Chương 31:
Chu Viễn sững sờ nhìn bàn tay bị hất đi của mình, trong mắt dần dần hiện lên những cảm xúc như tự trách, xấu hổ, bất an, khổ sở...
Anh ngồi dưới đất, hai tay vò tóc, tim từng đợt từng đợt đau nhói.
Nếu Khưu Bạch cứ như vậy phớt lờ anh thì sao đây? Anh phải xin lỗi thế nào, bù đắp thế nào mới có thể dỗ dành người trở về?
"Này, ngồi đó làm gì? Không ăn sao?" Thanh âm của thanh niên vẫn còn chút khàn khàn.
Chu Viễn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn thanh niên đang tựa vào cửa: “Khưu Bạch."
Khưu Bạch bị ánh mắt của anh làm cho mềm lòng, một người đàn ông to lớn cao 1m9 lại ngồi co rúm trên đất như vậy, trông thật đáng thương, thầm thở dài, đi lên đưa tay ra với nam nhân: “Đứng dậy."
Chu Viễn chậm rãi đưa tay lên, cũng không dám dùng sức, tự mình đứng lên, sau đó cẩn thận hỏi: "Em không tức giận sao?"
Khưu Bạch: "Em đúng là có chút tức giận."
"!" Chu Viễn mím mím môi, âm thanh có chút đáng thương: “Em có phải hối hận rồi không?"
"Hối hận điều gì?" Khưu Bạch ngữ khí bình thản, nghe không ra là vui hay giận.
Chu Viễn: "Hối hận vì đã để anh giúp em..." Anh muốn nói lại thôi.
Khưu Bạch lắc đầu: “Không hối hận, nếu anh không giúp em, em có thể sẽ bị nghẹn chết."
"Vậy em..."
Có một phút chốc, Chu Viễn thật sự có chút muốn hỏi Khưu Bạch cậu có thích đàn ông không, có nguyện ý cùng anh thử một lần, nhưng anh lại sợ sau khi bị từ chối thì đến cả bạn bè cũng không làm được, dù sao cũng không có ai có thể tiếp thu được đồng tính, chuyện này thật sự quá kinh thế hãi tục*.
*Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
Khưu Bạch vốn đang mong đợi Chu Viễn sẽ thú nhận với mình, kết quả tên hèn nhát này lại rút lại lời nói một lần nữa.
Cậu tức giận, quay đầu đi.
Chu Viễn không biết tại sao người này lại tức giận, chỉ có thể cẩn thận đi theo sau cậu.
Khưu Bạch rửa mặt thì anh đi lấy nước, Khưu Bạch ăn thì gắp rau cho cậu, nói chung không quản Khưu Bạch làm gì anh đều đi theo sau hầu hạ, ân cần vô cùng.
Bà nội Chu nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, tự hỏi cháu bà đã làm sai chuyện gì?
Kỳ thực Khưu Bạch đã sớm nguôi giận, nhưng cậu nhìn Chu Viễn trong bộ dạng này lại cảm thấy thú vị, muốn trêu anh thêm chút nữa, vì vậy cố ý mặt lạnh không để ý đến anh.
Mãi đến tận chạng vạng, cậu mới 'đại phát từ bi' mà mỉm cười, làm lòng Chu Viễn treo cao cả một ngày mới hạ xuống được.
Bà nội Chu ăn xong cơm tối thì đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi, để lại hai người trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
Khưu Bạch một tay chống đầu, lười biếng nói: "Em muốn đi tắm."
"Vậy anh đi nấu nước!" Chu Viễn lập tức nói.
Khoé miệng Khưu Bạch cong lên, sau đó lập tức hạ xuống, giả vờ lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Chu Viễn nấu nước nóng xong, anh chu đáo đổ nước vào thùng tắm, rồi gọi Khưu Bạch tắm rửa.
Mấy ngày trước, một người thợ mộc trong thôn làm một thùng tắm đặc biệt cho Khưu Bạch, góc cạnh bốn phía tất cả đều được Chu Viễn dùng giấy ráp làm nhẵn, bảo đảm không làm trầy xước Khưu Bạch.
Khưu Bạch ngồi trong thùng nước tắm rộng rãi thoải mái nhớ tới Chu Viễn vì cậu bận tới bận lui, săn sóc cẩn thận như vậy, lòng liền dịu lại.
Vì thế cậu quyết định không chơi trò ngươi truy ta ta truy ngươi với Chu Viễn nữa, lãng phí thời gian.
Cậu phân cao thấp với một hán tử nông thôn thô hán làm gì chứ? Không bằng trực tiếp cho ăn quả ngon thì sẽ hiểu mọi chuyện thôi.
Mấy phút sau, trong phòng tắm vang lên một tiếng "ầm", sau đó bọt nước tung toé kèm theo tiếng kêu đau đớn của thanh niên.
Chu Viễn lập tức thả công việc trên tay xuống, sải bước xông vào: “Khưu Bạch!"
Giữa màn sương mù lượn lờ, thanh niên cả người trần trụi dùng một tư thế cực kỳ quyến rũ nằm trên đất, khoé mắt chảy chút nước mắt, miệng hơi chu lên, như muốn khóc mà nhìn Chu Viễn: “Đau quá."
Bụng dưới Chu Viễn căng thẳng, dòng nhiệt nóng bỏng xông lên não.
Anh lấy lại bình tĩnh, đi lên dùng khăn bọc thanh niên lại, sau đó bế vào phòng.
"Bị đau ở đâu?" Anh hỏi Khưu Bạch.
Khưu Bạch đưa tay ra từ trong khăn, chỉ vào đầu gối, nhỏ giọng nói: "Chỗ này đau."
Chu Viễn thuận theo tay cậu nhìn sang, nơi đầu gối tròn trịa đã đỏ lên, thoạt nhìn là bị ngã rất mạnh.
Thanh niên khẽ nhúc nhích hai chân làm khăn tắm hơi mở ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng mịn nơi đùi non, nếu nhìn vào bên trong còn mơ hồ có thể thấy được nơi riêng tư nhất.
Chu Viễn hô hấp ngưng trệ, nhanh chóng dời tầm mắt, có chút thất thố nói: "Anh đi lấy thuốc cho em."
Khưu Bạch cắn môi một cái, tức giận mắng một câu: "Không hiểu phong tình!"
Anh ngồi dưới đất, hai tay vò tóc, tim từng đợt từng đợt đau nhói.
Nếu Khưu Bạch cứ như vậy phớt lờ anh thì sao đây? Anh phải xin lỗi thế nào, bù đắp thế nào mới có thể dỗ dành người trở về?
"Này, ngồi đó làm gì? Không ăn sao?" Thanh âm của thanh niên vẫn còn chút khàn khàn.
Chu Viễn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn thanh niên đang tựa vào cửa: “Khưu Bạch."
Khưu Bạch bị ánh mắt của anh làm cho mềm lòng, một người đàn ông to lớn cao 1m9 lại ngồi co rúm trên đất như vậy, trông thật đáng thương, thầm thở dài, đi lên đưa tay ra với nam nhân: “Đứng dậy."
Chu Viễn chậm rãi đưa tay lên, cũng không dám dùng sức, tự mình đứng lên, sau đó cẩn thận hỏi: "Em không tức giận sao?"
Khưu Bạch: "Em đúng là có chút tức giận."
"!" Chu Viễn mím mím môi, âm thanh có chút đáng thương: “Em có phải hối hận rồi không?"
"Hối hận điều gì?" Khưu Bạch ngữ khí bình thản, nghe không ra là vui hay giận.
Chu Viễn: "Hối hận vì đã để anh giúp em..." Anh muốn nói lại thôi.
Khưu Bạch lắc đầu: “Không hối hận, nếu anh không giúp em, em có thể sẽ bị nghẹn chết."
"Vậy em..."
Có một phút chốc, Chu Viễn thật sự có chút muốn hỏi Khưu Bạch cậu có thích đàn ông không, có nguyện ý cùng anh thử một lần, nhưng anh lại sợ sau khi bị từ chối thì đến cả bạn bè cũng không làm được, dù sao cũng không có ai có thể tiếp thu được đồng tính, chuyện này thật sự quá kinh thế hãi tục*.
*Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
Khưu Bạch vốn đang mong đợi Chu Viễn sẽ thú nhận với mình, kết quả tên hèn nhát này lại rút lại lời nói một lần nữa.
Cậu tức giận, quay đầu đi.
Chu Viễn không biết tại sao người này lại tức giận, chỉ có thể cẩn thận đi theo sau cậu.
Khưu Bạch rửa mặt thì anh đi lấy nước, Khưu Bạch ăn thì gắp rau cho cậu, nói chung không quản Khưu Bạch làm gì anh đều đi theo sau hầu hạ, ân cần vô cùng.
Bà nội Chu nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, tự hỏi cháu bà đã làm sai chuyện gì?
Kỳ thực Khưu Bạch đã sớm nguôi giận, nhưng cậu nhìn Chu Viễn trong bộ dạng này lại cảm thấy thú vị, muốn trêu anh thêm chút nữa, vì vậy cố ý mặt lạnh không để ý đến anh.
Mãi đến tận chạng vạng, cậu mới 'đại phát từ bi' mà mỉm cười, làm lòng Chu Viễn treo cao cả một ngày mới hạ xuống được.
Bà nội Chu ăn xong cơm tối thì đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi, để lại hai người trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
Khưu Bạch một tay chống đầu, lười biếng nói: "Em muốn đi tắm."
"Vậy anh đi nấu nước!" Chu Viễn lập tức nói.
Khoé miệng Khưu Bạch cong lên, sau đó lập tức hạ xuống, giả vờ lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Chu Viễn nấu nước nóng xong, anh chu đáo đổ nước vào thùng tắm, rồi gọi Khưu Bạch tắm rửa.
Mấy ngày trước, một người thợ mộc trong thôn làm một thùng tắm đặc biệt cho Khưu Bạch, góc cạnh bốn phía tất cả đều được Chu Viễn dùng giấy ráp làm nhẵn, bảo đảm không làm trầy xước Khưu Bạch.
Khưu Bạch ngồi trong thùng nước tắm rộng rãi thoải mái nhớ tới Chu Viễn vì cậu bận tới bận lui, săn sóc cẩn thận như vậy, lòng liền dịu lại.
Vì thế cậu quyết định không chơi trò ngươi truy ta ta truy ngươi với Chu Viễn nữa, lãng phí thời gian.
Cậu phân cao thấp với một hán tử nông thôn thô hán làm gì chứ? Không bằng trực tiếp cho ăn quả ngon thì sẽ hiểu mọi chuyện thôi.
Mấy phút sau, trong phòng tắm vang lên một tiếng "ầm", sau đó bọt nước tung toé kèm theo tiếng kêu đau đớn của thanh niên.
Chu Viễn lập tức thả công việc trên tay xuống, sải bước xông vào: “Khưu Bạch!"
Giữa màn sương mù lượn lờ, thanh niên cả người trần trụi dùng một tư thế cực kỳ quyến rũ nằm trên đất, khoé mắt chảy chút nước mắt, miệng hơi chu lên, như muốn khóc mà nhìn Chu Viễn: “Đau quá."
Bụng dưới Chu Viễn căng thẳng, dòng nhiệt nóng bỏng xông lên não.
Anh lấy lại bình tĩnh, đi lên dùng khăn bọc thanh niên lại, sau đó bế vào phòng.
"Bị đau ở đâu?" Anh hỏi Khưu Bạch.
Khưu Bạch đưa tay ra từ trong khăn, chỉ vào đầu gối, nhỏ giọng nói: "Chỗ này đau."
Chu Viễn thuận theo tay cậu nhìn sang, nơi đầu gối tròn trịa đã đỏ lên, thoạt nhìn là bị ngã rất mạnh.
Thanh niên khẽ nhúc nhích hai chân làm khăn tắm hơi mở ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng mịn nơi đùi non, nếu nhìn vào bên trong còn mơ hồ có thể thấy được nơi riêng tư nhất.
Chu Viễn hô hấp ngưng trệ, nhanh chóng dời tầm mắt, có chút thất thố nói: "Anh đi lấy thuốc cho em."
Khưu Bạch cắn môi một cái, tức giận mắng một câu: "Không hiểu phong tình!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất