Chương 50:
Sắc mặt Tô Cẩm nháy mắt biến đen, cô nói điều này là muốn nói cho bà Chu biết học lực của cô rất tốt, dù sao những cô gái trong thôn đại đa số đều chưa từng đi học, cô có thể tốt nghiệp sơ trung là đã rất ưu tú.
Không nghĩ rằng bà lão này còn so sánh cô với thanh niên trí thức, cái này làm sao mà hơn được? Chẳng lẽ bà còn có thể tìm một thanh niên trí thức làm cháu dâu sao?
Khưu Bạch mím mím môi, thiếu chút nữa là cười ra tiếng: “Cũng không khác mấy, bà nội, chúng ta ăn cơm đi."
"Được được được, bà đúng là có hơi đói bụng." Bà nội Chu lại nhìn Tô Cẩm, như không nhìn thấy sắc mặt lúng túng của cô, hỏi: "Tô nha đầu cũng ở lại ăn một bữa cơm chứ?"
Tô Cẩm lắc đầu một cái: “Dạ khỏi." Cô đứng lên tìm một vòng lại tìm không thấy nổi một cái bóng của Chu Viễn, miễn cưỡng cười nói: "Cháu lần sau lại đến."
Cô ngược lại rất muốn ở lại, nhưng nếu hôm nay cô ở lại chỗ này ăn cơm, tối về cha sẽ đánh gãy chân cô mất.
Chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà rời đi.
Tô Cẩm vừa đi, sắc mặt của bà nội Chu liền trầm xuống, nhìn túi bánh kia bĩu môi: “Tiểu Bạch, bánh này con cầm ăn đi."
"Bà nội không thích sao?"
Bà Chu gõ gõ gậy: “Bà không phải không thích bánh bột ngô, bà là không thích người làm nó thôi."
Khưu Bạch kinh ngạc: “Bà nói cho con một chút, tại sao vậy?"
Bà nội Chu hừ nhẹ một tiếng: “Cô ta là đang nhắm trúng Viễn ca nhi nên mới chạy đến đây lấy lòng ta."
"Vậy sao bà nội không thích cô ta?"
"Nếu cô ấy thoải mái nói với ta mình thích Viễn ca nhi, ta còn bội phục cô ấy là một cô gái tốt dám yêu dám hận, nhưng cô ta cứ nói quanh co vòng vèo, nói bóng nói gió, không có một chút phóng khoáng, ta nhìn không lọt."
Khưu Bạch khiếp sợ: “Oa! Hèn gì hồi nãy bà nội hỏi trung học và sơ trung cái nào tốt hơn, thì ra là vì vậy a."
Bà nội Chu dùng gậy gõ gõ chân Khưu Bạch: “Đừng có khinh thường bà đây! Bà lão ta dù gì cũng từng cùng chủ tử trước kia đọc sách, cũng từng va chạm xã hội!"
Bà lại ghé tai Khưu Bạch thần thần bí bí nói: “Hơn nữa, bà nói cho cháu biết, ánh mắt nha đầu kia không đúng, một cô gái nhỏ mới mười bảy, mười tám tuổi mà lại có ánh mắt âm u như một lão nhân, con ngươi ngẫu nhiên chuyển loạn, đầy bụng tính kế, ai biết cô ta đang đánh ý định quỷ quái gì!"
Nói xong, bà nội Chu thẳng người đóng chủ đề lại, kết luận: "Dù sao với bà, không thể để một người phụ nữ như vậy bước vào cửa nhà ta!"
Khưu Bạch không nhịn được cười, giơ ngón tay cái lên: “Gừng càng già càng cay, chuyện gì cũng không thoát khỏi pháp nhãn của người!"
Bà nội Chu cười đến mức tất cả nếp nhăn chồng chất: “Chỉ biết dẻo miệng, ăn cơm ăn cơm."
Ăn xong cơm tối, bà nội gọi Chu Viễn vào phòng nói chuyện.
Khưu Bạch ở trong phòng ngâm chân, khí trời càng ngày càng lạnh, cậu lại sợ lạnh, đêm nào tay chân cũng lạnh như bị đóng băng.
Thời điểm Chu Viễn trở lại, Khưu Bạch suýt chút nữa thì dựa tường ngủ gật, một luồng nhiệt ấm áp từ dưới chân truyền đến làm cậu tỉnh giấc.
Cậu mở mắt, thấy Chu Viễn đang đổ thêm nước nóng vào chậu của mình. "Sao nước lạnh rồi mà em còn ngâm chân?"
Khưu Bạch dụi dụi mắt: “Suýt chút nữa thì ngủ mất rồi, bà nội nói gì với anh vậy?"
Chu Viễn ngồi xổm xuống đổ nước nóng lên chân cho cậu, nói: "Bà nội nói Tô Cẩm tâm tư bất chính, dặn anh tránh xa cô ta một chút."
Khưu Bạch bật cười: “Bà nội thực sự là có con mắt tinh đời..." Cậu vừa nói tự nhiên lại nhíu mày, hình như cậu đoán ra được lý do vì sao Tô Cẩm không cho bà nội Chu dùng linh tuyền nữa rồi.
Nếu như phát triển theo tình tiết trong tiểu thuyết, Chu Viễn cứu Tô Cẩm bị rơi xuống nước, sau đó hai người tiếp xúc thân thể, Tô gia buộc Chu Viễn kết hôn. Bà nội Chu vì nghĩ cho danh tiếng con gái nhà người ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận đứa cháu dâu này.
Huống hồ nếu như không có cậu, Tô Cẩm sẽ trực tiếp công lược Chu Viễn, chứ không rảnh hao tổn tâm cơ mà tiếp cận bà nội.
Đợi đến sau khi kết hôn, bà nội mới phát hiện Tô Cẩm không đúng, mà bà không thích Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng tự nhiên không ưa bà. Hơn nữa dựa theo tính cách có thù tất báo của cô ta, người ngăn cản tình yêu giữa ả và Chu Viễn không bị cô ả ném đá giấu tay* là đã tốt lắm rồi, như thế nào sẽ đối xử tốt với bà nội Chu chứ?
*Ném đá giấu tay: ví hành động làm điều xấu, điều ác mà giấu mặt, cố tỏ ra không liên quan gì đến hậu quả đã gây ra.
"Hôm nay sao em cứ thất thần vậy?" Chu Viễn dùng khăn lau khô chân cho cậu, sau đó dùng nước còn lại rửa chân cho mình.
Khưu Bạch nhìn Chu Viễn chỉ tiếc mài sắc không thành thép, tại sao lại bị Tô Cẩm công lược được hay vậy hả?
Cậu dùng sức gõ đầu Chu Viễn, mắng một câu: “Sao lại ngốc như vậy chứ!"
Chu Viễn nắm tay cậu lại, đưa lên miệng hôn một cái, cũng không hỏi tại sao cậu lại mắng mình.
Khưu Bạch lại cảm thấy đau lòng, ôm lấy đầu nam nhân hôn một miếng: “Nhưng ngốc cũng có phúc ngốc, cũng không thể trả hàng."
Bất quá Tô Cẩm là một tai hoạ, làm sao mới giải quyết được đây?
"Đang nghĩ gì đó?" Chu Viễn nhìn đôi mày cau có của thanh niên, đưa tay lên vuốt vuốt.
"Em đang nghĩ cách giải quyết Tô Cẩm." Khưu Bạch thẳng thắn nói ra.
Chu Viễn sầm mặt: “Em dám ở trước mặt anh nghĩ đến nữ nhân khác."
Khưu Bạch: "..." Người này thật sự hết thuốc chữa mà.
Không nghĩ rằng bà lão này còn so sánh cô với thanh niên trí thức, cái này làm sao mà hơn được? Chẳng lẽ bà còn có thể tìm một thanh niên trí thức làm cháu dâu sao?
Khưu Bạch mím mím môi, thiếu chút nữa là cười ra tiếng: “Cũng không khác mấy, bà nội, chúng ta ăn cơm đi."
"Được được được, bà đúng là có hơi đói bụng." Bà nội Chu lại nhìn Tô Cẩm, như không nhìn thấy sắc mặt lúng túng của cô, hỏi: "Tô nha đầu cũng ở lại ăn một bữa cơm chứ?"
Tô Cẩm lắc đầu một cái: “Dạ khỏi." Cô đứng lên tìm một vòng lại tìm không thấy nổi một cái bóng của Chu Viễn, miễn cưỡng cười nói: "Cháu lần sau lại đến."
Cô ngược lại rất muốn ở lại, nhưng nếu hôm nay cô ở lại chỗ này ăn cơm, tối về cha sẽ đánh gãy chân cô mất.
Chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà rời đi.
Tô Cẩm vừa đi, sắc mặt của bà nội Chu liền trầm xuống, nhìn túi bánh kia bĩu môi: “Tiểu Bạch, bánh này con cầm ăn đi."
"Bà nội không thích sao?"
Bà Chu gõ gõ gậy: “Bà không phải không thích bánh bột ngô, bà là không thích người làm nó thôi."
Khưu Bạch kinh ngạc: “Bà nói cho con một chút, tại sao vậy?"
Bà nội Chu hừ nhẹ một tiếng: “Cô ta là đang nhắm trúng Viễn ca nhi nên mới chạy đến đây lấy lòng ta."
"Vậy sao bà nội không thích cô ta?"
"Nếu cô ấy thoải mái nói với ta mình thích Viễn ca nhi, ta còn bội phục cô ấy là một cô gái tốt dám yêu dám hận, nhưng cô ta cứ nói quanh co vòng vèo, nói bóng nói gió, không có một chút phóng khoáng, ta nhìn không lọt."
Khưu Bạch khiếp sợ: “Oa! Hèn gì hồi nãy bà nội hỏi trung học và sơ trung cái nào tốt hơn, thì ra là vì vậy a."
Bà nội Chu dùng gậy gõ gõ chân Khưu Bạch: “Đừng có khinh thường bà đây! Bà lão ta dù gì cũng từng cùng chủ tử trước kia đọc sách, cũng từng va chạm xã hội!"
Bà lại ghé tai Khưu Bạch thần thần bí bí nói: “Hơn nữa, bà nói cho cháu biết, ánh mắt nha đầu kia không đúng, một cô gái nhỏ mới mười bảy, mười tám tuổi mà lại có ánh mắt âm u như một lão nhân, con ngươi ngẫu nhiên chuyển loạn, đầy bụng tính kế, ai biết cô ta đang đánh ý định quỷ quái gì!"
Nói xong, bà nội Chu thẳng người đóng chủ đề lại, kết luận: "Dù sao với bà, không thể để một người phụ nữ như vậy bước vào cửa nhà ta!"
Khưu Bạch không nhịn được cười, giơ ngón tay cái lên: “Gừng càng già càng cay, chuyện gì cũng không thoát khỏi pháp nhãn của người!"
Bà nội Chu cười đến mức tất cả nếp nhăn chồng chất: “Chỉ biết dẻo miệng, ăn cơm ăn cơm."
Ăn xong cơm tối, bà nội gọi Chu Viễn vào phòng nói chuyện.
Khưu Bạch ở trong phòng ngâm chân, khí trời càng ngày càng lạnh, cậu lại sợ lạnh, đêm nào tay chân cũng lạnh như bị đóng băng.
Thời điểm Chu Viễn trở lại, Khưu Bạch suýt chút nữa thì dựa tường ngủ gật, một luồng nhiệt ấm áp từ dưới chân truyền đến làm cậu tỉnh giấc.
Cậu mở mắt, thấy Chu Viễn đang đổ thêm nước nóng vào chậu của mình. "Sao nước lạnh rồi mà em còn ngâm chân?"
Khưu Bạch dụi dụi mắt: “Suýt chút nữa thì ngủ mất rồi, bà nội nói gì với anh vậy?"
Chu Viễn ngồi xổm xuống đổ nước nóng lên chân cho cậu, nói: "Bà nội nói Tô Cẩm tâm tư bất chính, dặn anh tránh xa cô ta một chút."
Khưu Bạch bật cười: “Bà nội thực sự là có con mắt tinh đời..." Cậu vừa nói tự nhiên lại nhíu mày, hình như cậu đoán ra được lý do vì sao Tô Cẩm không cho bà nội Chu dùng linh tuyền nữa rồi.
Nếu như phát triển theo tình tiết trong tiểu thuyết, Chu Viễn cứu Tô Cẩm bị rơi xuống nước, sau đó hai người tiếp xúc thân thể, Tô gia buộc Chu Viễn kết hôn. Bà nội Chu vì nghĩ cho danh tiếng con gái nhà người ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận đứa cháu dâu này.
Huống hồ nếu như không có cậu, Tô Cẩm sẽ trực tiếp công lược Chu Viễn, chứ không rảnh hao tổn tâm cơ mà tiếp cận bà nội.
Đợi đến sau khi kết hôn, bà nội mới phát hiện Tô Cẩm không đúng, mà bà không thích Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng tự nhiên không ưa bà. Hơn nữa dựa theo tính cách có thù tất báo của cô ta, người ngăn cản tình yêu giữa ả và Chu Viễn không bị cô ả ném đá giấu tay* là đã tốt lắm rồi, như thế nào sẽ đối xử tốt với bà nội Chu chứ?
*Ném đá giấu tay: ví hành động làm điều xấu, điều ác mà giấu mặt, cố tỏ ra không liên quan gì đến hậu quả đã gây ra.
"Hôm nay sao em cứ thất thần vậy?" Chu Viễn dùng khăn lau khô chân cho cậu, sau đó dùng nước còn lại rửa chân cho mình.
Khưu Bạch nhìn Chu Viễn chỉ tiếc mài sắc không thành thép, tại sao lại bị Tô Cẩm công lược được hay vậy hả?
Cậu dùng sức gõ đầu Chu Viễn, mắng một câu: “Sao lại ngốc như vậy chứ!"
Chu Viễn nắm tay cậu lại, đưa lên miệng hôn một cái, cũng không hỏi tại sao cậu lại mắng mình.
Khưu Bạch lại cảm thấy đau lòng, ôm lấy đầu nam nhân hôn một miếng: “Nhưng ngốc cũng có phúc ngốc, cũng không thể trả hàng."
Bất quá Tô Cẩm là một tai hoạ, làm sao mới giải quyết được đây?
"Đang nghĩ gì đó?" Chu Viễn nhìn đôi mày cau có của thanh niên, đưa tay lên vuốt vuốt.
"Em đang nghĩ cách giải quyết Tô Cẩm." Khưu Bạch thẳng thắn nói ra.
Chu Viễn sầm mặt: “Em dám ở trước mặt anh nghĩ đến nữ nhân khác."
Khưu Bạch: "..." Người này thật sự hết thuốc chữa mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất