Năm Đói Kém, Tôi Trữ Lương Thực Nuôi Tướng Quân Cổ Đại

Chương 44: Tướng Quân Đại Thắng Trở Về

Trước Sau
Chiến Thừa Dận rất vui, hắn gửi tới tờ giấy thứ hai, hân hoan chia sẻ với cô.

“Hà Hồng và Trần Tuấn Lâm đến cổng nam, họ thể hiện rất xuất sắc. Trần Tuấn Lâm lần đầu ra trận, không ngờ đã giết được hơn bốn trăm người, chẳng kém gì tướng quân Trần Vũ!”

“Cổng nam tổng cộng giết được hai vạn năm nghìn người, nỏ Tần bắn chết một vạn năm, đội Mạch Đao giết một vạn, số còn lại đều bỏ chạy.”

“Thu được sáu trăm con chiến mã sống, thịt ngựa vô số...”

“Quân Man Tộc đóng ở cổng bắc và nam đều bị chúng ta đánh tan tác!”

“Hôm nay, Dận thật sự quá sung sướng, đã lâu lắm rồi chưa từng thấy vui như vậy.”

“Thần linh, Dận cảm ơn ngài!”

Diệp Mục Mục cũng rất phấn khởi.

Nỏ Tần và Mạch Đao phát huy tác dụng quá lớn, dù chênh lệch về số lượng, nhưng nhờ lợi thế về trang bị mà đã dễ dàng tiêu diệt quân Man Tộc không chút khó khăn.

Hiện tại, quân Chiến Gia phấn chấn tinh thần hơn bao giờ hết.

Ba trận chiến này đã đặt nền móng cho sự trỗi dậy của quân Chiến Gia.

Đồng thời cũng báo hiệu cho quân Man Tộc rằng ngày tàn của họ đã đến.

Nếu họ khôn ngoan hơn, thì nên sớm nhận ra và rút quân ngay lập tức.

Nếu tiếp tục đối đầu trực diện với quân Chiến Gia, họ chắc chắn sẽ không có cơ hội chiến thắng, đặc biệt khi trong thành không thiếu nước và lương thực.

Không đánh được, thì cố thủ cũng chỉ chết nhanh hơn.

Như lời mà một cư dân mạng của Thiết Huyết Quân Mạng đã nói: “Nếu trong ba ngày không rút quân, thì sẽ đánh ba tháng, hoặc là chạy trốn, hoặc bị đánh tan.”

Quả là có tầm nhìn xa trông rộng.

Diệp Mục Mục nói: “Tôi sẽ gọi món cho các anh, tối nay mọi người cùng ăn một bữa thật ngon.”

“Cảm ơn thần linh!”

Hôm nay, Chiến Thừa Dận khải hoàn trở về, cả thành đều háo hức.

Vì có đèn năng lượng mặt trời, nên ánh sáng dưới cổng thành sáng như ban ngày.

Hai bên đường, cứ mỗi năm mươi mét lại có một đèn năng lượng mặt trời, người dân tập trung dưới ánh đèn, ngắm nhìn những ngọn đèn sáng rực trên cột.

Họ cảm thấy rằng Trấn Quan đang thay đổi dần dần.

Khi họ biết được rằng lương thực trong kho quân đội đã đầy ắp đến mức không thể chứa nổi.

Nhiều người đều muốn tham quân, những lão nhân trên sáu mươi tuổi và hài tử chưa đầy mười bốn tuổi đều mong muốn được vào quân doanh.

Hôm qua, thông báo tuyển binh đã được dán lại: Lão binh mỗi tháng được mười cân gạo, năm cân bột mì, ba cân rau hoặc hoa quả, hai cân thịt, một gói muối, một bình dầu.

Tân binh mỗi tháng được tám cân gạo, bốn cân bột mì, hai cân rau, một gói dưa muối, một gói nhỏ muối.

Tất cả những tân binh nhập ngũ đều được bổ sung gạo.

Họ cảm thấy rằng kho gạo quân doanh rất phong phú, tướng quân nói lời giữ lời.

Người dân ai cũng muốn tham quân.

Dù không thể trở thành binh sĩ, nhưng việc vào quân doanh giúp đúc binh khí, sửa thành, nuôi ngựa, sửa lều trại cũng đủ hấp dẫn...

Chỉ vì khẩu phần ăn của binh sĩ quá tốt.

Mỗi ngày ba bữa, bữa sáng là cháo thịt với dưa hấu, thêm một đĩa dưa muối nhỏ và một đĩa thịt kho.



Bữa trưa rất phong phú, là cơm trắng, mỗi người ba lượng.

Món mặn là thịt lợn xào, món rau mỗi ngày đều không trùng lặp, còn có thêm một nồi canh.

Thỉnh thoảng có canh trứng rong biển, lúc lại là canh sườn hầm bí đao...

Ngay cả món canh cũng cũng có thịt.

Bữa tối thì nấu mì.

Thịt băm xào thành nước sốt rưới lên trên, một bát mì thơm nức mũi khiến người ta thèm thuồng.

Chiến Thừa Dận cưỡi trên con ngựa cao lớn, mặc bộ giáp bạc nhuốm máu, thiếu niên tướng quân vừa xuất hiện...

Dân chúng toàn thành quỳ xuống đón chào: "Hoan nghênh tướng quân khải hoàn trở về!"

Chiến Thừa Dận xuống ngựa, nói với dân chúng: "Mọi người mau đứng dậy!"

Dân chúng vội vàng đứng dậy, cầm bầu nước, đưa cho những binh lính vừa trở về sau trận chiến uống.

Mọi người đều bàn tán sôi nổi!

"Cổng Bắc và Nam của Man Tộc đã thất thủ, chúng ta chẳng phải có thể ra ngoài rồi sao?"

"Đúng vậy, chúng ta có thể ra khỏi thành rồi!"

"Nhưng mà, giờ ra khỏi thành thì có ích gì? Bên ngoài đang xảy ra nạn đói, đất đai xung quanh Trấn Quan là cả nghìn dặm đỏ rực, hàng vạn dặm không bóng người, chúng ta ra ngoài không chết đói thì cũng chết vì nắng nóng."

"Đúng vậy, giờ ta mới hiểu Trấn Quan tốt đến mức nào, lương thực ăn không hết, ba trận đánh đại quân Man Tộc đều thắng lớn, chỉ trong một ngày hôm nay, đã giết chết mười vạn quân Man Tộc."

"Trong một ngày chết mười vạn người, không chỉ riêng Man Tộc ở Mạc Bắc, mà cả ở vùng đất Hoa Hạ này, hiếm có trận chiến nào thất bại thảm hại đến vậy."

Quân Chiến Gia dù chết mười tám vạn người, cũng không phải chết chỉ trong một hai trận chiến.

Là vì Man Tộc liên tục công thành trong suốt một năm, Quân Chiến Gia chỉ có thể phòng thủ bị động.

Họ đã chiến đấu đến chết để bảo vệ cổng thành!

Ba trận chiến này, e rằng không lâu nữa sẽ truyền khắp Hoa Hạ.

Những kẻ đang muốn tấn công Khởi Quốc, cùng với Sở Quốc và Tề Quốc đang dòm ngó, cũng phải cân nhắc lại năng lực của mình.

Liệu họ có thể giành được lợi ích gì dưới tay Chiến Thừa Dận hay không.

Hắn là chiến thần mạnh nhất đương thời, những đánh giá của hậu thế về hắn không hề sai.

Dân chúng vây quanh Chiến Thừa Dận, xúc động đến rơi nước mắt.

"Tướng quân, cảm ơn ngài đã giữ vững Trấn Quan, bảo vệ bách tính chúng ta."

"Tướng quân, nếu không có ngài, bọn ta e rằng đã chết đói từ lâu, ngài nhất định phải giữ gìn sức khỏe."

"Tướng quân, khi nào thì Man Tộc rút quân?"

Trần Khôi, Trần Vũ cùng một nhóm tướng sĩ đến đón Chiến Thừa Dận.

Mặc Phàm cũng đến, hắn ta vừa ăn đồ ăn vặt, vừa đi cùng Trang Lương tiến về phía trước.

Hắn ta nhìn Chiến Thừa Dận từ trên xuống dưới, thấy hắn không bị thương.

"Xem ra mạng ngươi cũng lớn."

Mặc Phàm đến trước mặt Giang Nguyên, Giang Nguyên cởi áo choàng, tháo dải thắt lưng đầy máu, rồi cung kính dâng lên Mặc Phàm.



"Thế tử gia, thuộc hạ hôm nay giết được hai trăm người, đây là bằng chứng, thuộc hạ tặng cho ngài."

Mặc Phàm không nhận, có chút ghét bỏ cái túi vải đang nhỏ máu.

"Đem đi, đem đi, ta không cần thứ này."

Hắn ta thực hiện lời hứa vào buổi chiều.

"Chiến Thừa Dận, bổn thế tử muốn đề bạt Giang Nguyên làm phó tướng của ta, ngươi đồng ý hay không?"

Hôm nay Giang Nguyên biểu hiện dũng mãnh, dẫn đầu xung phong, tuân theo chỉ huy của Chiến Thừa Dận, rất phối hợp với hắn.

Hơn nữa, hắn ta có võ công cao cường.

Thái hậu đã chọn lựa kỹ càng từ vạn tử sĩ, chỉ để phục vụ Mặc Phàm.

Giang Nguyên là người đáng để bồi dưỡng.

Hắn đáp: "Được."

Sau đó Chiến Thừa Dận nói thêm: "Nhưng thân phận của hắn ta là nô lệ, theo luật Đại Khởi, nô lệ không thể vào triều làm quan!"

Mặc Phàm nói: "Khế ước ở chỗ cô mẫu, ta đã gửi bồ câu bảo bà ấy đốt rồi."

"Việc này coi như đã định."

Nghe vậy, Giang Nguyên quỳ xuống, trên mặt không giấu được sự vui mừng.

Hắn ta cúi đầu lạy Mặc Phàm: "Cảm ơn thế tử gia đã cất nhắc!"

Rồi lại cúi đầu lạy Chiến Thừa Dận, "Cảm ơn tướng quân!"

Từ nay hắn ta không còn là nô lệ nữa, sau này có thể ngẩng cao đầu làm người, còn có thể tranh giành quân công, chức vị trong quân có thể tiếp tục thăng tiến.

Muội muội hắn ta sẽ không còn bị Thái hậu khống chế nữa.

Tốt quá rồi!

Hắn ta có thể cứu muội muội.

Trang Lương bước tới, đỡ hắn ta đứng lên.

"Ngươi làm rất tốt, xứng đáng với điều đó!"

"Đúng vậy, nếu không nhờ thế tử gia cho ta cơ hội này, ta đến chết cũng chỉ là một tên nô lệ."

"Thế tử gia, Giang Nguyên sẽ không làm ngài thất vọng."

Mặc Phàm nắm một nắm kẹo, đặt vào tay hắn ta: "Ăn đi, ăn no mới ngăn miệng ngươi được."

Chiến Thừa Dận nhìn chủ tớ ba người, bất giác mỉm cười.

Hắn cùng Trần Khôi, Trần Vũ và những người khác bước vào doanh trại.

Trong trận chiến này, họ thu được nhiều thịt ngựa, những con vừa bị bắn chết, máu vẫn còn ấm.

Thịt trong quân doanh gần như đã hết.

Số thịt ngựa này là nguồn bổ sung tốt nhất.

Họ còn thu được nhiều đao cong của Man Tộc, lều trại bị bắn thành cái rây, và thịt khô là khẩu phần ăn hàng ngày của họ.

Thịt khô có mùi tanh, có lẽ là làm từ thịt bò chết đói.

Người Man Tộc ăn được, chắc hẳn không phải là đồ hư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau