Chương 58: ★ Hoả tại thiên thượng ★
Địch Kỳ Dã mượn dùng A Phì thử một hồi, cuối cùng xác nhận, Cố Liệt không phải biết rõ còn giả vờ, mà là thật sự không phát hiện ra tình cảm hắn dành cho mình có khác biệt.
Đây thật ra không phải kết quả xấu nhất trong dự đoán.
Dẫu sao Địch Kỳ Dã cũng đến từ thế giới khác, đời trước số lượng mỗi loại giới tính theo đuổi hắn đều không ít. Đối với việc sinh ra hảo cảm với Cố Liệt, từ quan điểm của Địch Kỳ Dã, tuy rằng hắn tương đối ngoài ý muốn khi nhận ra được điều đó, nhưng không phải chuyện không thể tiếp thu.
Cố Liệt đang độc thân, hắn cũng đang độc thân, tính cách Cố Liệt ưu tú, Địch Kỳ Dã hắn cũng có kém đâu.
Địch tướng quân rất có tin tưởng vào bản thân mình.
Nhưng phải làm thế nào để Cố Liệt thông suốt, chuyện này lại có hơi khó giải quyết.
Đời trước đủ loại nhân vật theo đuổi Địch Kỳ Dã, cho dù có bao nhiêu chiêu trò lãng mạn đi nữa, dưới sự thờ ơ và cự tuyệt của Địch Kỳ Dã, cũng chỉ có thể thông qua hai phương thức cơ bản nhất để biểu đạt hảo cảm: Một là tặng quà, hai là trực tiếp tỏ tình.
Vì thế các đại tá của tiên phong doanh còn có một hình phạt đặc sắc mà đại tá của các doanh khác đều không thể được hưởng, đó chính là gửi trả từng lễ vật được đưa đến tiên phong doanh để tặng thượng tượng, kèm thêm một lá thư từ chối, đồng thời giúp đỡ ngăn cản những người theo đuổi có khả năng dùng bối cảnh để lọt vô tiên phong doanh tỏ tình.
Nghiêm túc lại nói tiếp, bởi vì quân liên minh siêng năng muốn đẩy Địch Kỳ Dã đi liên hôn, Địch Kỳ Dã cuối cùng vẫn bị bắt đi ra ngoài ăn cơm với người khác.
Đó là một quý cô có bối cảnh rất lợi hại, và bản thân cũng rất lợi hại, phóng viên hạng nhất của nhật báo liên minh nhân loại.
Mặc dù vừa gặp mặt đã bày tỏ sự khước từ, nhưng Địch Kỳ Dã vẫn cho người ta đủ mặt mũi, bảo trì lễ nghi ăn xong bữa cơm đó, cũng không từ chối giao lưu nói chuyện, bị quý cô phóng viên lừa ra N năm lịch sự độc thân, cự tuyệt yêu đương.
Quý cô phóng viên cảm thấy thật tuyệt vọng.
Cô ôm dũng khí cuối cùng, nói: “Nếu như anh chưa từng chú ý đến em, sao anh biết anh nhất định sẽ không thích em chứ?”
Địch Kỳ Dã rất có tinh thần biện chứng trả lời: “Quý cô à, nếu tôi còn không muốn chú ý đến em, sao tôi có thể sẽ thích em chứ?”
“Em không muốn tin,” quý cô đó cố chấp mà nói, “Một vị thượng tướng quý trọng từng sinh mệnh của dân chúng bình thường, sao có thể đối xử với người khác lạnh nhạt như thế!”
Sao lại thành hắn lạnh nhạt rồi? Địch Kỳ Dã không vui, phản bác nói: “Tôi quan tâm tới liên minh nhân loại, quan tâm tới mỗi một vị tướng sĩ, quan tâm tới tương lai của loài người.”
“Vậy còn em!” Quý cô đó không khỏi bắt đầu kích động.
Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, thản nhiên thừa nhận sai lầm: “Thôi rồi. Tôi đúng là, không thế nào quan tâm đến người khác.”
Địch Kỳ Dã trung thành với liên minh nhân loại là vì chức trách, chỉ dẫn đội đại tá cấp dưới là làm việc theo phép công, cứu trợ dân chúng trên chiến trường là trong phạm vi nguyên tắc. Ở trong sinh hoạt vừa xuống chiến trường hiện thực lập tức lại lên chiến trường mô phỏng, hắn thật đúng là chưa từng chủ động quan tâm đến người khác.
Đánh giá của các đại tá tiên phong doanh về thượng tướng nhà mình là: Sinh một khuôn mặt gieo hoạ bốn phương, sống một đời tư khô cằn, nhàm chán nhất, chủ động chừa ra càng nhiều cơ hội hơn cho quảng đại nhân sĩ độc thân, quả thực là cảm động đất trời, thật sự nên nhận được khen thưởng to lớn.
Đây cũng là lý do vì sao một con người độc thân thâm niên như Địch Kỳ Dã, có thể nhanh chóng suy đoán ra tình cảm của mình dành cho Cố Liệt đã xảy ra biến hoá từ cách bản thân quan tâm đến hắn, bởi vì cả hai đời Địch Kỳ Dã thật đúng là chỉ quan tâm đến mỗi Cố Liệt mà thôi.
Địch Kỳ dã chủ động thừa nhận lỗi lầm, đã cho quý cô phóng viên hy vọng, dù sao có thể nhận thức được sai lầm, đã chứng minh vẫn còn có không gian để sửa chữa, vậy nên quý cô phóng viên chất chứa hy vọng hỏi: “Anh sẽ thay đổi vì em sao?”
“Không được đâu,” Địch Kỳ Dã định uyển chuyển từ chối, bày ra một chướng ngại rất đơn giản và khách quan, “Tôi thật sự không có thời gian để làm việc đó.”
Địch Kỳ Dã bị tạt một ly vang đỏ lên mặt.
Sau bữa cơm này, dưới ngòi bút được nhuộm đẫm của quý cô đó, Địch Kỳ Dã nghiễm nhiên trở thành tra nam lãnh khốc khiến người ta ghét nhất trên đời. Mấy tháng tiếp theo, số lượng quà tặng của người theo đuổi gửi đến tiên phong doanh giảm mạnh. Bản thân Địch Kỳ Dã và các vị đại tá của tiên phong doanh đều thiệt tình thực lòng mà viết thư cảm tạ cho quý cô đó, làm cô nàng tức giận quá chừng.
Thế nên, dưới tình huống Địch Kỳ Dã vô thức sinh ra hảo cảm với Cố Liệt, cũng sẽ chỉ có một chiêu, tặng quà.
Hiện tại, cho dù đã hiểu được rồi, tế bào lãng mạn của Địch Kỳ Dã cũng không có tăng thêm, vậy nên rốt cuộc phải làm thế nào để Cố Liệt nhận ra, đã khiến Địch Kỳ Dã rất chi là phiền não.
Nhưng Địch Kỳ Dã hắn là ai?
Hắn là tướng lĩnh thiên tài, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào chính mình leo lên đến vị trí thượng tướng, là binh thần bách chiến bách thắng của Đại Sở, dưới tình huống Cố Liệt thiên vị hắn rõ ràng như vậy, còn có thể không tóm được Cố Liệt sao?
Không thể nào đi.
Địch tướng quân tràn đầy tin tưởng.
Trước mắt vấn đề quan trọng nhất là, hắn sắp xuất binh đi Dực Châu, ngoại trừ tặng đặc sản địa phương cho Cố Liệt, có còn cách nào khác để theo đuổi Cố Liệt không đây?
*
Vì giảm bớt tâm tình nôn nóng trong lúc chờ xuất binh, Nhan Pháp Cổ đứng đứng đắn đắn trai giới ba ngày, dâng hương tắm gội, trịnh trọng lạ thường mà bói quẻ.
Quẻ thứ nhất: Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng.
Quẻ này Nhan Pháp Cổ đang chiêm mệnh số của Bắc Yến, đây là quẻ Khôn thứ sáu Hào Thượng Lục, ý nghĩa là “rồng đánh nhau trên cánh đồng bát ngát, máu tươi lênh láng lẫn lộn vàng đen”, người nhận quẻ này, âm thịnh dương suy, thường đứng ở địa vị tự cho là đắc thế nên vênh váo, đắc ý, dẫn đến tai hoạ.
Mà quẻ này thuộc về âm thịnh cực hạn, sau đó tất nhiên sẽ chuyển dương, nếu rét đậm đã đến, vậy ngày xuân không còn xa, cũng biểu thị sự quá độ đổi chủ trong thời cuộc và thế lực.
Đối với Bắc Yến là điềm xấu, đối với Đại Sở là một quẻ không thể tốt hơn.
Quẻ thứ hai: Hanh. Mật vân bất vũ, tự ngã tây giao.
Quẻ này, Nhan Pháp Cổ chiêm cách cục của Sở quân, bởi vì đề cập đến tự thân, hơn nữa đề cập đến Chủ Công, khó phân biệt được chủ hào, nên chỉ xem nguyên quẻ. Quẻ này là quẻ Tiểu Súc trên Tốn dưới Kiền, ý nghĩa là “Hanh thông. Mây đen dày đặc nhưng trước sau chưa từng đổ mưa, áp xuống từ bầu trời cõi tây.”
Người được quẻ này, có thể hiểu là lực lượng tích luỹ còn chưa đủ, nên tuy mây đen giăng kín nhưng mãi không mưa được.
Cũng có thể hiểu là xuất hiện cục diện bất lợi, thậm chí hiện ra xu thế mưa gió sắp đến, cần phải cảnh giác có tiểu nhân phá hoại, nhưng chung quy những âm mưu đó vẫn sẽ không thể thực hiện được, không cần quá mức lo lắng.
Cách hiểu đầu tiên tương ứng với việc Chủ Công nhẫn nại ấn binh không phát, cách hiểu thứ hai khiến tim Nhan Pháp Cổ nổi trống.
Vì thế vội vàng chiêm quẻ thứ ba.
Quẻ thứ ba là cầu phúc cho Chủ Công, quẻ tượng vừa hiện, lòng Nhan Pháp Cổ lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên Ly dưới Kiền, là quẻ Đại Hữu, đây là quẻ tốt nhất, người chiêm được quẻ này, có thể nói là tâm tưởng sự thành.
Tượng rằng: “Hoả tại thiên thượng, đại hữu; quân tử dĩ kiệt ác dương thiện, thuận thiên hưu mệnh.”
Ý là nói, ngọn lửa treo cao trên bầu trời, là thái dượng chiếu rọi đại địa, thu hoạch tất cả, quân tử trừng ác dương thiện, thuận theo Thiên Đạo, có thể hưởng đại hanh thông.
Lại xem chủ hào, đây là Hào thứ sáu của quẻ Đại Hữu, Hào từ rằng: Tự thiên hựu chi, cát, vô bất lợi.
Trời cao phù hộ người có đức, không có gì không may mắn.
Nhan Pháp Cổ vuốt vuốt râu, vừa lòng.
Nhưng xong lại nghĩ tới quẻ thứ hai, hắn thu dọn đồ đạc, sửa sang quần áo, đi tới lều chủ soái.
*
Mặc dù chiến báo của Lục Dực viết đến vui tươi hớn hở, nhưng nghe mật thám trở về báo cáo, Cố Liệt cuối cũng đã hiểu vì sao kiếp trước các tướng lĩnh Bắc Yến lại như thể trong một đêm sinh ra thêm một xương sống, lúc đối mặt với Sở quân thà chết chứ không hàng.
Những toà thành mà Lục Dực đi qua không lưu một phiến giáp, thậm chí chôn sống binh lính đầu hàng.
Nếu đầu hàng cũng vẫn phải chết, vậy còn hàng làm gì? Con thỏ nóng nảy còn cắn người đấy!
Cố Liệt dù có hỉ nộ không hiện sắc, cũng bị tức giận đến vỗ bàn.
Nhưng lúc này, cố tình hắn còn không thể thật sự làm gì Lục Dực.
Lục Dực bất mãn với Địch Kỳ Dã, mặc dù chưa lộ hết ra ngoài như Ngao Qua, nhưng cũng không có mờ mịt đến mức Cố Liệt không thể phát hiện. Lần trước Ngao Qua nhảy ra cắn cấp dưới của Địch Kỳ Dã, phía sau cũng không thiếu bóng dáng của Lục Dực.
Nếu lúc này Cố Liệt trách cứ Lục Dực nghiêm khắc, đầu tiên sẽ lộ ra hắn quả thật không yên tâm về Lục Dực, phái mật thám giám thị hắn đánh trận; thứ hai, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, điều này có lẽ sẽ sinh ra chi tiết không cần thiết cho nghiệp lớn phục Sở.
Kiếp trước Lục Dực dấy binh tạo phản, là ở thời điểm thiên hạ vừa bình định. Kiếp trước Ngao Qua dấy binh tạo phản, là ở sau khi Địch Kỳ Dã chết. Từ thời cơ tạo phản có thể nhìn ra, hai người họ, một đa nghi, một lỗ mãng.
Thời cơ tạo phản tốt nhất của Lục Dực kỳ thật chính là hiện tại, nhưng hắn cẩn thận đa nghi, thẳng đến tận khi xác nhận không thể được phong Hầu, mới lộ rõ phản tâm, bị Địch Kỳ Dã đánh đến binh bại tự sát. Mà Ngao Qua thật ra không có năng lực cũng không có cái dũng khí tạo phản đó, bị Địch Kỳ Dã cố ý dùng cái chết kích ra phản tâm, lấy danh nghĩa báo thù cho Địch Kỳ Dã để tạo phản, rất nhanh đã bị cơn thịnh nộ của Cố Liệt ấn chết.
Tử vong của hai người này mới khiến đám công thần hoàn toàn an tĩnh xuống, quyết định thời cơ để khởi đầu thịnh thế.
Kỳ thật nếu có thể, Cố Liệt cũng không muốn một lần nữa đụng đến binh đao với công thần, chỉ là nhân tính như vậy, quyền thế giết người, không phải thứ mong muốn của Cố Liệt có thể thay đổi được. Hắn nắm giữ vị trí đế vương, liền tất nhiên sẽ có một ngày như vậy.
Kiếp trước trị vì thiên hạ năm mươi năm, bao gồm cả chính bản thân mình, Cố Liệt đã chứng kiến quá nhiều nhân sự biến thiên, Lục Dực giấu giếm không báo cáo sẽ không khiến hắn kinh ngạc, nhưng vẫn sẽ khiến hắn phẫn nộ.
Đối với Bắc Yến, sách lược tốt nhất của Sở quân là dám chiến, nhưng cũng không từ chối kẻ đầu hàng, như vậy mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất giành lấy thiên hạ. Hung ác thái quá sẽ hoàn toàn ngược lại, mà giết kẻ đầu hàng, không chỉ không hề cần thiết, mà còn đi ngược lại với nguyên tắc trị quân của Cố Liệt.
Điểm này, không có chuyện Lục Dực không biết, nhưng hắn vẫn lựa chọn làm như vậy, vì sao?
Nếu Lục Dực là muốn phản, vậy càng không cần phải đuổi tận giết tuyệt tướng lĩnh Bắc Yến, ngược lại nên hợp tung liên hoành mới phải. (1)
Cố Liệt nghĩ không ra.
Đang suy ngẫm, cận vệ báo Nhan tướng quân cầu kiến.
Nhan Pháp Cổ đĩnh đạc nói về quẻ tượng mà mình tính ra cho Cố Liệt đang không có mấy hứng thú nghe, đặc biệt đề ra trọng điểm về “Mật vân bất vũ, tự ngã tây giao”, cuối cùng đề nghị: “Chủ Công, mạt tướng cho rằng, Chủ Công không nên lưu thủ đại doanh, có lẽ xuất chinh cùng Địch tướng quân, sẽ càng ổn thoả hơn.”
Lời này lập tức hấp dẫn sự chú ý Cố Liệt sắp bị mấy từ ngữ kỳ quái quấy chóng mặt.
Kiến nghị của Nhan Pháp Cổ, không mưu mà hợp với trực giác gần đây của Cố Liệt.
Nói thật ra, quẻ Nhan Pháp Cổ tính ra chưa chuẩn bao giờ, mà trực giác kia của Cố Liệt, sau mấy ngày suy nghĩ, đã bị hắn phán định là do mình quá muốn đánh trận, nên tự bản thân hắn cũng đã phủ quyết.
Nhưng có đôi khi con người đối với những ý niệm không có lý lẽ nhưng vẫn quanh quẩn trong đầu, một khi gặp được bằng chứng, mặc dù bằng chứng này cũng không có bao nhiêu đáng tin cậy, lại sẽ khiến người ta càng khó từ bỏ.
Cố Liệt trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ra lệnh cho cận vệ: “Đi thỉnh Khương Dương, Địch Kỳ Dã.”
Có câu kiêm thính tắc minh. (Nghe từ nhiều phía mới rõ trái phải)
Hơn nữa, Khương Dương làm việc tỉ mỉ, chắc chắn nhất, Địch Kỳ Dã không thích bị người khác quấy rầy việc đánh trận, Cố Liệt nghĩ, hai người họ hẳn sẽ đều phản đối.
Một người là thừa tướng tương lai, một người là binh thần Đại Sở, bọn họ phản đối, Cố Liệt cũng sẽ không lại tiếp tục túm lấy cái trực giác không đáng tin cậy này không buông.
Khương Dương cùng Địch Kỳ Dã vào lều chủ soái.
Khương Dương nghe xong, đầu tiên là lườm mắt Nhan Pháp Cổ lại đoán mệnh bậy bạ một cái, sau đó trầm tư không nói.
Địch Kỳ dã nghe xong, nhướng mày cười, thật là buồn ngủ liền có người đưa gối đầu: “Chủ Công, mạt tướng cho rằng không có gì không ổn. Chủ Công xuất chinh cùng ta, Địch Kỳ Dã tất nhiên sẽ đảm bảo Chủ Công vạn vô nhất thất.”
Cố Liệt có chút kinh ngạc, đối diện với ánh mắt của Địch Kỳ Dã, người này đổi tính à?
Địch Kỳ Dã chớp chớp mắt với Cố Liệt, trong lòng trêu đùa nghĩ, Chủ Công chính là công chúa, Bắc Yến chính là ác long, có kỵ sĩ anh dũng là hắn ở đây, tuyệt đối sẽ đưa công chúa an an toàn toàn tới lâu đài mà ác long chiếm lĩnh, không thiếu một sợi tóc.
Cố Liệt nhìn về phía Khương Dương.
Ý tưởng của Khương Dương, kỳ thật giống với ý tưởng tự mình phủ định của Cố Liệt, đó chính là Cố Liệt quá nhớ chiến trường.
Bằng không, hà tất ở thời điểm tin chiến thắng của Sở quân truyền về liên tiếp, thiên hạ sắp bình định, sinh ra loại trực giác này?
Nhưng khác với yêu cầu nghiêm khắc với bản thân của Cố Liệt, dưới sự chỉ dẫn của Nhan Pháp Cổ, Khương Dương có một phân áy náy đối với Cố Liệt mà mình nhìn lớn lên từ nhỏ.
Nếu Cố Liệt muốn phóng túng một hồi trước khi đăng cơ xưng đế, nếu Địch Kỳ Dã không có trận chiến nào sẽ thua, nếu quẻ tượng của Nhan Pháp Cổ biểu hiện như vậy…..
Khương Dương muốn thuyết phục chính mình, lại nghĩ, lỡ đâu thật sự xuất hiện ngoài ý muốn, ví dụ như kỵ binh Bắc Yến tập kích bất ngờ, ví dụ như có gian tế lẫn vào Sở quân, như vậy Cố Liệt đi theo Địch Kỳ Dã, đúng là càng bảo đảm hơn so với ở lại Sở doanh cùng hắn.
Khương Dương tự hỏi đủ loại lý do không thể thuyết phục được mình, sau đó thi lễ với Cố Liệt, nói: “Chủ Công, hành động này cũng không phải không được.”
Cố Liệt lâm vào hoài nghi.
Khương Dương già dặn chín chắn, là người Cố Liệt tin được nhất; Địch Kỳ Dã tuỳ hứng làm bậy, không muốn bị quản lý, cũng là điều Cố Liệt tuyệt đối đoán chuẩn.
Vậy mà sao hôm nay, cả hai người này đều đổi tính?
“Các ngươi thật sự cho rằng,” Cố Liệt nhìn quét qua ba thuộc hạ trước mắt, “Bổn vương nên thân chinh?”
Nhan Pháp Cổ chịu trách nhiệm với quẻ tượng của mình: “Mạt tướng cho rằng nên thân chinh.”
Địch Kỳ Dã nhớ thương kế hoạch đốn tim to lớn của mình: “Mạt tướng không có dị nghị.”
Khương Dương ngó trái ngó phải, mới nói, “Thần cho rằng, khả thi.”
Vì thế ngày Địch Kỳ Dã dẫn quân xuất chinh, năm đại thiếu nhìn bóng người khí phách bên cạnh tướng quân, nghẹn lời câm nín.
Chủ Công không yên tâm với kiểu xằng bậy của tướng quân đến độ phải tự mình đi theo rồi sao? Tương quân ngươi để bụng thêm chút hộ cái!
Cố Liệt mặc hắc giáp huyền y, giục ngựa đi bên cạnh Địch Kỳ Dã, mặc dù chưa gióng trống khua chiêng thông báo, nhưng cũng không giấu đầu giấu đuôi, công khai đi theo Địch Kỳ Dã, xuất chinh hướng về phía Dực Châu.
*
Khương Dương nhìn theo Địch Kỳ Dã và Cố Liệt dẫn đại quân rời đi, hai ngày sau lại trịnh trọng tiễn Nhan Pháp Cổ, trong lòng vẫn thấp thỏm như cũ.
Hoàng hôn ngày này, chợt thấy đại đội tinh binh lương mã xuất hiện trên đường, treo soái kỳ của Lục Dực, hướng về phía đại soanh Sở quân.
Lục Dực đang tấn công Ung Châu, sao lại phái binh xuất hiện ở ngoài Sở doanh?
Khương Dương bất động thanh sắc, giục ngựa nghênh đón ở cửa doanh.
“Khương tướng quân,” người tới là thủ hạ tả đô đốc của Lục Dực, hắn ra vẻ cợt nhả: “Trọng tiễn không đủ dùng, tướng quân phái ta trở về thúc giục kho vũ khí chế tạo gấp.”
Khương Dương cười mắng: “Lúc này mới xuất chinh được có bao lâu? Tướng quân các ngươi đã phái cả đám người về dọn kho vũ khí, sao dùng tốn tên thế?”
Tả đô đốc cũng cười: “Quân sĩ Bắc Yến gàn bướng ngu muội, tất nhiên phải tốn tên rồi.”
Hắn nói xong, lại tiếp: “Nhìn ta này, chỉ lo xin thêm mũi tên, quên cả lễ nghĩa. Thỉnh Khương tướng quân dẫn ta đi phục mệnh với Chủ Công.”
“Chuyện này lại không khéo,” Khương Dương cười nói ngượng ngùng, “Chủ Công ngứa tay, đã theo Địch tướng quân đi đánh giặc mất rồi.”
Vẻ mặt Tả đô đốc nghiêm lại, thanh thế hơi yếu đi, lúng túng nói: “Vậy là không khéo rồi, ta chờ xin thêm mũi tên là được, còn thỉnh cầu sư phó kho vũ khí nhanh chóng chế tạo nữa.”
——————————————————————–
Chú thích:
(1) Hợp tung liên hoành: là kế sách liên minh giữa các nước chư hầu xuất phát từ thời kỳ Chiến Quốc
Hợp tung (liên kết chiều dọc) là “hợp chúng nhược dĩ công nhất cường”, nghĩa là hợp nhiều nước nhỏ đánh một nước lớn, nhằm chống bị nước lớn thôn tính. Do các nước nhỏ này nằm trải từ bắc xuống nam, nên sự liên minh gọi là hợp tung.
Liên hoành (liên kết chiều ngang) là kế sách đưa ra để đối phó với Hợp tung, Tần và Tề nổi lên là hai nước mạnh và tìm cách liên minh với nhau. Vì Tần ở phía Tây và Tề ở phía đông nên sự liên minh giữa hai nước này gọi là “liên hoành”.
——————————————————————–
Sau vật lý, quân sự, tui sang đến Kinh Dịch bói toán =))) ai có hứng thú có thể search nhé, nhiều web giải nghĩa lắm =))))
Đây thật ra không phải kết quả xấu nhất trong dự đoán.
Dẫu sao Địch Kỳ Dã cũng đến từ thế giới khác, đời trước số lượng mỗi loại giới tính theo đuổi hắn đều không ít. Đối với việc sinh ra hảo cảm với Cố Liệt, từ quan điểm của Địch Kỳ Dã, tuy rằng hắn tương đối ngoài ý muốn khi nhận ra được điều đó, nhưng không phải chuyện không thể tiếp thu.
Cố Liệt đang độc thân, hắn cũng đang độc thân, tính cách Cố Liệt ưu tú, Địch Kỳ Dã hắn cũng có kém đâu.
Địch tướng quân rất có tin tưởng vào bản thân mình.
Nhưng phải làm thế nào để Cố Liệt thông suốt, chuyện này lại có hơi khó giải quyết.
Đời trước đủ loại nhân vật theo đuổi Địch Kỳ Dã, cho dù có bao nhiêu chiêu trò lãng mạn đi nữa, dưới sự thờ ơ và cự tuyệt của Địch Kỳ Dã, cũng chỉ có thể thông qua hai phương thức cơ bản nhất để biểu đạt hảo cảm: Một là tặng quà, hai là trực tiếp tỏ tình.
Vì thế các đại tá của tiên phong doanh còn có một hình phạt đặc sắc mà đại tá của các doanh khác đều không thể được hưởng, đó chính là gửi trả từng lễ vật được đưa đến tiên phong doanh để tặng thượng tượng, kèm thêm một lá thư từ chối, đồng thời giúp đỡ ngăn cản những người theo đuổi có khả năng dùng bối cảnh để lọt vô tiên phong doanh tỏ tình.
Nghiêm túc lại nói tiếp, bởi vì quân liên minh siêng năng muốn đẩy Địch Kỳ Dã đi liên hôn, Địch Kỳ Dã cuối cùng vẫn bị bắt đi ra ngoài ăn cơm với người khác.
Đó là một quý cô có bối cảnh rất lợi hại, và bản thân cũng rất lợi hại, phóng viên hạng nhất của nhật báo liên minh nhân loại.
Mặc dù vừa gặp mặt đã bày tỏ sự khước từ, nhưng Địch Kỳ Dã vẫn cho người ta đủ mặt mũi, bảo trì lễ nghi ăn xong bữa cơm đó, cũng không từ chối giao lưu nói chuyện, bị quý cô phóng viên lừa ra N năm lịch sự độc thân, cự tuyệt yêu đương.
Quý cô phóng viên cảm thấy thật tuyệt vọng.
Cô ôm dũng khí cuối cùng, nói: “Nếu như anh chưa từng chú ý đến em, sao anh biết anh nhất định sẽ không thích em chứ?”
Địch Kỳ Dã rất có tinh thần biện chứng trả lời: “Quý cô à, nếu tôi còn không muốn chú ý đến em, sao tôi có thể sẽ thích em chứ?”
“Em không muốn tin,” quý cô đó cố chấp mà nói, “Một vị thượng tướng quý trọng từng sinh mệnh của dân chúng bình thường, sao có thể đối xử với người khác lạnh nhạt như thế!”
Sao lại thành hắn lạnh nhạt rồi? Địch Kỳ Dã không vui, phản bác nói: “Tôi quan tâm tới liên minh nhân loại, quan tâm tới mỗi một vị tướng sĩ, quan tâm tới tương lai của loài người.”
“Vậy còn em!” Quý cô đó không khỏi bắt đầu kích động.
Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, thản nhiên thừa nhận sai lầm: “Thôi rồi. Tôi đúng là, không thế nào quan tâm đến người khác.”
Địch Kỳ Dã trung thành với liên minh nhân loại là vì chức trách, chỉ dẫn đội đại tá cấp dưới là làm việc theo phép công, cứu trợ dân chúng trên chiến trường là trong phạm vi nguyên tắc. Ở trong sinh hoạt vừa xuống chiến trường hiện thực lập tức lại lên chiến trường mô phỏng, hắn thật đúng là chưa từng chủ động quan tâm đến người khác.
Đánh giá của các đại tá tiên phong doanh về thượng tướng nhà mình là: Sinh một khuôn mặt gieo hoạ bốn phương, sống một đời tư khô cằn, nhàm chán nhất, chủ động chừa ra càng nhiều cơ hội hơn cho quảng đại nhân sĩ độc thân, quả thực là cảm động đất trời, thật sự nên nhận được khen thưởng to lớn.
Đây cũng là lý do vì sao một con người độc thân thâm niên như Địch Kỳ Dã, có thể nhanh chóng suy đoán ra tình cảm của mình dành cho Cố Liệt đã xảy ra biến hoá từ cách bản thân quan tâm đến hắn, bởi vì cả hai đời Địch Kỳ Dã thật đúng là chỉ quan tâm đến mỗi Cố Liệt mà thôi.
Địch Kỳ dã chủ động thừa nhận lỗi lầm, đã cho quý cô phóng viên hy vọng, dù sao có thể nhận thức được sai lầm, đã chứng minh vẫn còn có không gian để sửa chữa, vậy nên quý cô phóng viên chất chứa hy vọng hỏi: “Anh sẽ thay đổi vì em sao?”
“Không được đâu,” Địch Kỳ Dã định uyển chuyển từ chối, bày ra một chướng ngại rất đơn giản và khách quan, “Tôi thật sự không có thời gian để làm việc đó.”
Địch Kỳ Dã bị tạt một ly vang đỏ lên mặt.
Sau bữa cơm này, dưới ngòi bút được nhuộm đẫm của quý cô đó, Địch Kỳ Dã nghiễm nhiên trở thành tra nam lãnh khốc khiến người ta ghét nhất trên đời. Mấy tháng tiếp theo, số lượng quà tặng của người theo đuổi gửi đến tiên phong doanh giảm mạnh. Bản thân Địch Kỳ Dã và các vị đại tá của tiên phong doanh đều thiệt tình thực lòng mà viết thư cảm tạ cho quý cô đó, làm cô nàng tức giận quá chừng.
Thế nên, dưới tình huống Địch Kỳ Dã vô thức sinh ra hảo cảm với Cố Liệt, cũng sẽ chỉ có một chiêu, tặng quà.
Hiện tại, cho dù đã hiểu được rồi, tế bào lãng mạn của Địch Kỳ Dã cũng không có tăng thêm, vậy nên rốt cuộc phải làm thế nào để Cố Liệt nhận ra, đã khiến Địch Kỳ Dã rất chi là phiền não.
Nhưng Địch Kỳ Dã hắn là ai?
Hắn là tướng lĩnh thiên tài, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào chính mình leo lên đến vị trí thượng tướng, là binh thần bách chiến bách thắng của Đại Sở, dưới tình huống Cố Liệt thiên vị hắn rõ ràng như vậy, còn có thể không tóm được Cố Liệt sao?
Không thể nào đi.
Địch tướng quân tràn đầy tin tưởng.
Trước mắt vấn đề quan trọng nhất là, hắn sắp xuất binh đi Dực Châu, ngoại trừ tặng đặc sản địa phương cho Cố Liệt, có còn cách nào khác để theo đuổi Cố Liệt không đây?
*
Vì giảm bớt tâm tình nôn nóng trong lúc chờ xuất binh, Nhan Pháp Cổ đứng đứng đắn đắn trai giới ba ngày, dâng hương tắm gội, trịnh trọng lạ thường mà bói quẻ.
Quẻ thứ nhất: Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng.
Quẻ này Nhan Pháp Cổ đang chiêm mệnh số của Bắc Yến, đây là quẻ Khôn thứ sáu Hào Thượng Lục, ý nghĩa là “rồng đánh nhau trên cánh đồng bát ngát, máu tươi lênh láng lẫn lộn vàng đen”, người nhận quẻ này, âm thịnh dương suy, thường đứng ở địa vị tự cho là đắc thế nên vênh váo, đắc ý, dẫn đến tai hoạ.
Mà quẻ này thuộc về âm thịnh cực hạn, sau đó tất nhiên sẽ chuyển dương, nếu rét đậm đã đến, vậy ngày xuân không còn xa, cũng biểu thị sự quá độ đổi chủ trong thời cuộc và thế lực.
Đối với Bắc Yến là điềm xấu, đối với Đại Sở là một quẻ không thể tốt hơn.
Quẻ thứ hai: Hanh. Mật vân bất vũ, tự ngã tây giao.
Quẻ này, Nhan Pháp Cổ chiêm cách cục của Sở quân, bởi vì đề cập đến tự thân, hơn nữa đề cập đến Chủ Công, khó phân biệt được chủ hào, nên chỉ xem nguyên quẻ. Quẻ này là quẻ Tiểu Súc trên Tốn dưới Kiền, ý nghĩa là “Hanh thông. Mây đen dày đặc nhưng trước sau chưa từng đổ mưa, áp xuống từ bầu trời cõi tây.”
Người được quẻ này, có thể hiểu là lực lượng tích luỹ còn chưa đủ, nên tuy mây đen giăng kín nhưng mãi không mưa được.
Cũng có thể hiểu là xuất hiện cục diện bất lợi, thậm chí hiện ra xu thế mưa gió sắp đến, cần phải cảnh giác có tiểu nhân phá hoại, nhưng chung quy những âm mưu đó vẫn sẽ không thể thực hiện được, không cần quá mức lo lắng.
Cách hiểu đầu tiên tương ứng với việc Chủ Công nhẫn nại ấn binh không phát, cách hiểu thứ hai khiến tim Nhan Pháp Cổ nổi trống.
Vì thế vội vàng chiêm quẻ thứ ba.
Quẻ thứ ba là cầu phúc cho Chủ Công, quẻ tượng vừa hiện, lòng Nhan Pháp Cổ lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên Ly dưới Kiền, là quẻ Đại Hữu, đây là quẻ tốt nhất, người chiêm được quẻ này, có thể nói là tâm tưởng sự thành.
Tượng rằng: “Hoả tại thiên thượng, đại hữu; quân tử dĩ kiệt ác dương thiện, thuận thiên hưu mệnh.”
Ý là nói, ngọn lửa treo cao trên bầu trời, là thái dượng chiếu rọi đại địa, thu hoạch tất cả, quân tử trừng ác dương thiện, thuận theo Thiên Đạo, có thể hưởng đại hanh thông.
Lại xem chủ hào, đây là Hào thứ sáu của quẻ Đại Hữu, Hào từ rằng: Tự thiên hựu chi, cát, vô bất lợi.
Trời cao phù hộ người có đức, không có gì không may mắn.
Nhan Pháp Cổ vuốt vuốt râu, vừa lòng.
Nhưng xong lại nghĩ tới quẻ thứ hai, hắn thu dọn đồ đạc, sửa sang quần áo, đi tới lều chủ soái.
*
Mặc dù chiến báo của Lục Dực viết đến vui tươi hớn hở, nhưng nghe mật thám trở về báo cáo, Cố Liệt cuối cũng đã hiểu vì sao kiếp trước các tướng lĩnh Bắc Yến lại như thể trong một đêm sinh ra thêm một xương sống, lúc đối mặt với Sở quân thà chết chứ không hàng.
Những toà thành mà Lục Dực đi qua không lưu một phiến giáp, thậm chí chôn sống binh lính đầu hàng.
Nếu đầu hàng cũng vẫn phải chết, vậy còn hàng làm gì? Con thỏ nóng nảy còn cắn người đấy!
Cố Liệt dù có hỉ nộ không hiện sắc, cũng bị tức giận đến vỗ bàn.
Nhưng lúc này, cố tình hắn còn không thể thật sự làm gì Lục Dực.
Lục Dực bất mãn với Địch Kỳ Dã, mặc dù chưa lộ hết ra ngoài như Ngao Qua, nhưng cũng không có mờ mịt đến mức Cố Liệt không thể phát hiện. Lần trước Ngao Qua nhảy ra cắn cấp dưới của Địch Kỳ Dã, phía sau cũng không thiếu bóng dáng của Lục Dực.
Nếu lúc này Cố Liệt trách cứ Lục Dực nghiêm khắc, đầu tiên sẽ lộ ra hắn quả thật không yên tâm về Lục Dực, phái mật thám giám thị hắn đánh trận; thứ hai, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, điều này có lẽ sẽ sinh ra chi tiết không cần thiết cho nghiệp lớn phục Sở.
Kiếp trước Lục Dực dấy binh tạo phản, là ở thời điểm thiên hạ vừa bình định. Kiếp trước Ngao Qua dấy binh tạo phản, là ở sau khi Địch Kỳ Dã chết. Từ thời cơ tạo phản có thể nhìn ra, hai người họ, một đa nghi, một lỗ mãng.
Thời cơ tạo phản tốt nhất của Lục Dực kỳ thật chính là hiện tại, nhưng hắn cẩn thận đa nghi, thẳng đến tận khi xác nhận không thể được phong Hầu, mới lộ rõ phản tâm, bị Địch Kỳ Dã đánh đến binh bại tự sát. Mà Ngao Qua thật ra không có năng lực cũng không có cái dũng khí tạo phản đó, bị Địch Kỳ Dã cố ý dùng cái chết kích ra phản tâm, lấy danh nghĩa báo thù cho Địch Kỳ Dã để tạo phản, rất nhanh đã bị cơn thịnh nộ của Cố Liệt ấn chết.
Tử vong của hai người này mới khiến đám công thần hoàn toàn an tĩnh xuống, quyết định thời cơ để khởi đầu thịnh thế.
Kỳ thật nếu có thể, Cố Liệt cũng không muốn một lần nữa đụng đến binh đao với công thần, chỉ là nhân tính như vậy, quyền thế giết người, không phải thứ mong muốn của Cố Liệt có thể thay đổi được. Hắn nắm giữ vị trí đế vương, liền tất nhiên sẽ có một ngày như vậy.
Kiếp trước trị vì thiên hạ năm mươi năm, bao gồm cả chính bản thân mình, Cố Liệt đã chứng kiến quá nhiều nhân sự biến thiên, Lục Dực giấu giếm không báo cáo sẽ không khiến hắn kinh ngạc, nhưng vẫn sẽ khiến hắn phẫn nộ.
Đối với Bắc Yến, sách lược tốt nhất của Sở quân là dám chiến, nhưng cũng không từ chối kẻ đầu hàng, như vậy mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất giành lấy thiên hạ. Hung ác thái quá sẽ hoàn toàn ngược lại, mà giết kẻ đầu hàng, không chỉ không hề cần thiết, mà còn đi ngược lại với nguyên tắc trị quân của Cố Liệt.
Điểm này, không có chuyện Lục Dực không biết, nhưng hắn vẫn lựa chọn làm như vậy, vì sao?
Nếu Lục Dực là muốn phản, vậy càng không cần phải đuổi tận giết tuyệt tướng lĩnh Bắc Yến, ngược lại nên hợp tung liên hoành mới phải. (1)
Cố Liệt nghĩ không ra.
Đang suy ngẫm, cận vệ báo Nhan tướng quân cầu kiến.
Nhan Pháp Cổ đĩnh đạc nói về quẻ tượng mà mình tính ra cho Cố Liệt đang không có mấy hứng thú nghe, đặc biệt đề ra trọng điểm về “Mật vân bất vũ, tự ngã tây giao”, cuối cùng đề nghị: “Chủ Công, mạt tướng cho rằng, Chủ Công không nên lưu thủ đại doanh, có lẽ xuất chinh cùng Địch tướng quân, sẽ càng ổn thoả hơn.”
Lời này lập tức hấp dẫn sự chú ý Cố Liệt sắp bị mấy từ ngữ kỳ quái quấy chóng mặt.
Kiến nghị của Nhan Pháp Cổ, không mưu mà hợp với trực giác gần đây của Cố Liệt.
Nói thật ra, quẻ Nhan Pháp Cổ tính ra chưa chuẩn bao giờ, mà trực giác kia của Cố Liệt, sau mấy ngày suy nghĩ, đã bị hắn phán định là do mình quá muốn đánh trận, nên tự bản thân hắn cũng đã phủ quyết.
Nhưng có đôi khi con người đối với những ý niệm không có lý lẽ nhưng vẫn quanh quẩn trong đầu, một khi gặp được bằng chứng, mặc dù bằng chứng này cũng không có bao nhiêu đáng tin cậy, lại sẽ khiến người ta càng khó từ bỏ.
Cố Liệt trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ra lệnh cho cận vệ: “Đi thỉnh Khương Dương, Địch Kỳ Dã.”
Có câu kiêm thính tắc minh. (Nghe từ nhiều phía mới rõ trái phải)
Hơn nữa, Khương Dương làm việc tỉ mỉ, chắc chắn nhất, Địch Kỳ Dã không thích bị người khác quấy rầy việc đánh trận, Cố Liệt nghĩ, hai người họ hẳn sẽ đều phản đối.
Một người là thừa tướng tương lai, một người là binh thần Đại Sở, bọn họ phản đối, Cố Liệt cũng sẽ không lại tiếp tục túm lấy cái trực giác không đáng tin cậy này không buông.
Khương Dương cùng Địch Kỳ Dã vào lều chủ soái.
Khương Dương nghe xong, đầu tiên là lườm mắt Nhan Pháp Cổ lại đoán mệnh bậy bạ một cái, sau đó trầm tư không nói.
Địch Kỳ dã nghe xong, nhướng mày cười, thật là buồn ngủ liền có người đưa gối đầu: “Chủ Công, mạt tướng cho rằng không có gì không ổn. Chủ Công xuất chinh cùng ta, Địch Kỳ Dã tất nhiên sẽ đảm bảo Chủ Công vạn vô nhất thất.”
Cố Liệt có chút kinh ngạc, đối diện với ánh mắt của Địch Kỳ Dã, người này đổi tính à?
Địch Kỳ Dã chớp chớp mắt với Cố Liệt, trong lòng trêu đùa nghĩ, Chủ Công chính là công chúa, Bắc Yến chính là ác long, có kỵ sĩ anh dũng là hắn ở đây, tuyệt đối sẽ đưa công chúa an an toàn toàn tới lâu đài mà ác long chiếm lĩnh, không thiếu một sợi tóc.
Cố Liệt nhìn về phía Khương Dương.
Ý tưởng của Khương Dương, kỳ thật giống với ý tưởng tự mình phủ định của Cố Liệt, đó chính là Cố Liệt quá nhớ chiến trường.
Bằng không, hà tất ở thời điểm tin chiến thắng của Sở quân truyền về liên tiếp, thiên hạ sắp bình định, sinh ra loại trực giác này?
Nhưng khác với yêu cầu nghiêm khắc với bản thân của Cố Liệt, dưới sự chỉ dẫn của Nhan Pháp Cổ, Khương Dương có một phân áy náy đối với Cố Liệt mà mình nhìn lớn lên từ nhỏ.
Nếu Cố Liệt muốn phóng túng một hồi trước khi đăng cơ xưng đế, nếu Địch Kỳ Dã không có trận chiến nào sẽ thua, nếu quẻ tượng của Nhan Pháp Cổ biểu hiện như vậy…..
Khương Dương muốn thuyết phục chính mình, lại nghĩ, lỡ đâu thật sự xuất hiện ngoài ý muốn, ví dụ như kỵ binh Bắc Yến tập kích bất ngờ, ví dụ như có gian tế lẫn vào Sở quân, như vậy Cố Liệt đi theo Địch Kỳ Dã, đúng là càng bảo đảm hơn so với ở lại Sở doanh cùng hắn.
Khương Dương tự hỏi đủ loại lý do không thể thuyết phục được mình, sau đó thi lễ với Cố Liệt, nói: “Chủ Công, hành động này cũng không phải không được.”
Cố Liệt lâm vào hoài nghi.
Khương Dương già dặn chín chắn, là người Cố Liệt tin được nhất; Địch Kỳ Dã tuỳ hứng làm bậy, không muốn bị quản lý, cũng là điều Cố Liệt tuyệt đối đoán chuẩn.
Vậy mà sao hôm nay, cả hai người này đều đổi tính?
“Các ngươi thật sự cho rằng,” Cố Liệt nhìn quét qua ba thuộc hạ trước mắt, “Bổn vương nên thân chinh?”
Nhan Pháp Cổ chịu trách nhiệm với quẻ tượng của mình: “Mạt tướng cho rằng nên thân chinh.”
Địch Kỳ Dã nhớ thương kế hoạch đốn tim to lớn của mình: “Mạt tướng không có dị nghị.”
Khương Dương ngó trái ngó phải, mới nói, “Thần cho rằng, khả thi.”
Vì thế ngày Địch Kỳ Dã dẫn quân xuất chinh, năm đại thiếu nhìn bóng người khí phách bên cạnh tướng quân, nghẹn lời câm nín.
Chủ Công không yên tâm với kiểu xằng bậy của tướng quân đến độ phải tự mình đi theo rồi sao? Tương quân ngươi để bụng thêm chút hộ cái!
Cố Liệt mặc hắc giáp huyền y, giục ngựa đi bên cạnh Địch Kỳ Dã, mặc dù chưa gióng trống khua chiêng thông báo, nhưng cũng không giấu đầu giấu đuôi, công khai đi theo Địch Kỳ Dã, xuất chinh hướng về phía Dực Châu.
*
Khương Dương nhìn theo Địch Kỳ Dã và Cố Liệt dẫn đại quân rời đi, hai ngày sau lại trịnh trọng tiễn Nhan Pháp Cổ, trong lòng vẫn thấp thỏm như cũ.
Hoàng hôn ngày này, chợt thấy đại đội tinh binh lương mã xuất hiện trên đường, treo soái kỳ của Lục Dực, hướng về phía đại soanh Sở quân.
Lục Dực đang tấn công Ung Châu, sao lại phái binh xuất hiện ở ngoài Sở doanh?
Khương Dương bất động thanh sắc, giục ngựa nghênh đón ở cửa doanh.
“Khương tướng quân,” người tới là thủ hạ tả đô đốc của Lục Dực, hắn ra vẻ cợt nhả: “Trọng tiễn không đủ dùng, tướng quân phái ta trở về thúc giục kho vũ khí chế tạo gấp.”
Khương Dương cười mắng: “Lúc này mới xuất chinh được có bao lâu? Tướng quân các ngươi đã phái cả đám người về dọn kho vũ khí, sao dùng tốn tên thế?”
Tả đô đốc cũng cười: “Quân sĩ Bắc Yến gàn bướng ngu muội, tất nhiên phải tốn tên rồi.”
Hắn nói xong, lại tiếp: “Nhìn ta này, chỉ lo xin thêm mũi tên, quên cả lễ nghĩa. Thỉnh Khương tướng quân dẫn ta đi phục mệnh với Chủ Công.”
“Chuyện này lại không khéo,” Khương Dương cười nói ngượng ngùng, “Chủ Công ngứa tay, đã theo Địch tướng quân đi đánh giặc mất rồi.”
Vẻ mặt Tả đô đốc nghiêm lại, thanh thế hơi yếu đi, lúng túng nói: “Vậy là không khéo rồi, ta chờ xin thêm mũi tên là được, còn thỉnh cầu sư phó kho vũ khí nhanh chóng chế tạo nữa.”
——————————————————————–
Chú thích:
(1) Hợp tung liên hoành: là kế sách liên minh giữa các nước chư hầu xuất phát từ thời kỳ Chiến Quốc
Hợp tung (liên kết chiều dọc) là “hợp chúng nhược dĩ công nhất cường”, nghĩa là hợp nhiều nước nhỏ đánh một nước lớn, nhằm chống bị nước lớn thôn tính. Do các nước nhỏ này nằm trải từ bắc xuống nam, nên sự liên minh gọi là hợp tung.
Liên hoành (liên kết chiều ngang) là kế sách đưa ra để đối phó với Hợp tung, Tần và Tề nổi lên là hai nước mạnh và tìm cách liên minh với nhau. Vì Tần ở phía Tây và Tề ở phía đông nên sự liên minh giữa hai nước này gọi là “liên hoành”.
——————————————————————–
Sau vật lý, quân sự, tui sang đến Kinh Dịch bói toán =))) ai có hứng thú có thể search nhé, nhiều web giải nghĩa lắm =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất