nhỉ?

Đợi một chút, Ngải Đường Đường nhớ ra rồi. Theo như cốt truyện, Hoắc Tu Tuần năm thứ hai cấp hai trở thành thiếu niên bất lương, đợi đến khi học cấp 3 thì trở thành đại ca của trường, bên cạnh có một tên lưu manh là đàn em.

Đỗ Tiên Trạch chính là tên đàn em lưu manh của Hoắc Tu Tuần.

Nhưng tên kia cũng không phải là một tên lưu manh bình thường, trong sách có nói, cậu ta là một "tiểu mỹ nam bạo lực" nổi danh trong giới lưu manh, với mái tóc màu hồng, hoạt bát, nghịch ngợm.

Không phải là bọn họ quen nhau lúc học cấp 3 sao?

Tại sao hôm nay tên kia đã lên sàn rồi, còn nói chuyện với Hoắc Tu Tuần nữa?

Trừ phi cậu ta cũng là người xuyên việt???

Ngải Đường Đường có chút mất sức ngồi xuống chiếc bàn nhỏ. Bên ngoài truyền đến tiếng cha mẹ xem ti vi cười hahaha, còn cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào hai chữ "cho kẹo".

Một mình Hoắc Tu Tuần bị vứt lại ở bệnh viện, chắc là khó chịu lắm? Tên kia chọn thời gian này đưa cho nam chính chút ấm áp, không biết sẽ nhận được bao nhiêu tích phân?

Cố tình lúc này đã qua 8 giờ tối, sách ngữ văn không có gì thay đổi.

Ngải Đường Đường âm thầm sốt ruột.

Hơn nửa đêm mai phục tại bệnh viện tạo thành tình tiết gặp gỡ ngẫu nhiên với nam chính, có thể thấy tên Đỗ Tiên Trạch kia là một kẻ thâm sâu, Hoắc Tu Tuần sẽ không bị tên kia lừa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau