Chương 2: ★ Công tử nhà ai ★
Thiên hạ tổng cộng chia thành mười châu, Thục Châu nằm ở đất Tây Nam, địa linh nhân kiệt, Sở quân tấn công suốt chín tháng mới gặm xong được cục xương cứng này, đến cuối cùng, nếu không phải có Địch Kỳ Dã làm thần binh giáng xuống, còn suýt nữa đã thất bại trong gang tấc.
Thục Châu ngày xuân trong xanh, có điều tiết trời nhanh tối.
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời lặn để lại vệt tà dương, ánh nắng chiều mỹ lệ, Khương Dương cùng Cố Liệt tuỳ ý đi dạo giữa những lều trại trong quân.
Hai người họ có thói quen như vậy, vừa có thể quan sát, quan tâm đến tướng sĩ bình thường, vừa có thể nhân tiện bàn một ít sự tình vẫn đang treo, chưa quyết định được.
Năm nay Khương Dương ba mươi ba, lớn hơn Cố Liệt năm tuổi.
Sau khi di chín tộc, gia thần còn sót lại của Sở Vương nhanh chóng bỏ trốn, ẩn nấp bốn phương, Cố Liệt cũng thế.
Mãi tới khi Cố Liệt mười bảy tuổi, Khương Dương mới được phái tới bên cạnh hắn, là người Cố Liệt quen biết sớm nhất trong số những gia thần.
Hắn đối xử với Cố Liệt giống như huynh trưởng, là gia thần mà Cố Liệt thân cận nhất.
Khương Dương đang khuyên Cố Liệt không thể bỏ lỡ Địch Kỳ Dã, mỗi lần hắn nói chuyện đều mang theo ngữ điệu tận tình nói ra những lời thấm thía, nhiều ít năm vẫn chưa từng thay đổi.
Nhưng rốt cuộc lúc này Khương Dương chưa già, vẫn là một nam tử yêu cái đẹp, trong tay hắn cầm một chiếc quạt lông không biết cô nương nhà ai tặng, làm bộ làm tịch mà phe phẩy. Cây quạt dệt từ những chiếc lông đuôi hoa lệ của khổng tước xanh, dưới trời chiều mờ mịt vẫn có thể thấy nó thấp thoáng, xứng với bề ngoài nho nhã văn sĩ của hắn, quả nhiên phong lưu phóng khoáng.
Chỉ tiếc thời tiết không đúng mùa cho lắm, làm gì có ai lại đi phẩy quạt giữa tiết kinh trập đâu. (khoảng tháng 2)
Cố Liệt nhớ tới diện mạo nghiêm chỉnh hiền từ của hắn khi tuổi đã quá năm mươi, sâu sắc cảm thấy vận mệnh thật kỳ lạ và quỷ quái.
Bọn họ đi thẳng phía trước sẽ về tới lều chủ soái, cận vệ trực ngoài lều chủ soái đang giao tiếp thay ca. Ngay bên sườn có một chiếc lều nhỏ hơn một chút mới chuyển tới, một tạp binh đang đứng trước cửa, vẫn luôn không ngừng nhìn về phía cận vệ bên ngoài lều chủ soái, giống như muốn xin giúp đỡ.
Khương Dương vốn dĩ định ôm Địch Kỳ Dã sang lều của hắn, dù sao ít ngày nữa bọn họ sẽ quay về đại doanh Kinh Châu, chen chúc một tí cũng không sao. Hơn nữa lòng dạ Khương Dương thâm sâu lắm, hắn đầu tiên là muốn đưa người về để dò la chi tiết, thứ hai là muốn làm dịu mối quan hệ vừa gặp đã xảy ra hiểu lầm giữa Chủ Công và Địch Kỳ Dã, tránh cho Đại Sở đánh mất một lương tướng.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Cố Liệt đã ra lệnh cho cận vệ chuyển căn lều này đến cạnh lều của hắn, để Địch Kỳ Dã vào ở, hiển nhiên là muốn tự mình dẫn dắt.
Người đời tôn sùng Chủ Công biết dùng người, nhưng điều khiến đại tướng trong quân càng bội phục hắn chính là “thưởng phạt phân minh, đối xử bình đẳng”.
Khương Dương cũng chưa từng thấy Chủ Công đối xử với ai giống như Địch Kỳ Dã, mới gặp mặt đã lộ ra đủ điều kỳ lạ. Hay nguyên nhân chính vì Địch Kỳ Dã là một kỳ tài, nên Chủ Công mới đối đãi với hắn khác biệt như vậy?
Khương Dương nhìn cảnh này, lại bắt đầu nhọc lòng, tiếp tục thấm thía khuyên nhủ Cố Liệt: “Chủ Công à, ngài nhất định phải giữ được người đó. Người này tuyệt đối không phải vật trong ao đâu!”
Cố Liệt khẽ gật đầu, đáp biết. Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước gần tới chỗ tạp binh nọ, Cố Liệt dùng ánh mắt ngăn lại cận vệ đang muốn tiến lên, hơi hẩy cằm về phía tạp binh đó.
Khương Dương hiểu rõ còn nói thêm nữa sẽ khiến hắn phiền, nên thuận theo ý Chủ Công, đen mặt hỏi tạp binh: “Trông cửa lều còn ngó ngang ngó dọc, ra cái thể thống gì? Ngươi là thủ hạ của tướng quân nào?”
Tạp binh, là binh chủng chuyên phụ trách các loại việc vặt lớn nhỏ xung quanh tướng quân trong Sở quân, thuộc về binh lính trực hệ của các tướng quân. Phần lớn được chiêu từ những người cùng quê, cùng tộc mà các tướng quân có thể tin tưởng.
Địch Kỳ Dã một mình tới gia nhập, tất nhiên không có tạp binh đi cùng, người này chắc là do cận vệ của Cố Liệt mượn từ nơi nào đó qua.
Tạp binh đó sửng sốt, vẻ mặt đưa đám trả lời: “Chủ Công, Khương tướng quân, tiểu nhân là thủ hạ của Ngao tướng quân, được cận vệ của Chủ Công mượn sang đây để chiêu đãi Địch tiên sinh, thì, Địch tiên sinh muốn tiểu nhân tìm một tỳ nữ tới để sai sử, nhưng Chủ Công có lệnh không được phép nhiễu dân, tiểu nhân biết đi đâu tìm một cô nương cho hắn đây?”
Lời này vừa xong, mặt Cố Liệt lập tức trầm xuống, Khương Dương cũng nhăn lại mi, nhưng nguyên do của hai người khác nhau.
Mà Cố Liệt là do vừa nhớ tới thanh danh phong lưu vẫn luôn kéo dài đến tận trước khi chết của Địch Kỳ Dã.
Cái danh tiếng phong lưu lẫn mưu phản của Địch Kỳ Dã đều lạ kỳ như nhau, dường như có bóng có dáng cả đấy, nhưng muốn nói chứng cứ xác thực, thì lại không hề có.
Đặc biệt Địch Kỳ Dã cả đời không vợ không con, sau khi hắn chết, hạ nhân trong phủ cũng từng chịu tra hỏi nghiêm khắc, nhưng tất cả đều kêu oan cho Địch tướng quân.
Cái gọi là tin đồn vô căn cứ. Thanh danh phong lưu này của Địch Kỳ Dã, ban đầu chính là bắt nguồn từ việc vừa vào binh doanh đã đòi có tỳ nữ.
Khương Dương vừa mới ra sức đảm bảo cho Địch Kỳ Dã trước mặt Chủ Công, giờ mặt trong mặt ngoài đều sắp mất hết, nôn nóng nói: “Chủ Công, ta đi vào hỏi một tiếng.”
“Không cần.”
Cố Liệt nhìn về phía tạp binh, tự mình hỏi: “Lời nói nguyên vẹn của hắn là gì?”
Tạp binh nọ vẫn đang bày ra dáng vẻ khóc tang, như thể bị làm khó đáng thương cực kỳ, gã lập tức định mở mồm đáp, Cố Liệt nhìn thẳng vào mắt gã, trầm giọng cảnh cáo: “Lời nói nguyên vẹn.”
Bị đôi mắt đen nhánh của Chủ Công đảo qua, tạp binh tức khắc không dám làm trò, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
“Nói.”
Tạp binh run rẩy hai đùi, giọng run run đáp: “Hồi Chủ Công, Địch tiên sinh muốn lấy nước để tắm gội, khi tiểu nhân bị gọi vào, hắn chỉ mặc áo trong, xoã tóc, lời nói đầy đủ, lời nói đầy đủ là ‘tìm ai tới giúp ta một chút’.”
Cố Liệt nghiêng đầu nhìn Khương Dương, nhẹ giọng không vui nói: “Ngao Qua vẫn cứ không biết quản lý người như vậy sao?”
Trên mặt đất rung động bang bang, là tiếng tạp binh đang dập đầu liên tục, vừa dập vừa kêu do chính gã ngu ngốc nghĩ sai, không liên quan tới Ngao tướng quân.
Trán Khương Dương toát ra mồ hôi lạnh: “Ta đi tra.”
“Đi đi.”
Cố Liệt xua tay, nhấc chân liền bước về phía chiếc lều.
Khương Dương muốn ngăn hắn lại cũng không biết ngăn sao cho phải, chỉ hi vọng Địch Kỳ Dã tinh ý một chút, ngàn vạn đừng lại chọc cho Cố Liệt tức giận.
*
Địch Kỳ Dã chờ trái không ai tới, chờ phải không ai vào, đành phải tự mình ra sức chín trâu hai hổ lau khô bộ tóc dài, ngồi trước gương đồng, tiếp tục mưu toan tự mình búi tóc, nhưng cố mãi tới khi nhức hết hai cánh tay, sau gáy toát mồ hôi, vẫn không làm được, không phải búi không hết, rớt ra vài sợi tóc, thì lại thành búi lệch, hắn cắn răng không ngừng làm đi làm lại.
Ngoài lều, có người kêu náo ầm ĩ, Địch Kỳ Dã búi tóc đến bực mình, đang định đứng dậy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, bỗng có người xốc lên tấm màn đi thẳng vào trong.
Địch Kỳ Dã nhanh chóng cầm lấy thanh đao trong tầm tay, mái tóc đen nhánh lại xoã tung, chảy xuống bạch y.
“Ai!”
Trong lều có ánh nến, người nọ càng đi càng gần, là Cố Liệt.
Cố Liệt cao đến hơn tám thước, tập võ từ nhỏ, luyện nên dáng người oai hùng. Đôi mắt và màu tóc của hắn đều đen tuyền, đậm đặc như bóng đêm, làn da là màu trắng đặc trưng của người Sở thuần khiết. Ngũ quan thâm thuý, một đôi mắt đào hoa với đuôi mắt khẽ cong, mũi cao thẳng, đôi môi vừa vặn không dày không mỏng.
Tuy tướng mạo hắn anh tuấn, nhưng trên người Cố Liệt lại luôn có khí phách mài giũa từ những trận chém giết trên sa trường, một người giết ra tên tuổi sát thần, mặc cho ai cũng sẽ không cảm thấy hắn yếu ớt.
Cố Liệt đã cởi bỏ giáp đen, chỉ mặc một bộ y phục màu xanh nhạt may từ gấm Tứ Xuyên, không đeo đao, đối mặt với Địch Kỳ Dã đang cầm đao thăm hỏi, lông mày chưa thèm rung một cây, cũng không trả lời.
Địch Kỳ Dã thấy là hắn, xoay tay quăng đao sang một bên: “Là ngươi à.”
Cố Liệt nhướng mày.
Là ta thì không cần đề phòng? Mới tới mà ngay cả “Chủ Công” cũng không gọi, lá gan quá to.
Cố Liệt bấy lâu vẫn luôn bị phiền nhiễu vì màu da của mình, hắn hâm mộ chúng tướng có thể phơi được cả người thành màu đồng. Cả kiếp trước chỉ có mỗi Địch Kỳ Dã còn trắng hơn cả hắn, nhờ vậy hắn mới thoát khỏi cái tên tuổi người trắng nhất quân Sở rất thiếu oai khi ấy. Lúc này nhìn mới thấy, đúng là trắng thật.
Quần áo của Địch Kỳ Dã do cận vệ vội vàng đưa tới, không hoàn toàn vừa người. Giữa đôi lông mày hắn luôn mang theo khí phách tiêu sái không gì có thể mài mòn, vốn đã không giống người tập võ, giờ áo trong hơi rộng, bị hắn thắt lỏng lẻo bên eo, càng thêm nhỏ tuổi, thật ra hắn cũng hai mươi mốt tuổi rồi, nhưng nhìn cứ cảm thấy mới mười tám, mười chín.
Địch Kỳ Dã lùn hơn Cố Liệt không đến một tấc, gần như cao ngang nhau, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt tựa điểm sơn, khoé môi trời sinh luôn mang theo chút ý cười, ngồi nơi đó giống như một vị công tử thế gia.
Mà vị công tử thế gia này còn được nuông chiều từ bé, không biết cả chải đầu.
Cố Liệt nhìn mái tóc xoã tung của Địch Kỳ Dã, chậm rãi hỏi: “Ta nghe tạp binh bên ngoài nói, ngươi muốn tìm người giúp một chút?”
Địch Kỳ Dã nghe vậy, tức khắc lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Tên tạp binh đó sao có thể không biết Cố Liệt, thế nào lại không hiểu nặng nhẹ, dám kéo cả Chủ Công của Sở quân vào giúp hắn một chút?
Nhất thời hắn không biết nên nói gì mới phải, có lẽ thật sự bị mái tóc hành đến mỏi gân kiệt sức, nghĩ mãi không ra nên đáp ra sao, chỉ nghệt mặt nhìn Cố Liệt.
Cả hai đời, đây là lần đầu tiên Cố Liệt nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
Địch tướng quân, giáp sắt động đế vương, tam chiến kinh thiên hạ, Định Quốc Hầu công cao cái chủ, lúc nào chẳng phong lưu tiêu sái, lúc nào chẳng đang bày mưu lập kế, nào có ngơ ngơ ngác ngác như lúc này.
Cố Liệt cầm lấy một chiếc lược gỗ, cẩn thận chải mái tóc dài đen nhánh của Địch Kỳ Dã vào lòng bàn tay trái: “Ngươi nhìn kỹ, học này.”
Từ tám tuổi, vì trốn binh lính truy đuổi, Cố Liệt theo người lớn đi khắp nơi ẩn nấp hành tung, lưu lạc thôn xóm, dần dà, những gì nên học hắn đều đã học xong. Nhưng thật ra Địch Kỳ Dã tự xưng mình là dân nhỏ thôn quê, vậy mà lại không biết chải đầu.
Hắn chậm lại động tác, nhẹ nhàng chải xuôi tóc dài, dùng một sợi dây vải màu xanh xám trên bàn buộc thành một búi tóc thật chặt, sau đó lại tháo nó ra, rồi đưa lược gỗ cho Địch Kỳ Dã: “Đến lượt ngươi.”
Địch Kỳ Dã nhận cây lược gỗ, nghiêm túc búi một lần, hai lần, ba lần…
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Cố Liệt không thể tin được: “Ngươi có thể dùng tán binh đánh đuổi cường hào Thục Châu, anh tài ngút trời, sao có thể không học được chải đầu?”
————————————————————–
Khổng tước xanh (lục khổng tước):
Có ai thấy tương lai chải đầu cho vợ của ảnh chưa =))))
Người ta cao hơn tám thước là 2m64 đó quý dị đùa thôi, thời xưa 1 thước = 0.23m, là khoảng 1m84 ó
Thục Châu ngày xuân trong xanh, có điều tiết trời nhanh tối.
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời lặn để lại vệt tà dương, ánh nắng chiều mỹ lệ, Khương Dương cùng Cố Liệt tuỳ ý đi dạo giữa những lều trại trong quân.
Hai người họ có thói quen như vậy, vừa có thể quan sát, quan tâm đến tướng sĩ bình thường, vừa có thể nhân tiện bàn một ít sự tình vẫn đang treo, chưa quyết định được.
Năm nay Khương Dương ba mươi ba, lớn hơn Cố Liệt năm tuổi.
Sau khi di chín tộc, gia thần còn sót lại của Sở Vương nhanh chóng bỏ trốn, ẩn nấp bốn phương, Cố Liệt cũng thế.
Mãi tới khi Cố Liệt mười bảy tuổi, Khương Dương mới được phái tới bên cạnh hắn, là người Cố Liệt quen biết sớm nhất trong số những gia thần.
Hắn đối xử với Cố Liệt giống như huynh trưởng, là gia thần mà Cố Liệt thân cận nhất.
Khương Dương đang khuyên Cố Liệt không thể bỏ lỡ Địch Kỳ Dã, mỗi lần hắn nói chuyện đều mang theo ngữ điệu tận tình nói ra những lời thấm thía, nhiều ít năm vẫn chưa từng thay đổi.
Nhưng rốt cuộc lúc này Khương Dương chưa già, vẫn là một nam tử yêu cái đẹp, trong tay hắn cầm một chiếc quạt lông không biết cô nương nhà ai tặng, làm bộ làm tịch mà phe phẩy. Cây quạt dệt từ những chiếc lông đuôi hoa lệ của khổng tước xanh, dưới trời chiều mờ mịt vẫn có thể thấy nó thấp thoáng, xứng với bề ngoài nho nhã văn sĩ của hắn, quả nhiên phong lưu phóng khoáng.
Chỉ tiếc thời tiết không đúng mùa cho lắm, làm gì có ai lại đi phẩy quạt giữa tiết kinh trập đâu. (khoảng tháng 2)
Cố Liệt nhớ tới diện mạo nghiêm chỉnh hiền từ của hắn khi tuổi đã quá năm mươi, sâu sắc cảm thấy vận mệnh thật kỳ lạ và quỷ quái.
Bọn họ đi thẳng phía trước sẽ về tới lều chủ soái, cận vệ trực ngoài lều chủ soái đang giao tiếp thay ca. Ngay bên sườn có một chiếc lều nhỏ hơn một chút mới chuyển tới, một tạp binh đang đứng trước cửa, vẫn luôn không ngừng nhìn về phía cận vệ bên ngoài lều chủ soái, giống như muốn xin giúp đỡ.
Khương Dương vốn dĩ định ôm Địch Kỳ Dã sang lều của hắn, dù sao ít ngày nữa bọn họ sẽ quay về đại doanh Kinh Châu, chen chúc một tí cũng không sao. Hơn nữa lòng dạ Khương Dương thâm sâu lắm, hắn đầu tiên là muốn đưa người về để dò la chi tiết, thứ hai là muốn làm dịu mối quan hệ vừa gặp đã xảy ra hiểu lầm giữa Chủ Công và Địch Kỳ Dã, tránh cho Đại Sở đánh mất một lương tướng.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Cố Liệt đã ra lệnh cho cận vệ chuyển căn lều này đến cạnh lều của hắn, để Địch Kỳ Dã vào ở, hiển nhiên là muốn tự mình dẫn dắt.
Người đời tôn sùng Chủ Công biết dùng người, nhưng điều khiến đại tướng trong quân càng bội phục hắn chính là “thưởng phạt phân minh, đối xử bình đẳng”.
Khương Dương cũng chưa từng thấy Chủ Công đối xử với ai giống như Địch Kỳ Dã, mới gặp mặt đã lộ ra đủ điều kỳ lạ. Hay nguyên nhân chính vì Địch Kỳ Dã là một kỳ tài, nên Chủ Công mới đối đãi với hắn khác biệt như vậy?
Khương Dương nhìn cảnh này, lại bắt đầu nhọc lòng, tiếp tục thấm thía khuyên nhủ Cố Liệt: “Chủ Công à, ngài nhất định phải giữ được người đó. Người này tuyệt đối không phải vật trong ao đâu!”
Cố Liệt khẽ gật đầu, đáp biết. Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước gần tới chỗ tạp binh nọ, Cố Liệt dùng ánh mắt ngăn lại cận vệ đang muốn tiến lên, hơi hẩy cằm về phía tạp binh đó.
Khương Dương hiểu rõ còn nói thêm nữa sẽ khiến hắn phiền, nên thuận theo ý Chủ Công, đen mặt hỏi tạp binh: “Trông cửa lều còn ngó ngang ngó dọc, ra cái thể thống gì? Ngươi là thủ hạ của tướng quân nào?”
Tạp binh, là binh chủng chuyên phụ trách các loại việc vặt lớn nhỏ xung quanh tướng quân trong Sở quân, thuộc về binh lính trực hệ của các tướng quân. Phần lớn được chiêu từ những người cùng quê, cùng tộc mà các tướng quân có thể tin tưởng.
Địch Kỳ Dã một mình tới gia nhập, tất nhiên không có tạp binh đi cùng, người này chắc là do cận vệ của Cố Liệt mượn từ nơi nào đó qua.
Tạp binh đó sửng sốt, vẻ mặt đưa đám trả lời: “Chủ Công, Khương tướng quân, tiểu nhân là thủ hạ của Ngao tướng quân, được cận vệ của Chủ Công mượn sang đây để chiêu đãi Địch tiên sinh, thì, Địch tiên sinh muốn tiểu nhân tìm một tỳ nữ tới để sai sử, nhưng Chủ Công có lệnh không được phép nhiễu dân, tiểu nhân biết đi đâu tìm một cô nương cho hắn đây?”
Lời này vừa xong, mặt Cố Liệt lập tức trầm xuống, Khương Dương cũng nhăn lại mi, nhưng nguyên do của hai người khác nhau.
Mà Cố Liệt là do vừa nhớ tới thanh danh phong lưu vẫn luôn kéo dài đến tận trước khi chết của Địch Kỳ Dã.
Cái danh tiếng phong lưu lẫn mưu phản của Địch Kỳ Dã đều lạ kỳ như nhau, dường như có bóng có dáng cả đấy, nhưng muốn nói chứng cứ xác thực, thì lại không hề có.
Đặc biệt Địch Kỳ Dã cả đời không vợ không con, sau khi hắn chết, hạ nhân trong phủ cũng từng chịu tra hỏi nghiêm khắc, nhưng tất cả đều kêu oan cho Địch tướng quân.
Cái gọi là tin đồn vô căn cứ. Thanh danh phong lưu này của Địch Kỳ Dã, ban đầu chính là bắt nguồn từ việc vừa vào binh doanh đã đòi có tỳ nữ.
Khương Dương vừa mới ra sức đảm bảo cho Địch Kỳ Dã trước mặt Chủ Công, giờ mặt trong mặt ngoài đều sắp mất hết, nôn nóng nói: “Chủ Công, ta đi vào hỏi một tiếng.”
“Không cần.”
Cố Liệt nhìn về phía tạp binh, tự mình hỏi: “Lời nói nguyên vẹn của hắn là gì?”
Tạp binh nọ vẫn đang bày ra dáng vẻ khóc tang, như thể bị làm khó đáng thương cực kỳ, gã lập tức định mở mồm đáp, Cố Liệt nhìn thẳng vào mắt gã, trầm giọng cảnh cáo: “Lời nói nguyên vẹn.”
Bị đôi mắt đen nhánh của Chủ Công đảo qua, tạp binh tức khắc không dám làm trò, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
“Nói.”
Tạp binh run rẩy hai đùi, giọng run run đáp: “Hồi Chủ Công, Địch tiên sinh muốn lấy nước để tắm gội, khi tiểu nhân bị gọi vào, hắn chỉ mặc áo trong, xoã tóc, lời nói đầy đủ, lời nói đầy đủ là ‘tìm ai tới giúp ta một chút’.”
Cố Liệt nghiêng đầu nhìn Khương Dương, nhẹ giọng không vui nói: “Ngao Qua vẫn cứ không biết quản lý người như vậy sao?”
Trên mặt đất rung động bang bang, là tiếng tạp binh đang dập đầu liên tục, vừa dập vừa kêu do chính gã ngu ngốc nghĩ sai, không liên quan tới Ngao tướng quân.
Trán Khương Dương toát ra mồ hôi lạnh: “Ta đi tra.”
“Đi đi.”
Cố Liệt xua tay, nhấc chân liền bước về phía chiếc lều.
Khương Dương muốn ngăn hắn lại cũng không biết ngăn sao cho phải, chỉ hi vọng Địch Kỳ Dã tinh ý một chút, ngàn vạn đừng lại chọc cho Cố Liệt tức giận.
*
Địch Kỳ Dã chờ trái không ai tới, chờ phải không ai vào, đành phải tự mình ra sức chín trâu hai hổ lau khô bộ tóc dài, ngồi trước gương đồng, tiếp tục mưu toan tự mình búi tóc, nhưng cố mãi tới khi nhức hết hai cánh tay, sau gáy toát mồ hôi, vẫn không làm được, không phải búi không hết, rớt ra vài sợi tóc, thì lại thành búi lệch, hắn cắn răng không ngừng làm đi làm lại.
Ngoài lều, có người kêu náo ầm ĩ, Địch Kỳ Dã búi tóc đến bực mình, đang định đứng dậy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, bỗng có người xốc lên tấm màn đi thẳng vào trong.
Địch Kỳ Dã nhanh chóng cầm lấy thanh đao trong tầm tay, mái tóc đen nhánh lại xoã tung, chảy xuống bạch y.
“Ai!”
Trong lều có ánh nến, người nọ càng đi càng gần, là Cố Liệt.
Cố Liệt cao đến hơn tám thước, tập võ từ nhỏ, luyện nên dáng người oai hùng. Đôi mắt và màu tóc của hắn đều đen tuyền, đậm đặc như bóng đêm, làn da là màu trắng đặc trưng của người Sở thuần khiết. Ngũ quan thâm thuý, một đôi mắt đào hoa với đuôi mắt khẽ cong, mũi cao thẳng, đôi môi vừa vặn không dày không mỏng.
Tuy tướng mạo hắn anh tuấn, nhưng trên người Cố Liệt lại luôn có khí phách mài giũa từ những trận chém giết trên sa trường, một người giết ra tên tuổi sát thần, mặc cho ai cũng sẽ không cảm thấy hắn yếu ớt.
Cố Liệt đã cởi bỏ giáp đen, chỉ mặc một bộ y phục màu xanh nhạt may từ gấm Tứ Xuyên, không đeo đao, đối mặt với Địch Kỳ Dã đang cầm đao thăm hỏi, lông mày chưa thèm rung một cây, cũng không trả lời.
Địch Kỳ Dã thấy là hắn, xoay tay quăng đao sang một bên: “Là ngươi à.”
Cố Liệt nhướng mày.
Là ta thì không cần đề phòng? Mới tới mà ngay cả “Chủ Công” cũng không gọi, lá gan quá to.
Cố Liệt bấy lâu vẫn luôn bị phiền nhiễu vì màu da của mình, hắn hâm mộ chúng tướng có thể phơi được cả người thành màu đồng. Cả kiếp trước chỉ có mỗi Địch Kỳ Dã còn trắng hơn cả hắn, nhờ vậy hắn mới thoát khỏi cái tên tuổi người trắng nhất quân Sở rất thiếu oai khi ấy. Lúc này nhìn mới thấy, đúng là trắng thật.
Quần áo của Địch Kỳ Dã do cận vệ vội vàng đưa tới, không hoàn toàn vừa người. Giữa đôi lông mày hắn luôn mang theo khí phách tiêu sái không gì có thể mài mòn, vốn đã không giống người tập võ, giờ áo trong hơi rộng, bị hắn thắt lỏng lẻo bên eo, càng thêm nhỏ tuổi, thật ra hắn cũng hai mươi mốt tuổi rồi, nhưng nhìn cứ cảm thấy mới mười tám, mười chín.
Địch Kỳ Dã lùn hơn Cố Liệt không đến một tấc, gần như cao ngang nhau, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt tựa điểm sơn, khoé môi trời sinh luôn mang theo chút ý cười, ngồi nơi đó giống như một vị công tử thế gia.
Mà vị công tử thế gia này còn được nuông chiều từ bé, không biết cả chải đầu.
Cố Liệt nhìn mái tóc xoã tung của Địch Kỳ Dã, chậm rãi hỏi: “Ta nghe tạp binh bên ngoài nói, ngươi muốn tìm người giúp một chút?”
Địch Kỳ Dã nghe vậy, tức khắc lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Tên tạp binh đó sao có thể không biết Cố Liệt, thế nào lại không hiểu nặng nhẹ, dám kéo cả Chủ Công của Sở quân vào giúp hắn một chút?
Nhất thời hắn không biết nên nói gì mới phải, có lẽ thật sự bị mái tóc hành đến mỏi gân kiệt sức, nghĩ mãi không ra nên đáp ra sao, chỉ nghệt mặt nhìn Cố Liệt.
Cả hai đời, đây là lần đầu tiên Cố Liệt nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
Địch tướng quân, giáp sắt động đế vương, tam chiến kinh thiên hạ, Định Quốc Hầu công cao cái chủ, lúc nào chẳng phong lưu tiêu sái, lúc nào chẳng đang bày mưu lập kế, nào có ngơ ngơ ngác ngác như lúc này.
Cố Liệt cầm lấy một chiếc lược gỗ, cẩn thận chải mái tóc dài đen nhánh của Địch Kỳ Dã vào lòng bàn tay trái: “Ngươi nhìn kỹ, học này.”
Từ tám tuổi, vì trốn binh lính truy đuổi, Cố Liệt theo người lớn đi khắp nơi ẩn nấp hành tung, lưu lạc thôn xóm, dần dà, những gì nên học hắn đều đã học xong. Nhưng thật ra Địch Kỳ Dã tự xưng mình là dân nhỏ thôn quê, vậy mà lại không biết chải đầu.
Hắn chậm lại động tác, nhẹ nhàng chải xuôi tóc dài, dùng một sợi dây vải màu xanh xám trên bàn buộc thành một búi tóc thật chặt, sau đó lại tháo nó ra, rồi đưa lược gỗ cho Địch Kỳ Dã: “Đến lượt ngươi.”
Địch Kỳ Dã nhận cây lược gỗ, nghiêm túc búi một lần, hai lần, ba lần…
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Cố Liệt không thể tin được: “Ngươi có thể dùng tán binh đánh đuổi cường hào Thục Châu, anh tài ngút trời, sao có thể không học được chải đầu?”
————————————————————–
Khổng tước xanh (lục khổng tước):
Có ai thấy tương lai chải đầu cho vợ của ảnh chưa =))))
Người ta cao hơn tám thước là 2m64 đó quý dị đùa thôi, thời xưa 1 thước = 0.23m, là khoảng 1m84 ó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất