Chương 13: Quay
Editor: demcodon
"Bởi vì thời gian của đạo diễn Ngô tương đối chặt chẽ, cho nên ba quảng cáo chỉ quay trong hai ngày. Dự kiến ngày 20 và 21 tháng này sẽ chính thức quay, sau khi chúng ta ký thỏa thuận bảo mật thì có thể xem kịch bản."
Lục Dương có thể nhận vai này Vương Hữu Lan rất vui vẻ. Lúc nói chuyện cũng không giấu được nụ cười của mình: "Nhà sản xuất Trương tiết lộ với tôi quảng cáo cậu được tham gia là quảng cáo quan trọng nhất trong toàn bộ. Đạo diễn Ngô sẽ dùng cả ngày tự mình đến quay!"
Y nghĩ tới cái gì bổ sung thêm: "Weibo của cậu đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể liên tiếp đăng nội dung, đừng quá thường xuyên, một tuần hai lần là đủ rồi."
"Dạ được." Lục Dương gật đầu.
Vương Hữu Lan nhìn nhìn thời gian cầm lấy áo khoác: "Giữa trưa chúng ta ăn chung một bữa cơm đi, vừa lúc chúc mừng cậu."
Lục Dương nghĩ đến còn người nào đó đang chờ ở dưới lầu thì vội vàng giải thích với Vương Hữu Lan: "Anh Vương, thật ngại quá, tôi đã hẹn với người nhà đi ra ngoài ăn rồi."
Vương Hữu Lan nghe vậy cười nói: "Chuyện này có gì mà ngại, ăn mừng với người nhà cũng tốt. Vậy lần sau chúng ta tìm một cơ hội để hẹn lại."
Sau khi tạm biệt với người đại diện thì Lục Dương đi xuống lâu. Kết quả ở trong thang máy lại gặp bọn người Tô Hoạch và Triệu Hâm.
Tô Hoạch giống như bình thường chủ động chào hỏi Lục Dương: "Buổi sáng anh không có tới huấn luyện, chúng tôi còn tưởng rằng anh bị bệnh, không có việc gì chứ?"
Lục Dương thản nhiên trả lời: "Không có, hôm nay xin nghỉ."
"Không có việc gì thì tốt." Tô Hoạch cười nói: "Đi ăn cơm hả? Đúng lúc chúng tôi muốn đi nhà ăn." Hắn rõ ràng đã nhìn thấy Lục Dương nhấn nút tầng một nhưng vẫn nhiệt tình đưa ra lời mời như cũ.
"Không được, tôi còn có việc, các cậu đi ăn đi." Lục Dương vẫn duy trì cảnh giác với sự thiếu lý trí của Tô Hoạch. Một người chân thành hay không chân thành dựa vào tuổi thực tế của cậu đã có thể đưa ra phán đoán.
Đến tầng một là nhà ăn của nhân viên Bác Á, bốn nghệ sĩ khác lập tức đi ra thang máy. Tô Hoạch vẫy tay tạm biệt với Lục Dương mới đuổi theo bạn học của mình.
Triệu Hâm nhỏ giọng nói với Tô Hoạch: "Anh Dư nói Lục Dương cũng sẽ tham gia quảng cáo, hơn nữa anh Hạ dường như cố ý tìm hiểu về cậu ấy. Cũng may cậu ấy không xuất thân từ trường chính quy, cũng không biết hát biết nhảy, bằng không chúng ta đều phải làm nền cho cậu ấy!"
Tô Hoạch nhìn vào tấm poster (áp phích) của nhóm nam TFUN trên lối đi cười mỉa nói: "Biết hát, biết nhảy cũng không cần làm nền sao?"
* * *
Lục Dương đi đến tầng hầm bãi đậu xe tìm đến chỗ Tông Chính Hải đậu xe, giống như bình thường ngồi vào hàng ghế phía sau. Mặc dù không có thật sự trải qua tai nạn giao thông, nhưng Lục Dương sau khi có được ký ức của Lục tiểu thiếu gia đối với ghế phụ vẫn sinh ra bóng ma tâm lý.
Tông Chính Hải từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lục Dương mới khởi động xe: "Cậu vừa nói muốn ăn món cay Tứ Xuyên hoặc là món Hồ Nam tôi đã đặt bàn rồi. Chúng ta đi 10 phút là có thể đến."
Nguyên quán của Lục Dương vốn ở khu vực trung bộ. Mặc dù nhiều năm như vậy đã quen khẩu vị đồ ăn Chiết Giang Chiết. Bất quá ngẫu nhiên vẫn muốn dính chút ớt cay. Lần này ra ngoài ăn cơm Lục Dương nhắc tới muốn ăn cay, không nghĩ tới Tông Chính Hải hoàn toàn không phản đối mà lập tức sắp xếp.
Hắn dẫn Lục Dương đến một quán ăn tư nhân, ông chủ là người Trùng Khánh. Trong quán chủ yếu bán chính là món cay Tứ Xuyên, có chút danh tiếng ở Thân Thành, nghe nói chỉ tiếp đãi 20 khách mỗi ngày.
"Thịt thái sợi xào tỏi, thịt bò hầm... còn một cái lẩu, mực xào!"
Lục Dương gọi món mình thích ăn sau đó lại ân cần đưa thực đơn cho Tông Chính Hải: "Anh Hải, anh xem anh còn muốn ăn gì nữa không?"
"Thêm một bắp cải luộc và gà vườn hầm nấm trắng." Tông Chính Hải nói với Lục Dương: "Không thể chỉ ăn thịt."
"Dạ, tôi biết!" Trong lòng Lục Dương nhảy nhót cười với Tông Chính Hải, làm cho đối phương lại nói không nên lời "dạy dỗ" nào.
Chờ các món ăn bưng lên trên bàn, ngửi hương vị thơm ngon của ớt tiên hương, màu sắc rực rỡ trên thức ăn. Lúc đầu Lục Dương còn mất tự nhiên trong một phút. Sau khi gấp mấy lát thịt bò vào miệng thì nhịn không được ăn uống ngấu nghiến.
"Hô hô! Thật cay nha!" Lục Dương ăn rất vui vẻ, uống hết ly sữa chua nhưng không hết cay, thật sự là quá cay. Cậu muốn uống hai hớp canh gà hầm nhưng đáng tiếc canh còn hơi nóng. Lục Dương chỉ uống một chút đã từ bỏ.
Tông Chính Hải nhìn đôi môi ướt át đỏ tươi và đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện của đối phương ánh mắt tối sầm lại. Hắn lặng lẽ rót cho Lục Dương ly sữa chua, đổi lại là một nụ cười rạng rỡ của đối phương, trong lòng bỗng nhiên lửa nóng như ăn ớt.
Ăn xong một bữa cơm hai người đều có cảm giác chưa đã thèm. Sau khi Tông Chính Hải hứa sau này sẽ thường xuyên dẫn Lục Dương đến ăn thì bọn họ mới cảm thấy hài lòng lái xe về nhà.
* * *
Ngày 20 tháng 5, đó là ngày thích hợp để tỏ tình, Lục Dương chính thức gia nhập vào đoàn. Bọn họ quay ở trong một ngôi nhà dân cư bình thường. Vì để bắt kịp ánh sáng tự nhiên lúc buổi sáng nên tất cả nhân viên và diễn viên tham gia quay đã đến từ sáng sớm để chuẩn bị, bao gồm đạo diễn Ngô Bình.
Bình thường diễn viên các quảng cáo công ích đều không có lời thoại, lần này cũng không ngoại lệ. Bất quá điều này không có làm cho Lục Dương cảm thấy thất vọng. Bởi vì cậu biết một diễn viên tốt cho dù không nói lời nào cũng có thể kể chuyện xưa.
Trước khi quay, Ngô Bình đã gọi Lục Dương đến bên ông cẩn thận quan sát trên dưới một lần mới vừa lòng nói: "Tuổi trẻ thật là tốt, không cần hóa trang nhiều nhìn qua vừa thoải mái nhẹ nhàng vừa sạch sẽ."
Nhà sản xuất Trương Mục ngồi ở bên cạnh ông liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói này. Dáng vẻ cậu bé đẹp, tính cách lại tốt, làm cho người nhìn đã thích!
Bởi vì Lục Dương là "người mới" không có kinh nghiệm biểu diễn. Đạo diễn Ngô đạo lại khó được có chút thích cậu vì thế dự định dặn dò cậu thêm vài câu: "Trong đầu đừng nghĩ quá nhiều, hãy nghĩ về một chuyện làm cho cậu cảm thấy vui vẻ là đủ rồi. Giống như lúc trước thử vai vậy, thoải mái vui vẻ đàn hết một bài hát. Đàn sai cũng đừng căng thẳng, bởi vì tất cả âm thanh đều được hậu kỳ lồng tiếng vào."
"Suy nghĩ phải thả lỏng, cơ thể phải thả lỏng. Nhưng phải chú ý động tác tay, chúng tôi sẽ quay cận cảnh nên thời gian sẽ không được lâu. Nếu có thể xem chúng tôi trở thành không tồn tại là tốt nhất. Nếu thật sự không được thì xem chúng tôi trở thành khán giả của cậu."
Khi làm việc đạo diễn Ngô đeo mắt kính lên quả nhiên giống như truyền thuyết, cho người khác một loại cảm giác vô cùng nghiêm túc. Nhưng lúc ông giảng cách diễn cho Lục Dương lại hoàn toàn không có ghét bỏ cậu là người mới, giọng điệu bình thản, giống như có thể truyền tải sự bình tĩnh vững vàng của những người lớn tuổi lại cho cậu nghe.
Cuối cùng ông thậm chí còn vỗ vai Lục Dương để cổ vũ, kêu cậu đến vị trí mình đã chuẩn bị xong. Sau đó mới nói vào bộ đàm: "Mọi người vào vị trí, diễn."
Nghe được lời nói quen thuộc kia, Lục Dương đứng ở giữa nhiều dụng cụ quay khác nhau bị đạo diễn, phó đạo diễn, hơn mười mấy người nhân viên the dõi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu. Đây là giấc mơ của cậu, đây là nơi cậu thích nhất, là thuộc về cậu, cũng là chiến trường của cậu!
Cậu chậm rãi đi đến cây đàn piano trước cửa sổ dưới ánh mặt trời ấm áp vào buổi sáng, chậm rãi ngồi xuống mở nắp ra.
* * *
Quá trình quay rất thuận lợi, dựa theo tin tức từ nhà sản xuất Trương Mục và Vương Hữu Lan lộ ra thì toàn bộ hậu kỳ chế tác cũng rất hoàn hảo.
Khi trường học sắp bước vào tuần thi thì cuối cùng quảng cáo Lục Dương tham gia được phát sóng chính thức trên trang wed video trực tuyến của Bác Á.
Vào ngày này, Lục Dương và Tông Chính Hải ăn chung bữa tối với nhau, đang chuẩn bị về phòng để chờ đợi tác phẩm đầu tay của mình "xuất hiện" lại bị Tông Chính Hải gọi lại.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ xem quảng cáo với cậu." Người đàn ông kia nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay Lục Dương, khóe miệng hơi nhếch lên.
--- --- ---
Tiểu kịch trường:
Đại Lưu: Ông chủ, trái cây đã sẵn sàng, đồ uống đã sẵn sàng, video đã sẵn sàng!
Anh Dương nào đó: (⊙o⊙) Quảng cáo của tôi chỉ có một phút rưỡi, không phải một tiếng rưỡi.
Anh Hải nào đó: Ừh, chúng ta có thể mở phát lại xem nó như một bộ phim dài một tiếng rưỡi.
Anh Dương nào đó: _(:з" ∠)_
"Bởi vì thời gian của đạo diễn Ngô tương đối chặt chẽ, cho nên ba quảng cáo chỉ quay trong hai ngày. Dự kiến ngày 20 và 21 tháng này sẽ chính thức quay, sau khi chúng ta ký thỏa thuận bảo mật thì có thể xem kịch bản."
Lục Dương có thể nhận vai này Vương Hữu Lan rất vui vẻ. Lúc nói chuyện cũng không giấu được nụ cười của mình: "Nhà sản xuất Trương tiết lộ với tôi quảng cáo cậu được tham gia là quảng cáo quan trọng nhất trong toàn bộ. Đạo diễn Ngô sẽ dùng cả ngày tự mình đến quay!"
Y nghĩ tới cái gì bổ sung thêm: "Weibo của cậu đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể liên tiếp đăng nội dung, đừng quá thường xuyên, một tuần hai lần là đủ rồi."
"Dạ được." Lục Dương gật đầu.
Vương Hữu Lan nhìn nhìn thời gian cầm lấy áo khoác: "Giữa trưa chúng ta ăn chung một bữa cơm đi, vừa lúc chúc mừng cậu."
Lục Dương nghĩ đến còn người nào đó đang chờ ở dưới lầu thì vội vàng giải thích với Vương Hữu Lan: "Anh Vương, thật ngại quá, tôi đã hẹn với người nhà đi ra ngoài ăn rồi."
Vương Hữu Lan nghe vậy cười nói: "Chuyện này có gì mà ngại, ăn mừng với người nhà cũng tốt. Vậy lần sau chúng ta tìm một cơ hội để hẹn lại."
Sau khi tạm biệt với người đại diện thì Lục Dương đi xuống lâu. Kết quả ở trong thang máy lại gặp bọn người Tô Hoạch và Triệu Hâm.
Tô Hoạch giống như bình thường chủ động chào hỏi Lục Dương: "Buổi sáng anh không có tới huấn luyện, chúng tôi còn tưởng rằng anh bị bệnh, không có việc gì chứ?"
Lục Dương thản nhiên trả lời: "Không có, hôm nay xin nghỉ."
"Không có việc gì thì tốt." Tô Hoạch cười nói: "Đi ăn cơm hả? Đúng lúc chúng tôi muốn đi nhà ăn." Hắn rõ ràng đã nhìn thấy Lục Dương nhấn nút tầng một nhưng vẫn nhiệt tình đưa ra lời mời như cũ.
"Không được, tôi còn có việc, các cậu đi ăn đi." Lục Dương vẫn duy trì cảnh giác với sự thiếu lý trí của Tô Hoạch. Một người chân thành hay không chân thành dựa vào tuổi thực tế của cậu đã có thể đưa ra phán đoán.
Đến tầng một là nhà ăn của nhân viên Bác Á, bốn nghệ sĩ khác lập tức đi ra thang máy. Tô Hoạch vẫy tay tạm biệt với Lục Dương mới đuổi theo bạn học của mình.
Triệu Hâm nhỏ giọng nói với Tô Hoạch: "Anh Dư nói Lục Dương cũng sẽ tham gia quảng cáo, hơn nữa anh Hạ dường như cố ý tìm hiểu về cậu ấy. Cũng may cậu ấy không xuất thân từ trường chính quy, cũng không biết hát biết nhảy, bằng không chúng ta đều phải làm nền cho cậu ấy!"
Tô Hoạch nhìn vào tấm poster (áp phích) của nhóm nam TFUN trên lối đi cười mỉa nói: "Biết hát, biết nhảy cũng không cần làm nền sao?"
* * *
Lục Dương đi đến tầng hầm bãi đậu xe tìm đến chỗ Tông Chính Hải đậu xe, giống như bình thường ngồi vào hàng ghế phía sau. Mặc dù không có thật sự trải qua tai nạn giao thông, nhưng Lục Dương sau khi có được ký ức của Lục tiểu thiếu gia đối với ghế phụ vẫn sinh ra bóng ma tâm lý.
Tông Chính Hải từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lục Dương mới khởi động xe: "Cậu vừa nói muốn ăn món cay Tứ Xuyên hoặc là món Hồ Nam tôi đã đặt bàn rồi. Chúng ta đi 10 phút là có thể đến."
Nguyên quán của Lục Dương vốn ở khu vực trung bộ. Mặc dù nhiều năm như vậy đã quen khẩu vị đồ ăn Chiết Giang Chiết. Bất quá ngẫu nhiên vẫn muốn dính chút ớt cay. Lần này ra ngoài ăn cơm Lục Dương nhắc tới muốn ăn cay, không nghĩ tới Tông Chính Hải hoàn toàn không phản đối mà lập tức sắp xếp.
Hắn dẫn Lục Dương đến một quán ăn tư nhân, ông chủ là người Trùng Khánh. Trong quán chủ yếu bán chính là món cay Tứ Xuyên, có chút danh tiếng ở Thân Thành, nghe nói chỉ tiếp đãi 20 khách mỗi ngày.
"Thịt thái sợi xào tỏi, thịt bò hầm... còn một cái lẩu, mực xào!"
Lục Dương gọi món mình thích ăn sau đó lại ân cần đưa thực đơn cho Tông Chính Hải: "Anh Hải, anh xem anh còn muốn ăn gì nữa không?"
"Thêm một bắp cải luộc và gà vườn hầm nấm trắng." Tông Chính Hải nói với Lục Dương: "Không thể chỉ ăn thịt."
"Dạ, tôi biết!" Trong lòng Lục Dương nhảy nhót cười với Tông Chính Hải, làm cho đối phương lại nói không nên lời "dạy dỗ" nào.
Chờ các món ăn bưng lên trên bàn, ngửi hương vị thơm ngon của ớt tiên hương, màu sắc rực rỡ trên thức ăn. Lúc đầu Lục Dương còn mất tự nhiên trong một phút. Sau khi gấp mấy lát thịt bò vào miệng thì nhịn không được ăn uống ngấu nghiến.
"Hô hô! Thật cay nha!" Lục Dương ăn rất vui vẻ, uống hết ly sữa chua nhưng không hết cay, thật sự là quá cay. Cậu muốn uống hai hớp canh gà hầm nhưng đáng tiếc canh còn hơi nóng. Lục Dương chỉ uống một chút đã từ bỏ.
Tông Chính Hải nhìn đôi môi ướt át đỏ tươi và đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện của đối phương ánh mắt tối sầm lại. Hắn lặng lẽ rót cho Lục Dương ly sữa chua, đổi lại là một nụ cười rạng rỡ của đối phương, trong lòng bỗng nhiên lửa nóng như ăn ớt.
Ăn xong một bữa cơm hai người đều có cảm giác chưa đã thèm. Sau khi Tông Chính Hải hứa sau này sẽ thường xuyên dẫn Lục Dương đến ăn thì bọn họ mới cảm thấy hài lòng lái xe về nhà.
* * *
Ngày 20 tháng 5, đó là ngày thích hợp để tỏ tình, Lục Dương chính thức gia nhập vào đoàn. Bọn họ quay ở trong một ngôi nhà dân cư bình thường. Vì để bắt kịp ánh sáng tự nhiên lúc buổi sáng nên tất cả nhân viên và diễn viên tham gia quay đã đến từ sáng sớm để chuẩn bị, bao gồm đạo diễn Ngô Bình.
Bình thường diễn viên các quảng cáo công ích đều không có lời thoại, lần này cũng không ngoại lệ. Bất quá điều này không có làm cho Lục Dương cảm thấy thất vọng. Bởi vì cậu biết một diễn viên tốt cho dù không nói lời nào cũng có thể kể chuyện xưa.
Trước khi quay, Ngô Bình đã gọi Lục Dương đến bên ông cẩn thận quan sát trên dưới một lần mới vừa lòng nói: "Tuổi trẻ thật là tốt, không cần hóa trang nhiều nhìn qua vừa thoải mái nhẹ nhàng vừa sạch sẽ."
Nhà sản xuất Trương Mục ngồi ở bên cạnh ông liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói này. Dáng vẻ cậu bé đẹp, tính cách lại tốt, làm cho người nhìn đã thích!
Bởi vì Lục Dương là "người mới" không có kinh nghiệm biểu diễn. Đạo diễn Ngô đạo lại khó được có chút thích cậu vì thế dự định dặn dò cậu thêm vài câu: "Trong đầu đừng nghĩ quá nhiều, hãy nghĩ về một chuyện làm cho cậu cảm thấy vui vẻ là đủ rồi. Giống như lúc trước thử vai vậy, thoải mái vui vẻ đàn hết một bài hát. Đàn sai cũng đừng căng thẳng, bởi vì tất cả âm thanh đều được hậu kỳ lồng tiếng vào."
"Suy nghĩ phải thả lỏng, cơ thể phải thả lỏng. Nhưng phải chú ý động tác tay, chúng tôi sẽ quay cận cảnh nên thời gian sẽ không được lâu. Nếu có thể xem chúng tôi trở thành không tồn tại là tốt nhất. Nếu thật sự không được thì xem chúng tôi trở thành khán giả của cậu."
Khi làm việc đạo diễn Ngô đeo mắt kính lên quả nhiên giống như truyền thuyết, cho người khác một loại cảm giác vô cùng nghiêm túc. Nhưng lúc ông giảng cách diễn cho Lục Dương lại hoàn toàn không có ghét bỏ cậu là người mới, giọng điệu bình thản, giống như có thể truyền tải sự bình tĩnh vững vàng của những người lớn tuổi lại cho cậu nghe.
Cuối cùng ông thậm chí còn vỗ vai Lục Dương để cổ vũ, kêu cậu đến vị trí mình đã chuẩn bị xong. Sau đó mới nói vào bộ đàm: "Mọi người vào vị trí, diễn."
Nghe được lời nói quen thuộc kia, Lục Dương đứng ở giữa nhiều dụng cụ quay khác nhau bị đạo diễn, phó đạo diễn, hơn mười mấy người nhân viên the dõi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu. Đây là giấc mơ của cậu, đây là nơi cậu thích nhất, là thuộc về cậu, cũng là chiến trường của cậu!
Cậu chậm rãi đi đến cây đàn piano trước cửa sổ dưới ánh mặt trời ấm áp vào buổi sáng, chậm rãi ngồi xuống mở nắp ra.
* * *
Quá trình quay rất thuận lợi, dựa theo tin tức từ nhà sản xuất Trương Mục và Vương Hữu Lan lộ ra thì toàn bộ hậu kỳ chế tác cũng rất hoàn hảo.
Khi trường học sắp bước vào tuần thi thì cuối cùng quảng cáo Lục Dương tham gia được phát sóng chính thức trên trang wed video trực tuyến của Bác Á.
Vào ngày này, Lục Dương và Tông Chính Hải ăn chung bữa tối với nhau, đang chuẩn bị về phòng để chờ đợi tác phẩm đầu tay của mình "xuất hiện" lại bị Tông Chính Hải gọi lại.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ xem quảng cáo với cậu." Người đàn ông kia nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay Lục Dương, khóe miệng hơi nhếch lên.
--- --- ---
Tiểu kịch trường:
Đại Lưu: Ông chủ, trái cây đã sẵn sàng, đồ uống đã sẵn sàng, video đã sẵn sàng!
Anh Dương nào đó: (⊙o⊙) Quảng cáo của tôi chỉ có một phút rưỡi, không phải một tiếng rưỡi.
Anh Hải nào đó: Ừh, chúng ta có thể mở phát lại xem nó như một bộ phim dài một tiếng rưỡi.
Anh Dương nào đó: _(:з" ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất