Năm Đói Kém, Tôi Trữ Lương Thực Nuôi Tướng Quân Cổ Đại
Chương 148: Thích Khách Của Tô Thừa Tướng
Hắn gạt được mũi tên thứ nhất, nhưng mũi tên thứ hai trúng vào hắn.
Thế nhưng, điều khiến cho tất cả các tử sĩ ám sát đều kinh ngạc là, mũi tên chỉ bật khỏi lưng Chiến Thừa Dận mà rơi xuống đất.
Không thể xuyên thủng áo giáp, bên dưới lớp giáp lại có áo giáp trong bảo vệ ở mức độ cao hơn...
Dẫu có hai mũi tên bắn vào, cũng không thể làm tổn thương hắn.
Các tử sĩ nhìn Chiến Thừa Dận như nhìn thấy quái vật.
Thậm chí trong một thoáng, bọn chúng đã nghĩ tới việc rút lui, mong giữ lại được mạng sống.
Nhưng hỡi ôi, đã quá muộn!
Từ xa, Hứa Minh hô lớn về phía Chiến Thừa Dận: “Tướng quân, mũ bảo hộ!”
Một chiếc mũ đen chống đạn được ném về phía Chiến Thừa Dận.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay chụp lấy, nhanh chóng đội lên.
Với thanh Mạch Đao, hắn càng thêm dữ dội, chém mạnh về phía tám tên sát thủ.
Quân Chiến Gia lúc ấy cũng đã tới, bao vây ngõ nhỏ kín kẽ không lối thoát.
Bách tính đã sớm được sơ tán, bọn sát thủ rơi vào đường cùng, dù có mọc cánh cũng khó lòng thoát khỏi.
Khi vòng vây của Quân Chiến Gia thu hẹp lại, lũ sát thủ càng điên cuồng tấn công Chiến Thừa Dận một cách liều mạng.
Nhưng Chiến Thừa Dận vốn là bậc võ nghệ cao cường, từng chinh chiến giữa hàng vạn quân địch.
Chỉ tám kẻ mà muốn đoạt mạng hắn?
Quả thật là mộng tưởng viển vông.
Không những hắn không bị thương, mà còn dùng thanh Mạch Đao sắc bén chém chết hai tên sát thủ!
Sáu kẻ còn lại thấy đại cục đã mất, lập tức cắt cổ tự vẫn.
Tất cả đều ngã gục trước mặt Chiến Thừa Dận.
Chiến Thừa Dận dùng thanh Mạch Đao nhấc chiếc mặt nạ của một tên lên, hiện ra một gương mặt lạ lẫm.
Không phải Quân Chiến Gia, cũng không phải dân cư lâu năm ở Trấn Quan.
Mà chính là bọn sát thủ trà trộn vào cùng đội quân của Từ Hoài.
Tướng quân Trần Khôi dẫn binh tới, cùng với Điền Thái và Hứa Minh đến hiện trường trận chém giết.
Trần Khôi sắc mặt u ám, ngồi xuống kiểm tra xác tử sĩ.
Trên người chúng không có bất kỳ vật gì có thể chứng minh thân phận.
Nhìn thanh đao chúng mang theo, cũng chỉ là những thanh đao tầm thường được rèn bởi một thợ rèn bất kỳ.
“Tướng quân, tám kẻ này có phải là tử sĩ của Tề Tuyên Hằng để lại không?”
Chiến Thừa Dận nhíu mày, lắc đầu phủ nhận.
“Không phải, nếu là người của Tề Tuyên Hằng, chúng không ngu ngốc đến mức biết rõ ta mặc áo giáp mà vẫn tấn công.”
“Hẳn là một nhóm khác, chúng trà trộn vào thành cùng quân của Từ Hoài, mục đích chỉ là để ám sát ta!”
“Có lẽ, đó là những sát thủ do Đại Khởi đào tạo.”
Ngay lúc ấy, Mặc Phàm dẫn theo Trang Lương và Giang Nguyên tiến đến. Mặc Phàm nhìn thi thể nằm rải rác trên mặt đất, mày nhíu chặt, áo choàng phất lên che mũi miệng.
“Là ai muốn giết ngươi? Sát thủ của Tề Tuyên Hằng để lại sao?”
Chiến Thừa Dận lại quay sang nhìn Giang Nguyên, “Ngươi xem, có ai quen thuộc, hoặc xác định xem họ có phải là tử sĩ đến từ Đại Khởi không?”
Giang Nguyên cúi xuống đất, lật tấm che mặt của vài người lên, “Tướng quân, thuộc hạ không nhận ra bọn họ, nhưng...”
Hắn ta nhìn vào bàn tay của tử sĩ, đặc biệt chú ý đến vết chai trên lòng bàn tay và mu bàn tay. Sau đó, Giang Nguyên đưa tay của mình ra so sánh.
“Bọn họ thường dùng đao, luyện tập trong thời gian dài nên mới có vết chai này! Thuộc hạ dám chắc họ là tử sĩ đến từ Đại Khởi.”
Trần Khôi nghe thế, đôi mắt mở to, “Từ Hoài đến ngày tàn, vẫn không buông tha ngài, lại còn phái tử sĩ vào thành ám sát?”
“Ông ta và ngài có thù oán gì lớn đến vậy?”
Chiến Thừa Dận nhìn xa xăm, ánh mắt thâm trầm, “Không hẳn là Từ Hoài, có thể là Tiểu Hoàng Đế, hoặc Tô Thừa Tướng!”
“Tiểu Hoàng Đế thấy bình lực Từ Hoài bị ta thu nhận, lại không tuân chỉ đi dẹp Hoàng Kỳ Quân, tình thế khó khăn, hắn ta cho rằng Quân Chiến Gia đã mất kiểm soát trong tay hắn.”
“Hắn ta nghĩ rằng, giết được ta, Quân Chiến Gia sẽ rơi vào tay Trần Khôi, rồi sẽ lại nghe lệnh hắn ta.”
“Hắn ta muốn nắm trọn Quân Chiến Gia trong tay, ngồi yên mà hưởng thái bình!”
“Còn Tô Thừa Tướng, nếu không phải vì ông ta, phụ thân ta cũng sẽ không bị hại. Giữa ta và Tô Thừa Tướng, chính là mối thù không đội trời chung!”
“Ta còn sống một ngày, ông ta sẽ không được yên ổn một ngày!”
Hiện tại, ba nước đều thua trận, trong lòng bách tính, danh tiếng của Chiến Thừa Dận còn vượt xa hoàng thất. Tiểu Hoàng Đế lo sợ Chiến Thừa Dận sẽ trỗi dậy, uy thế lấn át triều đình.
Giờ đây, Tiểu Hoàng Đế hạ chỉ bắt Chiến Thừa Dận phải dẹp loạn Hoàng Kỳ Quân. Một khi thành công, cả triều đình, thậm chí cả Đại Khởi, đều sẽ do Chiến Thừa Dận quyết định.
Đến lúc ấy, Tiểu Hoàng Đế cũng không thể ngăn cản hắn được nữa.
Còn về Tô Thừa Tướng, người lo sợ Chiến Thừa Dận quyền thế quá lớn nhất không ai khác chính là ông ta.
Bởi vậy, khi Chiến Thừa Dận chưa xuất binh dẹp Hoàng Kỳ Quân, Tô Thừa Tướng đã muốn trừ khử hắn ngay lập tức!
Từ Hoài, có lẽ không đến mức này. Hiện tại ông ta còn đang lo giữ mình, đã có tin rằng ông ta phái người đến Trung Nguyên tìm thuốc và thần y. Chỉ mong có thể sống sót.
Ông ta còn lòng dạ nào mà tìm Chiến Thừa Dận gây rối.
Chiến Thừa Dận tiếp lời: “Vẫn còn hai cung thủ chưa bắt được, nhớ kỹ, cố gắng bắt sống!”
Trần Khôi và Mặc Phàm nhận lệnh, “Vâng, tướng quân!”
Thi thể được kéo đi. Trần Khôi dẫn Quân Chiến Gia rời khỏi hiện trường, ban đầu họ định đi chặt gỗ, nhưng vì việc tướng quân bị ám sát mà phải tạm hoãn.
Khó khăn lắm quân địch mới rút đi, không ngờ trong thành vẫn chưa yên ổn.
Trần Khôi cảm thấy trọng trách nặng nề, ngay tại chỗ chọn ra vài người võ công cao cường, chia thành hai đội, một trăm người theo sát tướng quân vào ban ngày.
Còn một trăm người khác, sẽ canh giữ phủ tướng quân vào ban đêm.
Nếu tướng quân gặp chuyện ở Trấn Quan, chẳng phải khiến Sở, Tề, Man cười nhạo sao?
Vị đại tướng quân không chết trên chiến trường, mà lại bị hãm hại trong cuộc đấu đá nội bộ.
Nghĩ đến đây, Trần Khôi không khỏi thầm tức giận.
Trần Vũ mang theo người đi thám thính Hoàng Kỳ Quân, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Hiện tại, Đại Khởi đầy rẫy lưu dân, lòng Trần Khôi dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
Chiến Thừa Dận và Mặc Phàm cùng đi trên phố.
Trước kia, lệnh ám sát khiến bách tính lo lắng, hoảng sợ.
Nay tướng quân bình an vô sự, mọi người đều nở nụ cười chúc phúc cho hắn.
Tướng quân là người được trời đất ưu ái, chuyện ám sát nhỏ nhoi chẳng đáng kể gì.
Mặc Phàm nhìn những vết dao trên bộ giáp của Chiến Thừa Dận, mấy nhát chém đều trúng ngay vị trí trước ngực.
Nếu không có giáp và áo chống đạn, vừa rồi Chiến Thừa Dận đã vô cùng nguy hiểm.
“Ta nghĩ, việc này không giống do hoàng đế ra tay, mà giống thủ đoạn của Tô thừa tướng hơn!”
“Hoàng đế còn đang chờ ngươi đàn áp Hoàng Kỳ Quân, ngay cả nếu hắn ta muốn giết ngươi, cũng phải đợi đến khi Hoàng Kỳ Quân bị tiêu diệt mới ra tay.”
“Hiện tại khắp Đại Khởi khởi nghĩa nổi lên, dù hoàng đế chỉ là con rối, hắn ta cũng không ngu ngốc đến vậy!”
Chiến Thừa Dận nói: “Đúng là giống thủ đoạn của Tô thừa tướng, ông ta còn sợ ta gây dựng thế lực hơn cả hoàng đế!”
“Hừ, lão tặc đó, cứ để ông ta yên ổn như vậy sao? Hay để ta phái tử sĩ đi ám sát ông ta!”
Mặc Phàm có trong tay đám tử sĩ do Mặc gia bồi dưỡng, ngay cả thái hậu cũng đã ban cho hắn ta mười người, tất cả đều mang tới Trấn Quan.
Tô thừa tướng vì muốn duy trì địa vị hiện tại, đã nuôi dưỡng nhiều tử sĩ trong phủ, còn có rất nhiều mưu sĩ hiến kế, bảo vệ cho ông ta.
Ông ta vơ vét mồ hôi xương máu của bách tính, tiêu tốn lượng tiền khổng lồ để xây dựng Trích Tinh Lâu.
Mục đích là để thu thập mỹ nhân khắp nơi trong thiên hạ, cùng những báu vật kỳ lạ quý hiếm, dâng tặng cho tiểu hoàng đế.
Chỉ để làm hoàng đế vui lòng!
Số lượng tử sĩ của Tô thừa tướng có lẽ là lớn nhất trong Đại Khởi quốc.
Người của Mặc Phàm chưa chắc đã có thể đột nhập được vào phủ thừa tướng.
Chiến Thừa Dận nói: “Cứ để ông ta nhảy nhót thêm vài ngày nữa, chỉ cần ta không điều binh đàn áp Hoàng Kỳ Quân, bọn họ sẽ sớm công phá kinh thành…”
Mắt Mặc Phàm mở to, kinh ngạc nói: “Hoàng Kỳ Quân cuối cùng sẽ lật đổ chính quyền Đại Khởi sao?”
“Đúng vậy!”
“Là lời tiên tri của thần linh à?”
Chiến Thừa Dận lắc đầu.
“Không phải tiên tri, mà là dòng chảy lịch sử sau này, triều đình đứng trước Hoàng Kỳ Quân chỉ yếu đuối như tờ giấy mỏng, có thể bị xé nát bất cứ lúc nào!”
Mặc Phàm ngẩn người đứng đó, lẩm bẩm: “Vậy thì, thái hậu... bà ấy…”
Chiến Thừa Dận bước vài bước, thấy hắn ta không đi theo, quay đầu lại, đôi lông mày anh tuấn khẽ nhíu.
“Mặc Phàm, ngươi nghĩ, lịch sử có thể thay đổi không?”
Thế nhưng, điều khiến cho tất cả các tử sĩ ám sát đều kinh ngạc là, mũi tên chỉ bật khỏi lưng Chiến Thừa Dận mà rơi xuống đất.
Không thể xuyên thủng áo giáp, bên dưới lớp giáp lại có áo giáp trong bảo vệ ở mức độ cao hơn...
Dẫu có hai mũi tên bắn vào, cũng không thể làm tổn thương hắn.
Các tử sĩ nhìn Chiến Thừa Dận như nhìn thấy quái vật.
Thậm chí trong một thoáng, bọn chúng đã nghĩ tới việc rút lui, mong giữ lại được mạng sống.
Nhưng hỡi ôi, đã quá muộn!
Từ xa, Hứa Minh hô lớn về phía Chiến Thừa Dận: “Tướng quân, mũ bảo hộ!”
Một chiếc mũ đen chống đạn được ném về phía Chiến Thừa Dận.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay chụp lấy, nhanh chóng đội lên.
Với thanh Mạch Đao, hắn càng thêm dữ dội, chém mạnh về phía tám tên sát thủ.
Quân Chiến Gia lúc ấy cũng đã tới, bao vây ngõ nhỏ kín kẽ không lối thoát.
Bách tính đã sớm được sơ tán, bọn sát thủ rơi vào đường cùng, dù có mọc cánh cũng khó lòng thoát khỏi.
Khi vòng vây của Quân Chiến Gia thu hẹp lại, lũ sát thủ càng điên cuồng tấn công Chiến Thừa Dận một cách liều mạng.
Nhưng Chiến Thừa Dận vốn là bậc võ nghệ cao cường, từng chinh chiến giữa hàng vạn quân địch.
Chỉ tám kẻ mà muốn đoạt mạng hắn?
Quả thật là mộng tưởng viển vông.
Không những hắn không bị thương, mà còn dùng thanh Mạch Đao sắc bén chém chết hai tên sát thủ!
Sáu kẻ còn lại thấy đại cục đã mất, lập tức cắt cổ tự vẫn.
Tất cả đều ngã gục trước mặt Chiến Thừa Dận.
Chiến Thừa Dận dùng thanh Mạch Đao nhấc chiếc mặt nạ của một tên lên, hiện ra một gương mặt lạ lẫm.
Không phải Quân Chiến Gia, cũng không phải dân cư lâu năm ở Trấn Quan.
Mà chính là bọn sát thủ trà trộn vào cùng đội quân của Từ Hoài.
Tướng quân Trần Khôi dẫn binh tới, cùng với Điền Thái và Hứa Minh đến hiện trường trận chém giết.
Trần Khôi sắc mặt u ám, ngồi xuống kiểm tra xác tử sĩ.
Trên người chúng không có bất kỳ vật gì có thể chứng minh thân phận.
Nhìn thanh đao chúng mang theo, cũng chỉ là những thanh đao tầm thường được rèn bởi một thợ rèn bất kỳ.
“Tướng quân, tám kẻ này có phải là tử sĩ của Tề Tuyên Hằng để lại không?”
Chiến Thừa Dận nhíu mày, lắc đầu phủ nhận.
“Không phải, nếu là người của Tề Tuyên Hằng, chúng không ngu ngốc đến mức biết rõ ta mặc áo giáp mà vẫn tấn công.”
“Hẳn là một nhóm khác, chúng trà trộn vào thành cùng quân của Từ Hoài, mục đích chỉ là để ám sát ta!”
“Có lẽ, đó là những sát thủ do Đại Khởi đào tạo.”
Ngay lúc ấy, Mặc Phàm dẫn theo Trang Lương và Giang Nguyên tiến đến. Mặc Phàm nhìn thi thể nằm rải rác trên mặt đất, mày nhíu chặt, áo choàng phất lên che mũi miệng.
“Là ai muốn giết ngươi? Sát thủ của Tề Tuyên Hằng để lại sao?”
Chiến Thừa Dận lại quay sang nhìn Giang Nguyên, “Ngươi xem, có ai quen thuộc, hoặc xác định xem họ có phải là tử sĩ đến từ Đại Khởi không?”
Giang Nguyên cúi xuống đất, lật tấm che mặt của vài người lên, “Tướng quân, thuộc hạ không nhận ra bọn họ, nhưng...”
Hắn ta nhìn vào bàn tay của tử sĩ, đặc biệt chú ý đến vết chai trên lòng bàn tay và mu bàn tay. Sau đó, Giang Nguyên đưa tay của mình ra so sánh.
“Bọn họ thường dùng đao, luyện tập trong thời gian dài nên mới có vết chai này! Thuộc hạ dám chắc họ là tử sĩ đến từ Đại Khởi.”
Trần Khôi nghe thế, đôi mắt mở to, “Từ Hoài đến ngày tàn, vẫn không buông tha ngài, lại còn phái tử sĩ vào thành ám sát?”
“Ông ta và ngài có thù oán gì lớn đến vậy?”
Chiến Thừa Dận nhìn xa xăm, ánh mắt thâm trầm, “Không hẳn là Từ Hoài, có thể là Tiểu Hoàng Đế, hoặc Tô Thừa Tướng!”
“Tiểu Hoàng Đế thấy bình lực Từ Hoài bị ta thu nhận, lại không tuân chỉ đi dẹp Hoàng Kỳ Quân, tình thế khó khăn, hắn ta cho rằng Quân Chiến Gia đã mất kiểm soát trong tay hắn.”
“Hắn ta nghĩ rằng, giết được ta, Quân Chiến Gia sẽ rơi vào tay Trần Khôi, rồi sẽ lại nghe lệnh hắn ta.”
“Hắn ta muốn nắm trọn Quân Chiến Gia trong tay, ngồi yên mà hưởng thái bình!”
“Còn Tô Thừa Tướng, nếu không phải vì ông ta, phụ thân ta cũng sẽ không bị hại. Giữa ta và Tô Thừa Tướng, chính là mối thù không đội trời chung!”
“Ta còn sống một ngày, ông ta sẽ không được yên ổn một ngày!”
Hiện tại, ba nước đều thua trận, trong lòng bách tính, danh tiếng của Chiến Thừa Dận còn vượt xa hoàng thất. Tiểu Hoàng Đế lo sợ Chiến Thừa Dận sẽ trỗi dậy, uy thế lấn át triều đình.
Giờ đây, Tiểu Hoàng Đế hạ chỉ bắt Chiến Thừa Dận phải dẹp loạn Hoàng Kỳ Quân. Một khi thành công, cả triều đình, thậm chí cả Đại Khởi, đều sẽ do Chiến Thừa Dận quyết định.
Đến lúc ấy, Tiểu Hoàng Đế cũng không thể ngăn cản hắn được nữa.
Còn về Tô Thừa Tướng, người lo sợ Chiến Thừa Dận quyền thế quá lớn nhất không ai khác chính là ông ta.
Bởi vậy, khi Chiến Thừa Dận chưa xuất binh dẹp Hoàng Kỳ Quân, Tô Thừa Tướng đã muốn trừ khử hắn ngay lập tức!
Từ Hoài, có lẽ không đến mức này. Hiện tại ông ta còn đang lo giữ mình, đã có tin rằng ông ta phái người đến Trung Nguyên tìm thuốc và thần y. Chỉ mong có thể sống sót.
Ông ta còn lòng dạ nào mà tìm Chiến Thừa Dận gây rối.
Chiến Thừa Dận tiếp lời: “Vẫn còn hai cung thủ chưa bắt được, nhớ kỹ, cố gắng bắt sống!”
Trần Khôi và Mặc Phàm nhận lệnh, “Vâng, tướng quân!”
Thi thể được kéo đi. Trần Khôi dẫn Quân Chiến Gia rời khỏi hiện trường, ban đầu họ định đi chặt gỗ, nhưng vì việc tướng quân bị ám sát mà phải tạm hoãn.
Khó khăn lắm quân địch mới rút đi, không ngờ trong thành vẫn chưa yên ổn.
Trần Khôi cảm thấy trọng trách nặng nề, ngay tại chỗ chọn ra vài người võ công cao cường, chia thành hai đội, một trăm người theo sát tướng quân vào ban ngày.
Còn một trăm người khác, sẽ canh giữ phủ tướng quân vào ban đêm.
Nếu tướng quân gặp chuyện ở Trấn Quan, chẳng phải khiến Sở, Tề, Man cười nhạo sao?
Vị đại tướng quân không chết trên chiến trường, mà lại bị hãm hại trong cuộc đấu đá nội bộ.
Nghĩ đến đây, Trần Khôi không khỏi thầm tức giận.
Trần Vũ mang theo người đi thám thính Hoàng Kỳ Quân, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Hiện tại, Đại Khởi đầy rẫy lưu dân, lòng Trần Khôi dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
Chiến Thừa Dận và Mặc Phàm cùng đi trên phố.
Trước kia, lệnh ám sát khiến bách tính lo lắng, hoảng sợ.
Nay tướng quân bình an vô sự, mọi người đều nở nụ cười chúc phúc cho hắn.
Tướng quân là người được trời đất ưu ái, chuyện ám sát nhỏ nhoi chẳng đáng kể gì.
Mặc Phàm nhìn những vết dao trên bộ giáp của Chiến Thừa Dận, mấy nhát chém đều trúng ngay vị trí trước ngực.
Nếu không có giáp và áo chống đạn, vừa rồi Chiến Thừa Dận đã vô cùng nguy hiểm.
“Ta nghĩ, việc này không giống do hoàng đế ra tay, mà giống thủ đoạn của Tô thừa tướng hơn!”
“Hoàng đế còn đang chờ ngươi đàn áp Hoàng Kỳ Quân, ngay cả nếu hắn ta muốn giết ngươi, cũng phải đợi đến khi Hoàng Kỳ Quân bị tiêu diệt mới ra tay.”
“Hiện tại khắp Đại Khởi khởi nghĩa nổi lên, dù hoàng đế chỉ là con rối, hắn ta cũng không ngu ngốc đến vậy!”
Chiến Thừa Dận nói: “Đúng là giống thủ đoạn của Tô thừa tướng, ông ta còn sợ ta gây dựng thế lực hơn cả hoàng đế!”
“Hừ, lão tặc đó, cứ để ông ta yên ổn như vậy sao? Hay để ta phái tử sĩ đi ám sát ông ta!”
Mặc Phàm có trong tay đám tử sĩ do Mặc gia bồi dưỡng, ngay cả thái hậu cũng đã ban cho hắn ta mười người, tất cả đều mang tới Trấn Quan.
Tô thừa tướng vì muốn duy trì địa vị hiện tại, đã nuôi dưỡng nhiều tử sĩ trong phủ, còn có rất nhiều mưu sĩ hiến kế, bảo vệ cho ông ta.
Ông ta vơ vét mồ hôi xương máu của bách tính, tiêu tốn lượng tiền khổng lồ để xây dựng Trích Tinh Lâu.
Mục đích là để thu thập mỹ nhân khắp nơi trong thiên hạ, cùng những báu vật kỳ lạ quý hiếm, dâng tặng cho tiểu hoàng đế.
Chỉ để làm hoàng đế vui lòng!
Số lượng tử sĩ của Tô thừa tướng có lẽ là lớn nhất trong Đại Khởi quốc.
Người của Mặc Phàm chưa chắc đã có thể đột nhập được vào phủ thừa tướng.
Chiến Thừa Dận nói: “Cứ để ông ta nhảy nhót thêm vài ngày nữa, chỉ cần ta không điều binh đàn áp Hoàng Kỳ Quân, bọn họ sẽ sớm công phá kinh thành…”
Mắt Mặc Phàm mở to, kinh ngạc nói: “Hoàng Kỳ Quân cuối cùng sẽ lật đổ chính quyền Đại Khởi sao?”
“Đúng vậy!”
“Là lời tiên tri của thần linh à?”
Chiến Thừa Dận lắc đầu.
“Không phải tiên tri, mà là dòng chảy lịch sử sau này, triều đình đứng trước Hoàng Kỳ Quân chỉ yếu đuối như tờ giấy mỏng, có thể bị xé nát bất cứ lúc nào!”
Mặc Phàm ngẩn người đứng đó, lẩm bẩm: “Vậy thì, thái hậu... bà ấy…”
Chiến Thừa Dận bước vài bước, thấy hắn ta không đi theo, quay đầu lại, đôi lông mày anh tuấn khẽ nhíu.
“Mặc Phàm, ngươi nghĩ, lịch sử có thể thay đổi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất