Chương 7:
Cậu đứng thẳng cũng đau nhức cả eo, lấy cánh tay lau mặt một cái, thầm nghĩ nóng quá.
Nhìn xung quanh, đã không còn thấy Lữ Nam, thay vào đó là một bóng lưng nhìn quen quen.
Con ngươi Khưu Bạch híp lại, càng chắc chắn là Chu Viễn mới gặp tối qua.
Cậu do dự có nên chào hỏi chút không, mà suy nghĩ một chút vẫn là không muốn, tuy rằng nam nhân rất hợp ý cậu, nhưng anh ta là nam chủ, còn là thẳng nam. Hơn nữa Khưu Bạch cũng không muốn dính líu đến sự tình của nam nữ chủ, cậu chỉ muốn tránh thoát kiếp nạn bị nữ chủ tính kế, sau đó sống thật tốt.
Nghĩ như vậy, Khưu Bạch buông cái tay đang nâng lên, tiếp tục nhổ cỏ.
Đột nhiên bắp đùi truyền đến một trận đau đớn, Khưu Bạch cúi đầu nhìn, thấy một con đỉa đen sì, mềm oặt đang hút máu trên đùi cậu!
Khưu Bạch nhất thời tê cả da đầu, tóc gáy dựng đứng. Cậu sợ nhất là mấy con thân mềm, như rắn, các loại sâu, cậu xưa này gặp đều sợ chạy không kịp.
Trong cuống họng cơ hồ muốn rít gào lên, lại bị Khưu Bạch mặt trắng như tuyết nhịn xuống, cậu cứng đờ quay đầu tìm kiếm Lữ Nam, nhưng không biết Lữ Nam đang làm gì mà chưa về.
Cậu chỉ có thể phóng tầm mắt về Chu Viễn cách đó không xa, run rẩy hô: "Chu, Chu Viễn!"
Nam nhân dường như không nghe thấy, vì vậy Khưu Bạch hô to hơn: "CHU VIỄN!" Âm thanh lần này mơ hồ còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Chu Viễn rốt cuộc cũng nghe được, anh quay đầu lại, trầm mặc nhìn thanh niên, nhận ra ánh mắt cầu cứu của đối phương, nhanh chân đi tới.
"Chuyện gì?" Giọng nam nhân có chút thô khàn.
Bất quá lần này Khưu Bạch không có tâm tư đi thưởng thức thanh âm trầm thấp từ tính đó, cậu há miệng run rẩy chỉ chỉ cẳng chân mình: “Có, có đỉa!"
Con đỉa kia nằm sấp trên cái đùi nhỏ nhắn trắng nõn của cậu hút no máu rồi trở nên đỏ tía, biểu cảm đặc biệt rất phê.
Chu Viễn liếc mắt nhìn một cái, quay đầu rời đi.
"Anh đừng đi mà!" Khưu Bạch thấy anh rời đi liền sợ muốn chết, nhanh chóng gọi anh lại.
Bước chân nam nhân không dừng lại, đi đến ruộng nước bên cạnh dưới tàng cây, từ trong quần áo móc ra một hộp diêm, sau đó trở lại.
"Phạch" ánh lửa dấy lên, Chu Viễn để lửa nhắm ngay con đỉa nhẹ nhàng hơ một cái, con đỉa kia liền rụng xuống, rơi vào trong ruộng.
Khưu Bạch nhanh chóng lùi về sau hai bước, chỉ sợ lại bị dính nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ngồi xổm trước mặt mình, vội vã nói cảm ơn.
Chu Viễn ngẩng đầu lên, không lên tiếng, liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt kia phảng phất đang nói, một đại nam nhân mà sợ đỉa, quá yếu.
Khoé miệng Khưu Bạch giật một cái, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi không có sợ, tôi chỉ là không biết làm sao mà thôi."
Nam nhân đối với lời giải thích của cậu không có hứng thú, quay người trở lại làm việc của mình.
Khưu Bạch nhìn bóng lưng nam nhân, trong đầu đều là gương mặt mình vừa thấy của Chu Viễn. Có lẽ tối qua trời tối nên không thấy rõ, ngày hôm nay tinh tế nhìn lại, anh ta và ca ca chỉ giống nhau năm phần mà thôi, càng nhìn mặt mày thiệt kĩ lại càng thấy không giống.
Nhìn xung quanh, đã không còn thấy Lữ Nam, thay vào đó là một bóng lưng nhìn quen quen.
Con ngươi Khưu Bạch híp lại, càng chắc chắn là Chu Viễn mới gặp tối qua.
Cậu do dự có nên chào hỏi chút không, mà suy nghĩ một chút vẫn là không muốn, tuy rằng nam nhân rất hợp ý cậu, nhưng anh ta là nam chủ, còn là thẳng nam. Hơn nữa Khưu Bạch cũng không muốn dính líu đến sự tình của nam nữ chủ, cậu chỉ muốn tránh thoát kiếp nạn bị nữ chủ tính kế, sau đó sống thật tốt.
Nghĩ như vậy, Khưu Bạch buông cái tay đang nâng lên, tiếp tục nhổ cỏ.
Đột nhiên bắp đùi truyền đến một trận đau đớn, Khưu Bạch cúi đầu nhìn, thấy một con đỉa đen sì, mềm oặt đang hút máu trên đùi cậu!
Khưu Bạch nhất thời tê cả da đầu, tóc gáy dựng đứng. Cậu sợ nhất là mấy con thân mềm, như rắn, các loại sâu, cậu xưa này gặp đều sợ chạy không kịp.
Trong cuống họng cơ hồ muốn rít gào lên, lại bị Khưu Bạch mặt trắng như tuyết nhịn xuống, cậu cứng đờ quay đầu tìm kiếm Lữ Nam, nhưng không biết Lữ Nam đang làm gì mà chưa về.
Cậu chỉ có thể phóng tầm mắt về Chu Viễn cách đó không xa, run rẩy hô: "Chu, Chu Viễn!"
Nam nhân dường như không nghe thấy, vì vậy Khưu Bạch hô to hơn: "CHU VIỄN!" Âm thanh lần này mơ hồ còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Chu Viễn rốt cuộc cũng nghe được, anh quay đầu lại, trầm mặc nhìn thanh niên, nhận ra ánh mắt cầu cứu của đối phương, nhanh chân đi tới.
"Chuyện gì?" Giọng nam nhân có chút thô khàn.
Bất quá lần này Khưu Bạch không có tâm tư đi thưởng thức thanh âm trầm thấp từ tính đó, cậu há miệng run rẩy chỉ chỉ cẳng chân mình: “Có, có đỉa!"
Con đỉa kia nằm sấp trên cái đùi nhỏ nhắn trắng nõn của cậu hút no máu rồi trở nên đỏ tía, biểu cảm đặc biệt rất phê.
Chu Viễn liếc mắt nhìn một cái, quay đầu rời đi.
"Anh đừng đi mà!" Khưu Bạch thấy anh rời đi liền sợ muốn chết, nhanh chóng gọi anh lại.
Bước chân nam nhân không dừng lại, đi đến ruộng nước bên cạnh dưới tàng cây, từ trong quần áo móc ra một hộp diêm, sau đó trở lại.
"Phạch" ánh lửa dấy lên, Chu Viễn để lửa nhắm ngay con đỉa nhẹ nhàng hơ một cái, con đỉa kia liền rụng xuống, rơi vào trong ruộng.
Khưu Bạch nhanh chóng lùi về sau hai bước, chỉ sợ lại bị dính nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ngồi xổm trước mặt mình, vội vã nói cảm ơn.
Chu Viễn ngẩng đầu lên, không lên tiếng, liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt kia phảng phất đang nói, một đại nam nhân mà sợ đỉa, quá yếu.
Khoé miệng Khưu Bạch giật một cái, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi không có sợ, tôi chỉ là không biết làm sao mà thôi."
Nam nhân đối với lời giải thích của cậu không có hứng thú, quay người trở lại làm việc của mình.
Khưu Bạch nhìn bóng lưng nam nhân, trong đầu đều là gương mặt mình vừa thấy của Chu Viễn. Có lẽ tối qua trời tối nên không thấy rõ, ngày hôm nay tinh tế nhìn lại, anh ta và ca ca chỉ giống nhau năm phần mà thôi, càng nhìn mặt mày thiệt kĩ lại càng thấy không giống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất