Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng

Chương 38: Bí mật của Nhạc Khí Môn

Trước Sau
Nhạc khí Môn có một bí mật, mà đây cũng là điều cấm kỵ trên dưới toàn môn.Chuyện này cũng thường tình thôi, môn phái lớn nào mà không có một hai chuyện khó nói.

Lấy minh chứng, như chuyện của Mục Nhã Trúc hay là Lâm Ngôn Hy, toàn môn sủng y một cách khó hiểu.Nhưng Nhạc Khí Môn lại có một bí mật, mà liên quan cả hai giới yêu cùng nhân.

Cách đây mấy trăm năm, lúc đó Lưu Hoằng còn là đại đệ tử, không phải là Trưởng Môn của Nhạc Khí Môn bây giờ.

Khi đó tông môn bọn họ vô cùng tự hòa về một nữ đệ tử, vừa là thiên tài của môn phái, vừa là mỹ nhân của giới tu tiên.Mà nàng cũng là bạch nguyệt quang của cả môn phái.

Đây là tiểu sư muội mà sư huynh sư tỷ Nhạc Khí Môn sủng ái.

Giang Ái Hoa là tiểu sư muội của Nhạc Khí Môn cũng như là ánh trăng sáng của bọn họ, lúc nàng nhập môn không bao lâu đã được Cầm Cổ Thanh Linh chọn làm chủ nhân.

Nói đến cây cổ cầm này, thì là thượng cổ thần binh, bảo vật của tông môn là bản mệnh linh khí của trưởng môn sáng lập ra Nhạc Khí Môn.Theo đó mà tồn tại, làm bảo vật trấn giữ của tông phái.

Nhưng về sau khi chủ nhân đời đầu phi thăng, thì cổ cầm thành bảo vật tông môn, cứ vậy nằm im đó suốt hàng trăm nghìn năm, không nhận thêm ai làm chủ nhân.

Đến khi Giang Ái Hoa nhập môn, nàng sở hữu ngũ quan, làm người khác nhìn liền khó quên, sau đó lại được cổ cầm chọn làm chủ nhân, cũng vì những nguyên nhân này nàng trở thành người đặc biệt của Nhạc Khí Môn.

Nhưng về sau này nàng lại cùng với hoàng tử tộc giao nhân ở bên nhau, liền bị phản đối một cách kịch liệt.

Lại nói về tộc giao nhân này, thì đây là một nhánh yêu tộc không phụ thuộc vào thế lực của ma tôn, bọn họ theo lối trung lập.



Mà tộc người này, rất yêu thích Cầm Kỳ Thi Họa, đặt biệt đối với nhạc khí thì vô cùng say mê.Người của tộc này, phải biết dùng nhạc khí và coi đó là tiêu chuẩn và cũng dùng nhạc khí làm vũ khí.

Có một truyền thuyết về tộc giao nhân là nước mắt có thể hóa ngọc châu, vì câu chuyện này mà bọn họ gặp không ít rắc rối.Tộc giao nhân có một bí mật là người càng dòng dõi hoàng thất, thì máu của họ mới là cái quý giá chứ không phải nước mắt.

Lại nói về Giang Ái Hoa cùng Giao Nhất Kiến hai người cùng một sở thích, mà sinh lòng hảo cảm.Về sau cho dù nàng biết hắn là yêu, nhưng vẫn kiên định, yêu, ma hay nhân đều phân thiện ác, nàng tin hắn thiện lương.

Hai người mặc kệ sự phản đối giữa hai tộc mà đến với nhau, cuối cùng trong đại chiến lần thứ hai thì cùng nhau hi sinh.Từ đó về sau, Nhạc Khí Môn cùng tộc giao nhân, gặp ở đâu là giết ở đó.

Giữa Nhạc Khí Môn cùng tộc giao nhân không chỉ đơn giản là thù hận khác tộc, mà sâu xa là vì hai người Giao Nhất Kiến.

Sau trận chiến đó, thì cổ cầm biến mất, trùng hợp là lại rơi vào tay của Mục Nhã Trúc, tuy nhiên hắn có Thanh Linh cổ cầm, nhưng không thật sự là chủ nhân cho đến khi gặp Lâm Ngôn Hy.

Cũng vì lí do đó mà Nhạc Khí Môn không có kẻ nào dám nhắc đến nàng, cũng chẳng nói về cổ cầm nữa, mà thiên hạ cũng không biết được Thanh Linh cầm đã biến mất.

Đến Mục Nhã Trúc cơ duyên xào hợp có được cầm, cũng chỉ biết cầm này không đơn giản, có lẽ là thượng phẩm binh khí, chỉ là không nghĩ là thần khí thượng cổ mà thôi.

Mà điều Lưu Hoằng kinh ngạc nhất là khi gặp Lâm Ngôn Hy, vì y giống tiểu sư muội của họ đến bảy tám phần.Việc này làm cho ông nghi ngờ mà suy đoán, nhưng không có khả năng, cũng đã qua mấy trăm năm.

Nhưng cũng không tránh khỏi Nhạc Khí Môn dung túng cho y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau