Chương 107: ★ Thuốc dinh dưỡng ★
Đến khi trời sáng, Nguyên Bảo vẫn không quấy rầy bẩm báo, chắc hẳn không phải vấn đề gì lớn.
Chỉ là đêm qua bị gián đoạn như thế, Cố Liệt lại nghĩ tới ngày nhỏ Địch Kỳ Dã bị Mục Liêm bắt vào quỷ cốc, thật sự đã lớn lên hoang dại trong một sơn động đơn sơ suốt mười năm.
Người này còn không biết nấu cơm.
“Ngươi làm thế nào sống sót được ở Thanh Giản?” Cố Liệt vừa chải tóc cho Địch Kỳ Dã vừa hỏi.
Địch Kỳ Dã buồn cười: “Làm chi lại hỏi cái này. Đã qua lâu như vậy rồi.”
“Mới có bốn năm năm, sao nói là lâu được? Ngươi còn không biết nấu cơm.” Hôm nay không thượng triều, Cố Liệt chọn một bộ thường phục màu trắng thêu cành trúc, đưa cho Địch Kỳ Dã vừa búi tóc xong thay.
Mặc dù Địch Kỳ Dã thường xuyên giễu cợt đam mê chọn quần áo với mặc quần áo cho hắn của Cố Liệt, nhưng cũng không có ra sức phản đối. Rốt cuộc trong xương cốt Địch Kỳ Dã luôn rất tản mạn tuỳ tiện về mấy thứ này, hơn nữa, từ khi mới gia nhập Sở quân, y phục bốn mùa của Địch Kỳ Dã đều là do một tay Cố Liệt phụ trách làm. Bản thân Địch Kỳ Dã không rõ lắm mình có bao nhiêu quần áo, nhưng Cố Liệt nhớ rất rõ ràng.
“Ta biết văn giỏi võ, còn có thể chết đói sao,” Địch Kỳ Dã không thèm để ý mà qua loa lấy lệ, còn cường điệu, “Ta không biết nấu cơm, nhưng ít ra ta biết nấu chín thức ăn. Động vật có thể ăn thì sẽ không có độc, nước sôi đun chín là ăn được, quá đơn giản.”
Xoay người nhìn nét mặt Cố Liệt, Địch Kỳ Dã còn an ủi thêm: “Rau rừng thức ăn hoang dã tự nhiên ở nơi này, dù chỉ luộc chín, cũng ngon hơn tất cả các loại thuốc dinh dưỡng ta từng uống đời trước. Nếu ngươi không tin, ta có thể đi Ngự Thiện Phòng thử tái tạo hương vị thuốc dinh dưỡng, đảm bảo ngươi uống xong sẽ khó quên.”
Cố Liệt thắt đai lưng cho hắn, treo lên một mặt ngọc trúc xinh xắn điểm xuyết, sau đó kéo người vào lòng, một lời hai ý: “Ừ, để ta nếm xem.”
*
Thái Y Viện.
Cố Liệt dùng lý do tiện đường, cùng đi với Địch Kỳ Dã tới thăm Mục Liêm.
Thời điểm bọn họ đến, Trương lão đang tự mình hạ châm cho Mục Liêm, bọn họ không có quấy rầy, Mục Liêm nằm trên giường bệnh, mặt hắn vẫn cứng đơ, cũng không nhìn ra được gì.
Khương Duyên không ở đây, nghe một vị y sĩ nghiên tập* nói, Chỉ huy sứ đại nhân vừa mới đi. Hẳn là về cận vệ doanh giao tiếp.
*nghiên tập: nghiên cứu và học tập
“Bệ hạ, Định Quốc Hầu,” Trương lão châm cứu xong, đầu mướt mồ hôi, nhận khăn nóng từ tay đồ đệ lau, xoay người mới phát hiện có người đến, vội vàng hành lễ.
Cố Liệt đỡ hờ một chút, hỏi: “Trương lão, Hữu ngự sử thế nào rồi?”
“Cái này……” Trương lão có chút chần chừ.
“Cứ nói đừng ngại.”
Trương lão chắp tay nói: “Lần đầu lão phu xem bệnh cho Mục đại nhân từng nói, khi còn bé Mục đại nhân đã trúng khiên cơ độc, lượng lớn lại không tinh khiết, thương tổn đến não, nên bộ mặt bị cứng hỏng, đôi khi sẽ xảy ra co giật. Chỉ e sẽ giảm tuổi thọ.”
“Ba năm nay, lão phu dùng châm cứu chải vuốt kinh mạch cho Mục đại nhân, dùng thuốc trung hoà độc tính tàn dư, chính là để giảm bớt chứng co giật. Nhưng lại không thể chải vuốt kinh mạch hoàn toàn, bởi nếu kinh mạch hồi phục, dư độc lập tức sẽ xâm nhập toàn thân, rất khó nắm chắc.”
“Đêm qua Mục đại nhân bỗng nhiên ngất xỉu, chính là do ảnh hưởng của khiên cơ độc.”
Vốn tưởng rằng không phải bệnh nặng, hiện tại nghe ra còn rất khó giải quyết, Địch Kỳ Dã: “Vậy phải trị liệu như thế nào?”
Đây là điểm mà Trương lão chần chừ.
“Nếu vẫn tiếp tục châm cứu, uống thuốc để khống chế, Mục đại nhân vẫn sẽ như hiện tại, tính lạc quan nhất, cũng không sống được quá tám năm.”
“Nếu dứt khoát thanh trừ độc tố, Mục đại nhân sẽ không phải dáng vẻ hiện tại, có khả năng tính tình sẽ thay đổi rất lớn. Hơn nữa, hành động này vô cùng nguy hiểm, nếu không thành công, sẽ không sống quá năm năm, nếu thành công, có cơ hội sống hơn mười năm.”
Nói xong, Trương lão im lặng không lên tiếng, chờ đợi Bệ hạ quyết định.
Trương lão làm thầy thuốc, tất nhiên muốn kéo dài thọ mệnh giúp Mục Liêm, nhưng Trương lão cũng hiểu, đây không phải quyết định tự ông có thể làm. Trong tình huống bình thường đương nhiên là hỏi ý kiến của Khương Duyên, nhưng tình huống này của Mục Liêm, còn phải xem ý trời.
Điều này liền tương đương với hỏi Cố Liệt, một thanh đao nghe lời, dùng tốt có thể sử dụng tám năm, và một thanh đao chưa chắc đã nghe lời, còn không biết có thể sử dụng bao lâu, ngài chọn cái nào.
Địch Kỳ Dã đánh vỡ trầm mặc: “Chờ Mục Liêm tỉnh lại, để hắn và Khương Duyên thương lượng, quyết định đi.”
Cố Liệt nhìn Địch Kỳ Dã một chút, gật đầu nói: “Cũng tốt, vậy quả nhân đi Chính Sự Đường trước.”
“Đi thôi, ta ở lại ngồi thêm một lúc.”
Địch Kỳ Dã ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh.
Đến khi Bệ hạ và thái giám cận vệ tuỳ thân rời khỏi Thái Y Viện, Trương lão cười cười với Định Quốc Hầu, cáo tội nói tuổi già thân thể dễ dàng mệt nhọc, ông cần phải đi nghỉ một lát.
Địch Kỳ Dã dĩ nhiên sẽ không ngăn cản.
Trên thực tế, trong lòng Địch Kỳ Dã còn nhẹ nhàng thở ra, một ngày nọ hắn bỗng nhiên tò mò loại mỡ thơm mà Cố Liệt dùng trong hoạt động nào đó lấy ở đâu ra, sau khi biết được đáp án, mỗi lần hắn trông thấy Trương lão, đều cảm thấy xấu hổ.
Trên giường bệnh, Mục Liêm dần dần tỉnh lại, trông thấy sư phụ, hắn duỗi tay bắt lấy tay áo Địch Kỳ Dã, gọi một tiếng đầy đáng thương.
Địch Kỳ Dã vứt đi mấy suy nghĩ linh tinh, hắn thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể tận lực dịu giọng, hỏi: “Ngươi cảm giác thế nào?”
“Đau.” Mục Liêm sờ sờ mặt, nghi hoặc mà lặp lại, “Mặt đau.”
“Mặt ngươi có cảm giác?” Địch Kỳ Dã bắt được trọng điểm, hắn nhìn về phía nhóm y sĩ nghiên tập cách đó không xa, một trong những y sĩ đó gật đầu, hẳn là đã đi tìm Trương lão.
Mục Liêm gật gật đầu, lại không quan tâm lắm. Chỉ túm tay áo Địch Kỳ Dã không chịu buông.
“Sư phụ, sao ta lại ở chỗ râu trắng?”
Râu trắng?
Địch Kỳ Dã sửng sốt, rồi nghĩ chắc là biệt danh Mục Liêm đặt cho Trương lão, vì thế hỏi: “Ngươi ngất xỉu trong phủ Định Quốc Hầu, còn nhớ không?”
Mục Liêm lắc đầu, hoàn toàn không biết còn có chuyện như vậy, lại hỏi: “Tức phụ ta đâu?”
“Đang giao ban ở sở cận vệ đi?” Địch Kỳ Dã suy đoán.
Mục Liêm suy nghĩ một chút hành trình của Khương Duyên, gật gật đầu, vẫn sinh hờn dỗi vì trên mặt đau, không nói gì nữa, cầm ống tay áo của Địch Kỳ Dã thắt chơi.
Vốn Địch Kỳ Dã không thích người khác đến gần mình, nhưng cũng mặc hắn chơi, nhìn cửa, chờ Trương lão trở về.
Trương lão vừa bước vào, Địch Kỳ Dã đã vội nói câu “Trương lão vất vả”, Trương lão đắng lòng xua xua tay, hiển nhiên đã quen rồi. Ông duỗi tay bắt mạch cho Mục Liêm, rồi quan sát bựa lưỡi, đáy mắt hắn, trầm tư thật lâu.
Ba năm nay Mục Liêm gặp Trương lão hàng tháng, đã trở nên quen thuộc, cũng không bài xích Trương lão khám bệnh cho mình, chỉ là lần này bất đồng với dĩ vãng, đáy lòng hắn có chút sợ hãi mơ hồ, vẫn luôn không chịu buông ra tay áo Địch Kỳ Dã.
Mãi đến khi Khương Duyên thở hổn hển xuất hiện ở cửa.
Mục Liêm nhanh chóng buông tay áo Địch Kỳ Dã, nhào vào lòng Khương Duyên, khăng khăng nói phải về nhà.
Địch Kỳ Dã dở khóc dở cười, hỏi Trương lão: “Thế nào?”
Trương lão thở dài: “E rằng phải mau chóng quyết định.”
Ngụ ý, tình huống không tốt lắm.
Địch Kỳ Dã nhìn Khương Duyên ôm Mục Liêm kiên nhẫn dỗ dành, nói với Trương lão: “Làm phiền ngài nói cho bọn họ, nói tỉ mỉ toàn bộ, để cho bọn họ tự mình lựa chọn.”
Trương lão thi lễ với Địch Kỳ Dã, không tiếng động nói ra tiếng cảm ơn.
*
Cố Liệt vừa vào Chính Sự Đường, đã bị Khương Dương tất cung tất kính mời đi phòng nhỏ.
Đêm qua Cố Liệt và Địch Kỳ Dã ngủ được, nhưng Khương Dương không ngủ nguyên một đêm, thức thâu đêm tra xét rõ ràng chuyện “khuyên nhủ” trên sân khấu kia.
Đào kép đó cả gan làm loạn như thế, chung quy không phải chuyện mình hắn làm, thậm chí cũng không phải do hắn tự sửa từ.
Việc này tra đến cuối cùng, vậy mà lại là chuyện xấu trong nhà chứ không phải kẻ địch bên ngoài, Khương Dương cũng không biết nên bực bội hơn, hay nên thở phào một hơi.
Người sửa từ và chủ mưu đứng sau trò khôi hài này, là tiểu thư Khương gia đi lại gần gũi với tiểu sinh đào kép đó, là tiểu nữ nhi của đường đệ Khương Dương, cũng chính là chất nữ ruột của Khương Dương hắn.
Đương nhiên, dựa theo cách nói của bọn họ, hai người là “quân tử chi giao”, chỉ là tán thưởng tài hoa của đối phương, nên mới âm thầm giao lưu, chứ không có bất kỳ ý nghĩ vượt rào nào.
Đối với tiểu thư Khương gia, có lẽ đây là sự thật, nhưng đối với tiểu sinh đó, dù là ai cũng có thể nhìn ra tiểu tử này đã đâm sâu rễ tình, vì bắt được một nụ cười của hồng nhan mà không cần mạng sống nữa.
Tiểu thư Khương gia sao có thể coi trọng hắn? Hết thảy những điều cô ta làm, lại đều là vì để lại tên tuổi trước mặt Cố Liệt.
Cho nên việc này bàn tới căn nguyên, còn nằm ở Cố Liệt.
Khai niên tế tổ, nữ quyến của các trọng thần cũng may mắn được dự lễ, các tiểu cô nương thân thiết đều hưng phấn nhỏ giọng nói về tướng mạo của Định Quốc Hầu, mà tiểu thư Khương gia ánh mắt cao lòng dạ càng cao, lại coi trọng đế vương Đại Sở anh tuấn bá đạo.
Vừa gặp đã yêu.
Ngày ấy Khương Dương chuẩn bị tiệc mừng thọ cho lão thái gia, vì làm lão thái gia vui vẻ, đặc biệt nhắc tới khả năng mời Bệ hạ đến phủ. Lúc đó cô ta đang ngồi bên cạnh nịnh nọt lão thái gia, đã ghi việc này vào lòng.
Tiểu thư Khương gia tự nhận mình huệ chất lan tâm*, biết Bệ hạ không thích những kẻ a dua nịnh hót, vì thế bỏ công đi theo con đường khuyên nhủ trực tiếp, phải biết rằng, đối với những lời can gián thẳng thắn có sách có chứng, trước nay Bệ hạ luôn ban thưởng hào phóng, cổ vũ khen ngợi.
*huệ chất lan tâm: thành ngữ về đức tính của nữ giới, thuần khiết như huệ, cao nhã như lan
Triều đình có nhiều ngôn quan như vậy, rốt cuộc không phải chỉ biết ăn không biết làm, có thể nói người ta đã sớm nói.
Huống chi, mục tiêu của tiểu thư Khương gia không chỉ là nói thẳng nói thật, mà cô ta còn muốn để lại cho Cố Liệt một ấn tượng sâu sắc.
Một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể nói điều ngôn quan không dám nói.
Ngôn quan không dám nói ai? Định Quốc Hầu đó.
Nhưng ngôn quan chẳng qua là quan lại tép riu chẳng quan trọng, mà cô ta chính là chất nữ ruột của thừa tướng, thân phận không thể đánh đồng được. Hơn nữa, một nam tử thành niên như Định Quốc Hầu, ở trong cung chậm trễ việc cưới vợ sinh con của Bệ hạ, vốn dĩ đã không đúng!
Tự bản thân tiểu thư Khương gia cũng không giải thích được, cơ mà vẫn cứ sinh ra địch ý khó hiểu với Định Quốc Hầu. Muốn đuổi cái kẻ chướng mắt đó ra khỏi Vị Ương Cung. Vị Ương Cung, nên có một nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận mới phải.
Nếu không thể mắng Định Quốc Hầu, chả lẽ còn không thể khen Định Quốc Hầu mắng Bệ hạ sao? Nếu Bệ hạ tức giận, Định Quốc Hầu cũng không thoát được bị nghi kỵ. Dù sao không tra được đến cô ta.
Cô ta ngàn tính vạn tính, không tính đến đào kép đó một bộ si mê cô ta hết lòng, bị đại bá* thẩm vấn một cái, đã khai ra sạch sẽ, làm mặt mũi trong tộc của cô ta mất sạch, quá là xấu hổ. (*đại bá: bác cả)
Khương Dương cũng rất nghi hoặc, gia giáo của Khương gia thật sự nghiêm khắc, sao lại nuôi ra một nha đầu ngây thơ đến ngu xuẩn như vậy?
Nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh nữ hài nhi thế hệ này của Khương gia khả năng xong rồi.
Cố Liệt nghe mà mây đen giăng đầy mặt.
Đây toàn là sự tình ngớ ngẩn gì, hắn thà rằng có kẻ âm thầm quấy phá, cũng không muốn dính váo thứ phong nguyệt mờ ảo này.
Quả thực phải nhớ tới Liễu vương hậu, cái đoá quái thái kiếp trước.
Khương Dương vén bào quỳ xuống: “Việc này là do gia giáo Khương gia không nghiêm, theo ý của lão thái gia, đã đưa nàng đi nhà cũ ở Kinh Châu ngay trong đêm, chọn ngày thành hôn với họ hàng ở Kinh Châu. Thần phải chịu trách nhiệm vì sơ suất, thay mặt toàn tộc Khương gia và chính thần, xin Bệ hạ giáng tội.”
“Thôi,” Cố Liệt day day giữa mày, “Chính Sự Đường hôm nay, ngươi xử lý trước đi.”
Thấy Cố Liệt không thoải mái, Khương Dương lại càng hổ thẹn: “Bệ hạ, có cần mời ngự y?”
Cố Liệt xua xua tay: “Đi ra ngoài đi.”
Khương Dương không dám kháng lệnh, đành phải ôm theo đầy bụng ưu sầu, áy náy mà lui ra ngoài.
*
Địch Kỳ Dã rời khỏi Thái Y Viện, vốn định từ Ngự Hoa Viên về Vị Ương Cung.
Trong Ngự Hoa Viên, lục ý dạt dào, trong hồ sen là những chiếc lá sen sắp vào mùa, ngoài vườn hoa là biển hoa nở rộ ngát hương, những loại thực vật yêu chiều đã sớm không còn tồn tại ở thời đại của hắn này, cùng lúc thể hiện ra cả sự kiên cường lẫn yếu ớt của sinh mệnh, giống như một sự mẫu thuẫn.
Bước chân hắn xoay một cái, đi Ngự Thiện Phòng.
Thân hình A Phì chắc nịch, nằm bệt ở giữa con đường ra vào Ngự Thiện Phòng. Nhìn thấy Địch Kỳ Dã, “ngoao” một tiếng, phảng phất đang trách cứ kẻ xấu xa đã xúi giục ngự trù bắt nó giảm béo.
Địch Kỳ Dã đá nhẹ một cái lên mông nó, coi như chào hỏi, vào Ngự Thiện Phòng.
A Phì dự cảm có ăn, bịch bịch bịch theo sau.
Định Quốc Hầu giá lâm, ngự trù kinh hồn bạt vía, sợ hắn ghét bỏ chỗ nào không sạch sẽ.
Lần trước hắn tới, toàn bộ Ngự Thiện Phòng phải lau dọn suốt ba ngày, đến cả khói dầu ngoan cố cũng bị cọ rửa sạch bong. Hiện giờ mỗi ngày sáng tối gì bọn họ đều phải lau bệ bếp, nguyên cái bệ bếp toả sáng lấp lánh.
Địch Kỳ Dã đông tìm tây kiếm, nhặt một đống rau dưa, bảo bọn họ rửa sạch, thái khúc thái khúc, thái chỉ thái chỉ, sau đó mượn một cái cối, cầm lên chày gỗ bắt đầu giã.
Sau đó hắn chắt nước ép vào một chén sứ, bỏ thêm mấy cục băng. Ngoài ra còn lấy một bình nước ô mai, đưa cho Nguyên Bảo nghe tin tìm tới bưng.
Trước khi đi, còn lừa A Phì ăn cọng rau cần, làm A Phì tức đến lăn ra đất khóc.
————————————————————————–
Vâng, lại một con điên. Mỗi lần bà này viết về một con điên, tui đều muốn cho chúng nó mấy cái tát, bảo sao anh tui ức chế, ghét kinh khủng vầy:v
Chỉ là đêm qua bị gián đoạn như thế, Cố Liệt lại nghĩ tới ngày nhỏ Địch Kỳ Dã bị Mục Liêm bắt vào quỷ cốc, thật sự đã lớn lên hoang dại trong một sơn động đơn sơ suốt mười năm.
Người này còn không biết nấu cơm.
“Ngươi làm thế nào sống sót được ở Thanh Giản?” Cố Liệt vừa chải tóc cho Địch Kỳ Dã vừa hỏi.
Địch Kỳ Dã buồn cười: “Làm chi lại hỏi cái này. Đã qua lâu như vậy rồi.”
“Mới có bốn năm năm, sao nói là lâu được? Ngươi còn không biết nấu cơm.” Hôm nay không thượng triều, Cố Liệt chọn một bộ thường phục màu trắng thêu cành trúc, đưa cho Địch Kỳ Dã vừa búi tóc xong thay.
Mặc dù Địch Kỳ Dã thường xuyên giễu cợt đam mê chọn quần áo với mặc quần áo cho hắn của Cố Liệt, nhưng cũng không có ra sức phản đối. Rốt cuộc trong xương cốt Địch Kỳ Dã luôn rất tản mạn tuỳ tiện về mấy thứ này, hơn nữa, từ khi mới gia nhập Sở quân, y phục bốn mùa của Địch Kỳ Dã đều là do một tay Cố Liệt phụ trách làm. Bản thân Địch Kỳ Dã không rõ lắm mình có bao nhiêu quần áo, nhưng Cố Liệt nhớ rất rõ ràng.
“Ta biết văn giỏi võ, còn có thể chết đói sao,” Địch Kỳ Dã không thèm để ý mà qua loa lấy lệ, còn cường điệu, “Ta không biết nấu cơm, nhưng ít ra ta biết nấu chín thức ăn. Động vật có thể ăn thì sẽ không có độc, nước sôi đun chín là ăn được, quá đơn giản.”
Xoay người nhìn nét mặt Cố Liệt, Địch Kỳ Dã còn an ủi thêm: “Rau rừng thức ăn hoang dã tự nhiên ở nơi này, dù chỉ luộc chín, cũng ngon hơn tất cả các loại thuốc dinh dưỡng ta từng uống đời trước. Nếu ngươi không tin, ta có thể đi Ngự Thiện Phòng thử tái tạo hương vị thuốc dinh dưỡng, đảm bảo ngươi uống xong sẽ khó quên.”
Cố Liệt thắt đai lưng cho hắn, treo lên một mặt ngọc trúc xinh xắn điểm xuyết, sau đó kéo người vào lòng, một lời hai ý: “Ừ, để ta nếm xem.”
*
Thái Y Viện.
Cố Liệt dùng lý do tiện đường, cùng đi với Địch Kỳ Dã tới thăm Mục Liêm.
Thời điểm bọn họ đến, Trương lão đang tự mình hạ châm cho Mục Liêm, bọn họ không có quấy rầy, Mục Liêm nằm trên giường bệnh, mặt hắn vẫn cứng đơ, cũng không nhìn ra được gì.
Khương Duyên không ở đây, nghe một vị y sĩ nghiên tập* nói, Chỉ huy sứ đại nhân vừa mới đi. Hẳn là về cận vệ doanh giao tiếp.
*nghiên tập: nghiên cứu và học tập
“Bệ hạ, Định Quốc Hầu,” Trương lão châm cứu xong, đầu mướt mồ hôi, nhận khăn nóng từ tay đồ đệ lau, xoay người mới phát hiện có người đến, vội vàng hành lễ.
Cố Liệt đỡ hờ một chút, hỏi: “Trương lão, Hữu ngự sử thế nào rồi?”
“Cái này……” Trương lão có chút chần chừ.
“Cứ nói đừng ngại.”
Trương lão chắp tay nói: “Lần đầu lão phu xem bệnh cho Mục đại nhân từng nói, khi còn bé Mục đại nhân đã trúng khiên cơ độc, lượng lớn lại không tinh khiết, thương tổn đến não, nên bộ mặt bị cứng hỏng, đôi khi sẽ xảy ra co giật. Chỉ e sẽ giảm tuổi thọ.”
“Ba năm nay, lão phu dùng châm cứu chải vuốt kinh mạch cho Mục đại nhân, dùng thuốc trung hoà độc tính tàn dư, chính là để giảm bớt chứng co giật. Nhưng lại không thể chải vuốt kinh mạch hoàn toàn, bởi nếu kinh mạch hồi phục, dư độc lập tức sẽ xâm nhập toàn thân, rất khó nắm chắc.”
“Đêm qua Mục đại nhân bỗng nhiên ngất xỉu, chính là do ảnh hưởng của khiên cơ độc.”
Vốn tưởng rằng không phải bệnh nặng, hiện tại nghe ra còn rất khó giải quyết, Địch Kỳ Dã: “Vậy phải trị liệu như thế nào?”
Đây là điểm mà Trương lão chần chừ.
“Nếu vẫn tiếp tục châm cứu, uống thuốc để khống chế, Mục đại nhân vẫn sẽ như hiện tại, tính lạc quan nhất, cũng không sống được quá tám năm.”
“Nếu dứt khoát thanh trừ độc tố, Mục đại nhân sẽ không phải dáng vẻ hiện tại, có khả năng tính tình sẽ thay đổi rất lớn. Hơn nữa, hành động này vô cùng nguy hiểm, nếu không thành công, sẽ không sống quá năm năm, nếu thành công, có cơ hội sống hơn mười năm.”
Nói xong, Trương lão im lặng không lên tiếng, chờ đợi Bệ hạ quyết định.
Trương lão làm thầy thuốc, tất nhiên muốn kéo dài thọ mệnh giúp Mục Liêm, nhưng Trương lão cũng hiểu, đây không phải quyết định tự ông có thể làm. Trong tình huống bình thường đương nhiên là hỏi ý kiến của Khương Duyên, nhưng tình huống này của Mục Liêm, còn phải xem ý trời.
Điều này liền tương đương với hỏi Cố Liệt, một thanh đao nghe lời, dùng tốt có thể sử dụng tám năm, và một thanh đao chưa chắc đã nghe lời, còn không biết có thể sử dụng bao lâu, ngài chọn cái nào.
Địch Kỳ Dã đánh vỡ trầm mặc: “Chờ Mục Liêm tỉnh lại, để hắn và Khương Duyên thương lượng, quyết định đi.”
Cố Liệt nhìn Địch Kỳ Dã một chút, gật đầu nói: “Cũng tốt, vậy quả nhân đi Chính Sự Đường trước.”
“Đi thôi, ta ở lại ngồi thêm một lúc.”
Địch Kỳ Dã ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh.
Đến khi Bệ hạ và thái giám cận vệ tuỳ thân rời khỏi Thái Y Viện, Trương lão cười cười với Định Quốc Hầu, cáo tội nói tuổi già thân thể dễ dàng mệt nhọc, ông cần phải đi nghỉ một lát.
Địch Kỳ Dã dĩ nhiên sẽ không ngăn cản.
Trên thực tế, trong lòng Địch Kỳ Dã còn nhẹ nhàng thở ra, một ngày nọ hắn bỗng nhiên tò mò loại mỡ thơm mà Cố Liệt dùng trong hoạt động nào đó lấy ở đâu ra, sau khi biết được đáp án, mỗi lần hắn trông thấy Trương lão, đều cảm thấy xấu hổ.
Trên giường bệnh, Mục Liêm dần dần tỉnh lại, trông thấy sư phụ, hắn duỗi tay bắt lấy tay áo Địch Kỳ Dã, gọi một tiếng đầy đáng thương.
Địch Kỳ Dã vứt đi mấy suy nghĩ linh tinh, hắn thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể tận lực dịu giọng, hỏi: “Ngươi cảm giác thế nào?”
“Đau.” Mục Liêm sờ sờ mặt, nghi hoặc mà lặp lại, “Mặt đau.”
“Mặt ngươi có cảm giác?” Địch Kỳ Dã bắt được trọng điểm, hắn nhìn về phía nhóm y sĩ nghiên tập cách đó không xa, một trong những y sĩ đó gật đầu, hẳn là đã đi tìm Trương lão.
Mục Liêm gật gật đầu, lại không quan tâm lắm. Chỉ túm tay áo Địch Kỳ Dã không chịu buông.
“Sư phụ, sao ta lại ở chỗ râu trắng?”
Râu trắng?
Địch Kỳ Dã sửng sốt, rồi nghĩ chắc là biệt danh Mục Liêm đặt cho Trương lão, vì thế hỏi: “Ngươi ngất xỉu trong phủ Định Quốc Hầu, còn nhớ không?”
Mục Liêm lắc đầu, hoàn toàn không biết còn có chuyện như vậy, lại hỏi: “Tức phụ ta đâu?”
“Đang giao ban ở sở cận vệ đi?” Địch Kỳ Dã suy đoán.
Mục Liêm suy nghĩ một chút hành trình của Khương Duyên, gật gật đầu, vẫn sinh hờn dỗi vì trên mặt đau, không nói gì nữa, cầm ống tay áo của Địch Kỳ Dã thắt chơi.
Vốn Địch Kỳ Dã không thích người khác đến gần mình, nhưng cũng mặc hắn chơi, nhìn cửa, chờ Trương lão trở về.
Trương lão vừa bước vào, Địch Kỳ Dã đã vội nói câu “Trương lão vất vả”, Trương lão đắng lòng xua xua tay, hiển nhiên đã quen rồi. Ông duỗi tay bắt mạch cho Mục Liêm, rồi quan sát bựa lưỡi, đáy mắt hắn, trầm tư thật lâu.
Ba năm nay Mục Liêm gặp Trương lão hàng tháng, đã trở nên quen thuộc, cũng không bài xích Trương lão khám bệnh cho mình, chỉ là lần này bất đồng với dĩ vãng, đáy lòng hắn có chút sợ hãi mơ hồ, vẫn luôn không chịu buông ra tay áo Địch Kỳ Dã.
Mãi đến khi Khương Duyên thở hổn hển xuất hiện ở cửa.
Mục Liêm nhanh chóng buông tay áo Địch Kỳ Dã, nhào vào lòng Khương Duyên, khăng khăng nói phải về nhà.
Địch Kỳ Dã dở khóc dở cười, hỏi Trương lão: “Thế nào?”
Trương lão thở dài: “E rằng phải mau chóng quyết định.”
Ngụ ý, tình huống không tốt lắm.
Địch Kỳ Dã nhìn Khương Duyên ôm Mục Liêm kiên nhẫn dỗ dành, nói với Trương lão: “Làm phiền ngài nói cho bọn họ, nói tỉ mỉ toàn bộ, để cho bọn họ tự mình lựa chọn.”
Trương lão thi lễ với Địch Kỳ Dã, không tiếng động nói ra tiếng cảm ơn.
*
Cố Liệt vừa vào Chính Sự Đường, đã bị Khương Dương tất cung tất kính mời đi phòng nhỏ.
Đêm qua Cố Liệt và Địch Kỳ Dã ngủ được, nhưng Khương Dương không ngủ nguyên một đêm, thức thâu đêm tra xét rõ ràng chuyện “khuyên nhủ” trên sân khấu kia.
Đào kép đó cả gan làm loạn như thế, chung quy không phải chuyện mình hắn làm, thậm chí cũng không phải do hắn tự sửa từ.
Việc này tra đến cuối cùng, vậy mà lại là chuyện xấu trong nhà chứ không phải kẻ địch bên ngoài, Khương Dương cũng không biết nên bực bội hơn, hay nên thở phào một hơi.
Người sửa từ và chủ mưu đứng sau trò khôi hài này, là tiểu thư Khương gia đi lại gần gũi với tiểu sinh đào kép đó, là tiểu nữ nhi của đường đệ Khương Dương, cũng chính là chất nữ ruột của Khương Dương hắn.
Đương nhiên, dựa theo cách nói của bọn họ, hai người là “quân tử chi giao”, chỉ là tán thưởng tài hoa của đối phương, nên mới âm thầm giao lưu, chứ không có bất kỳ ý nghĩ vượt rào nào.
Đối với tiểu thư Khương gia, có lẽ đây là sự thật, nhưng đối với tiểu sinh đó, dù là ai cũng có thể nhìn ra tiểu tử này đã đâm sâu rễ tình, vì bắt được một nụ cười của hồng nhan mà không cần mạng sống nữa.
Tiểu thư Khương gia sao có thể coi trọng hắn? Hết thảy những điều cô ta làm, lại đều là vì để lại tên tuổi trước mặt Cố Liệt.
Cho nên việc này bàn tới căn nguyên, còn nằm ở Cố Liệt.
Khai niên tế tổ, nữ quyến của các trọng thần cũng may mắn được dự lễ, các tiểu cô nương thân thiết đều hưng phấn nhỏ giọng nói về tướng mạo của Định Quốc Hầu, mà tiểu thư Khương gia ánh mắt cao lòng dạ càng cao, lại coi trọng đế vương Đại Sở anh tuấn bá đạo.
Vừa gặp đã yêu.
Ngày ấy Khương Dương chuẩn bị tiệc mừng thọ cho lão thái gia, vì làm lão thái gia vui vẻ, đặc biệt nhắc tới khả năng mời Bệ hạ đến phủ. Lúc đó cô ta đang ngồi bên cạnh nịnh nọt lão thái gia, đã ghi việc này vào lòng.
Tiểu thư Khương gia tự nhận mình huệ chất lan tâm*, biết Bệ hạ không thích những kẻ a dua nịnh hót, vì thế bỏ công đi theo con đường khuyên nhủ trực tiếp, phải biết rằng, đối với những lời can gián thẳng thắn có sách có chứng, trước nay Bệ hạ luôn ban thưởng hào phóng, cổ vũ khen ngợi.
*huệ chất lan tâm: thành ngữ về đức tính của nữ giới, thuần khiết như huệ, cao nhã như lan
Triều đình có nhiều ngôn quan như vậy, rốt cuộc không phải chỉ biết ăn không biết làm, có thể nói người ta đã sớm nói.
Huống chi, mục tiêu của tiểu thư Khương gia không chỉ là nói thẳng nói thật, mà cô ta còn muốn để lại cho Cố Liệt một ấn tượng sâu sắc.
Một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể nói điều ngôn quan không dám nói.
Ngôn quan không dám nói ai? Định Quốc Hầu đó.
Nhưng ngôn quan chẳng qua là quan lại tép riu chẳng quan trọng, mà cô ta chính là chất nữ ruột của thừa tướng, thân phận không thể đánh đồng được. Hơn nữa, một nam tử thành niên như Định Quốc Hầu, ở trong cung chậm trễ việc cưới vợ sinh con của Bệ hạ, vốn dĩ đã không đúng!
Tự bản thân tiểu thư Khương gia cũng không giải thích được, cơ mà vẫn cứ sinh ra địch ý khó hiểu với Định Quốc Hầu. Muốn đuổi cái kẻ chướng mắt đó ra khỏi Vị Ương Cung. Vị Ương Cung, nên có một nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận mới phải.
Nếu không thể mắng Định Quốc Hầu, chả lẽ còn không thể khen Định Quốc Hầu mắng Bệ hạ sao? Nếu Bệ hạ tức giận, Định Quốc Hầu cũng không thoát được bị nghi kỵ. Dù sao không tra được đến cô ta.
Cô ta ngàn tính vạn tính, không tính đến đào kép đó một bộ si mê cô ta hết lòng, bị đại bá* thẩm vấn một cái, đã khai ra sạch sẽ, làm mặt mũi trong tộc của cô ta mất sạch, quá là xấu hổ. (*đại bá: bác cả)
Khương Dương cũng rất nghi hoặc, gia giáo của Khương gia thật sự nghiêm khắc, sao lại nuôi ra một nha đầu ngây thơ đến ngu xuẩn như vậy?
Nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh nữ hài nhi thế hệ này của Khương gia khả năng xong rồi.
Cố Liệt nghe mà mây đen giăng đầy mặt.
Đây toàn là sự tình ngớ ngẩn gì, hắn thà rằng có kẻ âm thầm quấy phá, cũng không muốn dính váo thứ phong nguyệt mờ ảo này.
Quả thực phải nhớ tới Liễu vương hậu, cái đoá quái thái kiếp trước.
Khương Dương vén bào quỳ xuống: “Việc này là do gia giáo Khương gia không nghiêm, theo ý của lão thái gia, đã đưa nàng đi nhà cũ ở Kinh Châu ngay trong đêm, chọn ngày thành hôn với họ hàng ở Kinh Châu. Thần phải chịu trách nhiệm vì sơ suất, thay mặt toàn tộc Khương gia và chính thần, xin Bệ hạ giáng tội.”
“Thôi,” Cố Liệt day day giữa mày, “Chính Sự Đường hôm nay, ngươi xử lý trước đi.”
Thấy Cố Liệt không thoải mái, Khương Dương lại càng hổ thẹn: “Bệ hạ, có cần mời ngự y?”
Cố Liệt xua xua tay: “Đi ra ngoài đi.”
Khương Dương không dám kháng lệnh, đành phải ôm theo đầy bụng ưu sầu, áy náy mà lui ra ngoài.
*
Địch Kỳ Dã rời khỏi Thái Y Viện, vốn định từ Ngự Hoa Viên về Vị Ương Cung.
Trong Ngự Hoa Viên, lục ý dạt dào, trong hồ sen là những chiếc lá sen sắp vào mùa, ngoài vườn hoa là biển hoa nở rộ ngát hương, những loại thực vật yêu chiều đã sớm không còn tồn tại ở thời đại của hắn này, cùng lúc thể hiện ra cả sự kiên cường lẫn yếu ớt của sinh mệnh, giống như một sự mẫu thuẫn.
Bước chân hắn xoay một cái, đi Ngự Thiện Phòng.
Thân hình A Phì chắc nịch, nằm bệt ở giữa con đường ra vào Ngự Thiện Phòng. Nhìn thấy Địch Kỳ Dã, “ngoao” một tiếng, phảng phất đang trách cứ kẻ xấu xa đã xúi giục ngự trù bắt nó giảm béo.
Địch Kỳ Dã đá nhẹ một cái lên mông nó, coi như chào hỏi, vào Ngự Thiện Phòng.
A Phì dự cảm có ăn, bịch bịch bịch theo sau.
Định Quốc Hầu giá lâm, ngự trù kinh hồn bạt vía, sợ hắn ghét bỏ chỗ nào không sạch sẽ.
Lần trước hắn tới, toàn bộ Ngự Thiện Phòng phải lau dọn suốt ba ngày, đến cả khói dầu ngoan cố cũng bị cọ rửa sạch bong. Hiện giờ mỗi ngày sáng tối gì bọn họ đều phải lau bệ bếp, nguyên cái bệ bếp toả sáng lấp lánh.
Địch Kỳ Dã đông tìm tây kiếm, nhặt một đống rau dưa, bảo bọn họ rửa sạch, thái khúc thái khúc, thái chỉ thái chỉ, sau đó mượn một cái cối, cầm lên chày gỗ bắt đầu giã.
Sau đó hắn chắt nước ép vào một chén sứ, bỏ thêm mấy cục băng. Ngoài ra còn lấy một bình nước ô mai, đưa cho Nguyên Bảo nghe tin tìm tới bưng.
Trước khi đi, còn lừa A Phì ăn cọng rau cần, làm A Phì tức đến lăn ra đất khóc.
————————————————————————–
Vâng, lại một con điên. Mỗi lần bà này viết về một con điên, tui đều muốn cho chúng nó mấy cái tát, bảo sao anh tui ức chế, ghét kinh khủng vầy:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất