Chương 83: ★ Tinh hà dã mộng ★
Quần thần bắt đầu dâng thư xin Sở Vương xưng đế.
Ai cũng biết chuyện Sở Vương xưng đế chỉ là vấn đề thời gian, Khương Dương đã sớm bắt đầu chỉ huy việc xây dựng hoàng cung Trung Châu, nhưng dù sao lưu trình này vẫn cần phải có.
Địch Kỳ Dã cũng dâng một phong sổ con theo đám đông, Cố Liệt mở ra xem, từ phú ngay ngắn, tình ý chân thành, lần này không phải năm đại thiếu thay phiên viết hộ hắn, mà rõ ràng là chữ của Mục Liêm.
Cố Liệt gọi Địch Kỳ Dã tới, xé quyển sổ con đó: “Dầu gì ngươi cũng phải tự tay chép lại một lần cho ta chứ, bằng không, còn ra thể thống gì?”
Vì thế Địch Kỳ Dã áp súc một trương biểu tấu tràn đầy chữ về còn ba dòng. Dòng thứ nhất là ngày tháng thời đại, dòng thứ hai là khẩn cầu xưng đế, dòng thứ ba là ký tên của hắn.
Cố Liệt khen ngợi hắn đầy mỉa mai: “Địch tướng quân thật là tích mực như vàng.”
Địch Kỳ Dã chắp tay một cái: “Nào có nào có.”
Cố Liệt biết hắn đang giận dỗi cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, Địch Kỳ Dã hừ hừ hai tiếng định đi, Lục Dực lại tiến vào.
Lục Dực thấy Địch Kỳ Dã, giống như trông thấy kẻ thù giết cha, đối mắt thoáng chốc trừng to đến doạ người.
Đây cũng không phải lỗi của Địch Kỳ Dã, hoàn toàn là Lục Dực đơn phương ghi hận.
Ngày ấy Lục Dực thật vất vả vòng qua núi Hạc Đãng đuổi tới đô thành, lại trơ mắt nhìn thấy Chủ Công và Địch Kỳ Dã cùng nhau nhập đô, hoà thuận vui vẻ như thể một nhà ba người.
Địch Kỳ Dã ngoại trừ quân công đã đè chặt trên đầu hắn, giờ còn thêm một thân phận ngoại thích không thể nói rõ, sao có thể không khiến Lục Dực vừa tức tối vừa đố kị.
Lúc này Tạ Trầm Phù vừa xúi giục, Lục Dực thật sự lập tức dẫn binh muốn đi báo thù cho Tạ Trầm Phù.
Nhưng Tạ Trầm Phù lại khuyên giải lời hay, ngăn cản nói: “Tướng quân thân đã là công thần, sao có thể dễ dàng tự mình ra tay với Tạ gia cho được? Tướng quân chỉ cần cho tại hạ một đội binh mã, tại hạ đã vô cùng cảm kích, hoàn thành tâm nguyện cả đời, tại hạ xin kết cỏ ngậm vành đền đáp tướng quân.”. Google ngay trang -- TrùmTruyệ n. o rg --
Lục Dực nghe xong, không nghĩ tới cái tên phụ tá nham hiểm độc ác này còn lo nghĩ cho mình nhiều vậy. Hơn nữa hắn bình tĩnh lại, cũng cảm thấy việc tự mình ra tay với Tạ gia không ổn, vì thế đã đồng ý.
Nhưng vì sao Tạ Trầm Phù không dám để Lục Dực cùng đi với gã?
Đương nhiên là vì sợ Lục Dực chính tai nghe được những chuyện dơ bẩn mà gã làm ra, sẽ làm thịt gã tại chỗ để cứu vớt thanh danh của mình chứ sao!
Nói cách khác, trong lòng chính bản thân Tạ Trầm Phù cũng rõ ràng, gã không phải đi báo thù, mà là đi diệt khẩu.
Nhưng người định không bằng trời định, lúc Tạ Trầm Phù đến Tạ gia càn rỡ gây huyết án, gia chủ Tạ gia nhờ dẫn theo thân tín đi cầu kiến Cố Liệt, đã tránh được một kiếp.
Tạ Trầm Phù mang theo binh lính của Lục Dực giết người, nhưng tìm thế nào cũng không thấy thi thể của lão súc sinh gia chủ Tạ gia đó, thầm nghĩ không xong, lập tức về trốn trong phủ tạm cư của Lục Dực.
Chờ gia chủ Tạ gia cùng nhóm thân tín hồi phủ, lại thấy thi thể người nhà chồng chất, thảm cảnh nơi nơi, bi thương phẫn nộ, hắn gắng gượng một hơi, ép mình quay đầu đi tìm Cố Liệt chủ trì công bằng.
Cố Liệt cũng không có ý định mượn đao giết người.
Bởi vì nhìn chung, thích dùng ám chiêu, thích xuống tay với phụ nữ, trẻ em nhỏ yếu, thông thường đều là mấy con chuột cống ngầm không có bao nhiêu can đảm. Cố Liệt là thực sự không ngờ Tạ Trầm Phù điên rồ tới mức độ này.
Hiện giờ thực tế Cố Liệt đã là chủ nhân thiên hạ, nếu Tạ gia bẩm báo với hắn, Cố Liệt tất nhiên phải phân xử công lý.
Vì thế cận vệ xông vào phủ Lục Dực bắt đi Tạ Trầm Phù, Lục Dực không biết nguyên nhân, còn nổi trận lôi đình đi theo vào hoàng cung, chất vấn Chủ Công vì sao vô duyên vô cớ bắt đi phụ tá của hắn.
Lời khai ngay tại đình (1) của gia chủ Tạ gia cho Lục Dực một cái tát thật mạnh.
Tạ Trầm Phù, hoá ra là một kẻ cặn bã có tài nhưng không gặp thời, đã vì ghen ghét mà ra tay với chất nữ ruột.
Lục Dực biết kẻ Tạ Trầm Phù này giữ mình chẳng ra gì, nhưng hắn không biết Tạ Trầm Phù lại có thể khốn nạn đến nước này, thanh danh của hắn chắc chắn sẽ bị Tạ Trầm Phù liên luỵ!
Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy lúc trước chuyện đồ thành cũng thế mà đoạt binh cũng vậy, đều là do Tạ Trầm Phù xúi giục, không phải trách nhiệm của chính hắn.
Bởi vậy Lục Dực căng ra một vẻ mặt đan xen kinh sợ và phẫn nộ, lạnh giọng giận dữ mắng Tạ Trầm Phù: “Hay cho tên tặc tử nhà ngươi, vậy mà dám lừa gạt bản tướng quân, lật ngược trái phải đen trắng, trộm dẫn binh lính của bản tướng quân phạm vào tội lớn! Ngươi làm ta còn mặt mũi nào gặp Chủ Công, còn mặt mũi nào gặp gia chủ Tạ gia!”
Lời này của Lục Dực quá ra vẻ đạo mạo, Tạ Trầm Phù nghe mà bật cười ha ha.
Những chuyện bẩn thỉu mà Tạ Trầm Phù phạm phải đều đã bị gia chủ Tạ gia tố giác, gã đơn giản bất chấp tất cả, dù sao cũng phải chết, không còn gì phải sợ, vì thế gã phỉ nhổ Lục Dực, mắng: “Ngươi lại là thứ tốt đẹp gì cho cam? Sở Vương, vị tướng quân tốt này của ngươi trong lòng có mưu mô”
Không đợi Tạ Trầm Phù nói xong, Lục Dực đã quát lớn “Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc lòng người!”, giơ đao lập tức chém xuống, vậy mà lại đương trường chém rơi đầu Tạ Trầm Phù. Hắn dùng sức rất lớn, đầu Tạ Trầm Phù không chỉ hoàn toàn bị tước phẳng lì, còn chịu ảnh hưởng của lực quán tính bay ra thật xa, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Cũng không biết là bị đầu người doạ, hay vì báo được đại thù nên thở ra một hơi, gia chủ Tạ gia nhất thời trợn trắng mắt hôn mê.
Cố Liệt giả vờ một vẻ mặt đầy tức giận không thể nhịn nổi nữa, trách cứ nói: “Lục Dực tướng quân, ngươi cũng quá không để bổn vương vào mắt!”
Thiếu chút nữa bị Tạ Trầm Phù nói toạc ra chuyện mưu phản, Lục Dực đang chột dạ, nghĩ thôi đã sợ, nào còn lo được giảo biện, hắn chỉ quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, không dám nhiều lời.
Cố Liệt nhặt ra sổ con của Lục Dực, dường như cố ý chọc giận hắn, ném sổ con xuống đất, lạnh lùng nói: “Công thần tất sẽ thưởng, nhưng ngươi, không xứng xưng hầu!”
Lục Dực thấy Cố Liệt ném đi sổ con đòi xin hầu tước của mình, vừa sợ vừa giận, đột nhiên ngẩng đầu, hô to: “Chủ Công!”
Cố Liệt hơi nheo lại đôi mắt, đứng lên: “Thế nào? Ngươi không phục? Đại Sở ta sẽ không bạc đãi công thần, muốn được phong hầu phong tước, nhất định phải có công lập quốc, công lao của ngươi so được với Địch Kỳ Dã, hay là so được với Khương Dương?”
Khoé mắt Lục Dực sắp nứt ra, vội vàng cúi đầu che giấu vẻ mặt phẫn uất, cắn răng hỏi: “Vậy Chủ Công muốn phong Hầu cho bọn họ?”
“Khương Dương từ chối không nhận,” Cố Liệt bình đạm nói.
Cái này làm Lục Dực bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không nhịn được truy vấn: “Gia thần Sở Cố, hàng tướng Thục Tín, chúng ta đều đi theo Chủ Công đánh thiên hạ lâu đến vậy, vất vả nhiều hơn, công lao lớn hơn, Địch Kỳ Dã chẳng qua là một thằng nhóc con không rõ lai lịch, giữa đông đảo công thần Chủ Công chỉ muốn phong hắn thành Hầu, sao có thể phục chúng?”
Cố Liệt nhìn hắn, thở dài nói: “Nếu quân công đánh hạ nửa giang sơn còn không thể phục chúng, bổn vương xem có người, là muốn thế chỗ ta rồi!”
Lục Dực vội vàng dập đầu thật mạnh: “Chủ Công nói quá lời! Mạt tướng tuyệt đối không dám!”
“Không dám?” Cố Liệt bình tĩnh nói, “Tốt nhất là không dám.”
Lục Dực tức thì sợ hãi toát đẫm mồ hôi lạnh trên lưng.
Lúc này, lại chợt nghe Cố Liệt hoà hoãn ngữ khí, giải thích cho hắn: “Tổ phụ của bổn vương chính là lấy khác họ xưng vương, rơi vào kết cục quân thần nghi kỵ, bị di chín tộc. Nếu nơi nơi phong hầu phong tước, chắc chắn sẽ chôn xuống mầm mống hỗn loạn cho ngày sau, cho nên tuyệt đối không thể làm việc này. Đại Sở yên ổn, không ngừng phát triển, mọi người đều sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không bạc đãi công thần, quan to lộc hầu, nên của ngươi sẽ là của ngươi.”
Không nên của ngươi, ngươi cũng không lấy được.
Lục Dực chỉ có thể bất đắc dĩ thưa vâng.
Những điều Cố Liệt giải thích, kỳ thực đều là lời nói từ đáy lòng, nhưng nghe vào tai Lục Dực lại toàn là khoác lác, không cho là đúng.
Cố Liệt nhìn Lục Dực một cái thật sâu, trong ánh mắt có đáng tiếc, cũng có kiên quyết.
Hắn từng nói: Kẻ giết lính Sở, giết tướng Sở, đều là địch của Sở.
Đường đều do chính mình chọn.
Không thể oán trời trách đất.
*
Địch Kỳ Dã rất ít nằm mơ.
Một người cuồng chiến đấu, mỗi ngày không phải đang ở trên chiến trường thì là đang ở trên chiến trường mô phỏng, có được giấc ngủ sâu làm người ta hâm mộ.
AI của hắn từng dùng giọng nói cứng ngắc, tiêu chuẩn xuất xưởng chúc mừng hắn, nói chất lượng giấc ngủ của hắn vượt qua 90% dân cư toàn liên minh.
Địch Kỳ Dã không có bất kỳ cảm tưởng gì với loại số liệu rác rưởi này.
“Cố Liệt,” hắn hiếm thấy mà gọi lên tên AI, “Câm miệng.”
Cố Liệt là nhân vật Địch Kỳ Dã nhìn thấy trong sách sử, hoặc phải nói, là nhân vật lịch sử duy nhất mà Địch Kỳ Dã ôm không ít hảo cảm. Trận thuỷ chiến kinh điển của Cố Liệt là một trong những chiến trường mô phỏng mà Địch Kỳ Dã thích đánh nhất.
Đáng tiếc những ghi chép về Cố Liệt quá ít, trong hoàn cảnh chung không coi trọng truyền thừa lịch sử này, càng sẽ chẳng có người đi nghiên cứu một vị quân vương ở thời đại phong kiến viễn cổ.
Dùng Cố Liệt để đặt tên cho AI, cũng không phải ý định ban đầu của Địch Kỳ Dã. AI chỉ có thể do liên minh thống nhất phân phối, vú già ở cô nhi viện mang theo một máy AI cuối cùng đi tìm Địch Kỳ Dã đang trốn trên sân thượng, thần thần bí bí hỏi hắn: “Tiểu Địch, con có ai mà con thích không?”
Địch Kỳ Dã sợ bà vú già có thể tự mình lảm nhảm nửa giờ này muốn chết, dọn ra tên Cố Liệt chặn miệng bà ấy, kết quả AI mà hắn mong ngóng đã lâu, trước khi khởi động đã bị cài đặt cái tên Cố Liệt, muốn sửa cũng không sửa được.
Chuyện này thật sự quá xấu hổ, Địch Kỳ Dã cơ hồ không bao giờ gọi tên AI, hắn không muốn bồi dưỡng tình cảm gì đó với một cái máy, máy móc chỉ cần hoàn thành mệnh lệnh tinh vi.
Thế nên AI của hắn cũng không có cài đặt tính cách, cho dù có bắt chước nhân tính trí năng đến cỡ nào, cũng làm Địch Kỳ Dã cảm thấy giả tạo.
Hơn nữa, trước sau Địch Kỳ Dã vẫn cho rằng, cái gọi là nhân tính, cũng chưa chắc đã ưu việt hơn so với máy móc.
Ví dụ cái đám con nít gọi hắn là “người nguyên thuỷ” “quái thai phản tổ” “Địch người rừng” ở cô nhi viện, là rất phiền người.
Hắn chưa bao giờ để bụng mấy lời khiêu khích của đám nhóc đó.
Vậy nên khi cảnh tưởng thời thơ ấu xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nội tâm Địch Kỳ Dã không chỉ không hề dao động, còn có chút buồn cười.
Địch Kỳ Dã nhớ, đó là một ngày năm hắn mười một hoặc mười hai tuổi, hắn bị một cục đá đập vỡ đầu, đám nhóc đó phát hiện một bí mật mà chính bản thân Địch Kỳ Dã cũng không biết —— máu của hắn có chứa mùi hương.
Hương bạc hà.
Không phải là mùi hương mang theo tượng trưng giới tính rõ ràng do bọn nó phân hoá ra, mà trái lại có thể khiến tâm cảnh của một người thật sự yên bình, hiệu quả trấn tĩnh gần như sinh ra ngay trong nháy mắt ngửi được mùi hương ấy.
Những đứa trẻ phân hoá thành cường giả đó, đã rất lâu rồi không có được sự bình tĩnh chân chính.
Trẻ con và người lớn khác nhau ở chỗ, người lớn biết kiềm chế, biết một vừa hai phải, mà trẻ con đối với đồ vật mà chúng cảm thấy thích, sẽ chỉ đòi hỏi không biết điểm dừng.
Chúng nó rạch cổ Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Đã vẫn luôn không ngừng giãy dụa, hắn không chịu xin tha, không ngừng khua nắm đấm, bị đánh không ít, cũng đánh không ít người, cuối cùng đám con nít đó không phải bị hắn đánh chạy, mà là bị dáng vẻ toàn thân đẫm máu của hắn doạ chạy.
Địch Kỳ Dã nhin mình của thời thơ ấu, chỉ cảm thấy kiêu ngạo.
————————————————————–
Chú thích:
(1) Đình: nơi xử lý chính sự, triều hội của đế vương, triều đình
Ai cũng biết chuyện Sở Vương xưng đế chỉ là vấn đề thời gian, Khương Dương đã sớm bắt đầu chỉ huy việc xây dựng hoàng cung Trung Châu, nhưng dù sao lưu trình này vẫn cần phải có.
Địch Kỳ Dã cũng dâng một phong sổ con theo đám đông, Cố Liệt mở ra xem, từ phú ngay ngắn, tình ý chân thành, lần này không phải năm đại thiếu thay phiên viết hộ hắn, mà rõ ràng là chữ của Mục Liêm.
Cố Liệt gọi Địch Kỳ Dã tới, xé quyển sổ con đó: “Dầu gì ngươi cũng phải tự tay chép lại một lần cho ta chứ, bằng không, còn ra thể thống gì?”
Vì thế Địch Kỳ Dã áp súc một trương biểu tấu tràn đầy chữ về còn ba dòng. Dòng thứ nhất là ngày tháng thời đại, dòng thứ hai là khẩn cầu xưng đế, dòng thứ ba là ký tên của hắn.
Cố Liệt khen ngợi hắn đầy mỉa mai: “Địch tướng quân thật là tích mực như vàng.”
Địch Kỳ Dã chắp tay một cái: “Nào có nào có.”
Cố Liệt biết hắn đang giận dỗi cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, Địch Kỳ Dã hừ hừ hai tiếng định đi, Lục Dực lại tiến vào.
Lục Dực thấy Địch Kỳ Dã, giống như trông thấy kẻ thù giết cha, đối mắt thoáng chốc trừng to đến doạ người.
Đây cũng không phải lỗi của Địch Kỳ Dã, hoàn toàn là Lục Dực đơn phương ghi hận.
Ngày ấy Lục Dực thật vất vả vòng qua núi Hạc Đãng đuổi tới đô thành, lại trơ mắt nhìn thấy Chủ Công và Địch Kỳ Dã cùng nhau nhập đô, hoà thuận vui vẻ như thể một nhà ba người.
Địch Kỳ Dã ngoại trừ quân công đã đè chặt trên đầu hắn, giờ còn thêm một thân phận ngoại thích không thể nói rõ, sao có thể không khiến Lục Dực vừa tức tối vừa đố kị.
Lúc này Tạ Trầm Phù vừa xúi giục, Lục Dực thật sự lập tức dẫn binh muốn đi báo thù cho Tạ Trầm Phù.
Nhưng Tạ Trầm Phù lại khuyên giải lời hay, ngăn cản nói: “Tướng quân thân đã là công thần, sao có thể dễ dàng tự mình ra tay với Tạ gia cho được? Tướng quân chỉ cần cho tại hạ một đội binh mã, tại hạ đã vô cùng cảm kích, hoàn thành tâm nguyện cả đời, tại hạ xin kết cỏ ngậm vành đền đáp tướng quân.”. Google ngay trang -- TrùmTruyệ n. o rg --
Lục Dực nghe xong, không nghĩ tới cái tên phụ tá nham hiểm độc ác này còn lo nghĩ cho mình nhiều vậy. Hơn nữa hắn bình tĩnh lại, cũng cảm thấy việc tự mình ra tay với Tạ gia không ổn, vì thế đã đồng ý.
Nhưng vì sao Tạ Trầm Phù không dám để Lục Dực cùng đi với gã?
Đương nhiên là vì sợ Lục Dực chính tai nghe được những chuyện dơ bẩn mà gã làm ra, sẽ làm thịt gã tại chỗ để cứu vớt thanh danh của mình chứ sao!
Nói cách khác, trong lòng chính bản thân Tạ Trầm Phù cũng rõ ràng, gã không phải đi báo thù, mà là đi diệt khẩu.
Nhưng người định không bằng trời định, lúc Tạ Trầm Phù đến Tạ gia càn rỡ gây huyết án, gia chủ Tạ gia nhờ dẫn theo thân tín đi cầu kiến Cố Liệt, đã tránh được một kiếp.
Tạ Trầm Phù mang theo binh lính của Lục Dực giết người, nhưng tìm thế nào cũng không thấy thi thể của lão súc sinh gia chủ Tạ gia đó, thầm nghĩ không xong, lập tức về trốn trong phủ tạm cư của Lục Dực.
Chờ gia chủ Tạ gia cùng nhóm thân tín hồi phủ, lại thấy thi thể người nhà chồng chất, thảm cảnh nơi nơi, bi thương phẫn nộ, hắn gắng gượng một hơi, ép mình quay đầu đi tìm Cố Liệt chủ trì công bằng.
Cố Liệt cũng không có ý định mượn đao giết người.
Bởi vì nhìn chung, thích dùng ám chiêu, thích xuống tay với phụ nữ, trẻ em nhỏ yếu, thông thường đều là mấy con chuột cống ngầm không có bao nhiêu can đảm. Cố Liệt là thực sự không ngờ Tạ Trầm Phù điên rồ tới mức độ này.
Hiện giờ thực tế Cố Liệt đã là chủ nhân thiên hạ, nếu Tạ gia bẩm báo với hắn, Cố Liệt tất nhiên phải phân xử công lý.
Vì thế cận vệ xông vào phủ Lục Dực bắt đi Tạ Trầm Phù, Lục Dực không biết nguyên nhân, còn nổi trận lôi đình đi theo vào hoàng cung, chất vấn Chủ Công vì sao vô duyên vô cớ bắt đi phụ tá của hắn.
Lời khai ngay tại đình (1) của gia chủ Tạ gia cho Lục Dực một cái tát thật mạnh.
Tạ Trầm Phù, hoá ra là một kẻ cặn bã có tài nhưng không gặp thời, đã vì ghen ghét mà ra tay với chất nữ ruột.
Lục Dực biết kẻ Tạ Trầm Phù này giữ mình chẳng ra gì, nhưng hắn không biết Tạ Trầm Phù lại có thể khốn nạn đến nước này, thanh danh của hắn chắc chắn sẽ bị Tạ Trầm Phù liên luỵ!
Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy lúc trước chuyện đồ thành cũng thế mà đoạt binh cũng vậy, đều là do Tạ Trầm Phù xúi giục, không phải trách nhiệm của chính hắn.
Bởi vậy Lục Dực căng ra một vẻ mặt đan xen kinh sợ và phẫn nộ, lạnh giọng giận dữ mắng Tạ Trầm Phù: “Hay cho tên tặc tử nhà ngươi, vậy mà dám lừa gạt bản tướng quân, lật ngược trái phải đen trắng, trộm dẫn binh lính của bản tướng quân phạm vào tội lớn! Ngươi làm ta còn mặt mũi nào gặp Chủ Công, còn mặt mũi nào gặp gia chủ Tạ gia!”
Lời này của Lục Dực quá ra vẻ đạo mạo, Tạ Trầm Phù nghe mà bật cười ha ha.
Những chuyện bẩn thỉu mà Tạ Trầm Phù phạm phải đều đã bị gia chủ Tạ gia tố giác, gã đơn giản bất chấp tất cả, dù sao cũng phải chết, không còn gì phải sợ, vì thế gã phỉ nhổ Lục Dực, mắng: “Ngươi lại là thứ tốt đẹp gì cho cam? Sở Vương, vị tướng quân tốt này của ngươi trong lòng có mưu mô”
Không đợi Tạ Trầm Phù nói xong, Lục Dực đã quát lớn “Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc lòng người!”, giơ đao lập tức chém xuống, vậy mà lại đương trường chém rơi đầu Tạ Trầm Phù. Hắn dùng sức rất lớn, đầu Tạ Trầm Phù không chỉ hoàn toàn bị tước phẳng lì, còn chịu ảnh hưởng của lực quán tính bay ra thật xa, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Cũng không biết là bị đầu người doạ, hay vì báo được đại thù nên thở ra một hơi, gia chủ Tạ gia nhất thời trợn trắng mắt hôn mê.
Cố Liệt giả vờ một vẻ mặt đầy tức giận không thể nhịn nổi nữa, trách cứ nói: “Lục Dực tướng quân, ngươi cũng quá không để bổn vương vào mắt!”
Thiếu chút nữa bị Tạ Trầm Phù nói toạc ra chuyện mưu phản, Lục Dực đang chột dạ, nghĩ thôi đã sợ, nào còn lo được giảo biện, hắn chỉ quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, không dám nhiều lời.
Cố Liệt nhặt ra sổ con của Lục Dực, dường như cố ý chọc giận hắn, ném sổ con xuống đất, lạnh lùng nói: “Công thần tất sẽ thưởng, nhưng ngươi, không xứng xưng hầu!”
Lục Dực thấy Cố Liệt ném đi sổ con đòi xin hầu tước của mình, vừa sợ vừa giận, đột nhiên ngẩng đầu, hô to: “Chủ Công!”
Cố Liệt hơi nheo lại đôi mắt, đứng lên: “Thế nào? Ngươi không phục? Đại Sở ta sẽ không bạc đãi công thần, muốn được phong hầu phong tước, nhất định phải có công lập quốc, công lao của ngươi so được với Địch Kỳ Dã, hay là so được với Khương Dương?”
Khoé mắt Lục Dực sắp nứt ra, vội vàng cúi đầu che giấu vẻ mặt phẫn uất, cắn răng hỏi: “Vậy Chủ Công muốn phong Hầu cho bọn họ?”
“Khương Dương từ chối không nhận,” Cố Liệt bình đạm nói.
Cái này làm Lục Dực bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không nhịn được truy vấn: “Gia thần Sở Cố, hàng tướng Thục Tín, chúng ta đều đi theo Chủ Công đánh thiên hạ lâu đến vậy, vất vả nhiều hơn, công lao lớn hơn, Địch Kỳ Dã chẳng qua là một thằng nhóc con không rõ lai lịch, giữa đông đảo công thần Chủ Công chỉ muốn phong hắn thành Hầu, sao có thể phục chúng?”
Cố Liệt nhìn hắn, thở dài nói: “Nếu quân công đánh hạ nửa giang sơn còn không thể phục chúng, bổn vương xem có người, là muốn thế chỗ ta rồi!”
Lục Dực vội vàng dập đầu thật mạnh: “Chủ Công nói quá lời! Mạt tướng tuyệt đối không dám!”
“Không dám?” Cố Liệt bình tĩnh nói, “Tốt nhất là không dám.”
Lục Dực tức thì sợ hãi toát đẫm mồ hôi lạnh trên lưng.
Lúc này, lại chợt nghe Cố Liệt hoà hoãn ngữ khí, giải thích cho hắn: “Tổ phụ của bổn vương chính là lấy khác họ xưng vương, rơi vào kết cục quân thần nghi kỵ, bị di chín tộc. Nếu nơi nơi phong hầu phong tước, chắc chắn sẽ chôn xuống mầm mống hỗn loạn cho ngày sau, cho nên tuyệt đối không thể làm việc này. Đại Sở yên ổn, không ngừng phát triển, mọi người đều sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không bạc đãi công thần, quan to lộc hầu, nên của ngươi sẽ là của ngươi.”
Không nên của ngươi, ngươi cũng không lấy được.
Lục Dực chỉ có thể bất đắc dĩ thưa vâng.
Những điều Cố Liệt giải thích, kỳ thực đều là lời nói từ đáy lòng, nhưng nghe vào tai Lục Dực lại toàn là khoác lác, không cho là đúng.
Cố Liệt nhìn Lục Dực một cái thật sâu, trong ánh mắt có đáng tiếc, cũng có kiên quyết.
Hắn từng nói: Kẻ giết lính Sở, giết tướng Sở, đều là địch của Sở.
Đường đều do chính mình chọn.
Không thể oán trời trách đất.
*
Địch Kỳ Dã rất ít nằm mơ.
Một người cuồng chiến đấu, mỗi ngày không phải đang ở trên chiến trường thì là đang ở trên chiến trường mô phỏng, có được giấc ngủ sâu làm người ta hâm mộ.
AI của hắn từng dùng giọng nói cứng ngắc, tiêu chuẩn xuất xưởng chúc mừng hắn, nói chất lượng giấc ngủ của hắn vượt qua 90% dân cư toàn liên minh.
Địch Kỳ Dã không có bất kỳ cảm tưởng gì với loại số liệu rác rưởi này.
“Cố Liệt,” hắn hiếm thấy mà gọi lên tên AI, “Câm miệng.”
Cố Liệt là nhân vật Địch Kỳ Dã nhìn thấy trong sách sử, hoặc phải nói, là nhân vật lịch sử duy nhất mà Địch Kỳ Dã ôm không ít hảo cảm. Trận thuỷ chiến kinh điển của Cố Liệt là một trong những chiến trường mô phỏng mà Địch Kỳ Dã thích đánh nhất.
Đáng tiếc những ghi chép về Cố Liệt quá ít, trong hoàn cảnh chung không coi trọng truyền thừa lịch sử này, càng sẽ chẳng có người đi nghiên cứu một vị quân vương ở thời đại phong kiến viễn cổ.
Dùng Cố Liệt để đặt tên cho AI, cũng không phải ý định ban đầu của Địch Kỳ Dã. AI chỉ có thể do liên minh thống nhất phân phối, vú già ở cô nhi viện mang theo một máy AI cuối cùng đi tìm Địch Kỳ Dã đang trốn trên sân thượng, thần thần bí bí hỏi hắn: “Tiểu Địch, con có ai mà con thích không?”
Địch Kỳ Dã sợ bà vú già có thể tự mình lảm nhảm nửa giờ này muốn chết, dọn ra tên Cố Liệt chặn miệng bà ấy, kết quả AI mà hắn mong ngóng đã lâu, trước khi khởi động đã bị cài đặt cái tên Cố Liệt, muốn sửa cũng không sửa được.
Chuyện này thật sự quá xấu hổ, Địch Kỳ Dã cơ hồ không bao giờ gọi tên AI, hắn không muốn bồi dưỡng tình cảm gì đó với một cái máy, máy móc chỉ cần hoàn thành mệnh lệnh tinh vi.
Thế nên AI của hắn cũng không có cài đặt tính cách, cho dù có bắt chước nhân tính trí năng đến cỡ nào, cũng làm Địch Kỳ Dã cảm thấy giả tạo.
Hơn nữa, trước sau Địch Kỳ Dã vẫn cho rằng, cái gọi là nhân tính, cũng chưa chắc đã ưu việt hơn so với máy móc.
Ví dụ cái đám con nít gọi hắn là “người nguyên thuỷ” “quái thai phản tổ” “Địch người rừng” ở cô nhi viện, là rất phiền người.
Hắn chưa bao giờ để bụng mấy lời khiêu khích của đám nhóc đó.
Vậy nên khi cảnh tưởng thời thơ ấu xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nội tâm Địch Kỳ Dã không chỉ không hề dao động, còn có chút buồn cười.
Địch Kỳ Dã nhớ, đó là một ngày năm hắn mười một hoặc mười hai tuổi, hắn bị một cục đá đập vỡ đầu, đám nhóc đó phát hiện một bí mật mà chính bản thân Địch Kỳ Dã cũng không biết —— máu của hắn có chứa mùi hương.
Hương bạc hà.
Không phải là mùi hương mang theo tượng trưng giới tính rõ ràng do bọn nó phân hoá ra, mà trái lại có thể khiến tâm cảnh của một người thật sự yên bình, hiệu quả trấn tĩnh gần như sinh ra ngay trong nháy mắt ngửi được mùi hương ấy.
Những đứa trẻ phân hoá thành cường giả đó, đã rất lâu rồi không có được sự bình tĩnh chân chính.
Trẻ con và người lớn khác nhau ở chỗ, người lớn biết kiềm chế, biết một vừa hai phải, mà trẻ con đối với đồ vật mà chúng cảm thấy thích, sẽ chỉ đòi hỏi không biết điểm dừng.
Chúng nó rạch cổ Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Đã vẫn luôn không ngừng giãy dụa, hắn không chịu xin tha, không ngừng khua nắm đấm, bị đánh không ít, cũng đánh không ít người, cuối cùng đám con nít đó không phải bị hắn đánh chạy, mà là bị dáng vẻ toàn thân đẫm máu của hắn doạ chạy.
Địch Kỳ Dã nhin mình của thời thơ ấu, chỉ cảm thấy kiêu ngạo.
————————————————————–
Chú thích:
(1) Đình: nơi xử lý chính sự, triều hội của đế vương, triều đình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất