Chương 1: Xuyên Sách
Khưu Bạch tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, sau gáy như bị vật nặng nào đó đập vào đầu.
Cậu nhíu nhíu mày, muốn giơ tay sờ sờ đầu coi thử đầu mình có phải bị đập bể rồi không, nhưng giống như bị quỷ áp giường*, làm sao cũng không động đậy được.
*Quỷ áp giường a.k.a bóng đè
"Khưu Bạch, cậu tỉnh rồi?" Một giọng nam mang theo kinh hỉ vang lên, kéo Khưu Bạch từ trong trạng thái quỷ dị kia ra ngoài.
Cố gắng mở mắt ra, trước mắt chỉ nhìn thấy được xà nhà đen sì sì, còn lại không còn gì khác trên trần nhà.
Đây là đâu?
"Nào, uống nước." Giọng nam kia lại vang lên, Khưu Bạch lúc này mới quay đầu nhìn người mới nói kia.
Là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khoác áo màu xám xịt, mặt trên còn khâu hai miếng vá.
Trong tay hắn bưng một cái vại tráng men đưa đến miệng Khưu Bạch.
Khưu Bạch theo bản năng lùi về sau một chút, tầm mắt dừng trên cái vại lớn tráng men kia, chỉ thấy miệng cốc đã rơi rớt vài lớp nước sơn lộ ra phần màu đen bên trong, dưới đáy cũng loang lổ vết nứt, bên ngoài cốc tráng men còn in năm chữ "Vì nhân dân phục vụ" to đùng.
Đây là đồ cổ gì vậy? Ông đây cũng không cần loại cốc này.
"Sao không uống? Đây là nước đường đó." Thanh niên lại nói.
Khưu Bạch có chút không nắm được tình hình, chậm rãi mở miệng nói: "Cậu là ai?"
Thanh niên trợn to hai mắt: “Tớ là Lữ Nam, đầu óc cậu bị rớt đâu rồi hả?" Tay hắn quơ quơ trước mặt Khưu Bạch: "Cậu biết mình là ai không? Đừng nói là biến thành kẻ ngu nha."
Khưu Bạch: "...Tôi là Khưu Bạch."
Lữ Nam thở phào nhẹ nhõm: “ Còn tưởng cậu bị choáng váng gì rồi đấy."
"Tôi...sao lại vậy?" Khưu Bạch nghi ngờ hỏi, cậu hiện tại có chút mơ hồ. Địa phương xa lạ, con người xa lạ, tất cả những thứ này làm tâm cậu sinh cảnh giác, cố tình người này làm bộ quen biết với mình, cho nên cậu chỉ có thể ra tay từ trên người Lữ Nam.
Lữ Nam đem cốc để trên bàn bên cạnh: “Cậu bị say nắng lúc đang làm ruộng, đầu ngã lên tảng đá bên cạnh, xỉu luôn. Đại đội trưởng sợ cậu xảy ra chuyện gì nên để tớ đến xem cậu."
Làm ruộng? Đại đội trưởng? Hai cái từ này đã rất lâu chưa nghe qua, mà đội trưởng là của đội nào?
Khưu Bạch dằn xuống nghi ngờ trong lòng, tiếp tục khách sáo nói: “Kia...tôi phải làm gì bây giờ? Ai giúp tôi...ạch...làm ruộng?"
"Chuyện của cậu có Lưu Vĩ giúp cậu làm rồi, nhưng điểm công việc của cậu hôm nay giảm phân nửa, nửa kia đưa cho Lưu Vĩ."
Điểm công việc? Cái này rất đặc biệt, mang tính thời đại lập tức làm Khưu Bạch nhớ đến những năm 70.
Lại nhớ đến từ làm ruộng và đại đội trưởng mới nghe được, còn có đồ cổ cốc tráng men bị rớt vài lớp sơn mới nãy... Một ý nghĩ không thể tưởng tượng được nảy ra.
Cậu không phải là...xuyên việt rồi chứ!
Khưu Bạch khó khăn nuốt nước miếng, nhìn về phía thanh niên kia: “Lữ Nam, nơi này có lịch không?"
"Có." Lữ Nam xoay người đi tới cửa, từ trên tường lấy xuống một tờ giấy lịch ố vàng đưa cho Khưu Bạch: “Cậu muốn cái này làm gì?"
Khưu Bạch không trả lời hắn, tầm mắt dính chặt vào mấy chữ màu đen thô trên mặt giấy lịch: “Thứ ba, ngày 10 tháng 8 năm 1976", ngày phía dưới còn có ba chữ nhỏ "Tiết trung nguyên".
Cậu nhắm mắt lại, nỗi lòng cứ cuồn cuộn sóng không thôi. Nếu như đây là một hồi mộng, cũng không thể chân thật như vậy chứ, nếu như không phải là mơ, vậy nó càng kỳ quái hơn.
Lữ Nam thấy mặt cậu đầy vẻ thống khổ, nghĩ cậu có nơi nào không thoải mái: “Khưu Bạch, cậu khoẻ không? Có phải có nơi nào đau không? Nếu không tớ đi tìm Trần đại phu trong thôn đến xem một chút nha."
Khưu Bạch khoát tay áo một cái, giọng nói có chút khàn: “Không cần, cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Lữ Nam: "Được, vậy tớ đi làm việc, cậu có chuyện gì thì đến ruộng gọi tớ nhen. Đúng rồi, nước đường kia cậu uống đi, đường là do Tô Cẩm lúc trước đưa cho cậu đó."
Cậu đáp "Ừm" một tiếng, trong giọng nói của Lữ Nam có chút ước ao: “Tô Cẩm đối với cậu cũng thật tốt." Nói xong liền quay người rời đi.
Tô Cẩm? Tên này sao nghe quen vậy?
Đột nhiên trong đầu truyền đến một trận đau đớn như có vô số cây châm đâm vào não. Khưu Bạch ôm đầu ở trên giường lăn qua lộn lại, cắn chặt hàm không phát ra một chút âm thanh nào.
Cậu nhíu nhíu mày, muốn giơ tay sờ sờ đầu coi thử đầu mình có phải bị đập bể rồi không, nhưng giống như bị quỷ áp giường*, làm sao cũng không động đậy được.
*Quỷ áp giường a.k.a bóng đè
"Khưu Bạch, cậu tỉnh rồi?" Một giọng nam mang theo kinh hỉ vang lên, kéo Khưu Bạch từ trong trạng thái quỷ dị kia ra ngoài.
Cố gắng mở mắt ra, trước mắt chỉ nhìn thấy được xà nhà đen sì sì, còn lại không còn gì khác trên trần nhà.
Đây là đâu?
"Nào, uống nước." Giọng nam kia lại vang lên, Khưu Bạch lúc này mới quay đầu nhìn người mới nói kia.
Là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khoác áo màu xám xịt, mặt trên còn khâu hai miếng vá.
Trong tay hắn bưng một cái vại tráng men đưa đến miệng Khưu Bạch.
Khưu Bạch theo bản năng lùi về sau một chút, tầm mắt dừng trên cái vại lớn tráng men kia, chỉ thấy miệng cốc đã rơi rớt vài lớp nước sơn lộ ra phần màu đen bên trong, dưới đáy cũng loang lổ vết nứt, bên ngoài cốc tráng men còn in năm chữ "Vì nhân dân phục vụ" to đùng.
Đây là đồ cổ gì vậy? Ông đây cũng không cần loại cốc này.
"Sao không uống? Đây là nước đường đó." Thanh niên lại nói.
Khưu Bạch có chút không nắm được tình hình, chậm rãi mở miệng nói: "Cậu là ai?"
Thanh niên trợn to hai mắt: “Tớ là Lữ Nam, đầu óc cậu bị rớt đâu rồi hả?" Tay hắn quơ quơ trước mặt Khưu Bạch: "Cậu biết mình là ai không? Đừng nói là biến thành kẻ ngu nha."
Khưu Bạch: "...Tôi là Khưu Bạch."
Lữ Nam thở phào nhẹ nhõm: “ Còn tưởng cậu bị choáng váng gì rồi đấy."
"Tôi...sao lại vậy?" Khưu Bạch nghi ngờ hỏi, cậu hiện tại có chút mơ hồ. Địa phương xa lạ, con người xa lạ, tất cả những thứ này làm tâm cậu sinh cảnh giác, cố tình người này làm bộ quen biết với mình, cho nên cậu chỉ có thể ra tay từ trên người Lữ Nam.
Lữ Nam đem cốc để trên bàn bên cạnh: “Cậu bị say nắng lúc đang làm ruộng, đầu ngã lên tảng đá bên cạnh, xỉu luôn. Đại đội trưởng sợ cậu xảy ra chuyện gì nên để tớ đến xem cậu."
Làm ruộng? Đại đội trưởng? Hai cái từ này đã rất lâu chưa nghe qua, mà đội trưởng là của đội nào?
Khưu Bạch dằn xuống nghi ngờ trong lòng, tiếp tục khách sáo nói: “Kia...tôi phải làm gì bây giờ? Ai giúp tôi...ạch...làm ruộng?"
"Chuyện của cậu có Lưu Vĩ giúp cậu làm rồi, nhưng điểm công việc của cậu hôm nay giảm phân nửa, nửa kia đưa cho Lưu Vĩ."
Điểm công việc? Cái này rất đặc biệt, mang tính thời đại lập tức làm Khưu Bạch nhớ đến những năm 70.
Lại nhớ đến từ làm ruộng và đại đội trưởng mới nghe được, còn có đồ cổ cốc tráng men bị rớt vài lớp sơn mới nãy... Một ý nghĩ không thể tưởng tượng được nảy ra.
Cậu không phải là...xuyên việt rồi chứ!
Khưu Bạch khó khăn nuốt nước miếng, nhìn về phía thanh niên kia: “Lữ Nam, nơi này có lịch không?"
"Có." Lữ Nam xoay người đi tới cửa, từ trên tường lấy xuống một tờ giấy lịch ố vàng đưa cho Khưu Bạch: “Cậu muốn cái này làm gì?"
Khưu Bạch không trả lời hắn, tầm mắt dính chặt vào mấy chữ màu đen thô trên mặt giấy lịch: “Thứ ba, ngày 10 tháng 8 năm 1976", ngày phía dưới còn có ba chữ nhỏ "Tiết trung nguyên".
Cậu nhắm mắt lại, nỗi lòng cứ cuồn cuộn sóng không thôi. Nếu như đây là một hồi mộng, cũng không thể chân thật như vậy chứ, nếu như không phải là mơ, vậy nó càng kỳ quái hơn.
Lữ Nam thấy mặt cậu đầy vẻ thống khổ, nghĩ cậu có nơi nào không thoải mái: “Khưu Bạch, cậu khoẻ không? Có phải có nơi nào đau không? Nếu không tớ đi tìm Trần đại phu trong thôn đến xem một chút nha."
Khưu Bạch khoát tay áo một cái, giọng nói có chút khàn: “Không cần, cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Lữ Nam: "Được, vậy tớ đi làm việc, cậu có chuyện gì thì đến ruộng gọi tớ nhen. Đúng rồi, nước đường kia cậu uống đi, đường là do Tô Cẩm lúc trước đưa cho cậu đó."
Cậu đáp "Ừm" một tiếng, trong giọng nói của Lữ Nam có chút ước ao: “Tô Cẩm đối với cậu cũng thật tốt." Nói xong liền quay người rời đi.
Tô Cẩm? Tên này sao nghe quen vậy?
Đột nhiên trong đầu truyền đến một trận đau đớn như có vô số cây châm đâm vào não. Khưu Bạch ôm đầu ở trên giường lăn qua lộn lại, cắn chặt hàm không phát ra một chút âm thanh nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất