Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 50: Cục cưng

Trước Sau
Editor: demcodon

Chờ lúc Lục Dương từ Bác Á về nhà thì cậu từ chỗ Lưu Hướng Kiệt biết được cả nhà em trai Tông Chính Du của Tông Chính Hải đã thuận lợi đến biệt thự Đế Cảnh Quận.

Lục Dương nhanh chóng đến mặt kính vách tường ở phòng khách nhìn xem quần áo của mình có chỉnh tề hay không, rất có một loại cảm giác sắp gặp người nhà của bạn trai/gái!

Nhưng chưa khẩn trương được mấy giây thì cậu nghe được một loạt tiếng bước chân nhỏ. Lục Dương tập trung nhìn vào chỉ thấy hai bé trai giống nhau như đúc, ăn mặc cũng giống nhau như đúc từ phòng khách chạy ra, bên cạnh còn có Hắc Bối mặt mũi tràn đầy phấn khích.

Lục Dương lập tức ý thức được đây chính là hai đứa cháu sinh đôi của Tông Chính Hải, Tông Chính Hi và Tông Chính Hạo.

Hai cục cưng lúc này mặc quần yếm vàng nhạt và áo sát nách vàng nhạt có mũ, làn da trắng hồng làm cho hai bé xinh như tượng ngọc, ngây thơ đáng yêu.

Hắc Bối cũng không biết khi nào mặc vào một cái áo có mũ, hai người một chó cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Lục Dương, làm cho cậu có một loại ảo giác bọn nhỏ đang khoe "ân ái".

Hai nhóc chạy đến cửa phòng khách, cách chỗ Lục Dương 2m thì "thắng lại". Sau đó tay nắm tay, nghiêng đầu nhỏ quan sát Lục Dương.

Hi Hi thấy Lục Dương cười với tụi nó thì hơi thẹn thùng trốn phía sau Hạo Hạo nửa bước.

Hạo Hạo dường như gan dạ hơn, thậm chí trực tiếp mở miệng hỏi Lục Dương: "Chú là chú Dương Dương hả?"

Bởi vì tâm lý tuổi cũng đủ lớn, quả thật có thể được hai nhóc gọi chú. Cho nên Lục Dương cũng sẽ không bởi vì bị gọi "già" mà cảm thấy buồn. Cậu vừa mới chuẩn bị trả lời đối phương thì đã thấy cặp sinh đôi đứng trước mặt cậu trò chuyện.

"Đây không phải chú, chú là phải già giống như ba."

"Nhưng mà bác nói phải kêu chú."

"Rõ ràng là anh, tại sao phải kêu chú?"

"Cái này phải hỏi bác, là bác nói cho Hi Hi."

"Có lẽ bác nghĩ sai rồi, chú kỳ thật không phải chú mà là anh!"

Lục Dương: "..."

Lục Dương nhìn hai cục cưng vừa rối rắm vừa ưu sầu lập tức ngồm xổm, giữ khoảng cách vừa đủ nói: "Không sao, hai đứa muốn kêu chú thì kêu chú, muốn kêu anh thì kêu anh."

Hi Hi và Hạo Hạo nhìn nhau, cảm thấy chú hoặc anh Lục Dương mới quen dường như rất dễ nói chuyện. Vì thế chậm rãi di chuyển đến trước mặt cậu, một đứa vươn ra một đôi tay mập mạp nhỏ.

Thấy mặt Lục Dương lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía mình thì tụi nó đúng lý hợp tình yêu cầu: "Muốn ôm một cái!"

Lục Dương: "??!"

Cậu cũng không tin hai nhóc nói "ôm một cái" chỉ là ôm một chút tỏ vẻ gần gũi, ý tụi nó hiển nhiên hy vọng Lục Dương có thể cùng ôm lấy hai tụi nó lên.

Nói thật, vô luận là trước khi sống lại hay sau khi sống lại. Cho dù là ở trong đoàn phim hỗ trợ nâng đạo cụ thì bình thường Lục Dương cũng đủ khả năng.

Cậu suy nghĩ cánh tay, eo và chân hiện tại của mình cảm thấy nhiệm vụ này ít nhiều cũng hơi khó khăn.

Dựa vào động tác thuần thục và thái độ đương nhiên của hai nhóc này hiển nhiên là có người quả thật có thể làm như vậy, hơn nữa cũng thường xuyên làm như vậy.

Lục Dương lại nghĩ đến dáng người Tông Chính Hải, nghĩ đến đối phương thậm chí có thể ôm lấy con trai thành niên là cậu không khỏi cảm thấy "ác ý" đến từ thế giới này thật sâu.

Theo lý thuyết bị thiên sứ mềm mại đáng yêu như vậy chủ động "yêu thương nhung nhớ" sẽ không làm cho người có thể từ chối. Nhưng trong lòng Lục Dương như ngàn ngựa lao nhanh lại chậm chạp không dám tùy tiện hành động.



Cũng không phải bởi vì cậu sợ trật eo hoặc là ôm không nổi mà mất mặt, mà là lo lắng cho chút sức lực đó của mình sẽ không cẩn thận làm ngã hai cục cưng.

Cũng may bác của hai bé theo đuôi đi sau ra, Lục Dương thấy "người khởi xướng" lập tức ngẩng đầu cho ánh mắt cầu cứu.

Tông Chính Hải nhìn lại Lục Dương, thấy cậu ngồi xổm trên mặt đất, dựa vào dáng vẻ của hai bạn nhỏ hoàn toàn không có biện pháp ôm lên khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên. Loại biểu cảm cầu cứu rõ ràng này kỳ thật rất khó xuất hiện trên mặt Lục Dương. Cậu vẫn luôn đặc biệt kiên cường và độc lập, chuyện gì cũng đều thích tự mình làm.

Trên thực tế, từ khi Tông Chính Hải xuất hiện thì Lục Dương đã "được cứu trợ". Bởi vì không chỉ hai cục cưng chạy về phía Tông Chính Hải, ngay cả Hắc Bối cũng quay đầu nhìn hắn.

Hi Hi và Hạo Hạo trở lại bên cạnh Tông Chính Hải, giống như bình thường được Tông Chính Hải một tay ôm lấy một đứa, lập tức cảm thấy mỹ mãn dựa đầu nhỏ lên vai bác, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

Lục Dương thấy vậy lập tức hiếm lạ đến ghê gớm.

Hạo Hạo nhìn về phía Lục Dương suy nghĩ tới cái gì lập tức đứng lên khỏi ghế, ôm cổ Tông Chính Hải hỏi: "Bác ơi, chú Dương Dương là anh Dương Dương hả?"

Tông Chính Hải cũng là người bình thường. Nhưng nếu người bình thường nghe cháu mình nói những lời này tuyệt đối sẽ không có biết được chính xác ý trong lời nói của đối phương.

"Cháu cảm thấy thế nào?" Mặc dù trong lòng mình có kiên trì, nhưng Tông Chính Hải không có lập tức sửa đúng cách gọi của đứa trẻ.

"Cháu cảm thấy là anh!" Hạo Hạo không cần nghĩ ngợi lớn tiếng nói.

"Cháu cũng cảm thấy..." Hi Hi lại lén lút liếc nhìn Lục Dương, thẹn thùng nhỏ giọng nói.

"Tại sao cảm thấy như vậy?" Tông Chính Hải tiếp tục hỏi.

Hạo Hạo suy nghĩ một chút nhưng thật sự phân tích: "Cô Tịnh Tịnh nói: lớn hơn ba kêu là bác, nhỏ hơn ba kêu là chú; lớn hơn bọn cháu kêu là anh, nhỏ hơn bọn cháu phải kêu là em."

"Đúng, đúng!" Hi Hi vừa phụ họa, vừa cũng sinh ra nghi ngờ mới: "Nhưng mà cô ấy không có nói nhỏ hơn ba, nhưng lại lớn hơn bọn cháu phải kêu là gì!"

Nếu tuổi cách xa lớn một chút, vẻ bề ngoài có điểm đặc biệt rõ ràng thì nhóc chỉ sợ còn không phân biệt rõ, lại sợ gặp được loại tuổi này kẹp ở bên trong lập tức sẽ làm cho bạn nhỏ ngốc.

Tông Chính Hải thấy tư duy của nhóc đã được mở rộng. Vì thế nói với bọn nhỏ: "Nếu như gặp được loại tình huống này thì có hai cách giải quyết."

Hai nhóc rất sùng bái Tông Chính Hải tối cao trong nhà (chính là nguyên nhân dễ hiểu như vậy), thấy bác có biện pháp giải quyết lập tức trăm miệng một lời hỏi: "Biện pháp gì?"

Tông Chính Hải trả lời: "Xem bọn cháu thích, hoặc là xem đối phương thích."

Đối mặt với hai cháu trai tuổi còn nhỏ, Tông Chính Hải có vô hạn kiên nhẫn. Hắn giải thích: "Bọn cháu thích mình xưng hô loại nào, cảm thấy kêu thuận miệng thì có thể kêu đối phương như thế. Nhưng mà có thể căn cứ đối vào yêu thích của đối phương mà quyết định."

Hắn đưa ra ví dụ: "Ví dụ như cô Tịnh Tịnh, bọn cháu cảm thấy cô ấy sẽ hy vọng bọn cháu kêu cô ấy là dì hay là chị?"

Nghĩ đến cô giáo trong trường mầm non ngẫu nhiên cũng sẽ kêu bạn nhỏ gọi cô là chị, hai nhóc cùng kêu lên trả lời: "Chị ạ!"

Tông Chính Hải gật đầu: "Nếu bọn cháu thích cô ấy, cũng nguyện ý kêu cô ấy là chị. Vậy thì tôn trọng ý nguyện của cô ấy, kêu một tiếng chị cho cô ấy vui vẻ."

Hai nhóc nghe được lời Tông Chính Hải nói còn có cái hiểu cái không. Nhưng bọn nhỏ đều ngoan ngoãn gật đầu.

Toàn bộ hành trình Lục Dương vây xem: "..." Đây chính là nhà họ Tông Chính giáo dục trẻ con, thật sự là... không giống bình thường.

--- ---

Vào phòng khách, Lục Dương không thấy được vợ chồng Tông Chính Du mới biết được thì ra bọn họ vừa đưa con trai đến đã liên hệ với bạn cũ ở Thân Thành, nắm chặt thời gian đi ra ngoài hẹn hò.



Tông Chính Hải thấy cặp sinh đôi dường như rất thích Lục Dương. Vì thế nhường chỗ cho bọn họ ở bên nhau, quen thuộc lẫn nhau.

Cho nên trước khi ăn cơm, Lục Dương đều ngồi chung với hai nhóc trên ghế sô pha chơi trò chơi với Hắc Bối.

Hắc Bối đối với chủ nhân vẫn là một dạ đến già. Cho nên đối mặt với hai cục cưng ân cần vẫn duy trì một chút rụt rè.

Hạo Hạo muốn ôm nó lại bị giãy giụa ra.

Lục Dương thấy nhóc phồng miệng dường như rất không vui. Vì thế muốn hoà giải, giải thích một chút.

Ai biết Hạo Hạo đột nhiên nghiêm trang nói với Hắc Bối: "Khi em còn nhỏ chúng ta đã ôm em qua mà!"

Giọng nói non nớt kia hình thành đối lập với giọng điệu trưởng bối trưởng thành nói với tiểu bối, thiếu chút nữa làm cho Lục Dương cười ra tiếng.

Mẹ Lạc Lạc của Hắc Bối là chó Corgi nhà họ Tông Chính nuôi ở thủ đô. Sau này Tông Chính Hải mới mang Hắc Bối về. Cho nên Hạo Hạo nói tình huống vừa rồi rất có khả năng từng xảy ra.

Hai cục cưng quả thật có thể ôm được chó con mới sinh ra 2-3 tháng. Nhưng mà lớn chỉ sợ cũng khó mà nói được.

Lục Dương ôm chặt Hắc Bối một cái, ý bảo nó ngoan một chút. Sau đó để cho cục cưng có thể đụng đến lông Hắc Bối.

"Oa, thật thoải mái." Nhóc còn chưa phân rõ hàm nghĩa mềm mại mượt mà, chỉ dựa vào xúc cảm thì cảm thấy Hắc Bối được nuôi rất tốt.

Hắc Bối dường như cũng ý thức được mình được khích lệ, mông rung rồi lắc, nhìn qua vô cùng khoe khoang.

Ở dưới mệnh lệnh của Lục Dương, Hắc Bối biểu diễn "tài nghệ" của mình ở trước mặt hai nhóc mê chó con.

Vô luận là động tác: ngồi xuống, đứng lên, lăn lộn, bắt tay đơn giản đều rất nhuần nhuyễn. Một loại mệnh lệnh phức tạp như là: cấm ăn, chờ đợi và trúng đạn giả chết này cũng có thể nghe hiểu, cũng xuất sắc biểu diễn ra.

Hai nhóc nhìn thân thể Corgi rung động, chậm rãi ngã xuống đất. Lúc nằm nghiêng còn không ngừng giật móng vuốt nhỏ, nhìn qua giống như đúc, tình cảm cũng rất phong phú, nhịn không được vỗ tay cho nó.

Tông Chính Hải ở bên cạnh nhìn Lục Dương "hiến vật quý", khóe miệng hơi nhếch lên.

Lúc này, vợ chồng Tông Chính Du ra ngoài đã quay lại.

Lục Dương lập tức đứng lên chào hỏi với đối phương: "Chào anh, tôi là Lục Dương."

Tông Chính Du đã xem qua ảnh của Lục Dương, cảm thấy người thật càng thêm xuất sắc; lại thấy đối phương có thể ở chung với hai tên "Ma Vương càn quấy" nhà mình không tệ, hẳn là người rất có kiên nhẫn cũng có tình yêu.

Y chủ động nói: "Đừng có khách khí như vậy, đều là người một nhà, kêu anh là anh Du là được. Đây là chị dâu của em." Y nghiêng người nhường ra vị trí cho Dịch Giai tiến lên.

Lúc đối phương quan sát Lục Dương thì cậu cũng đang yên lặng quan sát Tông Chính Du và Dịch Giai.

Dáng người Tông Chính Du cũng giống như anh y, rất cao lớn. Đại khái bởi vì quê bọn họ ở phía bắc. Cho nên mới có "kích cỡ" làm cho đàn ông hâm mộ như vậy.

Không chỉ là dáng cao, hai anh em bọn họ ngay cả gương mặt cũng rất giống nhau, vừa thấy thì biết cả hai có quan hệ huyết thống.

Cử chỉ và cách ăn nói bất phàm của Tông Chính Du mặc dù không có lực uy hiếp bằng Tông Chính Hải. Nhưng mà có lực tương tác độc đáo của mình, dễ dàng làm cho người sinh ra cảm giác tin cậy.

"Mấy ngày nay bọn anh phải ra nước ngoài, Hi Hi và Hạo Hạo chỉ có thể làm phiền ở lại nơi này, thật ngại!" Tông Chính Du tiếp tục nói.

Hai nhóc rất khôn khéo, nghe ra bản thân là ý "làm phiền", vốn muốn nói nhanh hai câu. Kết quả nhìn thấy Hắc Bối ở trước mặt mọi người biểu diễn tuyệt kỹ độc môn của mình là "rùa máy". Vì thế lực chú ý lập tức bị dời đi.

Lục Dương bỏ lỡ cơ hội tri thức về ba con nhà họ Tông Chính quyết chiến, còn tưởng rằng Tông Chính Du chỉ là khách khí. Cho đến khi cậu và hai nhóc chính thức ở chung mới biết được thiên sứ có đôi khi cũng có thể biến thành ma quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau