Chương 6:
Khưu Bạch bị âm thanh chất vấn của người đàn ông đánh cho tỉnh, rồi lại không biết sao mặt đỏ tim đập, giọng nói của anh đẹp trai đều đều từ tính như vậy, hấp dẫn quá đi.
Nhưng mà khi cậu nhìn thấy mặt nam nhân, ánh mắt tán thưởng ban đầu nhất thời chạy mất, thất thanh kêu lên: "Anh!"
Khưu Bạch bơi nhanh đến phía trước, hai tay nắm hai bả vai đối phương, vui mừng nói: "Anh, anh cũng tới đây sao?"
Nam nhân cau mày, vứt tay Khưu Bạch xuống, lùi một bước: “Cậu nhận nhầm người rồi." Anh nhận ra đây là Khưu Tri Thanh trong đội, lúc thường nhìn rất bình thường, không nghĩ tới người này lại bị điên.
Khưu Bạch gắt gao nhìn chằm chằm mặt nam nhân trước mắt, sống mũi cao, môi mỏng nhạt sắc, đôi mắt phượng hẹp dài... Không đúng, anh của cậu giống cậu đều có cặp mắt đào hoa ôn nhu, mà không phải mắt phượng ác liệt hung ác trước mặt này.
Không đúng, không phải anh của mình. Khưu Bạch một bên lắc đầu một bên lùi về sau, cậu thực sự điên rồi, ca đang sống khoẻ mạnh sao có thể xuyên đến đây như cậu được.
Nam nhân nhìn thanh niên đang tự lẩm bẩm trước mặt, cặp lông mày dày đen nhăn chặt, nghĩ thầm, không tính toán với kẻ điên, liền quay người lên bờ.
Lúc này cách đó không xa Lữ Nam cùng Lưu Vĩ đang tới: “Cậu ở đây a Khưu Bạch."
"Ồ, đây không phải là Chu Viễn sao?" Lưu Vĩ nói.
"Ai?" Khưu Bạch trợn to hai mắt.
"Chu Viễn, ở phía đông đầu thôn."
Đệt! Là nam chính!
Khưu Bạch có loại kích động muốn chửi má nó, cậu vừa mới đốt lên ngọn lửa nhỏ tình yêu liền bị tạt nước lạnh như vậy?
Đó chính là nam chính a, ở trong sách có hai đứa con với nữ chính, không thể nghi ngờ là một tên thẳng đuột.
Đáng tiếc tình yêu bé bỏng của cậu còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Khưu Bạch trong ổ chăn trở mình, thời đại này đồng tính luyến ái sẽ bị xử là tội lưu manh, hậu quả quá nghiêm trọng, cậu chịu không nổi. Chỉ sợ cậu đời này phải cô độc cả đời, bất quá đợi đến năm 50, 60 tuổi, việc này được nới lỏng, mình có thể đi tìm một lão đầu cùng chí hướng cùng đi với nhau một đoạn đến cuối đời cũng được ha?
Khưu Bạch suy nghĩ miên man, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khưu Bạch bị Lữ Nam và Lưu Vĩ dậy sớm mặc quần áo ồn ào đánh thức.
"Ầm ĩ quá đi." Khưu Bạch bất mãn bĩu môi thầm thì.
Lữ Nam gọi cậu: "Khưu Bạch, cậu cũng mau dậy đi, còn phải làm việc nữa."
Khưu Bạch mở mắt sửng sốt một hồi, mới phản ứng được nơi này không phải ký túc xá ở đại học của mình, cậu đã xuyên việt.
Thở dài một hơi, nhận mệnh mà dậy mặc quần áo.
Lưu Vĩ nhìn cậu mặc áo sơ mi trắng, nhắc nhở: "Cậu đừng mặc loại quần áo này, hôm nay xuống ruộng nước làm việc sẽ làm bùn dính lên áo trắng."
"A?" Khưu Bạch mờ mịt một chút, cậu chưa từng xuống ruộng, bất quá Lưu Vĩ đã nói vậy, cậu cũng hiểu được, liền tìm một cái áo khoác tối màu tròng lên.
Sau khi nhận công cụ từ đại đội, ba người tới nơi mà mình được phân làm.
Khưu Bạch nhìn nước bùn ở ruộng trước mặt có chút không chịu nổi, mặt lộ vẻ mờ mịt, chỉ cảm thấy hai mắt tối đen.
Cậu mặc dù không khiết phích, nhưng nhìn đám bùn này, cậu thực sự không dám xuống. Cuối cùng nghĩ đến Lữ Nam đã từng nói, làm một ngày kiếm được 10 công điểm tương đương tám mao tiền, Khưu Bạch chuẩn bị tâm lý một hồi, cắn răng học bộ dáng của Lữ Nam, kéo ống quần đi chân trần giẫm đất vào ruộng.
Dưới chân bùn nhão nhừ mịn mịn nhưng bởi vì nước đen vẩn đục, Khưu Bạch không thấy rõ phía dưới có cái gì, điều này làm cho cậu có chút sởn tóc gáy.
"Khưu Bạch, cậu nghĩ cái gì vậy?" Lữ Nam nhìn cậu đứng sững sờ ở trong ruộng không kiềm được hỏi.
Khưu Bạch hít sâu một hơi: “Không có gì." Cậu cúi người xuống bắt đầu nhổ cỏ, có lẽ thân thể này vẫn có ký ức, chuyện này không ngờ lúc bắt tay vào làm lại thuận tay như vậy.
Điều này làm cho Khưu Bạch yên lòng, thậm chí còn cảm thấy rất thú vị.
Chẳng qua theo thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời càng lúc càng chói, sức lực khoẻ khoắn ban đầu cũng từ từ biến mất, Khưu Bạch bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm*.
*Lực bất tòng tâm (力不从心): là có tâm làm nhưng sức lực không cho phép.
Nhưng mà khi cậu nhìn thấy mặt nam nhân, ánh mắt tán thưởng ban đầu nhất thời chạy mất, thất thanh kêu lên: "Anh!"
Khưu Bạch bơi nhanh đến phía trước, hai tay nắm hai bả vai đối phương, vui mừng nói: "Anh, anh cũng tới đây sao?"
Nam nhân cau mày, vứt tay Khưu Bạch xuống, lùi một bước: “Cậu nhận nhầm người rồi." Anh nhận ra đây là Khưu Tri Thanh trong đội, lúc thường nhìn rất bình thường, không nghĩ tới người này lại bị điên.
Khưu Bạch gắt gao nhìn chằm chằm mặt nam nhân trước mắt, sống mũi cao, môi mỏng nhạt sắc, đôi mắt phượng hẹp dài... Không đúng, anh của cậu giống cậu đều có cặp mắt đào hoa ôn nhu, mà không phải mắt phượng ác liệt hung ác trước mặt này.
Không đúng, không phải anh của mình. Khưu Bạch một bên lắc đầu một bên lùi về sau, cậu thực sự điên rồi, ca đang sống khoẻ mạnh sao có thể xuyên đến đây như cậu được.
Nam nhân nhìn thanh niên đang tự lẩm bẩm trước mặt, cặp lông mày dày đen nhăn chặt, nghĩ thầm, không tính toán với kẻ điên, liền quay người lên bờ.
Lúc này cách đó không xa Lữ Nam cùng Lưu Vĩ đang tới: “Cậu ở đây a Khưu Bạch."
"Ồ, đây không phải là Chu Viễn sao?" Lưu Vĩ nói.
"Ai?" Khưu Bạch trợn to hai mắt.
"Chu Viễn, ở phía đông đầu thôn."
Đệt! Là nam chính!
Khưu Bạch có loại kích động muốn chửi má nó, cậu vừa mới đốt lên ngọn lửa nhỏ tình yêu liền bị tạt nước lạnh như vậy?
Đó chính là nam chính a, ở trong sách có hai đứa con với nữ chính, không thể nghi ngờ là một tên thẳng đuột.
Đáng tiếc tình yêu bé bỏng của cậu còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Khưu Bạch trong ổ chăn trở mình, thời đại này đồng tính luyến ái sẽ bị xử là tội lưu manh, hậu quả quá nghiêm trọng, cậu chịu không nổi. Chỉ sợ cậu đời này phải cô độc cả đời, bất quá đợi đến năm 50, 60 tuổi, việc này được nới lỏng, mình có thể đi tìm một lão đầu cùng chí hướng cùng đi với nhau một đoạn đến cuối đời cũng được ha?
Khưu Bạch suy nghĩ miên man, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khưu Bạch bị Lữ Nam và Lưu Vĩ dậy sớm mặc quần áo ồn ào đánh thức.
"Ầm ĩ quá đi." Khưu Bạch bất mãn bĩu môi thầm thì.
Lữ Nam gọi cậu: "Khưu Bạch, cậu cũng mau dậy đi, còn phải làm việc nữa."
Khưu Bạch mở mắt sửng sốt một hồi, mới phản ứng được nơi này không phải ký túc xá ở đại học của mình, cậu đã xuyên việt.
Thở dài một hơi, nhận mệnh mà dậy mặc quần áo.
Lưu Vĩ nhìn cậu mặc áo sơ mi trắng, nhắc nhở: "Cậu đừng mặc loại quần áo này, hôm nay xuống ruộng nước làm việc sẽ làm bùn dính lên áo trắng."
"A?" Khưu Bạch mờ mịt một chút, cậu chưa từng xuống ruộng, bất quá Lưu Vĩ đã nói vậy, cậu cũng hiểu được, liền tìm một cái áo khoác tối màu tròng lên.
Sau khi nhận công cụ từ đại đội, ba người tới nơi mà mình được phân làm.
Khưu Bạch nhìn nước bùn ở ruộng trước mặt có chút không chịu nổi, mặt lộ vẻ mờ mịt, chỉ cảm thấy hai mắt tối đen.
Cậu mặc dù không khiết phích, nhưng nhìn đám bùn này, cậu thực sự không dám xuống. Cuối cùng nghĩ đến Lữ Nam đã từng nói, làm một ngày kiếm được 10 công điểm tương đương tám mao tiền, Khưu Bạch chuẩn bị tâm lý một hồi, cắn răng học bộ dáng của Lữ Nam, kéo ống quần đi chân trần giẫm đất vào ruộng.
Dưới chân bùn nhão nhừ mịn mịn nhưng bởi vì nước đen vẩn đục, Khưu Bạch không thấy rõ phía dưới có cái gì, điều này làm cho cậu có chút sởn tóc gáy.
"Khưu Bạch, cậu nghĩ cái gì vậy?" Lữ Nam nhìn cậu đứng sững sờ ở trong ruộng không kiềm được hỏi.
Khưu Bạch hít sâu một hơi: “Không có gì." Cậu cúi người xuống bắt đầu nhổ cỏ, có lẽ thân thể này vẫn có ký ức, chuyện này không ngờ lúc bắt tay vào làm lại thuận tay như vậy.
Điều này làm cho Khưu Bạch yên lòng, thậm chí còn cảm thấy rất thú vị.
Chẳng qua theo thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời càng lúc càng chói, sức lực khoẻ khoắn ban đầu cũng từ từ biến mất, Khưu Bạch bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm*.
*Lực bất tòng tâm (力不从心): là có tâm làm nhưng sức lực không cho phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất