Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 46: Giáo trình

Trước Sau
Đến lúc ăn bữa sáng, cuối cùng Bách Nam đã biết rõ nguyên nhân vì sao Ban Ngọc căng thẳng như vậy.

"Đêm hôm qua em khóc?" Cậu đưa sữa bò đã hâm nóng qua, bối rối hỏi.

"Ừ." Ban Ngọc nhận sữa ủ trong tay, cẩn thận nhìn cậu, nhỏ giọng, "Em còn nói mớ nữa..."

"Em nói cái gì..."

"Tối quá, sợ quá, ông nội đâu rồi... Nhiều lắm..." Ban Ngọc ngập ngừng, cầm đũa ấm ức chọc chọc trứng chiên, "Em còn gọi tên nhiều người lắm... nhưng không gọi tên anh..."

Bách Nam đen mặt giữ tay hắn, "Không cho nghịch, mau ăn đi."

"À." Ban Ngọc nhét trứng chiên vào miệng, lúng búng nói, "Đêm qua anh gọi em rất nhiều lần, muốn dỗ em ngừng khóc, nhưng em mãi không tỉnh dậy, Nam Nam, rốt cuộc em đã mơ thấy gì?"

Bách Nam sờ quai hàm phình phình của hắn, ôm mặt, hôn khẽ lên đuôi mắt hắn, cười nói, "Em không nhớ, có lẽ là những chuyện lúc còn nhỏ thôi. Anh đừng quá lo, lát nữa ngủ trưa một giấc đi, nhé? Anh xem mắt thâm quầng rồi kìa."

Ban Ngọc chớp chớp mắt, nuốt trứng chiên xuống, gật đầu, "Được, nhưng em không được thừa dịp anh ngủ mà bỏ chạy đâu đấy."

"Không có đâu." Bách Nam bật cười.

Ăn xong bữa sáng, thời gian còn sớm, hai người ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, cuối cùng Bách Nam chịu không nổi trước, đứng dậy chạy vào phòng sách bưng laptop ra, mở shop online lên, kéo Ban Ngọc cùng thảo luận về phương hướng kinh doanh trong tương lai. Công tác chuẩn bị cho phòng làm việc đã bắt đầu khởi động rồi, sau khi bàn bạc với Ban Giác, cậu tiếc nuối nhận ra rằng cửa hàng nhỏ này có lẽ không còn tồn tại được bao lâu nữa.

"Nam Nam, nếu em muốn thì cứ tiếp tục mở, không cần nghe lời anh hai."

Bách Nam lắc đầu, vừa kéo chuột vừa nói, "Anh hai nói đúng đấy, cần thiết phải đóng cái shop này đi, phòng làm việc có quan hệ trực tiếp đến Ban thị, dựa theo định vị phân khúc mà anh hai đã đưa, nếu còn mở shop ngoài thì quá không thích hợp, em không thể đập vỡ bảng hiệu của Ban thị, ừm, cả bảng hiệu của anh nữa."

"Hàng em bán rất chất lượng, sao lại nói là đập bảng hiệu? Hơn nữa, bảng của anh em cứ tuỳ ý đập, còn bảng của Ban thị, em đập không nổi đâu." Ban Ngọc nói rất đương nhiên, bán cái hết trách nhiệm cho anh hai.

"Tiểu Ngọc..." Bách Nam thở dài, vươn tay vuốt ve mặt hắn, "Đối xử tốt với anh hai một chút, nhé?"

Ban Ngọc nghiêng đầu nhìn cậu, do dự một lúc mới gian nan gật đầu, "Vậy được rồi... Chờ phòng làm việc bắt đầu hoạt động thì đóng cửa hàng."

Bách Nam mỉm cười.

"Cùng lắm thì anh đưa tiền cho anh hai làm giúp em một cái official website, muốn tuyên truyền cái gì thì tuyên truyền cái đó, lời lãi chắc chắn hơn đứt shop online."

"......"

Hơn mười giờ, Khúc Văn Hân chu đáo cho người mang nguyên liệu nấu ăn và quần áo sạch của Ban Ngọc sang, ngoài ra còn có thêm một cái hộp nhỏ thần bí.

Bách Nam mở hộp ra, thấy bên trong có một cái USB, nghi hoặc hỏi, "Đây là cái gì?"

Ban Ngọc xem xét trứng gà và tỏi trong túi, lắc đầu, "Không biết."

"Mở ra xem thử?"

"Cùng nhau xem đi." Ban Ngọc buông tha cho túi trứng gà, ngồi xuống bên cạnh cậu thúc giục, "Mau xem mau xem, xem xong rồi đi nấu cơm, trong túi có tỏi, em không được giành của anh, anh giúp em lột!"

Bách Nam buồn cười nhìn hắn, cắm USB vào máy, gật đầu, "Ừ, không cướp, tỏi là của anh hết."

Trong USB chỉ có mấy tấm ảnh và hai video, cậu click mở ảnh trước, cười nói, "Là bản thiết kế lễ phục sau khi sửa chữa, Tiểu Ngọc, anh thấy sửa như vậy đẹp chưa?"

Ban Ngọc mờ mịt, "Đây là sửa rồi đấy à? Sửa chỗ nào?"

Bách Nam ngẩn ngơ, cẩn thận quan sát một phen, chần chừ nói, "Đại khái là hoa văn chỗ cổ tay áo..."

"......"

Hai người liếc nhau, ăn ý dừng đề tài này lại.



"Khụ, chúng ta xem video đi." Bách Nam tắt tấm hình, click vào video.

Video thứ nhất rất ngắn, chỉ có năm phút, nội dung là lịch trình sơ lược của một hôn lễ và các phương án trang trí sảnh cưới, không có gì để phàn nàn, nhạc nền là bài Wedding March phong cách cực kỳ cuốn hút.

Video kết thúc, hai người không ai nói gì, Bách Nam dịch con chuột đến file cuối cùng tên "Giáo trình", hỏi, "Tiểu Ngọc, xem nữa không?"

"... Xem đi."

Bách Nam điều chỉnh tốt sắc mặt, chuẩn bị tâm lý phải nghe bài Wedding March thêm lần nữa, ấn mở video.

"A... ha... Đúng rồi, là chỗ đó... Ưm..."

Ban Ngọc trợn to mắt, Bách Nam sốc đến rớt cằm.

"Nam Nam, đừng nhìn! Không được xem!" Ban Ngọc hoàn hồn, vội duỗi tay che mắt cậu lại.

Bách Nam sờ tay lên chuột định tắt video, kết quả thình lình bị bịt mắt nên tìm không đúng vị trí, tay rơi vào khoảng không, trọng tâm bị mất cân bằng ngã nhào về phía máy tính.

"Nam Nam cẩn thận!"

Sau một trận kéo đẩy, hai người cùng ngã xuống sô pha, Bách Nam bị đè ở dưới, Ban Ngọc phủ phía trên, tư thế cực kỳ hài hòa.

Video vẫn đang tiếp tục, Bách Nam xấu hổ giật giật, chỉ lên bàn trà, khô khốc nói, "Tiểu Ngọc, video..."

Ban Ngọc đỏ mặt đè trên người, ngơ ngác thất thần nhìn chằm chằm vào môi cậu, hô hấp dồn dập.

Bách Nam bị hắn nhìn đến nổi da gà, thử đẩy đẩy vai hắn ra, dịu giọng, "Tiểu Ngọc, anh đứng lên đi đã, để em tắt video."

"Nam Nam." Ban Ngọc hơi lùi lại, đỏ mặt, thấp giọng nói, "Anh khó chịu..."

"Cái gì?" Cậu ngây người.

"Tự nhiên nóng quá." Tiểu Ngọc thuần khiết ngượng ngùng nói.

Bách Nam cũng đỏ mặt, bàn tay đặt trên vai hắn vô thức giật giật, lắp bắp, "Nếu nóng thì, thì, hay là anh đi tắm một cái đi? Đúng lúc có quần áo sạch này..."

Âm thanh từ video càng lúc càng lớn, càng ngày càng kịch liệt, quả thức làm được ta khó lòng nhịn nổi. Người yêu ở ngay dưới thân, hai người còn tứ chi giao triền, hơi thở đan xen... Ban Ngọc hít sâu, cúi đầu dùng sức hôn Bách Nam một cái, nhanh chóng đứng dậy vớ quần áo sạch đặt trên bàn trà, cắm đầu chạy vào buồng tắm, "Nam Nam, anh đi tắm đây, đợi lát nữa anh lột tỏi cho em!"

Bách Nam nằm liệt trên sô pha, che lại gương mặt nóng bừng.

Bác gái thật là... Tội lỗi tội lỗi, không thể nghĩ bậy nữa.

Bọn họ vượt qua bữa cơm trưa mang bầu không khí cực kỳ xấu hổ ái muội, ăn xong, hai người mất tự nhiên cùng xem TV, nói với nhau mấy câu, sau đó một người vào phòng ngủ chính, người kia sang phòng ngủ phụ, ngủ trưa.

Nhờ ơn đoạn phim đặc sắc kia, Bách Nam còn gặp một giấc mơ rất không hài hoà.

Ngủ trưa dậy, Ban Ngọc ngồi ngốc trên ghế cách xa Bách Nam ba thước, nhỏ giọng nói, "Nam Nam, anh... ừm, không dọn đến đây nữa, sao nhỉ, nếu buổi tối em sợ thì, thì gọi điện cho anh..."

Bách Nam nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nói, "Em biết rồi, kỳ thật em không sợ bóng tối, thật đấy."

"Ừ." Ban Ngọc cúi đầu, gảy gảy nút áo, giọng càng lúc càng nhỏ dần, "Nam Nam, em đừng vội... chờ chúng ta kết hôn rồi sẽ có thể... ừm, làm cái kia..."

"Em không vội."

"Nói dối." Ban Ngọc liếc cậu một cái, cúi đầu tiếp tục gảy nút áo, "Anh nhìn thấy em thay cái đó rồi."

"Cái gì?"



Ban Ngọc quay đầu, giọng không lớn hơn tiếng muỗi kêu, "Quần lót..."

"......"

Bởi vì sự cố chiếc video, hai người ước chừng mất tự nhiên đến gần một tuần, tuy ngày nào cũng gọi điện thoại, tin nhắn cũng không thiếu, nhưng gặp mặt gì đó, nếu không cần thì vẫn tránh không dám gặp.

Khúc Văn Hân cực kỳ khó hiểu, thế này tức là đã làm hay chưa? Ngủ lại cũng ngủ rồi, hơn nữa còn dưới tình huống một người say rượu, bà còn đưa cả giáo trình... Không phải là anh tình tôi nguyện hết sao? Bây giờ lại còn giảm số lần gặp mặt?

Bà suy nghĩ cả trăm lần cũng không ra, lại không tiện hỏi thẳng, cùng đường chỉ đành lấy acc clone chạy lên diễn đàn lập thread dò hỏi, cư dân mạng cực kỳ nhiệt tình giải đáp: Có lẽ là sinh hoạt tình dục không hài hoà rồi, mà nếu đã không hài lòng thì dấu hiệu kia nghĩa là sắp chia tay?

Khúc Văn Hân hoảng hốt ra mặt, run rẩy tắt trang web đi, tan nát cả lòng mề. Cha mẹ ơi, không lẽ kỹ thuật của con trai bà kém đến mức đó? Suy tư một lúc lâu, bà lại nghiêm túc kiên định tiếp tục bấm vào trang web —— Không thể để yên như vậy được, phải giúp Tiểu Ngọc tìm thêm tài liệu giáo dục, nếu không đến lúc kết hôn, tuần trăng mật của hai đứa biết làm thế nào? Cùng đắp chăn bông nói chuyện phiếm cả đêm à?

Ban Ngọc không hề hay biết sự hi sinh vĩ đại của mẹ mình, để nhanh chóng quên đi sự cố ngày hôm đó, bây giờ hắn đang chủ động chạy đi tìm Ban Giác yêu cầu thêm công việc.

Nghe hắn nói xong, Ban Giác sửng sốt buông văn kiện xuống, dùng ánh mắt "thằng ngốc mà cũng có ngày nghĩ thông" nhìn hắn, chần chừ hỏi, "Mày cảm thấy mình quá nhàn hạ, muốn giúp anh gánh vác công việc?"

Hắn kiên định gật đầu, mặt không đỏ thở không gấp nói chắc nịch, "Ừm! Nam Nam nói em phải đối xử tốt với anh một chút!"

"Bách Nam nói?" Ban Giác nhướn mày.

"Ừ, Nam Nam nói."

Ban Giác vừa lòng mỉm cười, gật đầu, "Em trai ngoan."

Hắn nâng cằm lên cực kỳ tự hào.

"Thu thái độ kia lại đi, anh không nói mày." Ban Giác không chút do dự đập vỡ ảo tưởng của hắn, lạnh lùng nói, "Bách Nam đúng là em trai ngoan, còn mày, hết thuốc chữa rồi."

Hắn ngẩn người, sắc mặt nhanh chóng chuyển từ vui sang giận, kéo cằm xuống hung tợn trừng anh trai.

Ban Giác không dao động, cúi đầu mở ngăn kéo, lấy một phần văn kiện ra ném cho hắn, xua tay bắt đầu đuổi người, "Công việc trên đó, tự đi làm đi, có vấn đề gì thì gọi điện hỏi anh hoặc đi tìm Cố Thạc, thôi đi đi, lát nữa xong việc anh còn phải đi kiểm tra mấy cửa hàng, không có thời gian chơi với mày."

Hắn nhận văn kiện, trừng mắt nhìn gương mặt không kiên nhẫn của Ban Giác, cắn răng hừ lạnh một tiếng, thở phì phò đi mất.

Thôi, Nam Nam đã nói hắn phải tốt với anh hai, hắn sẽ không cãi nhau vì lý do vớ vẩn đâu!

...Đồ cuồng công việc, đầu đá, khốn kiếp!

Trong khoảng thời gian mất tự nhiên với Ban Ngọc này, Bách Nam chuyên tâm sắp xếp chỉnh sửa lại hàng hoá trên shop. Sau khi cẩn thận cân nhắc, cậu sales off một phần đồ trang sức, huỷ bỏ slot búp bê đặt hàng riêng, giảm số lượng búp bê đấu giá, sau đó treo bán mấy bộ trang sức tiện tay làm trong thời gian làm đồ án tốt nghiệp.

Bận rộn xong hết những thứ này, cậu hoàn thành nốt những đơn hàng mình chưa kịp giao, say sưa cắm đầu làm việc.

Hai người ai bận việc nấy, mỗi ngày chỉ liên lạc bằng điện thoại, thỉnh thoảng hẹn gặp mặt cùng ăn một bữa cơm, cách thức ở chung như vậy ngược lại thoải mái theo một kiểu khác.

Ngày một tháng sáu, Tết thiếu nhi, Bách Nam nửa sống nửa chết nằm gục trước bàn làm việc, mò được điện thoại đang kêu vang không ngừng bị vùi dưới đống nguyên vật liệu, hai mắt vô thần nhìn màn hình, ấn nút nhận.

"A lô, Phương Lệ à, có chuyện gì đấy?"

"Tiểu Nam, sao bây giờ anh còn chưa tới! Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi, anh đang ở đâu! Mọi người đang chờ chúc mừng anh tốt nghiệp đây này!"

Bách Nam kinh hãi, nháy mắt tỉnh táo lại, đi mò lịch, "Em nói cái gì, hôm nay là lễ tốt nghiệp? Từ từ đã, hôm nay ngày mấy?"

Đầu dây kia im lặng mất nửa ngày, sau đó rít gào lớn hơn nữa, "Anh quên luôn ngày tốt nghiệp của mình á! Lãnh đạo trường lên sân khấu nói chuyện rồi kia kìa! Mặt lão Nghiêm lùng bùng đến sắp chọc ra nước rồi kìa! Giáo sư Phan còn đang ngồi trên hàng ghế danh dự tìm anh mãi anh biết chưa hả! Mau cút ngay đến đây! Còn muốn chụp ảnh tốt nghiệp không thì bảo!"

"Có có có, anh tới ngay bây giờ." Bách Nam vội vàng đứng dậy chạy bổ ra ngoài.

"Ăn mặc đẹp trai vào!"

Bụp, cuộc gọi kết thúc, Bách Nam dừng chân, cúi đầu nhìn cái áo thun nhăn dúm dó, lau mặt, xoay người trở vào phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau