Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 139: ★ Lộ chuyện ★

Trước Sau
Nhan Pháp Cổ đi rồi đi lại trở về Vương cung.

Cố Liệt vừa cử người đi cẩn thận hộ tống Lan Duyên Chi đỡ quan về Tiền Đường, đang hỏi cận vệ tướng quân nhà hắn đã về chưa, thì trông thấy Nhan Pháp Cổ ủ rũ héo úa đi vào.

Cố Liệt ngạc nhiên. Lúc này nếu là đã nghĩ thông suốt, thì nên đứng ở cửa nhà Nghiêm Lục Oánh, nếu là chưa nghĩ thông suốt, vậy nên về Công Bộ làm việc, tới gặp hắn làm gì?

Nhan Pháp Cổ mở miệng, lại vẫn là cái bài cũ, ồn ào đòi tới Khâm Thiên Giám sống nốt quãng đời còn lại, chỉ là dường như càng chán nản hơn.

Năm đó trong Sở quân người lắm chiêu trò nhất chính là hắn, còn được gọi là gì mà “chuyện phòng the không quyết hỏi Nhan Pháp Cổ”, bây giờ thật sự cần dùng tới cái lưỡi uốn ba tấc không rơi đó của hắn, thì lại rụt về như con chim cút.

Còn có mặt mũi đến trước mặt mình ủ với rũ.

Cố Liệt quả thực hận sắt không thành thép: “Ngươi không mau mau đi giữ người ta lại, không biết chừng đời này sẽ chẳng gặp được nữa, còn nghĩ ngợi cái gì?”

Nhan Pháp Cổ héo rũ, trên nét mặt lộ ra vẻ uể oải trung niên, thở dài một tiếng: “Bần đạo tang thê tang nữ, một lão già goá vợ xuất thân đạo sĩ đoán mệnh, người ta là tiểu thư danh môn chưa gả, còn buôn bán vào nam ra bắc, bần đạo không xứng.”

Cố Liệt khẽ lắc đầu, hoàn toàn không giữ mặt mũi cho bộ hạ lâu năm: “Lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua chỉ cách có một lớp giấy cửa sổ. Một Công Bộ Thượng thư như ngươi, không dám đi gặp người khác, đến chỗ Quả nhân nói linh tinh xứng với không xứng cái gì. Hay cho ngươi gớm.”

Nhan Pháp Cổ bị Bệ hạ đá kháy đến rát mặt, rầm rì biện bạch: “Bần đạo còn lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi ấy, nàng có thể tìm người trẻ hơn thích hợp hơn, theo bần đạo quá thiệt thòi.”

Lời này nghe vào tai Cố Liệt càng thêm kỳ cục, cũng lười lằng nhằng với Nhan Pháp Cổ, đuổi người đi: “Vậy về Công Bộ làm việc đi!”

Nhan Pháp Cổ lại thở dài một tiếng, uể oải như cải thìa dầm sương mà đi mất.

Cái tính tình này.

*

Cận vệ báo Định Quốc Hầu vừa tiến vào cửa cung.

Cố Liệt sâu sắc cảm thấy tai và mắt mình vừa bị Nhan Pháp Cổ độc hại, hôm nay trước sau cũng không có chuyện gì quan trọng, dứt khoát đứng dậy, đi đón tướng quân nhà hắn.

Trên đường về Vị Ương Cung, Địch Kỳ Dã cố ý đi con đường qua Ngự Hoa Viên, lúc này đang là thời tiết chính giữa mùa hạ, cỏ cây trong Ngự Hoa Viên đều xanh ngát tới đáng yêu, còn điểm xuyết trăm hoa tựa cẩm, cộng thêm cảnh trí độc đáo được thiết kế bởi tay nghề khéo léo của thợ hoa, có thể nói mỗi một bước là một phong cảnh.

Đi tới bên dòng nước yên tĩnh chảy xuôi, nhìn thấy hai con khỉ sống.

Đúng là Thái tử điện hạ và thư đồng tốt của hắn.

Hôm nay, từ sáng sớm Cố Chiêu đã dẫn Dung Toại vào cung, cố ý đuổi cận vệ và thái giám đi thật xa, xách cây kéo to đại, nhắm vào cây tam tuý phù dung đang nở rộ bên bờ.



Tam tuý phù dung là chủng loại quý báu hiếm thấy trong họ mộc phù dung, hoa của nó là hoa cánh kép, sáng sớm vừa tới hoa sẽ nở rộ màu trắng nõn, rồi dần dần loang ra sắc hồng, nó đẹp nhất khi nửa trắng nửa hồng, sau đó sắc hồng không ngừng đậm lên, cuối cùng chuyển thành màu đỏ sẫm vào chạng vạng. Một ngày thay đổi ba màu sắc, nên được gọi là tam tuý phù dung.

Vậy nên lúc Địch Kỳ Dã trông thấy hai người bọn họ, Cố Chiêu đang cưỡi trên cổ Dung Toại, tay cầm kéo to, cẩn thận chọn lựa hoa.

Dưới sự chỉ huy của Cố Chiêu, để giúp Cố Chiêu cắt được bông hoa mà mình muốn, Dung Toại bị nhánh cây quất vài cái, bất đắc dĩ cãi cọ: “Ngài đừng nói cha ngài cũng từng làm chuyện này cho mẹ ngài nhé.”

Địch Kỳ Dã vốn định chào hai người, nghe vậy sửng sốt, Cố Chiêu ở đâu ra cha mẹ?

Cố Chiêu vừa cắt hoa, vừa không chút để ý đáp: “Cái đó thì không có. Rất nhiều năm trước mẹ ta từng thích cái cây này, một ngày dẫn chúng ta đến ngắm ba lần, ngươi quên rồi? Mẹ ta từng đánh hoa quế, tự tay ngâm kẹo hoa quế cho cha ta đó.”

Dung Toại hâm mộ: “Thật ân ái quá đi.”

Cố Chiêu thả cành cây đang nắm ra, Dung Toại lại bị cành quất vào mặt, shh một tiếng, bỗng nhiên nhanh trí, ngẩng đầu nói: “Điện hạ, ngài cắt hoa xuống, thì nó sẽ không đổi màu nữa hả? Hoa buổi sáng ngài tặng, lúc này cũng nên chuyển sang màu hồng rồi, cần gì tặng ba lần một ngày đâu.”

Cố Chiêu sửng sốt, á khẩu không đáp được.

Dung Toại vỗ vỗ cẳng chân hắn: “Ngài đừng ngây người, xuống đất trước đã, cái eo này của thuộc hạ sắp gãy rồi á.”

Hai đứa nhóc này nói cha mẹ gì chứ, đây rõ ràng là đang nói về hắn và Cố Liệt.

Địch Kỳ Dã nhăn mày lại, nhấc chân định đi tới trước mặt hai người, bỗng nhiên bị che miệng, thân mình treo không, bị người chặn ngang bế bổng lên, quay đầu đi mất.



Có thể đến gần tới mức đó còn không khiến cho binh thần Đại Sở sinh ra cảnh giác, ngoài Bệ hạ còn có ai.

Đi rất xa rồi, Cố Liệt mới thả người xuống.

Sau đó cướp ở trước khi Địch Kỳ Dã mở miệng, nói câu: “Đừng nóng giận.”

Ban ngày ban mặt bị bế đi thật xa, cho dù người trong Ngự Hoa Viên đã bị Cố Chiêu đuổi đi hết, nhưng sao có thể không tức giận cho được.

Giữa mày Địch Kỳ Dã nhăn như gì, lạnh lùng nhìn Cố Liệt một cái, chỉ một mình bước nhanh về phía Vị Ương Cung.

Cố Liệt đi theo phía sau, nói vội thì cũng vội, nói không vội cũng không vội lắm, trong lòng hắn sớm đã đoán trước sẽ có một ngày như vậy.

Còn biết về Vị Ương Cung rồi mới cãi nhau, nói lên Địch Kỳ Dã chưa tức giận đến mức kinh khủng nhất.

Vì thế hai người một trước một sau vào Vị Ương Cung, sau đó lại một trước một sau vào thư phòng nhỏ.

“Ngươi biết từ lâu rồi.”

Cố Liệt vào thư phòng nhỏ, Địch Kỳ Dã đã khởi đầu bằng một câu như thế, hơn nữa không phải câu hỏi, mà là trần thuật, lửa giận còn đang bị đè ở dưới giọng nói nữa.

Cố Liệt bình tĩnh thừa nhận: “Ta biết.”

Hay lắm, dám làm dám chịu, dám thừa nhận là được.

Địch Kỳ Dã tức khắc phun ra lửa giận: “Ta là một nam nhân!”

Cố Liệt ngồi xuống ghế trên, hỏi lại: “Thì sao?”

Thì sao?

Địch Kỳ Dã nhíu mày nhìn hắn: “Nói cho nó quan hệ của chúng ta, có thể. Nhưng không thể để nó đem tình cảm khát khao đối với mẫu thân chuyển lên người ta được, điều này không công bằng với nó.”

Dừng một chút, Địch Kỳ Dã bổ sung: “Ta không có khả năng thay thế được một nhân vật như vậy, ta cũng không cho rằng ta phù hợp với hình tượng của một người mẹ. Ta cảm thấy cần phải nói rõ ràng chuyện này.”

Cố Liệt hỏi hắn: “Nói rõ ràng, sau đó thì?”

Địch Kỳ Dã không hiểu nguyên do: “Sau đó?”

Tướng quân đúng chính là đúng sai chính là sai, đương nhiên không nghĩ tới sau đó.

Cố Liệt day day giữa mày, chậm rãi mở miệng: “Từ rất lâu rồi Cố Chiêu đã coi chúng ta là song thân của nó, nó không phải ngươi, ở trong mắt nó, con nhà người khác đều có cha mẹ, bản thân nó là ăn mày bị vứt bỏ, vốn không có cha mẹ, nó muốn có cha mẹ. Hiện tại có hai chúng ta, tất nhiên sẽ áp hình tượng phu thê ấu tử lên chúng ta. Chuyện này nào có không công bằng?”

“Dưới bầu trời này làm mẹ đều phù hợp với hình tượng mẫu thân mà ngươi nói? Mẹ Chúc Bắc Hà đối xử với Chúc Bắc Hà như thế nào? Cái gọi là nói rõ ràng của ngươi, chỉ khiến nó đau lòng, khiến nó cảm thấy ngươi không muốn một đứa con trai như nó, có chỗ nào tốt?”

Lời hắn nói làm Địch Kỳ Dã rũ mắt suy tư, không vội vàng mở miệng lần nữa.

Cố Liệt nhìn Địch Kỳ Dã hỏi: “Trước khi ngươi làm việc, ngoài nghĩ tới nguyên tắc đúng sai, lúc nào mới suy nghĩ một chút, liệu người khác có thương tâm khổ sở hay không?”

Lời này, hiển nhiên không chỉ nói về riêng chuyện này, mà là bày ra nợ nần kiếp trước lẫn kiếp này.

Nhắc tới kiếp trước, khí thế của Địch Kỳ Dã lập tức hụt mất ba phần.

Mà đôi mày nhăn chặt của Địch Kỳ Dã cũng buông lỏng, dường như đã hiểu thông suốt vấn đề mình suy nghĩ thật lâu. Có điều hắn cũng không vội phân trần, mà trước tiên tiến lại gần, nhướng mày nói với Cố Liệt: “Nói năng lời lẽ chính đáng như vậy, nếu ngươi hiên ngang lẫm liệt thế, sao ngươi không bảo Cố Chiêu gọi ngươi là mẹ đi?”

Cố Liệt đoán được tướng quân chỉ cần gợi ý là sẽ hiểu nhà hắn đã nghĩ ra rồi, duỗi tay kéo người ngồi lên đùi mình, khoanh chặt lấy eo Địch Kỳ Dã, rồi mới bằng lòng trả lời: “Đó đều là tự Cố Chiêu quyết định, lúc ta biết nó gọi như thế, nó đã gọi thầm trong lòng không biết  bao lâu rồi.”

“Ý ngươi là trách Cố Chiêu?”

“Trách ta trách ta,” Đế vương Đại Sở rất có khí phách lập tức sửa miệng, “Ta sơ suất ta có lỗi, xin tướng quân hãy tha thứ.”

Hắn cố ý nói năng khoa trương như vậy, chọc cho Địch Kỳ Dã cong môi.

Nhưng rốt cuộc vẫn không được tự nhiên, Địch Kỳ Dã dùng gót chân nhẹ nhàng đá Cố Liệt một cái, cả giận nói: “Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ gì, sơ suất có lỗi? Ngươi thuận nước đẩy thuyền thì có.”

Quả nhiên là nghĩ ra rồi.



Cố Liệt cũng biết là làm khó hắn, cười cười, quả thực y như đang dỗ dành trẻ nhỏ, nói: “Sao mà tướng đại nhân biết nhiều thành ngữ thế cơ chứ?”

Địch Kỳ Dã lập tức bị hắn dỗ đến sắp xù lên, bị Cố Liệt khoá ở trong lòng, từ giãy dụa hôn tới hoàn toàn không phát ra được một tiếng hoàn chỉnh.

Địch Kỳ Dã khó khăn đẩy ra hắn, nhếch mí mắt nhìn người: “Ngươi thuận nước đẩy thuyền, muốn trói chặt nó và ta với nhau, muốn nó kính trọng ta như mẹ, có đúng không? Không chỉ Cố Chiêu, còn cả đám Mục Liêm Ngao Nhất Tùng, ngươi cũng lo lắng, đều tính hết từ lúc ban đầu, đến giờ vẫn không yên tâm, muốn ta phối hợp với ngươi lừa gạt lòng người.”

Cuối cùng, còn tức giận mà trào phùng hắn: “Sợ Định Quốc Hầu ta đây không kết đảng, Bệ hạ ngươi đây làm giỏi quá.”

Cố Liệt đỡ ngón cái trên vòng eo mềm dẻo của tướng quân nhà hắn, không cử động cũng không nói lời nào, học theo tướng quân nhà hắn nhếch mi, cười ôn nhu tựa như biển rộng.

Địch Kỳ Dã dằn lòng không nhìn hắn, tiếp tục nói: “Ta không phải ngươi, những chuyện này, ta hiểu, nhưng ta không làm được.”

Không nói đến việc quá thân cận với những người này, sẽ không mang lại chỗ tốt gì cho bản thân họ.

Con người đều như vậy, khi xa lạ có thể duy trì quân tử, khi gần gũi khó tránh khỏi cười đùa biếng nhác, huống chi còn liên luỵ tới thế lực. Nếu quan hệ quá gần với bọn họ, tuyệt đối sẽ không thể tiếp tục chung sống như hiện tại được nữa, mà phải giống như một chủ tử thật sự và thuộc hạ, phải uy nghiêm thi hành thưởng phạt, phải cho bọn họ lợi ích, cũng phải thu lấy lợi ích từ bọn họ, nếu không không phải sinh ra oán giận, thì sẽ là nuôi mầm tai hoạ.

Hơn nữa, Cố Liệt bố trí như vậy, là muốn sau này vạn nhất Địch Kỳ Dã gặp nguy hiểm, thì sẽ để bọn họ đứng ra bán mạng chắn tai cho hắn. Điều này càng khiến Địch Kỳ Dã không thể làm được, hắn gặp tai gặp kiếp, chỉ tự mình đối đầu, không xin giúp đỡ từ người khác.

Cố Liệt lo lắng như vậy, suy cho cùng, vẫn là vì câu nói đùa không cẩn thận lỡ miệng ngày ấy, lo lắng Địch Kỳ Dã “thủ tiết”.

Thế nên ban ngày ở Chúc phủ, nghe Chúc Bắc Hà lệ nóng doanh tròng hồi ức thiếu chủ nhà mình, Địch Kỳ Dã xâu chuỗi trước sau, mới hiểu được Cố Liệt rốt cuộc muốn cho hắn suy nghĩ điều gì.

Nhưng nghĩ ra rồi, cuối cùng vẫn không làm được.

Lại nghe thấy Cố Liệt dịu dàng đáp: “Không làm được thì không làm được đi.”

Cố Liệt hiểu Địch Kỳ Dã còn hơn Địch Kỳ Dã, mặc dù trái tim từng luống cuống khi nghe Dung Toại khoa chân múa tay kể lại tư thế oai hùng của Định Quốc Hầu lúc du lịch, nhưng sau đó nghĩ lại, hắn cũng biết kế hoạch này nhất định không thể thành công, nên thật ra đã từ bỏ lâu rồi.

Cố Liệt tiếp tục cười nói: “Ngươi có thể tự mình nghĩ ra nhanh như thế, ta còn hơi ngạc nhiên.”

Địch Kỳ Dã ngồi đặt tay lên bả vai Cố Liệt, cũng không nhúc nhích: “Ngươi cho rằng ta ngốc à?”

Giọng nói này vẫn không phục, nhưng dường như mang theo chút khổ sở, Cố Liệt vội cúi đầu nhìn sắc mặt hắn, hỏi sao vậy?

Ai chọc tướng quân nhà hắn?

Địch Kỳ Dã chớp chớp đôi mắt, thu hồi hết những yếu ớt trong khoảnh khắc, rồi mới tức giận nói: “Cái gì làm sao?”

Cố Liệt vẫn lo lắng, cố ý cười nói: “Ta còn tưởng đại tướng quân sắp khóc nhè.”

Tục ngữ nói, tình sâu mắt cạn, có một đôi mắt cạn liền dễ dàng rơi lệ.

“Nhi tử ngươi đều sắp xuất các* rồi, ngươi bớt nhọc lòng chút đi,” Địch Kỳ Dã giễu cợt nói, “Suốt ngày kêu già với ta, có mà rõ ràng là ngươi tự làm mình già ấy.” (*xuất giá)

Cố Liệt bật cười: “Xuất các?”

Địch Kỳ Dã rất có lý lẽ: “Nó lén gọi ta là mẹ, ta không thể coi nó là nữ nhi chắc?”

Toàn cái lộn xà lộn xộn gì thế này.

Đế vương Đại Sở rất có uy nghiêm mà khụ một tiếng: “Vậy coi là xuất các đi.”

Ngự Hoa Viên, không biết bản thân đột nhiên biến thành công chúa xuất các, Cố Chiêu còn đang giải thích liên miên với Dung Toại: “Cha ta ở trước mặt mẹ ta cũng như vậy, ngươi không biết đâu, cha ta còn……”

Nói tới đó, Cố Chiêu rốt cuộc biết không thể nói chuyện đế vương Đại Sở quỳ một gối trước người khác ra ngoài, vì vậy dừng một chút, khoát tay với Dung Toại: “Cái này có là gì, nam nhân ở trước mặt lão bà, nên như thế.”

Dung Toại cũng không có cảm tưởng gì khác, chỉ cám thấy hai cha con nhà này có thể nói là phu quân mẫu mực của Đại Sở, sao lại không có cái đền liệt phu nhỉ, thật nên xây cho bọn họ một cái.

Thời điểm cuối mùa hạ, Thái tử xuất các, không đúng, Thái tử thành thân.

——————————————————–

Lại nhích 1 chương còn 1 chương hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau