Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 22: Học điêu khắc vi mô

Trước Sau
Vật phẩm đấu giá hôm nay của Ban Ngọc có ba món, tất cả đều nằm trong chuỗi tác phẩm 'Bài Thơ Của Biển', hai món đầu là cua đỏ và rùa đen, lần lượt được deal giá 4800 vạn và 3200 vạn; món xuất sắc nhất sau cùng là một khối san hô khắc bằng ngọc thạch, giá cả vẫn tăng vùn vụt chưa có dấu hiệu dừng lại.

Sắc mặt Lưu Dũng lúc nhìn thấy vật phẩm là san hô đã tốt lên rất nhiều, khen ngợi, "Tuy phẩm chất của khối đá phúc lộc thọ* trên kia khá tốt, nhưng màu sắc hơi tạp, lại nhiều vết rạn, hình dạng kỳ quặc, những chỗ có thể dùng đến không nhiều lắm, Ban Ngọc khắc được như vậy đúng là không dễ dàng, tác phẩm này chắc chắn kiếm bộn."

*Đá Phúc Lộc Thọ - 福寿禄石: tổ hợp gồm ba loại đá phát tinh (Quartz - tinh thể tự nhiên có lẫn nhiều mảnh tạp chất trông như sợi kim loại) là hồng phát tinh (đỏ), lục phát tinh (xanh lá) và kim phát tinh (vàng), vừa vặn tượng trưng cho ba vị thần Phúc Lộc Thọ

Bách Nam nhìn lão mập ngồi bên cạnh ra giá đến đỏ mặt tía tai, bình tĩnh mỉm cười, "Đúng nhỉ, không tồi." Một món hàng tùy tiện hô lên toàn là mấy ngàn vạn, cậu vẫn chưa quen đếm đến con số vạn —— Nên làm gì vào lúc không biết mình nên làm gì? Mỉm cười một cái đi, không có cách thể hiện nào ngầu lòi hơn mỉm cười cả.

Quả nhiên Lưu Dũng bị nụ cười bình tĩnh của cậu lừa gạt, trong lòng lại đánh giá cậu cao thêm một bậc, chân thành nói, "Hai người nhất định phải ở bên nhau lâu dài, tôi thực tâm chúc phúc."

"... Cảm ơn." Bách Nam liếc anh ta một cái, gật đầu —— Cái tên này nhất định là có thành kiến với Tiểu Ngọc, nhất định!

Tượng san hô cuối cùng chốt giá một trăm triệu, người mua thành công chính là ông trung niên mập mạp ngồi bên cạnh cậu. Vào lúc ông ta đứng dậy đi trả tiền, Bách Nam cực kỳ chân thành nói câu chúc mừng.

Lão mập lại nhìn cậu một cái khinh thường, ưỡn bụng đi theo nhân viên công tác.

"Đồ ngu, bị làm thịt cũng không biết." Lưu Dũng nhìn bóng dáng mập mạp kia rời đi, cười nhạt trào phúng.

"Làm thịt?" Bách Nam quay đầu nghi hoặc, "Nói vậy nghĩa là sao? Tác phẩm của Tiểu Ngọc bị đôn giá ảo à?"

"Cũng không hẳn." Lưu Dũng hơi nhíu mày, giải thích, "Tác phẩm của Ban Ngọc có thể bán được giá đó cũng coi như bình thường, nhưng cậu có phát hiện ra không, tất cả tác phẩm trong tay cậu ta đều được khắc từ ngọc thạch cực phẩm, thêm kỹ thuật chạm trổ tinh vi, hơn nữa số lượng cực kỳ hạn chế và có hiệu ứng hào quang bổ sung, cậu ta không kiếm được tiền thì ai mới kiếm được? Tôi nói tay mập kia bị làm thịt bởi vì khối đá phúc lộc thọ để khắc san hô là Ban Ngọc moi từ trong kho hàng của tôi ra, chỉ tốn có hai ba trăm vạn tệ, thôi, cũng là do tôi nhìn hàng không kỹ, bị cậu ta nhặt hời."

Bách Nam ra vẻ bừng tỉnh, con cua trong lòng lại hung hăng kẹp chặt hơn —— Có đối tượng biết kiếm tiền như thế, áp lực quá, nên làm gì bây giờ?

Vẫn ôm tâm trạng rối rắm mờ mịt như vậy, cậu còn chứng kiến một tác phẩm vi mô của Cố Sa Văn lớn hơn ngón tay được chốt giá tám trăm vạn —— Chỉ có một chút xíu, tám trăm vạn...

Người giải thích tri kỷ Lưu Dũng ngoi đầu lên rất đúng lúc, "Trước kia người có thu nhập bình thường nếu cố gắng vẫn mua được tác phẩm của Sa Văn, bây giờ thì không được nữa rồi. Cậu ta học theo tật xấu của Ban Ngọc, nếu nguyên liệu không phải cực phẩm sẽ không chịu khắc, kho hàng của tôi lần nào cũng bị hai tên phá của này dọn đi hết."

Bách Nam: "..." Có lẽ hôm nay cậu không nên đến đây, nhiều đại gia quá, sớm muộn gì cậu cũng ghét bọn nhà giàu mất thôi.

Hội đấu giá làm lũ ếch ngồi đáy giếng hít thở không thông cuối cùng đã kết thúc, hai người xuống lầu xem thử, thi đấu vẫn chưa xong, thế là đơn giản quay đầu lên khu lưu trữ ở tầng ba.

Khu lưu trữ cần quẹt thẻ mới vào được, Bách Nam không có, Lưu Dũng tìm nhân viên công tác muốn giải thích một chút, kết quả anh ta chưa kịp nói xong, nhân viên kia đã đổi sắc mặt, xoay người chạy mất.



"Chuyện gì vậy?"

Lưu Dũng ôm ngực, "Công tác quản lý ngày càng thiếu chuyên nghiệp, tôi phải đi kiến nghị."

Một phút sau, quản lý khu lưu trữ tầng ba khua giày cao gót lộp cộp đi tới, trực tiếp bỏ qua Lưu Dũng, ân cần cười nói với Bách Nam, "Cậu Bách, thẻ ra vào của cậu đang trong quá trình xử lý, đây là máy quét vân tay, mời cậu ấn vào. Xin cậu yên tâm, thông tin của hội viên Cổ Vận hoàn toàn được bảo mật."

Bách Nam duỗi ngón tay ấn vào máy quét, sau khi vân tay được ghi xong, cậu mỉm cười nhìn quản lý, "Cảm ơn chị, xin hỏi bao giờ thẻ mới làm xong? Tôi muốn đi dạo khu lưu trữ một vòng, phiền các chị quá."

"Không phiền, là công việc của chúng tôi." Nụ cười của quản lý càng ân cần hơn, móc từ trong túi ra một tấm thẻ màu đen tinh xảo, đưa bằng hai tay, "Đây là thẻ chuyên dụng của bà chủ, trước khi thẻ của cậu làm xong, phiền cậu chịu khó dùng đỡ cái này."

Bà chủ? Là đang nói bác gái sao?

Cậu nhận tấm thẻ, cười cảm ơn.

Quản lý vội nói không dám, sau khi tạm biệt còn đỏ bừng mặt chạy đi —— vờ lờ vờ lờ vờ lờ, đối tượng của cậu hai tuy là nam nhưng tính tình cực kỳ tốt, lại còn đẹp trai đẹp trai đẹp trai quá!

A a a, đẹp trai muốn mù mắt, giọng cũng rất dễ nghe nữa!

Lưu Dũng thấy bóng quản lý đi xa, quay đầu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Bách Nam, "Tôi nghe nói quản lý khu lưu trữ Cổ Vận là một cô nàng mặt sắt có tiếng."

"Ủa? Có sao?" Bách Nam quơ quơ tấm thẻ trên tay, cười nói, "Tôi cảm thấy mấy thiếu nữ hay đỏ mặt thường rất đáng yêu."

"......" Có thiếu nữ nào ba mươi mấy tuổi rồi không, Lưu Dũng cảm thấy mình sắp nội thương.

Khu lưu trữ rất lớn, phân tách rõ ràng, Lưu Dũng đưa Bách Nam đến khu Ngọc thạch, chỉ vào ba cái giá ngay chính giữa, "Tác phẩm của đại sư những thế hệ trước được cất giữ trên lầu bốn, không triển lãm cho người ngoài xem. Trong lứa nghệ nhân trẻ, Ban Ngọc và Sa Văn xem như dê đầu đàn, cho nên tác phẩm của bọn họ được đặt ở vị trí tốt nhất khu Ngọc thạch. Giá chính giữa là Ban Ngọc, bên trái của Sa Văn, chủ của giá bên phải tên là Vương Hà Đông, tuy tính tình khá ngốc nhưng tay nghề rất tốt, chỉ tiếc hôm nay không đến."

"Anh ta cũng là bạn của Tiểu Ngọc?"

"Ừm, mọi người chơi chung một hội." Lưu Dũng híp mắt, nhìn những món ngọc khí tinh mỹ trên giá, ngữ khí thoáng mờ mịt, "Đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, tôi là người chơi ngọc, vì sao lại vượt rào cản trở thành bạn của ba tên tâm thần kia nhỉ, đúng là không tưởng tượng nổi."

Bách Nam cười nhìn anh ta, nhướn mày, "Còn không phải vì tâm tính bọn họ đều trong sạch thẳng thắn, khiến người ta tương đối yên tâm và nhẹ lòng sao?"

Lưu Dũng ngẩn người, nhìn Bách Nam lắc đầu, cũng cười theo, "Một câu trúng phóc, xem ra cậu thấu triệt vấn đề hơn tôi nhiều, Bách Nam, cảm ơn cậu."

"Đừng khách sáo."



Con người vốn giống nhau, lăn lộn mãi trong xã hội phức tạp sẽ luôn muốn hướng tới những mối quan hệ và tình cảm đơn giản thuần khiết, mấy người Ban Ngọc chính là người như vậy, quá tốt đẹp, rất chói mắt. Người càng có suy nghĩ phức tạp càng dễ bị họ thu hút.

Dạo đến gần cuối khu Ngọc thạch, Bách Nam bắt gặp ông lão gầy gò ngồi bên cạnh lão mập trong hội đấu giá, ông ta đứng trước một chiếc bàn trưng bày ngọc khí trang trí, ánh mắt phức tạp.

Ánh mắt hai người giao nhau, Bách Nam cười gật đầu xem như chào hỏi, ông lão ngẩn người, khẽ gật đầu đáp lại, xoay người đi mất.

"Sao vậy?" Lưu Dũng thấy cậu đứng mãi không đi, nghi hoặc hỏi.

Bách Nam thu tầm mắt nhìn theo bóng lưng ông lão, cười lắc đầu, "Không có gì." Ánh mắt khao khát của ông già kia khi nhìn ngọc khí quá mãnh liệt, cậu hơi tò mò mà thôi.

Hai người dạo khá lâu trong khu lưu trữ, lúc trở lại đại sảnh tầng một, kết quả đánh cược của Ban Ngọc và Cố Sa Văn cũng vừa vặn được đưa ra.

Ba vị đại sư tọa trấn khu Ngọc Thạch cẩn thận bình phẩm tác phẩm của hai người, sau đó lần lượt viết lời bình và lựa chọn của mình vào giấy, giao cho người quản trò.

Sau khi quản trò xác nhận xong, dưới ánh mắt căng thẳng của khách khứa, cao giọng tuyên bố, "Trận đánh cược này, thầy Ban thắng."

Cố Sa Văn vò tóc, "Vì sao! Rõ ràng tôi đã rất nỗ lực!"

Một vị đại sư tướng mạo ôn hòa cười ha hả vỗ vai hắn ta, "Người trẻ tuổi cần cố gắng hơn, thời điểm cậu điêu khắc tâm trạng đang nóng nảy đúng không? Có vài nét cong chưa ổn lắm, còn phải luyện thêm."

Đường cong chưa ổn? Nóng nảy? Cố Sa Văn nhớ lại tâm trạng không xong của mình lúc nhìn thấy Ban Ngọc khoe ân ái và cố ý khiêu khích, che mặt —— Sau này hắn ta không muốn giao du với Ban Ngọc nữa! Đê tiện! Thâm độc! Không phải người!

Ban Ngọc xụ mặt kéo Bách Nam đứng ở chỗ xa nhất về bên cạnh mình, trừng mắt với Lưu Dũng, nắm tay đi đến trước mặt Cố Sa Văn, chọc chọc hắn ta, "Cố Sa Văn, có chơi có chịu, bây giờ anh thiếu tôi một việc, tôi muốn anh dạy Nam Nam điêu khắc vi mô."

Cố Sa Văn ngẩng phắt đầu lên, trợn tròn mắt, "Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa xem?"

Các đại sư chưa kịp rời đi cũng đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía Bách Nam.

Lưu Dũng nhíu mày, quét mắt nhìn đám người xôn xao hóng chuyện, đi đến chỗ nhân viên phục vụ yêu cầu tắt màn hình lớn phát sóng trực tiếp, sau đó gọi người khiêng bình phong về lại chỗ cũ.

"Tôi muốn anh dạy điêu khắc vi mô cho Nam Nam, nếu dám không dạy tôi kêu vệ sĩ đấm anh." Ban Ngọc nâng cằm nhìn Cố Sa Văn.

Mặt Cố Sa Văn từ từ nghẹn đỏ, không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau