Chương 32:
Đợi khi Chu Viễn cầm thuốc mỡ về đã hô hấp bình thường lại, chỉ là tay vẫn hơi run để lộ nội tâm không bình tĩnh của anh.
Mở nắp thuốc ra, anh muốn xoa thuốc cho Khưu Bạch, lại nghe Khưu Bạch nói: "Quần áo anh cũng ướt rồi, cởi ra đi."
Chu Viễn không nghĩ gì chỉ ngoan ngoãn nghe lời cởi áo ra, ngồi bên cạnh bôi thuốc cho cậu.
Lòng bàn tay anh chạm vào làn da của cậu, xúc cảm tốt bất ngờ, khiến anh không khỏi nghĩ tới đêm nồng nhiệt ngày hôm qua.
Mà lúc này, Khưu Bạch cũng dựa vào ngày càng gần, bắt đầu chỉ là để cẳng chân lên tay Chu Viễn, dần dần nửa người trên cũng dựa sát vào ngực nam nhân.
Cậu cảm nhận được hai tay nam nhân dần bất ổn, hô hấp cũng càng nặng nề hơn, cậu nhẹ nhàng câu lên một nụ cười xấu xa.
Duỗi ngón tay vẽ những vòng tròn lên vòng eo tinh tráng của người đàn ông, một bên hỏi: "Viễn ca, anh làm sao luyện được cơ bụng như này vậy?"
Bụng dưới nam nhân không tự chủ mà căng thẳng, giọng nói có hơi khó khăn: “Làm nhiều việc sẽ có."
"Ồ? Vậy em cũng phải làm nhiều việc mới được sao?"
Tay Chu Viễn vẫn không ngừng xoa nắn đầu gối thanh niên, thế nhưng ánh mắt đã bắt đầu mơ hồ mất kiểm soát: “Không cần làm nhiều việc, em có thể rèn luyện theo cách khác."
Bàn tay Khưu Bạch vuốt ve cơ bụng của người đàn ông, sau đó từ từ dán mặt lên, nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn anh."
Cậu đưa đầu lưỡi phấn hồng ra, nhẹ nhàng liếm eo và bụng của người đàn ông một cái: “Anh cho em có được không?"
Âm cuối có hơi giương lên, giống như cái móc câu, cố gắng câu đi trái tim của người đàn ông, mê hoặc đến cực điểm.
Hầu kết Chu Viễn lăn lăn, cho dù anh có ngốc đến mấy thì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, mâu sắc sâu thẳm, giọng nói tối tăm: “Yêu tinh, em có phải đang câu dẫn anh không?
Khưu Bạch bò lên, muốn ôm cổ anh.
Chu Viễn nhanh chóng nâng cậu dậy, sợ cậu sẽ ngã sấp xuống nên dùng tay bóp chặt eo nhỏ của cậu. Lại nghe thấy âm thanh thiếu niên thở ra bên tai: “Viễn ca, ngày hôm qua là em câu dẫn anh."
Câu nói này như một ngòi nổ, trong nháy mắt đốt cháy dục hoả của Chu Viễn, anh giờ mới hiểu ra, cả ngày hôm nay thanh niên đang trêu đùa mình!
Anh cũng không tiếp tục nhẫn nại nữa, dùng sức đè thanh niên dưới thân, mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi đỏ làm loạn.
Thanh niên ngẩng đầu lên, thuận theo mà nghênh hợp nụ hôn hung hăng của người đàn ông.
Mặc cho anh ở trong miệng cậu cướp đoạt, quét qua từng nơi trong khoang miệng, mãi đến tận khi lưỡi bị hút cho đau đớn mới rên rỉ một tiếng.
Chu Viễn buông cậu ra, ánh mắt dừng trên đôi môi bị anh gặm cắn đến chảy máu, dùng ngón tay xoa xoa.
"Thích không?" Anh hỏi.
Thanh niên nhìn anh: “Không thích."
Tay Chu Viễn theo bản năng siết chặt, lại nghe thấy Khưu Bạch nói: "Không thích, anh cắn em đau quá, lần sau phải nhẹ nhàng hơn."
Đồng tử Chu Viễn chấn động, nhìn nụ cười giảo hoạt của thanh niên dưới thân, tựa trán lên trán đối phương, trong miệng phát ra tiếng cười vui sướng.
Một hồi anh lại mò đến khuôn mặt mềm mại của Khưu Bạch, trịnh trọng nói: "Khưu Bạch, em không được hối hận."
Khưu Bạch không trả lời anh mà hỏi lại: “Anh sợ không?"
Câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng Chu Viễn lại hiểu được hàm ý trong đó.
Anh một chút lại hôn lông mày thanh niên, đến sống mũi, thở dài nói: "Bé con, anh đã không còn đường lui nữa rồi."
Khưu Bạch cười khẽ, nắm lấy tay người đàn ông đặt lên ngực mình, chớp mắt nhìn anh: “Là của anh."
Chu Viễn sửng sốt một chút, sau đó nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nụ cười xấu xa, liếm liếm đầu răng: “Anh sẽ hưởng dụng thật tốt."
Nói xong, anh cúi người xuống, hôn mút nơi cần cổ trắng nõn của cậu, đồng thời lưu luyến không quên nơi lồng ngực thon gầy, dùng đôi bàn tay to lớn của mình ma sát vết hồng ngân trên đó một chút, đó là những dấu hôn mà anh để lại vào đêm động tình hôm qua.
Khưu Bạch bị lòng bàn tay thô ráp đó chạm vào xoa xoa đến ngứa ngáy tê dại, cậu khó chịu vặn vẹo, trong miệng phát ra âm thanh làm nũng: “Anh ơi...muốn..."
Chu Viễn câu môi: "Muốn cái gì?"
"Ưm...ha..." Khưu Bạch bất mãn rầm rì, vươn tay xuống phía dưới, chạm vào bảo bối mà cậu nhớ thương từ lâu.
Thật lớn... Là cảm thụ duy nhất của Khưu Bạch, tiếp theo là sợ sệt, đầu óc nháy mắt tỉnh táo một chút.
Đồ vật này thô như thế có thể nhét vào được không đây? Cậu không khỏi lo lắng cho cúc hoa của mình sẽ bị hỏng mất.
Nghĩ như vậy, Khưu Bạch nhịn không được hơi di chuyển về sau.
Mở nắp thuốc ra, anh muốn xoa thuốc cho Khưu Bạch, lại nghe Khưu Bạch nói: "Quần áo anh cũng ướt rồi, cởi ra đi."
Chu Viễn không nghĩ gì chỉ ngoan ngoãn nghe lời cởi áo ra, ngồi bên cạnh bôi thuốc cho cậu.
Lòng bàn tay anh chạm vào làn da của cậu, xúc cảm tốt bất ngờ, khiến anh không khỏi nghĩ tới đêm nồng nhiệt ngày hôm qua.
Mà lúc này, Khưu Bạch cũng dựa vào ngày càng gần, bắt đầu chỉ là để cẳng chân lên tay Chu Viễn, dần dần nửa người trên cũng dựa sát vào ngực nam nhân.
Cậu cảm nhận được hai tay nam nhân dần bất ổn, hô hấp cũng càng nặng nề hơn, cậu nhẹ nhàng câu lên một nụ cười xấu xa.
Duỗi ngón tay vẽ những vòng tròn lên vòng eo tinh tráng của người đàn ông, một bên hỏi: "Viễn ca, anh làm sao luyện được cơ bụng như này vậy?"
Bụng dưới nam nhân không tự chủ mà căng thẳng, giọng nói có hơi khó khăn: “Làm nhiều việc sẽ có."
"Ồ? Vậy em cũng phải làm nhiều việc mới được sao?"
Tay Chu Viễn vẫn không ngừng xoa nắn đầu gối thanh niên, thế nhưng ánh mắt đã bắt đầu mơ hồ mất kiểm soát: “Không cần làm nhiều việc, em có thể rèn luyện theo cách khác."
Bàn tay Khưu Bạch vuốt ve cơ bụng của người đàn ông, sau đó từ từ dán mặt lên, nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn anh."
Cậu đưa đầu lưỡi phấn hồng ra, nhẹ nhàng liếm eo và bụng của người đàn ông một cái: “Anh cho em có được không?"
Âm cuối có hơi giương lên, giống như cái móc câu, cố gắng câu đi trái tim của người đàn ông, mê hoặc đến cực điểm.
Hầu kết Chu Viễn lăn lăn, cho dù anh có ngốc đến mấy thì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, mâu sắc sâu thẳm, giọng nói tối tăm: “Yêu tinh, em có phải đang câu dẫn anh không?
Khưu Bạch bò lên, muốn ôm cổ anh.
Chu Viễn nhanh chóng nâng cậu dậy, sợ cậu sẽ ngã sấp xuống nên dùng tay bóp chặt eo nhỏ của cậu. Lại nghe thấy âm thanh thiếu niên thở ra bên tai: “Viễn ca, ngày hôm qua là em câu dẫn anh."
Câu nói này như một ngòi nổ, trong nháy mắt đốt cháy dục hoả của Chu Viễn, anh giờ mới hiểu ra, cả ngày hôm nay thanh niên đang trêu đùa mình!
Anh cũng không tiếp tục nhẫn nại nữa, dùng sức đè thanh niên dưới thân, mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi đỏ làm loạn.
Thanh niên ngẩng đầu lên, thuận theo mà nghênh hợp nụ hôn hung hăng của người đàn ông.
Mặc cho anh ở trong miệng cậu cướp đoạt, quét qua từng nơi trong khoang miệng, mãi đến tận khi lưỡi bị hút cho đau đớn mới rên rỉ một tiếng.
Chu Viễn buông cậu ra, ánh mắt dừng trên đôi môi bị anh gặm cắn đến chảy máu, dùng ngón tay xoa xoa.
"Thích không?" Anh hỏi.
Thanh niên nhìn anh: “Không thích."
Tay Chu Viễn theo bản năng siết chặt, lại nghe thấy Khưu Bạch nói: "Không thích, anh cắn em đau quá, lần sau phải nhẹ nhàng hơn."
Đồng tử Chu Viễn chấn động, nhìn nụ cười giảo hoạt của thanh niên dưới thân, tựa trán lên trán đối phương, trong miệng phát ra tiếng cười vui sướng.
Một hồi anh lại mò đến khuôn mặt mềm mại của Khưu Bạch, trịnh trọng nói: "Khưu Bạch, em không được hối hận."
Khưu Bạch không trả lời anh mà hỏi lại: “Anh sợ không?"
Câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng Chu Viễn lại hiểu được hàm ý trong đó.
Anh một chút lại hôn lông mày thanh niên, đến sống mũi, thở dài nói: "Bé con, anh đã không còn đường lui nữa rồi."
Khưu Bạch cười khẽ, nắm lấy tay người đàn ông đặt lên ngực mình, chớp mắt nhìn anh: “Là của anh."
Chu Viễn sửng sốt một chút, sau đó nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nụ cười xấu xa, liếm liếm đầu răng: “Anh sẽ hưởng dụng thật tốt."
Nói xong, anh cúi người xuống, hôn mút nơi cần cổ trắng nõn của cậu, đồng thời lưu luyến không quên nơi lồng ngực thon gầy, dùng đôi bàn tay to lớn của mình ma sát vết hồng ngân trên đó một chút, đó là những dấu hôn mà anh để lại vào đêm động tình hôm qua.
Khưu Bạch bị lòng bàn tay thô ráp đó chạm vào xoa xoa đến ngứa ngáy tê dại, cậu khó chịu vặn vẹo, trong miệng phát ra âm thanh làm nũng: “Anh ơi...muốn..."
Chu Viễn câu môi: "Muốn cái gì?"
"Ưm...ha..." Khưu Bạch bất mãn rầm rì, vươn tay xuống phía dưới, chạm vào bảo bối mà cậu nhớ thương từ lâu.
Thật lớn... Là cảm thụ duy nhất của Khưu Bạch, tiếp theo là sợ sệt, đầu óc nháy mắt tỉnh táo một chút.
Đồ vật này thô như thế có thể nhét vào được không đây? Cậu không khỏi lo lắng cho cúc hoa của mình sẽ bị hỏng mất.
Nghĩ như vậy, Khưu Bạch nhịn không được hơi di chuyển về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất