Nam Độc Giả Xuyên Nhầm Sinh Tử Văn Tổn Thương Không Dứt
Chương 37
Lâm Cẩm Văn im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Cũng có khả năng, ngoại tổ phụ tay nắm trọng binh, ông và cữu cữu bọn họ nhiều năm qua luôn đóng giữ Bắc Cảnh, quân Bắc Cảnh nghe lời của bọn họ còn hơn nghe lời Hoàng thượng. Ngoại tổ phụ hồi kinh, đối với các thế lực ở kinh thành mà nói là một tin chấn động. Xem bề ngoài, người người sẽ cho rằng ngoại tổ phụ hồi kinh thì ta có lợi nhất. Cộng thêm thái độ của Hoàng thượng, rất khó khiến người khác yên lòng.”
Nói tới đây, Lâm Cẩm Văn nhìn về phía Cố Khinh Lâm nghiêm túc nói: “Khinh Lâm, tục ngữ nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngươi cảm thấy bây giờ Hoàng thượng đối với ta là thái độ gì?”
“Chỉ nhìn một cách đơn thuần mặt ngoài cũng coi là sủng tín có dư.” Hai chữ Khinh Lâm bị Lâm Cẩm Văn gọi đến mức làm cho người tê dại, Cố Khinh Lâm cắn môi nói: “Hơn nữa nhìn tình hình hôm nay, trong mắt người ngoài Hoàng thượng đối với ngươi chẳng những là sủng tín, mà giống như lòng mang áy náy có tâm đền bù tổn thất, cho nên đối với ngươi đặc biệt dễ dàng tha thứ.”
“Vậy loại bỏ hết những biểu hiện bên ngoài thì còn có thể là cái gì?” Lâm Cẩm Văn lại hỏi.
Cố Khinh Lâm im lặng xong nói: “Mặc dù ta không thường đi ra ngoài, nhưng cảm giác được Hoàng thượng tính cách đa nghi, không giống người sẽ áy náy. Nhiều năm qua ông chẳng quan tâm gì tới ngươi, hiện tại đột nhiên thay đổi thái độ với ngươi, lời lẽ rất là mê hoặc lòng người. Ngươi từ trước đến nay luôn nhìn mọi việc một cách tỉnh táo, tuyệt đối đừng bị những biểu hiện mặt ngoài này làm cho mê muội. Hoàng thượng chung quy là Hoàng thượng, ân sủng cùng lắm chỉ là chuyện của một ý nghĩ mà thôi.”
Lâm Cẩm Văn đi lên trước bắt lấy tay Cố Khinh Lâm, sắc mặt thận trọng nói: “Khinh Lâm, đây chính là điều ta muốn nói. Ta thân ở trong vòng xoáy này, rất nhiều sự tình có lẽ sẽ bị bản thân bỏ qua, thậm chí sẽ bị bề ngoài lừa gạt. Nếu có chỗ nào ta làm chưa đủ cẩn thận, ngươi tuyệt đối nhớ kỹ phải nhắc nhở ta.”
Cố Khinh Lâm đột nhiên bị hắn nắm tay mà hết hồn, y theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng cuối cùng đã kiềm lại được, có điều ngoài miệng nhịn không được nói: “Ta thấy ngươi đầu óc tỉnh táo mắt sáng như sao, không giống người có thể bị mấy thứ này lừa gạt.”
Lâm Cẩm Văn lắc đầu thở dài, “Cũng không chắc, người ở trong trung tâm quyền lực, tâm tính dễ tự mãn. Cho dù đầu óc ta có tỉnh táo thế nào đi nữa thì cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng sẽ bị những thứ xa hoa hào nhoáng làm cho mê muội. Đến lúc ấy ta phải nhờ vào ngươi rồi.”
Biết rõ Lâm Cẩm Văn cố ý nói khoa trương mà thôi, có điều khi Cố Khinh Lâm nghe được câu cuối cùng của Lâm Cẩm Văn thì cảm giác được tín nhiệm. Tựa như Lâm Cẩm Văn đã chuẩn bị xong để đối mặt với thiên quân vạn mã nhưng lại giao sau lưng cho y.
Cố Khinh Lâm ừ một tiếng, “Trong mắt người ngoài ta và ngươi vốn là một thể, nhắc ngươi giữ vững tỉnh táo cũng là bảo vệ an toàn của bản thân, ta tự nhiên sẽ không lơ là.”
Lâm Cẩm Văn giương mắt, “Trong mắt người ngoài? Vậy trong mắt người nhà, ta và ngươi không phải là một à?” Mắt của hắn rất đẹp, nhếch mắt như vậy thấp thoáng ý cười, lúc nhìn người khác chăm chú trông rất quyến rũ.
Không ngờ Cố Khinh Lâm không bị hắn mê hoặc, y nhìn vào chỗ tay hắn đang nắm hỏi ngược lại, “Ngươi muốn thế nào?” Thái độ mấy ngày nay của Lâm Cẩm Văn khiến cho y suy nghĩ linh tinh, cũng khiến y lo sợ. Thật ra trong lòng y cũng có chuẩn bị, bằng không cũng không để mặc cho Lâm Cẩm Văn năm lần bảy lượt khiêu khích bản thân, nhưng có một số việc không phải cứ suy nghĩ cẩn thận là có thể làm được.
Thái độ của Lâm Cẩm Văn là một chuyện, vấn đề bọn họ gặp phải lại là chuyện khác.
Với lại Cố Khinh Lâm không phải người hay trốn tránh vấn đề, cho nên y luôn cố gắng kiềm chế đủ loại cảm xúc ở trong lòng, quẳng vấn đề lại cho Lâm Cẩm Văn.
Lâm Cẩm Văn cũng không ngờ Cố Khinh Lâm sẽ hỏi như vậy, hắn mở to mắt, nghe Cố Khinh Lâm hỏi lại, “Ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa, sau này sẽ không hối hận chứ? Ta là người rất cố chấp, chuyện gì đã nhận định sẽ không thay đổi. Có những thứ ngươi không cho được thì chi bằng đừng cho ngay từ đầu. Chúng ta cứ duy trì mối quan hệ như bây giờ là được, sẽ không dễ tổn thương.”
Lâm Cẩm Văn nhìn chỗ tay hai người giao nhau, hắn nghiêm túc nhìn Cố Khinh Lâm nói, “Cố Khinh Lâm, ta chưa từng thích ai, cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào. Chúng ta có thể xem như gặp nhau không đúng thời điểm, nhưng ta muốn thử hiểu ngươi, thích ngươi. Ta biết trong lòng ngươi có khúc mắc, con đường này không dễ vượt qua, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt. Hơn nữa, ta không tin ngươi không có một chút cảm giác nào đối với ta, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng thay đổi tình trạng hiện giờ.”
Càng nói về sau giọng của hắn càng nhẹ càng chậm, có mấy lời hắn không nói ra bởi hắn là người coi trọng hiệu suất. Hắn có thiện cảm với Cố Khinh Lâm, dĩ nhiên phải bắt đầu hành động. Nhưng mà cổ đại và hiện đại không giống nhau, ở hiện đại hắn có thể mời người ta đi coi phim đi ăn. Còn ở cổ đại, hắn chỉ có thể biểu đạt tình cảm của mình một cách từ tốn, hắn sợ mình quá lỗ mãng Cố Khinh Lâm sẽ không tiếp nhận được.
Còn một vấn đề khác chính là ở hiện đại người ta thường yêu trước rồi mới kết hôn. Nhưng ở đây, bọn họ đã kết hôn, còn có con luôn rồi, kết cục đã có, chỉ có thể từ từ bồi đắp khoảng trống ở giữa mà thôi.
Cố Khinh Lâm thì trái ngược với hắn, y không có quyền lựa chọn. Thứ duy nhất Cố Khinh Lâm có là trái tim của y, y có thể khống chế trái tim mình không đập vì Lâm Cẩm Văn. Bây giờ Lâm Cẩm Văn lại muốn trái tim của y.
Lâm Cẩm Văn buông tay Cố Khinh Lâm ra, hắn chậm rãi vuốt ve đường viền gương mặt của Cố Khinh Lâm, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên môi Cố Khinh Lâm.
Lâm Cẩm Văn lần nữa tiến về phía trước một bước, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, Cố Khinh Lâm bị động tác của hắn khiến cho toàn thân cứng ngắc, y không khỏi lùi về sau một bước, một bước này lùi tới cạnh bàn, không còn đường có thể lui nữa.
Đáy mắt Lâm Cẩm Văn thấp thoáng ý cười, một tay hắn ôm gáy của Cố Khinh Lâm, một tay ôm eo của y, hai người thân mật đến mức không còn khoảng cách.
Lâm Cẩm Văn cúi đầu, từ từ đặt môi xuống mục tiêu cuối cùng. Lâm Cẩm Văn chưa từng hôn ai, nhưng hắn đã xem nhiều truyện ảo tưởng, khó tránh khỏi những đoạn miêu tả tình dục. Hắn hôn hơi gượng gạo, nhưng nhờ bản năng thì không bao lâu đã nắm được kỹ xảo, có thể xem là tự học thành tài.
Nhiệt độ cơ thể Cố Khinh Lâm cao hơn người bình thường, ngay cả môi cũng ấm hơn. Hơi thở hai người dần nặng nề hơn, trong đầu Lâm Cẩm Văn đột nhiên hiện lên hình ảnh khi hắn vừa tới thế giới này, cái ngày hoang đường đó. Khi đó hắn bị chuốc thuốc nên đầu óc không tỉnh táo, nhưng trong đầu vẫn còn nhớ mang máng hình ảnh khó tả kia.
Lúc Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm ở trong phòng nói chuyện thì không cho có người hầu hạ, mấy người Ngọc Trúc cũng biết thói quen này, hôm nay tất nhiên cũng như vậy.
Trong lúc Ngọc Trúc và Vân Đào ở trong sân nhỏ giọng nói chuyện, Lâm Tùng Nhân sai người đến nói muốn gặp Lâm Cẩm Văn.
Ngọc Trúc cười nói, “Thiếu gia và thiếu chủ quân đang ở bên trong, ta lập tức vào bẩm báo.” Ban đầu Ngọc Trúc gọi Cố Khinh Lâm là thiếu gia, gọi Lâm Cẩm Văn là cô gia, nhưng gần đây xưng hô đã thay đổi, đã tự xem mình là người của Lâm gia.
Mỗi lần Ngọc Trúc đến gần phòng ngủ đều cố ý đi mạnh chân, muốn nói cho người trong phòng biết có việc cần bẩm, lần này cũng không ngoại lệ. Cô tới trước cửa rồi gõ nhẹ, bên trong không có tiếng phản hồi.
Ngọc Trúc hơi giật mình, giọng lớn hơn hai phần, “Thiếu gia, thiếu chủ quân.” Lúc này bên trong truyền tới tiếng thở nhẹ của Lâm Cẩm Văn, sau đó là tiếng hừ khẽ của Cố Khinh Lâm.
Ngọc Trúc không biết bên trong xảy ra chuyện gì nên có chút lo lắng, may mà ngay sau đó trong phòng truyền ra tiếng của Lâm Cẩm Văn, “Vào đi.”
Lúc Ngọc Trúc đi vào, Lâm Cẩm Văn đang đứng kế bên bàn, Cố Khinh Lâm đứng bên cạnh cửa sổ giống như đang nghiên cứu hoa văn trên cửa sổ. Lâm Cẩm Văn chống tay vào bàn để tựa người, cái bàn có hơi lệch, đồ bên trên cũng hơi lộn xộn.
Lâm Cẩm Văn nhìn Ngọc Trúc hỏi, “Có chuyện gì?”
Ngọc Trúc cảm thấy hình như giọng điệu của Lâm Cẩm Văn hơi lạ, có vẻ vui mà cũng có vẻ không vui. Cô vội nói, “Thiếu gia, lão gia mời ngài tới thư phòng.”
Lâm Cẩm Văn à một tiếng, “Ta đi xem có chuyện gì, ngươi muốn ăn cái gì thì bảo Ngọc Trúc làm cho.” Cố Khinh Lâm đồng ý.
Mãi đến khi Lâm Cẩm Văn đi khỏi, mắt của Ngọc Trúc vẫn luôn nhìn dưới đất. Đợi mọi người đi hết Ngọc Trúc mới khẽ thở dài, cô tiến lên nhanh nhẹn thu dọn gọn gàng đồ vật trên bàn, sau đó nhìn Cố Khinh Lâm nói, “Thiếu chủ quân, người muốn ăn gì không?”
Cố Khinh Lâm nói, “Hiện tại không cần, ngươi sửa tóc lại cho ta.” Bấy giờ Ngọc Trúc mới phát hiện tóc của Cố Khinh Lâm hơi lộn xộn, trâm bạch ngọc trên đầu sắp rớt xuống rồi. Cô vội vàng trả lời, thầm tự trách bản thân không tinh ý.
Cố Khinh Lâm ngồi trước gương đồng, Ngọc Trúc chải tóc cho y. Ngọc Trúc rất khéo tay, mau chóng sửa xong tóc cho y. Khi Cố Khinh Lâm đang sửa sang lại quần áo, cô ngẩng đầu vô tình thấy được trên cổ Cố Khinh Lâm có một dấu răng rất rõ.
Tay Ngọc Trúc lập tức cứng ngắc lại, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ nọ, đầu giống như bị người ta gõ mạnh, ngu người luôn rồi.
Cố Khinh Lâm phát hiện Ngọc Trúc đờ ra thất thần, y theo phản xạ sờ vào chỗ hơi nhoi nhói ngay cổ, đó là chỗ mà vừa rồi khi y đẩy Lâm Cẩm Văn ra thì bị hắn cắn.
Y che lại xong thì thả tay xuống, hỏi, “Rất rõ sao?” Soi gương đồng không thấy rõ được chi tiết lắm, y không biết trên cổ đã lưu lại dấu răng.
Nghe Cố Khinh Lâm hỏi Ngọc Trúc mới sực tỉnh lại, trên mặt cô thấy rõ vui mừng, nghĩ bây giờ vẫn chưa phải giờ đi ngủ, lại nhớ tới động tĩnh trong phòng ban nãy, mặt cô đỏ lên, vội vàng hành lễ nói, “Chúc mừng thiếu gia, thiếu chủ quân.”
Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm quan hệ tốt tất nhiên là khiến cô vui mừng rồi.
Cố Khinh Lâm dời mắt, “Lui xuống đi.”
Ngọc Trúc nhanh chóng ra ngoài, trước khi đi cô chợt nhớ tới hai cái chăn trong phòng, suy nghĩ một chút rồi nói, “Thiếu chủ quân, chăn trên giường hình như dơ rồi, để nô tỳ đem đi giặt, thay chăn mới cho người nha.”
Biết rõ hàm ý trong lời nói của cô, Cố Khinh Lâm im lặng, như có như không ừ một tiếng. Ngọc Trúc vui mừng chạy vào bên trong, ôm chăn đệm ra ngoài.
Sau khi Ngọc Trúc rời đi, Cố Khinh Lâm nhìn hình bóng của mình trong gương, trong mắt có vẻ khó hiểu. Thay đổi gần đây của Lâm Cẩm Văn y nhìn ra được, không phải trong lòng y không có suy nghĩ khác, chỉ là y không biết phải làm thế nào. Sợ mình quá mức chủ động sẽ bị Lâm Cẩm Văn chê, không chủ động lại không cam lòng. Nếu thật y không hề động lòng, sẽ không để mặc cho Lâm Cẩm Văn được một tấc lại muốn một thước như vậy.
Hôm nay y vốn chỉ định kích thích Lâm Cẩm Văn, thử xem thật ra hắn nghĩ thế nào, y vốn cũng muốn từng bước từng bước thăm dò Lâm Cẩm Văn, nhưng y không ngờ người này hành động còn nhanh hơn lời nói.
Nghĩ tới đây Cố Khinh Lâm bất giác vuốt ve bờ môi của mình, trên đó hình như vẫn còn lưu lại hơi thở của Lâm Cẩm Văn. Y cho rằng mình sẽ chống cự sẽ khó mà tiếp nhận, bởi vì lúc trước y cảm nhận chỉ toàn là đau đớn và ác mộng. Nhưng nụ hôn của Lâm Cẩm Văn vừa dịu dàng vừa ngang ngược, khó chịu trong lòng chỉ thoáng hiện lên rồi nhanh chóng bị thay thế bằng cảm xúc khác.
“Nếu đã cho, vậy không thể lấy lại đâu.” Cố Khinh Lâm khẽ lẩm bẩm. Y vốn không có bao nhiêu mong chờ với cuộc hôn nhân này, nhưng hiện giờ Lâm Cẩm Văn đã cho y hi vọng, y tuyệt đối không cho phép người này lấy lại.
Nói tới đây, Lâm Cẩm Văn nhìn về phía Cố Khinh Lâm nghiêm túc nói: “Khinh Lâm, tục ngữ nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngươi cảm thấy bây giờ Hoàng thượng đối với ta là thái độ gì?”
“Chỉ nhìn một cách đơn thuần mặt ngoài cũng coi là sủng tín có dư.” Hai chữ Khinh Lâm bị Lâm Cẩm Văn gọi đến mức làm cho người tê dại, Cố Khinh Lâm cắn môi nói: “Hơn nữa nhìn tình hình hôm nay, trong mắt người ngoài Hoàng thượng đối với ngươi chẳng những là sủng tín, mà giống như lòng mang áy náy có tâm đền bù tổn thất, cho nên đối với ngươi đặc biệt dễ dàng tha thứ.”
“Vậy loại bỏ hết những biểu hiện bên ngoài thì còn có thể là cái gì?” Lâm Cẩm Văn lại hỏi.
Cố Khinh Lâm im lặng xong nói: “Mặc dù ta không thường đi ra ngoài, nhưng cảm giác được Hoàng thượng tính cách đa nghi, không giống người sẽ áy náy. Nhiều năm qua ông chẳng quan tâm gì tới ngươi, hiện tại đột nhiên thay đổi thái độ với ngươi, lời lẽ rất là mê hoặc lòng người. Ngươi từ trước đến nay luôn nhìn mọi việc một cách tỉnh táo, tuyệt đối đừng bị những biểu hiện mặt ngoài này làm cho mê muội. Hoàng thượng chung quy là Hoàng thượng, ân sủng cùng lắm chỉ là chuyện của một ý nghĩ mà thôi.”
Lâm Cẩm Văn đi lên trước bắt lấy tay Cố Khinh Lâm, sắc mặt thận trọng nói: “Khinh Lâm, đây chính là điều ta muốn nói. Ta thân ở trong vòng xoáy này, rất nhiều sự tình có lẽ sẽ bị bản thân bỏ qua, thậm chí sẽ bị bề ngoài lừa gạt. Nếu có chỗ nào ta làm chưa đủ cẩn thận, ngươi tuyệt đối nhớ kỹ phải nhắc nhở ta.”
Cố Khinh Lâm đột nhiên bị hắn nắm tay mà hết hồn, y theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng cuối cùng đã kiềm lại được, có điều ngoài miệng nhịn không được nói: “Ta thấy ngươi đầu óc tỉnh táo mắt sáng như sao, không giống người có thể bị mấy thứ này lừa gạt.”
Lâm Cẩm Văn lắc đầu thở dài, “Cũng không chắc, người ở trong trung tâm quyền lực, tâm tính dễ tự mãn. Cho dù đầu óc ta có tỉnh táo thế nào đi nữa thì cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng sẽ bị những thứ xa hoa hào nhoáng làm cho mê muội. Đến lúc ấy ta phải nhờ vào ngươi rồi.”
Biết rõ Lâm Cẩm Văn cố ý nói khoa trương mà thôi, có điều khi Cố Khinh Lâm nghe được câu cuối cùng của Lâm Cẩm Văn thì cảm giác được tín nhiệm. Tựa như Lâm Cẩm Văn đã chuẩn bị xong để đối mặt với thiên quân vạn mã nhưng lại giao sau lưng cho y.
Cố Khinh Lâm ừ một tiếng, “Trong mắt người ngoài ta và ngươi vốn là một thể, nhắc ngươi giữ vững tỉnh táo cũng là bảo vệ an toàn của bản thân, ta tự nhiên sẽ không lơ là.”
Lâm Cẩm Văn giương mắt, “Trong mắt người ngoài? Vậy trong mắt người nhà, ta và ngươi không phải là một à?” Mắt của hắn rất đẹp, nhếch mắt như vậy thấp thoáng ý cười, lúc nhìn người khác chăm chú trông rất quyến rũ.
Không ngờ Cố Khinh Lâm không bị hắn mê hoặc, y nhìn vào chỗ tay hắn đang nắm hỏi ngược lại, “Ngươi muốn thế nào?” Thái độ mấy ngày nay của Lâm Cẩm Văn khiến cho y suy nghĩ linh tinh, cũng khiến y lo sợ. Thật ra trong lòng y cũng có chuẩn bị, bằng không cũng không để mặc cho Lâm Cẩm Văn năm lần bảy lượt khiêu khích bản thân, nhưng có một số việc không phải cứ suy nghĩ cẩn thận là có thể làm được.
Thái độ của Lâm Cẩm Văn là một chuyện, vấn đề bọn họ gặp phải lại là chuyện khác.
Với lại Cố Khinh Lâm không phải người hay trốn tránh vấn đề, cho nên y luôn cố gắng kiềm chế đủ loại cảm xúc ở trong lòng, quẳng vấn đề lại cho Lâm Cẩm Văn.
Lâm Cẩm Văn cũng không ngờ Cố Khinh Lâm sẽ hỏi như vậy, hắn mở to mắt, nghe Cố Khinh Lâm hỏi lại, “Ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa, sau này sẽ không hối hận chứ? Ta là người rất cố chấp, chuyện gì đã nhận định sẽ không thay đổi. Có những thứ ngươi không cho được thì chi bằng đừng cho ngay từ đầu. Chúng ta cứ duy trì mối quan hệ như bây giờ là được, sẽ không dễ tổn thương.”
Lâm Cẩm Văn nhìn chỗ tay hai người giao nhau, hắn nghiêm túc nhìn Cố Khinh Lâm nói, “Cố Khinh Lâm, ta chưa từng thích ai, cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào. Chúng ta có thể xem như gặp nhau không đúng thời điểm, nhưng ta muốn thử hiểu ngươi, thích ngươi. Ta biết trong lòng ngươi có khúc mắc, con đường này không dễ vượt qua, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt. Hơn nữa, ta không tin ngươi không có một chút cảm giác nào đối với ta, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng thay đổi tình trạng hiện giờ.”
Càng nói về sau giọng của hắn càng nhẹ càng chậm, có mấy lời hắn không nói ra bởi hắn là người coi trọng hiệu suất. Hắn có thiện cảm với Cố Khinh Lâm, dĩ nhiên phải bắt đầu hành động. Nhưng mà cổ đại và hiện đại không giống nhau, ở hiện đại hắn có thể mời người ta đi coi phim đi ăn. Còn ở cổ đại, hắn chỉ có thể biểu đạt tình cảm của mình một cách từ tốn, hắn sợ mình quá lỗ mãng Cố Khinh Lâm sẽ không tiếp nhận được.
Còn một vấn đề khác chính là ở hiện đại người ta thường yêu trước rồi mới kết hôn. Nhưng ở đây, bọn họ đã kết hôn, còn có con luôn rồi, kết cục đã có, chỉ có thể từ từ bồi đắp khoảng trống ở giữa mà thôi.
Cố Khinh Lâm thì trái ngược với hắn, y không có quyền lựa chọn. Thứ duy nhất Cố Khinh Lâm có là trái tim của y, y có thể khống chế trái tim mình không đập vì Lâm Cẩm Văn. Bây giờ Lâm Cẩm Văn lại muốn trái tim của y.
Lâm Cẩm Văn buông tay Cố Khinh Lâm ra, hắn chậm rãi vuốt ve đường viền gương mặt của Cố Khinh Lâm, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên môi Cố Khinh Lâm.
Lâm Cẩm Văn lần nữa tiến về phía trước một bước, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, Cố Khinh Lâm bị động tác của hắn khiến cho toàn thân cứng ngắc, y không khỏi lùi về sau một bước, một bước này lùi tới cạnh bàn, không còn đường có thể lui nữa.
Đáy mắt Lâm Cẩm Văn thấp thoáng ý cười, một tay hắn ôm gáy của Cố Khinh Lâm, một tay ôm eo của y, hai người thân mật đến mức không còn khoảng cách.
Lâm Cẩm Văn cúi đầu, từ từ đặt môi xuống mục tiêu cuối cùng. Lâm Cẩm Văn chưa từng hôn ai, nhưng hắn đã xem nhiều truyện ảo tưởng, khó tránh khỏi những đoạn miêu tả tình dục. Hắn hôn hơi gượng gạo, nhưng nhờ bản năng thì không bao lâu đã nắm được kỹ xảo, có thể xem là tự học thành tài.
Nhiệt độ cơ thể Cố Khinh Lâm cao hơn người bình thường, ngay cả môi cũng ấm hơn. Hơi thở hai người dần nặng nề hơn, trong đầu Lâm Cẩm Văn đột nhiên hiện lên hình ảnh khi hắn vừa tới thế giới này, cái ngày hoang đường đó. Khi đó hắn bị chuốc thuốc nên đầu óc không tỉnh táo, nhưng trong đầu vẫn còn nhớ mang máng hình ảnh khó tả kia.
Lúc Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm ở trong phòng nói chuyện thì không cho có người hầu hạ, mấy người Ngọc Trúc cũng biết thói quen này, hôm nay tất nhiên cũng như vậy.
Trong lúc Ngọc Trúc và Vân Đào ở trong sân nhỏ giọng nói chuyện, Lâm Tùng Nhân sai người đến nói muốn gặp Lâm Cẩm Văn.
Ngọc Trúc cười nói, “Thiếu gia và thiếu chủ quân đang ở bên trong, ta lập tức vào bẩm báo.” Ban đầu Ngọc Trúc gọi Cố Khinh Lâm là thiếu gia, gọi Lâm Cẩm Văn là cô gia, nhưng gần đây xưng hô đã thay đổi, đã tự xem mình là người của Lâm gia.
Mỗi lần Ngọc Trúc đến gần phòng ngủ đều cố ý đi mạnh chân, muốn nói cho người trong phòng biết có việc cần bẩm, lần này cũng không ngoại lệ. Cô tới trước cửa rồi gõ nhẹ, bên trong không có tiếng phản hồi.
Ngọc Trúc hơi giật mình, giọng lớn hơn hai phần, “Thiếu gia, thiếu chủ quân.” Lúc này bên trong truyền tới tiếng thở nhẹ của Lâm Cẩm Văn, sau đó là tiếng hừ khẽ của Cố Khinh Lâm.
Ngọc Trúc không biết bên trong xảy ra chuyện gì nên có chút lo lắng, may mà ngay sau đó trong phòng truyền ra tiếng của Lâm Cẩm Văn, “Vào đi.”
Lúc Ngọc Trúc đi vào, Lâm Cẩm Văn đang đứng kế bên bàn, Cố Khinh Lâm đứng bên cạnh cửa sổ giống như đang nghiên cứu hoa văn trên cửa sổ. Lâm Cẩm Văn chống tay vào bàn để tựa người, cái bàn có hơi lệch, đồ bên trên cũng hơi lộn xộn.
Lâm Cẩm Văn nhìn Ngọc Trúc hỏi, “Có chuyện gì?”
Ngọc Trúc cảm thấy hình như giọng điệu của Lâm Cẩm Văn hơi lạ, có vẻ vui mà cũng có vẻ không vui. Cô vội nói, “Thiếu gia, lão gia mời ngài tới thư phòng.”
Lâm Cẩm Văn à một tiếng, “Ta đi xem có chuyện gì, ngươi muốn ăn cái gì thì bảo Ngọc Trúc làm cho.” Cố Khinh Lâm đồng ý.
Mãi đến khi Lâm Cẩm Văn đi khỏi, mắt của Ngọc Trúc vẫn luôn nhìn dưới đất. Đợi mọi người đi hết Ngọc Trúc mới khẽ thở dài, cô tiến lên nhanh nhẹn thu dọn gọn gàng đồ vật trên bàn, sau đó nhìn Cố Khinh Lâm nói, “Thiếu chủ quân, người muốn ăn gì không?”
Cố Khinh Lâm nói, “Hiện tại không cần, ngươi sửa tóc lại cho ta.” Bấy giờ Ngọc Trúc mới phát hiện tóc của Cố Khinh Lâm hơi lộn xộn, trâm bạch ngọc trên đầu sắp rớt xuống rồi. Cô vội vàng trả lời, thầm tự trách bản thân không tinh ý.
Cố Khinh Lâm ngồi trước gương đồng, Ngọc Trúc chải tóc cho y. Ngọc Trúc rất khéo tay, mau chóng sửa xong tóc cho y. Khi Cố Khinh Lâm đang sửa sang lại quần áo, cô ngẩng đầu vô tình thấy được trên cổ Cố Khinh Lâm có một dấu răng rất rõ.
Tay Ngọc Trúc lập tức cứng ngắc lại, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ nọ, đầu giống như bị người ta gõ mạnh, ngu người luôn rồi.
Cố Khinh Lâm phát hiện Ngọc Trúc đờ ra thất thần, y theo phản xạ sờ vào chỗ hơi nhoi nhói ngay cổ, đó là chỗ mà vừa rồi khi y đẩy Lâm Cẩm Văn ra thì bị hắn cắn.
Y che lại xong thì thả tay xuống, hỏi, “Rất rõ sao?” Soi gương đồng không thấy rõ được chi tiết lắm, y không biết trên cổ đã lưu lại dấu răng.
Nghe Cố Khinh Lâm hỏi Ngọc Trúc mới sực tỉnh lại, trên mặt cô thấy rõ vui mừng, nghĩ bây giờ vẫn chưa phải giờ đi ngủ, lại nhớ tới động tĩnh trong phòng ban nãy, mặt cô đỏ lên, vội vàng hành lễ nói, “Chúc mừng thiếu gia, thiếu chủ quân.”
Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm quan hệ tốt tất nhiên là khiến cô vui mừng rồi.
Cố Khinh Lâm dời mắt, “Lui xuống đi.”
Ngọc Trúc nhanh chóng ra ngoài, trước khi đi cô chợt nhớ tới hai cái chăn trong phòng, suy nghĩ một chút rồi nói, “Thiếu chủ quân, chăn trên giường hình như dơ rồi, để nô tỳ đem đi giặt, thay chăn mới cho người nha.”
Biết rõ hàm ý trong lời nói của cô, Cố Khinh Lâm im lặng, như có như không ừ một tiếng. Ngọc Trúc vui mừng chạy vào bên trong, ôm chăn đệm ra ngoài.
Sau khi Ngọc Trúc rời đi, Cố Khinh Lâm nhìn hình bóng của mình trong gương, trong mắt có vẻ khó hiểu. Thay đổi gần đây của Lâm Cẩm Văn y nhìn ra được, không phải trong lòng y không có suy nghĩ khác, chỉ là y không biết phải làm thế nào. Sợ mình quá mức chủ động sẽ bị Lâm Cẩm Văn chê, không chủ động lại không cam lòng. Nếu thật y không hề động lòng, sẽ không để mặc cho Lâm Cẩm Văn được một tấc lại muốn một thước như vậy.
Hôm nay y vốn chỉ định kích thích Lâm Cẩm Văn, thử xem thật ra hắn nghĩ thế nào, y vốn cũng muốn từng bước từng bước thăm dò Lâm Cẩm Văn, nhưng y không ngờ người này hành động còn nhanh hơn lời nói.
Nghĩ tới đây Cố Khinh Lâm bất giác vuốt ve bờ môi của mình, trên đó hình như vẫn còn lưu lại hơi thở của Lâm Cẩm Văn. Y cho rằng mình sẽ chống cự sẽ khó mà tiếp nhận, bởi vì lúc trước y cảm nhận chỉ toàn là đau đớn và ác mộng. Nhưng nụ hôn của Lâm Cẩm Văn vừa dịu dàng vừa ngang ngược, khó chịu trong lòng chỉ thoáng hiện lên rồi nhanh chóng bị thay thế bằng cảm xúc khác.
“Nếu đã cho, vậy không thể lấy lại đâu.” Cố Khinh Lâm khẽ lẩm bẩm. Y vốn không có bao nhiêu mong chờ với cuộc hôn nhân này, nhưng hiện giờ Lâm Cẩm Văn đã cho y hi vọng, y tuyệt đối không cho phép người này lấy lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất