Nam Độc Giả Xuyên Nhầm Sinh Tử Văn Tổn Thương Không Dứt

Chương 47

Trước Sau
Đại hoàng tử Chu Thụy thất thố đến nổi đã không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, gã liên tục thì thào nói: “Điều này sao có thể, tại sao lại như vậy? Sao phụ hoàng có thể chọn Lâm Cẩm Văn làm Thống lĩnh Ngự lâm quân?”

Sau khi nghe Nguyên Tiêu tuyên bố thánh chỉ, trên mặt Ôn lão thái gia cũng lộ vẻ kinh ngạc trong tích tắc, có điều thần thái của lão khống chế tốt hơn Chu Thụy, ít nhất nhìn bề ngoài là khống chế rất tốt.

Ôn lão thái gia thấy Chu Thụy vẫn còn cầm thánh chỉ không bỏ ra, lập tức nhẹ nhàng tiến lên giật lấy tay áo của Chu Thụy, sau đó đi đến trước mặt Nguyên Tiêu lặng lẽ đưa cho cậu một khối ngọc bội phỉ thúy, cười tươi nói: “Nguyên công công đừng chê cười, Đại hoàng tử chỉ là quá bất ngờ mới thất lễ như vậy.”

Bên cạnh Hoàng đế thay đổi người nào, thay lúc nào, thần tử như Ôn lão thái gia là người rõ ràng nhất. Nguyên Tiêu tính tình thế nào bọn họ đã sớm phái người tìm hiểu, nội giám là nhóm người đặc thù, họ đều có dã tâm, nhưng có thể nổi bật hay không thì phải xem ý trời.

Thông thường đại thần muốn hối lộ đa số đều đưa cho Vương Tận An. Từ lúc Nguyên Tiêu đi theo bên người Hoàng đế cũng có thể nhận được một vài thứ nhỏ nhặt, thua xa Vương Tận An, hơn nữa người như Ôn lão thái gia rất ít khi đích thân tặng đồ cho bọn họ.

Bởi vậy Nguyên Tiêu có hơi bất ngờ, có điều cậu lấy lại tinh thần rất nhanh, thu ngọc bội vào tay áo. Cậu nhìn gương mặt Chu Thụy vẫn đang khó coi như cũ, nhưng cuối cùng đã khôi phục một chút lý trí, cười nói: “Nghe được tin tức này các đại thần đều có chút cảm khái, Đại hoàng tử cũng không tính ngoại lệ.”

Chu Thụy vẫn còn thất thần, nhưng Ôn lão thái gia là người khôn khéo, lão nghe vậy liền nói: “Nguyên công công, lão phu có chuyện muốn hỏi thăm, không biết có tiện không.”

Nguyên Tiêu vui vẻ nói: “Ôn Tướng gia có chuyện nói thẳng là được.” Có thể sống sót ở trong cung còn được hầu hạ trước mặt Hoàng đế, không ai là người ngu. Tuy Nguyên Tiêu nói Ôn lão thái gia cứ nói thẳng, nhưng trong lời nói hoàn toàn không trả lời là thuận tiện hay không.

Tất nhiên Ôn lão thái gia hiểu được ý của cậu, trong lòng mắng một câu, nhưng trên mặt hoàn toàn không để lộ, lão vẫn duy trì được sự uy nghiêm túc mục của một vị Tướng quốc, nói: “Lão phu muốn tìm hiểu cũng không phải chuyện gì khác, tại sao Hoàng thượng đột nhiên quyết định việc Thống lĩnh Ngự lâm quân như vậy? Nói thật, lão phu nghe được cũng có chút chấn kinh.”

Ngươi nói xem chuyện này ai nghe mà không hết hồn? Lâm Cẩm Văn vừa trở thành Ngự tiền thị vệ không bao lâu, đột nhiên đã vượt cấp đề bạt đến đỉnh cấp. Điều đáng giận là bên này chưa bàn ra kết quả thì bên kia đã hớt tay trên. Hoàng thượng làm vậy có phải là muốn nói bọn họ chớ nằm mơ ban ngày sao, càng nghĩ càng tức.

Nguyên Tiêu nghe Ôn lão thái gia nói xong, nụ cười trên mặt cậu càng đậm, đôi mắt híp lại, có được ba phần chân truyền của Vương Tận An. Cậu nói: “Thì ra Ôn Tướng gia hỏi việc này.”

Ôn lão thái gia nghe thấy có cửa, liền nói: “Mong Nguyên công công cho biết sự thật.”

Chu Thụy ở bên cạnh thì lười nói nhảm với Nguyên Tiêu, đen mặt trực tiếp nói: “Nếu ngươi biết thì nói thẳng ra luôn đi, sau này sẽ không thiếu ban thưởng cho ngươi đâu.”

Nụ cười trên mặt Nguyên Tiêu không suy suyển, lúc Hoàng đế sai cậu truyền chỉ còn cố ý nhắc đến lý do đề bạt Lâm Cẩm Văn, cho nên chuyện này vốn cũng chẳng cần giấu giếm. Cậu là nội giám, đời này không còn cơ hội theo đuổi cái gì nữa, chỉ thích người ta nịnh nọt mình.

Có điều Nguyên Tiêu cũng tự hiểu rõ mình không phải Vương Tận An, cũng không phải người được Hoàng đế tín nhiệm hay ưa thích, cậu không có quyền to, mấy người Đại hoàng tử chẳng có lý do gì mà phải nể mặt mình.

Với lại chuyện này không phải chuyện có thể giấu giếm được, tùy tiện nghe ngóng cũng có thể biết được, cậu không cần thiết che giấu, cuối cùng còn không được lợi lộc gì. Vì vậy Nguyên Tiêu vội mở miệng nói: “Đại hoàng tử nói rất đúng, về chuyện này chỉ là nô tài nghe Hoàng thượng thuận miệng nói một câu thế này, cũng không biết có đúng hay không. Lâm thị vệ sở dĩ có thể được chọn làm Thống lĩnh, hình như là vào lúc Hoàng thượng đang cân nhắc, Lâm thị vệ cảm thấy làm Thống lĩnh rất oai phong, đã tiến cử bản thân.”

“Cái gì? Hắn cảm thấy oai phong, tiến cử bản thân làm Thống lĩnh?” Chu Thụy thật sự cạn lời, gã nói: “Cứ vậy rồi phụ hoàng đồng ý cho hắn chơi đùa vớ vẩn vậy sao?”

Nguyên Tiêu bị gã hỏi như vậy, sắc mặt không thay đổi, nói: “Suy nghĩ của Hoàng thượng, nô tài nào đoán được. Lúc ấy nô tài cũng không có mặt, chỉ là lúc phụng mệnh tuyên nghe nói như vậy thôi.”

Chu Thụy đang tính nói tiếp, Ôn lão thái gia dùng ánh mắt ngăn cản gã. Sau khi Ôn lão thái gia chặn được Chu Thụy, mới ôn hòa nhìn Nguyên Tiêu nói: “Đa tạ Nguyên công công, chắc chắn ngày khác lão phu sẽ hậu tạ.”

Nguyên Tiêu vội nói: “Ôn Tướng gia không cần khách khí, nô tài không thường xuyên hầu hạ ngự tiền, nên không biết được nhiều chuyện. Nô tài còn phải hồi cung phục mệnh nữa, không quấy rầy Đại hoàng tử và Ôn Tướng gia bàn chuyện.”

Ôn lão thái gia ừ một tiếng, nhìn theo bóng dáng Nguyên Tiêu rời khỏi.

Chờ sau khi Nguyên Tiêu rời đi, Chu Thụy nhịn không được nói: “Ôn Tướng, ngươi xem chuyện này là sao? Lâm Cẩm Văn dựa vào cái gì mà làm Thống lĩnh Ngự lâm quân? Hắn có tư cách gì làm vị trí Thống lĩnh chứ? Thật ra phụ hoàng muốn làm cái gì, chẳng lẽ muốn nhận đứa con hoang này rồi bổ sung tên vào ngọc điệp?”



“Đại hoàng tử.” Ôn lão thái gia không nhịn được tức giận mà hét lên với Chu Thụy. Chu Thụy đang tức giận ngực không ngừng phập phồng, sắc mặt cũng đỏ bừng.

Ôn lão thái gia kiềm nén xúc động phất tay áo rời khỏi nói: “Đại hoàng tử, Hoàng thượng quyết định làm gì, chúng ta là thần tử không có quyền can thiệp. Lâm Cẩm Văn có tư cách gì lão thần không biết, nhưng có một chuyện lão thần thấy rất rõ ràng, Hoàng thượng thích hắn, sẵn lòng chiều hắn, vậy là đủ rồi.”

“Còn nữa, những lời như ghi tên của con hoang lên ngọc điệp sau này Đại hoàng tử không nên nói lại. Nếu chuyện này truyền tới tai Hoàng thượng, Đại hoàng tử và Hiền phi nương nương đều khó tránh hậu quả.” Ôn lão thái gia nói đến đây, thật sự không muốn nói thêm với Chu Thụy nữa, cũng không muốn đối diện với gương mặt đang giận dữ của Chu Thụy, lão cố gắng giấu đi sự giận dữ trên mặt nói: “Lão thần còn việc phải xử lý nên cáo lui trước, mong Đại hoàng tử bình tĩnh lại rồi suy nghĩ thật kỹ lời lão thần nói.”

Sau đó Ôn lão thái gia rời đi, Chu Thụy nhìn bóng lưng lão rời khỏi, hận không thể đập phá hết đồ đạc trong phòng, nhưng gã nghĩ đến gương mặt âm trầm của Hoàng đế, trong nháy mắt lại có chút không dám.

Ôn lão thái gia thất vọng cực độ với Chu Thụy rồi, thật ra trong lòng lão cũng tương đối bất mãn với Chu Thụy. Lão là người khôn ngoan, từ lúc Tiêu Như Quy gặp chuyện không may, Chu Thụy ngay từ đầu không hề có ý bàn với lão, là lão biết Chu Thụy đã có tính toán riêng.

Ôn lão thái gia lập tức mất hứng, hôm nay Chu Thụy đến đây tìm lão thương lượng chuyện lựa chọn người vào vị trí Thống lĩnh Ngự lâm quân, Ôn lão thái gia nhìn ra bộ dạng không được tự nhiên của gã, cho là gã đã tự kiểm điểm, không vui trong lòng mới tạm thời lắng xuống. Ai ngờ vừa gặp chuyện, sự ngu xuẩn của Chu Thụy lập tức bột phát.

Ôn lão thái gia trong lòng hận không thể cả đời không nhìn tới Chu Thụy nữa, nhưng lão biết rõ chuyện này là không thể nào, lợi ích của Chu Thụy và Ôn gia hoàn toàn bị buộc vào nhau. Sau khi giải tỏa được tức giận trong lòng, Ôn lão thái gia đi tìm Ôn Thời Tĩnh, bảo hắn ta đi tìm Chu Thụy.

Lão đã làm mặt đen, vậy để Ôn Thời Tĩnh làm mặt đỏ ở trước mặt Chu Thụy.

Sau khi Ôn Thời Tĩnh rời đi, Ôn lão thái gia cau mày đi qua đi lại, trước kia Chu Thụy còn nghe lọt đề nghị của lão, từ lúc Lâm Cẩm Văn ngang trời xuất thế, Chu Thụy lúc nào cũng nóng giận mất khôn. Lão có cảm giác Chu Thụy đối với hắn càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa. Cứ cái đà này, không biết được đến ngày nào đó Chu Thụy triệt để mất đi kiên nhẫn, sẽ chọc trời ra lỗ thủng.

Lão muốn nghĩ ra cách trước khi Chu Thụy mất khống chế, để Hoàng đế lập Chu Thụy làm Thái tử, đến lúc đó hết thảy sẽ thuận lý thành chương.

Bên này Chu Thụy và Ôn lão thái gia hục hặc với nhau, bên kia Lâm Cẩm Văn nhận được tin từ chính miệng của Vương Tận An. Lúc ấy cả người hắn đều ngơ ngác, ở trước mắt bao người, sắc mặt hắn từ kinh hoàng đến kinh hỉ rồi cười ngây ngô, hoàn toàn không kỳ che giấu chút nào.

Lâm Cẩm Văn cười rất ngốc vui vẻ, còn không ngừng hỏi Vương Tận An chuyện này có thật không? Hoàng thượng thật sự phong hắn làm Thống lĩnh Ngự lâm quân hả? Vương Tận An nhìn dáng vẻ của hắn, nói: “Lâm thị vệ, không, Lâm Thống lĩnh, chuyện này là thật đấy, hoàn toàn chính xác, ngươi nên đi tạ ơn Hoàng thượng đi.”

Lâm Cẩm Văn vẻ mặt hưng phấn gật đầu nói: “Ngươi nói rất đúng, ta đi tạ ơn.”

Hắn vừa nói dứt câu lập tức bước nhanh về hướng điện Càn Thanh, nhưng mới đi vài bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt vô cùng bối rối. Vương Tận An thấy dáng vẻ này, không khỏi hiếu kỳ nói: “Lâm Thống lĩnh, ngươi làm sao vậy, mới vừa rồi còn rất vui mà, sao bây giờ mất hứng rồi?”

Lâm Cẩm Văn nhìn vô cùng nghiêm túc nhìn lão nói: “Vương công công, không phải ngươi nói sau khi trở thành Thống lĩnh không thể về nhà thường xuyên sao, vậy làm sao bây giờ? Không phải ta đã nói với Hoàng thượng mình không đảm nhiệm được sao?”

Vương Tận An thật sự cảm thấy Lâm Cẩm Văn đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ, lão phỉ nhổ trong lòng, nếu ngươi cảm giác mình làm không được vậy lúc trước đừng có mở miệng. Hiện tại đạt được rồi lại lộ ra bộ dáng như vậy, còn không phải là già mồm.

Trong lòng Vương Tận An nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Lâm Thống lĩnh nếu không quen, có thể nói với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng khai ân.”

Lâm Cẩm Văn nghiêng đầu suy nghĩ, khen ngợi Vương Tận An nói: “Ý của Vương công công rất tốt, ta đi ngay.”

Vương Tận An nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng rời khỏi, đờ đẫn một chút rồi vội vàng đuổi theo. Lão biết quá rõ Lâm Cẩm Văn ở bên cạnh Hoàng đế như thế nào, lão dám khẳng định Lâm Cẩm Văn gặp Hoàng đế là sẽ nói toạc móng heo, Hoàng thượng, Vương công công bảo ta hỏi lão nhân gia ngài, ta trở thành Thống lĩnh Ngự lâm quân rồi thì buổi tối có thể về nhà không.

Hoàng thượng chưa chắc sẽ trách tội Lâm Cẩm Văn, nhưng lão khẳng định không có quả ngon để ăn.

Vương Tận An vung tay vươn chân, miễn cưỡng mới đuổi kịp Lâm Cẩm Văn trước khi hắn đến điện Càn Thanh. Lão cũng chẳng khách sáo với Lâm Cẩm Văn, chỉ nói Lâm Cẩm Văn muốn hỏi Hoàng thượng cái gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng nhắc tới lão, việc này không liên quan gì tới lão hết.

Lâm Cẩm Văn bĩu môi hỏi lão vì sao, chuyện này cũng là một chuyện tốt mà. Vương Tận An nói trắng ra, đối với Lâm Cẩm Văn mà nói có thể là chuyện tốt, nhưng với lão mà nói thì không phải.

Lâm Cẩm Văn suy nghĩ một chút thì miễn cưỡng đồng ý.



Hoàng đế thấy lúc Lâm Cẩm Văn vào điện thì sắc mặt rất kỳ lạ, liền cười nói: “Thế nào, được làm Thống lĩnh nên mừng tới ngốc rồi à?”

Lâm Cẩm Văn thấy Hoàng đế vội vàng hành lễ nói: “Ty chức tạ Hoàng thượng, nhưng ty chức có một chuyện muốn hỏi, không biết Hoàng thượng có cho phép không.”

Hoàng đế nói: “Nói.”

Lâm Cẩm Văn nói: “Hoàng thượng, ty chức trở thành Thống lĩnh, về sau còn có thể về nhà không? Nếu không thể thì ty chức không làm Thống lĩnh nữa.”

Hoàng đế vốn cho Lâm Cẩm Văn làm Thống lĩnh Ngự lâm quân cũng chỉ có cái tên mà thôi, không tính cho hắn thật sự có thực quyền. Bây giờ nghe lời này, ông biến sắc nói: “Ngươi nghĩ chức Thống lĩnh Ngự lâm quân của Trẫm là ngươi muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm hay sao? Ngươi xem hoàng cung của Trẫm là chỗ nào?”

Lâm Cẩm Văn chớp chớp mắt nói: “Hoàng cung không phải là chỗ ở của Hoàng thượng sao?”

Hoàng đế: “…”

Hoàng đế hít sâu vài hơi rồi nói: “Được rồi, không thể nào nói chuyện với được mà. Nếu như ngươi không muốn ở trong hoàng cung, vậy lập tức cút ra ngoài cho trẫm.”

Lâm Cẩm Văn nghe lời, lập tức hành lễ và rời đi, để lại Hoàng đế trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng hắn rời khỏi.

Người đi rồi, Hoàng đế không dám tin mà nhìn Vương Tận An nói: “Có phải hắn không nghe ra được Trẫm chỉ là nói lẫy thôi phải không? Cứ như vậy rời đi.” Người nào chỉ cần có chút đầu óc đều không dám cứ rời khỏi như vậy.

Vương Tận An mấp máy môi cảm thán trong lòng rằng bản thân đã giữ được cái mạng nhỏ, đồng thời cẩn thận từng li từng tí nói: “Hoàng thượng ngài biết mà, tính tình Lâm Thống lĩnh trước nay không giống như người ta, nói chuyện làm việc đều không biết nhìn mặt người khác mà.”

Nói trắng ra chính là Lâm Cẩm Văn sẽ không nhìn mặt người khác mà làm việc. Ngươi khen hắn thì hắn sẽ thật sự tưởng rằng ngươi khen hắn, ngươi châm chọc hắn thì hắn cũng nghĩ là ngươi khen hắn, còn có thể chân tâm thật ý nói lời cảm ơn với ngươi, khiến ngươi tức chết cũng không biết nên nói cái gì. Vương Tận An hầu hạ bên cạnh Hoàng đế nhiều năm như vậy, chỉ thấy qua một người duy nhất như Lâm Cẩm Văn.

Làm người làm được như Lâm Cẩm Văn, lão cũng thật sự khâm phục từ trong tâm.

Hoàng đế nghĩ đến Lâm Cẩm Văn xưa giờ cũng chẳng làm việc đàng hoàng, ánh mắt tức giận cũng dần nguôi.

Lâm Cẩm Văn cũng không quan tâm Hoàng đế có tức giận hay không, dù sao hắn đã bắt chuẩn mạch của Hoàng đế rồi, thời điểm này Hoàng đế trong lòng có tức giận đến đâu cũng không chém hắn. Nếu đã như vậy, hắn sống sao cho mình thoải mái là được.

Lâm Cẩm Văn đi thằng từ hoàng cung về Lâm trạch, mấy ngày nay không thấy Cố Khinh Lâm, hắn có chút nhớ nhung người này rồi.

Lúc Lâm Cẩm Văn trở lại trong viện, Cố Khinh Lâm đang đọc sách dưới hành lang, Tam Thất mắt sắc là người đầu tiên thấy hắn về. Tam Thất vội nói: “Thiếu chủ quân, thiếu gia đã trở về.”

Cố Khinh Lâm giật mình ngẩng đầu, lúc thấy Lâm Cẩm Văn, y đột nhiên đứng dậy, quyển sách trên tay trượt rơi xuống đất mà không biết.

Lâm Cẩm Văn bước nhanh đi đến trước mặt y, nhếch đuôi lông mày trêu chọc nói: “Tục ngữ nói một ngày không gặp như cách ba thu, tính vậy thì ta cùng Khinh Lâm đã vài năm không gặp, Khinh Lâm có từng nhớ vi phu không?”

Cố Khinh Lâm bình tĩnh nhìn Lâm Cẩm Văn, lúc xác định người thật sự ở trước mắt, y chớp mắt, nói khẽ: “Tất nhiên là nhớ.”

Trên mặt Lâm Cẩm Văn hiện lên nụ cười, hắn nhìn qua Tam Thất và Ngọc Trúc, hai người rất thức thời hành lễ lui xuống.

Sau khi người đi rồi, Lâm Cẩm Văn tiến lên nắm tay Cố Khinh Lâm, giọng khàn khàn nói: “Vậy Khinh Lâm có bằng lòng nói với vi phu, là nhớ như thế nào không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau