Chương 51: ★ Ba vị sử quan ★
Gần đây văn nhân hoàng đế Dương Bình hay ăn mứt hoa quả do Liễu tần tỉ mỉ ngâm ra, hưởng thụ sự phụng dưỡng ân cần, khung cảnh ngươi tranh ta đoạt của Vương hậu và Liễu tần, cuộc sống vốn nên trôi qua vô cùng thoải mái.
Còn chuyện Sở Cố đánh hạ Tây Châu, Tần Châu, ngoại trừ cho thơ của hắn thêm vài nét bút ai oán, cũng không ảnh hưởng đến tiêu chuẩn sinh hoạt của vị hoàng đế Yến Triều này. Nên Dương Bình cũng không thật sự để ý.
Thế nhưng ngày gần đây hắn sống thật sự bực đến phát hoảng.
Truy cứu nguyên nhân, vẫn nằm ở cái chết của Vi Bích Thần.
Vi Bích Thần là thừa tướng Yến Triều, hắn chết, tất nhiên phải đưa vào sách sử.
Ngày nọ Dương Bình bỗng nhiên nhớ tới trên người mình còn đang đeo cái nồi oan, đẩy Vi Bích Thần xuống đài cao, hắn lập tức gọi sử quan tới, muốn lật xem sử quan ghi chép lại như thế nào.
Người người đều biết, từ xưa đến nay, sử quan luôn là một chức vị có hệ số nguy hiểm cực cao.
Từ tiên đế thô bạo vô độ tới nay, triều chính của Yến Triều bị tứ đại danh phiệt khống chế đã lâu. Tứ đại danh phiệt có quyền có thế có binh có tài, việc thăng chức, biếm trích quan viên tự nhiên cũng bị bọn họ âm thầm thao tác, dần dà, chế độ khoa cử chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa —— bởi vì thi đậu cũng không đợi được ngày làm quan, không bằng làm thuộc hạ cho tứ đại danh phiệt, hoặc trực tiếp đút tiền cho tứ đại danh phiệt.
Đây là đối với những người xuất thân cử nhân bình thường, còn đối với những người xuất sắc đã thi qua khoa cử, triều đình tất nhiên phải cho bọn họ chức quan để làm, mặc dù nhân số ít, nhưng tích luỹ dần cũng thành một thế lực.
Trong số những người này, ai lanh lợi sẽ đi lấy lòng tứ đại danh phiệt, ít nhất cũng có thể vớt cái chức ngôn quan, tuy rằng không có gì béo bở, nhưng ít ra có thể lộ mặt trước hoàng đế, chỉ cần không ôm ảo tưởng thượng gián ngay thẳng, đặc biệt nếu có thể bất chấp thể diện để ninh nọt, vậy sẽ rất rất là có tiền đồ.
Vì sao Tạ gia trong tứ đại danh phiệt lại có thể có lực ảnh hưởng đến văn nhân thiên hạ, bởi vì trên dưới toàn bộ Yến Triều, Tạ gia là nhà duy nhất còn chịu giả vờ tốt với thư sinh nghèo, hơn nữa phần lớn ảnh hưởng đều giấu ở bên dưới hệ thống thư viện.
Nhưng nếu không quy phục tứ đại danh phiệt, thông thường đều bị phái đi làm tiểu lại hành văn.
Sử quan, chính là một chức vị điển hình nhất trong số những vị trí tiểu lại hành văn này, chức vị này có ba đặc điểm nổi bật nhất: Một, việc nhiều tiền ít; hai, không có hi vọng thăng chức; ba, khó giữ mạng nhỏ.
Cho nên, làm sử quan ở Bắc Yến, thực hiển nhiên đều là văn nhân nghèo có cốt khí.
Dương Bình lật ghi chép, chỉ thấy bên trên viết: Bệ hạ mời Vi thừa tướng lên đài cao, đẩy xuống giết hại.
Một câu này thôi đã làm Dương Bình tức gần chết, ghi chép của sử quan là phải truyền lại cho đời sau, một câu như vậy tương đương đã dính chặt cái nồi oan này lên người Dương Bình, trọn đời không thể thoát thân.
Dương Bình luôn muốn để lại hình tượng văn nhân buồn thương đau khổ, hắn sao có thể chấp nhận chuyện này được?
Hơn nữa căn bản nhất là, nếu thật sự là hắn đẩy Vi Bích Thần xuống, hiện tại có lẽ còn đuối lý một chút, nhưng trên thực tế, thật sự là do Vi Bích Thần tự mình phát điên, nhảy xuống đài cao, liên quan gì tới hắn chứ!
Trong lòng Dương Bình quả thực oan ức không chịu được, cộng thêm sự quấy phá của độc tính từ xác anh túc trong mứt quả, càng thêm kích ra bản tính táo bạo, ích kỷ của hắn. Hắn lập tức bạo nộ, ném sách sử xuống trước mặt sử quan: “Sửa lại!”
Sử quan hành đại lễ, bái Dương Bình một bái, bái sấp xuống mặt đất, không nói lời nào.
Dương Bình không ngờ một sử quan nho nhỏ lại dám không nghe lời hắn. Hắn tự nhận mình là một thi nhân khí khái, bất hạnh sinh ở đế vương gia, nhưng hắn không thể chịu được việc có người khác thể hiện cốt khí ở trước mặt mình, bởi như vậy vô hình trung hắn sẽ bị so thấp đi, thế nên lúc này hắn càng thêm mất kiểm soát, đập bàn cáu giận: “Trẫm lệnh ngươi sửa lại!”
Sử quan không đáp.
Lời nói trong phút tức giận kế tiếp của Dương Bình, khiến hắn hối hận cả đời.
Lúc trước khi Vi Bích Thần còn sống và nắm hết quyền hành, Dương Bình tự mình xử lý vài cung nữ thái giám không thành vấn đề, tác oai tác phúc trong hậu cung, có một đống ý nghĩ kỳ lạ cũng không thành vấn đề. Nhưng một khi đề cập đến sự vụ tiền triều, tuy ở bên ngoài Vi Bích Thần không bác mặt mũi hắn, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, đó là dù Dương Bình chỉ là muốn ra lệnh cho một ngự tiền nho nhỏ đi đường thôi, cũng phải thông qua sự cho phép của Vi Bích Thần.
Ra lệnh cho tiểu lại còn như thế, càng không cần nhắc tới quyền to sinh sát.
Nhưng hiện giờ Vi Bích Thần đã chết, Liễu gia, Vương gia dựa vào quan hệ thông gia trở thành ngoại thích của hoàng đế, Tạ gia chủ động nhượng quyền, Nghiêm gia có ý mặc kệ, tuy rằng tứ đại danh phiệt ôm tâm tư khác nhau, nhưng xét về kết quả trực tiếp mà nói, Dương Bình cũng đạt được càng nhiều tự do về quyền lực.
Dương Bình là một văn nhân vô năng, còn là một văn nhân vô năng ích kỷ, tính tình táo bạo.
Thời điểm mà Dương Bình hét lên “Lôi tên gian lại này ra ngoài chém”, hắn xác thật dấy lên sát tâm, hận không thể cho tên sử quan bại hoại thanh danh của hắn này lập tức đi tìm chết, nhưng trong lòng cũng chưa có chuẩn bị xong chuyện giết người.
Đây không phải là cung nữ thái giám mặc hắn đánh chết, mà là quan viên chính thức của Yến Triều.
Dù chức vị sử quan có nhỏ, nhưng tính chất đặc thù, tầm quan trọng trong đó vẫn là không cần nói cũng hiểu.
Thị vệ hoàng cung lập tức kéo sử quan này ra ngoài.
Khi thị vệ quay về bẩm báo, nói sử quan đã chết, Dương Bình hoàn toàn ngơ người.
Giả như giờ phút này hắn tỉnh táo, hẳn sẽ nên lập tức khóc lóc thảm thiết, viết một phong chiếu thư vạch tội bản thân, làm bộ làm tịch mà tỏ vẻ sám hối, có lẽ còn có thể bù đắp một chút.
Nhưng độc anh túc trong mứt quả khiến hắn phê pha, bản tính đã chiến thắng nguỵ trang, sau khi đột nhiên ngơ người xong, hắn lập tức nếm được mùi vị ngon ngọt tuyệt vời khi chân chính nắm giữ quyền lực trong tay.
Hắn, một văn nhân hoàng đế tay trói gà không chặt, đã nhẫn nại nhiều năm trước phụ hoàng, Vi Bích Thần và tứ đại danh phiệt, bỗng nhiên nắm giữ quyền lực có thể tuỳ ý kêu đánh kêu giết đối với triều thần.
Đúng vậy, đó chỉ là một sử quan tiểu lại mà thôi, có làm sao đâu? Một câu của hắn khiến cho đầu tên đó rơi xuống đất.
Dương Bình mở cờ trong bụng, cơ hồ muốn bay bay thành tiên luôn.
Hắn ném sử quan rớt đầu ra khỏi não, không cần nghĩ ngợi, hạ chỉ sai Sùng Văn Quán lập tức phái một sử quan khác tới.
Sử quan mới vào đại điện, cung cung kính kính mà bái kiến Dương Bình.
Tin tức trong cung lưu truyền nhanh nhất, sử quan mới này hẳn là đã biết tin tiền nhiệm bỏ mình.
Dương Bình không sợ hắn không nghe lời, chỉ vào sách sử ở dưới đất, khinh miệt nói: “Sửa đi.”
Sử quan mới hành đại lễ, bái Dương Bình một bái, bái sấp xuống mặt đất, không nói lời nào.
Vừa mới yêu mùi vị quyền lực, Dương Bình tức khắc bị chọc giận.
“Chém!”
Dương Bình quát lên cuồng loạn.
Sùng Văn Quán phái vị sử quan thứ ba tới, lúc này Dương Bình dần dần tiêu bớt một ít tức giận, vội đùng đùng mà ra lệnh: “Sửa đi!”
Vị sử quan thứ ba hành đại lễ, bái Dương Bình một bái, bái sấp xuống mặt đất, không nói lời nào.
Dương Bình quả thực sắp điên rồi.
Tiểu lại bần cùng mà ngay cả quan phục cũng đã giặt đến bạc màu, đang cố chấp quỳ trên mặt đất trước mặt hắn, khiến đáy lòng hắn bắt đầu sợ hãi.
Lúc này Dương Bình mới ý thức được, xong đời, hắn làm ra một chuyện cực kỳ sai lầm —— giết liên tiếp hai vị sử quan, thanh danh của hắn, không bao giờ có khả năng khiến người đời sau yêu quý như hắn vẫn tưởng tượng được nữa.
Dương Bình lập tức rớt xuống nước mắt không cam lòng vì bản thân mình.
Từ sau ngày ấy, Dương Bình từng bước một phát ra chiếu thư kể tội mình, tiếp đó liền sa vào ôn nhu hương của Liễu tần, trốn trong cung của ả, mấy ngày liền không chịu lên triều.
Nói câu thành thật, hắn có lên triều hay không, cũng không hề ảnh hưởng tới triều chính, không có hắn ngồi ở bên trên, tứ đại danh phiệt rảnh tay tranh đấu gay gắt, mọi người càng thêm thoải mái.
Dưới sự phối hợp đầy dung túng của Liễu tần, Dương Bình càng chơi càng mạnh.
Liễu tần đã bắt đầu thấy bụng, nhưng hiện giờ ả có ý đồ xấu với Dương Bình, tất nhiên sẽ không tự mình chuốc lấy khổ mà đi khuyên hắn giữ thể diện, ngược lại ngoan ngoãn phối hợp vạn phần, không chỉ đưa thị nữ mình mang vào cung lên long sàng, còn cổ vũ Dương Bình thực hiện các ý tưởng phong lưu xằng bậy mà hắn không thể nói ra với người ngoài.
Ngày này, khi Vương hậu bị mời tới cung của Liễu tần, tuy trong lòng có vô số suy đoán, nhưng không có sợ hãi.
Nàng là thứ nữ của Vương thị, dẫm lên đền thờ trinh tiết của đích tỷ để vào cung, khí vận này cũng không phải nữ tử bình thường có thể có. Sau khi vào cung, Bệ hạ nho nhã văn nhược giống như trong lời đồn, đối xử với nàng tao nhã, lễ phép, cũng có thể coi như cử án tề mi.
Tuy rằng không đạt được nhiều sủng ái bằng Liễu tần, sau một thời gian mới mẻ Dương Bình liền đối xử với nàng có chút lãnh đạm, nhưng dù sao nàng đã trở thành vương hậu được sắc phong danh chính ngôn thuận, sao có thể giống với loại tự cam hạ tiện, đánh nát một bộ bài tốt trên tay như Liễu Mi?
Lúc chưa ra khỏi khuê phòng, nàng là thứ nữ của Vương thị, không ít lần bị đích tỷ tìm cớ bắt nạt. Ở trong giới quý nữ của tứ đại danh phiệt, Liễu Mi tự xưng là tài nữ thanh cao, cũng làm không ít việc khiến những nữ tử khác nan kham. Hiện tại đích tỷ bị gia tộc ép nhảy giếng, Liễu Mi dù có được sủng ái, mỗi ngày vẫn phải ngoan ngoãn đi thỉnh an nàng, những chuyện này sao có thể không khiến Vương thị đắc ý dạt dào.
Cho nên, dọc theo đường đi, Vương thị còn đang chăm chăm nghĩ nên gặp chiêu nào phá chiêu đó, nên vả mặt ả Liễu tần nhất định đang nói xấu nàng với Bệ hạ như thế nào, nàng cản bản không thể tưởng tượng được, thứ gì đang chờ đợi mình.
Vương thị hồn phi phách tán, không biết là bị doạ sợ tới mức thất hồn vì cơn tức giận không kiên nhẫn của Dương Bình, hay là lạc phách vì cảnh tượng dâm loạn bất kham giữa Dương Bình và Liễu tần.
Rõ ràng nàng gả cho ngôi cửu ngũ, rõ ràng đã là vương hậu cao quý, vì sao lại giống như thể thứ đĩ điếm đê tiện, bị bắt thoát hết quần áo trước mặt Liễu Mi đã thấy bụng, bị đôi nam nữ tựa như ma cọp vồ trước mắt này bắt ép cùng chúng làm ra rất nhiều chuyện bất kham? Nàng từng học nữ giới, nữ đức, giờ phút này toàn bộ nội tâm đều bị kinh hãi đến tê cóng, cảm thấy xấu hổ muốn chết, nhưng lại hoàn toàn không dám phản kháng Dương Bình cứ hở một chút là xuống tay.
Dương Bình không nghĩ tới có một ngày có thể chơi một giường hai nữ ở trong hậu cung, càng thêm yêu thích sự săn sóc, hiểu ý của Liễu tần. Dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng của Vương thị cũng là một loại thú vị khác biệt. Hắn hưởng thụ hương vị khác nhau, thưởng thức mà nhìn Liễu tần ngậm một miếng mứt quả, cưỡng ép đút vào trong miệng Vương thị, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn lấy, chỉ một lát đã khiến Vương thị vốn không muốn phối hợp lại bất tri bất giác nuốt mứt quả xuống.
Cảnh này khiến cho Dương Bình càng thêm hưng phấn vượt bậc, chơi mãi đến khi trời tờ mờ sáng, mới chịu đi ngủ.
Vương thị co rúm dưới đuôi giường, đưa lưng về phía đôi nam nữ kia, cuộn tròn cả người lại, hết thảy những gì vừa phát sinh vượt qua giới giạn tiếp thu của nàng. Lòng nàng tràn đầy lo sợ, ngờ vực, cất giấu bất an, muốn hận lại không dám hận.
Bỗng nhiên, có người leo lên lưng nàng, như là tiểu quỷ âm phủ khiến người điên dại, nhẹ giọng nói với nàng: “Muội muội tốt à, loại nam tử không biết liêm sỉ, mềm yếu vô năng, quốc gia sắp mất còn đắm chìm trong giường chiếu thế này, sao có thể xứng làm phu quân của tỷ muội ta?”
Vương thị bị lời nói điên cuồng này doạ đến mở to mắt tròn, không tự chủ xoay người nhìn lại, đối diện với đôi mắt giống như yêu hồ của Liễu Mi.
*
Địch Kỳ Dã đánh hạ Tây Châu, dẫn theo hàng thần Phong Tộc quy thuận, tất nhiên phải thưởng, không bao lâu sau, Ngao Qua và Lục Dực cũng thu Tần Châu vào bản đồ Sở Cố. Cố Liệt tổ chức tiệc chúc mừng, gia phong cho ba người bọn họ.
Lần gia phong này của Cố Liệt, chính là thêm bổng lộc và tài vật, hoàn toàn dựa theo mức độ lớn nhỏ của quân công để ban thưởng, Địch Kỳ Dã nhiều nhất, hai người Lục Dực và Ngao Qua bằng nhau.
Lục Dực và Ngao Qua vẫn đều không phục.
Xét cho cùng Tây Châu vốn hoang vắng, Phong Tộc tới hàng còn có cả công lao dùng mật thám sắp xếp của Chủ Công và Khương Dương, dựa vào cái gì tính hết cho Địch Kỳ Dã?
Huống chi, luận tư bài bối, Ngao Qua là hàng tướng Tín Châu, đã sớm đi theo Cố Liệt chinh chiến khắp nơi, Lục Dực tuy rằng tới khi Cố Liệt đánh Thục Châu mới trở thành hàng tướng, nhưng mặc kệ nói thế nào cũng vẫn sớm hơn Địch Kỳ Dã, tới trước tới sau, nhưng bổng lộc hiện tại của bọn họ thậm chí còn ít hơn Địch Kỳ Dã, chuyện này không thể nào nói nổi.
Nhưng Lục Dực vẫn trước sau như một mà biết tiến thối, nhẫn nhịn, còn Ngao Qua có vẻ như đã không nhịn nổi nữa rồi. Gã đi tìm Khương Dương, trong câu chữ rất có ý châm ngòi, muốn cho nhóm công thần lão tướng đi theo Cố Liệt đánh thiên hạ bước ra phân xử công bằng.
Khương Dương là người luôn đặt Đại Sở lên trước, sao có thể ra tay với Địch Kỳ Dã, người mà trước mắt đánh giặc giỏi nhất vào thời điểm thiên hạ chưa định? Thật ra hiện tại hắn đã không thể hoàn toàn đứng ở lập trường của võ tướng được nữa rồi, chẳng qua Ngao Qua nhìn thế cục không được rõ ràng cho lắm, Khương Dương cũng chỉ có thể không mặn không nhạt mà khuyên Ngao Qua phóng rộng tầm mắt, nhưng tất nhiên là không có tác dụng gì.
Có điều dù sao bọn họ đã kề vai chiến đấu nhiều năm, tuy Khương Dương chưa bao giờ giấu diếm điều gì với Cố Liệt, nhưng cũng không muốn cố tình báo cáo chuyện Ngao Qua âm thầm cáu giận cho Chủ Công. Hắn chỉ mịt mờ mà nhắc nhở Chủ Công: “Địch tiểu ca làm việc, có phải nên khiêm tốn hơn một chút không?”
Trước nay Cố Liệt thưởng phạt phân minh, với chiến tích của Địch tiểu ca, lần gia phong này vốn không nên có dị nghị, nhưng Ngao Qua vẫn nhất định muốn gây khó dễ cho Địch Kỳ Dã. Khương Dương suy nghĩ, điều này không phải không có liên quan đến việc gần đây Địch tiểu ca đối đầu tranh chấp với Ngao Qua, hơn nữa Địch tiểu ca xác thật quá mức tuỳ hứng buông thả rồi, nào có tướng quân kiêu ngạo đến độ tự mình mở miệng đòi thưởng?
Cố Liệt không để bụng: “Tuỳ hắn đi.”
Những lời khuyên bảo tận tình của Khương Dương đều bị ba chữ của Chủ Công nhét ngược trở về, mà nhắc thêm cũng không tốt. Với thanh danh địa vị hiện giờ của Địch Kỳ Dã, làm thừa tướng dự bị Khương Dương dù có muốn khuyên nhủ thế nào, cũng phải bắt đầu tị hiềm.
Vậy nên khi Chúc Bắc Hà tự mình áp giải lương thảo và chiến mã đến Tần Châu, liền nghe nói Hổ kỵ đô đốc, thủ hạ của Địch Kỳ Dã, phạm phải chuyện rồi.
Phạm vào chuyện gì?
Còn không phải chuyện nhỏ. Thủ hạ thân binh của Ngao Qua bắt được thân tín của hắn gửi thư ra ngoài Tần Châu, hơn nữa còn là mỗi lần Sở quân nghị sự xong đều nhất định có thư đưa ra ngoài, hư hư thực thực lén lút thông đồng với Bắc Yến.
Ngao Qua nói năng hùng hồn, miêu tả tội trạng của Hổ kỵ đô đốc đến vô cùng đáng tin, tố cáo lên Cố Liệt, dùng lý lẽ tranh luận, nhất định muốn vấn trảm Hổ kỵ đô đốc.
Ban đầu Địch Kỳ Dã còn không để trong lòng, việc này rất rõ ràng chỉ là một hiểu lầm, cái A Hổ đưa ra ngoài không phải thư mật, mà là gửi thư tín cho cô nương đã đính hôn. Vì sao mỗi lần Sở quân nghị sự xong nhất định sẽ có thư được đưa đi? Đây hoàn toàn là câu doạ nạt bậy bạ nhảm nhí, đương nhiên khi trở về Sở doanh A Hổ mới có thời gian viết rồi. Trước khi đánh giặc, với sau khi đánh giặc, Sở quân không nghị sự mới là kỳ lạ ấy chứ?
Nhưng hắn không có cách nào bào chữa cho A Hổ như vậy.
Tuy A Hổ và cô nương đó đã đính hôn, nhưng một khi việc ầm thầm trao nhận thư tín của hai người họ bị tố giác, không chỉ có hôn ước sẽ bị huỷ, mà thậm chí có khả năng cô nương đó sẽ bị ép lấy cái chết để tuẫn tiết.
Địch Kỳ Dã khăng khăng đó là thư nhà của A Hổ, sức thuyết phục lập tức nhỏ đi rất nhiều. Ngao Qua hùng hồ doạ người, nhất định đòi vấn trảm A Hổ.
Địch Kỳ Dã chỉ có thể âm thầm đi tìm Cố Liệt.
Cố Liệt chỉ chờ hắn tới.
“Ngươi có hai con đường,” Cố Liệt phân tích cho hắn, “Một, chém Hổ kỵ đô đốc, siết chặt quân kỷ, về sau đừng để Ngao Qua bắt được nhược điểm nữa.”
Địch Kỳ Dã không thèm suy xét: “Quân kỷ của thủ hạ ta không có vấn đề, là Ngao Qua có ý đồ vu oan, cái này liên gì tới quân kỷ? Chém A Hổ, để Ngao Qua thực hiện được gian kế, ta còn làm tướng quân làm gì?”
“Vậy chỉ còn một con đường.”
“Ngươi mau nói đi.”
Lại còn dám thúc giục nữa, Cố Liệt lạnh lạnh mà nhìn hắn một cái, từ từ nói: “Người đến chỗ ta cầu xin, chủ động trả lại gia phong ban thưởng, ta xét đến đại thắng ở Tây Châu, tha một cơ hội cho Hổ kỵ đô đốc, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, ngươi chủ động phạt thật nặng Hổ kỵ đô đốc. Sau đó chỉnh đốn quân kỷ, không để lại bất cứ nhược điểm nào cho Ngao Qua. Hơn nữa, từ giờ hết lòng chú ý tới thế cục Sở Cố, sớm đề phòng, miễn cho lần tới bị người ta vu oan, lại đến tìm ta khóc.”
“Ta có khóc đâu,” Địch Kỳ Dã nhanh chóng nghiêm túc phản bác cho mặt mũi của mình, “Ta là tin tưởng Chủ Công, nên mới bỏ xa cầu gần, tìm Chủ Công xin ý kiến. Bằng không tự ta cũng có thể xử lý.”
Cố Liệt ồ một tiếng: “Vậy ngươi tính xử lý như thế nào?”
Địch Kỳ Dã cọ cọ mũi: “Thật ra, ta tìm Mục Liêm trước.”
“Hắn nói, Ngao Qua vội vã muốn công lao nên rất liều lĩnh, rất dễ dàng mắc lỗi trên chiến trường, chỉ cần bẫy một chút là có thể diệt trừ hắn. Có thể tới xin hắn buông tha A Hổ, hoặc dứt khoát từ bỏ A Hổ, dụ dỗ cho Ngao Qua đắc ý dào dạt, sau đó sẽ càng dễ dàng diệt trừ hắn hơn, nhất lao vĩnh dật.”
“Mục Liêm còn nói, nhưng diệt trừ Ngao Qua, vừa là thượng sách, vừa là hạ sách, bởi vì việc này rõ ràng là Chủ Công ngươi chờ ta tới cầu xin.”
“Ngươi xem, ta cũng không muốn làm ngươi phải đau khổ mất đi tướng tài,” Địch Kỳ Dã rất không biết xấu hổ mà nói, “Cho nên ta lập tức đến tìm ngươi đó.”
Cố Liệt thật muốn đuổi cả hắn lẫn Mục Liêm ra khỏi đại doanh Sở quân ngay và luôn.
——————————————————————–
*Luận tư bài bối: dựa theo kinh nghiệm, thế hệ để sắp xếp
Mục Liêm bắt bài Cố thần chuẩn cực =)))))
Còn chuyện Sở Cố đánh hạ Tây Châu, Tần Châu, ngoại trừ cho thơ của hắn thêm vài nét bút ai oán, cũng không ảnh hưởng đến tiêu chuẩn sinh hoạt của vị hoàng đế Yến Triều này. Nên Dương Bình cũng không thật sự để ý.
Thế nhưng ngày gần đây hắn sống thật sự bực đến phát hoảng.
Truy cứu nguyên nhân, vẫn nằm ở cái chết của Vi Bích Thần.
Vi Bích Thần là thừa tướng Yến Triều, hắn chết, tất nhiên phải đưa vào sách sử.
Ngày nọ Dương Bình bỗng nhiên nhớ tới trên người mình còn đang đeo cái nồi oan, đẩy Vi Bích Thần xuống đài cao, hắn lập tức gọi sử quan tới, muốn lật xem sử quan ghi chép lại như thế nào.
Người người đều biết, từ xưa đến nay, sử quan luôn là một chức vị có hệ số nguy hiểm cực cao.
Từ tiên đế thô bạo vô độ tới nay, triều chính của Yến Triều bị tứ đại danh phiệt khống chế đã lâu. Tứ đại danh phiệt có quyền có thế có binh có tài, việc thăng chức, biếm trích quan viên tự nhiên cũng bị bọn họ âm thầm thao tác, dần dà, chế độ khoa cử chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa —— bởi vì thi đậu cũng không đợi được ngày làm quan, không bằng làm thuộc hạ cho tứ đại danh phiệt, hoặc trực tiếp đút tiền cho tứ đại danh phiệt.
Đây là đối với những người xuất thân cử nhân bình thường, còn đối với những người xuất sắc đã thi qua khoa cử, triều đình tất nhiên phải cho bọn họ chức quan để làm, mặc dù nhân số ít, nhưng tích luỹ dần cũng thành một thế lực.
Trong số những người này, ai lanh lợi sẽ đi lấy lòng tứ đại danh phiệt, ít nhất cũng có thể vớt cái chức ngôn quan, tuy rằng không có gì béo bở, nhưng ít ra có thể lộ mặt trước hoàng đế, chỉ cần không ôm ảo tưởng thượng gián ngay thẳng, đặc biệt nếu có thể bất chấp thể diện để ninh nọt, vậy sẽ rất rất là có tiền đồ.
Vì sao Tạ gia trong tứ đại danh phiệt lại có thể có lực ảnh hưởng đến văn nhân thiên hạ, bởi vì trên dưới toàn bộ Yến Triều, Tạ gia là nhà duy nhất còn chịu giả vờ tốt với thư sinh nghèo, hơn nữa phần lớn ảnh hưởng đều giấu ở bên dưới hệ thống thư viện.
Nhưng nếu không quy phục tứ đại danh phiệt, thông thường đều bị phái đi làm tiểu lại hành văn.
Sử quan, chính là một chức vị điển hình nhất trong số những vị trí tiểu lại hành văn này, chức vị này có ba đặc điểm nổi bật nhất: Một, việc nhiều tiền ít; hai, không có hi vọng thăng chức; ba, khó giữ mạng nhỏ.
Cho nên, làm sử quan ở Bắc Yến, thực hiển nhiên đều là văn nhân nghèo có cốt khí.
Dương Bình lật ghi chép, chỉ thấy bên trên viết: Bệ hạ mời Vi thừa tướng lên đài cao, đẩy xuống giết hại.
Một câu này thôi đã làm Dương Bình tức gần chết, ghi chép của sử quan là phải truyền lại cho đời sau, một câu như vậy tương đương đã dính chặt cái nồi oan này lên người Dương Bình, trọn đời không thể thoát thân.
Dương Bình luôn muốn để lại hình tượng văn nhân buồn thương đau khổ, hắn sao có thể chấp nhận chuyện này được?
Hơn nữa căn bản nhất là, nếu thật sự là hắn đẩy Vi Bích Thần xuống, hiện tại có lẽ còn đuối lý một chút, nhưng trên thực tế, thật sự là do Vi Bích Thần tự mình phát điên, nhảy xuống đài cao, liên quan gì tới hắn chứ!
Trong lòng Dương Bình quả thực oan ức không chịu được, cộng thêm sự quấy phá của độc tính từ xác anh túc trong mứt quả, càng thêm kích ra bản tính táo bạo, ích kỷ của hắn. Hắn lập tức bạo nộ, ném sách sử xuống trước mặt sử quan: “Sửa lại!”
Sử quan hành đại lễ, bái Dương Bình một bái, bái sấp xuống mặt đất, không nói lời nào.
Dương Bình không ngờ một sử quan nho nhỏ lại dám không nghe lời hắn. Hắn tự nhận mình là một thi nhân khí khái, bất hạnh sinh ở đế vương gia, nhưng hắn không thể chịu được việc có người khác thể hiện cốt khí ở trước mặt mình, bởi như vậy vô hình trung hắn sẽ bị so thấp đi, thế nên lúc này hắn càng thêm mất kiểm soát, đập bàn cáu giận: “Trẫm lệnh ngươi sửa lại!”
Sử quan không đáp.
Lời nói trong phút tức giận kế tiếp của Dương Bình, khiến hắn hối hận cả đời.
Lúc trước khi Vi Bích Thần còn sống và nắm hết quyền hành, Dương Bình tự mình xử lý vài cung nữ thái giám không thành vấn đề, tác oai tác phúc trong hậu cung, có một đống ý nghĩ kỳ lạ cũng không thành vấn đề. Nhưng một khi đề cập đến sự vụ tiền triều, tuy ở bên ngoài Vi Bích Thần không bác mặt mũi hắn, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, đó là dù Dương Bình chỉ là muốn ra lệnh cho một ngự tiền nho nhỏ đi đường thôi, cũng phải thông qua sự cho phép của Vi Bích Thần.
Ra lệnh cho tiểu lại còn như thế, càng không cần nhắc tới quyền to sinh sát.
Nhưng hiện giờ Vi Bích Thần đã chết, Liễu gia, Vương gia dựa vào quan hệ thông gia trở thành ngoại thích của hoàng đế, Tạ gia chủ động nhượng quyền, Nghiêm gia có ý mặc kệ, tuy rằng tứ đại danh phiệt ôm tâm tư khác nhau, nhưng xét về kết quả trực tiếp mà nói, Dương Bình cũng đạt được càng nhiều tự do về quyền lực.
Dương Bình là một văn nhân vô năng, còn là một văn nhân vô năng ích kỷ, tính tình táo bạo.
Thời điểm mà Dương Bình hét lên “Lôi tên gian lại này ra ngoài chém”, hắn xác thật dấy lên sát tâm, hận không thể cho tên sử quan bại hoại thanh danh của hắn này lập tức đi tìm chết, nhưng trong lòng cũng chưa có chuẩn bị xong chuyện giết người.
Đây không phải là cung nữ thái giám mặc hắn đánh chết, mà là quan viên chính thức của Yến Triều.
Dù chức vị sử quan có nhỏ, nhưng tính chất đặc thù, tầm quan trọng trong đó vẫn là không cần nói cũng hiểu.
Thị vệ hoàng cung lập tức kéo sử quan này ra ngoài.
Khi thị vệ quay về bẩm báo, nói sử quan đã chết, Dương Bình hoàn toàn ngơ người.
Giả như giờ phút này hắn tỉnh táo, hẳn sẽ nên lập tức khóc lóc thảm thiết, viết một phong chiếu thư vạch tội bản thân, làm bộ làm tịch mà tỏ vẻ sám hối, có lẽ còn có thể bù đắp một chút.
Nhưng độc anh túc trong mứt quả khiến hắn phê pha, bản tính đã chiến thắng nguỵ trang, sau khi đột nhiên ngơ người xong, hắn lập tức nếm được mùi vị ngon ngọt tuyệt vời khi chân chính nắm giữ quyền lực trong tay.
Hắn, một văn nhân hoàng đế tay trói gà không chặt, đã nhẫn nại nhiều năm trước phụ hoàng, Vi Bích Thần và tứ đại danh phiệt, bỗng nhiên nắm giữ quyền lực có thể tuỳ ý kêu đánh kêu giết đối với triều thần.
Đúng vậy, đó chỉ là một sử quan tiểu lại mà thôi, có làm sao đâu? Một câu của hắn khiến cho đầu tên đó rơi xuống đất.
Dương Bình mở cờ trong bụng, cơ hồ muốn bay bay thành tiên luôn.
Hắn ném sử quan rớt đầu ra khỏi não, không cần nghĩ ngợi, hạ chỉ sai Sùng Văn Quán lập tức phái một sử quan khác tới.
Sử quan mới vào đại điện, cung cung kính kính mà bái kiến Dương Bình.
Tin tức trong cung lưu truyền nhanh nhất, sử quan mới này hẳn là đã biết tin tiền nhiệm bỏ mình.
Dương Bình không sợ hắn không nghe lời, chỉ vào sách sử ở dưới đất, khinh miệt nói: “Sửa đi.”
Sử quan mới hành đại lễ, bái Dương Bình một bái, bái sấp xuống mặt đất, không nói lời nào.
Vừa mới yêu mùi vị quyền lực, Dương Bình tức khắc bị chọc giận.
“Chém!”
Dương Bình quát lên cuồng loạn.
Sùng Văn Quán phái vị sử quan thứ ba tới, lúc này Dương Bình dần dần tiêu bớt một ít tức giận, vội đùng đùng mà ra lệnh: “Sửa đi!”
Vị sử quan thứ ba hành đại lễ, bái Dương Bình một bái, bái sấp xuống mặt đất, không nói lời nào.
Dương Bình quả thực sắp điên rồi.
Tiểu lại bần cùng mà ngay cả quan phục cũng đã giặt đến bạc màu, đang cố chấp quỳ trên mặt đất trước mặt hắn, khiến đáy lòng hắn bắt đầu sợ hãi.
Lúc này Dương Bình mới ý thức được, xong đời, hắn làm ra một chuyện cực kỳ sai lầm —— giết liên tiếp hai vị sử quan, thanh danh của hắn, không bao giờ có khả năng khiến người đời sau yêu quý như hắn vẫn tưởng tượng được nữa.
Dương Bình lập tức rớt xuống nước mắt không cam lòng vì bản thân mình.
Từ sau ngày ấy, Dương Bình từng bước một phát ra chiếu thư kể tội mình, tiếp đó liền sa vào ôn nhu hương của Liễu tần, trốn trong cung của ả, mấy ngày liền không chịu lên triều.
Nói câu thành thật, hắn có lên triều hay không, cũng không hề ảnh hưởng tới triều chính, không có hắn ngồi ở bên trên, tứ đại danh phiệt rảnh tay tranh đấu gay gắt, mọi người càng thêm thoải mái.
Dưới sự phối hợp đầy dung túng của Liễu tần, Dương Bình càng chơi càng mạnh.
Liễu tần đã bắt đầu thấy bụng, nhưng hiện giờ ả có ý đồ xấu với Dương Bình, tất nhiên sẽ không tự mình chuốc lấy khổ mà đi khuyên hắn giữ thể diện, ngược lại ngoan ngoãn phối hợp vạn phần, không chỉ đưa thị nữ mình mang vào cung lên long sàng, còn cổ vũ Dương Bình thực hiện các ý tưởng phong lưu xằng bậy mà hắn không thể nói ra với người ngoài.
Ngày này, khi Vương hậu bị mời tới cung của Liễu tần, tuy trong lòng có vô số suy đoán, nhưng không có sợ hãi.
Nàng là thứ nữ của Vương thị, dẫm lên đền thờ trinh tiết của đích tỷ để vào cung, khí vận này cũng không phải nữ tử bình thường có thể có. Sau khi vào cung, Bệ hạ nho nhã văn nhược giống như trong lời đồn, đối xử với nàng tao nhã, lễ phép, cũng có thể coi như cử án tề mi.
Tuy rằng không đạt được nhiều sủng ái bằng Liễu tần, sau một thời gian mới mẻ Dương Bình liền đối xử với nàng có chút lãnh đạm, nhưng dù sao nàng đã trở thành vương hậu được sắc phong danh chính ngôn thuận, sao có thể giống với loại tự cam hạ tiện, đánh nát một bộ bài tốt trên tay như Liễu Mi?
Lúc chưa ra khỏi khuê phòng, nàng là thứ nữ của Vương thị, không ít lần bị đích tỷ tìm cớ bắt nạt. Ở trong giới quý nữ của tứ đại danh phiệt, Liễu Mi tự xưng là tài nữ thanh cao, cũng làm không ít việc khiến những nữ tử khác nan kham. Hiện tại đích tỷ bị gia tộc ép nhảy giếng, Liễu Mi dù có được sủng ái, mỗi ngày vẫn phải ngoan ngoãn đi thỉnh an nàng, những chuyện này sao có thể không khiến Vương thị đắc ý dạt dào.
Cho nên, dọc theo đường đi, Vương thị còn đang chăm chăm nghĩ nên gặp chiêu nào phá chiêu đó, nên vả mặt ả Liễu tần nhất định đang nói xấu nàng với Bệ hạ như thế nào, nàng cản bản không thể tưởng tượng được, thứ gì đang chờ đợi mình.
Vương thị hồn phi phách tán, không biết là bị doạ sợ tới mức thất hồn vì cơn tức giận không kiên nhẫn của Dương Bình, hay là lạc phách vì cảnh tượng dâm loạn bất kham giữa Dương Bình và Liễu tần.
Rõ ràng nàng gả cho ngôi cửu ngũ, rõ ràng đã là vương hậu cao quý, vì sao lại giống như thể thứ đĩ điếm đê tiện, bị bắt thoát hết quần áo trước mặt Liễu Mi đã thấy bụng, bị đôi nam nữ tựa như ma cọp vồ trước mắt này bắt ép cùng chúng làm ra rất nhiều chuyện bất kham? Nàng từng học nữ giới, nữ đức, giờ phút này toàn bộ nội tâm đều bị kinh hãi đến tê cóng, cảm thấy xấu hổ muốn chết, nhưng lại hoàn toàn không dám phản kháng Dương Bình cứ hở một chút là xuống tay.
Dương Bình không nghĩ tới có một ngày có thể chơi một giường hai nữ ở trong hậu cung, càng thêm yêu thích sự săn sóc, hiểu ý của Liễu tần. Dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng của Vương thị cũng là một loại thú vị khác biệt. Hắn hưởng thụ hương vị khác nhau, thưởng thức mà nhìn Liễu tần ngậm một miếng mứt quả, cưỡng ép đút vào trong miệng Vương thị, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn lấy, chỉ một lát đã khiến Vương thị vốn không muốn phối hợp lại bất tri bất giác nuốt mứt quả xuống.
Cảnh này khiến cho Dương Bình càng thêm hưng phấn vượt bậc, chơi mãi đến khi trời tờ mờ sáng, mới chịu đi ngủ.
Vương thị co rúm dưới đuôi giường, đưa lưng về phía đôi nam nữ kia, cuộn tròn cả người lại, hết thảy những gì vừa phát sinh vượt qua giới giạn tiếp thu của nàng. Lòng nàng tràn đầy lo sợ, ngờ vực, cất giấu bất an, muốn hận lại không dám hận.
Bỗng nhiên, có người leo lên lưng nàng, như là tiểu quỷ âm phủ khiến người điên dại, nhẹ giọng nói với nàng: “Muội muội tốt à, loại nam tử không biết liêm sỉ, mềm yếu vô năng, quốc gia sắp mất còn đắm chìm trong giường chiếu thế này, sao có thể xứng làm phu quân của tỷ muội ta?”
Vương thị bị lời nói điên cuồng này doạ đến mở to mắt tròn, không tự chủ xoay người nhìn lại, đối diện với đôi mắt giống như yêu hồ của Liễu Mi.
*
Địch Kỳ Dã đánh hạ Tây Châu, dẫn theo hàng thần Phong Tộc quy thuận, tất nhiên phải thưởng, không bao lâu sau, Ngao Qua và Lục Dực cũng thu Tần Châu vào bản đồ Sở Cố. Cố Liệt tổ chức tiệc chúc mừng, gia phong cho ba người bọn họ.
Lần gia phong này của Cố Liệt, chính là thêm bổng lộc và tài vật, hoàn toàn dựa theo mức độ lớn nhỏ của quân công để ban thưởng, Địch Kỳ Dã nhiều nhất, hai người Lục Dực và Ngao Qua bằng nhau.
Lục Dực và Ngao Qua vẫn đều không phục.
Xét cho cùng Tây Châu vốn hoang vắng, Phong Tộc tới hàng còn có cả công lao dùng mật thám sắp xếp của Chủ Công và Khương Dương, dựa vào cái gì tính hết cho Địch Kỳ Dã?
Huống chi, luận tư bài bối, Ngao Qua là hàng tướng Tín Châu, đã sớm đi theo Cố Liệt chinh chiến khắp nơi, Lục Dực tuy rằng tới khi Cố Liệt đánh Thục Châu mới trở thành hàng tướng, nhưng mặc kệ nói thế nào cũng vẫn sớm hơn Địch Kỳ Dã, tới trước tới sau, nhưng bổng lộc hiện tại của bọn họ thậm chí còn ít hơn Địch Kỳ Dã, chuyện này không thể nào nói nổi.
Nhưng Lục Dực vẫn trước sau như một mà biết tiến thối, nhẫn nhịn, còn Ngao Qua có vẻ như đã không nhịn nổi nữa rồi. Gã đi tìm Khương Dương, trong câu chữ rất có ý châm ngòi, muốn cho nhóm công thần lão tướng đi theo Cố Liệt đánh thiên hạ bước ra phân xử công bằng.
Khương Dương là người luôn đặt Đại Sở lên trước, sao có thể ra tay với Địch Kỳ Dã, người mà trước mắt đánh giặc giỏi nhất vào thời điểm thiên hạ chưa định? Thật ra hiện tại hắn đã không thể hoàn toàn đứng ở lập trường của võ tướng được nữa rồi, chẳng qua Ngao Qua nhìn thế cục không được rõ ràng cho lắm, Khương Dương cũng chỉ có thể không mặn không nhạt mà khuyên Ngao Qua phóng rộng tầm mắt, nhưng tất nhiên là không có tác dụng gì.
Có điều dù sao bọn họ đã kề vai chiến đấu nhiều năm, tuy Khương Dương chưa bao giờ giấu diếm điều gì với Cố Liệt, nhưng cũng không muốn cố tình báo cáo chuyện Ngao Qua âm thầm cáu giận cho Chủ Công. Hắn chỉ mịt mờ mà nhắc nhở Chủ Công: “Địch tiểu ca làm việc, có phải nên khiêm tốn hơn một chút không?”
Trước nay Cố Liệt thưởng phạt phân minh, với chiến tích của Địch tiểu ca, lần gia phong này vốn không nên có dị nghị, nhưng Ngao Qua vẫn nhất định muốn gây khó dễ cho Địch Kỳ Dã. Khương Dương suy nghĩ, điều này không phải không có liên quan đến việc gần đây Địch tiểu ca đối đầu tranh chấp với Ngao Qua, hơn nữa Địch tiểu ca xác thật quá mức tuỳ hứng buông thả rồi, nào có tướng quân kiêu ngạo đến độ tự mình mở miệng đòi thưởng?
Cố Liệt không để bụng: “Tuỳ hắn đi.”
Những lời khuyên bảo tận tình của Khương Dương đều bị ba chữ của Chủ Công nhét ngược trở về, mà nhắc thêm cũng không tốt. Với thanh danh địa vị hiện giờ của Địch Kỳ Dã, làm thừa tướng dự bị Khương Dương dù có muốn khuyên nhủ thế nào, cũng phải bắt đầu tị hiềm.
Vậy nên khi Chúc Bắc Hà tự mình áp giải lương thảo và chiến mã đến Tần Châu, liền nghe nói Hổ kỵ đô đốc, thủ hạ của Địch Kỳ Dã, phạm phải chuyện rồi.
Phạm vào chuyện gì?
Còn không phải chuyện nhỏ. Thủ hạ thân binh của Ngao Qua bắt được thân tín của hắn gửi thư ra ngoài Tần Châu, hơn nữa còn là mỗi lần Sở quân nghị sự xong đều nhất định có thư đưa ra ngoài, hư hư thực thực lén lút thông đồng với Bắc Yến.
Ngao Qua nói năng hùng hồn, miêu tả tội trạng của Hổ kỵ đô đốc đến vô cùng đáng tin, tố cáo lên Cố Liệt, dùng lý lẽ tranh luận, nhất định muốn vấn trảm Hổ kỵ đô đốc.
Ban đầu Địch Kỳ Dã còn không để trong lòng, việc này rất rõ ràng chỉ là một hiểu lầm, cái A Hổ đưa ra ngoài không phải thư mật, mà là gửi thư tín cho cô nương đã đính hôn. Vì sao mỗi lần Sở quân nghị sự xong nhất định sẽ có thư được đưa đi? Đây hoàn toàn là câu doạ nạt bậy bạ nhảm nhí, đương nhiên khi trở về Sở doanh A Hổ mới có thời gian viết rồi. Trước khi đánh giặc, với sau khi đánh giặc, Sở quân không nghị sự mới là kỳ lạ ấy chứ?
Nhưng hắn không có cách nào bào chữa cho A Hổ như vậy.
Tuy A Hổ và cô nương đó đã đính hôn, nhưng một khi việc ầm thầm trao nhận thư tín của hai người họ bị tố giác, không chỉ có hôn ước sẽ bị huỷ, mà thậm chí có khả năng cô nương đó sẽ bị ép lấy cái chết để tuẫn tiết.
Địch Kỳ Dã khăng khăng đó là thư nhà của A Hổ, sức thuyết phục lập tức nhỏ đi rất nhiều. Ngao Qua hùng hồ doạ người, nhất định đòi vấn trảm A Hổ.
Địch Kỳ Dã chỉ có thể âm thầm đi tìm Cố Liệt.
Cố Liệt chỉ chờ hắn tới.
“Ngươi có hai con đường,” Cố Liệt phân tích cho hắn, “Một, chém Hổ kỵ đô đốc, siết chặt quân kỷ, về sau đừng để Ngao Qua bắt được nhược điểm nữa.”
Địch Kỳ Dã không thèm suy xét: “Quân kỷ của thủ hạ ta không có vấn đề, là Ngao Qua có ý đồ vu oan, cái này liên gì tới quân kỷ? Chém A Hổ, để Ngao Qua thực hiện được gian kế, ta còn làm tướng quân làm gì?”
“Vậy chỉ còn một con đường.”
“Ngươi mau nói đi.”
Lại còn dám thúc giục nữa, Cố Liệt lạnh lạnh mà nhìn hắn một cái, từ từ nói: “Người đến chỗ ta cầu xin, chủ động trả lại gia phong ban thưởng, ta xét đến đại thắng ở Tây Châu, tha một cơ hội cho Hổ kỵ đô đốc, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, ngươi chủ động phạt thật nặng Hổ kỵ đô đốc. Sau đó chỉnh đốn quân kỷ, không để lại bất cứ nhược điểm nào cho Ngao Qua. Hơn nữa, từ giờ hết lòng chú ý tới thế cục Sở Cố, sớm đề phòng, miễn cho lần tới bị người ta vu oan, lại đến tìm ta khóc.”
“Ta có khóc đâu,” Địch Kỳ Dã nhanh chóng nghiêm túc phản bác cho mặt mũi của mình, “Ta là tin tưởng Chủ Công, nên mới bỏ xa cầu gần, tìm Chủ Công xin ý kiến. Bằng không tự ta cũng có thể xử lý.”
Cố Liệt ồ một tiếng: “Vậy ngươi tính xử lý như thế nào?”
Địch Kỳ Dã cọ cọ mũi: “Thật ra, ta tìm Mục Liêm trước.”
“Hắn nói, Ngao Qua vội vã muốn công lao nên rất liều lĩnh, rất dễ dàng mắc lỗi trên chiến trường, chỉ cần bẫy một chút là có thể diệt trừ hắn. Có thể tới xin hắn buông tha A Hổ, hoặc dứt khoát từ bỏ A Hổ, dụ dỗ cho Ngao Qua đắc ý dào dạt, sau đó sẽ càng dễ dàng diệt trừ hắn hơn, nhất lao vĩnh dật.”
“Mục Liêm còn nói, nhưng diệt trừ Ngao Qua, vừa là thượng sách, vừa là hạ sách, bởi vì việc này rõ ràng là Chủ Công ngươi chờ ta tới cầu xin.”
“Ngươi xem, ta cũng không muốn làm ngươi phải đau khổ mất đi tướng tài,” Địch Kỳ Dã rất không biết xấu hổ mà nói, “Cho nên ta lập tức đến tìm ngươi đó.”
Cố Liệt thật muốn đuổi cả hắn lẫn Mục Liêm ra khỏi đại doanh Sở quân ngay và luôn.
——————————————————————–
*Luận tư bài bối: dựa theo kinh nghiệm, thế hệ để sắp xếp
Mục Liêm bắt bài Cố thần chuẩn cực =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất