Chương 4:
"Khưu Bạch! Cậu khá hơn chút nào chưa?" Lữ Nam mới vừa vào phòng liền thấy Khưu Bạch đang cố vạch tóc coi vết thương sau gáy, vội vã dò hỏi.
Khưu Bạch gật đầu: "Không có việc gì lớn, chỉ là bị đập đầu một cái mà thôi."
Lữ Nam: "Vậy thì tốt, đi ăn cơm thôi."
Khưu Bạch "ừm" một tiếng, vừa nhìn thấy người thanh niên da dẻ ngăm đen bên người Lữ Nam, liền nghĩ chắc đây là Lưu Vĩ: “Cảm ơn cậu đã giúp tớ làm việc, điểm công việc hôm nay tất cả thuộc về cậu."
Lưu Vĩ nghe vậy trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng, gãi đầu một cái, cười ngốc một tiếng: “Đừng khách khí."
Ba người vừa nói vừa đi đến nhà bếp, bên trong có một cái bàn nhỏ, còn có hai nữ sinh đang làm cơm ở trong.
Lưu Vĩ cùng Lữ Nam nhanh chóng đi đến giúp bưng thức ăn, bưng bát ra.
Nữ sinh đang bới cơm ngẩng đầu thấy Khưu Bạch, liền thân thiết hỏi: "Khưu Bạch, cậu sao rồi?"
Lữ Nam giành nói: "Cậu ta tốt rồi!"
Một nữ sinh khác tóc ngắn cười nói: "Ngô Lỵ là hỏi Khưu Bạch, cậu giành cái gì."
Khưu Bạch nhìn trộm Ngô Lỵ đang cười khà khà không ngừng với Lữ Nam một cái, cậu thấy được tia ái mộ chợt loé.
Mang tâm tình hiểu rõ, nói với mọi người: "Tớ ổn rồi."
Tôn Thiến kéo ghế ngồi xuống: “Không sao là tốt rồi, cậu đột nhiên ngã xuống làm mấy người chúng tớ sợ hãi quá chừng, cục đá cứng như vậy, ai cũng sợ cậu có bị sứt mẻ gì không."
Khưu Bạch nói đùa: “Cục đá tuy cứng, nhưng mà sọ tớ còn cứng hơn."
Câu nói này chọc cho mọi người cười ha ha, rất vui vẻ.
Khưu Bạch nhìn mấy món ăn trên bàn, kinh ngạc một chút, ngoài trừ rau dại xào, dưa muối trong trí nhớ kia, vậy mà còn có cá.
Lữ Nam gắp một miếng cá đầy thịt cho Khưu Bạch: “Ăn đi, đây là tớ cùng Lưu Vĩ sau khi tan tầm đi ra sông bắt được đó, cho cậu bồi bổ thân thể, cậu chắc chắn là vì quá gầy nên mới té xỉu."
Lưu Vĩ cũng gật đầu theo, nhưng tính cách hắn chất phác, không biết nói lời dễ nghe.
"Chuyện này... Cảm ơn các cậu." Khưu Bạch có chút cảm động, người ở niên đại này đều gian khổ không mua nổi thịt, cá cũng coi như là một món mặn hiếm thấy, nhưng mà những thanh niên này lại nhường cho cậu con cá duy nhất, quả thực là đại công vô tư*.
*Đại công vô tư: bắt nguồn từ Đức Khổng Tử và về sau trở thành thành ngữ. Nó được dùng để mô tả một người hay một hành động hoàn toàn công bằng, không thiên vị.
Xem ra nhân duyên của nguyên chủ cũng rất tốt, sự quan tâm trên mặt của những thanh niên trí thức này cũng không phải làm bộ.
Khưu Bạch bỏ miếng thịt này vào miệng, tinh tế thưởng thức.
"Mùi vị như thế nào?" Ngô Lỵ hỏi, món cá này là do nàng làm.
Thành thật mà nói, thời này người ta nấu ăn luôn không nỡ nấu bằng dầu hay bỏ gia vị vào nên vị món nào cũng giống nhau, mà món cá này còn có chút tanh, nhưng Khưu Bạch vẫn rất nể tình gật gật đầu, khen: "Không tệ."
Ngô Lỵ vui vẻ cười: "Ăn ngon là được."
Khưu Bạch khách khí nói: "Mọi người cũng ăn đi."
Vừa nhìn phía Lữ Nam: “Cậu còn nói tớ gầy, tớ xem cậu cũng chẳng mập hơn tớ bao nhiêu, chính mình cũng gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay."
Lữ Nam nở nụ cười: “Thời đại này ai mà chẳng gầy a. Làng chúng ta cũng chỉ có nhà đại đội trưởng là ăn đồ tốt, thường xuyên ăn thịt, tiểu tôn tử kia của hắn cũng mập như quả cầu."
Tôn Thiến trừng Lữ Nam một cái: “Đừng nói bừa!"
Lữ Nam cũng ý thức được mình vừa mới lỡ lời, lập tực im lặng, yên tĩnh ăn cơm.
Khưu Bạch ăn một miếng bánh làm từ hạt cao lương* trộn với bột ngô, chỉ cảm thấy lạt nhách, nuốt cũng không trôi, miễn cưỡng ăn vài miếng nữa rồi bỏ xuống.
*Hạt cao lương: là một loại ngũ cốc có từ xa xưa, thuộc họ Lúa (Poaceae)
Lưu Vĩ thấy cậu bỏ nửa cái bánh cao lương, cảm thấy lãng phí, hắn khẩu vị lớn, một hai cái bánh cao lương không đủ no, nhưng không biết mở miệng sao.
Khưu Bạch thấy hắn lúng túng nhìn chằm chằm bánh cao lương trong bát mình, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, nói với hắn: "Tớ không có khẩu vị gì, nửa bánh cao lương còn lại cũng ăn không nổi nữa, nếu cậu không ghét bỏ thì ăn giúp tớ đi."
"Không chê, không chê." Cảm giác đói bụng khó chịu hơn, Lưu Vĩ cười ngây ngô, cầm nửa bánh cao lương kia ăn.
Khưu Bạch gật đầu: "Không có việc gì lớn, chỉ là bị đập đầu một cái mà thôi."
Lữ Nam: "Vậy thì tốt, đi ăn cơm thôi."
Khưu Bạch "ừm" một tiếng, vừa nhìn thấy người thanh niên da dẻ ngăm đen bên người Lữ Nam, liền nghĩ chắc đây là Lưu Vĩ: “Cảm ơn cậu đã giúp tớ làm việc, điểm công việc hôm nay tất cả thuộc về cậu."
Lưu Vĩ nghe vậy trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng, gãi đầu một cái, cười ngốc một tiếng: “Đừng khách khí."
Ba người vừa nói vừa đi đến nhà bếp, bên trong có một cái bàn nhỏ, còn có hai nữ sinh đang làm cơm ở trong.
Lưu Vĩ cùng Lữ Nam nhanh chóng đi đến giúp bưng thức ăn, bưng bát ra.
Nữ sinh đang bới cơm ngẩng đầu thấy Khưu Bạch, liền thân thiết hỏi: "Khưu Bạch, cậu sao rồi?"
Lữ Nam giành nói: "Cậu ta tốt rồi!"
Một nữ sinh khác tóc ngắn cười nói: "Ngô Lỵ là hỏi Khưu Bạch, cậu giành cái gì."
Khưu Bạch nhìn trộm Ngô Lỵ đang cười khà khà không ngừng với Lữ Nam một cái, cậu thấy được tia ái mộ chợt loé.
Mang tâm tình hiểu rõ, nói với mọi người: "Tớ ổn rồi."
Tôn Thiến kéo ghế ngồi xuống: “Không sao là tốt rồi, cậu đột nhiên ngã xuống làm mấy người chúng tớ sợ hãi quá chừng, cục đá cứng như vậy, ai cũng sợ cậu có bị sứt mẻ gì không."
Khưu Bạch nói đùa: “Cục đá tuy cứng, nhưng mà sọ tớ còn cứng hơn."
Câu nói này chọc cho mọi người cười ha ha, rất vui vẻ.
Khưu Bạch nhìn mấy món ăn trên bàn, kinh ngạc một chút, ngoài trừ rau dại xào, dưa muối trong trí nhớ kia, vậy mà còn có cá.
Lữ Nam gắp một miếng cá đầy thịt cho Khưu Bạch: “Ăn đi, đây là tớ cùng Lưu Vĩ sau khi tan tầm đi ra sông bắt được đó, cho cậu bồi bổ thân thể, cậu chắc chắn là vì quá gầy nên mới té xỉu."
Lưu Vĩ cũng gật đầu theo, nhưng tính cách hắn chất phác, không biết nói lời dễ nghe.
"Chuyện này... Cảm ơn các cậu." Khưu Bạch có chút cảm động, người ở niên đại này đều gian khổ không mua nổi thịt, cá cũng coi như là một món mặn hiếm thấy, nhưng mà những thanh niên này lại nhường cho cậu con cá duy nhất, quả thực là đại công vô tư*.
*Đại công vô tư: bắt nguồn từ Đức Khổng Tử và về sau trở thành thành ngữ. Nó được dùng để mô tả một người hay một hành động hoàn toàn công bằng, không thiên vị.
Xem ra nhân duyên của nguyên chủ cũng rất tốt, sự quan tâm trên mặt của những thanh niên trí thức này cũng không phải làm bộ.
Khưu Bạch bỏ miếng thịt này vào miệng, tinh tế thưởng thức.
"Mùi vị như thế nào?" Ngô Lỵ hỏi, món cá này là do nàng làm.
Thành thật mà nói, thời này người ta nấu ăn luôn không nỡ nấu bằng dầu hay bỏ gia vị vào nên vị món nào cũng giống nhau, mà món cá này còn có chút tanh, nhưng Khưu Bạch vẫn rất nể tình gật gật đầu, khen: "Không tệ."
Ngô Lỵ vui vẻ cười: "Ăn ngon là được."
Khưu Bạch khách khí nói: "Mọi người cũng ăn đi."
Vừa nhìn phía Lữ Nam: “Cậu còn nói tớ gầy, tớ xem cậu cũng chẳng mập hơn tớ bao nhiêu, chính mình cũng gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay."
Lữ Nam nở nụ cười: “Thời đại này ai mà chẳng gầy a. Làng chúng ta cũng chỉ có nhà đại đội trưởng là ăn đồ tốt, thường xuyên ăn thịt, tiểu tôn tử kia của hắn cũng mập như quả cầu."
Tôn Thiến trừng Lữ Nam một cái: “Đừng nói bừa!"
Lữ Nam cũng ý thức được mình vừa mới lỡ lời, lập tực im lặng, yên tĩnh ăn cơm.
Khưu Bạch ăn một miếng bánh làm từ hạt cao lương* trộn với bột ngô, chỉ cảm thấy lạt nhách, nuốt cũng không trôi, miễn cưỡng ăn vài miếng nữa rồi bỏ xuống.
*Hạt cao lương: là một loại ngũ cốc có từ xa xưa, thuộc họ Lúa (Poaceae)
Lưu Vĩ thấy cậu bỏ nửa cái bánh cao lương, cảm thấy lãng phí, hắn khẩu vị lớn, một hai cái bánh cao lương không đủ no, nhưng không biết mở miệng sao.
Khưu Bạch thấy hắn lúng túng nhìn chằm chằm bánh cao lương trong bát mình, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, nói với hắn: "Tớ không có khẩu vị gì, nửa bánh cao lương còn lại cũng ăn không nổi nữa, nếu cậu không ghét bỏ thì ăn giúp tớ đi."
"Không chê, không chê." Cảm giác đói bụng khó chịu hơn, Lưu Vĩ cười ngây ngô, cầm nửa bánh cao lương kia ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất