Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 11: (Ấu thơ) Dự cảm không lành

Trước Sau
Thật ra thì người bình thường đều phải sau năm đến bảy năm mới có thể dẫn linh bởi đây là bước đầu tiên và quan trọng nhất của cả quá trình tu hành. Nếu như lúc kết đan khi nhập đạo là để rũ bỏ nhục thể phàm thai, trở thành kẻ có thọ mệnh dài lâu thì dẫn linh chính là mở ra cánh cửa của sâu kiến vùng vẫy đi ngược lại lẽ trời.

Những đứa trẻ này hàng ngày ngoài việc học tập còn được đánh giá về linh cảm, học ngồi thiền, đả tọa, suy tưởng và làm quen, tìm kiếm, thu nạp linh khí.

Linh cảm của Tiết Tử Dung ở vào mức bình thường, không phải loại đặc như đá tảng giống Thất sư huynh hay loại nhìn được thiên cơ như Thôi Bạch Hạc.

Nó không mấy hài lòng về kết quả này, hôm đó hãy còn ủ ê nói với Ly Tương: "Đệ muốn linh cảm thượng đẳng vạn người chưa chắc có một hơn."

Lúc đó Ly Tương chỉ khe khẽ sờ đầu nó, hắn nói: "Đệ tu hành là đi lên con đường không có lối quay đầu, cần gì phải đi trước một mình để hứng chịu sóng gió?"

Tiết Tử Dung hiếm khi không đồng tình với Ly Tương nhưng nó vẫn luôn tuân theo nguyên tắc sư huynh nói gì cũng có cái lý riêng thành ra việc ấy cứ thế vứt ra sau đầu.

Bây giờ nó bỗng cảm thán như vậy, Ly Tương có hơi giật mình. Hắn nhẩm tính lại thì khóa của tiểu sư đệ mình chưa có ai dẫn linh cả, mấy khóa trên cũng chỉ lác đác vài người mà đệ tử nội môn các đỉnh khác cũng vậy.

"Vậy thì hẳn là Tử Dung sẽ không vì hơn thua mà nghĩ vậy đâu." Hắn nhủ thầm.

"Sao đệ lại nôn nóng dẫn linh vậy? Đệ vẫn còn nhỏ, cứ chơi vui ít năm đi."

Tiết Tử Dung rầu rĩ nói: "Đệ chỉ muốn giúp huynh chuẩn bị đại hội Thúy Vi. Năm nay huynh lên đài nhưng chẳng có thời gian tu hành gì cả, cứ lo chuẩn bị suốt. Đệ thấy Trịnh sư tỷ đỉnh Văn Phong có vất vả như huynh đâu."

Nó vừa nói vừa bê thau nước đến cho Ly Tương.

Tu sĩ như bọn họ có nhiều thuật chú để tẩy rửa nhưng hình như nó chẳng thấy ai làm cả, nhưng nó lại thấy vui vì nhờ thế mới có cơ hội chăm sóc cho đại sư huynh mình.

"Cũng không nói thế được, Trịnh sư tỷ của đệ vừa dẫn một nhóm đệ tử đi làm nhiệm vụ về, không thể để nàng ấy làm thêm chuyện bên này nữa. Hơn nữa mấy chuyện này huynh cũng có kinh nghiệm rồi, trông thì nhiều thế thôi chứ huynh cũng quen tay cả."

Đại sư huynh lúc nào cũng phải lo nhiều việc. Thảo nào huynh ấy muốn tìm người thay mình đảm đương chủ một phong.

Mấy năm nay, giấc mơ bồi dưỡng Tiết Tử Dung của Ly Tương không hề giấu diếm, đến cả Tiết Tử Dung cũng rõ mười mươi nhưng nó lại chẳng tỏ vẻ không hài lòng gì hết, thậm chí trong suy nghĩ non nớt của nó còn là mình phải nhanh giúp sư huynh, phong chủ thì sao mà chưởng giáo thì sao, mình gánh thay huynh ấy cũng được.

Như bỗng nhớ ra gì đó, Ly Tương vội lấy trong túi trữ của mình một món đồ rồi để lên bàn.

Túi trữ là một túi vải có thêm trận pháp nới rộng không gian ở đáy để cho tu sĩ tiện mang theo đồ vật khi ra ngoài, khi cần tìm đồ vật thì chỉ cần nhẩm tên món đồ ấy là được. Loại túi trữ này chẳng cần tu vi hay linh khí gì cả, người phàm cũng có thể sử dụng.

Lúc Tử Dung vừa lên núi hắn cũng tặng cho một cái. Tiểu sư đệ chẳng có vật gì tùy thân trừ miếng ngọc bài nhưng nó cũng rất vui vẻ cầm lấy, lúc nào cũng đeo theo bên mình.

Bây giờ thấy Ly Tương để vật lên bàn nó mới trố mắt ra.

Đó là một thanh kiếm gỗ dài bằng với kiếm Ngọc Tán của đại sư huynh, cũng là chiếc ô năm đó đại sư huynh giao cho Tiết Tử Dung ôm lấy, trên cán của thanh kiếm gỗ còn hãy còn treo một cái tua rua màu lam và hạt châu đỏ. Cũng không biết Ly Tương lấy hạt châu gì nhưng Tiết Tử Dung thề là nó thấy hạt châu ấy hơi lóe sáng.

Ba năm qua nó cũng đã quen với vẻ "chỉ thích vật phát sáng" của đại sư huynh nhà mình nên cũng không thấy lạ nữa.

"Đệ đã bắt đầu học kiếm cách nay mấy năm rồi, bây giờ cho đệ thanh kiếm giống thật một chút. Đại hội năm nay đệ cũng phải lên đài tỉ thí với các đệ tử ngoại môn các môn phái." Hắn giải thích.

Tiếng là tỉ thí nhưng dù sao đám nhóc này lớn nhất cũng chỉ mười lăm bé nhất chỉ sáu, bảy tuổi thành ra bọn chúng chỉ tỉ thí chiêu số với nhau. Tiết Tử Dung mới tám tuổi thì đối thủ của nó cũng không quá mười một tuổi, Ly Tương rất tin tưởng tiểu sư đệ mình có thể giành thắng lợi cho nên hắn mới không tiếc công mà tự tay làm thanh kiếm gỗ này cho nó.

"Sao? Đẹp không?" Ly Tương chớp mắt, trông chờ cái gật đầu của sư đệ mình.

Thành thật mà nói thanh kiếm này quá xấu.



Đến trẻ con cũng thấy đường đẽo thật thô kệch, trông nó còn không bằng phẳng mà chỗ to, chỗ nhỏ. Tiết Tử Dung đưa tay vuốt thân kiếm còn bị dằm gỗ xóc vào. Nó rụt tay lại như thể không có gì.

"Ài, huynh cũng biết nó hơi xấu. Bỏ đi, qua mấy ngày nữa xuống núi huynh sẽ tìm thợ mộc làm cho đệ." Ly Tương rất tự biết mình. Hắn biết thanh kiếm này xấu òm nhưng vẫn không kiềm được muốn khoe ra với sư đệ.

Hắn chưa từng tặng kiếm gỗ cho các sư đệ khác đấy chứ.

Ngay khi hắn đưa tay định lấy về thì Tiết Tử Dung đã ôm vào lòng.

Nó nói với Ly Tương: "Đệ thích lắm. Cám ơn sư huynh."

Sau đó nó lại nhủ thầm: "Mình sẽ đánh bóng lại thanh kiếm này rồi dùng nó thật tốt."

Lúc Ly Tương đẽo thanh kiếm này đã bị người ta cười cho rồi nên khi nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của tiểu sư đệ này, trên khuôn mặt chẳng có chút cả nể hay chê bai hắn mới cười tít mắt rồi vò đầu Tiết Tử Dung.

"Năm nay đệ cũng chỉ lên giao lưu thôi, đừng đặt nặng thắng thua. Đợi sau này sẽ có cơ hội tham gia với đệ tử nội môn các phái.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trùng Sinh Để Gặp Người

2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

3. Chú Nhỏ

4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

=====================================

"Vâng ạ."

Tiết Tử Dung đáp lời rồi cẩn thận bỏ thanh kiếm vào túi trữ mang theo bên mình. Nó nhìn Ly Tương đang day trán thì rất hiểu chuyện, còn quay sang giúp hắn xoa bóp nữa.

"Sư huynh có đến chỗ Tô sư huynh lấy thuốc chưa?"

Ly Tương hưởng thụ sự chăm sóc của nó, nghe vậy thì đáp: "Huynh chưa lấy, hôm nay bận quá."

"Vậy để đệ đi qua lấy. Mấy hôm nay mùi thuốc trong túi của huynh nhạt cả rồi." Tiết Tử Dung nói.

Ở chung mấy năm nay, nó đã biết mùi hương nhàn nhạt làm người ta thoải mái mà nó ngửi được trên người đại sư huynh rốt cuộc là gì.

Đại sư huynh Ly Tương chẳng những sợ bóng tối một cách kỳ lạ mà còn bị đau nửa đầu.

Chứng bệnh này ngay cả Tô Mộc cũng không có cách chữa, lần nào hỏi đến người cũng chỉ ậm ờ nói phải đợi thêm ít thời gian nữa, chỉ có thế dùng ít thảo dược cầm cự hoặc dùng linh khí vận hành không ngừng nghỉ để chống đỡ cho cơ thể.

Ly Tương cũng chẳng để ý lắm, hắn xua tay bảo: "Thôi, khuya rồi. Mai huynh qua đó thật sớm để lấy."

Nói xong thì nhảy lên giường nằm ì ra.



Tiết Tử Dung thấy hắn còn tinh thần nghỉ ngơi đến vậy nên cũng không làm phiền nữa. Nó dọn dẹp bàn ghế, đến khi đi vào thì thấy Ly Tương đã chợp mắt rồi, hai tay còn đan vào nhau rồi gác trên ngực.

Người vẫn như cũ nằm phía bên ngoài.

"Giày còn chưa tháo." Nó nghĩ.

Tiết Tử Dung giúp hắn tháo giày ra, để tay chân cho gọn lại rồi mới thắp hương điều tức hơi thở. Đến khi hương khói lượn lờ cả căn phòng nó mới cởi giày rời chui vào phía trong.

Cũng không chê đại sư huynh mình bẩn.

Năm tuổi đến tám tuổi là thời gian ghi lại kí ức của một người. Mà trong kí ức của nó lúc nào cũng là mùi hương quấn quýt, nhạt mà không tan làm người ta an ổn của những vị thuốc trên người đại sư huynh, có đôi khi là mùi mồ hôi khi người từ Võ Trường mới về đến.

Tiết Tử Dung thích mùi hương bình dị ấy, hệt như ngửi thấy mùi của người thân vậy.

Đến nửa đêm, Tiết Tử Dung bỗng bừng tỉnh.

Bên ngoài gió thổi ầm ầm làm cho khung cửa sổ cọt kẹt kêu lên đầy thê lương.

"Vậy mà mình lại quên đóng cửa sổ." Tiết Tử Dung nghĩ thầm.

Nó nhìn sang Ly Tương, thấy người vẫn nhắm nghiền mắt, tay vẫn đặt trên ngực bèn an tâm bước qua người hắn, bước xuống giường. Nó đi tới kéo cửa sổ đóng lại rồi lại kiểm tra một vòng trong gian nhà.

Chừng như không an tâm, nó đẩy cửa phòng đi sang các gian kế bên xem có bỏ quên gì không.

Ly Tương vào giấc nhanh nhưng ngủ không sâu, thường thường nửa đêm nếu Tiết Tử Dung thức dậy muốn đi ra, người vừa ngồi dậy là hắn đã tỉnh rồi.

Sau khi nó đã chắc chắn là đến cổng vào cũng sẽ không bị gió thổi kêu nữa thì mới quay về phòng, nhẹ tay rót cho mình ly trà.

Làm xong bằng ấy việc nó cũng tỉnh rồi.

"Hôm nay chắc là huynh ấy vất vả lắm." Nó nghĩ thầm, "Nếu không sao mình đi lại cả buổi huynh ấy cũng không bị phá giấc."

Uống xong ly nước, bé con Tử Dung lại trèo lên giường, cẩn thận nằm xuống. Để cho an tâm, nó lại đè thêm một lọn tóc của Ly Tương xuống gối sau đó mới hài lòng nhắm mắt.

"Không đúng!" Tiết Tử Dung vừa nhắm mắt lại thì đã bật dậy như xác sống vùng lên. Nó quay sang nhìn Ly Tương đang nằm ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, tay vẫn gác trên ngực như lúc nó ra ngoài.

Dáng ngủ của Ly Tương không tính là tệ nhưng vì giấc nong, một đêm hắn có thể trở mình, thay đổi mấy chục tư thế, làm sao có thể ngoan ngoãn mà ngủ một tư thế suốt buổi như vậy.

Tiết Tử Dung vừa nghĩ vừa dè dặt lay người dậy.

Nó sợ nếu người chỉ là mệt quá mới ngủ say thì mình quả là chuyện bé xé ra to còn phá hỏng giấc của sư huynh nhưng càng nghĩ nó càng thấy không đúng.

Xưa nay dù có bận bịu tới đâu thì hắn cũng chẳng thể nào say giấc đến vậy.

Mà hôm nay còn vừa đúng lúc đến ngày lấy thuốc…

Một dự cảm không tốt xẹt qua đầu Tiết Tử Dung, nó đưa tay lay lay Ly Tương, khẽ khàng kêu: "Sư huynh."

Người vẫn nằm yên không động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau