Chương 7: Hòa thượng một lòng hướng Phật (7)
Theo hòa thượng Vô Dận tới chính là lão hòa thượng Nhất Vi phương trượng của Linh Ẩn tự, Vô Dận làm việc cũng không giấu diếm phương trượng, người xuất gia cũng kiêng kỵ nói dối nhất, lúc trước về chuyện Vu Chu, Vô Dận là thành thật bẩm báo.
Nhất Vi phương trượng cũng đồng ý, còn viết một tờ phương thuốc đưa cho Vô Dận phương pháp cần trị liệu cùng với thang dược.
Hiện giờ thủy đậu Vu Chu đã khỏi, Nhất Vi phương trượng đến đây xem xét lần cuối cùng, sau đó có thể đưa Vu Chu xuống núi.
Vu Chu sau khi thấy hai người đi lên, hai tay chắp lại có khuôn mẫu nói cảm ơn, sau đó thản nhiên buông tay ra, để cho Nhất Vi phương trượng xem xét.
Nhất Vi phương trượng là một hòa thượng hơn năm mươi tuổi, mặt mày hiền lành, hai tay chắp lại, có phong phạm cao tăng đắc đạo: "A Di Đà Phật, chúc mừng thí chủ bệnh đau đã chữa khỏi, ngày mai có thể rời đi.”
Vu Chu đứng lên, cũng là lui về phía sau hai bước, cúi chào một người phương trượng thật sâu, sau đó quỳ xuống đất, dựa theo quy củ cao nhất của Phật gia hành đại lễ với Nhất Vi phương trượng, làm cho hai hòa thượng ở đấy nhìn ngây ngẩn cả người.
Chờ sau khi hành lễ xong, Vu Chu đứng thẳng dậy, hai tay chắp lại, rũ mắt lộ ra thành kính: "Lần này có thể thoát khỏi đại kiếp nạn, may mà tiểu sư phụ Vô Dận. Hiện giờ ta tuy rằng tốt rồi, nhưng những ngày này theo tiểu sư phụ Vô Dận ngồi thiền tĩnh tâm dưỡng khí, đột nhiên nhìn ra rất nhiều."
Theo một câu này, Vu Chu chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt khẩn thiết rơi vào trên người Nhất Vi phương trượng: "Hôm nay vừa vặn Nhất Vi phương trượng cũng ở đây, ta muốn cạo đầu xuất gia, những gì trước kia, đến lúc này, khi quy y cửa Phật, chuyện cũ trước kia không còn liên quan đến ta nữa. Hy vọng... Phương trượng có thể thành toàn cho ta.”
Vô Dận cũng ngây ngẩn cả người: Xuất gia? Tiểu thí chủ lúc trước không nói à.
Một phương trượng không hổ là cao tăng đắc đạo, nghe vậy cũng không lộ ra sự khác thường, ngoại trừ lúc ban đầu sững sờ, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ông đi qua, tự mình đỡ Vu Chu dậy: "Thí chủ tuổi còn nhỏ, mạo muội xuất gia, về sau sẽ hối hận. Lão nạp mong thí chủ suy nghĩ nhiều hơn một phen.”
Vu Chu lại rũ mắt lắc đầu: "Ta đã suy nghĩ hơn mười ngày, lúc trước ta cô độc không nơi nương tựa mà lựa chọn rời đi khỏi trần đời, vẫn là Vô Dận tiểu sư phụ cứu ta. Mấy ngày nay theo tiểu sư phụ Vô Dận niệm kinh ngồi thiền, tâm đột nhiên tĩnh lặng hơn, cho nên... Hy vọng phương trượng có thể thành toàn cho ta. Thành tâm hướng Phật này của ta, chặt đứt phần chấp niệm trong quá khứ.”
Nhất Vi phương trượng nhìn Vu Chu ánh mắt kiên định, vẫn chưa mở miệng, hồi lâu, mới nói: "Ngày mai thí chủ vẫn nên về nhà đi, nơi đó mới là nơi ngươi nên đi.”
Vu Chu rũ mắt, che đi dị quang nơi đáy mắt, cũng không có ý định giấu diếm: "Nhất Vi phương trượng, nếu không phải cùng đường, lúc trước ta cũng sẽ không sinh ra tâm tư chịu chết. Bây giờ nhà không có nhà, người không có người. Gia đình đã không còn là gia đình ban đầu, người thân cũng không còn là thân nhân nguyên bản, mẹ mất, phụ thân ruột bán con cầu vinh, muốn lấy cơ thể của ta hấp dẫn đương kim thánh thượng, để đổi lấy vinh quang hoa phú quý. Một khi ta xuống núi, sắp phải đối mặt chính là bị đưa vào hoàng cung, lấy thân nam nhi hầu hạ Hoàng Thượng, nếu là như vậy, cùng với chết khác nhau như thế nào? Ta thà rằng từ bỏ phàm trần quy y cửa Phật, Nhất Vi phương trượng… Xin hãy thành toàn cho ta. ”
Vu Chu chắp hai tay lại, lần thứ hai quỳ xuống, mặt lộ ra thành kính.
Nhất Vi phương trượng đại khái đã sớm biết được thân phận của Vu Chu, đáy mắt vẫn chưa lộ ra khác thường, ngược lại bởi vì Vu Chu không giấu diếm sắc mặt căng thẳng hòa hoãn không ít, nhìn về phía Vô Dận.
Vô Dận đứng ở một bên, suy nghĩ nhiều lần, rũ mắt: "Sư phụ, tiểu thí chủ thân thế đáng thương, đích xác cũng không có chỗ nào. Vẫn nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, sư phụ... Giữ y lại.”
Nhất Vi phương trượng thở dài một tiếng, lần thứ hai nhìn về phía Vu Chu: "Ngươi thật sự nguyện ý quy y cửa Phật?”
Vu Châu chắp hai tay lại: "... Vâng." Vì để cho phương trượng tin tưởng, Vu Chu móc ra kéo trong túi tay áo đã sớm chuẩn bị sẵn, dưới sự kinh ngạc của phương trượng, cắt đứt một đường xuống tóc, để lấy làm minh chứng.
Nhất Vi phương trượng lúc này mới thật sự sửng sốt: "Thí chủ... Không cần phải như vậy.”
Vu Chu không nói gì, buông tóc trong tay cùng kéo xuống, lại dập đầu một cái: "Mong Nhất Vi phương trượng... Thành toàn.”
Nhất Vi phương trượng: "Thôi, lão nạp thu ngươi là được. Chỉ là ngươi tuổi tác vẫn còn lớn, vì đề phòng ngươi sau này hối hận, ngươi trước tiên làm đệ tử tục gia ba tháng là được rồi, nếu là ba tháng sau, ngươi vẫn như cũ không hối hận, đến lúc đó lão nạp sẽ tự mình thay ngươi cạo đầu xuất gia, quy y cửa Phật.”
Vu Chu chắp hai tay lại: "Cảm ơn sư phụ.”
Nhất Vi phương trượng: "Bất quá ba tháng này, ngươi vẫn như cũ theo Vô Dận ở lại hậu sơn này, sớm muộn gì cũng theo y cùng nhau là được. Nếu là có vấn đề, cứ hỏi Vô Dận sư huynh.”
Vu Chu: "Đồ nhi cẩn thận nghe theo lời dạy của sư phụ.”
Nhất Vi phương trượng đại khái không nghĩ tới vốn chỉ là tới khuyên người xuống núi, kết quả ngược lại lại đem người lưu lại. Trước khi rời đi, nhìn Vô Dận: "Vô Dận, đưa vi sư xuống núi.”
Vô Dận nghe được Vu Chu thật sự làm sư đệ của hắn, tâm tình không hiểu sao lại cực tốt, nghe vậy cũng đồng ý một tiếng, đi theo đi ra ngoài.
Vu Chu nhìn hai người rời đi, mới đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, tâm tình cũng không tệ, lúc này mới gọi một tiếng hệ thống trong đầu.
Hệ thống lúc này mới trầm cảm xuất hiện: "Ký chủ, cậu thật đúng là nỡ lòng, nói cắt liền cắt.”
Vu Châu: "..." Đây là biện pháp duy nhất có thể làm cho phương trượng đáp ứng.
Hệ thống: "Hả? Ký chủ có ý gì?”
Vu Chu: "..." Nhất Vi phương trượng cũng không đơn giản, thứ nhất, ông ta nghe được tôi nói thân thế của mình, không chút ngoài ý muốn, hiển nhiên đã sớm biết thân phận của tôi, tôi thẳng thắn nói với ông ta chứng minh tôi cũng không phải cố ý lưu lại muốn xem xét cái gì đó; thứ hai, tôi hạ quyết tâm cắt tóc mới có thể làm cho ông ta hoàn toàn tin tưởng, tôi cùng Lục thừa tướng thật sự không phải cùng một phe; về phần thứ ba, cậu cũng nói nam chính là hoàng tử, ông ta lại chậm chạp không cho Vô Dận đi theo, ông ta đang lưu lại đường lui cho Vô Dận.
Hệ thống nghe xong ý nghĩ của Vu Chu hồi lâu cũng không mở miệng, Vu Chu biết mình đã đoán đúng, cắt tóc là bắt buộc, thân phận của y quá mức mẫn cảm, Nhất Vi phương trượng biết được thân thế Vô Dận, như vậy tất cả người tới gần đối phương, đều sẽ trở thành đối tượng phương trượng hoài nghi, thời cơ cậu xuất hiện lại quá mức đặc biệt, đối phương tự nhiên cực kỳ cẩn thận.
Mà đối với cổ nhân nói, thân thể phát ra phụ mẫu chịu đựng, nếu không phải thật sự cùng Lục thừa tướng quyết liệt sinh ra tâm muốn quy y, tuyệt đối sẽ không thật sự tự mình đoạn tuyệt ý chí.
Như thế mình nói ra thân phận, hơn nữa đoạn tóc này, mới làm cho Nhất Vi phương trượng miễn cưỡng tin tưởng, nhưng ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho nên định ra kỳ tháng ba này, bất quá chính là tiến hành thăm dò.
Vì Vô Dận, phương trượng này ngược lại hạ không ít khổ tâm.
Hệ thống hồi lâu mới mở miệng lại: "Kế tiếp cậu định làm gì? ”
Vu Châu: "..." Để cho hòa thượng Vô Dận hỗ trợ cạo râu nha.
Hệ thống sửng sốt: "Gì???”
Vu Chu sờ sờ mái tóc mình mới đến bả vai, không cần nghĩ, có chút quá đặc biệt độc lập: "..." Nếu muốn diễn, tự nhiên phải diễn thật, huống chi... Còn có thể ở trong lòng nam chính xoát hảo cảm.
Hệ thống: "???" Cạo đầu có hảo cảm nào để xoáy hả?
Vu Chu: "......" Cái này cậu cũng không biết đi, lúc mới bắt đầu tới, tôi liền phát hiện, hòa thượng Vô Dận này tuy rằng nhìn bình tĩnh, nhưng đối với sư phụ hắn vì sao không cho hắn chút vết sẹo vẫn là rất nghi hoặc, đây coi như là trước mắt mà nói, đối phương duy nhất không phải là địa phương bình tĩnh như vậy. Hơn nữa, hòa thượng Vô Dận này từ nhỏ đã ở phía sau núi, tất nhiên tiếp xúc với sư huynh đệ không nhiều lắm, một người cô độc đã lâu, cần cái gì nhất?
Hệ thống nghe mà sửng sốt: "Cần gì cơ?”
Vu Châu: "..." Bồi, bạn. Nhất là tiểu sư đệ mới mới ra lò, thân cận biết bao, vẫn là lần đầu tiên tiểu sư đệ do nam chính tự mình mang vào cửa, tình cảm này... Đủ cứng, phải không? Quan hệ gần đây mới dễ dàng làm quen hơn.
Hệ thống: "......" Hệ thống nghẹn nửa ngày: "Tại sao để cho Vô Dận cạo cơ?"
Vu Chu nhìn Vô Dận đã trở về, tăng bào màu xanh kia bị thổi bay, nhưng không hiểu sao, so với ngày xưa nhiều hơn vài phần nhẹ nhàng cùng vội vàng, ý cười dưới đáy mắt phượng càng sâu: "..." Tiểu sư đệ do mình tự mình tự mình mang vào cửa, còn là tiểu sư đệ mới ra lò do chính tay mình cạo trọc, ngẫm lại đều cảm thấy tâm tình nhỏ muốn bay lên có phải hay không?
Hệ thống: "!!!”
Theo câu nghĩ này của Vu Chu hạ xuống, cửa phòng bị đẩy ra, Vô Dận xuất hiện ở cửa phòng, nhìn Vu Chu, một đôi mắt phượng đang tỏa sáng: "Tiểu thí chủ.”
Vu Chu đứng lên: "Vô Dận sư huynh, ngươi gọi sai rồi. Ta chính là tiểu sư đệ của ngươi.”
Vô Dận sửng sốt một chút, nghe câu "Sư huynh" kia đáy mắt hiện lên một nụ cười ôn nhu, hai tay chắp lại: "... Tiểu sư đệ.”
Vu Chu nhìn nụ cười này của Vô Dận, sửng sốt một chút, Bộ dạng Vô Dận này thật đúng là tốt nha, chính là không biết mẫu thân đối phương năm đó là tuyệt sắc phong hoa cỡ nào, chẳng phải là tiện nghi cho lão hoàng đế kia sao? Bất quá hai mươi năm trước, lão hoàng đế tựa hồ còn chưa già?
((-))))))) nào anh giai bình tĩnh, thiên hạ nhiều mỹ nhân, nhưng anh nhà là tuyệt thế mỹ nhân rồi, ăn bên ngoài anh nhà dỗi đấy))
Vu Chu cười với Vô Dận, cười tủm tỉm lấy ra cái kéo lúc trước, vô tội cúi mắt: "Sư huynh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc được không?”
Lần đầu tiên Vô Dận bị người thân cận gọi sư huynh như vậy, không hiểu sao lại có loại ý thức trách nhiệm sinh ra, sống lưng đứng thẳng hơn: "Tiểu sư đệ, ngươi nói xem.”
Vu Chu mở ra tay, trắng nõn lòng bàn tay nằm một nửa kéo, như là một phen cong chủy thủ: “Lúc trước vì làm Nhất Vi sư phụ lưu ta lại, liền cạo đầu chứng minh, nhưng hôm nay này làm quá mức phiền toái, ta là quyết tâm muốn xuất gia, sư huynh có thể giúp ta cạo bớt được hay không?”
Vô Dận sửng sốt: “Cái…… Không hợp quy định.”
Vu Chu tiến lên một bước, càng đáng thương hơn: "Không phải quy y, chỉ là cắt trọc đầu trước, chờ ba tháng sau, còn có thể mọc ra, đến lúc đó lại đi cạo chân chính là được. Vô Dận... Sư huynh? ”
Vu Chu cúi mắt, cô đơn quanh người phảng phất nếu như Vô Dận cự tuyệt sẽ cực kì thương tâm.
Vô Dận nhìn tiểu sư đệ mới ra lò: Đây là thỉnh cầu đầu tiên của tiểu sư đệ, tiểu sư đệ ngoan như vậy, làm sao có thể không đáp ứng đây?
Ngẫm lại Vu Chu nói cũng đúng, dứt khoát đồng ý.
Vô Dận bởi vì vẫn chưa bị điểm sẹo*, tóc mỗi tháng đều mọc ra, cho nên mấy năm nay hắn đều là tự mình cạo, thủ pháp cực kỳ thành thạo.
*::') tự nhiên nói bị thiến ghê quá trời nên thôi tớ để điểm sẹo nha
Vu Chu ngồi trên nệm hương bồ, Vô Dận nín thở ngưng thần thay Vu Chu từng chút từng chút cắt bỏ mái tóc đen kia, thẳng đến cuối cùng lộ ra dung mạo lần đầu tiên gặp mặt bị che lấp, sau đó bị thủy đậu che lấp, vẫn chưa thật sự được Vô Dận nhìn rõ.
Theo sợi tóc mực cuối cùng rơi xuống, Vu Chu giương mắt, lộ ra một khuôn mặt làm cho người ta kinh diễm, Vô Dận lơ đãng rũ mắt nhìn qua, giật mình…..
- --
Bạn dịch có điều muốn nói:
C
ục tác, tớ mới đem một bộ nữa về nhà làm. Nếu mọi người thích có thể ghé qua nhó.
Đây là một chút giới thiệu của truyện kia:
Thể loại: vô hạn lưu + kinh dị, tự công tự thụ
:3 nói chung là nó đáng eo lắm, đôi khi đọc kinh dị mà như đọc truyện hề ý mụi ngừi. Hân hạnh ghé qua. *Vẫy khăn* *Vẫy khăn*
Nhất Vi phương trượng cũng đồng ý, còn viết một tờ phương thuốc đưa cho Vô Dận phương pháp cần trị liệu cùng với thang dược.
Hiện giờ thủy đậu Vu Chu đã khỏi, Nhất Vi phương trượng đến đây xem xét lần cuối cùng, sau đó có thể đưa Vu Chu xuống núi.
Vu Chu sau khi thấy hai người đi lên, hai tay chắp lại có khuôn mẫu nói cảm ơn, sau đó thản nhiên buông tay ra, để cho Nhất Vi phương trượng xem xét.
Nhất Vi phương trượng là một hòa thượng hơn năm mươi tuổi, mặt mày hiền lành, hai tay chắp lại, có phong phạm cao tăng đắc đạo: "A Di Đà Phật, chúc mừng thí chủ bệnh đau đã chữa khỏi, ngày mai có thể rời đi.”
Vu Chu đứng lên, cũng là lui về phía sau hai bước, cúi chào một người phương trượng thật sâu, sau đó quỳ xuống đất, dựa theo quy củ cao nhất của Phật gia hành đại lễ với Nhất Vi phương trượng, làm cho hai hòa thượng ở đấy nhìn ngây ngẩn cả người.
Chờ sau khi hành lễ xong, Vu Chu đứng thẳng dậy, hai tay chắp lại, rũ mắt lộ ra thành kính: "Lần này có thể thoát khỏi đại kiếp nạn, may mà tiểu sư phụ Vô Dận. Hiện giờ ta tuy rằng tốt rồi, nhưng những ngày này theo tiểu sư phụ Vô Dận ngồi thiền tĩnh tâm dưỡng khí, đột nhiên nhìn ra rất nhiều."
Theo một câu này, Vu Chu chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt khẩn thiết rơi vào trên người Nhất Vi phương trượng: "Hôm nay vừa vặn Nhất Vi phương trượng cũng ở đây, ta muốn cạo đầu xuất gia, những gì trước kia, đến lúc này, khi quy y cửa Phật, chuyện cũ trước kia không còn liên quan đến ta nữa. Hy vọng... Phương trượng có thể thành toàn cho ta.”
Vô Dận cũng ngây ngẩn cả người: Xuất gia? Tiểu thí chủ lúc trước không nói à.
Một phương trượng không hổ là cao tăng đắc đạo, nghe vậy cũng không lộ ra sự khác thường, ngoại trừ lúc ban đầu sững sờ, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ông đi qua, tự mình đỡ Vu Chu dậy: "Thí chủ tuổi còn nhỏ, mạo muội xuất gia, về sau sẽ hối hận. Lão nạp mong thí chủ suy nghĩ nhiều hơn một phen.”
Vu Chu lại rũ mắt lắc đầu: "Ta đã suy nghĩ hơn mười ngày, lúc trước ta cô độc không nơi nương tựa mà lựa chọn rời đi khỏi trần đời, vẫn là Vô Dận tiểu sư phụ cứu ta. Mấy ngày nay theo tiểu sư phụ Vô Dận niệm kinh ngồi thiền, tâm đột nhiên tĩnh lặng hơn, cho nên... Hy vọng phương trượng có thể thành toàn cho ta. Thành tâm hướng Phật này của ta, chặt đứt phần chấp niệm trong quá khứ.”
Nhất Vi phương trượng nhìn Vu Chu ánh mắt kiên định, vẫn chưa mở miệng, hồi lâu, mới nói: "Ngày mai thí chủ vẫn nên về nhà đi, nơi đó mới là nơi ngươi nên đi.”
Vu Chu rũ mắt, che đi dị quang nơi đáy mắt, cũng không có ý định giấu diếm: "Nhất Vi phương trượng, nếu không phải cùng đường, lúc trước ta cũng sẽ không sinh ra tâm tư chịu chết. Bây giờ nhà không có nhà, người không có người. Gia đình đã không còn là gia đình ban đầu, người thân cũng không còn là thân nhân nguyên bản, mẹ mất, phụ thân ruột bán con cầu vinh, muốn lấy cơ thể của ta hấp dẫn đương kim thánh thượng, để đổi lấy vinh quang hoa phú quý. Một khi ta xuống núi, sắp phải đối mặt chính là bị đưa vào hoàng cung, lấy thân nam nhi hầu hạ Hoàng Thượng, nếu là như vậy, cùng với chết khác nhau như thế nào? Ta thà rằng từ bỏ phàm trần quy y cửa Phật, Nhất Vi phương trượng… Xin hãy thành toàn cho ta. ”
Vu Chu chắp hai tay lại, lần thứ hai quỳ xuống, mặt lộ ra thành kính.
Nhất Vi phương trượng đại khái đã sớm biết được thân phận của Vu Chu, đáy mắt vẫn chưa lộ ra khác thường, ngược lại bởi vì Vu Chu không giấu diếm sắc mặt căng thẳng hòa hoãn không ít, nhìn về phía Vô Dận.
Vô Dận đứng ở một bên, suy nghĩ nhiều lần, rũ mắt: "Sư phụ, tiểu thí chủ thân thế đáng thương, đích xác cũng không có chỗ nào. Vẫn nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, sư phụ... Giữ y lại.”
Nhất Vi phương trượng thở dài một tiếng, lần thứ hai nhìn về phía Vu Chu: "Ngươi thật sự nguyện ý quy y cửa Phật?”
Vu Châu chắp hai tay lại: "... Vâng." Vì để cho phương trượng tin tưởng, Vu Chu móc ra kéo trong túi tay áo đã sớm chuẩn bị sẵn, dưới sự kinh ngạc của phương trượng, cắt đứt một đường xuống tóc, để lấy làm minh chứng.
Nhất Vi phương trượng lúc này mới thật sự sửng sốt: "Thí chủ... Không cần phải như vậy.”
Vu Chu không nói gì, buông tóc trong tay cùng kéo xuống, lại dập đầu một cái: "Mong Nhất Vi phương trượng... Thành toàn.”
Nhất Vi phương trượng: "Thôi, lão nạp thu ngươi là được. Chỉ là ngươi tuổi tác vẫn còn lớn, vì đề phòng ngươi sau này hối hận, ngươi trước tiên làm đệ tử tục gia ba tháng là được rồi, nếu là ba tháng sau, ngươi vẫn như cũ không hối hận, đến lúc đó lão nạp sẽ tự mình thay ngươi cạo đầu xuất gia, quy y cửa Phật.”
Vu Chu chắp hai tay lại: "Cảm ơn sư phụ.”
Nhất Vi phương trượng: "Bất quá ba tháng này, ngươi vẫn như cũ theo Vô Dận ở lại hậu sơn này, sớm muộn gì cũng theo y cùng nhau là được. Nếu là có vấn đề, cứ hỏi Vô Dận sư huynh.”
Vu Chu: "Đồ nhi cẩn thận nghe theo lời dạy của sư phụ.”
Nhất Vi phương trượng đại khái không nghĩ tới vốn chỉ là tới khuyên người xuống núi, kết quả ngược lại lại đem người lưu lại. Trước khi rời đi, nhìn Vô Dận: "Vô Dận, đưa vi sư xuống núi.”
Vô Dận nghe được Vu Chu thật sự làm sư đệ của hắn, tâm tình không hiểu sao lại cực tốt, nghe vậy cũng đồng ý một tiếng, đi theo đi ra ngoài.
Vu Chu nhìn hai người rời đi, mới đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, tâm tình cũng không tệ, lúc này mới gọi một tiếng hệ thống trong đầu.
Hệ thống lúc này mới trầm cảm xuất hiện: "Ký chủ, cậu thật đúng là nỡ lòng, nói cắt liền cắt.”
Vu Châu: "..." Đây là biện pháp duy nhất có thể làm cho phương trượng đáp ứng.
Hệ thống: "Hả? Ký chủ có ý gì?”
Vu Chu: "..." Nhất Vi phương trượng cũng không đơn giản, thứ nhất, ông ta nghe được tôi nói thân thế của mình, không chút ngoài ý muốn, hiển nhiên đã sớm biết thân phận của tôi, tôi thẳng thắn nói với ông ta chứng minh tôi cũng không phải cố ý lưu lại muốn xem xét cái gì đó; thứ hai, tôi hạ quyết tâm cắt tóc mới có thể làm cho ông ta hoàn toàn tin tưởng, tôi cùng Lục thừa tướng thật sự không phải cùng một phe; về phần thứ ba, cậu cũng nói nam chính là hoàng tử, ông ta lại chậm chạp không cho Vô Dận đi theo, ông ta đang lưu lại đường lui cho Vô Dận.
Hệ thống nghe xong ý nghĩ của Vu Chu hồi lâu cũng không mở miệng, Vu Chu biết mình đã đoán đúng, cắt tóc là bắt buộc, thân phận của y quá mức mẫn cảm, Nhất Vi phương trượng biết được thân thế Vô Dận, như vậy tất cả người tới gần đối phương, đều sẽ trở thành đối tượng phương trượng hoài nghi, thời cơ cậu xuất hiện lại quá mức đặc biệt, đối phương tự nhiên cực kỳ cẩn thận.
Mà đối với cổ nhân nói, thân thể phát ra phụ mẫu chịu đựng, nếu không phải thật sự cùng Lục thừa tướng quyết liệt sinh ra tâm muốn quy y, tuyệt đối sẽ không thật sự tự mình đoạn tuyệt ý chí.
Như thế mình nói ra thân phận, hơn nữa đoạn tóc này, mới làm cho Nhất Vi phương trượng miễn cưỡng tin tưởng, nhưng ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho nên định ra kỳ tháng ba này, bất quá chính là tiến hành thăm dò.
Vì Vô Dận, phương trượng này ngược lại hạ không ít khổ tâm.
Hệ thống hồi lâu mới mở miệng lại: "Kế tiếp cậu định làm gì? ”
Vu Châu: "..." Để cho hòa thượng Vô Dận hỗ trợ cạo râu nha.
Hệ thống sửng sốt: "Gì???”
Vu Chu sờ sờ mái tóc mình mới đến bả vai, không cần nghĩ, có chút quá đặc biệt độc lập: "..." Nếu muốn diễn, tự nhiên phải diễn thật, huống chi... Còn có thể ở trong lòng nam chính xoát hảo cảm.
Hệ thống: "???" Cạo đầu có hảo cảm nào để xoáy hả?
Vu Chu: "......" Cái này cậu cũng không biết đi, lúc mới bắt đầu tới, tôi liền phát hiện, hòa thượng Vô Dận này tuy rằng nhìn bình tĩnh, nhưng đối với sư phụ hắn vì sao không cho hắn chút vết sẹo vẫn là rất nghi hoặc, đây coi như là trước mắt mà nói, đối phương duy nhất không phải là địa phương bình tĩnh như vậy. Hơn nữa, hòa thượng Vô Dận này từ nhỏ đã ở phía sau núi, tất nhiên tiếp xúc với sư huynh đệ không nhiều lắm, một người cô độc đã lâu, cần cái gì nhất?
Hệ thống nghe mà sửng sốt: "Cần gì cơ?”
Vu Châu: "..." Bồi, bạn. Nhất là tiểu sư đệ mới mới ra lò, thân cận biết bao, vẫn là lần đầu tiên tiểu sư đệ do nam chính tự mình mang vào cửa, tình cảm này... Đủ cứng, phải không? Quan hệ gần đây mới dễ dàng làm quen hơn.
Hệ thống: "......" Hệ thống nghẹn nửa ngày: "Tại sao để cho Vô Dận cạo cơ?"
Vu Chu nhìn Vô Dận đã trở về, tăng bào màu xanh kia bị thổi bay, nhưng không hiểu sao, so với ngày xưa nhiều hơn vài phần nhẹ nhàng cùng vội vàng, ý cười dưới đáy mắt phượng càng sâu: "..." Tiểu sư đệ do mình tự mình tự mình mang vào cửa, còn là tiểu sư đệ mới ra lò do chính tay mình cạo trọc, ngẫm lại đều cảm thấy tâm tình nhỏ muốn bay lên có phải hay không?
Hệ thống: "!!!”
Theo câu nghĩ này của Vu Chu hạ xuống, cửa phòng bị đẩy ra, Vô Dận xuất hiện ở cửa phòng, nhìn Vu Chu, một đôi mắt phượng đang tỏa sáng: "Tiểu thí chủ.”
Vu Chu đứng lên: "Vô Dận sư huynh, ngươi gọi sai rồi. Ta chính là tiểu sư đệ của ngươi.”
Vô Dận sửng sốt một chút, nghe câu "Sư huynh" kia đáy mắt hiện lên một nụ cười ôn nhu, hai tay chắp lại: "... Tiểu sư đệ.”
Vu Chu nhìn nụ cười này của Vô Dận, sửng sốt một chút, Bộ dạng Vô Dận này thật đúng là tốt nha, chính là không biết mẫu thân đối phương năm đó là tuyệt sắc phong hoa cỡ nào, chẳng phải là tiện nghi cho lão hoàng đế kia sao? Bất quá hai mươi năm trước, lão hoàng đế tựa hồ còn chưa già?
((-))))))) nào anh giai bình tĩnh, thiên hạ nhiều mỹ nhân, nhưng anh nhà là tuyệt thế mỹ nhân rồi, ăn bên ngoài anh nhà dỗi đấy))
Vu Chu cười với Vô Dận, cười tủm tỉm lấy ra cái kéo lúc trước, vô tội cúi mắt: "Sư huynh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc được không?”
Lần đầu tiên Vô Dận bị người thân cận gọi sư huynh như vậy, không hiểu sao lại có loại ý thức trách nhiệm sinh ra, sống lưng đứng thẳng hơn: "Tiểu sư đệ, ngươi nói xem.”
Vu Chu mở ra tay, trắng nõn lòng bàn tay nằm một nửa kéo, như là một phen cong chủy thủ: “Lúc trước vì làm Nhất Vi sư phụ lưu ta lại, liền cạo đầu chứng minh, nhưng hôm nay này làm quá mức phiền toái, ta là quyết tâm muốn xuất gia, sư huynh có thể giúp ta cạo bớt được hay không?”
Vô Dận sửng sốt: “Cái…… Không hợp quy định.”
Vu Chu tiến lên một bước, càng đáng thương hơn: "Không phải quy y, chỉ là cắt trọc đầu trước, chờ ba tháng sau, còn có thể mọc ra, đến lúc đó lại đi cạo chân chính là được. Vô Dận... Sư huynh? ”
Vu Chu cúi mắt, cô đơn quanh người phảng phất nếu như Vô Dận cự tuyệt sẽ cực kì thương tâm.
Vô Dận nhìn tiểu sư đệ mới ra lò: Đây là thỉnh cầu đầu tiên của tiểu sư đệ, tiểu sư đệ ngoan như vậy, làm sao có thể không đáp ứng đây?
Ngẫm lại Vu Chu nói cũng đúng, dứt khoát đồng ý.
Vô Dận bởi vì vẫn chưa bị điểm sẹo*, tóc mỗi tháng đều mọc ra, cho nên mấy năm nay hắn đều là tự mình cạo, thủ pháp cực kỳ thành thạo.
*::') tự nhiên nói bị thiến ghê quá trời nên thôi tớ để điểm sẹo nha
Vu Chu ngồi trên nệm hương bồ, Vô Dận nín thở ngưng thần thay Vu Chu từng chút từng chút cắt bỏ mái tóc đen kia, thẳng đến cuối cùng lộ ra dung mạo lần đầu tiên gặp mặt bị che lấp, sau đó bị thủy đậu che lấp, vẫn chưa thật sự được Vô Dận nhìn rõ.
Theo sợi tóc mực cuối cùng rơi xuống, Vu Chu giương mắt, lộ ra một khuôn mặt làm cho người ta kinh diễm, Vô Dận lơ đãng rũ mắt nhìn qua, giật mình…..
- --
Bạn dịch có điều muốn nói:
C
ục tác, tớ mới đem một bộ nữa về nhà làm. Nếu mọi người thích có thể ghé qua nhó.
Đây là một chút giới thiệu của truyện kia:
Thể loại: vô hạn lưu + kinh dị, tự công tự thụ
:3 nói chung là nó đáng eo lắm, đôi khi đọc kinh dị mà như đọc truyện hề ý mụi ngừi. Hân hạnh ghé qua. *Vẫy khăn* *Vẫy khăn*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất